doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:13 |
_cô không việc gì chứ?-Tiểu Quỹ tiếp tục hỏi.
_côi không sao, cám ơn con.
_đồ của cô đây, tôi đã nhặt giúp cô rồi, thật xin lỗi vì chuyện lúc nãy, tôi vô ý quá, còn sợi dây chuyền trên tay cô cầm là của coni, cô có thể trả lại cho con không?
_sợi dây chuyền này của con à.
_đúng vậy, có việc gì không, coni thấy khi cô cầm nó lên thì như người mất hồn vậy.
_không có gì, sợi dây chuyền này là của con thật sao?-bà ta cầm tay Tiểu Quỹ hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc.
_là của con thật mà, lúc nãy đụng vào cô nên đã rơi từ trong túi xách của con ra.
_vậy nhà của con ở đâu?-bà ta hỏi Tiểu Quỹ
_con không có nhà, từ nhỏ con lớn lên ở cô nhi viện ven biển Mã Tổ.
_cô nhi viện ở Mã Tổ- nghe đến mấy chữ đó người phụ nữ choáng váng như không còn đứng vững nữa, Tiểu Quỹ phải đến gần bên để đỡ bà ta.
_cô à cẩn thận đó, nhìn cô không ổn lắm, để con đưa cô đến bệnh viện nha.
_không, không cần đâu.-nói rồi bà ta liền xách đồ đi thật nhanh.
_người đàn bà này thật kì lạ-Tiểu Quỹ nói thầm.
*********************************
Tiểu Quỹ đã trở về biệt thự họ Khâu, và đương nhiên là bị ông quản gia mắng nát nước
_Tiểu Quỹ, cô đi đâu mà giờ này mới về, cô quên thân phận của mình rồi hay sao vậy, cô có biết Hoàng Tử thiếu gia gọi cho cô hơn trăm cuộc rồi không vậy?
_tôi xin lỗi ông quản gia, tôi phải ra phố có chút chuyện, tôi đã quên xin phép ông?
_cô không cần xin lỗi tôi, cô là osin cận thân của thiếu gia Hoàng Tử, cô muốn đi đâu cũng phải có sự cho phép của thiếu gia Hoàng Tử, cô có biết mình phạm lỗi gì chưa hả, tôi phạt cô tối nay không được ăn tối, còn bây giờ cô lập tức lên phòng thiếu gia ngay đi.
_tôi biết, thưa ông quản gia-Tiểu Quỹ lí nhí rồi ba chân, bốn cẳng phi thân lên phòng Hoàng Tử.
_thiếu gia Hoàng Tử, tôi là Tiểu Quỹ đây.
_cô vào ngay đây cho tôi.-Hoàng Tử gằn giọng, Tiểu Quỹ vẫn chưa vào trong nhưng cũng biết là sắp có bão lớn.
_thiếu gia Hoàng Tử, tôi đã vào rồi đây.
_thật ra cô đã đi đâu hả, tại sao không bắt điện thoai, cô nói đi.-Hoàng Tử nạt thẳng vào mặt của Tiểu Quỹ, anh thật sự tức giận
_tôi, tôi xin lỗi, tôi chỉ đi ra phố thôi, điện thoại tôi hết pin nên không biết thiếu gia gọi, tôi xin lỗi.- Tiểu Quỹ nói rất nhỏ nhẹ, cô nhìn Hoàng Tử chăm chăm, tại sao vậy, tại sao hôm nay Hoàng Tử lại tức giận quá vậy, cô đã nhiều lần thấy Hoàng Tử nổi giận nhưng vẻ mặt cũng không đáng sợ như hôm nay, có chuyện gì mà khiến cho Hoàng Tử phải bực tức đến như vậy, thật ra là chuyện gì chứ??????
_cô cút ra ngoài đi, từ nay tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.-Hoàng Tử đứng dậy hét lên, tay xô cái ghể ngã xuống đất thật thô bạo, Tiểu Quỹ chỉ đứng im ở đó không biết phải nói gì.
_cô điếc à, mau cút ra ngoài cho tôi.-Hoàng Tử quay lại hét lên lần nữa.
Chịu hết nổi rồi, lần này Tiểu Quỹ đã thật sự không kìm chế nổi nữa, cô bật khóc thành tiếng và chạy thật nhanh về phòng.
