doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:51 |
r />
_chị Monney à, em..
_ai vừa bảo sẽ đuổi cô nhân viên này vậy.-vị tổng giám đốc bước vào.
_xin chào tổng giám đốc.
_chị Monney, tôi vừa nghe chị nói đuổi cô này đi đúng không?
_dạ đúng ạ, lúc nãy cô ấy đã có thái độ không phải với tồng giám đốc, resort chúng ta không thể chấp nhận 1 nhân viên như thế.
_vậy à, nhưng mà trước khi cô ta đi, tôi nghĩ chị cũng lên phòng kế toán lãnh lương luôn đi.
_tại, tại sao vậy thưa tổng giám đốc.- chị Monney há hốc mồm ngạc nhiên.
_chị thân là quản lí ở đây, mà sắp xếp nhân lực kiểu gì, lúc nãy ở ngoài biển có 1 du khách chết đuối nhưng tôi không thấy 1 nhân viên cứu hộ nào cả, nếu không có cô nhân viên mà chị định đuổi đây này, thì danh tiếng của resort chúng ta coi như tiêu tan cả, chị Monney, tôi cần 1 lời giải thích.-tổng giám đốc nói với giọng sắc lạnh.
_tôi,tôi....- quá bất ngờ nên chị Monney chỉ lúng túng
_tôi cảnh cáo chị, trừ 1 nửa tháng lương, tháng này chị không có ngày nghỉ, còn cô nhân viên này thì không ai được đuổi cả, chị nghe rõ chưa.
_dạ tôi biết thưa tồng giám đốc.
_bây giờ tôi cho cô nghỉ.-vị tổng giám đốc quay qua Tiểu Quỹ-cô trở về nhà thay đồ đi.
_cám ơn tổng giám đốc.
Tiểu Quỹ trở về cô nhi viện
_Tiểu Quỹ, sao con lại về đây giờ này, con không xảy ra chuyện gì chứ.-giọng nói của sour Tâm nhìn Tiểu Quỹ hiền từ trìu mến
_dạ không có chuyện gì đâu sour, lúc nãy con cứu 1 đứa bé ở ngoài biển nên tổng giám đốc cho con về nhà thay quần áo, sour đừng quá lo lắng.
_sao lại không lo lắng chứ, sour xem con và Nha Đầu như con gái của mình, con đó, lúc nào cũng ra tay nghĩa hiệp, lần nào cũng làm cho mình thiệt thòi, sour biết con tốt bụng nhưng ít ra cũng nên nghĩ cho mình 1 chút.
_con biết mà, trong lòng con,sour như mẹ ruột của con vậy, nếu không được sour thương yêu chăm sóc, không biết con sẽ ra sao.
_Con đừng như vậy, mau vào trong thay quần áo đi, mặc đồ ướt dễ bệnh lắm đó. À lúc nãy, người đưa thư đến gởi cho con và Nha Đần giấy báo nhập học đó.
_Sour ơi, con và Nha Đầu đã đậu vào trường đại học Đài Bắc rồi. Con cứ tưởng sẽ không đậu, con mừng quá.
_Tốt rồi, Tiểu Quỹ à, con phải nắm bắt cơ hội này thật chặt, tương lai của 2 con đều bắt đầu từ đây đó, vậy khi nào mới là ngày nhập học.
_thư này đã gởi cách đây nửa tháng, nhưng nếu tính tới hôm nay thì chỉ còn 1 tuần nữa thôi.
_con vào trong thay quần áo trước đi, rồi đi nói cho Nha Đầu biết, 2 con phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa, đại học Đài Bắc ở tận thành phố, cách đây cả ngày đường, 2 con phải tranh thủ lên đó trước vài ngay mới được.
_con biết rồi, con vào thay quần áo rồi sẽ đi báo cho Nha Đầu biết ngay.
Tiểu Quỹ mặt mày vui hớn hở, lập tức thay quần áo và chạy như bay đến resort Hoàng gia.
_Nha Đầu, Nha Đầu à. Này mọi người có thấy Nha Đầu ở đâu không vậy.
_nói nhỏ thôi, từ lúc cô về, chị Monney tha hồ đì cô ta làm việc, bây giờ còn đang bắt Nha Đầu chùi tolet nữa đó.
_gì kì vậy, chẳng phải lúc nãy chị ta đã bị tổng giám đốc cảnh cáo rồi sao, ở đâu mà chị ta lại lộng quyền vậy.
_lúc nãy cô làm cho chị Monney mất mặt như vậy, đương nhiên chị ta phải trả thù cô rồi, nhưng tổng giám đốc đã nói không được đuổi cô thì chị ấy phải trút hết tức giận lên cô bạn của cô thôi, xem như là Nha Đầu không may mắn.
_trời ạ,, có gì thì tìm tôi này, làm gì mà ức hiếp Nha Đầu, tôi phải đi tim tổng giám đốc.
_cô khỏi tìm, tổng giám đốc đã trở về thành phố rồi, chắc là có chuyện khẩn gì đó, chính vì tổng giám đốc đi, chị Monney mới đối phó cô bạn của cô được chứ.
_thật quá đáng mà.-Tiểu Quỹ giận sôi gan, tính cô là thế, làm gì cô cũng được cả, nhưng mà ức hiếp Nha Đầu thì cô không cho phép.
_Nha Đầu, Nha Đầu à.-Tiểu Quỹ chạy vào nhà vệ sinh tìm.
