doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 20:02 |
g, là osin đó, dậy ăn sáng, không thôi là nhịn đói tới trưa đấy, mau lên.-Tiểu Quỹ tay xốc, tay kéo Nha Đầu dậy
_hả, đúng rồi, mình quên mất. (pó tay bà Nha Đầu, đi làm osin mà bả cứ tưởng làm tiểu thư chứ)
rẹt rẹt rẹt 5 phút, thay đồ, đánh răng,rửa mặt (chắc bà này là chúa ở dơ, hic) cả đi như bay xuống nhà sau, trời trời, không thể tưởng tượng nỗi, không còn 1 thứ gì có thể gọi là đồ ăn, kể cả bánh mì
_thôi rồi, mình hiểu rồi đó, chỉ tại cậu không đó.
_làm sao mình biết được, mình đói quá Tiểu Quỹ à.
_ông quản gia, cho tôi hỏi, có còn gì để ăn hay không, 2 gói mì gói chẳng hạn.
_xin lỗi, đồ ăn nhà này không thiếu gì cả, nhưng không có quy định cho riêng, đúng 6h mọi người giúp việc phải có mặt để ăn, 2 cô đợi đến bữa trưa vậy, đúng 12h trưa là ăn cơm, đừng đến trễ nữa.-ông quản gia trả lời, Tiểu Quỹ và Nha Đầu chỉ biết ngậm ngùi, than thân trách phận
_chỉ tại tên Hoàng Tử thiếu gia đáng ghét đó, không chịu nói sớm, làm bây giờ không còn gì để ăn, ông quản gia đó còn đáng ghét hơn, chỉ xin 2 gói mì gói cũng không cho, căn nhà này là người gì vậy.
_tính làm sao đây Tiểu Quỹ, mình đói quá.-Nha Đầu nói với giọng yếu xìu.
_đừng than nữa, mình cũng đâu hơn gì cậu, dù sao cậu cũng sướng hơn, mình bị tên thiếu gia chết tiệt đó dì từ hôm qua đến giờ đây này.
Điều Kì Diệu
Tiểu Quỹ và Nha Đầu đang định trở về phòng
_này 2 cô kia, 2 cô định đi đâu đó???- ông quản gia hỏi.
_chúng tôi về phòng- cả 2 ngây thơ trả lời.
_2 cô đùa à, chắc 2 cô tưởng mình là chủ nhân ngôi nhà này hả, nhìn lại bộ đồ mình đang mặc xem, thân phận mình là gì, tôi nói cho 2 cô biết, trong giờ làm việc osin không được trở về phòng riêng, đó là quy định.
_nhiều quy định quá, chúng tôi mới đến không biết hết được, mong ông quản gia chỉ bảo.- Nha Đầu nói.
_cuốn này là quy định của osin, nội trong ngày nay 2 cô phải thuộc hết, ở trong đấy cũng có hình phạt dành cho osin nữa, 2 cô nên xem cho kĩ và đừng phạm lỗi.
_chúng tôi biết rồi- trời ạ, quy định dành cho osin, cái này tôi mới nghe, đúng là chủ nào tớ nấy, y chang tên thiếu gia ấy- Tiểu Quỹ nghĩ thầm.
_2 cô còn đứng đó làm gì, không có việc gì để làm sao?
_vậy chúng tôi phải làm gì đây.
_Nha Đầu, cô đem đồ ăn sáng lên cho A Vỹ thiếu gia và đánh thức thiếu gia dậy, trong khi thiếu gia ăn cô phải đứng kế bên phục vụ cho đến khi thiếu gia ăn xong rồi dọn dẹp thì mới được rời khỏi, biết chưa.
_tôi biết thưa ông quản gia, tôi lập tức đi ngay.
_còn cô, Tiểu Quỹ, cô là osin cận thân của Hoàng Tử thiếu gia, vậy thiếu gia đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa.
_thiếu gia đã dậy và đã ăn sáng rất sớm rồi.
_tôi thấy phần ăn của thiếu gia vẫn còn trong bếp đó, cô nói thiếu gia ăn gì hả???- ông quản gia trừng mắt.
_hôm nay thiếu gia có căn dặn riêng nên thức ăn do tôi chuẩn bị, chính mắt tôi đã nhìn thấy thiếu gia ăn sáng mà.
_cô nên nhớ, chăm sóc sức khỏe của thiếu gia Hoàng Tử là nhiệm vụ và bổn phận của cô, nếu thiếu gia Hoàng Tử mà có gì khiển trách, thì cô biết rồi đấy.
_vậy bây giờ tôi làm gì?
_đem đồ ăn sáng lên cho thiếu gia Tiểu Út, và cũng làm y như lúc nãy tôi căn dặn Nha Đầu, chỉ khi nào thiếu gia ăn xong mới được rời khỏi.
_dạ, tôi biết.
_A Vỹ thiếu gia, em đem đồ ăn sáng lên cho anh nè.-Nha Đầu gọi cửa nhưng không thấy A Vỹ trả lời, đoán biết anh còn ngủ nên Nha Đầu mở cửa đi vào. Cô đặt thức ăn lên bàn và đi lại giường gọi A Vỹ
_A Vỹ thiếu gia, A Vỹ thiếu gia mau dậy ăn sáng đi.-khuôn mặt Nha Đầu lúc này cuối xuống rất gần với khuôn mặt A Vỹ, mắt tròn xoe, môi mỉm cười nhìn kute cực kì.
