doc truyen teen | Điều Kì Diệu
![]() | ![]() ![]() |
nơi đây như 1 thiên đường vậy, rất đẹp và thơ mộng
_woa, đẹp thật, cứ như lạc vào cõi tiên vậy đó.-Nha Đầu với vẻ mặt ngây thơ.
_đúng đó.-cả nhóm hey girl đồng thanh.
_nào bây giờ chúng ta sẽ tìm 1 bãi cỏ thật mát rồi để dừng chân, sau đó sẽ bắt đầu cuộc vui của chúng ta.-Đồng Đồng khởi xướng.
_đồng ý.-tất cả mọi người hét lên và chạy thật nhanh vào trong, Tiểu Quỹ cũng vậy, sau chuyện hôm qua cùng với thiếu gia Hoàng Tử, cuối cùng cô cũng đã thừa nhận tình cảm của mình, đêm qua là 1 đêm trắng đối với Tiểu Quỹ, cô thức suốt đêm để suy nghĩ, cô đã quyết định không ngốc nghếch nữa, trở lại là 1 Tiểu Quỹ vui vẻ, nghịch ngợm, còn chuyện của thiếu gia Hoàng Tử, cô sẽ chôn chặt vào tận đáy lòng, nhất định thế rồi, Tiểu Huân thật lòng xem cô là bạn, không thể phụ lòng của Tiểu Huân được.
Mọi người vui vẻ ăn uống bên nhau rất vui, Tiểu Quỹ nhìn Đại Nha và Ngạo Khuyển, 2 người này cứ như chó với mèo, nhưng tình cảm thì rất dồi dào, trông họ thật hạnh phúc, còn A Vỹ thì cứ quanh quẩn bên Nha Đầu, 2 người cười cười nói nói gì đó trông thật vui vẻ, nụ cười của Nha Đầu thật rạng rỡ, có thể đó là nụ cười thật sự của cô, đó là nụ cười chan chứa tình càm, Nha Đầu đã đặt tình cảm vào thiếu gia A Vỹ rồi, có lẽ bản thân của Nha Đầu không thấy được điều đó, nhưng người ngoài cuộc thì thấy rất rõ, nhất là bây giờ trong lòng Tiểu Quỹ cũng đã có tình cảm với ai đó, xem ra Nha Đầu hạnh phúc hơn Tiểu Quỹ rất nhiều, chí ít là A Vỹ thiếu gia thật sự quan tâm đến Nha Đầu, còn Tiểu Quỹ, có lẽ số cô đã định thế rồi, không trách ai được cả.Sao thế, đã nói không nghĩ đến ai đó rồi mà!!! Ánh mắt cô lại dõi khắp lượt, cô đã không còn thấy Hoàng Tử và Tiểu Huân ở đâu nữa, chắc họ đã đi dạo đâu đó, khung cảnh lãng mạn thế này không tranh thủ thì thật là phí phạm, nghĩ đến thôi Tiểu Quỹ lại thoáng buồn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bờ hồ, cô đứng dậy và bước đi, cũng chẳng biết là đang đi đâu.
Hoàng Tử và Tiểu Huân đang chèo thuyền trên bờ hồ, đây là ý kiến của Tiểu Huân, chẳng biết 2 người này đi từ lúc nào
_ở đây đẹp thật, đúng không?-Tiểu Huân hỏi Hoàng Tử.
_Ừ, thì đẹp.-Hoàng Tử trả lời với ánh mắt thật xa xăm.
_anh đang nghĩ gì, có thể nói cho em biết không???
_không nghĩ gì cả.
_nhưng em lại thấy không phải vậy, anh đang nghĩ đến Tiểu Quỹ à.
_tại sao anh phải nghĩ đến cô ta chứ.
_vì em thấy thái độ của anh rất lạ, đối với mọi người, anh đâu có thái độ đó, ngày hôm qua anh lớn tiếng nạt nộ Tiểu Quỹ trước đám đông, em thấy rất ngại ngùng, anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Quỹ không vậy, trước giờ anh chưa đối xử với cô gái nào như vậy cả.Anh thật sự để tâm tới Tiểu Quỹ đúng không?
_em đừng nói mãi những chuyện không có.-Hoàng Tử có vẻ bực tức.
_chúng ta quen nhau lâu rồi, anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt vơi em và mọi người, làm em không biết thật ra con người của anh như thế nào, em cứ tưởng anh không biết biểu lộ cảm xúc nữa đấy, nhưng ở bên Tiểu Quỹ, anh đã biết tức giận, biết giễu cợt, biết lo lắng, tất cả cảm xúc bình thường anh đều có, Hoàng Tử, có lẽ bản thân anh đã thay đổi anh cũng không biết.
_chúng ta vào bờ lại thôi.
_anh đừng tự dối lòng mình nữa, Hoàng Tử, nếu anh có tình cảm vơi Tiểu Quỹ thì hãy lập tức dừng lại đi, em sẽ không để tâm đâu, khó có thể trách anh, Tiểu Quỹ là 1 cô gái rất khác vơi mọi người, rất nhiệt huyết, nếu anh thừa nhận có tình cảm với Tiểu Quỹ em sẽ bỏ qua tất cả, nhưng nếu bây giờ anh phủ nhận, và 1 mai sau này mới thừa nhận, em nhất định sẽ không bỏ qua đâu, em là vị hôn thê của anh, em không chấp nhận chuyện anh có tình cảm với người khác, Hoàng Tử, anh thành thật trả lời em đi.
