tới. Khoảng cách quá gần, căn bản không cách nào né được, cô theo trực giác giơ tay lên cản.
Phanh! Đèn pin cầm tay bằng sắt nện vào cổ tay cô, ngay sau đó ngay cả đèn pin của cô cũng rơi xuống đất, hai cái đèn pin, xoay xoay trên đất, bóng tối trong phòng liên tiếp thay đổi.
Lắc lắc cổ tay đau đớn, mắt Nhan Cát Tường đã từ từ thích ứng với bóng tối. Trong bóng tối bóng đen kia có vẻ đang định chạy ra khỏi bộ kế hoạch.
Không hề nghĩ ngợi, Nhan Cát Tường trực giác đuổi theo, túm y phục người nọ.
Hai người nhất thời quấn thành một khối. Loại tình huống này, trên căn bản là rất khó phát huy các loại võ đã học.
Thực sự có thể phát huy tác dụng chỉ có sức mạnh và khí thế.
Nếu cổ tay Nhan Cát Tường không bị thương, có lẽ còn có thể thắng đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác cổ tay cô hiện tại đau muốn chết. Đánh không bao lâu, đối phương liền đem cô vứt trên mặt đất, sau đó xoay người đứng lên, chạy ra khỏi bộ kế hoạch.
Đích! Đích! Bộ đàm lóe lên tín hiệu màu đỏ.
Nhan Cát Tường bị đau đứng lên, nhấn xuống chốt mở bộ đàm.
"Cát Tường, thế nào rồi, không sao chứ!" Thanh âm lo lắng của đồng nghiệp truyền ra.
"Hoàn hảo, bất quá không bắt được người kia." Nhan Cát Tường nhăn mặt nói.
"Ta thấy rồi, hắn đã chạy ra khỏi bộ kế hoạch, có vẻ tính đi cầu thang bộ, ta đã khẩn cấp liên lạc cảnh vệ, chỉ cần hắn... A!" Âm thanh kinh ngạc từ trong bộ đàm truyền đến.
"Sao vậy?"
"Ta... Ta... Ta hình như hoa mắt..." Đồng nghiệp ta hồi lâu, nhưng lại nhảy ra một câu làm cho người ta không giải thích được.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a! Ngắt bộ đàm, Nhan Cát Tường vọt ra khỏi bộ kế hoạch.
Một bóng người, mượn ánh trăng, tà tà dựa vào cửa sổ trên hành lang, mà... dưới chân hắn là người vừa mới cùng cô đánh một trận.
Sợi tóc màu đen, mềm mại mà sáng bóng, dưới ánh trăng, tựa hồ như tỏa sáng. Sống mũi thẳng, đôi môi khẽ nhếch lên, còn đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh.
Kia là một loại ánh mắt lạnh đến tuyệt đối, mặc dù cô chỉ nhìn một bên mặt của hắn, mặc dù ánh mắt lạnh lùng kia không phải dành cho cô, mà đang nhìn người dưới chân, nhưng ... cũng đủ để cho cô không nhịn được mà trong lòng run rẩy.
Cô... chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn.
Phút chốc, ánh sáng lạnh trong mắt hắn biến mất, sau đó đầu khẽ chuyển về phía cô, "Thật chật vật đâu." Ngữ điệu lười biếng, lại nghe như hắn đang trách cứ.
"Làm sao ngươi lại ở đây?" Nhan Cát Tường kỳ quái nhìn Phí Ôn Đình. Đên nay hắn không phải là muốn đi tham gia cái triển lãm game gì đấy sao?
"Ta hôm nay vẫn đợi trong phòng làm việc." Hắn nhìn một chút dấu vết va chạm trên mặt cô, không khỏi nhíu mày.
"Ngươi tại sao không về nhà?" Hắn có nhiều việc như vậy, phải làm đến bây giờ sao?
"Ngươi đang ở đây trực ban." Hắn mấp máy môi nói.