A Vỹ mở mắt nhìn thấy Nha Đầu thì bị hớp hồn liền (sao mà thoát khỏi vẻ đẹp quá baby của Nha Đầu nhà ta)
_Nha Đầu, em dễ thương quá, sáng sớm nhìn thấy em thì ngày hôm nay của anh sẽ ngập tràn hạnh phúc, phải chi sáng nào thức dậy anh cũng được gặp mặt em.
_A Vỹ thiếu gia đừng đùa nữa, thiếu gia mau đi rửa mặt rồi qua ăn sáng đi, không thôi em bị ông quản gia la đấy.
_ok, em cho anh 5 phút nha.-rột rột rột rẹt rẹt rẹt, tất cả đã xong (ặc, ặc, ặc, sao 2 ông bà này giống nhau thế không biết, có phải 1 đôi hay không dzij)
_ăn sáng được rồi, mời thiếu gia.
_Nha Đầu, em ngỗi xuống ăn cùng anh đi.
_dạ không được đâu, quy định của osin không được ăn cùng với chủ nhân, thiếu gia cứ ăn tự nhiên, em đứng phục vụ cũng được.
Dứt câu, 3, 2, 1, rầm, Nha Đầu vừa té xuống
_Nha Đầu, Nha Đầu em làm sao thế hả?-A Vỹ la hoảng vì lo lắng.
_em không sao, thiếu gia đừng lo, chỉ là đói quá thôi.
_sáng giờ em chưa ăn gì sao- A Vỹ đỡ Nha Đầu lên- em chưa ăn gì sao nãy giờ không nói với anh, em làm anh lo quá.
_lúc nãy do không biết quy định là osin phải tập trung ăn sáng lúc 6h nên em và Tiểu Quỹ đã xuống trễ, không còn gì để ăn hết, em đói quá cho nên đứng không vững thôi, thiếu gia không cần phải lo.
_em còn nói, mặt em xanh lắm, mau qua đây, ngồi xuống, em ăn đi.
_không được đâu, đây là phần ăn sáng của thiếu gia mà.
_em cứ ăn đi, anh còn nhiều đồ ăn trong tủ lạnh lắm, anh sẽ lấy thêm cho em ăn.
_thật hả, vậy em có thể ăn hả.
_ừ.
Chỉ đợi có nhiêu đó thôi, 1 phút 30 Nha Đầu đã làm láng hết thức ăn cô vừa bưng lên cho A Vỹ, cả thức ăn đem ra trong tủ lạnh cũng bị cô xơi ráo (xém chút quên bật mí cho mấy bạn biết, Nha Đầu bên ngoài chẳng khác gì 1 thiên thần nhưng có 1 nhược điểm rất, rất nhỏ là ăn rất nhiều, vậy mà nhỏ đó má ơi, mỗi khi Nha Đầu ăn thật sự rất đáng sợ, chả biết A Vỹ có cảm tưởng gì khi nhìn thấy pà này ăn nhỉ)
_em no chưa.-A Vỹ lên tiếng hỏi, mặc dù bàn ăn của anh bây giờ toàn là bao giấy đã bị bóc ruột.
_còn thiếu chút xíu nữa, nhưng như vậy ổn hơn nhiều rồi-( chắc chết quá má ơi, ăn hết cái tủ lạnh của người ta rùi mà nói thiếu chút xíu.)
_những gì có thể ăn được thì anh đã lấy ra hết cho em ăn rồi, em nhỏ con thế mà ăn khỏe thật, lần sau anh sẽ mua thật nhiều đồ dự trữ, khi nào em đói thì hãy qua đây ăn.
_thật hả, vậy thì hay quá, vậy thì không sợ bị ông quản gia bỏ đói rồi-Nha Đầu cười vui vẻ như bắt được vàng.
_em dễ thương quá đi mất- A Vỹ cười.
_chết rồi, đã hết thức ăn, vậy thiếu gia ăn gì đây, chút nữa chắc ông quản gia sẽ trừng phạt em cho coi.
_em đừng có lo, cứ xuống dưới nói lại là anh đã ăn rồi, chút nữa anh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, quan trọng là em không bị đói thôi, em mà giống như lúc nãy thì anh sẽ lo lắm.
_thiếu gia tốt thật, em phải dọn dẹp và xuống dưới thôi, cám ơn thiếu gia nhiều lắm.
Nha Đầu dọn dẹp bàn ăn lại rồi ra ngoài
_chết rồi, lúc nãy ăn nhiều quá quên mất Tiểu Quỹ, sao mình tham ăn quá vậy chời.
Tiểu Quỹ bây giờ đang ở trong phòng của Tiểu Út, cô bưng thức ăn lên thì Tiểu Út đã thức từ lâu rồi, anh đang ngồi ngoài hành lang để chơi đàn ghita, vì không muốn phá hỏng không khí yên tĩnh đó nên Tiểu Quỹ phải im lặng cho đến khi anh đánh hết bản nhạc
_cô chỉ cần để thức ăn trên bàn rồi ra ngoài, không cần phải đứng đó mãi đâu.-Tiểu Út nói với Tiểu Quỹ.
_nhiệm vụ của tôi là đứng phục vụ thiếu gia trong khi ăn, nên thiếu gia không cần phải ngại ngùng, mời thiếu gia qua bàn ăn sáng.
__vậy nếu tôi không ăn thì cô sẽ đứng mãi trong phòng tôi à.
_dạ đúng vậy, 1 khi tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ tôi không thể rời khỏi đây.