_anh không có tình cảm với Tiểu Quỹ.-Hoàng Tử trả lời.
Điều Kì Diệu
_anh nhớ những gì mình đã nói hôm nay đó, em thật lòng xem Tiểu Quỹ là bạn, quan tâm cô ấy, bất kể thân phận cô ấy thấp hèn, em không muốn 1 ngày nào đó, tình bạn sẽ biến thành kẻ thù vì anh đâu, như vậy là do chính anh đã hại Tiểu Quỹ, không phải là em, anh nhất định phải nhớ những gì hôm nay em nói.
Sau khi đã nói hết chuyện về Tiểu Quỹ, Tiểu Huân và Hoàng Tử đều im lặng, không ai nói với ai câu gì, trong đầu Hoàng Tử lúc này, chỉ có những lời Tiểu Huân vừa nói, lẽ nào Tiểu Huân đã thấy được suy nghĩ của anh, lẽ nào anh thật sự thích Tiểu Quỹ, có lẽ nào?
Tiểu Huân đột ngột đứng lên dang 2 tay đê hít thở khí trời mà không biết điều đó đã làm cho chiếc thuyền nhỏ đang chao đảo, Hoàng Tử đã cố gắng hét lên kêu Tiểu Huân ngồi xuống nhưng quá muộn, chiếc thuyền đã lật úp lại, cả Hoàng Tử và Tiểu Huân cùng té xuống nước
_cứu tôi với, cứu tôi với.- đó là những tiếng cuối cùng Tiểu Huân có thể thốt lên được.
Tiểu Quỹ đi gần bờ hồ, và đã nhìn thấy Tiểu Huân kêu cứu, cô hét toáng lên hết mức có thể
_Nha Đầu, Nha Đầu cứu mạng, Tiểu Huân và Hoàng Tử đã rơi xuống hồ rồi.
Không còn thời gian để tiếp tục gọi, Tiểu Quỹ đành lao xuống nước, Nha Đầu cùng tất cả mọi người nghe thấy tiếng của Tiểu Quỹ liền lập tức chạy tới, Nha Đầu là người bơi theo sau Tiểu Quỹ, tất cả mọi người chỉ đứng trố mắt nhìn.
Tiểu Quỹ đã cứu được Tiểu Huân, cô kéo Tiểu Huân đu tay vào chiếc thuyền
_Hoàng tiểu thư, vịn chắc vào đây, Nha Đầu sẽ ra tới ngay, thiếu gia Hoàng Tử đâu, thiếu gia Hoàng Tử đâu rồi.-Tiểu Quỹ lo lắng hỏi.
_tôi không biết, anh ấy cùng tôi rởt xuống, mau cứu Hoàng Tử, anh ấy không biết bơi đâu.
Tiểu Quỹ lập tức bơi đi tìm Hoàng Tử, dù đã thấm mệt, nhưng cô vẫn cố hết sức để tìm, cô đã nhìn thấy Hoàng Tử, cô lập tức bơi đến ngay, Hoàng Tử đã bất tỉnh, Tiểu Quỹ đã làm hô hấp nhân tạo cho Hoàng Tử, và cố hết sức có thể để đưa Hoàng Tử lại gần chiếc thuyền. Tay Hoàng Tử chạm đến chiếc thuyền, cũng là lúc Tiểu Quỹ buông xuôi bất lực, cô kiệt sức hoàn toàn, đành để mặc cho dòng nước từ từ cuốn cô đi.
Cả nhóm bạn đứng trong bờ la hoảng, ai cũng lo sợ, nhưng đành bất lực, không ai có cách nào để cứu Tiểu Quỹ, trong nhóm chỉ có 2 người biết bơi là Tiểu Quỹ và Nha Đầu,Nha Đầu đã đưa được Tiểu Huân và Hoàng Tử vào bờ, cả 2 lúc này cũng đã tỉnh lại
_Tiểu Quỹ đâu, Tiểu Quỹ đâu rồi.-Hoàng Tử hỏi hết người này đến người khác, nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu không dám nói sự thật.
_Tiểu Út, hãy mau nói cho anh biết, Tiểu Quỹ đâu rồi, cô ấy đâu rồi.
_Tiểu Quỹ cứu anh và Tiểu Huân xong thì cô ấy đã bị nước cuốn đi, Nha Đầu và mọi người trong đội cứu hộ đang đi tìm.
_tại sao không ai cứu cô ấy, tại sao không ai cứu cô ấy vậy, Tiểu Quỹ, Tiểu Quỹ, cô không được có chuyện gì, cô nhất định không thể có chuyện gì??-Hoàng Tử liền chạy ra gần bờ sông để xem tình hình.
_Nha Đầu, có tìm thấy Tiểu Quỹ hay không, có thấy cô ấy hay không vậy?
Nha Đầu buồn bã lắc đầu
_cô tiếp tục đi tìm đi, nhất định phải thấy, nhất định phải thấy mà, hãy mau đi tìm đi.
_Hoàng Tử anh bình tĩnh lại đi, Nha Đầu nãy giờ bơi ra cứu chúng ta cô ấy cũng kiệt sưc rồi, hãy để Nha Đầu nghỉ ngơi, không lẽ anh muốn Nha Đầu chung số phận với Tiểu Quỹ hay sao chứ.
_phải đó Hoàng Tử, bình tĩnh lại đã, chúng tôi đã huy động rất nhiều cứu hộ tới, nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Quỹ mà, cô ấy bơi rất giỏi, chắc sẽ không sao đâu.