Mặt Hoàng Tử nhăn lại lộ vẻ đau khổ, thật ra anh đang làm gì đây, anh định gặp Tiểu Quỹ để nói hết mọi chuyện với cô, nhưng anh đã điện thoại hơn cả trăm lần Tiểu Quỹ vẫn không bắt máy, những bực tức kèm theo sự lo lắng đã khiến Hoàng Tử bùng phát mà trút hết lên người của Tiểu Quỹ, anh đã biết mình vừa làm chuyện tồi tệ nhất từ trước đến giờ, anh đã làm cho Tiểu Quỹ khóc, nhìn Tiểu Quỹ khóc mà lòng anh tan nát, những giọt nước mắt đó như ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim anh vậy. Khâu Vương Tử, mày điên rồi, mày thật sự điên rồi!!!!!!!!
Điều Kì Diệu
Vừa vào đến phòng, Tiểu Quỹ chạy ngay vào nhà tắm khóa cửa lại, cô khóc rất nhiều, đây là lần đầu tiên, Tiểu Quỹ khóc nhiều đến như vậy, lần đầu tiên khóc cho 1 người con trai. Khóc vẫn không đủ làm Tiểu Quỹ giảm bớt đau khổ, cô mở vòi sen hết woat tự xối vào người mình, như vậy dù sao cũng dễ chịu hơn, chí ít là hơn lúc này.
_Tiểu Quỹ, cậu làm sao vậy, mở cửa cho minh đi, chuyện gì xảy ra với cậu thế, Tiểu Quỹ, mở cửa cho mình đi mà.-Nha Đầu đập cửa hét lên.
_mình không sao, cậu cho mình yên tĩnh đi, mình muốn yên tĩnh.
_không được, cậu làm mình lo lắm, có chuyện gì hãy nói cho mình biết, chúng ta là bạn mà, cậu mở cửa cho mình đi, mau mở đi Tiểu Quỹ.
_cạch-Tiểu Quỹ từ trong đã mở chốt cửa, Nha Đầu lập tức đẩy cửa vào, cô nhìn thấy cảnh tượng đó, thấy Tiểu Quỹ ướt như chuột ngồi khóc thì xót xa vô cùng.
_Tiểu Quỹ, trời ơi, sao phải đến nông nỗi này cơ chứ, sao cậu lại tự hành hạ mình như vậy, Tiểu Quỹ, cậu nói cho mình biết đi, tại sao lại như thế, Tiểu Quỹ.
Nha Đầu ngồi xuống ôm lấy Tiểu Quỹ, Tiểu Quỹ chỉ khóc, khóc, chứ không nói được gì, Tiểu Quỹ hồn nhiên ngày xưa đâu rồi, vẻ cứng cỏi không khuất phục ngày xưa đâu rồi, Tiểu Quỹ, tại sao mày lại vì 1 người không yêu mày mà trở nên như vậy chứ.
_Tiểu Quỹ, nói cho mình biết, có phải là vì Hoàng Tử thiếu gia không???
_Nha Đầu, mình thật sự không phải, mình đã làm điều không nên làm, mình nghĩ, mình đã yêu Hoàng Tử mất rồi.
_là thật sao, trời ạ, tại sao ai cậu không yêu, lại yêu Hoàng Tử thiếu gia cơ chứ, Hoàng Tử thiếu gia đã có hôn ước với Hoàng tiểu thư điều này không phải cậu biết rõ hơn mình hay sao?
_mình biết, mình biết tất cả, nhưng tình cảm nói có là có, mình đã cố gắng kìm chế nhưng tâm tư và hành động lại không thể hòa thành 1, mình đau khổ lắm, mình thật sự rất đau khổ, không biết phải làm sao bây giờ, lúc nãy Hoàng Tử đã lớn tiếng nạt nộ mình khiến tim mình đau như dao cắt, càng lúc mình càng không hiểu mình nữa rồi, yêu 1 người phải khổ như vậy hay sao chứ, Nha Đầu.
_Tiểu Quỹ, mình phải nên nói gì với cậu đây, xưa nay toàn là cậu an ủi mình, chứ mình chưa an ủi cậu bao giờ cả, Tiểu Quỹ, cậu phải cô lên, chỉ cần vượt qua thử thách gian nan này thì cậu sẽ không cần phải đau khổ thế này nữa đâu.
