/>
Lúc đó, tôi đang viết tiểu thuyết Gió đêm đăng trên http://www.jjwxc.net/ là những câu chuyện do mình tự nghĩ ra, mặc dù cũng có vài độc giả theo dõi nhưng cũng không được chào đón nhiệt tình.
Tử Quy luôn phản đối việc tôi viết văn, anh ấy nói tôi quá hao tâm tổn sức, sức khoẻ của tôi vốn đã không tốt, cả ngày ôm lấy máy tính không vận động, không có lợi cho sức khoẻ nên tôi ngừng viết.
Sau đó mọi người đến đại học Giao thông chơi cầu lông, Tạ Tỉnh Thành dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp đến mức những người đàn ông có mặt ở đó đều phải ngắm nhìn, tôi hỏi Tử Quy: “Đây là ai?”
Con người háo sắc này nhìn người đó hồi lâu rồi nhún vai nói: “Không biết!”
Tôi thầm nghĩ: Không biết mà anh ấy nhìn kỹ thế!
Vẫn là Hoắc công tử nhanh nhẹn hỏi Tỉnh Thành: “Có phải là tiểu tài nữ không?”
Tiểu Tạ thật thà thừa nhận: “Cô ấy vừa bay về đây thăm Lập Đông, nhân tiện đến đại học Giao thông.”
Có lẽ không cần nói cô gái này là nhân vật nào trong truyện!
Lúc Chu Lập Đông lâm bệnh nặng, cô ấy vẫn đến thăm là bằng chứng đủ để hiểu rõ vấn đề.
Tháng Mười năm đó, trời rất lạnh, sau khi Chu Lập Đông ra viện, anh nhanh chóng kết hôn cùng vị hôn thê nhiều tiền đó.
Nghe nói, bạn bè không có ai tham gia hôn lễ.
Tử Quy nhận được thiếp mời nhưng không đi, vì năm đó lúc trời vào thu, tôi bị sốt cao suốt nửa tháng, đi chữa đông y, tây y nhưng không có hiệu quả. Thời gian này, Tử Quy luôn ở bên chăm sóc tôi, đương nhiên không có thời gian đi dự tiệc.
Với việc vì sao Tạ Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không đi, tôi không hiểu được, có lẽ, họ cũng có việc bận rộn không thể không làm.
Thật sự lúc bắt đầu có ý tưởng viết cuốn tiểu thuyết này là vào lập đông, hôm đó, tôi muốn đi ăn bánh chẻo, Tử Quy muốn ăn cá, tôi nói với anh ấy: “Trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết.”
Anh không hiểu ý của tôi, hỏi tôi trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết là như thế nào? Tôi phải giảng giải hồi lâu anh mới hiểu, sau đó tôi nhớ ra, “Lập Đông, Lập Đông?” Thời điểm này không phải là có tên giống tên bạn học của anh – Chu Lập Đông sao?
Lúc ăn xong quay về, tôi nói với Tử Quy: “Em muốn viết một tác phẩm, một câu chuyện về bạn học của anh, anh thấy sao?”
Anh chau mày lắc đầu: “Không ra sao!”
Tôi tiếp tục năn nỉ: “Chỉ viết một câu chuyện ngắn, em sẽ không mệt đâu!”
Anh miễn cưỡng đồng ý nhưng đưa ra điều kiện là giám sát tôi viết.
Vậy là lập đông năm 2007, tôi bắt đầu chấp bút, viết câu chuyện về Chu Lập Đông.
Tôi viết truyện này rất chậm, vừa viết vừa nghĩ. Hơn nữa, tôi thay đổi cách viết nhẹ nhàng gây cười trước đây.
Lần đầu tiên tôi chăm chú viết về tính cách con người.
Từ nhân vật Chu Lập Đông, tôi muốn khai thác dục vọng của con người, lòng tham lam… rồi nghĩ đến việc diễn tả sự đau thương và bất lực của anh.
Con người này, tôi đã tạo cho anh rất nhiều mâu thuẫn, một mặt tính toán lợi ích, mặt khác mệt mỏi với cuộc sống, thậm chí còn có lúc căm ghét chính bản thân mình.
Anh nghĩ trăm phương ngàn kế để có được những điều mình chưa có – tiền bạc, cuối cùng lại cảm thấy mất mát và trống rỗng, trong lòng anh không ngừng có hy vọng mới, khi có được mọi thứ, anh mới nhận ra mình không có gì, vì thế, anh lại quay lại theo đuổi những điều trước đây mình đã từ bỏ.
Một người như thế trong tiểu thuyết sẽ không được yêu thích, vì thế, khi truyện được đăng trên trang web http://www.jjwxc.net/, rất nhiều độc giả bắt đầu đả kích anh: bỉ ổi, vô sỉ… Còn có nhiều người ném đá lên đầu tôi. Thấy mọi người bình luận, tôi rất cẩn trọng, nghĩ mọi người không thích tôi nữa.