_Tiểu Quỹ, sao cậu quay lại, cậu về đì, chị Monney mà thấy cậu thì chị ta không để yên đâu.
_Mình không sợ chị ta đâu, đi ngay đi, chúng ta không làm ở đây nữa, lên phòng kế toán lấy lương rồi về thôi.
_sao sao, Tiểu Quỹ cậu nói thật hay nói đùa thế.
_mình nói thật.- mặt Tiểu Quỹ nghiêm túc.
Chị Monney đi tới (cái bà quản lí này, đánh hơi thấy Tiểu Quỹ ở đâu là lại kiếm chuyện liền)
_chị Monney tới đúng lúc lắm, chị đừng có mà quá đáng, chị tức giận tôi cũng được, nói thẳng với tôi này, đừng có mà ức hiếp bạn tôi.
_cô đang nói chuyện với ai thế hả, dù gì tôi cũng là quản lí ở đây.
_tổng giám đốc ở đây, tôi cũng nói chuyện như thế, chị đừng dọa tôi.
_tổng giám đốc đã đi rồi, ở đây tôi là người có quyền nhất, tôi ghét cô thì sao, mà đì cô ta làm thì sao, không thích hay không muốn làm đều có thể xin nghỉ.
_ok, chị chỉ muốn tôi nghỉ thôi, được, tôi nghỉ, tôi va Nha Đầu cùng nghỉ, bắt đầu từ hôm nay, bây giờ tôi lên phòng kế toán lãnh lương.
_ô hô, cô nói gì, cái này là tự cô nói đấy nhá, chứ tôi không phải đuổi cô, được thôi, vậy bắt đầu từ bây giờ, 2 cô không còn là người của resort Hoàng gia nữa, có thể đi được rồi đó.
_từ từ, phải đi lấy lương chứ, sẽ nhanh thôi mà, chúng ta đi thôi Nha Đầu.
Tiểu Quỹ kéo tay Nha Đầu ra ngoài và cười rất khoái chí.
_Tiểu Quỹ, cậu còn cười được, tự nhiên đòi nghỉ vậy, từ nay chúng ta biết làm gì?
_thì khỏi làm, ở nhà cho khỏe.
_mình đang lo muốn chết mà cậu còn vậy, bả chỉ đì mình chút thôi, có gì đâu mà cậu cãi nhau với bả làm gì, giờ chắc bả sẽ khoái chí lắm.
_mình mới là người khoái chí đây, dù sao cũng phải nghỉ, trước khi nghỉ có thể chơi bả 1 vố thì thật mát lòng, lúc nào cũng ức hiếp 2 đứa mình hết.
Điều Kì Diệu
_cậu nói sao, dù sao cũng phải nghỉ là thế nào.
_IQ cậu thấp đúng là thấp thật, không hiểu sao lại đậu được đại học Đài Bắc nữa à.
_cái gì, mình đậu đại học Đài Bắc, thật à,, oh my god, cuối cùng tôi cũng đậu rồi, huga.-vừa nói Nha Đầu vừa nhảy cỡn lên cứ như 1 đứa con nít.
_đủ rồi, mình không ngời cậu lại bệnh nặng như vậy đó, bạn bè lâu nay mà mình không để ý, tệ thật, tệ thật
_ý cậu nói mình khùng hả, khùng này, khùng này.
Nha Đầu rượt Tiểu Quỹ chạy khắp resort, cả 2 cười rất vô tư.
cho tg nói vài lời nhá, vì mạch truyện đã thế rồi, tg không thể lượt bớt được, nên phần đầu còn ở cô nhi viện hơi buốn chán, nhưng từ chap 2 Tiểu Quỹ và Nha Đầu đã lên thành phố rùi thì sẽ oanh liệt hơn, các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha, thank
Chap 2
Trước ngày Tiểu Quỹ và Nha Đầu lên thành phố, sour Tâm đã gọi Tiểu Quỹ vào phòng riêng để nói chuyện
_sour Tâm à, là con Tiểu Quỹ đây.
_Tiểu Quỹ, con vào đây đi.-giọng nói của sour Tâm từ tốn, vẻ mặt rất nghiêm túc, thật ra sour muốn nói với cô chuyện gì, đó là điều mà từ nãy tới giờ Tiểu Quỹ luôn thắc mắc
_sour Tâm à, sour có chuyện gì muốn nói với con vậy.
_Tiểu Quỹ, con đã 19 tuổi rồi, đã đến lúc sour nên trả lại cho con những thứ thuộc về con.-sour Tâm vừa nói, vừa mở tủ lấy ra 1 cái hộp nhỏ được bảo quản rất kĩ.
_đây, Tiểu Quỹ à, con hãy mở ra xem đi.
Tiểu Quỹ mở hộp ra, trong hộp chỉ là 1 sợi dây chuyền mặt đá quý màu lam mà thôi.
_sour à, sợi dây chuyền này là sao, nó đâu phải là của con.
_không đâu, sợi dây chuyền này là của con, lúc nhỏ khi con bị bỏ rơi trước cô nhi viện thì sợi dây chuyền này đã được để cùng rồi, nó đã bị đứt, sour không biết là do mẹ con cố tình để lại, hay là đã tháo nó ra nhưng không may bị rớt vào khăn quấn.Có thể nó sẽ giúp con tìm lại ba mẹ của con đó.
_chỉ là 1 sợi dây chuyền thì làm sao có thể tìm được ba mẹ, con nghĩ chắc cả đời này con cũng không tìm được họ đâu.