_mấy người có thể bình tĩnh được à, cô ấy đã cứu tôi và Tiểu Huân nên gặp chuyện, nếu cô ấy có chuyện gì tôi biết làm sao đây chứ.
_không bình tĩnh thì chúng ta cũng không giải quyết được gì đâu, Hoàng Tử- Tiểu Huân phải hét lên thì Hoàng Tử mới thôi không nói nữa, trong lòng đang rất hỗn loạn, anh nắm chặt tay lại. Ơ, cái gì đây, nãy giờ trong tay anh đang cầm 1 vật gì đó mà anh không phát hiện, 1 sợi dây chuyền, sợi dây chuyền cùa Tiểu Quỹ, anh nhớ lúc ở dưới nước Tiểu Quỹ đã ôm anh và làm hô hấp nhân tạo cho anh, anh đã giựt sợi dây chuyền này và nắm khư khư từ nãy đến giờ, gì đây, đây chẳng phải là viên bi giống với viên bi mà lúc nào anh cũng giữ bên mình đây sao, tại sao Tiêu Quỹ lại có nó, tại sao vậy, lẽ nào Tiểu Quỹ chính là cô bé 7 tuổi trên biển năm nào, đây có phải là sự thật không, Tiểu Quỹ, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, cô không được có chuyện gì, tôi không cho phép cô có chuyện gì, cô có nghe thấy không, Tiểu Quỹ, thật ra cô đang ở đâu
Hoàng Tử đã nóng ruột quá rồi, anh đã không thể nào tiếp tục đứng đợi nữa, Hoàng Tử đã lên 1 chiếc ca nô để chạy đi tìm Tiểu Quỹ, Hoàng Tử đi quá nhanh dù mọi người có muốn cản cũng không kịp. Hoàng Tử lái cano lướt vun vút trên sông, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Tiểu Quỹ để thoát khỏi tình cảnh hỗn loạn này, bao nhiêu câu hỏi anh tự đưa ra mà không biết phải tra lời thế nào, đây là lần đầu tiên, 1 thiếu gia như anh lại có tâm trạng như thế này
_Tiểu Quỹ, cô đang ở đâu.-Hoàng Tử không kiềm chế nổi nữa nên đã hét thật lớn.
Hoàng Tử đã đi hết 1 vòng lớn của hồ nước, vẫn chưa thấy tăm hơi của Tiểu Quỹ đâu cả, ruột gan anh đã rồi bời rồi, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt của anh, Tiểu Quỹ, rốt cuộc cô đang ở đâu cơ chứ!!!!!!!
Mọi người trên bờ cũng sốt ruột và lo lắng không kém, mỗi lần có 1 nhân viên cứu hộ trồi lên thì tất cả đều ập lại hỏi tới tấp, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu ngao ngán, cả đám lại thất vọng tràn trề
_đã mấy tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa tìm thấy Tiểu Quỹ, lẽ nào cô ấy đã....-Tiểu Mạn nói như muốn khóc.
_không, không, mọi người đừng nói nữa, Tiểu Quỹ sẽ không sao, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu mà.-Nha Đầu nói trong nước mắt, cô chạy ra bờ sông ngồi phịch xuống, nước mắt ràn rụa.
_Nha Đầu đừng như vậy mà, anh tin Hoàng Tử sẽ tìm được Tiểu Quỹ, anh tin như thế.-A Vỹ chạy ra an ủi Nha Đầu
_chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ 1 cách vô ích nữa, Tiểu Út, anh biết lái ca nô, hãy mau lái ca nô đưa tôi đi xung quanh hồ để giúp Hoàng Tử tìm Tiểu Quỹ đi.-Tiểu Huân đề nghị.
_không được đâu, nhóm chúng ta đừng ai đi đâu nữa, hãy cứ ngồi chờ tin của Hoàng Tử đã, biết đâu Hoàng Tử đã tìm được Tiểu Quỹ rồi.
_ngồi chờ vô ích lắm, hồ nước rất rộng lớn, 1 mình Hoàng Tử làm sao mà tìm kĩ được chứ.
Điều Kì Diệu
_nãy giờ cả đội cứu hộ cũng đã đi tìm suốt rồi, Hoàng Tử cũng lái ca nô đi gần 2 tiếng đồng hồ, tìm được cũng đã tìm rồi, hồ này thông ra biển, chắc Tiểu Quỹ đã bị nước cuốn ra biển mất rồi.-Apple
_cậu thôi đi Apple, giờ là lúc nào còn nói những điều không may đó chứ, cậu muốn Tiểu Quỹ bị như thế à, đã không có cách gì thì đừng lên tiếng.-Đại Nha hét lên
_sao cậu nói mình, có trách thì phải trách Tiểu Huân, nếu cô ấy không đi chèo thuyền thì Tiểu Quỹ đâu phải ra cứu, không ra cứu thì đâu có xảy ra chuyện gì.
_Tiểu Huân cũng đâu cố ý, chuyện lần này chỉ là 1 tai nạn, đừng ai trách ai nữa được không, Tiểu Út, anh lái ca nô đưa Tiểu Huân đi tìm đi.
_ừ, mà A Vỹ, em gọi điên thoại về báo cho ông quản gia cho xe lên đây, nếu Hoàng Tử tìm được Tiểu Quỹ cũng có xe để về nhà ngay. Tiểu Huân, chúng ta đi thôi.
_Tiểu Út thiếu gia, em cũng muốn đi nữa, em rất lo lắng cho Tiểu Quỹ.