_nghe nói cô là osin cận thân của anh hai tôi, đúng không, vậy nếu bây giờ anh hai tôi gọi điện thoại cho cô, cô sẽ tiếp tục đứng đây hay lập tức đi.
_tôi không hiểu lắm, ý của Tiểu Út thiếu gia là thế nào???
_cô không biết tính của anh hai tôi thôi, trước giờ anh ấy không như thế đâu, thật ra cô đã làm gì mà có thể khiến cho anh hai tôi thay đổi vậy.
_Tiểu Út thiếu gia, tôi thật sự không hiểu, tôi không làm gì cả, Hoàng Tử thiếu gia trước giờ chưa bao giờ đối xử tử tế với tôi, cho nên Tiểu Út thiếu gia đừng nói như thế.
_vậy cô có điều không biết, dù anh hai tôi rất ghét bị làm phiền, nhưng với con gái anh ấy chưa bao giờ có thái độ như đối với cô đâu, nếu tôi không nhầm lẫn, có thể anh hai tôi đã thích cô rồi.
_thích, không thể nào đâu Tiểu Út thiếu gia, xin thiếu gia đừng đùa với tôi nữa.
_có thể cô sẽ không tin và tôi cũng không dám chắc chắn điều gì, nhưng có điều tôi muốn nói cho cô biết, anh hai tôi đã có hôn ước rồi, người đó là Hoàng Tiểu Huân, tốt hơn hết, cô đừng bao giờ có tình cảm với anh hai tôi, rồi người bị tổn thương chỉ có thể là cô mà thôi.
_Tiểu Út thiếu gia cứ yên tâm, sẽ không có chuyện như thiếu gia nói đâu, làm sao tôi có thể thích Hoàng Tử thiếu gia, mà chuyện Hoàng Tử thiếu gia thích tôi thì lại càng không thể nào, vả lại không phải thiếu gia đã nói Hoàng Tử thiếu gia có hôn ước hay sao, như vậy thì làm sao có tình cảm với ai được.
_anh hai tôi không thích Hoàng Tiểu Huân, tôi biết chắc điều đó, nhưng còn Hoàng Tiểu Huân có thích anh hai tôi hay không tôi không biết, nhưng tôi biết chắc 1 điều, cả 2 người nhất định phải đám cưới với nhau, đó là hôn ước để 2 nhà Khâu_Hoàng đứng vững trong giới kinh doanh.
_thôi đủ rồi Tiểu Út thiếu gia ạ, tôi không biết tại sao thiếu gia lại nói nhiều với tôi về chuyện của Hoàng Tử thiếu gia, tôi và Hoàng tử thiếu gia cũng sẽ không bao giờ có chuyện giống như thiếu gia vừa nói đâu. Tiểu Út thiếu gia đã ăn xong rồi thì tôi dọn dẹp và ra ngoài đây.
_rối sẽ có ngày tôi và cô sẽ lại nói với nhau về chuyện hôm nay.
Tiểu Quỹ đã ra ngoài, trời ơi, cuối cùng là chuyện gì đây, tại sao Tiểu Út lại nói những lới như thế với cô, chuyện đó thật ra là liên quan gì đến cô chứ, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại cảm thấy đau quá, nhất là 2 chữ hôn ước của thiếu gia Hoàng Tử, Tiểu Quỹ, không thể đựoc đâu, mày không được suy nghĩ quá nhiều, chuyện của tên đáng ghét đó có thế nào cũng không liên quan đến mày, không liên quan đến mày đâu!!!!!!
The End Chap 4,
Điều Kì Diệu
Chap 5
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Quỹ và Nha Đầu nhập học, cả 2 đã thức rất sớm để làm công việc của mình, Nha Đầu thì bưng thức ăn cho A Vỹ, Tiểu Quỹ thì khổ hơn phải làm khổ sai cho Hoàng Tử vào mỗi buổi sáng và kiêm luôn phần ăn sáng của Tiểu Út, chỉ có Nha Đầu là hạnh phúc nhất, không biết cô ta vào phòng A Vỹ để phục vụ hay là vào trong ấy để ăn nữa (vì A Vỹ từng hứa là muốn ăn thì cứ đến phòng anh mà, bữa nào tg phải đi rình mới được)
Hoàng Tử, Tiểu Út, A Vỹ đã rời khỏi nhà đến trường rồi nhưng Tiểu Quỹ và Nha Đầu vẫn chưa đi, ông quản gia phải bắt họ làm hết phần việc của mình rồi mới được đến trường. Đến lúc này thì Tiểu Út và A Vỹ đều không biết Tiểu Quỹ và Nha Đầu học trường nào, chỉ có 1 mình Hoàng Tử biết mà thôi.
Đại học Đài Bắc đa phần toàn là con nhà giàu có, chủ yếu là có tiền thì đều vào học được, đây là trường liên thông từ mầm non lên đại học, nên Hoàng Tử, Tiểu Út và A Vỹ đã sớm quen với Ngạo Khuyển, Tiểu Kiệt và Uy Liêm, lập thành nhóm lollipop. Còn bên nữ thì Hoàng Tiểu Huân, cùng Đại Nha, Mei Mei, Đồng Đồng, Nhu Triết, Tiểu Mạn, Apple hợp lại thành nhóm hey girl, 2 nhóm này thường đấu khẩu nhau nhưng lại là bạn thân của nhau.
_xin chào các em học sinh thân yêu.-tiếng của thầy Na Đậu quen thuộc vang lên.
_lại là thấy nữa à, sao năm nào cũng là thầy chủ nhiệm lớp tụi em thế nhỉ.-Đồng Đồng bĩu môi.
