watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Home >
Tìm kiếm

doc truyen teen | Điều Kì Diệu

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 15:43



Điều Kì Diệu

Tác Giả : perua264

Nguồn: Zing Forum

Nữ chính gồm có:

Gui Gui or Tiểu Quỹ, 19t, sắc đẹp thì khỏi bình luận, thông minh, hoạt bát, lớn lên trong cô nhi viện nghèo ven biển, ngoài giờ học, cô đi giúp việc cho resort Hoàng gia để kiếm tiền giúp cho mấy sour trong cô nhi viện, ước mơ duy nhất của cô là gặp lại ba mẹ của mình.

YaTou or Nha Đầu, 19t, cùng Tiểu Quỹ lớn lên trong cô nhi viện,gương mặt thiên thần, ngây thơ,chất phác , vì thế nên thường bị ức hiếp và đương nhiên lúc nào cũng có Tiểu Quỹ ra mặt giúp đỡ.

Albee or Tiểu Huân, 19t,con gái rượu của 1 triệu phú Đài Loan, IQ 300, hoa khôi của Đại học Đài Bắc, từ nhỏ đã có đính ước với Prince,con trai trưởng của nhà tài phiệt giàu có nhất Đài Loan.
Và sau đây là nam chính:
Vì Hoàng Tử, Tiểu Út và A Vỹ, là anh em sinh 3 nên mình chỉ giới thiệu hoàn cảnh gia đình của Hoàng Tử thôi, 2 người còn lại cũng y như vậy.

Prince or Hoàng Tử, 19t, IQ400/300,thông minh cực kì, con trai trưởng của nhà tài phiệt giàu có nhất Đài Loan, đẹp trai no1, lạnh lùng no2, sỡ hữu khu resort Hoàng gia, chỉ về đây vào những ngày nghỉ hè.

Fabien or Tiểu Út, 19t, IQ300, em trai sinh ba của Hoàng Tử, trầm tính, chơi ghita hay cực kì, yêu thích Tiểu Huân, mặc dù biết cô có đính ước với anh hai mình.

Awei or A Vỹ, 19t, IQ300, em trai sinh 3 với Hoàng Tử, hiền lành, vui vẻ, không thích thú gì tới việc kinh doanh của ba mình, hay quan tâm và giúp đỡ mọi người.
Những người còn lại trong hey girl và lollipop đều là bạn cùng lớp với các nhân vật chính, 2 nhóm mà tụ tập lại y như 1 đại hội bàn cờ, quá chòi đông mà.





