/>
Khi Hắc Lạc Kiệt đến biệt thự, trên mặt không tự chủ được hiện lên nét toan tính.
Mười năm chờ đợi rất lâu, rốt cục anh cũng chờ đến giờ phút này.
Chờ không kịp người hầu đến mở cửa xe, anh mở cửa xe xuống xe, đi nhanh đến phòng mình.
Bỗng có thay đổi, tên giúp việc kia ngây ngốc nhìn tay mình, tiếp theo ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hắc Lạc Kiệt đi nhanh.
Trong biệt thự, biết được bang chủ về, nữ quản gia biệt thự đã chuẩn bị bữa ăn mang đến thư phòng, thấy Hắc Lạc Kiệt vội vã đi vào phòng, không khỏi sửng sốt.
Bang chủ từ trước đến nay đều ở trong thư phòng hoặc làm việc ở công ty, thường nửa đêm mới trở về phòng, sao hôm nay lại đột nhiên về phòng trước?
Hắc Lạc Kiệt đẩy cửa phòng ra, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người nằm trên giường, lập tức đi nhanh đến bên giường, ngồi cạnh mép giường nhìn dung nhan ngủ say, bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào hai má non mềm của cô.
Người con gái thanh tú trước mắt này, là cô gái kiên cường bảo vệ người thân năm đó ư?
Anh muốn tìm được bóng dáng năm đó từ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Năm đó cách cửa sổ xe màu đen, anh biết cô không nhìn thấy anh, nhưng anh lại quan sát tỉ mỉ từng tiếng nói động tác của cô.
Từ khi anh mười sáu tuổi, bên cạnh chưa từng thiếu phụ nữ, đối với phụ nữ anh không hiểu thương tiếc là cái gì, phụ nữ với anh mà nói chỉ có công dụng phát tiết.
Ngực to mà ngốc nghếch, ăn nói nhàm chán, hơn nữa lòng tham không đáy, khiến cho anh không thể sinh ra hảo cảm và hứng thú, cho đến khi anh gặp cô.
Nói thẳng tanh, bàn ngoại hình, cô kém hơn những người phụ nữ anh đã gặp. Huống hồ năm đó cô chỉ có mười lăm tuổi, nhưng cô lại hấp dẫn mãnh liệt ánh mắt anh.
Năm đó cô vì bảo vệ em trai, lấy thân hình bé bỏng làm lá chắn, không để người khác làm hại em trai cô. Khi đó cả người cô như sáng rực, hấp dẫn anh rất nhiều.
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào bảo vệ ai trước mặt anh, cũng chưa từng có ai dám đối đầu với anh, chưa từng có người nào làm thế, bao gồm cả mẹ anh.
Khi anh chính mắt thấy cô không để ý đến an nguy tính mạng của mình, chỉ nguyện để người nhà bình an, cô làm lay động ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình của anh, ngoại lệ bỏ qua cho người nhà của cô.
Lúc ấy anh đã nói với bản thân: anh muốn cô!
Anh muốn cô làm mẹ của con anh, anh muốn mẹ của con anh phải là người kiên cường biết bảo vệ gia đình, thật lòng yêu trẻ con.
Mà không phải chỉ vì làm phu nhân bang chủ Diệm bang, loại hôn sự vì lợi ích này, anh khinh thường, mẹ của con anh đã sớm được định, là Bạch Sấu Hồng.
Anh cho cô thời gian mười năm tự do để trưởng thành, mười năm sau cô sẽ thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh.
Mười năm không hề hỏi về cô, không muốn để mình phân tâm, lý do khác là muốn để cô tự do tự tại mà phát triển.
Thời gian mười năm rất dài, anh nhìn khuôn mặt ngủ say và thân hình mảnh khảnh của cô, không thể không thừa nhận cô gái bé nhỏ năm đó đã trưởng thành.
Trên khuôn mặt thanh tú đã bớt đi nét trẻ con, tóc đen dài như mây rơi trên gối, tay anh xốc chăn lên, cẩn thận đánh giá dáng người cô, mặc dù hơi gầy nhưng đường cong lung linh, ý cười nhạt hiện trên khóe miệng anh, ngón tay âu yếm nhẹ vuốt đôi môi đỏ mọng của cô.
Chợt, anh phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên, tức giận quát: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Ba người ngoài cửa đợt lệnh, Đồng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ và cận vệ của anh nghe thấy tiếng rống giận vội vàng mở cửa đi vào, nghe bang chủ quở trách.
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân bang chủ rống giận là gì?
Là tìm sai người? Hay là cô ấy hôn mê bất tỉnh?
