watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường
» Thể loại: Tiểu Thuyết
» Đăng lúc: 01/02/14 17:11:35
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 296 Views

nói tới biết, gặp mặt cũng chỉ mới hai lần, bao gồm cả hôm nay. Bình thường ta đi làm, mặc dù không tính là bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi vô ích, mà ngươi, cũng làm ở Phí thị hẳn là có chuyện bận rộn của ngươi..." Nhan Cát Tường lạp lạp tạp tạp nói. Người trước mắt, tuổi áng chừng 18, 19, không ngoài 20, nam sinh bình thường đến tuổi này là ở trong trường đại học hưởng thụ kiếp sống sinh viên, mà hắn lại xuất hiện ở Phí thị, đi làm thêm sao? Hoặc là...

Lắc lắc đầu, Nhan Cát Tường thầm cười nhạo tự mình nghĩ quá nhiều, hắn làm công việc gì, đi học hay không, nghĩ kiểu gì cũng không phải chuyện nàng nên quan tâm a.

Hai hàng lông mày một lần nữa nhăn lại, sắc mặt Phí Ôn Đình lại bắt đầu trầm xuống, hiển nhiên là đã chịu không nổi Nhan Cát Tường nói nhảm, "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta muốn nói là" cô hít một hơi thật sâu, "Hai người chúng ta đều có chuyện bận rộn của riêng mình, cho nên ta nghĩ sau này cũng không cần thiết phải gặp mặt." Cô nói một hơi. Đã nói đến đây, cho dù là người ngu ngốc cũng nên hiểu ý tứ trong lời nói của cô đi.

Hắn nhìn cô một hồi lâu, giơ tay lên, nhẹ nhàng xẹt qua môi cô, "Lời của ngươi ta không thích nghe đâu." Giọng nói rù rì dường như lại có hơi thở nguy hiểm.

Cô đột nhiên ngẩn người nguyên nhân gần như là do động tác đùa giỡn của hắn. Thầm nghĩ Nhan Cát Tường cô đến nay đã 23 tuổi, lần đầu tiên có nam nhân đối với cô làm ra động tác như vậy, hơn nữa trọng điểm là - người nam nhân này so với cô vẫn còn "non".

Có chút dở khóc dở cười, không biết hoàn cảnh này có tính là trâu già gặm cỏ non hay không.

Phi phi phi! Cái đầu bò ấy! Cô vội vàng cải chính trong lòng.

Hai chân nhảy lên, Nhan Cát Tường lập tức đi lùi về sau mấy bước, "Tiểu quỷ, ngươi mới mấy tuổi a, lại dám đối với nữ nhân làm ra cái hàng động như vậy?!" Nếu lúc này không giáo dục cho tốt, khó đảm bảo 10 năm sau trên thế giới sẽ không có nhiều hoa hoa công tử.

"Tiểu quỷ?" Ánh mắt vốn có chút mông lung phút chốc trở nên bén nhọn, "Ngươi gọi ta là tiểu quỷ?!" Lông mày nhướng lên, xem ra đối với loại xưng hô này cực kỳ bất mãn.

Được rồi, dù là tiểu quỷ cũng không thích bị gọi là tiểu quỷ, "Vậy... Ngươi... Ách..." Nhan Cát Tường nghiêng đầu, sửng sốt nhớ không ra tên của đối phương,

Cô nhớ ngày hôm qua hắn đã nói, bất quá xoay người một cái cô liền quên đi, "Cái kia... Ngươi tên gì?" Không ngại học hỏi kẻ dưới chính là loại phẩm đức tốt đẹp, cô vui vẻ đem điều lần này phát huy tối đa. (đấy mà cũng gọi là học hỏi????)

"Đình!" Chữ này cơ hồ từ hàm răng phát ra.

Nhan Cát Tường tin chắc là đối phương muốn xông lên quyền đấm cước đá một phen, bất quá vì giữ thái độ lạnh lùng cho nên mới nhẫn nại.

"Vậy thì Đình, ngươi hãy nghe cho kỹ, một người đàn ông phải không thể tùy tiện làm những hành động như vừa rồi đối với một nữ nhân." Nhan Cát Tường nói. Nghiêm khắc mà nói, nữ nhân này còn là một nữ nhân xa lạ.

