watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 5 - Tiểu Thuyết,Món ăn riếng của bạn gái - Tạp Nhi<br />
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết,Món ăn riếng của bạn gái - Tạp Nhi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
12/07/25 - 15:31

Sau đó do tò mò nên anh đến hỏi, thì ra nhà cô gái đó hôm nay đãi khách, nhưng lại quên đem theo thực đơn.”





“Nhưng chuyện này liên quan gì anh?’ Việt Sâm vẫn chưa hiểu.





“Anh thấy tình cảnh cô ấy như vậy liền có lòng tốt cho mượn cây bút, cô ấy viết ra thực đơn nhìn có vẻ không được hài lòng lắm.” Hai tay hắn chống lên mặt.





Nghe đi nghe lại Việt Sâm vẫn không hiểu, “Em nghe từ nãy mà vẫn không hiểu anh đang nói gì.”





Vẫn không hiểu. Đột nhiên giọng của hắn cao vút lên, “Thực đơn của cô ta có bát trân khẩu vi cá, sườn nuờng Tây Âu…”





Rốc cuộc Việt Sâm đã hiểu, hoá ra anh trai không ăn được những món đó nên sầu não. “ Hoá ra anh thích những món đó nhưng lại không ăn được.”





“Đúng vậy.” Việt Đàn hừ lạnh một tiếng.





Việt Sâm cười lớn lên một tiếng, “Thích ăn thì đến nhà hàng, không phải mọi khi toàn ăn sao?”





“Vấn đề là không có nhà hàng nào làm toàn bộ đồ ăn đó!” Hắn ảo não nói.





Việt Sâm cười lớn, việc gì đối với anh trai đều dễ như trở bàn tay duy chỉ có ăn…





“Đừng ảo não nữa, mấy ngày nữa em sẽ kiếm đầu bếp làm những món này cho anh…ok?”





Việt Đàn bất đắc dĩ lườm hắn một cái: “Cảm ơn, đợi đến lúc em có thể giúp anh, có khi lúc đó anh đã chết đói thành bộ xương khô rồi.”





“Không nghiêm trọng như vậy chứ?”





“Có nghiêm trọng như vậy hay không, chỉ có ta tự mình biết mà nói thôi.” Cổ Việt Đàn đã muốn bị thực đơn này tra tấn đến nỗi tinh thần không phấn chấn lên được.





Cổ Việt Sâm thấy buồn cười, liếc nhìn hắn một cái, cố ý kích thích hắn.





“Mặc kệ anh có hay không thể lập tức phấn chấn được tinh thần, em vẫn phải nhắc nhở anh đừng có quên cuộc hẹn bảy giờ tối nay, không cần phải tổn thất một mỏ vàng chỉ bởi một cái thực đơn.”





Tiền ! Đôi mắt hiện lên vô số tiền mặt !





Hai mắt Cổ Việt Đàn sáng ngời trong nháy mắt, làm sao mà so sánh được, vẫn là tiền là lóa mắt nhất.





“Thà rằng bỏ qua một chút đại tiệc, cũng không thể bỏ qua tiền được!”





Cổ Việt Đàn kích động lại cất cao tiếng nói, làm Cổ Việt Sâm âm thầm cười khẽ.





“Cuối cùng anh cũng khôi phục lại.”





Rốt cuộc ma lực của tiền tài cũng hơn việc thèm ăn ha!



Hết chương 2.( k e n h t r u y e n . p r o )Tâm Vũ nhớ đến cuộc hẹn tối hôm nay, nên từ công ty trở về nhà sớm, vừa bước vào phòng khách liền ngửi thấy hương thơm bay ngào ngạt khắp phòng, liền không kìm được hít một hơi dài.







Nàng biết Tĩnh Thư đã cố gắng rất nhiều cho bữa ăn tối nay, mặc dù nàng có nói với em gái không cần phải quá lo lắng, nhưng nhìn thấy em mình ngồi trước một chồng sách nấu ăn, nàng biết em gái vì buổi hẹn ngày hôm nay mà cố gắng hết sức. Bởi Tĩnh Thư cho rằng đây là việc làm duy nhất nó có thể giúp Hoa Đạt.







Tâm Vũ im lặng bước vào phòng bếp nhìn thấy Tĩnh Thư đang vội vàng nấu đồ ăn, “Em chuẩn bị tiệc hôm nay có bao nhiêu món vậy?”







