Tiểu Thuyết,Món ăn riếng của bạn gái - Tạp Nhi
![]() | ![]() ![]() |
/>
Bình thường trong đầu chứa vài món ăn ngon sở trường, nhưng tới chuyện trước mắt lại không biết phải chế biến món ăn gì, đành phải lâm trận mới mài gươm, chọn lựa theo sách dạy nấu ăn.
“Thịt bò đông, canh bát bảo hải sâm, sườn lợn nướng theo kiểu Châu Âu, lươn xào, tràng quay, thịt kho khâu nhục, món xào 4 loại rau, canh cá vàng phỉ thúy.” Văn Tĩnh Thư lẩm nhẩm nhớ kỹ thực đơn trong tay, nhíu mày trầm tư lo lắng, “Chỉ mời một người chắc là đủ đi?”
Văn Tĩnh Thư nhét thực đơn vào túi, vỗ vỗ túi túi tiền, “Tối nay hoàn toàn phải dựa vào các ngươi.”
Nàng đứng lên trên thảm, lại ngã ngồi xuống thảm.
Văn Tĩnh Thư mới phát hiện ra đã tê cả hai đùi mà không hay biết, tay gõ mạnh lên bắp đùi tê dại. hai cái đùi ở bất tri bất giác ma túy, thủ dùng sức gõ run lên đùi,“Thật chết tiệt.”
Nàng cố hết sức đứng lên khỏi thảm, từng bước một di chuyển đi chỗ khác, rốt cuộc cũng ra tới cửa. Nàng nản lòng thở dài, đi vào phòng mở tủ quần áo ra thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài lựa mua nguyên liệu nấu ăn.Tĩnh Thư đi vào siêu thị, cho tay vào trong túi, đột nhiên mặt nàng thất sắc, “Thực đơn của mình đâu rồi?”
Nàng phí bao công sức để viết ra thực đơn này, sao bây giờ lại không thấy.
Tĩnh Thư chậm rãi hồi tưởng. nàng viết xong thực đơn, đi vào phòng, thay quần áo..
A! Nàng để quên thực đơn trong túi quần rồi.
Tĩnh Thư thầm tự trách mình vô ý, sao chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được.
“Không cần gấp, không cần hoảng, những món này mình đã từng làm rồi.” Tĩnh Thư tự an ủi mình, nàng nhớ lại những thứ mình đã viết trong thực đơn.
“Có thịt lợn khâu nhục… thịt bò đông… còn sườn heo nướng theo kiểu Tây Âu… còn có, còn có..” Tĩnh Thư bắt đầu nhẩm tính bằng tay “Còn có gì nữa nhỉ… đúng rồi, còn có canh cá vàng phỉ thuý… còn gì nữa nhỉ…”
“Tiểu thư có thể nhường đường cho tôi đi không?”
Tĩnh Thư giật mình, ngoan ngoãn bước sang bên cạnh, cúi đầu liên tục nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
“Còn không tự nghĩ đến trọng lượng của mình, người không biết còn tưởng đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí.”
Đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?
Một cơn tức giận nổi lên trong lòng nàng, ngẩng mặt lên nàng trừng mắt nhìn người con trai kia , lòng muốn mắng người nhưng không thể mở miệng.
“Tiên sinh, nói chuyện với người khác nên lịch sự một chút, sao lại bảo đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?”
Người đàn ông liếc Tĩnh Thư một cái, “Còn không đúng hay sao? Sao không nhìn lại dáng người của mình, nói cô là đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí còn là lịch sự rồi đó, ta còn chưa nói là thùng phi nhà ai quên đem về đó.”
Quá đáng!
Văn Tĩnh Thư chịu nhục tại trận, tức giận đến mức viền mắt long lanh ứa nước mắt, miệng mím chặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo.
Người đàn ông thấy bộ dạng của nàng như vậy, trong phút chốc ánh mắt giảm hung ác hắn đi, “Nói cô có 2 câu mà đã mắt đẫm nước, lệ lưng tròng.” Nói xong liền xoay người đi thẳng.
Tĩnh Thư nhìn người đàn ông kia bước đi khỏi, không kìm được hai hàng lệ chảy xuống gò má.
