watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 12 - doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Home >
Tìm kiếm

doc truyen teen | Điều Kì Diệu

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:51

u thư, biết đâu chừng ba mẹ ruột của tiểu thư có nỗi khổ tâm, tiểu thư đừng vội vàng trách ba mẹ ruột của mình.
_đến giờ tôi vẫn không thể nào tin đó là sự thật, tôi đã làm sai điều gì chứ, tôi đã không cướp hạnh phúc của người khác, tại sao lại phải hành hạ tôi, tàn nhân với tôi như vậy chứ, tại sao???????
Tiểu Huân úp mặt xuống giường, trái tim cô đang giằn xé dữ dội, còn má Lan chỉ lẳng lẳng bước ra khỏi phòng. Bà qua phòng của mẹ Tiểu Huân, bà Hoàng cũng chẳng khác gì Tiểu Huân là mấy, bà đang khóc, đang đau khổ, Tiểu Huân không phải con ruột của bà, vậy con ruột bà đang ở đâu, đang ở đâu cơ chứ.
Tự nhiên trong lòng ai đó đang nhói đau, đang dằn vặt, đang cảm thấy mắc nợ, đang cảm thấy hối hận, đang cảm thấy đau xót, đã đến lúc rồi, sự thật phải được phơi bày.
_phu nhân, xin tha lỗi cho tôi.-má Lan quỳ xuống trước mặt bà Hoàng, mặt đầy vẻ thành khẩn.





_chị Lan, sao chị lại quỳ dưới chân tôi, mau đứng lên, mau đứng lên rồi nói.
_không, tôi có lỗi với phu nhân, tôi đã làm cho máu mủ ruột thịt của phu nhân phải chia lìa, lỗi lầm này của tôi không đáng được phu nhân tha thứ.
_chị vừa nói gì, chị vừa nói gì, có phải chị biết con gái ruột của tôi đang ở đâu có phải không?
_phu nhân xin hãy nghe tôi nói, 19 năm trước tại bệnh viện ở Mã Tổ, tôi đã hạ sanh 1 đứa bé gái, nhưng không may, con tôi chào đời đã mang bệnh nặng, chồng tôi vừa mất không bao lâu, nay cả đứa con duy nhất của tôi cũng mang bệnh, bệnh của con tôi cần ở 1 thời gian dài để điều trị, tôi cần tiền, tôi không thể để con tôi chết được. Trong lúc quẫn trí không biết làm gì, thì tôi vô tình biết được phu nhân cũng hạ sanh 1 bé gái, tôi đã làm liều tráo đổi 2 đứa bé, chỉ có như vậy tôi mới cứu được con tôi mà thôi. Tôi ôm tiểu thư rời khỏi bệnh viện thì tình mẫu tử trong tôi lại trỗi dậy, tôi lo lắng cho con tôi, tôi không đành lòng rời xa nó, tôi buộc lòng phải để tiểu thư ở trước cửa nhi viện hi vọng các sour giúp đỡ, còn tôi khi quay lại bệnh viện thì lão gia và phu nhân đã trở về Đài Bắc rồi, tôi cũng lên Đài Bắc tìm kiếm, xin vào làm giúp việc cho nhà họ Hoàng, chỉ có như thế, tôi mới được ở gần chăm sóc cho con tôi, trả ơn cho phu nhân mà thôi. Phu nhân, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không cố ý tráo đổi, tôi chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.-má Lan vừa kể vừa khóc nức.
_trời ơi, thì ra là chị thì ra tất cả mọi việc đều do chị sắp xếp, bấy lâu nay chúng tôi phải nuôi con gái của chị, 19 năm trời, tại sao chị biết nghĩ đến tình mẫu tử của mình mà không biết nghĩ cho tôi, tại sao chị nhẫn tâm vứt bỏ con gái chúng tôi ở cô nhi viện, chị tàn nhẫn quá, bây giờ con gái tôi đang ở đâu, nó đang ở đâu rồi, chị mau nói đi.





_1 thời gian trước tôi đã vô tình gặp tiểu thư ngoài phố, tôi nhận ra tiểu thư vì cô ấy rất giống phu nhân lúc trẻ, ngoài ra còn sợi dây chuyền phu nhân đã đeo vào cổ tiểu thư, lúc đó tôi có tháo ra nhưng vội quá đã đánh rơi lại trong chiếc khăn quấn, nhờ vậy tôi mới biết được tiểu thư, mấy ngày trước, tôi xin nghỉ để trở về Mã Tổ tìm tung tích, sour Tâm nơi đó đã nói cho tôi biết tiểu thư đã lên thành phố học đại học, tiểu thư tên Tiểu Quỹ, và hiện làm osin cho nhà họ Khâu.
_trời ơi, con gái của tôi, con gái của tôi phải làm osin cho người ta, tại sao lại tàn nhẫn như vậy cơ chứ??????????