_các em cũng biết lớp chúng ta rất đặc biệt mà, các em đã học chung với nhau 12 năm rồi còn gì, tình cảm cũng khắng khít, thầy cũng vậy, thầy đâu nỡ xa các em, thầy tin chắc các em cũng rất lưu luyến thầy đúng không??? (ắt xì, cha Na Đậu này tự tin quá đáng)
dép bay mấy chục chiếc hướng về thấy Na Đậu.
_thầy ơi, em cho thầy mượn gương soi nè, tụi em hị vọng lên đại học sẽ được gặp 1 giáo viên đẹp trai trẻ tuổi, mà sao lại gặp thầy nữa, uổng công nãy giờ em ngồi vuốt keo mái tóc của mình cho đẹp, thấy trả tiền chai keo lại cho em đi.-Mei Mei ỏng a ỏng ẹo làm dáng.
_pốp pốp- Ngạo Khuyển đập cuốn tập lên đầu Mei Mei- mê trai vừa phải thôi bà, bọn tôi mong chủ nhiệm năm nay là 1 cô giáo thật trẻ thân hình bốc lửa kia kìa.
_anh vừa nói gì hả, 1 cô gái trẻ, thân hình bốc lửa phải không?-Đại Nha vừa nói vừa nhéo lỗ tai Ngạo Khuyển khiến cho 2 nhóm cùng cười, chỉ có Hoàng Tử và Tiểu Huân ngồi sau nói chuyện, bỏ qua những lời xầm xì ồn ào của tụi bạn.
_các em thân yêu của thầy, đừng ồn nữa, thầy biết sự có mặt của thầy làm cho 1 số em không được vui, nhưng số phận lại đẩy đưa thầy trò chúng ta gặp nhau nên các em đừng phản bác nữa, thầy có 1 chuyện mới muốn thông báo với các em đây.
_là chuyện gì thầy cứ nói đại ra đi, úp úp mở mở hoài.- Ngạo Khuyển.
_là thế này, hôm nay lớp chúng ta sẽ có 2 bạn học mới đến, thầy sẽ giới thiệu với các em ngay.
_hả, sinh viên mới, sao vào lớp chúng ta được, lớp chúng ta 12 năm nay cũng chỉ có 13 người thôi mà.-Tiểu Mạn.
_có người vào cũng được cầu mong là nam, chứ bọn con gái hơn chúng ta 1 người, lúc nào biểu quyết chúng ta cũng thua hết.-Tiểu Kiệt.
_thầy rất chia buốn cho các bạn nam của chúng ta vì 2 sinh viên mới này đều là nữ.
_ha ha ha, là nữ đấy, lần nay các người không có cơ hội trở mình rồi.-Mei Mei
_ôi sung sướng quá, là nữ đấy, gái đẹp, gái đẹp đi thầy ơi.- Tiểu Kiệt lên tiếng, ông này nổi tiếng mê gái.
_được rồi, các em à, chúng ta sẽ gặp ngay thôi mà, nào mời 2 sinh viên mới vào đây.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu bước vào thì Tiểu Út và A Vỹ ngạc nhiên, chỉ có Hoàng Tử vẫn tỉnh như không vì anh đã biết trước.
_Tiểu Quỹ, Nha Đầu, sao lại là 2 cô.-Tiểu Út và A Vỹ tròn xoe mắt ngạc nhiên vô đối.
_hả, Tiểu Quỹ, là 3 thiếu gia kìa, sao chúng ta lại học cùng lớp với các thiếu gia vậy chứ??-Nha Đầu cũng ngạc nhiên không kém, còn Tiểu Quỹ thì như đứng hình
_rồi, đại hoa lại ập xuống đầu mình nữa rồi, cứ nghĩ đi học sẽ thoát được anh ta, ai ngờ lại học cùng lớp,trời ạ.
_A Vỹ, Tiểu Út, 2 em biết 2 người này à, vậy ra cũng là người quen, thôi 2 em giới thiệu trước đi rồi về chỗ làm quen với mọi người.
_chào các bạn, mình là Tiểu Quỹ, còn đây là Nha Đầu, bọn mình mới tới xin mọi người tận tình giúp đỡ.
_tốt rồi, 2 em xuống chỗ ngồi đi, chỗ nào trống thì ngồi, các em muốn ngồi đâu cũng được cả.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu xuống ngồi bạn sau Đại Nha và Tiểu Huân
_chào 2 bạn, mình là Đại Nha, từ nay chúng ta là bạn nha. Bạn là Tiểu Quỹ đúng không, tên của bạn nghe ngộ quá, nhưng cả 2 bạn ai cũng xinh hết.
_cám ơn, các bạn đều quen nhau cả à.-Nha Đầu
_ừ, bọn mình học cùng nhau từ lớp 1 đến giờ, để mình giới thiệu nha, mình là Đại Nha đã nói vừa nãy rồi, kế bên mình là Tiểu Huân, kia là nhu Triết, Tiểu Mạn, Mei Mei, Đồng Đồng, Apple, nhóm hey girl của bọn mình gồm 7 người. Còn bên nam là nhóm lollipop, gồm 6 người, anh em sinh ba Hoàng Tử, Tiểu Út, A Vỹ, còn lại là Tiểu Kiệt, Uy Liêm, Ngạo Khuyển.
_vậy à, bọn mình biết rồi, cám ơn Đại Nha.
_lúc nãy bọn tôi nghe Tiểu Út và A Vỹ gọi 2 cô mà, bộ có quen trước với anh em họ hả.