“Túc giận với loại người như thế thì chỉ tức chết chính mình mà thôi, tội gì phải làm thế.”
Tĩnh Thư lau nhanh hai hàng lệ, xoay người về nơi phát ra tiếng nói.
Anh tuấn ung dung tiêu sái, ngũ quan tuấn tú, nhất là chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mà khêu gợi làm cho người ta nhìn một lần là không muốn rời mắt.
“Cái loại người chỉ biết suốt ngày mắng chửi người khác, cô cần gì phải cãi nhau với hắn làm gì.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bay bổng, không kém phần ôn nhu, tựa như sợi bông vậy, Tĩnh Thư nhất thời lóa mắt choáng váng, “Tôi, tôi…”
“Vừa rồi tôi thấy cô dùng đầu ngón tay tính gì đó, cô tính cái gì vậy?”
Đôi môi mỏng lại hiện lên một đường cong.
Hắn nhìn thấy nàng bấm đầu ngón tay, có phải hắn luôn chú ý đến nàng?
Ông trời ơi! Có người chú ý đến nàng.
Tĩnh Thư hoảng loạn trong đầu, buộc mình nở một nụ cười, hy vọng không phải một nụ cười quẫn bách.
“Tôi quên mang theo thực đơn cho nên…” Hai má nàng ửng hồng.
“Ồ, hoá ra là vậy.” Hắn hiểu rõ, thốt lên một tiếng.
“Vừa rồi.. cám ơn anh.” Tĩnh Thư cúi đầu ấp úng nói ra lời cảm tạ.
“Vừa rồi?” Người con trai nhất thời không hiểu ý nàng, đột nhiên trong chốc lát mới ngộ ra, “Vừa rồi tôi căn bản không giúp cô, chỉ là muốn cô đừng để lòng chuyện vừa rồi thôi.”
“Kỳ thật vừa nãy tôi không cố ý chắn đường, vì vội vàng nhớ lại thực đơn tối nay thôi.” Gương mặt Tĩnh Thư biểu lộ sự xấu hổ mà đỏ dần lên.
Người con trai tươi cười nhìn nàng nói “Là lỗi của người kia, không phải của cô.”
“Vậy sao?” Nàng nghi ngờ hỏi lại hắn.
“Cô quên mamg thực đơn rồi, bây giờ tính sao?” Đổi đề tài, người đàn ông kia cố ý nhắc nhở nàng.
Thực đơn tối nay!
Tĩnh Thư nhớ ra, trên mặt lộ chút vẻ bối rối, “Tôi vẫn nhớ, chỉ là trong nhất thời hơi hoảng thôi.”
“Như vậy hả…” Hắn không chút hoang mang, rút một chiếc bút từ trong áo đưa cho nàng, “Tôi chỉ có bút thôi, cô xem phục vụ có giấy không, viết ra như vậy sẽ không bị rối nữa, tôi chỉ có thể giúp cô như vậy thôi.”
Quả là một ý kiến hay. Tĩnh Thư vội cầm cây bút, nói “Cám ơn”, rồi liền hướng về phía phục vụ. “Có thể cho tôi xin một tờ giấy hay không?”
“Vâng.” Phục vụ liền đua cho nàng một tờ giấy.
“Cám ơn, cám ơn.” Tĩnh Thư nói cám ơn xong liền đi tới một góc ngồi xuống viết lại thực đơn đang ở trong đầu mình.
“Tràng quay, thịt khâu nhục, rau bốn loại, lươn xào… À phải, còn có…” Văn Tĩnh Thư dừng một chút, trong đầu cố gắng lục lại mảnh nhỏ trí nhớ từng lưu lại, “Còn có…… thịt bò đông, sườn lợn nướng kiểu Tây Âu, canh cá vàng phỉ thúy.” Ngón tay nhấn viết tên các món ăn xuống tờ giấy.
“Bảy món, còn thiếu gì nữa nhỉ ?”
“Sao rồi, như vậy cũng không nhớ ra sao?” Người con trai kia lại lần nữa lên tiếng.
Tĩnh Thư quẫn bách không biết như thế nào, “ Tôi nhỡ rõ ràng có tám món nhưng không biết còn thiếu món gì nữa.”