_con đừng nản lòng, Chúa sẽ có sắp xếp, chỉ cần con luôn sống thật với chính mình, hạnh phúc sẽ luôn ở bên con, lần này lên thành phố chắc phải lâu lắm sour mới có thể gặp lại con và Nha Đầu, vì vậy sour mới quyết định trả lại tín vật này cho con, Tiểu Quỹ con hãy giữ thật kĩ đó.
_con cám ơn sour, con hứa sẽ cố gắng học hành thật tốt, con sẽ trở về nơi này để gầy dựng cô nhi viện ngày 1 lớn mạnh, lúc đó sẽ có thể chăm sóc cho nhiều trẻ em bị bỏ rơi rồi.
_con ngoan lắm, thật không uổng công lâu nay sour thương con như vậy.
_sour à, đây là tiền lương của con và Nha Đầu, sour hãy cầm lấy để lo cho các em, con và Nha Đầu đi rồi chắc mấy sour sẽ vất vả lắm.
_con hãy giữ lại để lo đóng tiền học và trang trải, trên thành phố cái gì cũng mắc cả.
_sour đừng lo, con và Nha Đầu đã dành dụm được 1 số tiền kha khá, đủ để chúng con trang trải, vả lại tụi con sẽ tìm việc làm thêm, cho nên sour đừng lo, nếu sour không nhận con sẽ không an tâm đi đâu.
_vậy thì sour nhận, sour thay mặt tất cả các bạn nhỏ ở đây cảm ơn 2 con.
Tiểu Quỹ tạm biệt sour Tâm và trở về phòng, sáng sớm hôm sau, cô cùng Nha Đầu bắt đầu lên thành phố.
Thành phố Đài Bắc, 7h tối
Nha Đầu và Tiểu Quỹ đã đến thành phố, sau cả ngày ngồi xe, cả 2 đêu mệt nhoài người
_Nha Đầu, cậu ngồi đây giữ đồ nha, mình đi mua nước uống, mệt lả người rồi.
_ừ, cậu đi đi, nhớ mua cho mình uống với.
Tiểu Quỹ vừa quay mặt đi, thì đã có 1 thanh niên lại gần Nha Đầu giả bộ hỏi chuyện, hắn ta là 1 tên cướp giật, hắn đã để ý đến cái giỏ của Nha Đầu đang để bên người, bất thình lình tên đó quơ lấy cái giỏ thật nhanh và chạy đi, Nha Đầu hét toáng lên
_giựt đồ, giựt đồ, mau trả giỏ xách lại cho tôi.
Tiểu Quỹ vẫn chưa đi xa, nghe tiếng Nha Đầu la lên thì quay lại và cả 2 rượt theo nhưng do quá mệt mỏi nên không chạy lại, Tiểu Quỹ và Nha Đầu đã tông phải 1 thanh niên và kết quả là cả 3 cùng ngã xuống
_ây da, trời ơi, cái gì thế này.
_xin lỗi, thành thật xin lỗi anh, chúng tôi vội quá.-Nha Đầu bổi rối
Tiểu Quỹ nhanh chóng đứng lên tìm nhưng không thấy tên giựt đồ đâu nữa, cô mệt quá nên ngồi phịch xuống
_thôi rồi, hết rồi, trời ơi là trời.
_Tiểu Quỹ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây.
_cậu hỏi mình mình biết hỏi ai đây, nếu không phải tại anh thì tôi đã đuổi kịp tên khốn kiếp kia rồi.-Tiểu Quỹ trừng mắt với tên thanh niên mà cả 2 tông phải.
_đâu phải tại anh ta đâu, tụi mình đụng anh ta té mà.
_cậu còn nói nữa, tất cả là tại cậu đó, nói chuyện với người lạ làm gì, bây giờ không biết phải tính làm sao nữa đây, chúng ta không còn 1 đồng xu nào hết đó.
Cả Nha Đầu va Tiểu Quỹ cùng làm mặt rầu rĩ
_có chuyện gì xảy ra với 2 cô vậy, lúc nãy 2 cô vội đuổi theo tên khốn nào thế.-anh thanh niên hỏi.
_chúng tôi vừa bị giựt đồ, lúc nãy chạy vội là để đuổi theo tên đó nên va vào anh, và hắn cũng chạy mất, tất cả số tiền chúng tôi có đều bị mất hết rồi.-Nha Đầu từ tốn
_vậy nhà 2 cô ở đâu, tôi đưa 2 cô về dùm cho.
_chúng tôi làm gì có nhà chứ, vừa mới ở quê lên, bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa đây, Tiểu Quỹ, hay là chúng ta trở về vậy.
_chúng ta có tiền mua vé xe về hay sao, vả lại chúng ta mới lên đây, trở về sẽ làm cho mấy sour lo lắm, công việc ở resort chúng ta cũng đã xin nghỉ, bằng bất cứ giá nào cũng không thể trở về, từ từ chúng ta sẽ kiếm việc làm.
_vậy tối nay 2 cô định ở đâu, nếu 2 cô không có chỗ ở thì về nhà tôi đi, dù sao cũng tại tôi mà 2 cô bị mất hết tiền, tôi cũng có trách nhiệm.
_được đó, vậy thì cám ơn anh nha, nếu anh không nói thế thật tình hôm nay có lẽ chúng tôi đã phải ngủ ngoài đường rồi.
_để tôi xách vali dùm cho, xe tôi ở ngoài này thôi, 2 cô đi theo tôi.