_cũng được.
Rồi cả 3 người, Tiểu Út, Tiểu Huân, Nha Đầu lên ca nô đi tìm Tiểu Quỹ.
Về phía Hoàng Tử, cuối cùng anh đã tấp vào được 1 đảo nhỏ (cái đảo này phải ai coi phim khu vườn táo thì mới biết nó ở đâu ra, mình không có hình không post lên được rồi), linh tính của anh là Tiểu Quỹ đang ở đâu đây trên đảo này, và anh đoán không sai, Tiểu Quỹ đã bị nước ập vào đây, cô đã bất tỉnh. Hoàng Tử phóng từ ca nô xuống bờ nhanh hết mức có thể để lại gần chỗ của Tiểu Quỹ.
_Tiểu Quỹ, thì ra cô ở đây, Tiểu Quỹ, cô tỉnh lại đi Tiểu Quỹ.-Hoàng Tử xốc Tiểu Quỹ dậy và ôm cô vào lòng.
Tiêu Quỹ vẫn nằm bất động. Hoàng Tử làm hô hấp nhân tạo cho cô, vẻ mặt anh lo lắng hết sức
_Tiểu Quỹ cô phải tỉnh lại, cô không được có chuyện gì, tôi có rât nhiều chuyện muốn hỏi cô, cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại đi.-Hoàng Tử vừa nói vừa tiếp tục làm hô hấp nhân tạo.
Tiểu Út và Tiểu Huân đã thấy được ca nô của Hoàng Tử nên dừng lại, họ đã gặp được Hoàng Tử, nhưng trước cảnh tượng lịch sử đó thì tất cả đều chỉ đứng im không nói gì, Tiểu Huân nhìn thấy Hoàng Tử lo lắng cho Tiểu Quỹ như thế thì lòng cô đau thắt lại, vậy là cô đã đoán đúng, vậy là Hoàng Tử đã thích Tiểu Quỹ mất rồi, cô không thể để Tiểu Quỹ cướp mất Hoàng Tử được, nhưng cô phải làm gì đây, mạng sống của cô vừa rồi là do Tiểu Quỹ cứu, trước tình và bạn Tiểu Huân chỉ biết dằn lòng xuống xem như không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Quỹ đã tỉnh lại trước sự mừng rỡ của Hoàng Tử, cũng như 3 người đang đứng nhìn từ xa
_Tiểu Quỹ, cô tỉnh lại rồi, cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi, tạ ơn trời.-Hoàng Tử có thể thở phào nhẹ nhõm.
_tôi đang ở đâu, tôi chưa chết hay sao?- giọng nói của Tiểu Quỹ yếu ớt.
_làm sao cô chết dễ vậy chứ, cô đâu phải là người, cô là quỹ, quỹ thì làm sao chết dễ dàng như vậy được.
Tiểu Quỹ mỉm cười hạnh phúc, tuy cả người cô hiện giờ rất lạnh, nhưng trái tim cô thì ấm áp vô cùng, Hoàng Tử đang lo lắng cho cô, trong mê sản cô đã nghe được tiếng gọi của Hoàng Tử, cảm nhận được hơi thở của Hoàng Tử, cảm nhận điược sự quan tâm của Hoàng Tử, chỉ cần như vậy có chết cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đến lúc này thì cả 3 người mới chịu chạy lại chỗ của Hoàng Tử và Tiểu Quỹ
_Tiểu Quỹ, cậu tỉnh lại thì hay quá, cậu không sao rồi, mình lo lắm, mình sợ lắm, nếu cậu có chuyện gì thì sẽ không có ai bảo vệ mình nữa rồi.-Nha Đầu lại khóc
_Nha Đầu, mình không sao rồi, làm sao mình có chuyện gì được, mình đâu thể bỏ cậu ở lại 1 mình được, cậu là bạn thân nhất của mình mà.-Tiểu Quỹ ôm chặt lấy Nha Đầu
_tốt quá rồi, Tiểu Quỹ, cám ơn cô đã cứu tôi và Hoàng Tử, nếu không có cô, bây giờ tôi không biết sẽ như thế nào, tôi thật sự lo cho cô lắm, cả Hoàng Tử cũng vậy.
_Hoàng tiểu thư, không cần cảm ơn tôi, tôi có trách nhiệm phải chăm lo cho thiếu gia và tiểu thư mà.
_được rồi, có chuyện gì quay vào bờ rồi hãy nói tiếp, Tiểu Quỹ cần được chăm sóc đó, cô ấy có vẻ không ổn lắm.
Hoàng Tử liền bế Tiểu Quỹ ra ca nô khiến cho Tiểu Quỹ rất ngại ngùng, còn Tiểu Huân thì lặng lẽ ra ca nô trước.
Biệt thự họ Khâu, Hoàng Tử đã đưa Tiểu Quỹ trở về nhà, mọi người ai cũng đã về nhà nấy, hiện giờ Hoàng Tử đang ở trong phòng của Tiểu Quỹ (trước đó vài phút còn có mặt của Nha Đầu, nhưng Hoàng Tử đã ra lệnh cho Nha Đầu ra ngoài, chả biết muốn nói gì với Tiểu Quỹ nữa à)
_cô khỏe rồi chứ?-Hoàng Tử hỏi
_đã khỏe nhiều rồi, cám ơn Hoang Tử thiếu gia đã lo lắng.
