là con đường cứu rỗi duy nhất, sự tha thứ của em là hạnh phúc lớn của anh.”
“Tình yêu của anh đã từng rạn vỡ, từng vô sỉ, nhưng chưa bao giờ mất…”
“Yêu một người, yêu cũng là một niềm vui, niềm vui lớn nhất trong đời anh là gặp được em dưới toà nhà Tư Nguyên…”
“Lúc được cứu rỗi, còn điều gì có thể quan trọng hơn tình yêu của anh dành cho em?”
“…”
“…”
Mắt Tư Nguyên nhoà đi, trước mắt cô chỉ hiện lên nụ cười của Chu Lập Đông.
Cô tìm điện thoại, gọi điện cho Chu Lập Đông, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thông báo: “Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.”
Hôm đó, với sự giúp đỡ của Tỉnh Thành, cuối cùng Tư Nguyên cũng liên lạc được với người nhà của Chu Lập Đông, ông Chu nói: “Lập Đông đi Mỹ rồi, công ty cử nó đi họp.” Giọng nói của ông vô cùng tự hào.
Tư Nguyên hiểu, Chu Lập Đông không kể với người nhà bệnh tình của mình.
Từ đó, Tư Nguyên, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi hoàn toàn mất liên lạc với Chu Lập Đông.
–––––––––––––––––––––––––––
¹ Những bệnh khó trị gọi là bệnh “nhập cao Hoang”, vì huyệt có tác dụng trị những bệnh chứng hư tổn nặng, vì vậy gọi là huyệt Cao Hoang (Trung Y Cương Mục)
Lời kết
Tôi đến bến bờ của vĩnh hằng, ở đây vạn vật không thay đổi.
Cho dù là hy vọng, là hạnh phúc, hoặc là khuôn mặt người nhìn thấy trong nước mắt.
A, mang cuộc đời trống rỗng của tôi tới đại dương,
Nhảy xuống nơi sâu nhất của sự viên mãn, để tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp của sự mất mát trong vũ trụ rộng lớn này.
– Tagore –
Thời tiết từ nóng nực chuyển dần sang mát mẻ, đã sắp tháng Mười, Tư Nguyên nhận được điện thoại của Phương Châu: “Tư Nguyên phải không? Tôi là Phương Châu, nếu tiện, cô đến văn phòng luật sư của tôi một chuyến.”
Văn phòng của Phương Châu ở gần cổng phía tây, Tư Nguyên đến Greenville ở đại học Giao thông giúp Chu Lập Đông dọn dẹp nhà, sau đó mới đến gặp Phương Châu.
Phương Châu lấy tay che nửa khuôn mặt, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được thành lời.
Tim Tư Nguyên đập rất mạnh, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một ý định: Bỏ đi, quay người bỏ đi, giống như chưa bao giờ đến đây. Nghĩ đến đó, cô lùi lại phía sau.
Nhưng đã không kịp nữa, dường như Phương Châu đã hạ quyết tâm, vừa ngăn cô lại vừa buồn bã nói với Tư Nguyên: “Lập Đông đi rồi!”
Lúc đầu, Tư Nguyên không hiểu, ngạc nhiên hồi lâu, cô mới nhận ra đi là không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng… sao có thể như thế?
Lòng cô đau quặn, chân mềm nhũn, ngã xuống nền nhà, Phương Châu vội vàng đỡ lấy cô.
“Lập Đông chỉ tạm thời đi nước ngoài, nghỉ ngơi một thời gian, anh ấy không thể không quay lại!” Tư Nguyên nói, cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cô cố gắng mở to mắt, cô không nhìn rõ gì nữa, một màn sương trắng khiến mắt cô mờ đi.
Phương Châu đỡ Tư Nguyên ngồi dựa vào ghế sô pha để cô nghỉ một lát, anh cũng không tiện rời đi, nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Cuối cùng tinh thần của Tư Nguyên cũng ổn định hơn, Phương Châu nói tiếp: “Theo di chúc của Lập Đông, cậu ấy để lại căn nhà ở Greenville đại học Giao thông và cổ phần ở Song Nguyệt cho cô.”