Đang tập trung vào nồi canh trên bếp, Tĩnh Thư giật mình ngoái đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là Tâm Vũ “Là chị! Làm em sợ thiếu điều nhảy dựng lên ”







“Đương nhiên là chị, nếu không em cho là ai?” Tâm Vũ đi lại gần em gái cầm một chiếc thìa con lên múc vào trong nồi canh không do dự cho luôn vào miệng.







Tĩnh Thư nhắc nhở, “Nóng.”







Không còn kịp nữa rồi.







A! không còn kịp nữa rồi Tâm Vũ bị nóng liền buông thìa xuống tay vỗ vỗ vào miệng, “Không nói sớm.”







Tĩnh Thư cúi đầu cười trộm “Ai bảo chị tham ăn như vậy.”







Tâm Vũ nhìn trên bàn bày la liệt đồ ăn, liền quay sang ôm em gái, “Mệt lắm phải không?”







Tĩnh Thư giương mắt cười, “Không mệt đâu mà!” rồi cúi đầu tiếp tục làm đồ ăn.







“Buổi sáng không phải chị đã nói em…” Tâm Vũ nói chưa xong liền bị em gái đẩy ra.







“Em biết chị muốn nói gì, nhưng thôi, nhanh quay về phòng rửa mặt thay quần áo, chờ khách quý đến.”







“Dĩ nhiên là chị biết rồi, khách đúng 7 giờ sẽ đến, bây giờ vẫn còn sớm…” Tâm Vũ phản bác.







“Không còn sớm, nháy mắt một cái đã đến 7 giờ rồi, mà chị ở trong bếp cũng đâu giúp được gì cho em.” Tĩnh Thư cứng rắn đem Tâm Vũ đẩy ra khỏi nhà bếp.







Tâm Vũ đứng ở cửa nhà bếp vô lực nhìn Tĩnh Thư, “Chị biết ở lại nhà bếp chỉ làm vướng tay em, vì Hoa Đạt em cũng cố hết sức rồi.”







Một câu “cố hết sức rồi” làm cho Tĩnh Thư cảm động chảy hai hàng lệ, thì thầm nói, “Đây là chuyện duy nhất em có thể làm.”







Đúng 7 giờ tối, cửa nhà họ Văn vang lên một tiếng chuông, Tâm Vũ ăn mặc chỉnh tề đi ra đón thượng khách, nhìn thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn tiêu sái, trong lòng Tâm Vũ không khỏi nao nao.







Hắn chính là người trong giới thương nhân đồn đại, xử sự khôn khéo, có con mắt tinh đời, có cơ hội kiếm tiền thì tuyệt không bao giờ bỏ qua – Cổ Việt Đàn.







“Xin hỏi cô chính là Văn tiểu thư ?” Lần đầu gặp mặt Việt Đàn ưu nhã hỏi.







Tâm Vũ cười đáp lễ, “Tôi chính là Văn Tâm Vũ, ngài chính là Cổ tiên sinh?”







“Cổ Việt Đàn.” Hắn khí khái xưng danh.







Tâm Vũ tao nhã vươn tay ra, “Hân hạnh được gặp anh.”







Cổ Việt Đàn lễ độ bắt tay với Tâm Vũ, “Xin chào, lần này làm phiền rồi.”







“Không, là tôi mời ngài đến nhà, nhà cửa tềnh toành mong ngài đừng chê cười.” Tâm Vũ bước sang bên cạnh mời hắn tiến vào phòng phách.







Cổ Việt Đàn thầm quan sát xung quanh phòng khách khang trang sạch sẽ, trang trí đơn giản, không giống một căn phòng khách xa hoa của những người giàu có.







“Hàn xá đơn sơ, mong ngài đừng chê cười.” Tâm Vũ như hiểu được suy nghĩ của hắn.







Cổ Việt Đàn quay đầu mỉm cười, “Thật trang nhã.”







“Cổ tiên sinh xin hỏi đã dùng cơm chưa?” Tâm Vũ rất thích ấn tượng đầu tiên về hắn.







Cổ Việt Đàn lắc đầu “Văn tiểu thư chắc cũng chưa dùng cơm? Xin mời cô cùng tôi ra ngoài dùng cơm.”