_À tôi, tôi..
_hả, đúng rồi, mình quên mất. (pó tay bà Nha Đầu, đi làm osin mà bả cứ tưởng làm tiểu thư chứ)
rẹt rẹt rẹt 5 phút, thay đồ, đánh răng,rửa mặt (chắc bà này là chúa ở dơ, hic) cả đi như bay xuống nhà sau, trời trời, không thể tưởng tượng nỗi, không còn 1 thứ gì có thể gọi là đồ ăn, kể cả bánh mì
_thôi rồi, mình hiểu rồi đó, chỉ tại cậu không đó.
_làm sao mình biết được, mình đói quá Tiểu Quỹ à.
_ông quản gia, cho tôi hỏi, có còn gì để ăn hay không, 2 gói mì gói chẳng hạn.
_xin lỗi, đồ ăn nhà này không thiếu gì cả, nhưng không có quy định cho riêng, đúng 6h mọi người giúp việc phải có mặt để ăn, 2 cô đợi đến bữa trưa vậy, đúng 12h trưa là ăn cơm, đừng đến trễ nữa.-ông quản gia trả lời, Tiểu Quỹ và Nha Đầu chỉ biết ngậm ngùi, than thân trách phận
_chỉ tại tên Hoàng Tử thiếu gia đáng ghét đó, không chịu nói sớm, làm bây giờ không còn gì để ăn, ông quản gia đó còn đáng ghét hơn, chỉ xin 2 gói mì gói cũng không cho, căn nhà này là người gì vậy.
_tính làm sao đây Tiểu Quỹ, mình đói quá.-Nha Đầu nói với giọng yếu xìu.
_đừng than nữa, mình cũng đâu hơn gì cậu, dù sao cậu cũng sướng hơn, mình bị tên thiếu gia chết tiệt đó dì từ hôm qua đến giờ đây này.
Điều Kì Diệu
Tiểu Quỹ và Nha Đầu đang định trở về phòng
_này 2 cô kia, 2 cô định đi đâu đó???- ông quản gia hỏi.
_chúng tôi về phòng- cả 2 ngây thơ trả lời.
_2 cô đùa à, chắc 2 cô tưởng mình là chủ nhân ngôi nhà này hả, nhìn lại bộ đồ mình đang mặc xem, thân phận mình là gì, tôi nói cho 2 cô biết, trong giờ làm việc osin không được trở về phòng riêng, đó là quy định.
_nhiều quy định quá, chúng tôi mới đến không biết hết được, mong ông quản gia chỉ bảo.- Nha Đầu nói.
_cuốn này là quy định của osin, nội trong ngày nay 2 cô phải thuộc hết, ở trong đấy cũng có hình phạt dành cho osin nữa, 2 cô nên xem cho kĩ và đừng phạm lỗi.
_chúng tôi biết rồi- trời ạ, quy định dành cho osin, cái này tôi mới nghe, đúng là chủ nào tớ nấy, y chang tên thiếu gia ấy- Tiểu Quỹ nghĩ thầm.
_2 cô còn đứng đó làm gì, không có việc gì để làm sao?
_vậy chúng tôi phải làm gì đây.
_Nha Đầu, cô đem đồ ăn sáng lên cho A Vỹ thiếu gia và đánh thức thiếu gia dậy, trong khi thiếu gia ăn cô phải đứng kế bên phục vụ cho đến khi thiếu gia ăn xong rồi dọn dẹp thì mới được rời khỏi, biết chưa.
_tôi biết thưa ông quản gia, tôi lập tức đi ngay.
_còn cô, Tiểu Quỹ, cô là osin cận thân của Hoàng Tử thiếu gia, vậy thiếu gia đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa.
_thiếu gia đã dậy và đã ăn sáng rất sớm rồi.
_tôi thấy phần ăn của thiếu gia vẫn còn trong bếp đó, cô nói thiếu gia ăn gì hả???- ông quản gia trừng mắt.
_hôm nay thiếu gia có căn dặn riêng nên thức ăn do tôi chuẩn bị, chính mắt tôi đã nhìn thấy thiếu gia ăn sáng mà.
_cô nên nhớ, chăm sóc sức khỏe của thiếu gia Hoàng Tử là nhiệm vụ và bổn phận của cô, nếu thiếu gia Hoàng Tử mà có gì khiển trách, thì cô biết rồi đấy.
_vậy bây giờ tôi làm gì?
_đem đồ ăn sáng lên cho thiếu gia Tiểu Út, và cũng làm y như lúc nãy tôi căn dặn Nha Đầu, chỉ khi nào thiếu gia ăn xong mới được rời khỏi.
_dạ, tôi biết.
_A Vỹ thiếu gia, em đem đồ ăn sáng lên cho anh nè.-Nha Đầu gọi cửa nhưng không thấy A Vỹ trả lời, đoán biết anh còn ngủ nên Nha Đầu mở cửa đi vào. Cô đặt thức ăn lên bàn và đi lại giường gọi A Vỹ
_A Vỹ thiếu gia, A Vỹ thiếu gia mau dậy ăn sáng đi.-khuôn mặt Nha Đầu lúc này cuối xuống rất gần với khuôn mặt A Vỹ, mắt tròn xoe, môi mỉm cười nhìn kute cực kì.
