là thục nữ phong phạm. Dù sao cô tới bây giờ cũng không còn trông cậy mình có thể thành thục nữ, giờ này khắc này, giữ được trinh tiết mới là quan trọng, "Chết tiệt nếu ngươi còn không buông tay, ta..."
Lời chửi mắng còn chưa kịp nói ra, đôi môi ướt át đã trùm lên môi cô.
Bốn tấm môi chạm nhau, kích hoạt một đợt sóng.
"Ngô..." Nhan Cát Tường cố sức kháng cự, nhưng tay Phí Ôn Đình ở trên cổ cô không cho phép cô lùi bước. Hắn mút vào đôi môi cánh hoa của cô, đẩy ra hàm răng của cô, lưỡi của hắn cùng lưỡi của cô dây dưa cùng một chỗ. Sợi chỉ bạc tinh tế từ khóe miệng cô chảy xuống, lộ ra dâm phi, tươi đẹp mị hoặc.
Tóc vốn ghim thành đuôi ngựa đã liên tiếp giãy dụa tung ra, sợi tóc đen nhánh xốc xếch xõa trên bả vai, quấn quanh đầu ngón tay của hắn, càng gợi lên khát vọng của hắn.
Hắn hung hăng chiếm lấy môi cô, giống như muốn đem tất cả hô hấp trong miệng cô cướp lấy.
Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, thân thể bắt đầu nhũn ra, nếu như không phải đang dựa lưng vào vách tường, chỉ sợ cô đã sớm ngã nhào.
Mà nhiệt độ thân thể hai người cũng ngày càng cao, phân không rõ đến tột cùng là ai hơn ai.
Rốt cục, thời điểm cô cho là mình có thể hít thở không thông mà chết, miệng Phí Ôn Đình buông lỏng ra.
"Hô! Hô!" Nhan Cát Tường mạnh mẽ thở hổn hển, thân thể tùy ý để Phí Ôn Đình vây quanh. Nụ hôn đầu nóng bỏng, cô còn chưa té xỉu đã là may phước.
"Cát Tường..." Hắn nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô, làm cho cô một trận run rẩy.
Mặc dù Nhan Cát Tường rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng là vừa mới trải qua nụ hôn vừa rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào thật sự thiếu dưỡng khí. Thế cho nên hiện tại tay cũng nâng không nổi, huống chi là động tác "đẩy" này.
"Ngươi là của ta, nhớ chưa?" Giảm thấp thanh âm xuống, giống như một tấm lưới mềm nhẹ mỏng manh, lại có thể khóa trụ hệ thần kinh.
Là của hắn? Nhan Cát Tường sửng sốt, chết tiệt! Cô lúc nào thành của hắn rồi?!
Hôn, nụ hôn đầu của cô a, lại cứ như vậy mà mất rồi!
Mặc dù cho tới nay nụ hôn đầu cô cũng không cố ý giữ lại - chủ yếu là bởi vì cũng không có nam nhân nào đột nhiên từ đâu tới đây hôn cô (Hắc hắc, ra là thế). Nhưng cứ như vậy đột ngột đánh mất, thật sự là cô không nghĩ đến.
Một buổi tối ngủ không ngon giấc, dụi dụi hai con mắt thâm thì, Nhan Cát Tường xuất hiện sớm trên bàn ăn Nhan gia.
"Cát Tường, ngươi tối hôm qua ngủ không ngon?" Nhan mẫu quan tâm hỏi.
"Xem như thế đi." Nhan Cát Tường hữu khí vô lực gật đầu, "Mẹ, cho con cốc sữa tươi." Tâm tình có chút buồn bực, bữa sáng cũng không muốn ăn.
Hai phút sau, cái miệng nhỏ của Nhan Cát Tường mút sữa tươi, trong lòng lại đang than khóc cho nụ hôn đầu của cô. (thôi đi chị, cũng có ai thèm lấy đâu, nụ hôn đầu cho soái ca thế là tốt lắm rồi. Hắc hắc)
"Cát Tường a, lần trước mẹ đưa cho ngươi danh sách xem mắt, ngươi thấy thế nào?" Nhan mẫu uống cháo loãng, con mắt lóe sáng nhìn nữ nhi.