Chap 14h sáng tại cô nhi viện
_Nha Đầu, Nha Đầu à, dậy mau đi, cậu quên hôm nay chúng ta có việc gì à?- Tiểu Quỹ lay tay Nha Đầu, cô vẫn còn đang ngái ngủ.
_chuyện gì thế Tiểu Quỹ, trời chưa sáng mà, cậu gọi mình dậy làm gì chứ?
_cậu còn muốn ngủ đến trời sáng, cậu muốn chúng ta bị đuổi việc à, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ gì, cậu không nhớ sao?
Nghe đến 2 chữ nhiệm vụ, Nha Đầu liền bật dậy ngay, xém chút cô quên mất hôm nay cô và Tiểu Quỹ được phân công đến sớm xem xét lại mọi việc ở resort để đón tổng giám đốc từ thành phố xuống.
_phải rồi, mình quên mất, còn không mau nhanh đi, nếu đến trễ bà quản lý lại đòi trừ lương bọn mình đấy, đã lương tháng không bao nhiêu rồi mà lúc nào cũng dọa trừ lương.
_cậu còn hối mình, mình đã xong từ nãy giờ rồi, cậu nhanh nhanh đi, nhưng nói nhỏ thôi, các em nhỏ vẫn còn đang ngủ đấy.
_mình biết rồi, cậu dài hơi quá đấy.
rẹt rẹt 5 đánh răng, rửa mặt,thay đồ (nhanh dữ dzij bà, ở dơ vừa phải thôi ) Nha Đầu và Quỹ Quỹ lập tức chạy xe đạp ngay đến khu resort Hoàng gia
_hú hồn, chị Monney (tên của pà quản lí đấy, rất mê tiền nên cái tên nghe là thấy tiền liền hà) vẫn chưa đến.
_ai bảo với 2 cô thế, thử quay sau lưng mà xem.- 1 giọng nữ cất lên sắc lanh, không ai khác chính là người quản lí với cái tên độc đáo, chị Monney
_chị Monney, chj đến sớm thế à!- Nha Đầu và Tiểu Quỹ hết cả hồn vía.
_không đến sớm sao biết 2 cô đến trễ thế hả, có biết trễ bao nhiêu phút rồi không hả?
_tụi em không biết.
_chính xác là 530, nếu hôm nay không phải là ngày đón tổng giám đốc đến, 2 cô sẽ biết tay với tôi, còn bây giờ, Nha Đầu thì đi xem lại nhà hàng, phòng ốc xem còn chỗ nào chưa ngay ngắn thì xếp lại, Tiểu Quỹ thì cầm đèn pin ra biển xem còn rác rưới gì không nhặt hết cho tôi ngay đi.
_Hả, chỉ có 2 tụi em thôi ư???
_vậy 2 cô có làm không, hay đợi tổng giám đốc đến tôi xin thôi việc cho 2 cô luôn.
_tụi em đi làm ngay.
Vậy là 2 người, mỗi người chia ra 1 hướng làm viêc, Tiểu Quỹ cầm đèn pin đi lang thang ngoài biển, trời vẫn còn tối mịt, gió biển lạnh lạnh, nhưng có lẽ Tiểu Quỹ đã quen rồi, việc dò dẫm đi trong tối thế này không làm khó được cô đâu, cô đã lớn lên ở đây 19 năm lận cơ mà, Tiểu Quỹ đứng nhìn ra biển với ánh mắt xa xăm, thoáng buồn, Tiểu Quỹ đưa tay vuốt sợi dây chuyền trên cổ mình, sợi dây chuyền với mặt hình viên bi trong suốt, đây là kỉ vật của ba mẹ cô à, không phải, nó đúng là kỉ vật, nhưng là hồi ức của 1 tuổi thơ đẹp đẽ, với 1 người mà cô luôn muốn gặp lại, nhưng không biết đến bao giờ.Tiểu Quỹ rọi đèn pin đi mãi, đi mãi đã quay trở lại khu resort, và lúc này đã là 6h sáng.





Tiểu Quỹ tiếp tục đón nhận giọng nói bão tố của chị Monney
_Tiểu Quỹyyyyyyyyyy, cô đang giỡn mặt với tôi à, tôi bảo cô đi ra biển nhặt rác, mà cô lại đi gần 2 tiếng đồng hồ, là sao????????????
_em xin lỗi, em nghe theo lời chị đi vòng quanh biển mà,em đã đi thật chậm để nhìn cho kĩ, nếu đi nhanh quá lỡ có xót lại chỗ nào mắc công chị lại trừ lương em nữa.
_cô liệu hồn cô đó, tổng giám đốc mà về tới đây có phê bình gì thì cô liệu mà rời khỏi nơi đây đi.
_em biết chị Monney quan tâm em nhất mà.-Tiểu Quỹ vừa nói vừa nhìn Nha Đầu cười mỉm.
_này này, mọi người ơi, lập tức chuẩn bị, ai về chỗ đó mau đi, tổng giám đốc đã tới trước cổng resort rồi đó.- 1 nhân viên nam vừa chạy vừa nói.
_cái gì, sao đến sớm dữ vậy, mau lên, mọi người lập tức vào chỗ đón tổng giám đốc mau lên.
đói bụng rồi, chút xíu mình post tiếp nhá các bạn.