“Còn nữa,” Phương Châu lấy từ trong túi ra một chiếc túi lụa nhỏ màu đỏ, Tư Nguyên mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương giản dị.
“Lập Đông nói, đây là của mẹ cậu ấy tặng cho con dâu…” Phương Châu chậm rãi nói.
Tư Nguyên ôm mặt, cô cười lớn, “Tôi cần những thứ này làm gì? Tôi không cần, anh nói với anh ấy, tôi không cần! Anh nói với anh ấy đi, nói đi! Tôi không cần!”
Phương Châu không biết phải làm gì, đành gọi Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đến đọc di chúc của Chu Lập Đông.
“Lập Đông lập di chúc lúc nào?” Mắt Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đỏ hoe, họ cũng chỉ biết tin này trước Tư Nguyên một lát mà thôi.
“Vào tháng Bảy, lúc cậu ấy vừa làm phẫu thuật, chỉ có Đường Di và cậu ấy biết ca phẫu thuật này không thành công.” Phương Châu thở dài nói.
Tỉnh Thành ngạc nhiên không nói được lời nào, Tư Nguyên ngồi bên nghe thấy thế, cảm thấy lòng mình đau như dao cắt, cô thét lên một tiếng rồi ngất đi, ba người vội vàng đưa cô về nhà.
Trước sự ra đi của Chu Lập Đông, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi vô cùng đau lòng, buồn bã suốt nhiều ngày, hai người mới nhớ ra, trước khi rời Bắc Kinh, Lập Đông đã dặn họ làm một việc.
Trung tuần tháng Mười, cổ phiếu của Cửu Đỉnh bắt đầu tăng giá mạnh, không biết đã tăng bao nhiêu lần, Tỉnh Thành nhận ra thời cơ bán tất cả cổ phiếu, thu được một khoản lợi nhuận nhiều gấp hơn mười lần.
Theo yêu cầu của Chu Lập Đông, anh chia số tiền kiếm được thành ba phần, mỗi phần lên đến hơn chục triệu, anh bảo Tư Nguyên báo thông tin tài khoản, Tư Nguyên không có động tĩnh.
Hôm đó, Tư Nguyên lại đến đại học Giao thông, đi bộ trong khuôn viên trường rồi đến giúp Chu Lập Đông dọn nhà, giống như anh chỉ tạm thời đi nước ngoài, nhờ cô giúp anh trông coi.
Tư Nguyên lau tất cả đồ đạc trong nhà, dùng vải trắng phủ lên giường và ghế sô pha, ngắt tất cả cầu dao, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh và đau thương.
Rời khỏi Greenville đại học Giao thông, lần cuối cùng cô nhìn lại toà nhà Tư Nguyên rồi bước nhanh chân bỏ đi, cô hẹn gặp hội Tỉnh Thành.
Gặp Tỉnh Thành ở quán cà phê, Tư Nguyên đưa cho anh chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, “Em xin lỗi, Tỉnh Thành!”
Tỉnh Thành lắc đầu nhưng không nhận, “Em giữ lấy, hy vọng có một ngày, em sẽ nghĩ đến nó rồi đeo nó!”
Tư Nguyên hơi mấp máy môi, dường như muốn cười nhưng không có cách nào thể hiện thái độ đó trên nét mặt.
Ông Châu ngồi bên cạnh nói: “Tư Nguyên, cô chỉ về thăm Cáp Nhĩ Tân, sẽ nhanh chóng quay lại đây đúng không?”
Tư Nguyên không trả lời, trong lòng cô không có câu trả lời.
Tổ Kế nói: “Hác Tư Nguyên, nếu cậu không quay lại thì sẽ có lỗi với mình!”
Ngày Tư Nguyên rời khỏi Bắc Kinh, chỉ có một mình cô kéo hành lý, bước đi nặng nề và chậm rãi. Cô không để Tỉnh Thành, Hoắc Yến Phi, Tổ Kế và ông Châu đi tiễn vì cô không muốn bất kỳ ai lo lắng cho mình.