A Vỹ mở mắt nhìn thấy Nha Đầu thì bị hớp hồn liền (sao mà thoát khỏi vẻ đẹp quá baby của Nha Đầu nhà ta)
_Nha Đầu, em dễ thương quá, sáng sớm nhìn thấy em thì ngày hôm nay của anh sẽ ngập tràn hạnh phúc, phải chi sáng nào thức dậy anh cũng được gặp mặt em.
_A Vỹ thiếu gia đừng đùa nữa, thiếu gia mau đi rửa mặt rồi qua ăn sáng đi, không thôi em bị ông quản gia la đấy.
_ok, em cho anh 5 phút nha.-rột rột rột rẹt rẹt rẹt, tất cả đã xong (ặc, ặc, ặc, sao 2 ông bà này giống nhau thế không biết, có phải 1 đôi hay không dzij)
_ăn sáng được rồi, mời thiếu gia.
_Nha Đầu, em ngỗi xuống ăn cùng anh đi.
_dạ không được đâu, quy định của osin không được ăn cùng với chủ nhân, thiếu gia cứ ăn tự nhiên, em đứng phục vụ cũng được.
Dứt câu, 3, 2, 1, rầm, Nha Đầu vừa té xuống
_Nha Đầu, Nha Đầu em làm sao thế hả?-A Vỹ la hoảng vì lo lắng.
_em không sao, thiếu gia đừng lo, chỉ là đói quá thôi.
_sáng giờ em chưa ăn gì sao- A Vỹ đỡ Nha Đầu lên- em chưa ăn gì sao nãy giờ không nói với anh, em làm anh lo quá.
_lúc nãy do không biết quy định là osin phải tập trung ăn sáng lúc 6h nên em và Tiểu Quỹ đã xuống trễ, không còn gì để ăn hết, em đói quá cho nên đứng không vững thôi, thiếu gia không cần phải lo.
_em còn nói, mặt em xanh lắm, mau qua đây, ngồi xuống, em ăn đi.
_không được đâu, đây là phần ăn sáng của thiếu gia mà.
_em cứ ăn đi, anh còn nhiều đồ ăn trong tủ lạnh lắm, anh sẽ lấy thêm cho em ăn.
_thật hả, vậy em có thể ăn hả.
_ừ.
Chỉ đợi có nhiêu đó thôi, 1 phút 30 Nha Đầu đã làm láng hết thức ăn cô vừa bưng lên cho A Vỹ, cả thức ăn đem ra trong tủ lạnh cũng bị cô xơi ráo (xém chút quên bật mí cho mấy bạn biết, Nha Đầu bên ngoài chẳng khác gì 1 thiên thần nhưng có 1 nhược điểm rất, rất nhỏ là ăn rất nhiều, vậy mà nhỏ đó má ơi, mỗi khi Nha Đầu ăn thật sự rất đáng sợ, chả biết A Vỹ có cảm tưởng gì khi nhìn thấy pà này ăn nhỉ)
_em no chưa.-A Vỹ lên tiếng hỏi, mặc dù bàn ăn của anh bây giờ toàn là bao giấy đã bị bóc ruột.
_còn thiếu chút xíu nữa, nhưng như vậy ổn hơn nhiều rồi-( chắc chết quá má ơi, ăn hết cái tủ lạnh của người ta rùi mà nói thiếu chút xíu.)
_những gì có thể ăn được thì anh đã lấy ra hết cho em ăn rồi, em nhỏ con thế mà ăn khỏe thật, lần sau anh sẽ mua thật nhiều đồ dự trữ, khi nào em đói thì hãy qua đây ăn.
_thật hả, vậy thì hay quá, vậy thì không sợ bị ông quản gia bỏ đói rồi-Nha Đầu cười vui vẻ như bắt được vàng.
_em dễ thương quá đi mất- A Vỹ cười.
_chết rồi, đã hết thức ăn, vậy thiếu gia ăn gì đây, chút nữa chắc ông quản gia sẽ trừng phạt em cho coi.
_em đừng có lo, cứ xuống dưới nói lại là anh đã ăn rồi, chút nữa anh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, quan trọng là em không bị đói thôi, em mà giống như lúc nãy thì anh sẽ lo lắm.
_thiếu gia tốt thật, em phải dọn dẹp và xuống dưới thôi, cám ơn thiếu gia nhiều lắm.
Nha Đầu dọn dẹp bàn ăn lại rồi ra ngoài
_chết rồi, lúc nãy ăn nhiều quá quên mất Tiểu Quỹ, sao mình tham ăn quá vậy chời.
Tiểu Quỹ bây giờ đang ở trong phòng của Tiểu Út, cô bưng thức ăn lên thì Tiểu Út đã thức từ lâu rồi, anh đang ngồi ngoài hành lang để chơi đàn ghita, vì không muốn phá hỏng không khí yên tĩnh đó nên Tiểu Quỹ phải im lặng cho đến khi anh đánh hết bản nhạc
_cô chỉ cần để thức ăn trên bàn rồi ra ngoài, không cần phải đứng đó mãi đâu.-Tiểu Út nói với Tiểu Quỹ.
_nhiệm vụ của tôi là đứng phục vụ thiếu gia trong khi ăn, nên thiếu gia không cần phải ngại ngùng, mời thiếu gia qua bàn ăn sáng.
__vậy nếu tôi không ăn thì cô sẽ đứng mãi trong phòng tôi à.
_dạ đúng vậy, 1 khi tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ tôi không thể rời khỏi đây.
_nghe nói cô là osin cận thân của anh hai tôi, đúng không, vậy nếu bây giờ anh hai tôi gọi điện thoại cho cô, cô sẽ tiếp tục đứng đây hay lập tức đi.