Sau đó, Tử Quy chân thành nói: “Mọi người chỉ không thích nhân vật mà em tạo ra! Người như vậy rất đáng hận, cũng rất đáng thương!”
Về nhân vật Hác Tư Nguyên trong truyện, như trên đã nói, chúng tôi chỉ có duyên gặp nhau một lần, để có thể sáng tạo hình tượng của cô một cách chân thật, tôi đã mượn tính cách của một người bạn, vừa dịu dàng nội tâm, vừa cá tính mạnh mẽ, có một chút kiêu ngạo và một chút thận trọng.
Một người như thế sẽ khiến Chu Lập Đông không thể theo đuổi lại từ đầu, vì thế, câu chuyện này luôn luôn là bi kịch.
Về vấn đề vì sao để kết cục là cái chết của Chu Lập Đông? Tôi giải thích rằng, trong hiện thực mặc dù anh trượt ngã, xu nịnh nhưng mãi mãi không bao giờ có được điều mình mong muốn, sống không vui vẻ, chết đi là một sự giải thoát.
Ngoài ra còn có một người, Hác Tư Nguyên, mặc dù cô không quên được Chu Lập Đông, nhưng dù thế nào cũng không thể tha thứ cho anh, trừ khi anh chết để cô tin tình yêu của anh đối với cô không bao giờ mất, cảm giác nặng nề trong lòng cô mới biến mất.
Không thể không nói rằng, tính cách con người là điều không thể lý giải.
Trong quá trình viết truyện, tôi nhận được không ít tin nhắn của độc giả, mọi người hỏi bối cảnh của câu chuyện này, có người đoán là ở đại học Giao thông Thượng Hải, có người đoán là đại học Giao thông Tây An.
Thật ra, lúc đầu tôi đã viết rất rõ, là đại học Giao thông Bắc Kinh, trường trung học 105 ở cổng phía tây, nhà hàng của ông Tống, khuôn viên ở cổng phía nam, thậm chí là toà nhà Tư Nguyên, hội trường Thiên Hựu, sân vận động, hồ nước… đều có thật. Còn có hàng cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư Nguyên, vào giữa thu, lá vàng đẹp đến loá mắt.
Nhưng chi tiết đẹp đẽ như thế vì sao phải không thể không vô căn cứ?
Nói lại, tôi cũng ở đại học Giao thông nhiều năm, tận mắt chứng kiến biết bao mưa gió diễn ra ở đó, viết lại những ấn tượng nhiều năm về trước có lẽ vì muốn giữ lại những ký ức hoàn hảo!
Tử Quy không thích tôi dành thời gian và tinh lực vào việc viết văn, anh nghĩ tôi viết một câu chuyện cũng chỉ dài vài nghìn chữ, viết xong là xong, không ngờ sau đó thấy tôi ngồi trước máy tính trầm tư suy nghĩ, liền hỏi: “Em làm gì thế?”
Tôi sợ anh phản đối việc tôi tiếp tục viết nên giả vờ như không có chuyện gì vào web, nói với anh: “Lên mạng, chơi điện tử.”
Lúc đó, anh bĩu môi, giận dữ nói: “Em đừng ngồi gõ máy tính suốt cả ngày, nếu không, bị ốm nữa anh sẽ không quan tâm đến em.”
Nhưng sau đó, anh bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến tôi nên tôi lại viết trộm, nửa sau của Hạnh phúc ước hẹn được viết trong hoàn cảnh đó.
Lúc đó, có chuyện khiến tôi rất vui, đó là việc xuất bản cuốn Ký sự vui, khi xuất bản tên tiểu thuyết đổi thành Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất, cuốn sách được biên tập rất công phu, tôi rất biết ơn anh, tôi nghi ngờ không biết kiếp trước có phải mình làm nhiều việc tốt không nên kiếp này may mắn như thế, lần đầu tiên ra sách đã có sự giúp đỡ của người khác.
Cầm cuốn sách tôi rất vui, lúc đưa cho Tử Quy xem, anh không có phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Hoá ra gần đây em chơi những thứ này.”
Tâm trạng hưng phấn của tôi bị nguội lạnh.
Nhưng dù thế nào tôi vẫn kiên quyết hoàn thành bản thảo Hạnh phúc ước hẹn (lúc đầu được đặt tên là Trời đã lập đông), mặc dù hơi gấp, mặc dù khó tránh khỏi sai sót, nhưng tôi đã dụng tâm viết từng chữ nên vô cùng trân trọng.