Tất cả các nhân viên trong resort đều đứng sắp thành 2 hàng, dọc theo đường đi từ cửa chính vào tận trong, có lẽ họ đều rất nể sợ vị tồng giám đốc này, còn riêng Tiểu Quỹ và Nha Đầu thì lại khác, họ đều trông gặp mặt vị giám đốc trẻ tuổi này, 2 người đã vào làm gần 1 năm rồi mà đến tận hôm nay mới được gặp.
Vị tổng giám đốc trẻ đã đến trước cổng, vẻ mặt trầm ngâm, mắt nhìn thẳng vào khu resort, ông quản gia đã mời đến 2 lần vẫn chưa bước xuống xe, phải đến lần thứ 3 thì anh ta mới nghe thấy, anh ta mở cửa bước xuống, tay khoác lại áo khoác ngoài cho chỉnh tề, cầm lấy vali đen oai phong bước vào, con đường đi vào nha hàng hôm nay đã được trải thảm đỏ, anh ta đi đến đâu, thì nhân viên đều cuối rạp người xuống miệng hô Chào tổng giám đốc trông thật trang trọng.
Anh ta đã đến sảnh khách của resort, lúc này thì Tiểu Quỹ và Nha Đầu cũng đã bắt đầu để ý đến, choa ơi, người đâu mà đẹp trai lạ lùng, lại trẻ như thế nữa chứ, 2 cô cứ nghĩ, tổng giám đốc có trẻ cũng khoảng 30 mấy rồi, ai ngờ đâu, người này, thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Mãi cứ lo để ý nhìn vị tổng giám đốc mới, cà 2 đều không nghe thấy chị Monney và tổng giám đốc nói gì, chỉ biết khi được kêu đích danh, thì cà 2 mới ngớ người ra, không biết trời trăng sao gì hết.
_Tiểu Quỹ, Nha Đầu, 2 cô bị điêc à, không nghe tổng giám đốc kêu 2 cô hay sao???- chị Monney quay qua nhìn vào mặt 2 cô, nói lớn, sao thế nhỉ, mọi hôm mà chị Monneny nói gì mà 2 cô không làm ngay, chí ít là cũng bị hét lủng cả màn nhỉ, vậy mà hôm nay cũng có vẻ lúng túng trước vị tổng giám đốc trẻ tuổi này.
_dạ, dạ, nghe rồi, tổng giám đốc có điều chi căn dặn.- cả 2 cô đồng thanh đáp.
_vui nhỉ, 2 cô đang tấu hài hả, chị Monney, chị mướn người gì thế này, không có kinh nghiệm lại non nớt, hạng người thế này giữ lại chỉ làm hư danh tiếng resort mà thôi, lập tưc đuổi việc cho tôi.-vị tổng giám đốc quát lớn vào mặt của Tiểu Quỹ và Nha Đầu.





Đến lúc này rồi thì Tiểu Quỹ không thể nhịn được nữa, cái con người gì thế này, vừa mới khen anh ta đẹp trai vậy mà quay ngoắt 360o biến thành ác ma rồi, cái gì mà không có kinh nghiệm,cái con người lúc nào cũng ở tuốt trên cao thì hiểu gì về nhân tình thế thái hả, cô và Nha Đầu đã phục vụ cho rất nhiều nhà hàng lớn rồi đấy chứ.
_Này, anh vừa nói là ai không có kinh nghiệm đấy hả, tôi phục vụ cho rất nhiều nhà hàng rồi đấy nhá, lúc mới vào làm chúng tôi đều qua thử việc, đều được kí hợp đồng,chúng tôi không phạm lỗi gì cả, không phải anh muốn đuổi đi thì đuổi đi đâu.-Tiểu Quỹ lớn tiếng nói vào mặt vị tổng giám đốc trẻ khiến anh ta rất tức giận
_cô, cô thật là, nội cái cách nói chuyện với cấp trên bằng cái thái độ như thế thì tôi đã có thể đuổi cô được rồi đấy.
_trong hợp đồng không có ghi là tôi sẽ nói chuyện với cấp trên bằng thái độ nào cả, anh không có quyền đuổi chúng tôi đi, nếu anh đuổi chúng tôi, ngoài chuyện phải bồi thường hợp đồng, danh tiếng resort này cũng sẽ bị hao tổn, lúc đó là tôi thiệt hai hay anh thiệt hại cho biết.-Tiểu Quỹ đấu lý, cô không hề tỏ ra sợ sệt.
_được, cô muốn làm ở đây đến như vậy, thì tôi cho cô làm, lập tưc xách vali vào phòng vip cho tôi ngay.
_được thôi, xin mời tổng giám đốc, đi từ từ, nhìn xuống đất, cái mặt cứ hất hất lên coi chừng vấp té đó.
_cô giỏi lắm, nhân viên như cô, tôi mới thấy lần đầu đó.-vị tổng giám đốc hậm hực bỏ về phòng. Tiểu Huân ì à ì ạch vác vali nặng chịch của anh ta lên phòng vip.
_xong rồi, tôi có thể đi được chưa.
_chưa được, cô muốn làm ở đây mà, sao gấp dữ vậy, hãy mau sắp hết đồ đạc trong vali ra cho tôi.
_này, tôi đi làm phục vụ, chứ có phải làm osin cho anh đâu, đừng quá đáng đấy nhá.
_vậy đi làm phục vụ có cần nghe lệnh tổng giám đốc không, bây giờ tôi lấy cương vj tổng giám đốc ra lệnh cho cô sắp xếp đồ đạc ra ngoài cho tôi, vậy được chưa.
_dạ được, thưa tổng giám đốc.- Tiểu Quỹ trả lời với giọng mỉa mai.
Tiểu Huân mở vali ra, cái gì thế này, đống hỗn độn gì đây, cái vali nặng chịch thế này thì ra là toàn sách và sách, đủ mọi loại sách về kinh doanh, tay tổng giám đốc này, đúng là chẳng phải hạng xoàn, chưa từng thấy anh ta xuất hiện ở đây, mà resort kinh doanh càng ngày càng đii lên, càng ngày càng đông khách, nếu anh ta là 1 tay mơ không ra gì, làm sao đám quản lí lại phục tùng và nghe lời thế kia được, vị tổng giám đốc này, quả thật tài giỏi, tài năng anh ta thì Tiểu Quỹ có thể công nhận, nhưng cái tính tình thì xấu thiệt xấu, lại chẳng coi ai ra gì, thật khó ưa.