"Danh sách xem mắt?" Cô không khỏi nháy mắt mấy cái.
"Chính là quyển sách lần trước mẹ ngươi đưa cho để chọn người đi xem mắt." Nhan phụ ở một bên bổ sung. Hiểu vợ không ai bằng chồng, lão bà trong lòng nghĩ cái gì cho dù không mở miệng, hắn cũng rõ ràng.
"Thì ra là quyển sách lần trước a." Nhan Cát Tường có chút chột dạ tránh ánh mắt mong chờ của mẹ, nói thật, lúc ấy cô cầm danh sách trở về phòng, tiện tay nhét vào góc tủ, cho nên nói cách khác, cô ngay từ đầu đã hoàn toàn quên luôn chuyện này.
"Thế nào a? Cảm thấy mấy người kia tương đối khá, mẹ giúp đi ngươi nói." Nhan mẫu vẻ mặt đã bắt đầu hiện lên bộ dáng hưng phấn.
Này... Cô chưa bao giờ biết lão mẹ là bà mai thiên phú. Nhan Cát Tường đau đầu nhìn mẹ mình, lúng túng cười một tiếng, "Ta... Ta thấy cũng không tệ lắm." Trời mới biết, những người trong cái danh sách đó đến tột cùng là tròn hay dẹt a.
"Cũng không tệ a..." Nhan mẫu tự định giá, "Rất nhiều người nhìn được a, cho dù mỗi ngày gặp một người thì có hai ba tháng cũng không đủ a."
Toát mồ hôi! Nhan Cát Tường khóe miệng co giật. Đối với lời của cô lão mẹ lại có thể hiểu thành như vậy, coi như là cao tay.
"Mẹ, không cần thiết phải gặp cả đám, ta sẽ chọn... Ách, chọn ra một người." Cô vội vàng nói. Dù sao nhiều lắm là cũng là cùng người xa lạ ăn một bữa cơm mà thôi.
"Tốt lắm, vậy ngươi nên nhanh nhanh một chút a, đừng để nhà người ta chọn trước."
Phốc!
Mẹ tưởng là đây là mua thức ăn sao?
Sữa tươi trong miệng thiếu chút nữa phun ra, Nhan Cát Tường ngẩng đầu lên, đem sữa còn lại trong cốc uống một hơi cạn sạch.
"Cát Tường a, lời của ta ngươi có nghe thấy không a!"
"Nghe rồi, nghe rồi, ta mau mau là được." Cước bộ như bay, không quay đầu lại Nhan Cát Tường vọt ra cửa.
Nếu cứ bàn đi bàn lại, chỉ sợ cô ngày mai trực tiếp bị kéo đi kết hôn.
Cao ốc Phí thị tầng 87
Phòng làm việc như vậy chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
So với tổng tài của các công ty khác, tổng tài của Phí thị thích đem thời gian hao tốn trên máy vi tính.
Cốc cốc!
Hai tiếng gõ cửa lễ phép, cửa ngay sau đó bị đẩy ra.
Dịch Mai cầm một cái khay đặt trước mặt Phí Ôn Đình, trên khay đặt mấy món điểm tâm ngọt. (những ai thích ăn đồ ngọt thường hay lạc quan, thế nên đừng hỏi vì sao đôi khi Đình ca lạc quan thái quá. Hờ hờ)
Kim đồng hồ trên tường chỉ vào vị trí số 10, thời gian này là lúc Phí Ôn Đình dùng điểm tâm.
Ngón tay thon dài nhấn xuống một cái kết thúc, hắn đem laptop đẩy sang một bên, dùng khăn giấy cầm lên một cái trong số các món điểm tâm.
Dịch Mai cẩn thận quan sát nét mặt cấp trên, cho đến khi điểm tâm đầu tiên toàn bộ bị hắn nuốt vào bụng cũng không thấy trên mặt hắn có gì bất mãn, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhăn lại.
Kỳ tích a! Thấy tình cảnh này, Dịch Mai thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng.
Bất quá, sau khi điểm tâm thứ hai thứ ba liên tiếp bị cấp trên ăn, cao hứng lúc đầu đã biến thành nghi ngờ không giải thích được.