Bà Hoàng không đợi má Lan nói tiếp lời nào, vụt chạy ra ngoài, không cần hỏi cũng biết nơi bà đến chính là biệt thự họ Khâu, 1 bóng người đứng sau cánh cửa, bàng hoàng, run rẩy, ngồi phịch xuống đất, muốn khóc, nhưng sao lại không khóc được, tim muốn vỡ ra, cuối cùng chỉ có thể hét lên 1 tiếng rồi chạy ra khỏi nhà, đó là Tiểu Huân, Tiểu Huân đã nghe thấy tất cả.
_Tiểu Huân, Tiểu Huân con đừng đi mà Tiểu Huân.-má Lan nghe thấy tiếng hét của Tiểu Huân, đoán biết là cô đã nghe thấy nên hốt hoảng chạy ra, muộn rồi, Tiểu Huân đã khuất bóng sau cổng lớn.
Nhà họ Hoàng chỉ còn lại những người giúp việc. Má Lan chỉ biết khóc, bà lo lắng cho Tiểu Huân, cảm thấy có lỗi với Tiểu Huân, liệu cô có chấp nhận được sự thật không? Có tha thứ cho bà không?
******************************************
Biệt thự họ Khâu bây giờ cũng chằng hơn gì nhà họ Hoàng, không khí ảm đạm đến nghẹt thở đang bao trùm lấy căn nhà họ. Trong căn phòng khách, ông bà Khâu đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc, tức giận, 3 anh em Hoàng Tử ngồi phía đối diện, cũng chỉ im lặng không nói gì, A Vỹ trông bình thản hơn, chỉ có nét mặt của Hoàng Tử và Tiểu Út đều nhăn lại, khỏi cần nói cũng biết họ đang lo lắng điều gì, Hoàng Tử lo cho Tiểu Quỹ, Tiểu Út lo cho Tiểu Huân, mỗi người 1 nỗi lo riêng nhưng lại cùng đau chung 1 nỗi đau, nỗi đau từ trong tim.





_lão gia, phu nhân, Hoàng phu nhân đã đến sảnh khách, Hoàng phu nhân bảo muốn gặp thiếu gia Hoàng Tử.-ông quản gia vào thưa.
_bác Hoàng đến đây để làm gì?-Hoàng Tử nói
_con đã làm gì Albee thì con phải biết rõ hơn ba mẹ chứ?
_ba mẹ à, ở nhà thờ con và Albee đã nói rất rõ rồi, ba mẹ làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó nữa, có được không vậy.
_Prince, bà Hoàng đến đây chắc chắn phải có chuyện, con liệu lời mà nói.
_con biết.
Hoàng Tử ra ngoài, vừa gặp Hoàng Tử, bà Hoàng vội lao đến
_Prince, cháu hãy nói cho bác biết, Tiểu Quỹ đâu, Tiểu Quỹ đâu rồi.
_bác Hoàng, sao bác lại biết Tiểu Quỹ cơ chứ.
_Tiểu Quỹ chính là con gái của bác, no là con gái ruột của bác đó.-bà Hoàng khóc.
_sao cơ, bác nói Tiểu Quỹ là con gái ruột của bác?????-Hoàng Tử ngạc nhiên, cả A Vỹ và Tiểu Út cũng ngạc nhiên không kém.
_Tiểu Quỹ là con ruột của bác Hoàng, bác dựa vào đâu mà khẳng định thế, vậy còn Tiểu Huân, cô ấy không phải là con bác hay sao???
_Albee thật ra là con của chị Lan giúp việc, chính chị ta đã tráo đổi Albee và Tiểu Quỹ, báo hại Tiểu Quỹ phải lớn lên 1 cách khổ sỡ, khổ thân cho con nhỏ, Prince à, Tiểu Quỹ đang ở đâu hả con??
_bác Hoàng, Tiểu Quỹ đã bỏ đi hơn nữa tháng nay rồi, chính vì đám cưới của Tiểu Huân và anh hai nên cô ấy mới bỏ đi, thật không ngờ Tiểu Quỹ mới là Hoàng tiểu thư, thật tốt quá rồi anh hai à, anh có hôn ước với Hoàng tiểu thư mà, Tiểu Huân đâu phải, vậy anh có thể đến với Tiểu Quỹ rồi.
_mọi người tìm được cô ấy rồi hãy nói đi, bây giờ Tiểu Quỹ đi đâu tôi còn không biết, còn quan tâm đến chuyện gì được nữa chứ, Tiểu Quỹ, phải chi sự thật này được công khai từ sớm, mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, trời ơi.