_vậy thì tốt, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô đấy.-vẻ mặt Hoàng Tử lúc này rất nghiêm túc
_có
_woa, đẹp thật, cứ như lạc vào cõi tiên vậy đó.-Nha Đầu với vẻ mặt ngây thơ.
_đúng đó.-cả nhóm hey girl đồng thanh.
_nào bây giờ chúng ta sẽ tìm 1 bãi cỏ thật mát rồi để dừng chân, sau đó sẽ bắt đầu cuộc vui của chúng ta.-Đồng Đồng khởi xướng.
_đồng ý.-tất cả mọi người hét lên và chạy thật nhanh vào trong, Tiểu Quỹ cũng vậy, sau chuyện hôm qua cùng với thiếu gia Hoàng Tử, cuối cùng cô cũng đã thừa nhận tình cảm của mình, đêm qua là 1 đêm trắng đối với Tiểu Quỹ, cô thức suốt đêm để suy nghĩ, cô đã quyết định không ngốc nghếch nữa, trở lại là 1 Tiểu Quỹ vui vẻ, nghịch ngợm, còn chuyện của thiếu gia Hoàng Tử, cô sẽ chôn chặt vào tận đáy lòng, nhất định thế rồi, Tiểu Huân thật lòng xem cô là bạn, không thể phụ lòng của Tiểu Huân được.
Mọi người vui vẻ ăn uống bên nhau rất vui, Tiểu Quỹ nhìn Đại Nha và Ngạo Khuyển, 2 người này cứ như chó với mèo, nhưng tình cảm thì rất dồi dào, trông họ thật hạnh phúc, còn A Vỹ thì cứ quanh quẩn bên Nha Đầu, 2 người cười cười nói nói gì đó trông thật vui vẻ, nụ cười của Nha Đầu thật rạng rỡ, có thể đó là nụ cười thật sự của cô, đó là nụ cười chan chứa tình càm, Nha Đầu đã đặt tình cảm vào thiếu gia A Vỹ rồi, có lẽ bản thân của Nha Đầu không thấy được điều đó, nhưng người ngoài cuộc thì thấy rất rõ, nhất là bây giờ trong lòng Tiểu Quỹ cũng đã có tình cảm với ai đó, xem ra Nha Đầu hạnh phúc hơn Tiểu Quỹ rất nhiều, chí ít là A Vỹ thiếu gia thật sự quan tâm đến Nha Đầu, còn Tiểu Quỹ, có lẽ số cô đã định thế rồi, không trách ai được cả.Sao thế, đã nói không nghĩ đến ai đó rồi mà!!! Ánh mắt cô lại dõi khắp lượt, cô đã không còn thấy Hoàng Tử và Tiểu Huân ở đâu nữa, chắc họ đã đi dạo đâu đó, khung cảnh lãng mạn thế này không tranh thủ thì thật là phí phạm, nghĩ đến thôi Tiểu Quỹ lại thoáng buồn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bờ hồ, cô đứng dậy và bước đi, cũng chẳng biết là đang đi đâu.
Hoàng Tử và Tiểu Huân đang chèo thuyền trên bờ hồ, đây là ý kiến của Tiểu Huân, chẳng biết 2 người này đi từ lúc nào
_ở đây đẹp thật, đúng không?-Tiểu Huân hỏi Hoàng Tử.
_Ừ, thì đẹp.-Hoàng Tử trả lời với ánh mắt thật xa xăm.
_anh đang nghĩ gì, có thể nói cho em biết không???
_không nghĩ gì cả.
_nhưng em lại thấy không phải vậy, anh đang nghĩ đến Tiểu Quỹ à.
_tại sao anh phải nghĩ đến cô ta chứ.
_vì em thấy thái độ của anh rất lạ, đối với mọi người, anh đâu có thái độ đó, ngày hôm qua anh lớn tiếng nạt nộ Tiểu Quỹ trước đám đông, em thấy rất ngại ngùng, anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Quỹ không vậy, trước giờ anh chưa đối xử với cô gái nào như vậy cả.Anh thật sự để tâm tới Tiểu Quỹ đúng không?
_em đừng nói mãi những chuyện không có.-Hoàng Tử có vẻ bực tức.
_chúng ta quen nhau lâu rồi, anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt vơi em và mọi người, làm em không biết thật ra con người của anh như thế nào, em cứ tưởng anh không biết biểu lộ cảm xúc nữa đấy, nhưng ở bên Tiểu Quỹ, anh đã biết tức giận, biết giễu cợt, biết lo lắng, tất cả cảm xúc bình thường anh đều có, Hoàng Tử, có lẽ bản thân anh đã thay đổi anh cũng không biết.
_chúng ta vào bờ lại thôi.
_anh đừng tự dối lòng mình nữa, Hoàng Tử, nếu anh có tình cảm vơi Tiểu Quỹ thì hãy lập tức dừng lại đi, em sẽ không để tâm đâu, khó có thể trách anh, Tiểu Quỹ là 1 cô gái rất khác vơi mọi người, rất nhiệt huyết, nếu anh thừa nhận có tình cảm với Tiểu Quỹ em sẽ bỏ qua tất cả, nhưng nếu bây giờ anh phủ nhận, và 1 mai sau này mới thừa nhận, em nhất định sẽ không bỏ qua đâu, em là vị hôn thê của anh, em không chấp nhận chuyện anh có tình cảm với người khác, Hoàng Tử, anh thành thật trả lời em đi.
_anh không có tình cảm với Tiểu Quỹ.-Hoàng Tử trả lời.