Điều Kì Diệu
_cô xong chưa, đống sách đó hứng thú với cô như vậy sao???
Tiểu Quỹ nhìn anh ta mà ngạc nhiên khi bộ đồ vest lúc nãy đã được cởi bỏ, thay vào đó là quần jean áo pull đơn giản nhưng rất nam tính.
_ơ ơ ơ, anh thay đồ lúc nào sao tôi không biết, tôi vẫn ngồi trong phòng mà anh dám thay đồ sao???
_thì đã sao, tôi nhìn cô lúc nãy cứ như là mọi thứ xung quanh cô không hề tồn tại, vậy thì tôi thay đồ, cô có để ý đâu mà sợ.
_anh thật là biến thái mà, lỡ tôi nhìn thấy thì sao hả, oh my god!!!
_cô đang tưởng tượng nhìn thấy tôi thay đồ ra sao hả, đầu óc cô phong phú thật.
_anh là đồ biến thái!!
_đừng nói nhảm nữa, mau đi theo tôi.
_đi đâu, mà tại sao tô phải đi theo anh, tôi phải quay về sảnh khách, nếu chị Monneny không thấy tôi, tôi sẽ lại bị trừ lương đấy.
_cô đi theo tôi thì ai dám trừ lương cô, người nào trừ lương cô tôi đuổi việc người đó, được chưa???
_anh bảo đảm thế thì tốt.
Vị tổng giám đốc trẻ ấy đã dẫn Tiểu Quỹ ra dạo biển
_này tôi không rãnh đâu mà đi dạo biển với anh. Anh muốn đi thì cứ kiếm chị Monney đi cùng.
_cô nghĩ tôi có hứng thú đi dạo biển với loại người như cô à, nhìn lại mình xem.
_loại người như tôi thì thế nào, không phải cũng là người hay sao, hay chỉ có loại tồng giám đốc như anh đây thì mới là người, đừng có hở ra la loại người này nọ, khinh thường người ta như thế chứ.- Tiểu Quỹ xổ 1 tràng dài.
Anh ta cười, trời ơi, sao nụ cười của anh ta cuốn hút quá vậy, từ nãy gặp anh ta ở sảnh khách với bản mặt sắc lạnh cũng đã đủ đẹp trai rồi, giờ đây anh ta cười, tuy chỉ là nụ cười nhạo báng, nhưng sao nhìn anh ta cứ như 1 thiên thần
_cô mới ăn phải boom à, sao nói nhiều thế.
_ok tôi sẽ không nói gì nữa cả.
Cả 2 người đều tiếp tục bước đi không ai nói với ai câu gì, vị tổng giám đốc đó đi trước Tiểu Quỹ theo sau, như thế mới có cơ hội quan sát anh ta chứ, đôi mắt anh ta cứ hướng về biển, nhìn chăm chăm, đôi mắt này, con người này, có lẽ anh ta đối với biển cũng nặng tình nặng nghĩa như là cô vậy.
Bất chợt dáng người nhỏ bé của Tiểu Quỹ đã nhanh thoăn thoắt chạy ra ngoài phía biển và bơi thật nhanh ra xa bờ, vị tổng giám đôc cũng bất ngờ trước hành động đó liền chạy theo xem,thì ra từ xa Tiểu Quỹ đã nhìn thấy 1 đứa bé đang giãy giụa trong sóng nước, cô đã lập tức lao ra cứu, cái tình cảnh này sao lại giống đến thế, giống hệt tình cảnh 12 năm về trước, cũng tại bãi biển này, anh đã được 1 cô bé cùng tuổi bơi ra cứu giống như Tiểu Quỹ đang cứu đứa bé kia vậy, tuy chỉ 3 tháng ngắn ngủi, nhưng anh và cô béi ấy đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp, sau cùng anh đã trở về thành phố, và cho đến tận bây giờ vẫn chưa 1 lần được gặp lại, lần nào về anh cũng ra biển để chờ đợi, hi vọng 1 ngày nào đó sẽ gặp lại, vật cuối cùng mà anh giữ được chỉ là viên bi trong suốt nhỏ mà cà 2 đã tặng nhau mà thôi, anh rất trân trọng, lúc nào cũng đem bên mình, 12 năm rồi anh vẫn không nguôi hi vọng sẽ được gặp lại, cô bạn nhỏ xinh xắn ngày nào của mình.