"Sao?" Cô mê bối rối chớp mắt mấy cái, "Trực ban của ta với ngươi ở... A, ngươi không phải là muốn nói bởi vì ta trực ban cho nên ngươi cố ý ở lại cùng ta đi!" Nướt bọt tiết ra nhanh hơn, cô vừa nói suy đoán mà ngay cả mình cũng không thể tin được.
Hắn cho cô một ánh mắt si tình, không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên mặt cô, "Tại sao không có chuyện gì lại muốn dây dưa với tên kia?"
"Gì mà không có chuyện gì, cái này là công việc của ta, hắn là trộm xông vào công ty, ta đương nhiên muốn bắt hắn." Cô bị đau nhếch nhếch miệng.
Hắn nhíu mày lại càng sâu, "Nếu như hôm nay ta không ở đây, ngươi có phải còn muốn tiếp tục bắt trộm hay không?"
"Dĩ nhiên." Cô đáp không chút do dự, trong giây lát nghĩ tới một vấn đề, "Cho dù hôm nay ngươi vẫn ở trong phòng làm việc, như thế nào lúc này lại xuất hiện ở trước bộ kế hoạch?" Một cái ở tầng 87, một cái ở tầng 36, thật khó có thể là hắn trong lúc rãnh rỗi, cố ý đáp thang máy xuống đây đi dạo?
"Trên máy vi tính của ta có nối với phòng quan sát, không nghĩ tới lại thấy ngươi chạy tới bộ kế hoạch." Nếu không bởi vì cô, hắn làm sao có thể gấp đuổi tới đây như vậy, "Sau này không cho bị thương nữa." Hắn cầm cổ tay của cô lên nói. Bởi vì thấy cô bị thương, hắn sẽ có cảm giác đau lòng, đau đến mức khiến cho hắn khó thở. (tim ta lại đau rồi)
"Đau!" Đột nhiên bị chạm vào, Nhan Cát Tường đau hô ra tiếng.
Phí Ôn Đình ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lật ống tay áo của cô lên, sau đó thấy được trên cổ tay cô một vạt đỏ bừng, "Ngươi cư nhiên..." Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vạt sưng đỏ trên cổ tay cô, như muốn trừng ra một lỗ thủng.
"Ha... Ha..." Không tự nhiên cười khan hai tiếng, cô gãi gãi đầu, "Bắt tặc nha, khó tránh khỏi sẽ bị thương."
Hắn không nói, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cổ tay cô.
"Phí Ôn Đình." Cô thử kêu hắn một tiếng.
Yên tĩnh, không có bất kỳ trả lời.
"Đình." Cô lại gọi một tiếng.
Như cũ.
"Uy, ngươi"
Đột nhiên, hắn ôm lấy cô, tiến đến thang máy, nhấn xuống số 87, "Bây giờ, ta không muốn nói chuyện." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng trong thang máy vang lên.
Nhan Cát Tường cắn cắn môi, cô chẳng qua là bị thương ở tay không cần ôm như vậy đi.
Hắn ôm cô vào phòng tổng tài. So với hành lang mờ mờ, nơi này sáng hơn bao giờ hết.
Động tác mềm nhẹ đem Nhan Cát Tường đặt trên ghế sa lon, Phí Ôn Đình từ trong tủ lấy ra một cái hòm thuốc.
"Tay." Hắn lạnh lùng nói.
Cô thành thật đưa tay phải bị thương ra.
Hắn không nói một lời ngồi xuống, cầm lấy rượu thuốc xức lên chỗ sưng trên cổ tay cô.
Cho xin đi, cần phải bày ra vẻ mặt như vậy sao? Giống như cô thiếu hắn vài trăm vạn! Nhan Cát Tường chu chu môi. 0
Bất quá, biểu tình trên mặt hắn lạnh ơi là lạnh, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ.
Mềm nhẹ như đang che chở bảo bối rất quan trọng.
Sau khi xử lí tốt vết thương trên cổ tay, hắn lại cẩn thận lau sạch vết xước nhỏ trên mặt cô. Xong việc còn dán lên mặt cô một cái băng cá nhân. (Đoạn này nguyên văn gọi cái băng cái nhân là "OK" (cười ngất khi nghĩ đến mấy cái biển quảng cáo ngoài đường) nhưng từ đấy khiến cho những đứa đầu óc đen tối như ta nghĩ ngợi lung tung nên mới đổi lại. Đau bụng quá!!!!!)