Điều Kì Diệu
_anh nhớ những gì mình đã nói hôm nay đó, em thật lòng xem Tiểu Quỹ là bạn, quan tâm cô ấy, bất kể thân phận cô ấy thấp hèn, em không muốn 1 ngày nào đó, tình bạn sẽ biến thành kẻ thù vì anh đâu, như vậy là do chính anh đã hại Tiểu Quỹ, không phải là em, anh nhất định phải nhớ những gì hôm nay em nói.
Sau khi đã nói hết chuyện về Tiểu Quỹ, Tiểu Huân và Hoàng Tử đều im lặng, không ai nói với ai câu gì, trong đầu Hoàng Tử lúc này, chỉ có những lời Tiểu Huân vừa nói, lẽ nào Tiểu Huân đã thấy được suy nghĩ của anh, lẽ nào anh thật sự thích Tiểu Quỹ, có lẽ nào?
Tiểu Huân đột ngột đứng lên dang 2 tay đê hít thở khí trời mà không biết điều đó đã làm cho chiếc thuyền nhỏ đang chao đảo, Hoàng Tử đã cố gắng hét lên kêu Tiểu Huân ngồi xuống nhưng quá muộn, chiếc thuyền đã lật úp lại, cả Hoàng Tử và Tiểu Huân cùng té xuống nước
_cứu tôi với, cứu tôi với.- đó là những tiếng cuối cùng Tiểu Huân có thể thốt lên được.
Tiểu Quỹ đi gần bờ hồ, và đã nhìn thấy Tiểu Huân kêu cứu, cô hét toáng lên hết mức có thể
_Nha Đầu, Nha Đầu cứu mạng, Tiểu Huân và Hoàng Tử đã rơi xuống hồ rồi.
Không còn thời gian để tiếp tục gọi, Tiểu Quỹ đành lao xuống nước, Nha Đầu cùng tất cả mọi người nghe thấy tiếng của Tiểu Quỹ liền lập tức chạy tới, Nha Đầu là người bơi theo sau Tiểu Quỹ, tất cả mọi người chỉ đứng trố mắt nhìn.
Tiểu Quỹ đã cứu được Tiểu Huân, cô kéo Tiểu Huân đu tay vào chiếc thuyền
_Hoàng tiểu thư, vịn chắc vào đây, Nha Đầu sẽ ra tới ngay, thiếu gia Hoàng Tử đâu, thiếu gia Hoàng Tử đâu rồi.-Tiểu Quỹ lo lắng hỏi.
_tôi không biết, anh ấy cùng tôi rởt xuống, mau cứu Hoàng Tử, anh ấy không biết bơi đâu.
Tiểu Quỹ lập tức bơi đi tìm Hoàng Tử, dù đã thấm mệt, nhưng cô vẫn cố hết sức để tìm, cô đã nhìn thấy Hoàng Tử, cô lập tức bơi đến ngay, Hoàng Tử đã bất tỉnh, Tiểu Quỹ đã làm hô hấp nhân tạo cho Hoàng Tử, và cố hết sức có thể để đưa Hoàng Tử lại gần chiếc thuyền. Tay Hoàng Tử chạm đến chiếc thuyền, cũng là lúc Tiểu Quỹ buông xuôi bất lực, cô kiệt sức hoàn toàn, đành để mặc cho dòng nước từ từ cuốn cô đi.
Cả nhóm bạn đứng trong bờ la hoảng, ai cũng lo sợ, nhưng đành bất lực, không ai có cách nào để cứu Tiểu Quỹ, trong nhóm chỉ có 2 người biết bơi là Tiểu Quỹ và Nha Đầu,Nha Đầu đã đưa được Tiểu Huân và Hoàng Tử vào bờ, cả 2 lúc này cũng đã tỉnh lại
_Tiểu Quỹ đâu, Tiểu Quỹ đâu rồi.-Hoàng Tử hỏi hết người này đến người khác, nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu không dám nói sự thật.
_Tiểu Út, hãy mau nói cho anh biết, Tiểu Quỹ đâu rồi, cô ấy đâu rồi.
_Tiểu Quỹ cứu anh và Tiểu Huân xong thì cô ấy đã bị nước cuốn đi, Nha Đầu và mọi người trong đội cứu hộ đang đi tìm.
_tại sao không ai cứu cô ấy, tại sao không ai cứu cô ấy vậy, Tiểu Quỹ, Tiểu Quỹ, cô không được có chuyện gì, cô nhất định không thể có chuyện gì??-Hoàng Tử liền chạy ra gần bờ sông để xem tình hình.
_Nha Đầu, có tìm thấy Tiểu Quỹ hay không, có thấy cô ấy hay không vậy?
Nha Đầu buồn bã lắc đầu
_cô tiếp tục đi tìm đi, nhất định phải thấy, nhất định phải thấy mà, hãy mau đi tìm đi.
_Hoàng Tử anh bình tĩnh lại đi, Nha Đầu nãy giờ bơi ra cứu chúng ta cô ấy cũng kiệt sưc rồi, hãy để Nha Đầu nghỉ ngơi, không lẽ anh muốn Nha Đầu chung số phận với Tiểu Quỹ hay sao chứ.
_phải đó Hoàng Tử, bình tĩnh lại đã, chúng tôi đã huy động rất nhiều cứu hộ tới, nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Quỹ mà, cô ấy bơi rất giỏi, chắc sẽ không sao đâu.