“Vậy sao?” Nam tử nhìn qua một lượt tờ giấy nàng vừa viết.
Tràng quay, thịt khâu nhục, rau bốn loại, lươn xào thịt bò đông, sườn lợn nướng kiểu Tây Âu, canh cá vàng phỉ thúy.
Toàn là những món ăn nổi tiếng, hắn xem xong mà nước miếng đã lập tức ứa ra trong miệng.
Hắn kinh ngạc nhìn Tĩnh Thư, “Cô mua thức ăn cho nhà hàng hả?”
Tĩnh Thư mỉm cười nói, “Tôi không phải đi mua thức ăn cho nhà hàng, mà hôm nay nhà tôi có khách nên tôi muốn làm để đãi khách.”
“Nhà cô mời khách sao?” Dám liệt kê ra những món như vậy, nếu không biết làm thì thật là xấu hổ. “Nhà cô ai làm những món này?”
Tĩnh Thư liền trả lời không chút suy nghĩ: “Tôi.”
“Cô?” Hắn khiếp sợ thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt.
Tĩnh Thư nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn, che miệng lại cười. “Có vấn đề gì hay sao?”
Kỳ quái, đương nhiên kỳ quái. Bây giờ những cô gái có thể xuống bếp quả thật rất hiếm mà nhìn tuổi đời còn quá trẻ của nàng mà có thể làm những món như vậy.
“Cô đừng hù người, những món này chỉ có đầu bếp nổi tiếng mới làm được, những gia đình bình thường đâu có làm.” Hắn không tin.
Tĩnh Thư mỉm cười phản bác, “Nhà tôi hôm nay có khách quý nên tôi mới làm những món này.”
Hắn khó tin, nhìn nàng cười trừ một cái, “Thực ra, cô làm được những món này hay không cũng không liên quan tới tôi.”
Hắn nói không sai chút nào, nàng có làm được những món này hay không cũng không liên quan tới hắn, quan trọng là, đến bây giờ nàng còn không nhớ ra đủ 8 món. Thiếu món ăn, nàng phải lấy món gì để bổ sung đây?Tĩnh Thư giương mắt nhìn hắn một cái rồi cụp mắt xuống trầm tư.
Nàng đột nhiên im lặng làm cho hắn ngạc nhiên “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Tinh Thư ngước khuôn mặt lên “Chính là tôi không nhớ đầy đủ nguyên liệu, đang nghĩ có thể bù món gì vào đây.”
Từng này đồ ăn còn chưa đủ, hắn hiếu kỳ hỏi nàng “Chắc hẳn nhà cô đại tiệc lớn rồi, cô đãi bao nhiêu khách vậy?”
Nàng mỉm cười “Một vị.”
“Một vị?” Chỉ có một người mà làm nhiều đồ ăn như vậy chắc hẳn vị khách này rất quan trọng.
“Đây là một vị khách quan trọng của chị gái tôi.” Tĩnh Thư không chút do dự nói ra.
Vậy càng kỳ quái hơn, khách của chị gái sao nàng lại vào bếp?
“Vậy chị gái cô thật quá đáng, đã là khách của mình sao không đi làm mà lại bảo cô đi làm?” Hắn có chút bất bình thay nàng.
Tĩnh Thư không hề thấy giận liền nói, “Chị em mà, căn bản không cần phải so đo nhiều.”
“Vậy cô định dùng món gì để bổ sung vào?”
Nói đến đây Tĩnh Thư có chút rối trí.
“A…A..”
Hắn đứng bên cạnh nàng ngầm quan sát nàng, tò mò không biết nàng sẽ nấu thêm món gì?
“Có rồi.” Nàng nhất thời hô lên một tiếng
“Cô muón bổ sung thêm món gì vậy?”
“Bát trân khấu vi cá.” Nàng vui vẻ nói.
“Bát trân khấu vi cá?” Hắn há hốc mồm nhìn nàng.
Hiện tại nước miếng của hắn không ngừng chảy ra sắp thành dòng rồi.
Hắn rất muốn nói với nàng tối nay sắm thêm một bộ chén đũa nữa cho hắn thì có phiền không.