Mắt hắn nhìn cô, không có phản ứng gì.

Cô liếm liếm môi, tiếp tục nói: "Người như vậy bình thường sẽ bị người ta gọi là 'lưu manh', 'sắc lang', nếu tệ hại hơn nữa, chính là cặn bả, bại hoại xã hội, ký sinh trùng, kẻ thù của phái nữ..."

Trong lúc cô đang "giáo dục", đầu của hắn chậm rãi gục xuống.

Ha ha, biết sai rồi sao. Nhan Cát Tường âm thầm vui vẻ, ngoài miệng nói càng hăng say.

Bất quá, đợi cô nói xong, người trước mặt vẫn không ngẩng đầu lên.

Không phải là... vừa nói quá nghiêm trọng chứ. Trong lòng thầm suy đoán, cô mở miệng, "Thật ra thì... Cũng không phải là..." Đáng thương, đáng thương, cô đã bị sỗ sàng, lại còn phải đi an ủi ăn người ăn đậu hủ cô.

"Nhan Cát Tường, 23 tuổi, sinh ngày 8 tháng 7 năm 1984, nhà ở phòng 102 tầng 34 cư xá XX đường XX..." Thanh âm tuyệt đẹp như tơ như lụa, chợt ở trong phòng trà 30 mét vuông mà vang lên. Đầu Phí Ôn Đình vốn buông thõng, chẳng biết lúc nào đã ngẩng lên, vẻ mặt kia cùng tưởng tượng của Nhan Cát Tường khác xa vạn dặm.

"Ngươi..." Cô nháy mắt mấy cái, nhìn hắn từng chữ từng câu phun ra cuộc đời mình.

"... Phụ thân Nhan Phân Nhai, chủ nhiệm ngân hàng, mẫu thân Phương Quyên, biên tập tòa soạn báo XX, ngươi tốt nghiệp tiểu học Dục Đức, trung học năm thứ nhất học trường trung học thành phố, trung học năm thứ hai.."

Này này, có lầm không, hắn là người quản lý cuộc đời cô sao? Nhan Cát Tường trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Phí Ôn Đình, không rõ hắn nói điều này nhằm mục đích gì.

"Ngươi năm thứ ba tiểu học từng thầm mến nam sinh ngồi cùng bàn, buổi trưa mỗi ngày sữa tươi của mình cũng cho đối phương." Hắn tiếp tục nói.

Phanh!

Cô trượt chân, thiếu chút nữa đụng vào một bên cánh cửa, "Làm sao ngươi biết cái này?!" Mặc dù cô được xưng là da mặt dày hơn tường thành, bất quá vừa chạm tình tiết mối tình đầu này, vẫn cứ đỏ mặt. Cho xin đi! Hắn là từ đâu đào ra mấy cái tin tức nho nhỏ này a. Chuyện của tám trăm năm trước, hắn lại biết!

Vừa nghĩ tới mối tình đầu chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ kia (hoặc chính xác gọi là thầm mến), làm cho trong lòng cô một trận ai thán.

"Chỉ cần có biện pháp, ta tự nhiên có thể biết." Phí Ôn Đình liếc Nhan Cát Tường một cái, nghiêng đầu giống như đang suy tư cái gì.

Hắn không nói, cô cũng không mở miệng, chẳng qua trong lòng vẫn muốn biết hắn đến tột cùng là dùng phương pháp gì điều tra cô, ngay cả chuyện khi còn bé cô thầm mến người khác cũng có thể biết.

Chậm rãi, môi của hắn giật giật.

Nhan Cát Tường toàn thân cảnh giác, không ngừng suy đoán từ trong miệng hắn còn xuất hiện chuyện gì của cô.

Bất quá, khi cô nghe rõ ràng lời từ trong miệng hắn thật sự chỉ muốn té xỉu vì xúc động.

"Nam sinh kia so với ta dễ nhìn hơn sao?" Không sai, Phí Ôn Đình đã hỏi như thế.

Dễ nhìn? Dễ nhìn! Trong đầu hắn nghĩ cái này sao?! Cả người lập tức mềm nhũn, cô có chút vô lực dựa lưng vào tường.