Có lẽ lúc viết quá nhập tâm nên lúc hoàn thành Hạnh phúc ước hẹn, tôi bị thương tổn, rất dễ rơi vào tâm trạng buồn bã, tôi phải tĩnh dưỡng ba tháng. Thời gian đó ngoài viết, tôi không làm gì khác, đây là lần đầu tiên tôi nhập tâm như thế kể từ khi cầm bút.
Chớp mắt đã sắp đến lập đông, Tử Quy nói, nếu tôi còn tiếp tục viết tiểu thuyết, nếu không thu máy tính, bọc giá sách… anh sẽ trốn trong phòng sách và phá hai cuốn tiểu thuyết Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất và Cảm ơn anh, khiến em yêu Bắc Kinh mùa đông này (lúc đầu có tên là Mỗi năm có dư).
Tôi biết, anh chỉ đang uy hiếp tôi, nhưng tôi cũng không thể không để tâm đến cảm xúc của anh, vì thế, sau này tôi sẽ cố gắng viết ít!
Tiểu Khả
Ngày 10 tháng 8 năm 2009
Ngoại truyện 1
Yêu thêm lần nữa, có lẽ nên là một người khác
– Miu –
Yêu lại = Yêu thêm một lần nữa?
Yêu thêm lần nữa với một người?
Hay yêu một người khác?
Đọc xong câu chuyện này, điều khiến tôi suy nghĩ không phải là tình tiết của truyện mà là khái niệm “yêu thêm lần nữa”.
Trên chuyến xe dài của đời người, bạn sẽ gặp nhiều người khác nhau, có người lên xe, có người xuống xe.
Người bạn gặp đầu tiên có lẽ là người đã cầm tay bạn đi dưới bóng râm của hàng cây trong trường học; tuy nhiên, năm tháng cuối cùng cũng khiến cho bạn mất anh ấy.
Mất đi bàn tay đã từng nghĩ sẽ mãi mãi dắt tay mình.
Lúc nào, vì sao lại đánh mất? Có lẽ bạn không còn nhớ rõ nữa.
Tranh cãi luôn làm tổn thương đến tình cảm, nghi ngờ và buồn chán là kẻ giết chết tình yên.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, bạn vẫn có một tình yêu khác. Mặc dù đã từng bị tổn thương, mặc dù đã từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua những giây phút tiếp theo, nhưng cuối cùng bạn vẫn bước đi bên cạnh một người mới, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lúc bình minh.
Người mới ấy liệu có tốt hơn người cũ không?
Bạn có thể nói bạn trai hiện tại của bạn chắc chắn tốt hơn người yêu cũ không? Thật ra không nhất thiết phải như thế.
Nhưng hầu hết mọi người đều muốn bước lên phía trước.
Mua một thứ đồ mới dễ hơn sửa chữa đồ cũ rất nhiều.
Tuy nhiên, nhân vật chính trong truyện này là Hác Tư Nguyên và Chu Lập Đông không giống như vậy.
Có thể thấy họ vô cùng yêu nhau.
Thật ra, có lúc chúng ta không chỉ yêu thương một người mà còn dành nhiều năm tháng cho người ấy.
Họ không thể không nhớ đến nhau, rất nhiều lần mơ thấy hàng cây ngân hạnh dưới toà nhà của đại học Giao thông đã chứng minh sự thật đó, trong những ngày tháng tươi đẹp quen nhau, hình ảnh của người kia trong họ là những thời khắc tốt đẹp nhất.
Không thể không nói, điều đó thật sự cần dũng khí rất lớn. Bởi những vết thương trong quá khứ mãi mãi nằm ở đó, không thể biến mất, chỉ có thể từ từ tích tụ tạo thành một rào cản ngăn cách rộng lớn.
Lập Đông yêu Tư Nguyên nhiều như thế, từ bỏ tiền đồ mở rộng trước mắt vì cô, và anh cũng gặp một người ngốc nghếch giống hệt anh – Tư Nguyên.
Câu chuyện này rất hiếm gặp trong cuộc sống hiện đại, vì thế nó khiến cho người ta phải thở dài.
Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn Tỉnh Thành.
Yêu thêm lần nữa nên yêu một người khác.
Anh ấy có thể không tốt hơn người trước nhưng mới mẻ và dễ dàng đến với nhau.
Một đôi tình nhân cũ, hiểu rõ điểm yếu của nhau, khi người kia không kịp làm điều gì đó, nước chảy hoa trôi.
Có lẽ suy nghĩ của tôi cũng giống như hầu hết mọi người trong cuộc sống hiện tại, vì thế mãi mãi không thể trở thành nhân vật nữ chính.
Nhưng, vẫn cần có tiểu thuyết, ngày tháng vẫn trôi qua. Nếu không thể sống hạnh phúc với người này, hãy đổi người khác, có thể sẽ có hạnh phúc.