“Chị tôi nói vị khách tối nay vô cùng quan trọng, tôi nghĩ bát trân khấu vi cá rất thích hợp.” Nàng vui vẻ nói.
Có thể ăn những món như vậy tất nhiên người khách đó phải vô cùng quan trọng. Hai mắt hắn nhất thời ảm đạm, chỉ nhìn sơ qua thực đơn của nàng, trong lòng hắn hiện lên sự ghen tỵ lẫn hâm mộ.
Tĩnh Thư lần lượt viết ra những thư mình cần mua, xong nàng liền đưa bút cho hắn. “Cám ơn về chiếc bút nha”
Hắn cầm bút cho vào trong túi áo, “Đừng khách khí.” Giọng nói có phần uể oải.
“Rất vui vì có thể quen biết anh, bây giờ tôi phải đi mua đồ đây, không thể nói chuyện tiếp với anh nữa, bye bye.”
Hắn phản phất cứng đờ không thể nhúc nhích, thấy nàng đã bước đi liền nói với theo, “Tôi thực sự rất muốn ăn những món này.”
Cổ Việt Đàn đi vào văn phòng, đặt những thứ vừa mua ở siêu thị để lên trên bàn, cả người như mất đi nguyên khí.
Trong đầu hắn bây giờ không ngừng nghĩ đến cô gái gặp ở siêu thị hôm nay, trong tay cô ta cầm một thực đơn làm cho người ta thèm chảy cả nước miếng. Trời ơi toàn là những tuyệt phẩm, nếu như mình được ăn những món đó thì tốt bao nhiêu.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Cổ Việt Sâm bước vào văn phòng có chuyện cần bàn với anh trai, nhìn thấy bộ dạng của anh mình, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao đi một chuyến siêu thị về lại có bộ dạng như thế này?”
Việt Đàn ngồi thẳng người lên nhìn em trai, “Không có gì, em tìm anh có chuyện gì?”
Việt Sâm phẩy phẩy quần nói, “Em chỉ nhắc anh hôm nay đừng quên cuộc hẹn ở nhà Văn tiểu thư.”
“Anh đương nhiên không quên.” Hắn nản lòng nói.
Anh trai làm sao lại hiện lên vẻ mặt này, hay là anh ta đổi ý?
“Đổi ý?” Không thể nào, Việt Sâm rốt cuộc khôi phục lại nguyên khí.
Việt Sâm nhìn bộ dạng của anh mình rồi nói: “Vừa rồi em cứ nghĩ là anh đổi ý, có phải anh vừa gặp chuyện gì khiến anh không vừa lòng hay không, nếu không anh đâu có gục đầu ủ rũ như thế này.”
Vẻ mặt mình biểu hiện rõ như vậy sao?
“Anh vừa gặp một cô gái ở siêu thị…”
“Một cô gái ?” Việt Sâm cao giọng nói.
Cổ Việt Sâm từng gặp qua rất nhiều cô gái nhưng không lần nào anh trai hồn siêu phách lạc như thế này.
“Có phải là một cô gái đẹp như tiên nữ không?”
Nhất định là vậy mới làm cho anh trai có bộ dạng như thế này.
Cổ Việt Đàn không nói gì mà chỉ lắc đầu.
“Bộ dạng không đẹp? Vậy người như thế nào…?”
“Cô gái kia rất mập, không thể nói là đẹp mà chỉ có thể gọi là dễ thương khả ái.” Cổ việt Đàn vô lực nói.
“Mập? Dễ thương?’ Việt Sâm kinh ngạc hỏi “Bây giờ anh lại thay đổi khẩu vị thích Dương quý phi sao?’
Cổ Việt Đàn đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Anh không nói cô gái kia mà chỉ nói đến thực đơn cô gái đó cầm.”
“Thực đơn? Anh đang nói gì vậy?” Hắn bị anh trai làm cho hồ đồ rồi.
Việt Đàn hai mắt nhìn lên hồi tưởng lại cuộc gặp.
“Hôm nay ở siêu thị, anh thấy một cô gái vì quên mang theo thực đơn nên đang đứng thần người ra, sau đó còn bị một gã gọi là tượng đại phật ở núi Bát quái.