Không cần soi gương, Nhan Cát Tường tự có thể tưởng tượng ra mình lúc này chật vật thế nào.
"Ta phải đi đây." Nhìn hắn thu thập hòm thuốc, cô đứng dậy nói.
Tay của hắn ngừng lại một chút, ngồi thẳng lên, trên cao nhìn xuống cô.
Cô Lỗ!
Cô không tự chủ nuốt nước miếng trọng cổ họng, rốt cục không nhịn được loại không khí trầm mặc làm cho người ta tức thở trong phòng, "Ngươi rốt cuộc là làm sao? Được rồi, ta biết ta hôm nay bắt trộm lỗ mãng một chút, bất quá dù sao trộm cũng bị ngươi đánh bất tỉnh, đồ trong công ty cũng không mất gì. Cho dù ngươi muốn trách ta làm việc tắc trách, nhất định cũng phải nói ra a!" Cô cực kì không chịu được chuyện cái gì cũng không nói, để cho người bên cạnh liên tục đoán mò.
Hắn không lên tiếng, cô tiếp tục nói: "Nếu như ngươi thật sự đối với ta có gì bất mãn, thì nói rõ. Không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy giúp ta xử lý vết thương."
Lông mi thật dài khẽ chớp, đôi mắt hắn hắn nhẹ rũ xuống.
"Được rồi, cái gì phải nói ta cũng nói rồi, ta còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ!" Cô vừa nói vừa xoay người muốn rời đi.
Một cánh tay từ sau lưng của cô xuyên qua, ôm thật chặt trên hông cô, trong khi một cánh tay khác, thì đè xuống cánh cửa, một lần nữa đem cửa khép lại.
"Cát Tường..." Phí Ôn Đình ôm cô, vùi đầu trên vai của cô, cúi đầu lẩm bẩm.
Lưng của cô sống dán trên lồng ngực hắn, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng không cách nào nhìn được vẻ mặt hắn, "Ngươi - "
"Ngươi biết không? Ta thật lo lắng cho, thấy một mình ngươi xông vào bắt trộm, ta thật sự lo lắng." Kia là một loại lo sợ hắn không cách nào bỏ qua, sợ cô phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
"Ngươi lo lắng... cho ta?" (Nhảm, chẳng lẽ lo lắng cho ta?) Cảm giác xa lạ từ đáy lòng tràn ra, cô không dám tin hỏi.
"Ừ, lo lắng, rất lo lắng đi. Trong lòng, thật khó chịu." Thanh âm khàn khàn, vờn quanh bên tai cô, "Nhất là lúc thấy ngươi bị thương, khó chịu như muốn tức thở." Đó là những cảm thụ mà hắn không biết - toàn bộ bởi vì cô.
Cho nên hắn mới có vẻ mặt như thế sao? Đó là bởi vì - hắn đang lo lắng cho cô?
Nhan Cát Tường tim đập mạnh và loạn nhịp.
Cánh tay nắm thắt lưng cô càng chặt, như muốn đem cô khảm vào trong ngực.
"Đừng... để cho ta lo lắng như vậy nữa được không?" Hắn nói nhỏ. Loại tâm tình này, hắn không muốn nếm thử lần nữa. Hồi hộp như vậy, lo âu như vậy, sợ hãi như vậy...
"Ta..." Lần đầu tiên, Nhan Cát Tường cảm thấy lồng ngực Phí Ôn Đình ấm áp như thế, cho dù bị hắn ôm thật chặt, làm cho hông cô mơ hồ đau, nhưng lại vẫn không muốn rời khỏi sự ấm áp này.
Ôn nhu, tin cậy, cho cô cảm giác an tâm. Cô bây giờ, có thể ở trên người hắn cảm nhận được những cảm giác này.
Động tâm, thường chỉ là ở một phút mơ màng.
Mà bây giờ, cô động tâm.