“Không.” Tâm Vũ không do dự từ chối lời mời, “Chi bằng như vậy mời ngài ở lại hàn xá dùng cơm với tôi, mong ngài đừng chê.”







“Vậy xin quấy rầy Văn tiểu thư.” Việt Đàn nở nụ cười ôn nhu trên môi.







Nhìn hắn tao nhã như vậy, Tâm Vũ không khỏi nghi ngờ lời đồn về hắn, nói hắn thích ăn tươi nuốt sống người khác có phần quá đáng hay không?







“Cổ tiên sinh xin mời đến phòng ăn.”







Cổ Việt Đàn đi theo Tâm Vũ vào phòng ăn, ngồi vào chỗ của mình. Hai mắt không khỏi mở lớn nhìn trên bàn bày đồ ăn : thịt bò đông, tràng quay, sườn nướng theo kiểu Tây Âu, thịt khâu nhục kiểu miền nam.







Hắn không khỏi ngẩn ra ! Hay Tâm Vũ tương thông tâm linh với hắn, biết hôm nay hắn bị những món này làm cho ngơ ngẩn cả ngày.







“Cổ tiên sinh xin đừng chê cười, đây đều là những thứ gia đình tự làm.” Tâm Vũ mỉm cười tận tình, làm một nữ chủ nhân hiếu khách.







“Không, rất phong phú.” Đâu chỉ là phong phú, đây đúng là như ý nguyện của hắn rồi.







Nhìn ánh mắt tán thưởng của hắn, Tâm Vũ không khỏi mỉm cười. Tĩnh Thư quả thật quá đỉnh rồi.







“Mời ngồi.”







Cho dù trong lòng tràn ngập vui mừng như điên, nhưng trên mặt Cổ việt Đàn không hề biểu lộ gì







“Cám ơn.” Hắn làm như không hề để mắt đến những món ăn trên bàn, ngồi vào ghế ngay ngắn.







Tâm Vũ ngồi vào chỗ của mình, “Mời dùng.”







Cổ Việt Đàn hắn rốt cuộc cũng đợi được những lời này.







Hắn cầm lấy đôi đũa, không khách khí gắp một miếng thịt bò đông bỏ vào trong miệng, miếng thịt vừa vào đến miệng lập tức tan ra, mùi vị thịt bò toả ra khắp trong miệng.







Mỹ vị! Hắn liền gắp một miếng tràng quay, mềm mại, xốp giòn.







Hắn đã ăn qua không biết bao nhiêu những nhà hàng nổi tiếng, nhưng chỉ có lần này làm cho hắn có cảm giác ngon miệng.







“Đồ ăn hương vị thế nào? Có hợp khẩu vị của tiên sinh hay không?” Tâm Vũ quan tâm hỏi.







“Rất ngon” Cổ Việt Đàn hài lòng trả lời.







Tâm Vũ quay sang liếc phòng bếp một cái, rất nhanh quay đầu lại mỉm cười với Cổ Việt Đàn, “Để tôi đi bưng thêm một món nữa.”







Vẫn còn món nữa?







Ông trời ơi! Người thật đối xử tốt với con, con có thể vừa kiếm được tiền, vừa có thể ăn những món ngon thế này.Tâm Vũ đi vào nhà bếp bưng ra món lươn xào Thanh Sao Thiên Hồ.





Tâm Vũ mang món ăn đặt trước mặt hắn, “Mời dùng, dùng khi còn nóng sẽ ngon hơn.”





Hắn không hề khách khí cầm đũa hưởng thụ món lươn sào.





Tâm Vũ đi vào nhà bếp lại bưng ra món cá hoa vàng phỉ thúy.





Nhìn Tâm Vũ bưng ra những món này, trong lòng hắn chợt nổi lên nghi hoặc. Này, này … đột nhiên trong lòng hắn phát giác ra một điều gì đó.





Bảy món.





Tâm Vũ không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của hắn, cười nói, “Xin cứ dùng tự nhiên, vẫn còn một món nữa sẽ bưng lên ngay.”





“Còn một món nữa có phải là bát trân khấu vi cá?” Cổ Việt Đàn nói nhanh.





Tâm Vũ chợt ngẩn ra, “Bát trân khấu vi cá? Tôi không biết!”