*******************************
Hôm sau, Hoàng Tử không gọi cho Tiểu Quỹ lên làm điểm tâm như mọi khi nữa, anh đến trường rất sớm, anh không dám đối mặc với Tiểu Quỹ, anh không biết mình phải nói gì với cô vào lúc này.Đến lớp học, Hoàng Tử cũng không buồn nhìn Tiểu Quỹ lấy 1 lần, lần nào anh cũng như muốn né tránh ánh mắt của Tiểu Quỹ nhìn mình, điều đó khiến cô đau khổ bội phần, giở giải lao, đại hội bàn cờ tập trung lại nói chuyện tám với nhau, lúc này Tiểu Quỹ đã không được ổn, mặt Tiểu Quỹ tái xanh, cô đang bị sốt, đây là kết quả của việc cô tự xối nước vào người mình tối hôm qua
_Tiểu Huân, cậu có biết hôm qua sao Hoàng Tử không đến trường không vậy???
_mình không biết( xạo vừa thôi bà ơi, bà mà không biết ai biết bây giờ), mình đã nói với Đại Nha là ba mẹ mình về nên phải ở nhà rồi, việc Hoàng Tử nghỉ vì lí do gì mình không biết nữa, nếu mọi người muốn biết thì chút nữa mình sẽ hỏi cho.
_thôi, chắc Hoàng Tử sẽ không nói đâu, chuyện anh ta làm có trời mới biết được, anh ta giấu cả Tiểu Huân thì chắc cũng không muốn cho mọi người biết, hỏi cũng như không thôi à.-Ngạo Khuyển
_à quên nữa, còn 1 người thân cận bên Hoàng Tử nữa cơ mà, sao bọn mình quên mất ha, Tiểu Quỹ, tối qua về cậu có hỏi Hoàng Tử lý do không?-Mei Mei
_mình không biết, chuyện của thiếu gia mình không hỏi tới đâu.- Tiểu Quỹ
_nè, Tiểu Quỹ, cậu làm sao vậy, sao mặt mày xanh quá vậy, cậu không sao đó chứ.
_mình không sao đâu, mọi người đừng nhìn mình như vậy chứ, mình ra ngoài 1 chút nha.-Tiểu Quỹ đứng lên, vừa định bước ra ngoài thì đã ngất xỉu
_Tiểu Quỹ, cậu làm sao vậy.-mọi người hốt hoảng
_trời ơi, cậu ấy nóng quá, Tiểu Quỹ bị sốt rồi, mau đưa cậu ấy lên phòng y tế đi.
_để mình đưa cậu ấy đi.-Tiểu Út bước ra bế Tiểu Quỹ xuống phòng y tế.
Hết giờ giải lao, tiết học lại bắt đầu, lúc này Hoàng Tử mới để ý đến sự vắng mặt của Tiểu Quỹ và Tiểu Út, anh đang thắc mắc thì Ngạo Khuyển đã vỗ vai anh thông báo
_nè Hoàng Tử, cậu biết gì chưa hả, osin cận thân của cậu đã ngất xỉu rồi, vừa nãy Tiểu Út bế lên phòng y tế đó, cậu hành hạ Tiểu Quỹ sao mà cô ta bị sốt luôn vậy.-Ngạo Khuyển có ý đùa giỡn.
_cậu nói Tiểu Quỹ bị xỉu, lúc nào chứ.
_mới đây thôi, cậu làm gì dữ vậy, mình chỉ định chọc 1 chút thôi mà.
_thầy à, em xin phép ra ngoài 1 chút-Hoàng Tử đứng lên đi nhanh, Tiểu Huân cũng xin phép đi sau Hoàng Tử.
Hoàng Tử lo lắng đến nỗi không biết là Tiểu Huân đang theo sau mình. Anh vào phòng y tế thì thấy Tiểu Quỹ đang nằm thiêm thiếp, Tiểu Út đang ngồi bên cạnh đắp khăn lên trán cho cô.
_Tiểu Quỹ không sao chứ.-Hoàng Tử hỏi
_cô ấy bị sốt cao lắm, vừa nãy em đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi. Anh đến thì thật hay, em về lớp đây.
Tiểu Út bước ra ngoài, anh trông thấy Tiểu Huân đang đứng ngoài cửa nhìn vào, Tiểu Út cũng đứng lại đó với Tiểu Huân 1 lúc.