_cám ơn anh nhiều lắm.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu lên xe của anh thanh niên đó và theo anh ta về nhà, theo Tiểu Quỹ quan sát, người thanh niên này là con nhà giàu có, nội chiếc xe hơi của anh ta thôi đã quá sang trọng rồi.
_2 cô xưng hô thế nào, để nói chuyện với nhau được dễ dàng hơn.
_à tôi tên Nha Đầu, còn cô ấy là Tiểu Quỹ.
_tên 2 cô rất ngộ nhưng cũng thật dễ thương. Còn tên của tôi là Awei, các cô có thể gọi là A Vỹ cho thân mật.
_đã tới nhà tôi rồi, 2 cô xuống đi, sẽ có người ra xách vali dùm cho 2 cô.
Đúng như lời Tiểu Quỹ nhận xét, nhà của A Vỹ rất lớn, cả 1 cơ ngơi đồ sộ, nhìn vào cứ như 1 khu nghĩ mát thì đúng hơn, xe hơi chạy vào đến tận cổng, xe vừa tới thì đã có đến 6 người giúp việc chạy đến chào hỏi
_xin chào A Vỹ thiếu gia.2 cô gái này là..
_họ là bạn của tôi, mau vào nhà chuẩn bị đồ ăn mau lên.
_dạ tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay, xin mời thiếu gia và 2 tiểu thư vào trong.
_Tiểu Quỹ, cậu nghe gì không, anh ta vừa gọi 2 đứa mình là tiểu thư đấy, từ nhỏ đến lớn mới có người gọi mình như thế, nghe sướng quá đi mất.-Nha Đầu khoái chí cười khúc khích.
Bước vào nhà, cả 2 cô còn ngạc nhiên hơn, tất cả đồ đạc được bố trí rất sang trọng và quý phái, toàn là đồ cao cấp đắt tiền mà từ nhỏ đến giờ 2 cô mới thấy lần đầu
_A Vỹ, nhà của anh đẹp quá, chúng tôi nhìn hoa cả mắt.
_các cô cứ tự nhiên, căn nhà này rất lớn nhưng chỉ có 3 anh em tôi ở thôi, các cô muốn ở bao lâu cũng được hết, khi nào có được chỗ rồi thì đi cũng không sao?
_A Vỹ thiếu gia, đồ ăn đã được dọn lên, mời A Vỹ thiếu gia và 2 tiểu thư qua dùng bữa.
_chắc 2 cô đói rồi, qua đây ăn chút gì đi.-A Vỹ lên tiếng.
_anh thật là tốt bụng, ở thành phố này người tốt bụng giống như anh thật hiếm có, chẳng những mời chúng tôi về nhà ở còn chu đáo nữa.-Nha Đầu nói làm A Vỹ đỏ cả mặt.
_thế 2 cô ở quê lên đây để làm gì, có dự định gì chưa.
_2 chúng tôi lên đây để học đại học, số tiền vừa mất là để đóng học phí, còn chuyện sinh hoạt trên đây chúng tôi sẽ đi làm thêm, nhưng giờ tiền đã mất cả rồi, chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa, chắc không thể học quá.
_Tôi có thể cho 2 cô mượn mà.-A Vỹ đề nghị
_nhưng tôi và anh đâu có quen biết, anh không sợ 2 chúng tôi quỵt luôn sao.
_nhìn 2 cô đâu giống hạng người đó, mà có quỵt luôn cũng không sao, bao nhiêu tiền dữ vậy chứ.
_đâu có được, chúng tôi nhất định phải tra lại cho anh, nhưng chắc phải lâu lắm, bây giờ chúng tôi còn chưa biết làm gì, à, nhà của anh lớn thế này có cần người giúp việc hay không, tôi và Nha Đầu chuyện gì cũng biết làm cả, nếu tôi làm người giúp việc ở đây rồi, anh sẽ không sợ tôi quỵt tiền.
_cô tính nghe cũng được đó, nhưng như vậy có thiệt thòi cho 2 cô quá không??
_2 chúng tôi đã làm quen cái nghề này rồi, anh không cần phải lo, chúng tôi làm việc đàng hoàng để kiếm tiền, sợ gì thiệt thòi hay không thiệt thòi chứ.
_ông quản gia à, ông có thể sắp xếp 2 người bạn của tôi làm việc ở nhà này không?
_A Vỹ thiếu gia, tôi phải hỏi lại Hoàng Tử thiếu gia đã, vì mọi việc lớn nhỏ trong nhà này đều phải thông qua cậu ấy.
_ai vừa nhắc đến tôi thế???
_anh hai, anh đên đúng lúc lắm, em có chuyện muốn nói với anh nè.
_sao cái giọng này nghe quen quen, mình nghe ở đâu rồi nè.- Tiểu Quỹ nghĩ thầm.
Hoàng Tử vừa bước xuống thì cả 2 đều hét lên
_sao anh/ cô lại ở đây???????
Điều Kì Diệu
5 ngạc nhiên cho cả 2, Hoàng Tử nhanh chóng lấy lại phong độ của mình, dù sao anh cũng đường đường là 1 tổng giám đốc cơ mà
_sao 2 cô lại ở đây, có biết 2 cô đang nhập cư bất hợp pháp hay không hả?
_thưa tồng giám đốc, ủa quên, sao tôi phải gọi anh như vậy, tôi đâu còn làm việc ở resort nữa đâu, nè, anh đừng có lúc nào gặp tôi cũng giở cái giọng khó
_ai vừa bảo sẽ đuổi cô nhân viên này vậy.-vị tổng giám đốc bước vào.