Bình thường trong đầu chứa vài món ăn ngon sở trường, nhưng tới chuyện trước mắt lại không biết phải chế biến món ăn gì, đành phải lâm trận mới mài gươm, chọn lựa theo sách dạy nấu ăn.
“Thịt bò đông, canh bát bảo hải sâm, sườn lợn nướng theo kiểu Châu Âu, lươn xào, tràng quay, thịt kho khâu nhục, món xào 4 loại rau, canh cá vàng phỉ thúy.” Văn Tĩnh Thư lẩm nhẩm nhớ kỹ thực đơn trong tay, nhíu mày trầm tư lo lắng, “Chỉ mời một người chắc là đủ đi?”
Văn Tĩnh Thư nhét thực đơn vào túi, vỗ vỗ túi túi tiền, “Tối nay hoàn toàn phải dựa vào các ngươi.”
Nàng đứng lên trên thảm, lại ngã ngồi xuống thảm.
Văn Tĩnh Thư mới phát hiện ra đã tê cả hai đùi mà không hay biết, tay gõ mạnh lên bắp đùi tê dại. hai cái đùi ở bất tri bất giác ma túy, thủ dùng sức gõ run lên đùi,“Thật chết tiệt.”
Nàng cố hết sức đứng lên khỏi thảm, từng bước một di chuyển đi chỗ khác, rốt cuộc cũng ra tới cửa. Nàng nản lòng thở dài, đi vào phòng mở tủ quần áo ra thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài lựa mua nguyên liệu nấu ăn.Tĩnh Thư đi vào siêu thị, cho tay vào trong túi, đột nhiên mặt nàng thất sắc, “Thực đơn của mình đâu rồi?”
Nàng phí bao công sức để viết ra thực đơn này, sao bây giờ lại không thấy.
Tĩnh Thư chậm rãi hồi tưởng. nàng viết xong thực đơn, đi vào phòng, thay quần áo..
A! Nàng để quên thực đơn trong túi quần rồi.
Tĩnh Thư thầm tự trách mình vô ý, sao chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được.
“Không cần gấp, không cần hoảng, những món này mình đã từng làm rồi.” Tĩnh Thư tự an ủi mình, nàng nhớ lại những thứ mình đã viết trong thực đơn.
“Có thịt lợn khâu nhục… thịt bò đông… còn sườn heo nướng theo kiểu Tây Âu… còn có, còn có..” Tĩnh Thư bắt đầu nhẩm tính bằng tay “Còn có gì nữa nhỉ… đúng rồi, còn có canh cá vàng phỉ thuý… còn gì nữa nhỉ…”
“Tiểu thư có thể nhường đường cho tôi đi không?”
Tĩnh Thư giật mình, ngoan ngoãn bước sang bên cạnh, cúi đầu liên tục nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
“Còn không tự nghĩ đến trọng lượng của mình, người không biết còn tưởng đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí.”
Đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?
Một cơn tức giận nổi lên trong lòng nàng, ngẩng mặt lên nàng trừng mắt nhìn người con trai kia , lòng muốn mắng người nhưng không thể mở miệng.
“Tiên sinh, nói chuyện với người khác nên lịch sự một chút, sao lại bảo đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?”
Người đàn ông liếc Tĩnh Thư một cái, “Còn không đúng hay sao? Sao không nhìn lại dáng người của mình, nói cô là đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí còn là lịch sự rồi đó, ta còn chưa nói là thùng phi nhà ai quên đem về đó.”
Quá đáng!
Văn Tĩnh Thư chịu nhục tại trận, tức giận đến mức viền mắt long lanh ứa nước mắt, miệng mím chặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo.
Người đàn ông thấy bộ dạng của nàng như vậy, trong phút chốc ánh mắt giảm hung ác hắn đi, “Nói cô có 2 câu mà đã mắt đẫm nước, lệ lưng tròng.” Nói xong liền xoay người đi thẳng.
Tĩnh Thư nhìn người đàn ông kia bước đi khỏi, không kìm được hai hàng lệ chảy xuống gò má.