Hắc Lạc Kiệt trầm mặt xuống nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ánh mắt nghiêm khắc tỏ vẻ anh đang chờ đáp án của họ.
Cận vệ nhận mệnh nhận tội: "Xin bang chủ thứ tội, thuộc hạ không biết người bang chủ muốn là ai, đành phải đi xin chỉ thị của hai vị phó bang chủ."
"Bang chủ, em đoán chắc hẳn là Bạch Sấu Hồng." Vẻ mặt Đồng Thiệu Vĩ tự tại nói ra suy đoán của anh.
Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nghiêm khắc khiến Tiết Trấn Kỳ lo lắng không thôi, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bang chủ.
"Bang chủ, Thiệu Vĩ đoán là Bạch Sấu Hồng, nhưng em cảm thấy không phải. Nếu bang chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này bang chủ lại chẳng nhắc đến cô bé, cho nên em đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. Em đã sớm nói với Thiệu Vĩ tuyệt đối không phải cô ấy, nhưng bọn anh không nghe, mới có thể đưa sai người. Bang chủ, xin anh nói thẳng thiên kim cô anh muốn là của nhà nào, hay là minh tinh điện ảnh nào, thuộc hạ lập tức đưa đến." Anh cho rằng bang chủ tức giận là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu bang chủ có thể bớt giận.
Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay anh. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ anh không nhận ra người đưa đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc vào phòng bang chủ đã tức giận, không chờ thêm lâu như vậy mới giận dữ, thật ngốc!
Tiết Trấn Kỳ tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, giờ không thể cứu anh nữa rồi
"Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !" Hắc Lạc Kiệt nghe vậy sắc mặt đại biến, mười năm anh có thể đặt toàn bộ tâm tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là cô được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ của anh, không ngờ có người dám bỏ qua cô, vậy em trai cô gặp tai họa cũng dính lên người cô.
Không ngờ Tiết Trấn Kỳ đáng chết lại gỡ lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận lấp đầy lòng dạ anh, quả đấm như sắt đánh đến khuôn mặt Tiết Trấn Kỳ, nhất thời thấy sao bay bay.
"Bang... Bang chủ?" Trúng một quyền này, Tiết Trấn Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, anh không tìm sai người, nếu người không sai, vì sao bang chủ còn muốn đánh anh?
"Cậu dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!" Trên mặt Hắc Lạc Kiệt hiện lên thần sắc khát máu.
"Em... Bang chủ..." Tiết Trấn Kỳ cầu cứu nhìn về phía Đồng Thiệu Vĩ, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời anh thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi ích.
"Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì không?" Hắc Lạc Kiệt nắm chặt hai đấm, nếu nghe thấy đáp án thừa nhận, anh nhất định sẽ dạy dỗ Tiết Trấn Kỳ một chút.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, cả người lạnh run. Lớn lên từ bé với bang chủ, biết rõ tuyệt đối không đánh lại bang chủ, hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu để Đồng Thiệu Vĩ bắt chẹt.
Đồng Thiệu Vĩ lập tức bẩm báo qua chuyện của Bạch Sấu Hồng, cũng nhấn mạnh Tiết Trấn Kỳ lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.
"Hủy sòng bạc kia!" Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng phun ra những lời này.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.
"Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?" Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nhìn về phía Bạch Sấu Hồng vẫn ngủ say trên giường, giận không thể rống hỏi.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng trả lời: "Là Đồng Thiệu Vĩ!" Hừ! Buộc anh chia lợi ích, như vậy anh sẽ làm Đồng Thiệu Vĩ ăn cũng vất vả. Đồng Thiệu Vĩ tý nữa thì ra tay đánh anh, thật muốn xóa sạch vẻ mặt đắc ý của anh, nhưng anh không dám lỗ mãng trước mặt bang chủ, chỉ có thể thầm hận trong lòng, thản nhiên nói: "Thuộc hạ không muốn kinh động quá nhiều người, không thể không hạ lệnh hôn mê cô ấy, mới có thể thuận lợi đưa cô ấy về."
"Tôi không cần người phụ nữ của tôi như một khúc gỗ trên giường, làm cho cô ấy tỉnh lại, hai giờ sau tôi sẽ đến." Nói xong, Hắc Lạc Kiệt xoay người bỏ đi, ném lại vấn đề để bọn họ xử lý.
Đồng Thiệu Vĩ thấy bang chủ ra khỏi phòng, chợt đánh Tiết Trấn Kỳ một đấm, Tiết Trấn Kỳ không phòng bị nhận trọn một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lập tức lao vào, không đến 20 phút, trên người hai người đều đầy vết thương.