_xin chào tổng giám đốc.
_chị Monney, tôi vừa nghe chị nói đuổi cô này đi đúng không?
_dạ đúng ạ, lúc nãy cô ấy đã có thái độ không phải với tồng giám đốc, resort chúng ta không thể chấp nhận 1 nhân viên như thế.
_vậy à, nhưng mà trước khi cô ta đi, tôi nghĩ chị cũng lên phòng kế toán lãnh lương luôn đi.
_tại, tại sao vậy thưa tổng giám đốc.- chị Monney há hốc mồm ngạc nhiên.
_chị thân là quản lí ở đây, mà sắp xếp nhân lực kiểu gì, lúc nãy ở ngoài biển có 1 du khách chết đuối nhưng tôi không thấy 1 nhân viên cứu hộ nào cả, nếu không có cô nhân viên mà chị định đuổi đây này, thì danh tiếng của resort chúng ta coi như tiêu tan cả, chị Monney, tôi cần 1 lời giải thích.-tổng giám đốc nói với giọng sắc lạnh.
_tôi,tôi....- quá bất ngờ nên chị Monney chỉ lúng túng
_tôi cảnh cáo chị, trừ 1 nửa tháng lương, tháng này chị không có ngày nghỉ, còn cô nhân viên này thì không ai được đuổi cả, chị nghe rõ chưa.
_dạ tôi biết thưa tồng giám đốc.
_bây giờ tôi cho cô nghỉ.-vị tổng giám đốc quay qua Tiểu Quỹ-cô trở về nhà thay đồ đi.
_cám ơn tổng giám đốc.
Tiểu Quỹ trở về cô nhi viện
_Tiểu Quỹ, sao con lại về đây giờ này, con không xảy ra chuyện gì chứ.-giọng nói của sour Tâm nhìn Tiểu Quỹ hiền từ trìu mến
_dạ không có chuyện gì đâu sour, lúc nãy con cứu 1 đứa bé ở ngoài biển nên tổng giám đốc cho con về nhà thay quần áo, sour đừng quá lo lắng.
_sao lại không lo lắng chứ, sour xem con và Nha Đầu như con gái của mình, con đó, lúc nào cũng ra tay nghĩa hiệp, lần nào cũng làm cho mình thiệt thòi, sour biết con tốt bụng nhưng ít ra cũng nên nghĩ cho mình 1 chút.
_con biết mà, trong lòng con,sour như mẹ ruột của con vậy, nếu không được sour thương yêu chăm sóc, không biết con sẽ ra sao.
_Con đừng như vậy, mau vào trong thay quần áo đi, mặc đồ ướt dễ bệnh lắm đó. À lúc nãy, người đưa thư đến gởi cho con và Nha Đần giấy báo nhập học đó.
_Sour ơi, con và Nha Đầu đã đậu vào trường đại học Đài Bắc rồi. Con cứ tưởng sẽ không đậu, con mừng quá.
_Tốt rồi, Tiểu Quỹ à, con phải nắm bắt cơ hội này thật chặt, tương lai của 2 con đều bắt đầu từ đây đó, vậy khi nào mới là ngày nhập học.
_thư này đã gởi cách đây nửa tháng, nhưng nếu tính tới hôm nay thì chỉ còn 1 tuần nữa thôi.
_con vào trong thay quần áo trước đi, rồi đi nói cho Nha Đầu biết, 2 con phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa, đại học Đài Bắc ở tận thành phố, cách đây cả ngày đường, 2 con phải tranh thủ lên đó trước vài ngay mới được.
_con biết rồi, con vào thay quần áo rồi sẽ đi báo cho Nha Đầu biết ngay.
Tiểu Quỹ mặt mày vui hớn hở, lập tức thay quần áo và chạy như bay đến resort Hoàng gia.
_Nha Đầu, Nha Đầu à. Này mọi người có thấy Nha Đầu ở đâu không vậy.
_nói nhỏ thôi, từ lúc cô về, chị Monney tha hồ đì cô ta làm việc, bây giờ còn đang bắt Nha Đầu chùi tolet nữa đó.
_gì kì vậy, chẳng phải lúc nãy chị ta đã bị tổng giám đốc cảnh cáo rồi sao, ở đâu mà chị ta lại lộng quyền vậy.
_lúc nãy cô làm cho chị Monney mất mặt như vậy, đương nhiên chị ta phải trả thù cô rồi, nhưng tổng giám đốc đã nói không được đuổi cô thì chị ấy phải trút hết tức giận lên cô bạn của cô thôi, xem như là Nha Đầu không may mắn.
_trời ạ,, có gì thì tìm tôi này, làm gì mà ức hiếp Nha Đầu, tôi phải đi tim tổng giám đốc.
_cô khỏi tìm, tổng giám đốc đã trở về thành phố rồi, chắc là có chuyện khẩn gì đó, chính vì tổng giám đốc đi, chị Monney mới đối phó cô bạn của cô được chứ.
_thật quá đáng mà.-Tiểu Quỹ giận sôi gan, tính cô là thế, làm gì cô cũng được cả, nhưng mà ức hiếp Nha Đầu thì cô không cho phép.
_Nha Đầu, Nha Đầu à.-Tiểu Quỹ chạy vào nhà vệ sinh tìm.
_Tiểu Quỹ, sao cậu quay lại, cậu về đì, chị Monney mà thấy cậu thì chị ta không để yên đâu.