Hoàng Tử ngồi xuống bên cạnh Tiểu Quỹ, tay nắm lấy bàn tay của Tiểu Quỹ, nhìn Tiểu Quỹ 1 cách lo lắng
_tại sao lúc nào cô cũng bắt tôi phải lo lắng cho cô như thế, Tiểu Quỹ, tại sao cô không hiểu tình cảm mà tôi dành cho cô chứ. Không lẽ cô bắt tôi phải nói trắng ra tôi yêu cô thì cô mới hiểu hay sao, Tiểu Quỹ, cô hãy tỉnh lại đi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cho cô biết, Tiểu Quỹ, cô mau tỉnh lại đi, tôi cho cô 5 đó, nếu cô không tỉnh lại thì sau này đừng bắt tôi phải nói lần nữa, Tiểu Quỹ, tôi yêu cô, tôi yêu cô, cô có nghe thấy hay không????
Hoàng Tử đặt tay lên mặt Tiểu Quỹ, vuốt má cô 1 cách âu yếm, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô 1 nụ hôn, 1 nụ hôn thay cho tất cả lời anh muốn nói
_anh, anh hôn tôi sao????-Tiểu Quỹ tỉnh lại, mắt cô mở trưng trưng nhìn Hoàng Tử làm anh cũng phải ngượng ngùng.(sao mà tỉnh lại hay thế nhỉ , vừa đúng lúc ghê)
_cô tỉnh lại khi nào thế.-Hoàng Tử vẫn còn thoáng ngượng, không dám nhìn vào mặt Tiểu Quỹ.
_có đúng là anh vừa hôn tôi hay không?
_cô bị bệnh chứ có bị khùng đâu mà hỏi hoài 1 câu thế, chứ vừa rồi cô thấy là gì vậy??
_tại sao anh hôn tôi, đây là nụ hôn đầu của tôi đấy, tại sao anh cướp nụ hôn đầu tiên của tôi??
_nụ hôn đầu tiên, ra là trước giờ cô chưa tưng hôn ai sao?-Hoàng Tử có vẻ vui mừng-cũng phải, con ngốc như cô ai thèm hôn chứ???
_vậy chứ chẳng phải anh vừa hôn con ngốc hay sao? Chẳng phải anh nói không muốn thấy mặt tôi sao, sao lại vào đây làm gì, còn cướp nụ hôn đầu tiên của tôi nữa.
_ai bảo cô làm cho tôi lo lắng, hôm qua tôi đã gọi hơn trăm cuộc rồi đó, như vậy ai mà không nỗi điên cho được, cô muốn đi đâu cũng phải nói tôi 1 tiếng chứ?
_hôm qua anh có đến truơng đâu, làm sao tôi nói với anh đượcm điện thoại tôi hết pin mà.
_cô không biết nhắn với Nha Đầu à, bao nhiêu là cách cô có thể làm mà, sao phải làm cho tôi lo lắng chứ.
_anh lo lắng cho tôi vậy sao, tại sao?
_con ngốc như cô thì biết gì, tôi thích cô, tôi thích cô đấy được chưa?-Hoàng Tử nói lớn nhưng ánh mắt thì không dám nhìn vào mặt Tiểu Quỹ, anh ngượng.
_anh nói thật, anh không gạt tôi chứ.
_thật, thật, tất cả đều là thật, tôi thích cô, đừng bao giờ làm cho tôi lo lắng nữa có biết không?-Hoàng Tử ôm Tiểu Quỹ vào lòng trìu mến. Tiểu Quỹ từ ngạc nhiên cho đến hạnh phúc, lần này cô khóc là vì quá hạnh phúc chứ không đau khổ nữa, thì ra lâu nay Hoàng Tử cũng thích cô, vậy mà cứ tưởng anh không bao giờ có tình cảm với mình, Tiểu Quỹ, tại sao mày lại ngốc như vậy chứ!!!!!!!!!
Thường thì có người hạnh phúc thì sẽ có người đau khổ, và đúng như vậy, Tiểu Huân nãy giờ đã chứng kiến tất cả, đã nghe thấy tất cả, cô biết tình cảm của Hoàng Tử dành cho Tiểu Quỹ, nhưng không ngờ Hoàng Tử lại thừa nhận tất cả với Tiểu Quỹ, còn nói cái gì anh cố gắng dằn lòng không để cô tổn thương, bây giờ không phải sao, bây giờ cô tổn thương chưa đủ hay sao?
_Tiểu Huân, Tiểu Huân.-Tiểu Út chạy theo cô
_nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi.-Tiểu Út nói.
_tại sao tôi phải khóc chứ.
_chẳng phải lâu nay cô yêu Hoàng Tử sao, nhìn thấy Tiểu Quỹ ở bên cạnh Hoàng Tử, thì cô phải buồn, phải khóc chứ.
_tại sao tôi phải biểu lộ những cảm xúc bình thường đó.