_mấy người có thể bình tĩnh được à, cô ấy đã cứu tôi và Tiểu Huân nên gặp chuyện, nếu cô ấy có chuyện gì tôi biết làm sao đây chứ.
_không bình tĩnh thì chúng ta cũng không giải quyết được gì đâu, Hoàng Tử- Tiểu Huân phải hét lên thì Hoàng Tử mới thôi không nói nữa, trong lòng đang rất hỗn loạn, anh nắm chặt tay lại. Ơ, cái gì đây, nãy giờ trong tay anh đang cầm 1 vật gì đó mà anh không phát hiện, 1 sợi dây chuyền, sợi dây chuyền cùa Tiểu Quỹ, anh nhớ lúc ở dưới nước Tiểu Quỹ đã ôm anh và làm hô hấp nhân tạo cho anh, anh đã giựt sợi dây chuyền này và nắm khư khư từ nãy đến giờ, gì đây, đây chẳng phải là viên bi giống với viên bi mà lúc nào anh cũng giữ bên mình đây sao, tại sao Tiêu Quỹ lại có nó, tại sao vậy, lẽ nào Tiểu Quỹ chính là cô bé 7 tuổi trên biển năm nào, đây có phải là sự thật không, Tiểu Quỹ, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, cô không được có chuyện gì, tôi không cho phép cô có chuyện gì, cô có nghe thấy không, Tiểu Quỹ, thật ra cô đang ở đâu
Hoàng Tử đã nóng ruột quá rồi, anh đã không thể nào tiếp tục đứng đợi nữa, Hoàng Tử đã lên 1 chiếc ca nô để chạy đi tìm Tiểu Quỹ, Hoàng Tử đi quá nhanh dù mọi người có muốn cản cũng không kịp. Hoàng Tử lái cano lướt vun vút trên sông, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Tiểu Quỹ để thoát khỏi tình cảnh hỗn loạn này, bao nhiêu câu hỏi anh tự đưa ra mà không biết phải tra lời thế nào, đây là lần đầu tiên, 1 thiếu gia như anh lại có tâm trạng như thế này
_Tiểu Quỹ, cô đang ở đâu.-Hoàng Tử không kiềm chế nổi nữa nên đã hét thật lớn.
Hoàng Tử đã đi hết 1 vòng lớn của hồ nước, vẫn chưa thấy tăm hơi của Tiểu Quỹ đâu cả, ruột gan anh đã rồi bời rồi, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt của anh, Tiểu Quỹ, rốt cuộc cô đang ở đâu cơ chứ!!!!!!!
Mọi người trên bờ cũng sốt ruột và lo lắng không kém, mỗi lần có 1 nhân viên cứu hộ trồi lên thì tất cả đều ập lại hỏi tới tấp, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu ngao ngán, cả đám lại thất vọng tràn trề
_đã mấy tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa tìm thấy Tiểu Quỹ, lẽ nào cô ấy đã....-Tiểu Mạn nói như muốn khóc.
_không, không, mọi người đừng nói nữa, Tiểu Quỹ sẽ không sao, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu mà.-Nha Đầu nói trong nước mắt, cô chạy ra bờ sông ngồi phịch xuống, nước mắt ràn rụa.
_Nha Đầu đừng như vậy mà, anh tin Hoàng Tử sẽ tìm được Tiểu Quỹ, anh tin như thế.-A Vỹ chạy ra an ủi Nha Đầu
_chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ 1 cách vô ích nữa, Tiểu Út, anh biết lái ca nô, hãy mau lái ca nô đưa tôi đi xung quanh hồ để giúp Hoàng Tử tìm Tiểu Quỹ đi.-Tiểu Huân đề nghị.
_không được đâu, nhóm chúng ta đừng ai đi đâu nữa, hãy cứ ngồi chờ tin của Hoàng Tử đã, biết đâu Hoàng Tử đã tìm được Tiểu Quỹ rồi.
_ngồi chờ vô ích lắm, hồ nước rất rộng lớn, 1 mình Hoàng Tử làm sao mà tìm kĩ được chứ.
Điều Kì Diệu
_nãy giờ cả đội cứu hộ cũng đã đi tìm suốt rồi, Hoàng Tử cũng lái ca nô đi gần 2 tiếng đồng hồ, tìm được cũng đã tìm rồi, hồ này thông ra biển, chắc Tiểu Quỹ đã bị nước cuốn ra biển mất rồi.-Apple
_cậu thôi đi Apple, giờ là lúc nào còn nói những điều không may đó chứ, cậu muốn Tiểu Quỹ bị như thế à, đã không có cách gì thì đừng lên tiếng.-Đại Nha hét lên
_sao cậu nói mình, có trách thì phải trách Tiểu Huân, nếu cô ấy không đi chèo thuyền thì Tiểu Quỹ đâu phải ra cứu, không ra cứu thì đâu có xảy ra chuyện gì.
_Tiểu Huân cũng đâu cố ý, chuyện lần này chỉ là 1 tai nạn, đừng ai trách ai nữa được không, Tiểu Út, anh lái ca nô đưa Tiểu Huân đi tìm đi.
_ừ, mà A Vỹ, em gọi điên thoại về báo cho ông quản gia cho xe lên đây, nếu Hoàng Tử tìm được Tiểu Quỹ cũng có xe để về nhà ngay. Tiểu Huân, chúng ta đi thôi.
_Tiểu Út thiếu gia, em cũng muốn đi nữa, em rất lo lắng cho Tiểu Quỹ.
_cũng được.