_tôi không hiểu lắm, ý của Tiểu Út thiếu gia là thế nào???
_cô không biết tính của anh hai tôi thôi, trước giờ anh ấy không như thế đâu, thật ra cô đã làm gì mà có thể khiến cho anh hai tôi thay đổi vậy.
_Tiểu Út thiếu gia, tôi thật sự không hiểu, tôi không làm gì cả, Hoàng Tử thiếu gia trước giờ chưa bao giờ đối xử tử tế với tôi, cho nên Tiểu Út thiếu gia đừng nói như thế.
_vậy cô có điều không biết, dù anh hai tôi rất ghét bị làm phiền, nhưng với con gái anh ấy chưa bao giờ có thái độ như đối với cô đâu, nếu tôi không nhầm lẫn, có thể anh hai tôi đã thích cô rồi.
_thích, không thể nào đâu Tiểu Út thiếu gia, xin thiếu gia đừng đùa với tôi nữa.
_có thể cô sẽ không tin và tôi cũng không dám chắc chắn điều gì, nhưng có điều tôi muốn nói cho cô biết, anh hai tôi đã có hôn ước rồi, người đó là Hoàng Tiểu Huân, tốt hơn hết, cô đừng bao giờ có tình cảm với anh hai tôi, rồi người bị tổn thương chỉ có thể là cô mà thôi.
_Tiểu Út thiếu gia cứ yên tâm, sẽ không có chuyện như thiếu gia nói đâu, làm sao tôi có thể thích Hoàng Tử thiếu gia, mà chuyện Hoàng Tử thiếu gia thích tôi thì lại càng không thể nào, vả lại không phải thiếu gia đã nói Hoàng Tử thiếu gia có hôn ước hay sao, như vậy thì làm sao có tình cảm với ai được.
_anh hai tôi không thích Hoàng Tiểu Huân, tôi biết chắc điều đó, nhưng còn Hoàng Tiểu Huân có thích anh hai tôi hay không tôi không biết, nhưng tôi biết chắc 1 điều, cả 2 người nhất định phải đám cưới với nhau, đó là hôn ước để 2 nhà Khâu_Hoàng đứng vững trong giới kinh doanh.
_thôi đủ rồi Tiểu Út thiếu gia ạ, tôi không biết tại sao thiếu gia lại nói nhiều với tôi về chuyện của Hoàng Tử thiếu gia, tôi và Hoàng tử thiếu gia cũng sẽ không bao giờ có chuyện giống như thiếu gia vừa nói đâu. Tiểu Út thiếu gia đã ăn xong rồi thì tôi dọn dẹp và ra ngoài đây.
_rối sẽ có ngày tôi và cô sẽ lại nói với nhau về chuyện hôm nay.
Tiểu Quỹ đã ra ngoài, trời ơi, cuối cùng là chuyện gì đây, tại sao Tiểu Út lại nói những lới như thế với cô, chuyện đó thật ra là liên quan gì đến cô chứ, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại cảm thấy đau quá, nhất là 2 chữ hôn ước của thiếu gia Hoàng Tử, Tiểu Quỹ, không thể đựoc đâu, mày không được suy nghĩ quá nhiều, chuyện của tên đáng ghét đó có thế nào cũng không liên quan đến mày, không liên quan đến mày đâu!!!!!!
The End Chap 4,
Điều Kì Diệu
Chap 5
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Quỹ và Nha Đầu nhập học, cả 2 đã thức rất sớm để làm công việc của mình, Nha Đầu thì bưng thức ăn cho A Vỹ, Tiểu Quỹ thì khổ hơn phải làm khổ sai cho Hoàng Tử vào mỗi buổi sáng và kiêm luôn phần ăn sáng của Tiểu Út, chỉ có Nha Đầu là hạnh phúc nhất, không biết cô ta vào phòng A Vỹ để phục vụ hay là vào trong ấy để ăn nữa (vì A Vỹ từng hứa là muốn ăn thì cứ đến phòng anh mà, bữa nào tg phải đi rình mới được)
Hoàng Tử, Tiểu Út, A Vỹ đã rời khỏi nhà đến trường rồi nhưng Tiểu Quỹ và Nha Đầu vẫn chưa đi, ông quản gia phải bắt họ làm hết phần việc của mình rồi mới được đến trường. Đến lúc này thì Tiểu Út và A Vỹ đều không biết Tiểu Quỹ và Nha Đầu học trường nào, chỉ có 1 mình Hoàng Tử biết mà thôi.
Đại học Đài Bắc đa phần toàn là con nhà giàu có, chủ yếu là có tiền thì đều vào học được, đây là trường liên thông từ mầm non lên đại học, nên Hoàng Tử, Tiểu Út và A Vỹ đã sớm quen với Ngạo Khuyển, Tiểu Kiệt và Uy Liêm, lập thành nhóm lollipop. Còn bên nữ thì Hoàng Tiểu Huân, cùng Đại Nha, Mei Mei, Đồng Đồng, Nhu Triết, Tiểu Mạn, Apple hợp lại thành nhóm hey girl, 2 nhóm này thường đấu khẩu nhau nhưng lại là bạn thân của nhau.
_xin chào các em học sinh thân yêu.-tiếng của thầy Na Đậu quen thuộc vang lên.
_lại là thấy nữa à, sao năm nào cũng là thầy chủ nhiệm lớp tụi em thế nhỉ.-Đồng Đồng bĩu môi.