“Túc giận với loại người như thế thì chỉ tức chết chính mình mà thôi, tội gì phải làm thế.”
Tĩnh Thư lau nhanh hai hàng lệ, xoay người về nơi phát ra tiếng nói.
Anh tuấn ung dung tiêu sái, ngũ quan tuấn tú, nhất là chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mà khêu gợi làm cho người ta nhìn một lần là không muốn rời mắt.
“Cái loại người chỉ biết suốt ngày mắng chửi người khác, cô cần gì phải cãi nhau với hắn làm gì.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bay bổng, không kém phần ôn nhu, tựa như sợi bông vậy, Tĩnh Thư nhất thời lóa mắt choáng váng, “Tôi, tôi…”
“Vừa rồi tôi thấy cô dùng đầu ngón tay tính gì đó, cô tính cái gì vậy?”
Đôi môi mỏng lại hiện lên một đường cong.
Hắn nhìn thấy nàng bấm đầu ngón tay, có phải hắn luôn chú ý đến nàng?
Ông trời ơi! Có người chú ý đến nàng.
Tĩnh Thư hoảng loạn trong đầu, buộc mình nở một nụ cười, hy vọng không phải một nụ cười quẫn bách.
“Tôi quên mang theo thực đơn cho nên…” Hai má nàng ửng hồng.
“Ồ, hoá ra là vậy.” Hắn hiểu rõ, thốt lên một tiếng.
“Vừa rồi.. cám ơn anh.” Tĩnh Thư cúi đầu ấp úng nói ra lời cảm tạ.
“Vừa rồi?” Người con trai nhất thời không hiểu ý nàng, đột nhiên trong chốc lát mới ngộ ra, “Vừa rồi tôi căn bản không giúp cô, chỉ là muốn cô đừng để lòng chuyện vừa rồi thôi.”
“Kỳ thật vừa nãy tôi không cố ý chắn đường, vì vội vàng nhớ lại thực đơn tối nay thôi.” Gương mặt Tĩnh Thư biểu lộ sự xấu hổ mà đỏ dần lên.
Người con trai tươi cười nhìn nàng nói “Là lỗi của người kia, không phải của cô.”
“Vậy sao?” Nàng nghi ngờ hỏi lại hắn.
“Cô quên mamg thực đơn rồi, bây giờ tính sao?” Đổi đề tài, người đàn ông kia cố ý nhắc nhở nàng.
Thực đơn tối nay!
Tĩnh Thư nhớ ra, trên mặt lộ chút vẻ bối rối, “Tôi vẫn nhớ, chỉ là trong nhất thời hơi hoảng thôi.”
“Như vậy hả…” Hắn không chút hoang mang, rút một chiếc bút từ trong áo đưa cho nàng, “Tôi chỉ có bút thôi, cô xem phục vụ có giấy không, viết ra như vậy sẽ không bị rối nữa, tôi chỉ có thể giúp cô như vậy thôi.”
Quả là một ý kiến hay. Tĩnh Thư vội cầm cây bút, nói “Cám ơn”, rồi liền hướng về phía phục vụ. “Có thể cho tôi xin một tờ giấy hay không?”
“Vâng.” Phục vụ liền đua cho nàng một tờ giấy.
“Cám ơn, cám ơn.” Tĩnh Thư nói cám ơn xong liền đi tới một góc ngồi xuống viết lại thực đơn đang ở trong đầu mình.
“Tràng quay, thịt khâu nhục, rau bốn loại, lươn xào… À phải, còn có…” Văn Tĩnh Thư dừng một chút, trong đầu cố gắng lục lại mảnh nhỏ trí nhớ từng lưu lại, “Còn có…… thịt bò đông, sườn lợn nướng kiểu Tây Âu, canh cá vàng phỉ thúy.” Ngón tay nhấn viết tên các món ăn xuống tờ giấy.
“Bảy món, còn thiếu gì nữa nhỉ ?”
“Sao rồi, như vậy cũng không nhớ ra sao?” Người con trai kia lại lần nữa lên tiếng.
Tĩnh Thư quẫn bách không biết như thế nào, “ Tôi nhỡ rõ ràng có tám món nhưng không biết còn thiếu món gì nữa.”