"Đến tột cùng là hắn dễ nhìn, hay ta dễ nhìn?" Hắn hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cô, đi tới trước mấy bước, cả khuôn mặt để sát vào trước mặt cô hỏi.

Tóc đen, mắt đen, da thịt trắng nõn như tuyết, còn có đôi môi hồng nhuận, không biết sao, trong đầu Nhan Cát Tường không giải thích được địa xẹt qua - công chúa bạch tuyết bốn chữ.

Ai, chẳng lẽ là xem chuyện đồng thoại quá nhiều?

"Rốt cuộc là người nào dễ nhìn!" Cô ngẩn người xuất thần, có vẻ làm cho hắn rất bất mãn. Nhấc tay lên trên vai nàng nhéo một cái.

Đột nhiên bị đau, cô đột nhiên phục hồi tinh thần, "Ngươi dễ nhìn." Không tình nguyện phun ra đáp án, cô quăng cho hắn một ánh mắt trong sáng. Bình tĩnh mà xét, mặc dù cá tính của hắn cổ quái, nhưng vẻ đẹp của hắn ít người có thể bì kịp được.

Hài lòng thu tay lại, khóe miệng của hắn cuối cùng hiện lên vẻ mỉm cười, "Nếu như ngươi chịu theo ta, ta tha thứ cho ngươi việc lỡ hẹn hôm nay." Phí Ôn Đình nói.

Tha thứ... Nhan Cát Tường không nói gì ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn người trước mắt, " Thời gian nghỉ trưa của ta chỉ còn lại có nửa giờ, nếu muốn theo lời của ngươi thì để lần sau đi."

Câu trả lời của cô làm cho hắn không vui mấp máy môi, "Vậy thì đừng có đi làm." Một câu văng ra, tuyệt đối lấy mình làm trung tâm.

Thật là kỳ quái, người như thế làm sao tồn tại đến bây giờ, lại còn không khiến cho lão bản cuốn gói đâu?! Nhan Cát Tường trong lòng lẩm bẩm, sau đó nói: "Dĩ nhiên không được, nếu là vô cớ xin nghỉ, ta sẽ bị đuổi việc." Kết quả chỉ có cô là phải đi hứng gió Tây Bắc.

"Không ai dám đuổi việc ngươi." Hắn giơ tay lên khẳng định đến cực điểm.

"Làm sao ngươi biết." Cùng là người làm công cho người ta, dựa vào cái gì mà hắn tin chắc như vậy!

"Ta nói không ai dám chính là không ai dám." Hắn không nhịn được trừng mắt nhìn cô một cái. Nếu là người khác còn có thể đứng ở chỗ này lắm điều.

Cô sờ sờ cái mũi, không đi cùng hắn với việc người ta có dán đuổi việc hay không đến tột cùng là vấn đề của cô, "Tóm lại, ta buổi chiều nhất định phải đi làm." Cô ngữ khí kiên định nói.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cô một lát cũng không phản đối gì.

Bị đối phương nhìn như vậy cả người có chút không được tự nhiên, Nhan Cát Tường hắng giọng mở miệng: "Ngươi muốn ta cùng ngươi, vậy - coi như hẹn hò sao?" Làm thế nào mà từ nhỏ đến lớn, ta không phát hiện mình có số đào hoa đâu?

"Hẹn hò?" Hắn trầm tư chốc lát, nhưng ngay sau đó gật đầu nói, "Đúng!"

"Tại sao là ta?" Trong khẩu khí của cô có chút bất đắc dĩ. Từ nhỏ, vô luận nam nữ cô đều xưng huynh gọi đệ. Không có nói qua một chút tình cảm, cũng không có nửa người theo đuổi cô. Dĩ nhiên, ngoại trừ kinh nghiệm thầm mến lần đầu đáng thương kia.

Cho nên cô nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao người trước mắt này muốn dây dưa với mình như vậy. Nói đẹp sao, hắn so với cô còn đẹp hơn, nói cá tính sao, hắn tuyệt đối so với cô có cá tính, nói vóc dáng sao, thân thể của cô không tệ cao1m68, bất quá hai khối thịt trước ngực 0, miễn cưỡng chỉ có thể dùng đỡ B mà che, trong tiểu thuyết từng hình dung là dáng người quỷ quái, loại khoảng cách này tuyệt đối có thể so với Hoàng Hà trường giang.