Rồi cả 3 người, Tiểu Út, Tiểu Huân, Nha Đầu lên ca nô đi tìm Tiểu Quỹ.
Về phía Hoàng Tử, cuối cùng anh đã tấp vào được 1 đảo nhỏ (cái đảo này phải ai coi phim khu vườn táo thì mới biết nó ở đâu ra, mình không có hình không post lên được rồi), linh tính của anh là Tiểu Quỹ đang ở đâu đây trên đảo này, và anh đoán không sai, Tiểu Quỹ đã bị nước ập vào đây, cô đã bất tỉnh. Hoàng Tử phóng từ ca nô xuống bờ nhanh hết mức có thể để lại gần chỗ của Tiểu Quỹ.
_Tiểu Quỹ, thì ra cô ở đây, Tiểu Quỹ, cô tỉnh lại đi Tiểu Quỹ.-Hoàng Tử xốc Tiểu Quỹ dậy và ôm cô vào lòng.
Tiêu Quỹ vẫn nằm bất động. Hoàng Tử làm hô hấp nhân tạo cho cô, vẻ mặt anh lo lắng hết sức
_Tiểu Quỹ cô phải tỉnh lại, cô không được có chuyện gì, tôi có rât nhiều chuyện muốn hỏi cô, cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại đi.-Hoàng Tử vừa nói vừa tiếp tục làm hô hấp nhân tạo.
Tiểu Út và Tiểu Huân đã thấy được ca nô của Hoàng Tử nên dừng lại, họ đã gặp được Hoàng Tử, nhưng trước cảnh tượng lịch sử đó thì tất cả đều chỉ đứng im không nói gì, Tiểu Huân nhìn thấy Hoàng Tử lo lắng cho Tiểu Quỹ như thế thì lòng cô đau thắt lại, vậy là cô đã đoán đúng, vậy là Hoàng Tử đã thích Tiểu Quỹ mất rồi, cô không thể để Tiểu Quỹ cướp mất Hoàng Tử được, nhưng cô phải làm gì đây, mạng sống của cô vừa rồi là do Tiểu Quỹ cứu, trước tình và bạn Tiểu Huân chỉ biết dằn lòng xuống xem như không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Quỹ đã tỉnh lại trước sự mừng rỡ của Hoàng Tử, cũng như 3 người đang đứng nhìn từ xa
_Tiểu Quỹ, cô tỉnh lại rồi, cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi, tạ ơn trời.-Hoàng Tử có thể thở phào nhẹ nhõm.
_tôi đang ở đâu, tôi chưa chết hay sao?- giọng nói của Tiểu Quỹ yếu ớt.
_làm sao cô chết dễ vậy chứ, cô đâu phải là người, cô là quỹ, quỹ thì làm sao chết dễ dàng như vậy được.
Tiểu Quỹ mỉm cười hạnh phúc, tuy cả người cô hiện giờ rất lạnh, nhưng trái tim cô thì ấm áp vô cùng, Hoàng Tử đang lo lắng cho cô, trong mê sản cô đã nghe được tiếng gọi của Hoàng Tử, cảm nhận được hơi thở của Hoàng Tử, cảm nhận điược sự quan tâm của Hoàng Tử, chỉ cần như vậy có chết cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đến lúc này thì cả 3 người mới chịu chạy lại chỗ của Hoàng Tử và Tiểu Quỹ
_Tiểu Quỹ, cậu tỉnh lại thì hay quá, cậu không sao rồi, mình lo lắm, mình sợ lắm, nếu cậu có chuyện gì thì sẽ không có ai bảo vệ mình nữa rồi.-Nha Đầu lại khóc
_Nha Đầu, mình không sao rồi, làm sao mình có chuyện gì được, mình đâu thể bỏ cậu ở lại 1 mình được, cậu là bạn thân nhất của mình mà.-Tiểu Quỹ ôm chặt lấy Nha Đầu
_tốt quá rồi, Tiểu Quỹ, cám ơn cô đã cứu tôi và Hoàng Tử, nếu không có cô, bây giờ tôi không biết sẽ như thế nào, tôi thật sự lo cho cô lắm, cả Hoàng Tử cũng vậy.
_Hoàng tiểu thư, không cần cảm ơn tôi, tôi có trách nhiệm phải chăm lo cho thiếu gia và tiểu thư mà.
_được rồi, có chuyện gì quay vào bờ rồi hãy nói tiếp, Tiểu Quỹ cần được chăm sóc đó, cô ấy có vẻ không ổn lắm.
Hoàng Tử liền bế Tiểu Quỹ ra ca nô khiến cho Tiểu Quỹ rất ngại ngùng, còn Tiểu Huân thì lặng lẽ ra ca nô trước.
Biệt thự họ Khâu, Hoàng Tử đã đưa Tiểu Quỹ trở về nhà, mọi người ai cũng đã về nhà nấy, hiện giờ Hoàng Tử đang ở trong phòng của Tiểu Quỹ (trước đó vài phút còn có mặt của Nha Đầu, nhưng Hoàng Tử đã ra lệnh cho Nha Đầu ra ngoài, chả biết muốn nói gì với Tiểu Quỹ nữa à)
_cô khỏe rồi chứ?-Hoàng Tử hỏi
_đã khỏe nhiều rồi, cám ơn Hoang Tử thiếu gia đã lo lắng.
_vậy thì tốt, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô đấy.-vẻ mặt Hoàng Tử lúc này rất nghiêm túc
_có
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4208 ngày trước - Xem: ]
[ 4208 ngày trước - Xem: ]