Từ Cáp Nhĩ Tân đến Tây An, đã tháng Mười một, nhìn thấy những chiếc lá bay bay trên tường của thành cổ, trong lòng Tư Nguyên cảm thấy mất mát, cô nghĩ, lá cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư Nguyên có lẽ đã vàng rồi?
Tư Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp, những ngày này cô thường xuyên có cảm giác ấm áp.
Cô ngẩng đầu, ánh nắng mùa thu đang dịu dàng vuốt ve cô, Tư Nguyên nở một nụ cười, nhớ đến một đoạn trong thư cô viết gửi Tỉnh Thành:
…
Có lẽ anh không tin, nhưng em có thể cảm thấy anh ấy luôn ở bên em, chúc phúc cho em, bảo vệ cho em…
Đã sắp lập đông rồi, nhưng vì anh ấy, em thường cảm thấy ấm áp và yên bình đến kỳ lạ.
Em rất cảm ơn anh, em nghĩ, ngày mai sẽ có rất nhiều cơ hội, vì thế, em chúc phúc cho anh, và cũng chúc phúc cho chính mình…
Lời cuối sách của Tiểu Khả
Câu chuyện của Lập Đông và Tư Nguyên bắt nguồn từ một số người bạn, có thể nói là được xuất phát từ một câu chuyện có thật, trong quá trình viết tôi đã giảm bớt và thêm vào một số chi tiết theo ý muốn của mình.
Hình tượng nhân vật Chu Lập Đông có thật, được Tử Quy nhắc đến.
Anh ấy nói, bạn học của anh ấy thời đại học là Chu Lập Đông rất ưu tú, năng lực hoạt động xã hội rất tốt, làm chủ tịch ban chấp hành hội sinh viên; Tử Quy còn nói, Lập Đông là một nhân tài, tuấn tú nho nhã, đẹp trai hiếm có; Tử Quy cũng kể, Lập Đông văn phong nho nhã, lúc diễn thuyết có thể xuất khẩu thành chương…
Một người như vậy rất hấp dẫn tôi, tôi hỏi: “Một người thiên bẩm như thế, không phải anh cũng yêu anh ấy chứ…?”
Tử Quy cười, tỏ vẻ như “muốn chết thì nói trước”. Tôi giơ tay đầu hàng, “Phải rồi, em có thể gặp một nhân vật nổi tiếng như thế không?”
Không ngờ, Tử Quy thở dài, “Số phận cậu ấy không ra sao.” Về việc không ra sao như thế nào, lúc đó tôi không hỏi.
Sau đó, tôi cùng Tử Quy tham gia hội đồng niên, ăn ở Cửu Đầu Điểu ngoài cổng phía tây của đại học Giao thông (lúc đó đại học Giao thông Bắc Kinh có tên là đại học Giao thông Bắc Phương, khu vực bên ngoài cổng phía tây chưa bị di dời), mọi người gọi món gạo nếp hạt sen, một người bạn học của anh ấy thở dài: “Hồi đó, món này bọn mình gọi mỗi người hai đĩa, bởi vì có người thích ăn.”
Người nói câu này chính là nhân vật Hoắc Yến Phi trong truyện.
Hôm đó mọi người uống nhiều rượu nên hơi say, Hoắc công tử kể rất nhiều chuyện vui thời đại học, nhắc đến toà nhà học nghiên cứu sinh bây giờ là ký túc xá nam anh học hồi trước, lúc đó, anh ở tầng hai, nhìn thấy tầng dưới có người hôn nhau nên lấy một chậu nước lạnh hắt xuống, rơi đúng vào Chu Lập Đông và bạn gái cậu ấy, lúc đó, Chu Lập Đông đã cho anh một trận.
Có người khác nhắc đến Chu Lập Đông nên tôi thầm nhớ đến cái tên này.