"Hai vị phó bang chủ, bớt bực đi thôi! Mệnh lệnh của bang chủ nên xử lý như thế nào ạ?" Vệ sĩ rảnh rỗi mở miệng xin chỉ thị, cũng không muốn bọn họ còn chưa làm gì đã đánh chết đối phương, đến lúc đó người rắc rối sẽ là anh.
Đồng Thiệu Vĩ tao nhã phủi âu phục, không thú vị nói: "Loại vấn đề này nên xin chỉ thị của hữu phó bang chủ, dù sao loại chuyện mờ ám này anh ta giỏi nhất."
"Cậu nói cái quái gì thế, bại hoại như cậu thì nhã nhặn lắm đấy, còn dám nói tôi." Tiết Trấn Kỳ cười nhạt với lời của anh.
"Ít nhất còn hơn cậu nhiều."
"Mẹ kiếp, còn muốn so nữa à?" Tiết Trấn Kỳ nắm tay lại, chuẩn bị ký Đồng Thiệu Vĩ một cái.
"Hai vị phó bang chủ, mệnh lệnh của bang chủ chỉ còn lại nửa tiếng ạ." Vệ sĩ sốt ruột kêu lên.
Đồng Thiệu Vĩ nhìn vào gương trang điểm, cầm giấy lau vết máu cẩn thận, "Bang chủ có nói chuyện này tôi phụ trách à?"
"Không." Anh không thể không thừa nhận bang chủ cũng không nói chuyện này do ai phụ trách.
"Vậy liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải đến Đài Bắc chủ trì hội nghị, không tiếp!" Đồng Thiệu Vĩ định bỏ đi, lại bị anh giữ chặt lại.
"Vậy chuyện này do ai phụ trách?" Loại chuyện này anh cũng không muốn phụ trách nhé! Anh chỉ là cận vệ, không xử lý loại chuyện này. ánh mắt chuyển đến Tiết Trấn Kỳ.
"Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy bang chủ nói tôi đi phá sòng bài à, ông đây không rảnh nói chuyện tào lao với cậu!" Tiết Trấn Kỳ nói xong liền đi ra ngoài cửa, rồi cũng bị giữ chặt lại. )
Mỗi tay cận vệ kéo một phó bang chủ, cầu xin nói: "Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đoán, Bạch Sấu Hồng chắc không đến một giờ sẽ tỉnh lại." Nói xong, Đồng Thiệu Vĩ kéo tay anh ra nhanh rời đi.
"Thằng nhóc, bằng cậu cũng muốn ngăn tôi à?" Tiết Trấn Kỳ tôn trọng bạo lực hai ba quyền liền đánh anh ngã xuống đất, dùng hết cả những xui xẻo ban nãy của anh đánh lên người anh ta.
Anh không quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng chạy vội tới cửa lớn ngăn hai người lên xe, "Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"
Đồng Thiệu Vĩ cười nhẹ, "Nhóc, chuyện của phụ nữ từ trước đến nay do ai phụ trách thu xếp?"
Anh nảy ra ý kêu lên: "Vương Đại!"
Bang chủ đoạt yêu - Phần 2
Vương Đại bị cận vệ của Hắc Lạc Kiệt triệu đến lập tức xử lý chuyện của Bạch Sấu Hồng, khi anh ta nhìn chằm chằm người con gái ngủ say trước mắt, không khỏi cau mày. Theo kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, loại phụ nữ này làm sao có thể được bang chủ yêu thích.
Anh không hài lòng nói với cận vệ "Cô này là ai? Mặt chả đẹp, dáng chả ngon, để tôi đổi người khác."
"Cô ấy do hai vị phó bang chủ đưa tới, bang chủ dặn dò không muốn người phụ nữ của người như khúc gỗ trên giường, cậu nghĩ cách giải quyết vấn đề này, bang chủ ước chừng sẽ đến sau 40 phút nữa." Sau khi nói xong anh lập tức rời đi, thân là vệ sĩ không thể rời khỏi cạnh đại ca lâu được.
Vương Đại biết người phụ nữ này do hai phó bang chủ đưa tới, cũng không dám nhiều lời, vội vàng ra lệnh cho nữ giúp việc giúp đỡ đưa Bạch Sấu Hồng hôn mê vào phòng tắm rửa, sau đó đặt lên giường.
Không muốn cô gái này như khúc gỗ trên giường, đây với Vương Đại mà nói chẳng phải chuyện khó, chỉ cần cho cô số lượng thuốc kích thích vừa phải, sẽ mặc người đàn ông tùy ý, cũng sẽ yêu cầu đòi hỏi nhiều sự chăm sóc hơn.