"Tổng tài?" Dịch Mai không nhịn được mở miệng. Có thể ăn ba cái điểm tâm ngọt mà không có bất kỳ tiếng oán trách nàotrước nay chưa hề có.
"Ừ?" Phí Ôn Đình ngẩng đầu lên. Nụ cười sáng lạn, nhìn vào mắt Dịch Mai.
"Món điểm tâm hôm nay... thế nào?" Cô nuốt xuống nước miếng nơi cổ họng, có chút bất an hỏi.
"Rất tốt a." Vẫn là khuôn mặt mỉm cười, giống như Thiên Sứ hạ thế.
Bất quá lúc này Dịch Mai chỉ muốn kêu trời.
Lão Thiên, cấp trên của cô không phải là bị cái gì kích thích đi, cho nên mới khác thường như thế. Nhưng... Bất kể là bị cái gì kích động, có thể nhìn ra được tâm tình cấp trên bây giờ rất tốt... Ách, sai rồi, chắc chắn đây phải là chuyện rất tốt.
Xem ra, chuyện kia có lẽ có thể nói rồi.
Hắng giọng, Dịch Mai phủi phủi vạt áo, một lần nữa mở miệng nói: "Tổng tài, sáng hôm nay chủ tịch có gửi fax lại đây, nói hắn và phu nhân một tuần sau sẽ trở lại, nếu như tổng tài rãnh rỗi có thể đi đón máy bay."
Tay đang cầm món điểm tâm dừng một chút, Phí Ôn Đình rốt cục ngưng động tác "ăn", "Bọn họ một tuần sau sẽ trở về?" Thanh âm trầm xuống, thoáng cái làm cho người ta nghe không ra hỉ nộ.
"Vâng." Ít nhất fax viết như thế.
"Còn muốn ta đi đón?" Con ngươi nhíu lại, một ánh mắt lạnh bắn về phía Dịch Mai.
Cô... Cô vô tội a! Dịch Mai lại ho nhẹ một tiếng, cười một tiếng khô khốc, "Hẳn là... Đúng vậy."
"Vậy ngươi fax lại, nói ta không có hứng thú đi đón máy bay." Ngón tay gõ gõ mặt bàn gỗ màu đen, hắn nói.
"Nhưng... Nhưng..." Xin đi, vợ chồng chủ tịch dẫu sao cũng là cha mẹ của hắn a, trình độ tùy hứng như của cấp trên đây, cũng coi như là ít thấy, "Chủ tịch nói, nếu ngươi không đi đón máy bay thì hắn sẽ đem hình của ngươi phân phát cho các tòa soạn báo." (Ha ha. Sao ta thích mấy ông bố bà mẹ trong này quá đi)
"Hắn lại dám uy hiếp ta?" Tròng mắt híp lại càng sâu, Phí Ôn Đình đột nhiên đứng lên.
Mồ hôi lạnh! Mồ hôi lạnh! Cô chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh. Làm cho cái gia đình kỳ quái này cũng thật là khổ cho cô.
Con không có thái độ tôn trọng hiếu kính lão cha, lão cha lại quay lại uy hiếp con, nghĩ như thế nào cũng không bình thường.
Mấp máy môi, Phí Ôn Đình cầm lấy điện thoại trên bàn, trực tiếp gõ dãy số liên tiếp.
Chỉ chốc lát sau, một thanh âm trầm ổn sáng sủa vang lên từ một đầu khác: "Con a, khó được ngươi gọi điện thoại cho ta."
"Nếu như muốn ta đi đón máy bay vậy chính các ngươi tới xử lý công ty." Phí Ôn Đình ngữ khí không tốt nói.
"Ai, công ty không phải ngươi đang xử lý rất tốt nha, cái này chứng minh ngươi có năng lực lãnh đạo công ty a."
"Hừ." Lạnh lùng hừ một tiếng, hắn không vui nói, "Ngươi ban đầu căn bản không có hỏi qua ý ta, đem công ty ném cho ta, mình và mẹ đi chu du thế giới." (Cái nhà này tức cười a)
"Ha hả..." Tiếng cười khan liên tiếp vang lên, "Tóm lại, một tuần sau, ta sẽ ở phi trường chờ ngươi, cụ thể thời gian máy bay hạ cánh ta sẽ gửi fax về." Phí phụ nhanh chóng nói.