_cô lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, cô tưởng cô có trái tim sắt thép à, trái tim sắt thép của anh hai tôi cũng đã tan chảy, thì huống hồ gì là cô chứ?
_tôi không hiểu anh nói gì cả.
_hay là từ đầu cô đã nhận ra tình cảm của anh hai tôi và Tiểu Quỹ rồi, cô cũng tác thành và chúc phúc cho họ phải không?
_anh đang nói gi thế, tôi yêu Hoàng Tử, tại sao tôi phải nhường Hoàng Tử cho Tiểu Quỹ chứ.
_bây giờ không phải lúc để nói nhường hay không nhường mà thật sự anh hai tôi đã dành hết tình cảm cho Tiểu Quỹ, cũng đồng nghĩ với việc anh ấy không yêu cô, cô không hiểu sao??
_Hoàng Tử yêu Tiểu Quỹ cũng được, không yêu tôi cũng được, tôi sẽ không để mất Hoàng Tử đâu, có điều anh không biết, hôm qua tôi và Hoàng Tử nghĩ học là vì điều gì, ba mẹ tôi và ba mẹ của anh đã về DL, lần này họ về đây là để lo đám cưới cho tôi và Hoàng Tử, sẽ không ai có thể cướp đi Hoàng Tử được đâu.
_ba mẹ tôi đã về sao?
Điều Kì Diệu
_đúng thế, sắp tới là sinh nhật của Hoàng Tử, 2 bác đã đồng ý lấy ngày hôm đó để công bố đám cưới của 2 chúng tôi, tôi không cần phải làm gì thì Hoàng Tử cũng thuộc về tôi mà thôi.
_cô dư biết Hoàng Tử yêu Tiểu Quỹ, sao còn làm vậy, cô sẽ hạnh phúc sao, cô sẽ vui vẻ sao???
_tôi không cần biết, tôi chỉ cần Hoàng Tử, như vậy tôi đã mãn nguyện rồi.
_trái tim Hoàng Tử đã ở chỗ của Tiểu Quỹ, cô níu kéo con người anh ấy để làm gì, xứng đáng hay sao, cô không biết cũng có người hi sinh cả trái tim cho cô, có người vì cô mà đau lòng hay sao chứ.
_nhưng rất tiếc, tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu thích người đó, xin lỗi, tôi đi đây.
Tiểu Út chỉ biết đứng lặng im, anh cũng vô cùng đau khổ
the end chap 6
Chap 7
Thế nhá, 1 mối tình đang diễn biến 1 cách thầm lặng, Tiểu Quỹ hiện đang rất hạnh phúc, nhưng trong cái hạnh phúc đó còn là 1 nỗi lo dài bất tận, còn chuyện hôn ước của Tiểu Huân, Hoàng Tử sẽ giải quyết thế nào đây, dù biết là không phải, nhưng không cách nào có thể ngăn được tình cảm của cô dành cho Hoàng Tử hiện giờ.
Tối hôm đó, Tiểu Út đã chủ động đến phòng Hoàng Tử, chuyện này thật lạ, tuy là anh em nhưng trước giờ Tiểu Út chưa đến phòng anh bao giờ.
_anh hai, có chút thời gian nói chuyện không?
_lạ thật đấy!!!
_anh nói lạ chuyện gì??
_chúng ta là anh em, nhưng trước giờ không hề thấy em chủ động gặp anh, nói chuyện cũng ít chứ đừng nói là gặp riêng thế này, em đổi tính rồi hả?
_chẳng phải anh cũng vậy sao, cô gái như Tiểu Quỹ anh cũng thích được, huống hồ là em.
_em nói gì?
_anh đừng giấu em nữa, em đã biết hết rồi, những gì anh nói với Tiểu Quỹ ở phòng y tế em đã nghe thấy, em xin lỗi, không cố ý đâu, nhưng ngoài em ra, còn có cả Tiểu Huân nữa.
_vậy thì sao?
_em chỉ muốn hỏi, anh giải quyết chuyện hôn ước của anh, và Tiểu Huân thế nào đây, anh bày tỏ với Tiểu Quỹ đó là chuyện tốt, nhưng làm cho cô ấy vui, rồi lại làm cho cô ấy buồn thì có nên không?
_tại sao anh phải làm cho Tiểu Quỹ buồn chứ, anh sẽ bảo vệ cho Tiểu Quỹ, em không cần lo đến chuyện của anh.
<
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 517[ 4129 ngày trước - Xem: ]