“Vậy sao?” Nam tử nhìn qua một lượt tờ giấy nàng vừa viết.
Tràng quay, thịt khâu nhục, rau bốn loại, lươn xào thịt bò đông, sườn lợn nướng kiểu Tây Âu, canh cá vàng phỉ thúy.
Toàn là những món ăn nổi tiếng, hắn xem xong mà nước miếng đã lập tức ứa ra trong miệng.
Hắn kinh ngạc nhìn Tĩnh Thư, “Cô mua thức ăn cho nhà hàng hả?”
Tĩnh Thư mỉm cười nói, “Tôi không phải đi mua thức ăn cho nhà hàng, mà hôm nay nhà tôi có khách nên tôi muốn làm để đãi khách.”
“Nhà cô mời khách sao?” Dám liệt kê ra những món như vậy, nếu không biết làm thì thật là xấu hổ. “Nhà cô ai làm những món này?”
Tĩnh Thư liền trả lời không chút suy nghĩ: “Tôi.”
“Cô?” Hắn khiếp sợ thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt.
Tĩnh Thư nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn, che miệng lại cười. “Có vấn đề gì hay sao?”
Kỳ quái, đương nhiên kỳ quái. Bây giờ những cô gái có thể xuống bếp quả thật rất hiếm mà nhìn tuổi đời còn quá trẻ của nàng mà có thể làm những món như vậy.
“Cô đừng hù người, những món này chỉ có đầu bếp nổi tiếng mới làm được, những gia đình bình thường đâu có làm.” Hắn không tin.
Tĩnh Thư mỉm cười phản bác, “Nhà tôi hôm nay có khách quý nên tôi mới làm những món này.”
Hắn khó tin, nhìn nàng cười trừ một cái, “Thực ra, cô làm được những món này hay không cũng không liên quan tới tôi.”
Hắn nói không sai chút nào, nàng có làm được những món này hay không cũng không liên quan tới hắn, quan trọng là, đến bây giờ nàng còn không nhớ ra đủ 8 món. Thiếu món ăn, nàng phải lấy món gì để bổ sung đây?Tĩnh Thư giương mắt nhìn hắn một cái rồi cụp mắt xuống trầm tư.
Nàng đột nhiên im lặng làm cho hắn ngạc nhiên “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Tinh Thư ngước khuôn mặt lên “Chính là tôi không nhớ đầy đủ nguyên liệu, đang nghĩ có thể bù món gì vào đây.”
Từng này đồ ăn còn chưa đủ, hắn hiếu kỳ hỏi nàng “Chắc hẳn nhà cô đại tiệc lớn rồi, cô đãi bao nhiêu khách vậy?”
Nàng mỉm cười “Một vị.”
“Một vị?” Chỉ có một người mà làm nhiều đồ ăn như vậy chắc hẳn vị khách này rất quan trọng.
“Đây là một vị khách quan trọng của chị gái tôi.” Tĩnh Thư không chút do dự nói ra.
Vậy càng kỳ quái hơn, khách của chị gái sao nàng lại vào bếp?
“Vậy chị gái cô thật quá đáng, đã là khách của mình sao không đi làm mà lại bảo cô đi làm?” Hắn có chút bất bình thay nàng.
Tĩnh Thư không hề thấy giận liền nói, “Chị em mà, căn bản không cần phải so đo nhiều.”
“Vậy cô định dùng món gì để bổ sung vào?”
Nói đến đây Tĩnh Thư có chút rối trí.
“A…A..”
Hắn đứng bên cạnh nàng ngầm quan sát nàng, tò mò không biết nàng sẽ nấu thêm món gì?
“Có rồi.” Nàng nhất thời hô lên một tiếng
“Cô muón bổ sung thêm món gì vậy?”
“Bát trân khấu vi cá.” Nàng vui vẻ nói.
“Bát trân khấu vi cá?” Hắn há hốc mồm nhìn nàng.
Hiện tại nước miếng của hắn không ngừng chảy ra sắp thành dòng rồi.
Hắn rất muốn nói với nàng tối nay sắm thêm một bộ chén đũa nữa cho hắn thì có phiền không.