"Nếu như ta nói không?" Ngữ điệu nhàn nhạt, suy nghĩ khó dò.
"Nếu như ngươi muốn phá hủy yên tĩnh ngươi thật vất vả mới có..." Không hổ là lão cha của Phí Ôn Đình, thẳng tắn chọc ngay chỗ yếu, "Tốt lắm, bảy ngày sau cách gặp lại, con trai."
Một cú điện thoại, cứ như vậy mà "khoái trá" kết thúc.
Con ngươi màu đen ngó chằm chằm ống nghe trong tay, Phí Ôn Đình một hồi lâu mới nhớ lại ba chữ: "Thật không thú vị."
Xem ra, một tuần lễ sau, bắt buộc phải đi đón máy bay.
Gần đây có thể nói là mọi chuyện không thuận.
Sau khi nhận được một cú điện thoại, thời điểm mà thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại nửa giờ, càng thêm chứng thực giả thiết này.
"Cái gì, ngươi bảo ta buổi trưa đi lên cùng ngươi?" Trốn trong góc phòng làm, Nhan Cát Tường đè thấp thanh âm quát. Không có Thiên Lý a, hắn đến tột cùng là làm thế nào biết số máy di động của cô? Có lẽ cô nên nghĩ đến việc đi đổi lại số máy.
"Không sai." Phí Ôn Đình thanh âm cũng rất khẳng định.
"Ta hôm qua không phải đã theo ngươi rồi sao!" Nợ cũng đã trả hết, không cần thiết phải theo hắn đi. Huống chi, ngày hôm qua theo hắn lâu như vậy, cô đã mệt muốn chết, lấy đâu ra sức mà theo hắn lần nữa.
Tính kỹ lại, hắn ngày hôm qua chưa có sự đồng ý của cô cô đã dám tự tiện hôn cô, cô không đi tìm hắn tính sổ hắn nên cười thầm mới đúng, lại còn to gan muốn cô theo hắn lần nữa!
"Ta chưa nói ngươi chỉ cần theo một ngày mà thôi." Khẩu khí của hắn giống như hắn có thể quyết định tất cả.
Đứa trẻ bốc đồng, cô chém, cô đạp, cô đá!
"Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, buổi trưa hôm nay ta sẽ không lên chỗ ngươi." Cô cũng ngang ngạnh nói.
"Nếu như trưa nay ngươi không đến thì ta sẽ qua tìm ngươi." Thanh âm của hắn giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Cái gì?! Hắn buổi trưa còn muốn tới phòng làm việc của cô? Nhan Cát Tường cả kinh.
Buổi trưa ngày hôm qua hắn chỉ tới một chút, cô đã bị Ti Ti phiền hồi lâu, sau đấy xế chiều còn bị mọi người trong phòng "nhìn chăm chú", nếu hắn lại đến vậy cô chỉ sợ... Khoan, chỉ dùng tưởng tượng đã sợ run cả người.
"Ngươi -" coi như hắn xảo quyệt! "Căn phòng trên tầng 85?" Cô hỏi địa điểm gặp mặt.
"Ừ. 12 giờ, không được đến muộn." Hắn nói xong, liền cúp điện thoại.
Chết tiệt! Nhan Cát Tường trừng mắt nhìn bốn chữ trên điện thoại di động "trò chuyện kết thúc", đứa trẻ này, lại còn có khái niệm đúng giờ.
Lúc nghỉ trưa khi kim chỉ 11: 45, Nhan Cát Tường trong phòng ăn công ty đóng một phần cơm hộp, ngay cả ăn cũng không kịp liền mang hộp cơm một mạch đi lên tầng 85.
Đứng trước cánh cửa đã từng thấy một lần, cô hít vào thở ra.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4... Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, bắt đầu đếm ngược.
3, 2, 1...
Đã đến giờ!
Giơ tay lên, đang định gõ cửa, cánh cửa trước tay cô đã mở ra.