_Mình không sợ chị ta đâu, đi ngay đi, chúng ta không làm ở đây nữa, lên phòng kế toán lấy lương rồi về thôi.
_sao sao, Tiểu Quỹ cậu nói thật hay nói đùa thế.
_mình nói thật.- mặt Tiểu Quỹ nghiêm túc.
Chị Monney đi tới (cái bà quản lí này, đánh hơi thấy Tiểu Quỹ ở đâu là lại kiếm chuyện liền)
_chị Monney tới đúng lúc lắm, chị đừng có mà quá đáng, chị tức giận tôi cũng được, nói thẳng với tôi này, đừng có mà ức hiếp bạn tôi.
_cô đang nói chuyện với ai thế hả, dù gì tôi cũng là quản lí ở đây.
_tổng giám đốc ở đây, tôi cũng nói chuyện như thế, chị đừng dọa tôi.
_tổng giám đốc đã đi rồi, ở đây tôi là người có quyền nhất, tôi ghét cô thì sao, mà đì cô ta làm thì sao, không thích hay không muốn làm đều có thể xin nghỉ.
_ok, chị chỉ muốn tôi nghỉ thôi, được, tôi nghỉ, tôi va Nha Đầu cùng nghỉ, bắt đầu từ hôm nay, bây giờ tôi lên phòng kế toán lãnh lương.
_ô hô, cô nói gì, cái này là tự cô nói đấy nhá, chứ tôi không phải đuổi cô, được thôi, vậy bắt đầu từ bây giờ, 2 cô không còn là người của resort Hoàng gia nữa, có thể đi được rồi đó.
_từ từ, phải đi lấy lương chứ, sẽ nhanh thôi mà, chúng ta đi thôi Nha Đầu.
Tiểu Quỹ kéo tay Nha Đầu ra ngoài và cười rất khoái chí.
_Tiểu Quỹ, cậu còn cười được, tự nhiên đòi nghỉ vậy, từ nay chúng ta biết làm gì?
_thì khỏi làm, ở nhà cho khỏe.
_mình đang lo muốn chết mà cậu còn vậy, bả chỉ đì mình chút thôi, có gì đâu mà cậu cãi nhau với bả làm gì, giờ chắc bả sẽ khoái chí lắm.
_mình mới là người khoái chí đây, dù sao cũng phải nghỉ, trước khi nghỉ có thể chơi bả 1 vố thì thật mát lòng, lúc nào cũng ức hiếp 2 đứa mình hết.
Điều Kì Diệu
_cậu nói sao, dù sao cũng phải nghỉ là thế nào.
_IQ cậu thấp đúng là thấp thật, không hiểu sao lại đậu được đại học Đài Bắc nữa à.
_cái gì, mình đậu đại học Đài Bắc, thật à,, oh my god, cuối cùng tôi cũng đậu rồi, huga.-vừa nói Nha Đầu vừa nhảy cỡn lên cứ như 1 đứa con nít.
_đủ rồi, mình không ngời cậu lại bệnh nặng như vậy đó, bạn bè lâu nay mà mình không để ý, tệ thật, tệ thật
_ý cậu nói mình khùng hả, khùng này, khùng này.
Nha Đầu rượt Tiểu Quỹ chạy khắp resort, cả 2 cười rất vô tư.
cho tg nói vài lời nhá, vì mạch truyện đã thế rồi, tg không thể lượt bớt được, nên phần đầu còn ở cô nhi viện hơi buốn chán, nhưng từ chap 2 Tiểu Quỹ và Nha Đầu đã lên thành phố rùi thì sẽ oanh liệt hơn, các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha, thank
Chap 2
Trước ngày Tiểu Quỹ và Nha Đầu lên thành phố, sour Tâm đã gọi Tiểu Quỹ vào phòng riêng để nói chuyện
_sour Tâm à, là con Tiểu Quỹ đây.
_Tiểu Quỹ, con vào đây đi.-giọng nói của sour Tâm từ tốn, vẻ mặt rất nghiêm túc, thật ra sour muốn nói với cô chuyện gì, đó là điều mà từ nãy tới giờ Tiểu Quỹ luôn thắc mắc
_sour Tâm à, sour có chuyện gì muốn nói với con vậy.
_Tiểu Quỹ, con đã 19 tuổi rồi, đã đến lúc sour nên trả lại cho con những thứ thuộc về con.-sour Tâm vừa nói, vừa mở tủ lấy ra 1 cái hộp nhỏ được bảo quản rất kĩ.
_đây, Tiểu Quỹ à, con hãy mở ra xem đi.
Tiểu Quỹ mở hộp ra, trong hộp chỉ là 1 sợi dây chuyền mặt đá quý màu lam mà thôi.
_sour à, sợi dây chuyền này là sao, nó đâu phải là của con.
_không đâu, sợi dây chuyền này là của con, lúc nhỏ khi con bị bỏ rơi trước cô nhi viện thì sợi dây chuyền này đã được để cùng rồi, nó đã bị đứt, sour không biết là do mẹ con cố tình để lại, hay là đã tháo nó ra nhưng không may bị rớt vào khăn quấn.Có thể nó sẽ giúp con tìm lại ba mẹ của con đó.
_chỉ là 1 sợi dây chuyền thì làm sao có thể tìm được ba mẹ, con nghĩ chắc cả đời này con cũng không tìm được họ đâu.