Cho nên nói - hắn căn bản không có lý do gì dây dưa với cô a.

"Bởi vì ngươi rất thú vị." Phí Ôn Đình suy nghĩ một chút rồi nói. Có thể tự nhiên cùng hắn nói chuyện như thế, trừ người thân, cô là người đầu tiên.

"Ta rất nhàm chán." Cô vội vàng bổ sung.

Bĩu môi một cái, sắc mặt của hắn trùng xuống.

Quên đi, tranh luận lúc này cũng vô dụng! Nhan Cát Tường gãi gãi đầu, "Vậy nếu như ngươi ngày nào đó cảm thấy ta không còn thú vị, phiền toái báo cho ta biết một tiếng." Đứa trẻ hứng thú, đoán chừng tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

"Ta không biết." Hắn đột ngột mở miệng nói.

"Cái gì?" Cô nghe không hiểu ý của hắn trong lời nói.

"Sẽ không có ngày ta cảm thấy ngươi không còn thú vị." Tròng mắt đen của hắn vững vàng khóa lại mắt của cô.

Mà cô... Bỗng dưng có loại cảm giác bị bắt chặt.

Sau đó, trong nháy mắt, Nhan Cát Tường có loại cảm giác bị lâm vào trong bùn - lún không ngừng, nhảy không ra.

Toàn thân có cảm giác mất sức. Buổi trưa sau khi trở về, Nhan Cát Tường cảm giác mình đã dùng hết một năm tinh lực, thậm chí ngay cả công việc buổi chiều cũng hữu khí vô lực.

"Cát Tường a, buổi trưa hôm nay nam nhân tới tìm ngươi rốt cuộc là ai a?" Lúc này hết lần này tới lần khác chỉ còn có chim sẻ hiếu kì ở bên cạnh líu ríu.

"Ta cũng không biết." Cô không có tinh thần hồi đáp.

Bất quá loại đáp án này hiển nhiên không thể để cho Mạnh Ti Ti hài lòng, "Ngươi không biết?"

"Ta thật sự không biết a!" Cô thật oan ức a! Cô chỉ biết người nam nhân kia gọi là "Đình" mà thôi, "Ngày hôm qua khi đi tìm mèo ta chỉ gặp qua một lần, những cái khác về hắn ta thật sự không biết. Đại khái hắn cũng là một nhân viên Phí thị sao." Cô chi tiết nói.

"Không thể nào." Mạnh Ti Ti reo lên, "Nhưng hắn thoạt nhìn rõ ràng..." Cùng ngươi thật sự quen thuộc a. Nửa câu nói sau cô cũng không có nói ra.

"Chính là không có gì." Nhan Cát Tường vung tay lên, ngắt lời.

Mạnh Ti Ti dường như vẫn hoài nghi đánh giá bạn tốt, sau đó thần bí hề hề ghé sát vào nói: "Thành thật khai đi, hắn có phải bạn trai của ngươi không?"

"Bạn trai?!" Cô bị hai chữ kia làm cho khiếp sợ.

"Có phải hay không a!" Có người chờ trả lời không được.

"Ha ha ha!" Cằm hướng lên trời, đầu tiên Nhan Cát Tường cười to ba tiếng, sau đó nghiêm trang nhìn Mạnh Ti Ti, "Ti Ti, đây là truyện cười hay nhất của thế kỉ này mà ta từng nghe." Nếu thiếu niên thần kinh kia là bạn trai của cô, cô dứt khoát trực tiếp quỳ xuống mà quỳ lạy. Chỉ có nói chuyện một buổi trưa mà đã tiêu hao hết của cô một năm tinh lực, nếu thật sự yêu nhau, cô còn không "Tinh tẫn nhân vong" a!

"Ta nghĩ cũng phải." Mạnh Ti Ti cũng gật gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau tới một câu, "Ngươi không phải loại trâu già khoái gặm cỏ non."

"..." Lại là trâu già gặm cỏ non, "Ta rất già sao?" 23 tuổi, lần đầu tiên có cảm giác thì ra mình đã có thể lên cấp "lão".