Tiểu Quỹ đã cứu được cậu bé ấy vào bờ, và hiện đang làm hô hấp nhân tạo, không lâu sau đó đứa bé đã được tỉnh lại trước sự vui mừng khôn xiết của người mẹ, họ cảm ơn Tiểu Quỹ rối rít.
_cám ơn cô đã cứu con trai tôi, nếu không có cô con tôi đã chết rồi.
_không có gì đâu, tôi là nhân viên phục vụ ở đây, đó cũng là bổn phận của tôi.- Tiểu Quỹ thở hỗn hễnh nhưng vẫn cười rất tươi
_con à, cám ơn chị đi con.
_cám ơn chị à.-đưa bé ngoan ngoãn khoanh tay cám ơn Tiểu Quỹ.
_em ngoan lắm, từ nay phải nghe lời mẹ, không được chơi xa bờ nữa, mẹ em sẽ lo cho em lắm đấy.-Tiểu Quỹ xoa đầu cậu bé, mỉm cười hạnh phúc.
Người mẹ đã đưa đứa bé đi 1 đoạn, nhưng Tiểu Quỹ vẫn đứng nhìn, đứa bé đó thật hạnh phúc vì được mẹ yêu thương bảo bọc, vậy còn cô, mẹ của cô ở đâu, mẹ của cô là ai, đó là câu hỏi mà 19 năm qua cô luôn tự hỏi nhưng mãi vẫn chưa biết câu trả lời là gì.
_cô dũng cảm thật đó.-lúc này, vị tổng giám đốc mới lên tiếng, anh vỗ tay khen Tiểu Quỹ với nụ cười khâm phục.
_anh khen tôi đấy à, tôi không nghe lầm đấy chứ, lúc nãy ở sảnh khách đã có người lớn tiếng nói tôi không có kinh nghiệm, còn đói đuổi việc tôi nữa kia mà.
_cũng may tôi đã không đuổi cô đi, nếu không tôi thật là sai lầm, cô đúng là 1 nhân viên ưu tú. Cô là con gái mà bản lĩnh như vậy, dám lao ra biển để cứu người.
_cám ơn anh quá khen, anh còn chuyện gì ra lệnh cho tôi làm nữa không???
_cô chán đi dạo biển cùng tôi rồi à.
_dạ thưa tồng giám đốc, tôi đang ướt như chuột thế này nếu còn đi nữa ngày mai sẽ phiền tổng giám đốc đến bệnh viện thăm tôi đấy, và hơn nữa tôi là loại người gì mà có thể đi dạo biển cùng với tổng giám đốc đây.-Tiểu Quỹ nói shock lại, cô vẫn còn ấm ức cái thái độ khinh người của vị tổng giám đốc khi nãy.
_cô có cá tính lắm, tôi rất hân hạnh được biết cô, cô tên gì thế?
_anh cứ gọi tôi là Tiểu Quỹ được rồi.- nói rồi Tiểu Quỹ bỏ đi.
Cô trở về sảnh khách thì gặp Nha Đầu và chị Monney ở đó.
_Tiểu Quỹ, cậu đi đâu nãy giờ vậy, chị Monney đang cằn nhằn nãy giờ đó.- Nha Đầu nhanh chóng chạy đến nói nhỏ.
_em xin lỗi chị Monney, lúc nãy em..





_cô không cần phải nói gì nữa, ngày mai cũng không cần đến làm nữa.
_tại sao vậy chị, em đâu làm sai gì?
_tôi không cần nói nhiều với cô làm gì, chút nữa cô lên phòng kế toán tình tiền lương được rồi.
123 ... 12>>

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 150