Hoắc công tử nhắc đến đại học Giao thông là nói thao thao bất tuyệt, từ chuyện đánh nhau đến chuyện tham gia đội bóng chuyền, từ chuyện đấu trí với trưởng khoa đến chuyện phá hoại căng tin, tóm lại, dường như không có chuyện gì anh ấy không làm.
Tôi chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, hy vọng anh nhắc đến Chu Lập Đông nhưng không thấy. Sau đó tôi muốn hỏi nhưng mải nghe anh kể chuyện ăn trộm dưa hấu nên quên.
Nguyên nhân của chuyện ăn trộm dư hấu là vì ông bán dưa trả thiếu cho Tỉnh Thành năm xu tiền thừa, nói thẳng ra là muốn kiếm ít tiền, nhưng đầu óc của Hoắc công tử tính toán rất nhanh, nhận ra nhầm lẫn của ông ta nên cãi nhau, ông chủ hàng đã bán dưa hấu nhiều năm, kiến thức nhiều, làm sao Hoắc công tử có thể cãi lại được?
Hoắc Yến Phi bị thua nên bảo Tỉnh Thành về ký túc xá gọi thêm người, sau đó tất cả các nam sinh cùng khoá đều đến, mọi người giả vờ muốn mua dưa hấu, có người ở phía trước chọn dưa, có người ở phía sau trộm mang về ký túc, cùng nhau hợp tác, chẳng mấy chốc gần hết đống dưa, ông chủ hàng dưa lo lắng, phải nói tử tế với Hoắc công tử, mọi người mới buông tha.
Theo lời kể của Hoắc công tử, lần đó số dưa ăn trộm được cả lớp ăn mấy ngày không hết.
Câu chuyện vui của Hoắc công tử khiến mọi người cười đau bụng. Anh nói, đây không phải chuyện cười, chuyện Chu Lập Đông làm mới thú vị!
Chu Lập Đông?
Tôi đang muốn hiểu thêm về nhân vật xuất sắc khiến Tử Quy ca ngợi này, vội vàng giục Hoắc công tử kể.
Anh cười nói: “Việc gì tôi phải kể? Tôi gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến đây kể.”
Anh rút điện thoại ra định ấn số, liền bị Tỉnh Thành ngăn lại: “Chu Lập Đông đang bị bệnh, cậu gọi cậu ấy làm gì?”
Về việc Chu Lập Đông bị bệnh gì, những người ở đó đều không nói.
Tóm lại, hôm đó, tôi đợi rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không gặp được người này.
Quan hệ giữa Tỉnh Thành và Tử Quy không tồi, chuyện của Tỉnh Thành đều do Tử Quy kể.
Đương nhiên, tranh thủ lúc gặp, tôi cũng muốn Tỉnh Thành chứng thực những chuyện này, anh ấy yên lặng không nói.
Tỉnh Thành là một người như vậy, anh ấy không hay nói chuyện, nhưng lúc quen rồi, anh ấy lại nói rất nhiều.
Tỉnh Thành họ Tạ, Tạ Tỉnh Thành, tôi không nhắc đến điều này trong truyện, có lẽ mọi người đều nghĩ anh ấy họ Tỉnh. Nhưng trên đời này đúng là có người họ Tỉnh. Tôi thấy cái tên Tỉnh Thành rất đẹp, nhưng Tử Quy không đồng ý, có lẽ anh ấy nghĩ tên của mình mới đẹp nhất, một người yêu bản thân mình nhiều như thế nên tôi cũng không buồn tranh cãi với anh ấy.
Tiếp tục nói đến câu chuyện đằng sau Hạnh phúc ước hẹn.
Sau khi đi họp hội đồng niên cùng Tử Quy nửa năm, bỗng nhiên Tỉnh Thành gọi điện cho Tử Quy, thông báo Chu Lập Đông vừa phẫu thuật xong, bạn học muốn đi thăm, hỏi anh ấy có muốn đi cùng không? Thời gian đó, Tử Quy rất bận nhưng vì thân thiết nên anh ấy vẫn đi, đương nhiên tôi cũng đi cùng.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Chu Lập Đông, anh vừa phẫu thuật cắt một phần dạ dày không lâu, nước da xanh tái và tiều tuỵ, không nhìn ra được vẻ phong độ tuấn tú từng có.