_con đừng nản lòng, Chúa sẽ có sắp xếp, chỉ cần con luôn sống thật với chính mình, hạnh phúc sẽ luôn ở bên con, lần này lên thành phố chắc phải lâu lắm sour mới có thể gặp lại con và Nha Đầu, vì vậy sour mới quyết định trả lại tín vật này cho con, Tiểu Quỹ con hãy giữ thật kĩ đó.
_con cám ơn sour, con hứa sẽ cố gắng học hành thật tốt, con sẽ trở về nơi này để gầy dựng cô nhi viện ngày 1 lớn mạnh, lúc đó sẽ có thể chăm sóc cho nhiều trẻ em bị bỏ rơi rồi.
_con ngoan lắm, thật không uổng công lâu nay sour thương con như vậy.
_sour à, đây là tiền lương của con và Nha Đầu, sour hãy cầm lấy để lo cho các em, con và Nha Đầu đi rồi chắc mấy sour sẽ vất vả lắm.
_con hãy giữ lại để lo đóng tiền học và trang trải, trên thành phố cái gì cũng mắc cả.
_sour đừng lo, con và Nha Đầu đã dành dụm được 1 số tiền kha khá, đủ để chúng con trang trải, vả lại tụi con sẽ tìm việc làm thêm, cho nên sour đừng lo, nếu sour không nhận con sẽ không an tâm đi đâu.
_vậy thì sour nhận, sour thay mặt tất cả các bạn nhỏ ở đây cảm ơn 2 con.
Tiểu Quỹ tạm biệt sour Tâm và trở về phòng, sáng sớm hôm sau, cô cùng Nha Đầu bắt đầu lên thành phố.
Thành phố Đài Bắc, 7h tối
Nha Đầu và Tiểu Quỹ đã đến thành phố, sau cả ngày ngồi xe, cả 2 đêu mệt nhoài người
_Nha Đầu, cậu ngồi đây giữ đồ nha, mình đi mua nước uống, mệt lả người rồi.
_ừ, cậu đi đi, nhớ mua cho mình uống với.
Tiểu Quỹ vừa quay mặt đi, thì đã có 1 thanh niên lại gần Nha Đầu giả bộ hỏi chuyện, hắn ta là 1 tên cướp giật, hắn đã để ý đến cái giỏ của Nha Đầu đang để bên người, bất thình lình tên đó quơ lấy cái giỏ thật nhanh và chạy đi, Nha Đầu hét toáng lên
_giựt đồ, giựt đồ, mau trả giỏ xách lại cho tôi.
Tiểu Quỹ vẫn chưa đi xa, nghe tiếng Nha Đầu la lên thì quay lại và cả 2 rượt theo nhưng do quá mệt mỏi nên không chạy lại, Tiểu Quỹ và Nha Đầu đã tông phải 1 thanh niên và kết quả là cả 3 cùng ngã xuống
_ây da, trời ơi, cái gì thế này.
_xin lỗi, thành thật xin lỗi anh, chúng tôi vội quá.-Nha Đầu bổi rối
Tiểu Quỹ nhanh chóng đứng lên tìm nhưng không thấy tên giựt đồ đâu nữa, cô mệt quá nên ngồi phịch xuống
_thôi rồi, hết rồi, trời ơi là trời.
_Tiểu Quỹ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây.
_cậu hỏi mình mình biết hỏi ai đây, nếu không phải tại anh thì tôi đã đuổi kịp tên khốn kiếp kia rồi.-Tiểu Quỹ trừng mắt với tên thanh niên mà cả 2 tông phải.
_đâu phải tại anh ta đâu, tụi mình đụng anh ta té mà.
_cậu còn nói nữa, tất cả là tại cậu đó, nói chuyện với người lạ làm gì, bây giờ không biết phải tính làm sao nữa đây, chúng ta không còn 1 đồng xu nào hết đó.
Cả Nha Đầu va Tiểu Quỹ cùng làm mặt rầu rĩ
_có chuyện gì xảy ra với 2 cô vậy, lúc nãy 2 cô vội đuổi theo tên khốn nào thế.-anh thanh niên hỏi.
_chúng tôi vừa bị giựt đồ, lúc nãy chạy vội là để đuổi theo tên đó nên va vào anh, và hắn cũng chạy mất, tất cả số tiền chúng tôi có đều bị mất hết rồi.-Nha Đầu từ tốn
_vậy nhà 2 cô ở đâu, tôi đưa 2 cô về dùm cho.
_chúng tôi làm gì có nhà chứ, vừa mới ở quê lên, bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa đây, Tiểu Quỹ, hay là chúng ta trở về vậy.
_chúng ta có tiền mua vé xe về hay sao, vả lại chúng ta mới lên đây, trở về sẽ làm cho mấy sour lo lắm, công việc ở resort chúng ta cũng đã xin nghỉ, bằng bất cứ giá nào cũng không thể trở về, từ từ chúng ta sẽ kiếm việc làm.
_vậy tối nay 2 cô định ở đâu, nếu 2 cô không có chỗ ở thì về nhà tôi đi, dù sao cũng tại tôi mà 2 cô bị mất hết tiền, tôi cũng có trách nhiệm.
_được đó, vậy thì cám ơn anh nha, nếu anh không nói thế thật tình hôm nay có lẽ chúng tôi đã phải ngủ ngoài đường rồi.
_để tôi xách vali dùm cho, xe tôi ở ngoài này thôi, 2 cô đi theo tôi.
_cám ơn anh nhiều lắm.