Điều Kì Diệu
_bác Hoàng, vậy bây giờ Tiểu Huân đang ở đâu, cô ấy có chấp nhận được sự thật này hay không?-Tiểu Út lo lắng hỏi.
_nó biết nó không cùng dòng máu với ba nó nó rất bàng hoàng, còn chuyện nó là con ruột của chị Lan thì có lẽ nó vẫn chưa biết, nó nhốt mình trong phòng từ chiều giờ không ăn uống gì cả.
Tiểu Út chạy ngay ra ngoài, anh đến nhà họ Hoàng, anh đến tìm Tiểu Huân.
************************************************
Sau ngày rời khỏi biệt thự họ Khâu, rời khỏi Hoàng Tử, Tiểu Quỹ lưu lạc khắp nơi, cô không trở về cô nhi viện, cô không muốn các sour lo lắng cho mình, Tiểu Quỹ ngơ ngác thấy tội, đã gầy gạc ốm đi thấy rõ, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, nước mắt dần khô và cạn kiệt, đau buồn giờ đây đã trở thành cảm xúc thường nhật của Tiểu Quỹ, cô vẫn ở đâu đó trong Đài Bắc, ngày ngủ vỉa hè, ngày ngủ công viên, ngày qua ngày. Có 1 điều mà không ai biết, ngày cưới của Hoàng Tử và Tiểu Huân, 1 bóng dáng bé nhỏ liêu xiêu đứng núp đằng sau cánh cổng nhà thờ, nhìn vào với đôi mắt thấm lệ, nhìn thật kĩ, rồi lặng lẽ bỏ đi vô hồn, nếu Tiểu Quỹ chịu khó đứng lâu chút nữa, có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn rồi.Cuối cùng, cô lại quay về với nơi đầy ắp kỉ niệm, vùng biển Mã Tổ, nơi đầy ắp kỉ niệm của 2 người.Nhưng có lẽ Tiểu Quỹ không ngờ rằng, có 1 người cũng đang trở về Mã Tổ, mang trong người 1 lòng tin bất diệt,niềm tin tìm lại được ai đó.





6h sáng.
Có ai đó đang ngồi gục đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt phờ phạc thấy rõ, ai nhìn cũng biết vừa mới khóc. Lại có ai đó từ đằng xa đứng nhìn, lòng đau đớn, tan nát, khóe mắt đã có vài giọt lệ. Ai đó nhìn ai đó mà không khỏi xót xa, bước chân nhẹ nhẹ từ từ tiến lại gần, mỗi lúc một gần có lẽ ai đó vẫn chưa nhận thấy.
_cuối cùng anh đã tìm được em.!!!-ai đó đã lên tiếng, Hoàng Tử đã lên tiếng, thở dốc, giọng nghẹn ngào, đầy cảm xúc, xúc động không từ ngữ nào có thể lột tả nỗi.
Bất giác quay lại, đôi mắt lại long lanh, Tiểu Quỹ không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hoàng Tử, muốn chạy ngay lại ôm chầm lấy anh, nhưng không thể, anh bây giờ đã là chồng của Tiểu Huân, là quyền sỡ hữu của Tiểu Huân, có cái gì đó nhói đau quá, nhớ lại bộ dạng của mình thế này, tiều tụy đến đáng thương, không thể để anh trông thấy mình thảm hại lúc này được, Tiểu Quỹ dùng phần sức lực còn lại của minh để chạy thật nhanh, chạy trốn Hoàng Tử.
_Tiểu Quỹ, đừng chạy nữa, hãy nghe anh nói, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, Tiểu Quỹ, hãy dừng lại nghe anh nói đi mà.-Hoàng Tử mau chóng đuổi theo.
_anh đi đi, sao còn đến đây chứ, em đã khó khăn lắm mới quên được anh, mới rời khỏi anh, tại sao anh còn đến tìm em để làm gì cơ chứ, 1 lần gặp lại anh thì những cố gắng của em coi như vô vọng, tất cả cảm giác về anh lại ùa về, tại sao anh không tha cho em chứ, tại sao anh cứ mãi làm cho em phải đau khổ như vậy chứ.-Tiểu Quỹ lại khóc, nước mắt cứ thế ứa ra, hơn nữa tháng nay không biết cô đã khóc bao nhiêu lần rồi.