“Chị tôi nói vị khách tối nay vô cùng quan trọng, tôi nghĩ bát trân khấu vi cá rất thích hợp.” Nàng vui vẻ nói.
Có thể ăn những món như vậy tất nhiên người khách đó phải vô cùng quan trọng. Hai mắt hắn nhất thời ảm đạm, chỉ nhìn sơ qua thực đơn của nàng, trong lòng hắn hiện lên sự ghen tỵ lẫn hâm mộ.
Tĩnh Thư lần lượt viết ra những thư mình cần mua, xong nàng liền đưa bút cho hắn. “Cám ơn về chiếc bút nha”
Hắn cầm bút cho vào trong túi áo, “Đừng khách khí.” Giọng nói có phần uể oải.
“Rất vui vì có thể quen biết anh, bây giờ tôi phải đi mua đồ đây, không thể nói chuyện tiếp với anh nữa, bye bye.”
Hắn phản phất cứng đờ không thể nhúc nhích, thấy nàng đã bước đi liền nói với theo, “Tôi thực sự rất muốn ăn những món này.”
Cổ Việt Đàn đi vào văn phòng, đặt những thứ vừa mua ở siêu thị để lên trên bàn, cả người như mất đi nguyên khí.
Trong đầu hắn bây giờ không ngừng nghĩ đến cô gái gặp ở siêu thị hôm nay, trong tay cô ta cầm một thực đơn làm cho người ta thèm chảy cả nước miếng. Trời ơi toàn là những tuyệt phẩm, nếu như mình được ăn những món đó thì tốt bao nhiêu.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Cổ Việt Sâm bước vào văn phòng có chuyện cần bàn với anh trai, nhìn thấy bộ dạng của anh mình, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao đi một chuyến siêu thị về lại có bộ dạng như thế này?”
Việt Đàn ngồi thẳng người lên nhìn em trai, “Không có gì, em tìm anh có chuyện gì?”
Việt Sâm phẩy phẩy quần nói, “Em chỉ nhắc anh hôm nay đừng quên cuộc hẹn ở nhà Văn tiểu thư.”
“Anh đương nhiên không quên.” Hắn nản lòng nói.
Anh trai làm sao lại hiện lên vẻ mặt này, hay là anh ta đổi ý?
“Đổi ý?” Không thể nào, Việt Sâm rốt cuộc khôi phục lại nguyên khí.
Việt Sâm nhìn bộ dạng của anh mình rồi nói: “Vừa rồi em cứ nghĩ là anh đổi ý, có phải anh vừa gặp chuyện gì khiến anh không vừa lòng hay không, nếu không anh đâu có gục đầu ủ rũ như thế này.”
Vẻ mặt mình biểu hiện rõ như vậy sao?
“Anh vừa gặp một cô gái ở siêu thị…”
“Một cô gái ?” Việt Sâm cao giọng nói.
Cổ Việt Sâm từng gặp qua rất nhiều cô gái nhưng không lần nào anh trai hồn siêu phách lạc như thế này.
“Có phải là một cô gái đẹp như tiên nữ không?”
Nhất định là vậy mới làm cho anh trai có bộ dạng như thế này.
Cổ Việt Đàn không nói gì mà chỉ lắc đầu.
“Bộ dạng không đẹp? Vậy người như thế nào…?”
“Cô gái kia rất mập, không thể nói là đẹp mà chỉ có thể gọi là dễ thương khả ái.” Cổ việt Đàn vô lực nói.
“Mập? Dễ thương?’ Việt Sâm kinh ngạc hỏi “Bây giờ anh lại thay đổi khẩu vị thích Dương quý phi sao?’
Cổ Việt Đàn đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Anh không nói cô gái kia mà chỉ nói đến thực đơn cô gái đó cầm.”
“Thực đơn? Anh đang nói gì vậy?” Hắn bị anh trai làm cho hồ đồ rồi.
Việt Đàn hai mắt nhìn lên hồi tưởng lại cuộc gặp.
“Hôm nay ở siêu thị, anh thấy một cô gái vì quên mang theo thực đơn nên đang đứng thần người ra, sau đó còn bị một gã gọi là tượng đại phật ở núi Bát quái.