Tiểu Quỹ và Nha Đầu lên xe của anh thanh niên đó và theo anh ta về nhà, theo Tiểu Quỹ quan sát, người thanh niên này là con nhà giàu có, nội chiếc xe hơi của anh ta thôi đã quá sang trọng rồi.
_2 cô xưng hô thế nào, để nói chuyện với nhau được dễ dàng hơn.
_à tôi tên Nha Đầu, còn cô ấy là Tiểu Quỹ.
_tên 2 cô rất ngộ nhưng cũng thật dễ thương. Còn tên của tôi là Awei, các cô có thể gọi là A Vỹ cho thân mật.
_đã tới nhà tôi rồi, 2 cô xuống đi, sẽ có người ra xách vali dùm cho 2 cô.
Đúng như lời Tiểu Quỹ nhận xét, nhà của A Vỹ rất lớn, cả 1 cơ ngơi đồ sộ, nhìn vào cứ như 1 khu nghĩ mát thì đúng hơn, xe hơi chạy vào đến tận cổng, xe vừa tới thì đã có đến 6 người giúp việc chạy đến chào hỏi
_xin chào A Vỹ thiếu gia.2 cô gái này là..
_họ là bạn của tôi, mau vào nhà chuẩn bị đồ ăn mau lên.
_dạ tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay, xin mời thiếu gia và 2 tiểu thư vào trong.
_Tiểu Quỹ, cậu nghe gì không, anh ta vừa gọi 2 đứa mình là tiểu thư đấy, từ nhỏ đến lớn mới có người gọi mình như thế, nghe sướng quá đi mất.-Nha Đầu khoái chí cười khúc khích.
Bước vào nhà, cả 2 cô còn ngạc nhiên hơn, tất cả đồ đạc được bố trí rất sang trọng và quý phái, toàn là đồ cao cấp đắt tiền mà từ nhỏ đến giờ 2 cô mới thấy lần đầu
_A Vỹ, nhà của anh đẹp quá, chúng tôi nhìn hoa cả mắt.
_các cô cứ tự nhiên, căn nhà này rất lớn nhưng chỉ có 3 anh em tôi ở thôi, các cô muốn ở bao lâu cũng được hết, khi nào có được chỗ rồi thì đi cũng không sao?
_A Vỹ thiếu gia, đồ ăn đã được dọn lên, mời A Vỹ thiếu gia và 2 tiểu thư qua dùng bữa.
_chắc 2 cô đói rồi, qua đây ăn chút gì đi.-A Vỹ lên tiếng.
_anh thật là tốt bụng, ở thành phố này người tốt bụng giống như anh thật hiếm có, chẳng những mời chúng tôi về nhà ở còn chu đáo nữa.-Nha Đầu nói làm A Vỹ đỏ cả mặt.
_thế 2 cô ở quê lên đây để làm gì, có dự định gì chưa.
_2 chúng tôi lên đây để học đại học, số tiền vừa mất là để đóng học phí, còn chuyện sinh hoạt trên đây chúng tôi sẽ đi làm thêm, nhưng giờ tiền đã mất cả rồi, chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa, chắc không thể học quá.
_Tôi có thể cho 2 cô mượn mà.-A Vỹ đề nghị
_nhưng tôi và anh đâu có quen biết, anh không sợ 2 chúng tôi quỵt luôn sao.
_nhìn 2 cô đâu giống hạng người đó, mà có quỵt luôn cũng không sao, bao nhiêu tiền dữ vậy chứ.
_đâu có được, chúng tôi nhất định phải tra lại cho anh, nhưng chắc phải lâu lắm, bây giờ chúng tôi còn chưa biết làm gì, à, nhà của anh lớn thế này có cần người giúp việc hay không, tôi và Nha Đầu chuyện gì cũng biết làm cả, nếu tôi làm người giúp việc ở đây rồi, anh sẽ không sợ tôi quỵt tiền.
_cô tính nghe cũng được đó, nhưng như vậy có thiệt thòi cho 2 cô quá không??
_2 chúng tôi đã làm quen cái nghề này rồi, anh không cần phải lo, chúng tôi làm việc đàng hoàng để kiếm tiền, sợ gì thiệt thòi hay không thiệt thòi chứ.
_ông quản gia à, ông có thể sắp xếp 2 người bạn của tôi làm việc ở nhà này không?
_A Vỹ thiếu gia, tôi phải hỏi lại Hoàng Tử thiếu gia đã, vì mọi việc lớn nhỏ trong nhà này đều phải thông qua cậu ấy.
_ai vừa nhắc đến tôi thế???
_anh hai, anh đên đúng lúc lắm, em có chuyện muốn nói với anh nè.
_sao cái giọng này nghe quen quen, mình nghe ở đâu rồi nè.- Tiểu Quỹ nghĩ thầm.
Hoàng Tử vừa bước xuống thì cả 2 đều hét lên
_sao anh/ cô lại ở đây???????
Điều Kì Diệu
5 ngạc nhiên cho cả 2, Hoàng Tử nhanh chóng lấy lại phong độ của mình, dù sao anh cũng đường đường là 1 tổng giám đốc cơ mà
_sao 2 cô lại ở đây, có biết 2 cô đang nhập cư bất hợp pháp hay không hả?
_thưa tồng giám đốc, ủa quên, sao tôi phải gọi anh như vậy, tôi đâu còn làm việc ở resort nữa đâu, nè, anh đừng có lúc nào gặp tôi cũng giở cái giọng khó
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 428[ 4126 ngày trước - Xem: ]