Vương Đại lộ ra nụ cười đắc ý, lấy ra một viên thuốc giao cho nữ quản gia, nữ quản gia và nữ giúp việc nâng Bạch Sấu Hồng dậy, sau khi cho uống xong, mọi người lập tức rời khỏi thuê phòng.
******
Hắc Lạc Kiệt lấy tay mở cửa phòng ra, anh mặc áo đen, bước nhanh đến bên giường, mắt sáng như đuốc đánh giá Bạch Sấu Hồng trên giường.
Qua nửa ngày, anh khom người nhấc khăn mỏng ném sang một bên, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm thân hình tuyệt đẹp không một mảnh vải.
Vốn cảm thấy cô có chút mảnh mai, nhưng khi thân hình trắng nõn không tỳ vết của cô hiện ra trước mắt anh, anh vô cùng vừa lòng nhìn cảnh đẹp trong mắt.
Lông mi dài, cân xứng với cái miệng nhỏ hồng làm người ta muốn âu yếm, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn làm cho người ta khát vọng, bụng phẳng, đùi ngọc thon dài, còn có nơi thần bí làm cho người đàn ông cảm thấy hưng phấn kia, không khỏi khiến anh xem đến ngây ngốc.
Hắc Lạc Kiệt vội cởi áo trên người, lộ ra thân hình nam tính rắn chắc, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cúi đầu đoạt lấy vị ngọt từ đôi môi đỏ mọng.
Anh không khách khí cạy mở cánh môi cô ra, nếm rượu ngon ở môi cô, anh đã hoàn toàn bị khơi ngọn lửa dục vọng.
Bạch Sấu Hồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thần trí như đi ra từ trong sương mù, lại bị một cảm giác kỳ lạ mê hoặc.
Cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân hình, cố gắng loại bỏ cảm giác khó hiểu này, không ngờ ngược lại khiến cho phản ứng của anh càng thêm nóng, anh hôn vành tai mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng trêu đùa cô, dường như chờ cô tỉnh lại mà trêu chọc cô.
Bàn tay to của anh âu yếm vuốt lên bộ ngực sữa nõn nà của cô, nụ hoa phấn hồng tựa hồ mời gọi anh chạm vào, nhấm nháp. Anh nhịn không được khẽ ngậm nhẹ nụ hoa của cô, răng vừa cắn vừa liếm trêu chọc, một tay chậm rãi dao động trên người cô.
Cảm giác xa lạ tập kích trong lòng cô lần nữa, lửa nóng khó hiểu tràn ngập trong cô.
Bạch Sấu Hồng từ từ mở hai mắt, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm người đàn ông đang bận rộn trên người cô, cô phát ra tiếng rên rỉ, "Anh..."
Hắc Lạc Kiệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khó hiểu kia của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, tay di chuyển đến giữa hai chân cô, người cô đông cứng, phát ra một tiếng hô nhẹ, hai mắt mở to nhìn anh, không thể tin được đây là sự thật.
Hai tay của anh lại hướng lên trên di động đến trước ngực cô, ngón tay thon dài vuốt ve nụ hoa của cô, sức lực khi thì mềm nhẹ khi thì cuồng dã, bộ ngực sữa của cô chậm rãi vươn thẳng lên.
Anh hiện lên vẻ mặt đắc ý, một tay vẫn thăm dò nơi tư mật của cô, một tay kia khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm hai mắt mê mang của cô, lúc này anh mới hiểu được cô đã bị hạ thuốc, cô gái trinh tiết nháy mắt liền biến thành người con gái lẳng lơ.
Anh không muốn dựa vào thuốc kích thích để có được cô, nhưng lúc này anh đã không còn cách nào để rút tay về, chỉ có thể quát cô thần trí không rõ ràng: "Nhìn anh! Nhìn anh!"
Bạch Sấu Hồng bị tiếng hô như sấm của anh làm sợ, theo lời nhìn về phía anh, có chút hoang mang nghĩ: anh ta là ai vậy? Sao cô phải nhìn anh?
Tay giữ tóc cô lại ra sức, khẽ đau đớn làm thần trí cô khôi phục một chút, kinh ngạc hỏi: "Anh là ai?"
Cô nhận thấy được hai người trần trụi ở cùng một chỗ, áng mây đỏ lập tức che kín mặt cô, giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng anh dùng thân hình cường tráng đè chặt lên cô.
"Hắc Lạc Kiệt! Nhớ kỹ tên này!" Dù cho anh dựa vào thuốc mới có được cô, cũng phải để cô biết anh là ai
Cô thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh!
Không biết nguyên nhân gì, biết rõ hành vi thân mật quá độ với đàn ông là không đúng, nhưng trong cơ thể cô