_Tiểu Quỹ, hãy nghe anh nói, Tiểu Quỹ, nghe anh nói đi mà, tại sao em không cho anh cơ hội để nói chứ Tiểu Quỹ.-Hoàng Tử hét thật lớn.
Biết mình không thể nào đuổi theo cô, Hoàng Tử vờ té xuống cát, từ đằng xa Tiểu Quỹ nhìn thấy Hoàng Tử té thì cô lại chạnh lòng
_Hoàng Tử, anh không sao chứ??
Không để vuột mất cơ hội, Hoàng Tử nhanh chóng ôm chặt lấy Tiểu Quỹ, ôm thật chặt, anh sợ cô sẽ lại chạy mất
_anh đã bắt được em rồi, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu.
_anh gạt em, anh lại gạt em, tại sao cứ gạt em mãi thế, tại sao cứ làm cho em đau khổ mãi thế.
Hoàng Tử lấy tay gạt nước mắt của Tiểu Quỹ, 2 tay ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, anh nhìn thật kĩ, Tiểu Quỹ của anh đây sao, tại sao lại đến nông nỗi này, càng nhìn cô mà lòng anh càng xót xa đau đớn, như vậy cũng đủ biết cô trải qua cuộc sống như thế nào rồi. Anh khẽ đặt lên đôi môi xanh xao ấy 1 nụ hôn, 1 nụ hôn cho bao nhiêu cảm xúc nhở mong, bao nhiêu tình cảm cứ thế mà trỗi dậy mãnh liệt, không biết 2 người hôn nhau trong bao lâu nữa.
_anh sẽ không gạt em, không giấu em bất cứ chuyện gì nữa, Tiểu Quỹ, hãy tin anh thêm 1 lần nữa, đừng bao giờ rời bỏ anh nữa, anh xin em.
_thôi đi, anh cứ thế này chúng ta sẽ càng đau khổ, anh đã đám cưới với Tiểu Huân, anh phải có trách nhiệm với cô ấy, còn em, em là gì chứ, gặp lại anh thế này đã quá đủ rồi, anh đi đi.
_Tiểu Quỹ, hãy nghe anh nói, anh không có đám cưới với Tiểu Huân, đám cưới đó đã bị hủy bỏ rồi.
_làm sao có thể chứ, anh lại gạt em, chính mắt em nhìn thấy anh và Tiểu Huân tay trong tay trên thánh đường, như vậy có thể là giả sao?
_em đã có mặt ở đó, vậy tại sao không ở lại chứng kiến hết buổi lễ chứ, nếu em ở lại thì sẽ tốt hơn bây giờ.