BY THE WAY, chúc tất cả các độc giả đều hạnh phúc.
Ngoại truyện 2
Đây là thời đại tình yêu bị coi là vật hy sinh sao?
– Người sao hoả –
Câu chuyện này khiến tôi xúc động bởi sự chân thực của nó.
Nhân vật nam chính không phải thánh nhân, là một người bình thường giống như chúng ta không có đặc điểm nào “kinh thiên động địa” giống như trong tiểu thuyết tình yêu khác, hy sinh tất cả đến mức làm tổn thương tinh thần của mình vì nhân vật nữ chính (giống như các nhân vật nam chính thường bị tàn tật hiện nay…).
Anh đã từng làm những chuyện bỉ ổi, giống như bất kỳ người đàn ông nào bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu, khi có một cô gái họ Hác bước tới và đưa tay về phía anh, trong cuộc đấu tranh giữa lựa chọn tiền đồ và tình yêu, cuối cùng anh đã chọn tiền đồ.
Điều này khiến người ta phải thở dài. Tuy nhiên cũng không thể trách anh, xã hội này vẫn xảy ra những chuyện như thế, đối với một thanh niên ưu tú đến từ nông thôn, có dã tâm là một chuyện thường tình.
Muốn mua nhà mua xe, Bắc Kinh đã trở thành một trong những thành phố có giá sinh hoạt cao nhất thế giới theo đánh giá bình chọn của Tuần báo thời đại, điều gì cũng cần có nền tảng kinh tế…
Cũng như Byron từng nói: Đối với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Nhưng đối với phụ nữ, đó là toàn bộ cuộc sống.
Tư Nguyên của chúng ta đã bình tĩnh chấp nhận một hiện thực, không tranh cãi, không giằng co. Cô hiểu tất cả đều vô nghĩa, nếu anh đã quyết định, đó sẽ là kết cục.
Có một câu nói rất phổ biến: Khi một người đàn ông không còn yêu người phụ nữ của anh ấy, cô ấy khóc lóc là sai lầm, yên lặng là sai lầm, sống là sai lầm, chết cũng là sai lầm.
Đây là một sự lựa chọn thông minh, khóc lóc hay thắt cổ tự tử chỉ khiến cho mình càng thêm sầu.
Tuy nhiên, cô không ngờ nhiều năm sau họ trùng phùng, anh có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu duy nhất cô.
Dường như chúng ta nhìn thấy một tia nắng mặt trời. Tuy nhiên Tư Nguyên bị tổn thương quá sâu sắc (nếu là người khác liệu có thể tha thứ không?) không thể chấp nhận anh thêm một lần nữa.
Đúng, khi người khác lừa bạn một lần, bạn có thể tin anh ta nữa không?
Cô vẫn yêu anh, nhưng sợ rằng sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.
Còn anh có thể làm gì để lấy lại trái tim của cô?
Đây là một chi tiết rất thật, thật đến mức không còn giống một cuốn tiểu thuyết tình yêu nữa.
Kết truyện là một kết thúc tàn khốc mà được lý tưởng hoá – nhân vật nam chính chết để mãi có được nỗi nhớ và tình yêu của nhân vật nữ.
Nếu anh sống lại thì thế nào?
Tư Nguyên vẫn không thể chấp nhận anh, anh vẫn không thể có cô.
Có lẽ thấy cô và người bạn tốt nhất của mình xây dựng một mái âm hạnh phúc mới là chuyện đáng sợ hơn cả cái chết.
Vì thế, tôi không cảm thấy đây là một bi kịch, đối với một câu chuyện tình yêu, đây là một kết cục hoàn mỹ. Anh có được điều mình mong muốn, cuối cùng cô cũng hiểu anh yêu cô nhiều như thế nào.
Chỉ có một nhân vật phản diện là Thẩm Lợi, cô yêu anh như thế, cho dù biết anh mắc bệnh nhưng vẫn muốn có được anh, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ là hư không.
Có lẽ tình yêu là như thế. Ích kỷ hách dịch hoàn toàn là điều không đáng nói đến.
Ngoại truyện 3
Lúc đó chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng bây giờ chúng ta đã không còn trẻ nữa.
– Bước chân quấn quýt –
Trong đời người, luôn có những khoảng thời gian như thế, đối với bạn, nó rất vui vẻ.
Vì sao người ta nói “khoái lạc”, chính là vì nó trôi qua rất nhanh.
Đối với những người ở lứa tuổi 8X chúng ta, bảy mươi phần trăm số người nói rằng quãng thời gian vui vẻ nhất là thời đại học.
Quãng thời gian đó chứa đựng rất nhiều những tình cảm, vui buồn, những câu chuyện tình, những giờ trốn học lên mạng…
Lúc đó chúng ta thật trẻ trung, trẻ trung đến mức cần một