Nàng thật sự không biết Tĩnh Thư làm những món gì “Mời tiên sinh dùng, để tôi đi hỏi.” Sau đó đi vào bếp hỏi Tĩnh Thư.





“Tĩnh Thư em còn một món nữa, là món gì vậy?”





Tĩnh Thư chậm rãi trả lời, “Bát trân khấu vi cá.”





Tâm Vũ trong lòng hơi sửng sốt. Thật đúng như Cổ Việt Đàn nói.





“Tâm Vũ chị mau ra tiếp khách đi, còn một món nữa sẽ được mang ra ngay.” Tĩnh Thư hai mắt nhìn lò hấp.





Tâm Vũ rất nhanh quay trở lại phòng ăn, “Xin hỏi tiên sinh, sao ngài biết là bát trân khấu vi cá?”





Cổ Việt Đàn buông đũa, trên môi nở nụ cười ám áp: “Đúng là như vậy.”





Tâm Vũ nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn nhất thời không hiểu.





Chuyện gì đây…?





“Cổ tiên sinh, ngài….”





Cổ Việt Đàn vỗ nhẹ cằm che dấu ý cười, “Người đang nấu bếp, xin hỏi có phải là em gái của Văn tiểu thư?”





Làm sao hắn lại biết là Tĩnh Thư ?





Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tâm Vũ …. Hay là hắn biết Tĩnh Thư sao? Rất kỳ quái.





“Đúng vậy, người làm trong bếp chính là em gái tôi Văn Tĩnh Thư.”





“Có phải là em gái cô có bộ dáng tròn quay rất đáng yêu?” Cổ Việt Đàn hỏi.





Tâm Vũ mở lớn hai mắt, “Tiên sinh biết em gái tôi?”





“Tôi có gặp em gái cô một lần.”





Gặp một lần ?





Cổ Việt Đàn trong nháy mắt lại càng làm cho Tâm Vũ hồ đồ. Có ai nói cho nàng biết việc gì đang xảy ra không?





Cổ Việt Đàn thở phài một hơi, cười to một tiếng, “Thực khéo, thực khéo.”





“Cổ tiên sinh có thể giải thích rõ cho ta một chút không?”





“Xin cứ mời em gái cô ra thì mọi chuyện sẽ được làm rõ.”





Tâm Vũ suy nghĩ một chút, “Được, tôi sẽ gọi em gái tôi ra, tôi thật sự muốn biết sao cô ấy lại quen biết ngài.”





Tâm Vũ quay trở lại phòng bếp thì nhìn thấy Tĩnh Thư đang chăm chú nhìn vào nồi. “Tĩnh Thư ra đây, chị có chuyện muốn hỏi em.”





Tĩnh Thư đang bận tối mắt mở nồi ra cho thêm hương vị vào, rồi bật cho lửa to lên.





“Tĩnh Thư…”





Thân hình mập tròn của Tĩnh Thư rất nhanh nhẹn tả xung hữu đột, “Chị ra ngoài đi nếu không em xô ngã chị đó.”





Tâm Vũ bất đắc dĩ lui vào trong góc bếp để không cản trở em gái.





“Tĩnh Thư, Cổ tiên sinh muốn gặp em.”





Tiếng dầu sôi quá to làm át cả tiếng của Tâm Vũ.





“Chị nói cái gì em nghe không rõ?” Tĩnh Thư không quay lại, hét to hỏi .





“Cổ tiên sinh muốn….”





Tĩnh Thư tắt bếp đi, một tay cầm nồi, tay kia cẩn thận mở nồi hấp vi cá ra đổ vào, sau đó bỏ thêm một chút dầu vừng.





Tĩnh Thư vỗ hai tay vào nhau, nhe răng cười, “Đại công cáo thành.”





“Chị không bưng, em bưng ra đi.” Tâm Vũ yên lặng nhìn Tĩnh Thư.





“Em bưng….” Hai mắt Tĩnh thư mở lớn, “Chị biết từ trước tới nay em không gặp người lạ mà.”





“Em cùng vị Cổ tiên sinh không xa lạ đâu.”





Tĩnh Thư kinh ngạc, “Chị nói em que
<<1 ... 34567 ... 11>>

Tag:

,Tiểu,Thuyết,Món,ăn,riếng,của,bạn,gái,-,Tạp,Nhi,/>

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 221