Cảm giác tựa hồ bắt đầu trở nên không giống với lúc trước. Bởi vì sự chăm sóc của hắn, bởi vì sự lo lắng của hắn, bất tri bất giác tác động tới trái tim cô.
Bởi vì nhiệt độ của hắn, cho cô cảm giác ấm áp, ấm áp đến mức cô không muốn rời khỏi.
Thật ra cô biết, hắn chẳng qua không hiểu phải biểu đạt tình cảm như thế nào mà thôi, nếu không, hắn căn bản không cần giúp cô xức thuốc.
Bất quá, động tâm hay không động tâm, có một việc cũng làm Nhan Cát Tường bất ngờ.
Sáng sớm đi làm, toàn bộ người của công ty đều quẳng cho cô một cái nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả bác gái quét nhà xí, cũng len lén nhìn cô mấy lần 0. Nếu cô đẹp như tiên trên trời, kia còn có thể hiểu được, nhưng hết lần này tới lần khác cô không hiểu a!
"Cát Tường a!" Cái mông trên ghế còn chưa có ngồi ấm chỗ, Mạnh Ti Ti cũng đã phi tới, "Chúng ta rốt cuộc có còn là tỷ muội hay không a, ngươi lại ngay cả chuyện này cũng dấu diếm."
"Dấu diếm ngươi? Chuyện gì?" Cô bị hỏi đến đầu óc bối rối.
"Ngươi còn nói không có!" Mạnh Ti Ti một tay cầm khăn tay, một tay vỗ về hai gò má, một bộ dáng ai oán, "Ngươi cùng tổng tài chúng ta tổng tài yêu nhau, chuyện lớn như vậy, lại không nói cho ta một tiếng." Nói sớm một chút, tốt xấu gì cũng có thể để cho cô biết một chút về Lư Sơn chân diện mục của tổng tài đi. (Lư Sơn là một ngọn núi rất đẹp ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Ở đây ý nói phải để Ti Ti biết hình dáng đẹp zai của tổng tài nhà mình ý mà)
"Khụ! Khụ khụ!" Nhan Cát Tường chợt bị sặc nước miếng, "Ta... Yêu nhau?"
"Cùng tổng tài." Mạnh Ti Ti bổ sung.
"Được, ta cùng tổng tài yêu nhau, chuyện này là ai nói?"
"Nói như vậy thật sự có chuyện này rồi?" Mạnh Ti Ti hai tay đè bả vai Nhan Cát Tường, mãnh liệt lắc lắc, "Nhanh lên một chút, nói cho ta biết tổng tài ngắn dài thế nào a, thế giới bên ngoài đồn đại hắn thần bí như vậy, hơn nữa hắn lại không chịu đem hình truyền ra ngoài, làm hại người khác nghĩ muốn biết cũng không cách nào biết được." Ai bảo lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến giờ quá nghiêm trọng đâu.
"Ti Ti..." Lắc đến mức cô muốn ói a.
"Làm sao?"
"Đừng lung lay." Cô vội vàng nói. Còn lay nữa, khó bảo đảm cô sẽ không té xỉu tại chỗ.
"Vậy ngươi nói mau." Mạnh Ti Ti hứng trí bừng bừng nói.
"Vậy ngươi nói trước đi, ngươi làm sao biết chuyện này?" Nhan Cát Tường hỏi.
"Ai." Mạnh Ti Ti buông tay ra, "Không phải là Lý Minh nha, ngày hôm qua cùng ngươi trực đêm, sau đó, một màn tổng tài đánh bất tỉnh tên trộm kia, vừa vặn để cho hắn nhìn thấy trên màn hình ở phòng quan sát, sau đấy lại vừa vặn ngươi xuất hiện, cùng tổng tài nói chuyện, sau đó hắn thấy tổng tài ôm ngươi vào thang máy." Về phần sau khi vào thang máy như thế nào, thì thuộc về tưởng tượng của riêng Lý Minh, cái này không cần nói."
"Vậy hắn làm sao biết đó là tổng tài?" Theo lý thuyết, ở trong công ty, không có mấy người nhìn thấy bộ mặt thực của Phí Ôn Đình a.