Ấn tượng đầu tiên của Chu Lập Đông với tôi là anh hay cười, dù bị ốm nhưng anh vẫn mỉm cười khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Lúc đó, ở bệnh viện còn có vị hôn thê của anh, dáng người cô không cao, cũng không xinh đẹp nhưng có phong cách đại tiểu thư, cô thích ra lệnh cho các y tá khiến mọi người xung quanh đều muốn tránh xa.
Dường như cô ta rất thành kiến với Tỉnh Thành và Hoắc công tử, thờ ơ chào họ, đối với Tử Quy và tôi, cô có vẻ hoà khí hơn nhưng cũng chỉ nói vài câu khách sáo.
Sau đó, Chu Lập Đông nói: “Em có việc thì về đi, không phải bận tâm.”
Vị hôn thê của anh rất giận dữ, cuối cùng nhìn chúng tôi rồi đẩy cửa bỏ đi.
Đối với sự mất lịch sự của cô ta, dường như những người khác đã quen nhưng tôi cảm thấy rất lạ, một thời gian sau vẫn còn giữ ấn tượng sâu sắc.
Vì thế, trong Hạnh phúc ước hẹn, những lời miêu tả Thẩm Lợi có nhiều ác cảm.
Ra khỏi bệnh viện, đột nhiên Hoắc công tử nói một câu: “Nếu không có một vị hôn thê như thế, có lẽ Lập Đông sẽ không có kết cục như thế này!”
Tạ Tỉnh Thành và Tử Quy yên lặng không nói gì, tôi hỏi: “Kết cục gì?”
“Bị ung thư dạ dày!” Hoắc công tử thở dài rồi nói tiếp: “Cô nói xem con người có số mệnh không?”
Hoắc công tử không phải là người hay suy tư, vì sao lại nói những lời này? Tôi vẫn chưa kịp trả lời, Tạ Tỉnh Thành nói: “Hôm nào chúng ta lên chùa Đàm Chá giúp cậu ấy thắm vài nén nhang.”
Sau đó, họ có đi thắp hương hay không, tôi cũng không biết, thời gian đó tôi và Tử Quy đều rất bận nên không để tâm.
Sau đó khoảng hai tháng, tôi bị hỏng xe, không có cách nào về nhà nên đến công ty của Tỉnh Thành đi nhờ xe anh ấy.
Công ty anh ấy cách nhà tôi khoảng hai mươi phút đi xe, trên đường thấy buồn chán nên nói chuyện phiếm, sau đó, không biết ai nhắc đến chủ đề Chu Lập Đông trước, Tiểu Tạ kể hết chuyện của Chu Lập Đông cho tôi nghe, đương nhiên chỉ kể sơ qua, bắt đầu từ lúc vào đại học.
Nhà của Chu Lập Đông ở nông thôn, điều kiện gia đình bình thường, lúc học đại học, có một người bạn gái rồi chia tay sau khi tốt nghiệp, sau đó, anh đi làm cho một doanh nghiệp tư nhân, bây giờ giàu có thì không may mắc bệnh.
Tôi không thích những người hay thay đổi tình cảm như thế, cho dù anh ấy có ưu tú hơn nữa.
Tôi hỏi Tạ Tỉnh Thành: “Vì sao anh ấy chia tay với bạn gái thời đại học?”
“Có lẽ, không hợp nhau.” Tỉnh Thành hàm hồ nói.
Sau đó, tôi kể câu chuyện nói với Tỉnh Thành cho Tử Quy nghe, Tử Quy chứng thực những chuyện này, chỉ có điều hình như cô gái đó đã từng là bạn gái của Tỉnh Thành nhưng bị Chu Lập Đông chắn ngang. Chẳng trách lúc nói đến bạn gái của Chu Lập Đông, Tiểu Tạ lại ngập ngừng như thế, hoá ra là vì bên trong còn có tình cảm cá nhân muốn giấu.