_anh còn muốn em đau khổ đến bao nhiêu nữa, chứng kiến cảnh đám cưới của 2 người trái tim em đã chết rồi.
_hãy tin anh đi Tiểu Quỹ anh thật sự không có đám cưới với Tiểu Huân, trong lúc làm lễ chính Tiểu Huân chủ động nói hủy bỏ, nếu em ở lại thêm chút nữa thì em sẽ nghe thấy tất cả.
_Tiểu Huânn đã lên tiếng hủy bỏ, anh không gạt em chứ.
_anh sẽ không gạt em nữa đâu, Tiểu Huân đã hiểu và thông cảm cho 2 chúng ta rồi, chỉ có điều bây giờ cô ấy đang rất shock, Tiểu Quỹ, em hãy bình tĩnh nghe anh nói, thật ra, Tiểu Huân không phải là con ruột của 2 bác Hoàng, mà con ruột của 2 bác ấy, chính là em đó Tiểu Quỹ.
_anh nói gì, em là con ruột của ba má Tiểu Huân, có lẽ nào là như vậy chứ.-quá shock trước tin Hoàng Tử vừa nói, lại quá mệt mỏi, Tiểu Quỹ đã ngất xỉu, Hoàng Tử bế Tiểu Quỹ về cô nhi viện, nơi đây, bà Hoàng cũng đang hiện diện.
1 lúc lâu sau đó, Tiểu Quỹ đã dần tỉnh lại, sour Tâm , Hoàng Tử, và bà Hoàng đêu đang vây quanh giường với vẻ mặt đầy lo lắng,Tiểu Quỹ tỉnh lại khiến bà Hoàng hết sức vui mừng, bà ôm ngay lấy cô khiến Tiểu Quỹ không khỏi ngạc nhiên
_Tiểu Quỹ, đừng ngạc nhiên như thế, người phụ nữ này là bà Hoàng, là mẹ ruột của con đó.-sour Tâm nhìn Tiểu Quỹ trìu mến.
_mẹ ruột, vậy ra con không phải đang nằm mơ.
_trời đã sáng trưng rồi còn nằm mơ cái gì, em tưởng tượng quá rồi đấy.-Hoàng Tử nhìn Tiểu Quỹ mỉm cười.
_sour Tâm, mọi chuyện là thế nào, sour mau nói cho con nghe đi.
Sour Tâm từ tốn kể lại mọi chuyện.
_khổ thân con tôi, con đã chịu nhiều đau khổ rồi, mẹ xin lỗi con, Tiểu Quỹ, mẹ thật có lỗi với con, cả con gái mình cũng không nhận ra nữa.
_mẹ.-Tiểu Quỹ ôm bà Hoàng, gọi bà 1 tiếng mẹ thật hạnh phúc, giây phút này cô đã mong từ rất lâu rồi, mãi đến bây giờ cô mới được gặp lại, Chúa trời đã thấu hiểu nỗi khổ tâm của cô, đã cho cô được đoàn tụ với gia đình.
_Tiểu Quỹ, từ nay về sau, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, mẹ sẽ không để cho con chịu đau khổ nào nữa đâu.





Tiểu Quỹ mỉm cười hạnh phúc, cô quay qua ôm lấy sour Tâm.
_cám ơn sour, nếu không được sour chăm sóc nuôi dưỡng, chắc con sẽ không bao giờ được đoàn tụ với gia đình mình.
_con là 1 cô gái tốt, bụng dạ hiền lành, con sẽ được Chúa phù hộ mà, từ nay con có thể mỉm cười trong hạnh phúc rồi.
Tiểu Quỹ nhìn Hoàng Tử, nhìn mẹ cô, nhìn sour Tâm, nhìn những người đã yêu thương, lo lắng cho cô, cô cảm thấy mình thật may mắn. Nếu hạnh phúc có thể đo đếm, thì ngày hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của cô.
Tiểu Quỹ ở lại cô nhi viện dùng bữa với các sour, rồi trở về Đài Bắc cùng mẹ cô và Hoàng Tử.




Điều Kì Diệu
Nói về Tiểu Huân, từ sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, không biết động lực nào đã đưa cô đến công viên trò chơi, nơi cô và Tiểu Út đã cùng đến, trời đã tối, công viên cũng thưa thớt dần, trên các ghế đã là những đôi tình nhân đang cười nói vui vẻ khiến Tiểu Huân không khỏi chạnh lòng, cô rất muốn khóc, chỉ có khóc mới làm cho cô bớt đau khổ, nhưng sao cô lại không khóc được, nhiều lần cô tự hỏi, thật ra mình là người hay là robot, chỉ có robot thì mới không biết biểu lộ cảm xúc mà thôi. Tiểu Huân ngồi xuống 1 ghế đã khuất để nhìn ra đài phun nước, từn dòng nước bắn lên trông thật đặc sắc. Nhưng cõi lòng của Tiểu Huân giờ đây đã chết rồi, cô muốn gặp ai đó, hi vọng gặp được ai đó. Cô lại nhìn chăm chăm vào đài phun nước, từ xa, bóng dáng 1 ai đó hiện rõ dần, và đang đứng trước mặt cô.
Vẻ mặt lo lắng đến tái nhợt, lồng ngực căng lên, hơi thở gấp gáp, những giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài 2 bên má, người đó đã đứng trước mặt cô, điều này khiên cô khá bàng hoàng
_đúng thật cô đang ở đây.-Tiểu Út vừa nói vừa thở dốc, anh đã chạy hết công suất để tìm Tiểu Huân, khi đến nhà họ Hoàng và được má Lan cho biết Tiểu Huân đã bỏ đi, thì anh đã chạy ngay đến nơi này, và quả thật cô đang ở đây.
_làm thể nào anh biết tôi đang ở đây??
_trái tim của tôi nói cho tôi biết, chẳng phải tôi đã
<<1 ... 101112

Tag:

doc,truyen,teen,|,Điều,,Diệu

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 429