_các em cũng biết lớp chúng ta rất đặc biệt mà, các em đã học chung với nhau 12 năm rồi còn gì, tình cảm cũng khắng khít, thầy cũng vậy, thầy đâu nỡ xa các em, thầy tin chắc các em cũng rất lưu luyến thầy đúng không??? (ắt xì, cha Na Đậu này tự tin quá đáng)
dép bay mấy chục chiếc hướng về thấy Na Đậu.
_thầy ơi, em cho thầy mượn gương soi nè, tụi em hị vọng lên đại học sẽ được gặp 1 giáo viên đẹp trai trẻ tuổi, mà sao lại gặp thầy nữa, uổng công nãy giờ em ngồi vuốt keo mái tóc của mình cho đẹp, thấy trả tiền chai keo lại cho em đi.-Mei Mei ỏng a ỏng ẹo làm dáng.
_pốp pốp- Ngạo Khuyển đập cuốn tập lên đầu Mei Mei- mê trai vừa phải thôi bà, bọn tôi mong chủ nhiệm năm nay là 1 cô giáo thật trẻ thân hình bốc lửa kia kìa.
_anh vừa nói gì hả, 1 cô gái trẻ, thân hình bốc lửa phải không?-Đại Nha vừa nói vừa nhéo lỗ tai Ngạo Khuyển khiến cho 2 nhóm cùng cười, chỉ có Hoàng Tử và Tiểu Huân ngồi sau nói chuyện, bỏ qua những lời xầm xì ồn ào của tụi bạn.
_các em thân yêu của thầy, đừng ồn nữa, thầy biết sự có mặt của thầy làm cho 1 số em không được vui, nhưng số phận lại đẩy đưa thầy trò chúng ta gặp nhau nên các em đừng phản bác nữa, thầy có 1 chuyện mới muốn thông báo với các em đây.
_là chuyện gì thầy cứ nói đại ra đi, úp úp mở mở hoài.- Ngạo Khuyển.
_là thế này, hôm nay lớp chúng ta sẽ có 2 bạn học mới đến, thầy sẽ giới thiệu với các em ngay.
_hả, sinh viên mới, sao vào lớp chúng ta được, lớp chúng ta 12 năm nay cũng chỉ có 13 người thôi mà.-Tiểu Mạn.
_có người vào cũng được cầu mong là nam, chứ bọn con gái hơn chúng ta 1 người, lúc nào biểu quyết chúng ta cũng thua hết.-Tiểu Kiệt.
_thầy rất chia buốn cho các bạn nam của chúng ta vì 2 sinh viên mới này đều là nữ.
_ha ha ha, là nữ đấy, lần nay các người không có cơ hội trở mình rồi.-Mei Mei
_ôi sung sướng quá, là nữ đấy, gái đẹp, gái đẹp đi thầy ơi.- Tiểu Kiệt lên tiếng, ông này nổi tiếng mê gái.
_được rồi, các em à, chúng ta sẽ gặp ngay thôi mà, nào mời 2 sinh viên mới vào đây.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu bước vào thì Tiểu Út và A Vỹ ngạc nhiên, chỉ có Hoàng Tử vẫn tỉnh như không vì anh đã biết trước.
_Tiểu Quỹ, Nha Đầu, sao lại là 2 cô.-Tiểu Út và A Vỹ tròn xoe mắt ngạc nhiên vô đối.
_hả, Tiểu Quỹ, là 3 thiếu gia kìa, sao chúng ta lại học cùng lớp với các thiếu gia vậy chứ??-Nha Đầu cũng ngạc nhiên không kém, còn Tiểu Quỹ thì như đứng hình
_rồi, đại hoa lại ập xuống đầu mình nữa rồi, cứ nghĩ đi học sẽ thoát được anh ta, ai ngờ lại học cùng lớp,trời ạ.
_A Vỹ, Tiểu Út, 2 em biết 2 người này à, vậy ra cũng là người quen, thôi 2 em giới thiệu trước đi rồi về chỗ làm quen với mọi người.
_chào các bạn, mình là Tiểu Quỹ, còn đây là Nha Đầu, bọn mình mới tới xin mọi người tận tình giúp đỡ.
_tốt rồi, 2 em xuống chỗ ngồi đi, chỗ nào trống thì ngồi, các em muốn ngồi đâu cũng được cả.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu xuống ngồi bạn sau Đại Nha và Tiểu Huân
_chào 2 bạn, mình là Đại Nha, từ nay chúng ta là bạn nha. Bạn là Tiểu Quỹ đúng không, tên của bạn nghe ngộ quá, nhưng cả 2 bạn ai cũng xinh hết.
_cám ơn, các bạn đều quen nhau cả à.-Nha Đầu
_ừ, bọn mình học cùng nhau từ lớp 1 đến giờ, để mình giới thiệu nha, mình là Đại Nha đã nói vừa nãy rồi, kế bên mình là Tiểu Huân, kia là nhu Triết, Tiểu Mạn, Mei Mei, Đồng Đồng, Apple, nhóm hey girl của bọn mình gồm 7 người. Còn bên nam là nhóm lollipop, gồm 6 người, anh em sinh ba Hoàng Tử, Tiểu Út, A Vỹ, còn lại là Tiểu Kiệt, Uy Liêm, Ngạo Khuyển.
_vậy à, bọn mình biết rồi, cám ơn Đại Nha.
_lúc nãy bọn tôi nghe Tiểu Út và A Vỹ gọi 2 cô mà, bộ có quen trước với anh em họ hả.
_À tôi, tôi..
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 589[ 4126 ngày trước - Xem: ]