Phí Ôn Đình vẻ mặt giận dỗi mở cửa, sau đó nhìn thấy cô liền đứng trước cửa sửng sốt, nhưng ngay sau đó kéo cô phòng, "Tới tại sao không vào?" Hắn khẩu khí không tốt hỏi.
"Ta không phải đang định gõ cửa sao!" Cô vừa nói lý do vừa đi tới trước bàn trà, mở hộp cơm cô vừa mua ra.
Ngô, thơm quá!
Hôm nay không ăn bữa sáng, bây giờ đang đói bụng mùi đồ ăn càng thêm kích thích.
Lấy ra đôi đũa duy nhất, cô ngồi xuống sofa, chuẩn bị giải quyết vấn đề dân sinh.
"Của ta đâu?" Vừa muốn động đũa liền phát hiện hắn đã ngồi đối diện với cô.
"Ngươi?" Nhan Cát Tường sửng sốt, "Ngươi cái gì?"
Phí Ôn Đình sắc mặt trầm xuống, "Ngươi chỉ mua bữa trưa của ngươi?"
Sao? Cô mê muôi nháy mắt mấy cái, cô chỉ mua bữa trưa của mình, có gì không đúng?
"Ngươi không mua phần của ta!" Hắn tức giận lên án cô.
"Ngươi... Ngươi cũng không nói ta phải mua phần của ngươi a!" Nhan Cát Tường giải thích. Cô làm sao biết hắn cũng chưa ăn a?
Trong lòng vừa mới dâng lên một chút áy náy, lúc nhìn đến người trước mắt cầm lấy đũa của cô, ăn hộp cơm của cô, liền biến mất không còn một mống.
Hắn muốn động hộp cơm của cô, cũng phải hỏi ý cô trước a!
"Ngươi đừng có quá đáng!" Cô nhảy lên.
Hắn tà tà liếc cô một cái, nhưng ngay sau đó nhíu mày, ánh mắt khinh miệt nhìn hộp cơm trong tay, "Thật là khó ăn."
"Nếu khó ăn, vậy đưa ta!" Cô chủ động đoạt lấy hộp cơm từ trong tay hắn, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn bữa trưa của cô. Khó ăn chỗ nào, cô ăn rất ngon.
Dĩ nhiên, so với món ăn ở nhà hàng năm sao kia, không cách nào so sánh được.
Ai bảo nhà cô chẳng qua là làm công ăn lương đâu, ăn hộp cơm là bình thường.
Nhan Cát Tường chuyên tâm ăn hộp cơm, nhất thời quên mất người bên cạnh.
Kết quả là, một vui vẻ ăn, một lẳng lặng nhìn.
Bỗng dưng, Phí Ôn Đình lên tiếng: "Uy ta!"
"Gì?" Khóe miệng dính cơm, cô ngẩng đầu.
"Ta muốn ngươi uy ta ăn." Hắn giơ tay lên, vươn qua bàn trà, ngón giữa tay phải lướt qua hạt cơm dính trên khóe miệng cô, để trong miệng mình, nhẹ nhàng nuốt xuống.
Trên mặt của cô một trận đỏ rực, hàng động vừa rôi của hắn... Thế nào lại dễ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái a, "Ngươi..."
Lông mày hắn tà tà vén lên, tựa như đang chờ xem phản ứng của cô.
Nhan Cát Tường âm thầm cắn răng, quên đi, chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi (ta cũng muốn chịu thiệt như thế a), lúc này cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, "Vậy ngươi muốn ăn cái gì?" Cô nhìn mấy thứ rau dưa còn dư lại bên trong hộp cơm.
"Tùy tiện." Tầm mắt hắn nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không thèm liếc thức ăn kia một cái. Trong miệng hắn rõ ràng rất khó ăn, nhưng nhìn cô ăn chuyên chú như vậy, làm cho hắn cũng muốn xúc động.
Nhẫn nhẫn nhẫn!
Nhan Cát Tường dùng đũa gắp lên một đoạn cà, đưa tới bên miệng Phí Ôn Đình.
Đôi môi màu hồng khẽ mở ra, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng đụng miếng cà, sau đó lại cuốn vòng quanh đũa cùng cà,