"A, ngươi không biết sao? Bộ an ninh chúng ta có quản lý cùng Lý Minh hai người đã từng gặp tổng tài."
Rơi hàm. Cô... Cô đương nhiên không biết chuyện này! "Vậy ngươi làm sao còn tới hỏi ta Phí Ôn Đình ngắn dài thế nào, ngươi chẳng lẽ không thể trực tiếp đi hỏi Lý Minh sao?"
Mạnh Ti Ti khoát tay, "Hắn đối với người năng lực hình dung quá kém, hỏi cũng như không hỏi."
"..."
"Nhan Cát Tường." Vương Khải chẳng biết lúc nào xuất hiện phía sau hai người.
"Lão Đại, có chuyện gì?"
"Đây là thông báo điều động nhân sự mới, bắt đầu từ ngày mai, ngươi điều đến phòng tổng tài làm trợ lý đặc biệt." Vương Khải vừa nói vừa đưa cho Nhan Cát Tường một tờ thông báo điều động nhân sự.
"Ta làm trợ lý đặc biệt?" Nhan Cát Tường kinh ngạc nói. Cô làm thế nào cũng không nghĩ đến mình phải làm trợ lý đặc biệt a, "Tại sao?" Không nhìn vẻ mặt Mạnh Ti Ti bên cạnh, cô hỏi vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
"Không biết, tổng tài tự mình ra lệnh cho bên nhân sự."
Đình? Cô ngẩn ra. Hắn tại sao phải ra lệnh như vậy? (Rõ như ban ngày mà)
Thẳng tắp chạy vội tới tầng 87, Nhan Cát Tường không kịp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Mai. Trực tiếp đẩy cửa phòng tổng tài.
"Tại sao muốn hạ cái lệnh kỳ quái thế này?" Cô cầm thông báo điều động nhân sự trong tay đặt lên bàn làm việc của hắn.
Bàn tay ấn bàn phím ngừng lại, Phí Ôn Đình dời mắt khỏi laptop, cầm lên thông báo trên bàn nhìn một chút, "Ta cảm thấy như vậy tốt hơn."
"Cái gì tốt?"
"Như vậy, ngươi cũng sẽ không bị thương nữa." Hắn gõ gõ tờ giấy trong tay, làm như rất hài lòng với điều động này. Làm cho cô trở thành trợ lý đặc biệt, hơn có thể để cho hắn tùy lúc có thể gặp cô.
Chỉ có như vậy, tim của hắn mới có thể dẹp yên, cảm nhận được là cô bình an.
"Ta chỉ là bị một lần tổn thương như vậy, huống chi lại không phải là tổn thương nặng nề gì." Cô giải thích.
"Ta không cho phép." Hắn nhìn cô chằm chằm, cầm thông báo trong tay để lại trên bàn, "Ta không muốn phải nhìn thấy ngươi bị thương lần nữa."
"Phí Ôn Đình!" Cô nổi giận. Mới cảm thấy hắn bắt đầu có chút thay đổi, có chút tôn trọng cô, làm sao chỉ chớp mắt, hắn lại là bá đạo ích kỷ như thế?
Mặc dù biết rõ hắn làm như vậy là hy vọng cô an toàn một chút, nhưng hắn có thể tôn trọng ý kiến của cô một chút hay không?
"Sao vậy?" Khóe miệng đột ngột nhấc lên một nụ cười, hắn đứng lên, vòng qua cái bàn, đi tới bên cạnh cô, "Ngươi không hài lòng điều động này sao?"
"Dĩ nhiên không hài lòng."
"Vậy ngươi muốn điêu đến ngành nào? Bộ lập trình? Bộ quản lý? Bộ Hành chính? Bộ thiết kế, hay là..."
"Ta chỉ muốn ở bộ an ninh." Cô cắt đứt lời nói liên tục của hắn.
Nụ cười của hắn ngừng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, thậm chí cười càng thêm ôn nhu, "Ta không thích nghe ngươi nói như vậy đâu, Cát Tường." Hắn thân mật