"Làm gì có." Bạn tốt "ánh mắt lấp lánh", Mạnh Ti Ti cười khan hai tiếng, "Bất quá ai bảo người nọ thoạt nhìn còn trẻ như vậy."

"Quên đi." Nhan Cát Tường còn đang ai oán số tuổi của mình, xem ra cô có vẻ thật sự nên xem xét đề nghị của lão mẹ một chút - xem mặt!

"Ai, buổi trưa hôm nay a, thật là mở rộng tầm mắt, thì ra trong công ty còn có thiếu niên đẹp như vậy tồn tại." Mạnh Ti Ti bắt đầu nhớ lại tình cảnh buổi trưa, sau đó bắt đầu suy đoán, "Cát Tường, ngươi nói người nọ làm ở ngành nào a?" Làm sao cô tới công ty hơn nửa năm, ngạc nhiên là không có phát hiện mỹ thiếu niên đâu?

"Không biết." Nhan Cát Tường đối với mỹ thiếu niên tâm thần chẳng có chút hứng thú.

"Là bộ phận PR, hay là bộ nghiệp vụ, hoặc là bộ phận phục vụ, hay là bộ lập trình..." Mỗ nữ bắt đầu đoán bậy.

Đau đầu quá! Nhan Cát Tường không nhịn được giơ tay lên ấn ấn thái dương. Xem ra, đoạn thời gian xui xẻo của còn chưa có qua!

Năm giờ chiều, Nhan Cát Tường đúng lúc tan tầm, đi ra khỏi phòng làm việc, một đường đáp thang máy xuống.

Mệt, thật sự quá mệt!

Hôm nay cô coi như bị quần cho mệt chết.

Về đến nhà, trước tiên cô muốn ăn thật no, sau đó trực tiếp nhào lên giường, ngủ đến thiên hôn địa ám, địa ám thiên hôn.

Ra khỏi tòa nhà Phí thị, tính đến nhà để xe dẫn ra con cừu nhỏ 20 mã lực chạy bằng điện của cô, đột nhiên lại phát hiện một thân ảnh tránh không kịp xuất hiện trước tòa nhà.

Thân ảnh cao to tà tà tựa vào bên cạnh một chiếc Ferrari màu bạc, thế đứng rất đẹp, người rất đẹp... Nhưng lại khiến cho Nhan Cát Tường cảm thấy vô cùng... khó chịu!

Hắn đợi ở chỗ này, không phải là đang đợi người sao.

Nhan Cát Tường nghĩ đến nhưng ngay sau đó đưa ra quyết định - làm bộ như không nhìn thấy. Thân thể chuyển động, cô lấy túi xách giấu giấu diếm diếm gương mặt, tính toán trước sau.

Bất quá, thần may mắn hiển nhiên không đứng về phía cô.

"Phanh" một tiếng, cô liền đụng vào một công nhân giống như mới từ trong cao ốc đi ra. Sau khi liên tiếp nói xin lỗi, cũng thành công khiến cho Phí Ôn Đình phát hiện ra cô luôn.

"Ngươi -" lúc cô bận rộn nhặt lấy chiếc túi rơi trên mặt đất, hắn chạy tới trước mặt cô.

"Này, thật tình cờ a." Cô ngượng ngùng nở một nụ cười miễn cưỡng, chào hỏi, "Ngươi ở chỗ này chờ người sao? Vậy ta đi trước." Dứt lời, cô cước bộ nhanh nhanh dời đi.

Đáng tiếc, xuất sư không nhanh!

Bóng người nhoáng lên một cái, Phí Ôn Đình chắn trước mặt Nhan Cát Tường.

"Ta phải về nhà." Cô rõ ràng nhấn từng câu từng chữ, hướng về phía hắn nói.

Hắn không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Cô bị hắn nhìn trong lòng có chút nao nao. Không được tự nhiên ho khan một tiếng, Nhan Cát Tường rốt cục có chút hoài nghi chỉ ngón tay vào mình, "Ngươi sẽ không phải là đang đợi ta đi."

Vẻ mặt vốn âm trầm, sau khi nghe những lời này của cô, trên mặt cuối cùng cũng

Đến trang:

;

Tiểu Thuyết

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường

Trang chủ
U-ON - 5