có khi anh đã nhiễm AIDS."
Là ai nói cho cô chuyện này? Hắc Lạc Kiệt thề anh nhất định sẽ giết cái tên to miệng đấy.
Bàn tay anh mở rộng, ôm cô vào trong lòng nói: "Họ đều làm kiểm tra sức khỏe, huống hồ anh đều có mũ."
"Gạt người!"
"Anh gạt người chỗ nào?" Cô bé đáng giận, suốt ngày nghi ngờ lời anh nói, thực đáng chết!
"Anh không thích mang mũ!"
"Khi cùng họ anh đều mang." Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vì sao với tôi lại không mang?"
"Anh không muốn mang." Cơn giận của anh lại nổi lên, cô đau bụng mà vẫn còn sức cãi nhau với anh, đúng là phục cô.
"Anh không công bằng!" Bạch Sấu Hồng lớn tiếng la hét, nhận định anh chỉ biết ức hiếp cô.
Vì sao người phụ nữ khác đều có bảo đảm, mà cô thì không có? Anh quá bất công!
Hắc Lạc Kiệt thở dài, cả cái này cô cũng muốn ầm ĩ, thật không hiểu trong đầu cô suy nghĩ cái gì.
"Còn nữa, chẳng may tôi có con thật, như vậy con tôi xếp thứ mấy?" Mấy ngày nay cô đã nghĩ đến chuyện con cái, nghĩ đến đầu cũng đau lòng cũng đau.
"Cái gì mà xếp thứ mấy?"
"Anh đừng nói cho tôi, ngay cả con mình anh cũng không đếm nổi!"
"Anh không có con riêng."
"Con trong giá thú thì sao?" Không có con riêng, vậy chắc anh đã kết hôn vài chục lần.
"Anh chưa từng kết hôn!" Anh nhịn không được rống to, giận cô đã cùng anh nửa tháng, mới hỏi anh chuyện có vợ, nếu không phải cô đang bị bệnh, anh sẽ hung hăng ép cô một lần.
"Làm sao có thể? Dù anh có dùng bao cao su, cũng sẽ có bất ngờ xảy ra, tôi đương nhiên phải biết rằng con tôi có địa vị gì chứ!"
"Nếu em có con, vậy nó sẽ là đứa con duy nhất của anh cho đến giờ."
"Duy nhất ?"
"Duy nhất!"
"Anh không công bằng, vì sao họ đều không thể sinh, tôi lại có? Rất không công bằng!" Cô thật sự rất tức giận, người khác đều không cần trả lãi mà, vì sao chỉ có cô chứ?
"Đúng! Anh không công bằng, cho nên em phải sinh cho anh!"
"Tôi không sinh! Tôi không muốn làm người mẹ chưa lập gia đình! Tôi không muốn con tôi làm con riêng, tương lai còn bị người khác cười nhạo là đứa con không có ba."
"Anh có nói để em làm bà mẹ chưa kết hôn, để con anh làm đứa con riêng à?"
"Ý của anh là từ nay về sau anh sẽ mang mũ sao?"
"Không, anh không mang mũ."
"Vậy anh còn nói không để tôi làm bà mẹ chưa kết hôn, không để con tôi thành con riêng, anh lừa đảo! Đường đường bang chủ Diễm bang, tổng giám đốc tập đoàn Hỏa Diễm, chỉ biết gạt người!"
"Anh nói không để em thành bà mẹ chưa kết hôn, bởi vì anh sẽ cưới em; con sẽ không thành con riêng, nó là con trong giá thú của chúng ta, hiểu chưa?"
"Tôi không muốn lấy anh! Chúng ta nói chỉ cần một tháng." Bạch Sấu Hồng dùng hết toàn lực gào thét.
"Em cho là em có thể mang theo con của anh xa chạy cao bay sao?" Trong mắt anh lóe ánh sáng nguy hiểm làm mở mắt cô, nếu cô nói có thể, anh sẽ ép cô không thể.
"Tôi..."
"Nếu em có con của anh, còn dám cả gan 'Mang bóng chạy', anh nhất định sẽ làm thịt em trai em, em có muốn biết anh làm thịt em trai em làm thế nào không?" Anh uy hiếp nằng miệng và mắt, khiến người ta hiểu sẽ không có kết quả tốt.
"Anh chỉ biết ức hiếp tôi, ức hiếp tôi! Rõ ràng nói chỉ một tháng, hiện tại lại còn muốn cả đời. Vì sao tôi lại gặp chuyện không may như thế chứ? Anh không thể dổi người sinh con cho anh à?"
"Không thể."
"Vì sao tôi lại không may như thế?"
"Bởi vì em đặc biệt."
"Tôi có thể không cần đặc biệt?"
"Không được!" Hắc Lạc Kiệt trừng mắt một cái, rồi ôm lấy cô nói: "Anh đưa em đi khám."
"Tôi không đến bệnh viện, tôi không đến bệnh viện!" Cô dùng sức giãy giụa kháng nghị.
"Không đến bệnh viện cũng được, nhưng em phải gặp bác sĩ." Nói xong, không để cô phản đối, anh cầm lấy điện thoại quay số, muốn bác sĩ Diễm bang lập tức lại đây.
******
"Anh cười đủ chưa? !" Bạch Sấu Hồng nổi trận lôi đình với Hắc Lạc Kiệt cười đến đau bụng. Cô chưa từng có đau bụng kinh, sao lại biết là kinh nguyệt sắp đến? Hơn nữa nghĩ anh làm lung tung bên ngoài, cô mới có thể suy nghĩ miên man, đều do anh phong lưu đa tình, làm sao có thể trách cô chứ?
"Anh còn cười!" Cô nắm gối đầu dùng sức ném anh.
Hắc Lạc Kiệt ngừng cười, bước đi đến bên cạnh cô, ánh mắt mờ ám tuần tra thân thể mềm mại của cô, "Xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng mới được."
"Không được cố gắng!" Cô thẹn thùng gào thét, người đàn ông này sao lại như dê già thế này.
"Em nói cái gì?" Anh tới gần cô, khiến cô cả người nằm về phía sau trên giường.
"Tôi...tôi cái kia đến, nếu anh muốn có người sinh con cho anh, tốt nhất anh đi người phụ nữ khác, để tránh lãng phí tinh lực của anh."
"Nếu anh chỉ muốn lãng phí tinh lực của mình?" Anh càng tới gần cô hơn, phả hơi thở ấm áp bên tai cô, làm cô cảm thấy tê dại.
"Cũng thể không hay không?"
"Không được!" Tay anh cởi bỏ cúc áo của cô.
"Người ta bụng đau quá." Cô vội vã lấy bùa hộ mệnh ra.
Hắc Lạc Kiệt lập tức dừng động tác, nằm bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Thấy em không thoải mái, bỏ qua cho em vài ngày."
"Có thể hơn vài ngày không?"
"Đừng có được voi đòi tiên, tin giờ anh muốn em không?" Anh uy hiếp nhìn cô.
"Nếu tôi không mang thai, vậy lần sau anh cũng phải công bằng một chút, đeo bao cao su đi? Dù sao chỉ là một lớp mỏng manh, cũng không phải anh chưa từng mang, hơn nữa quảng cáo trên tivi cũng nói, thêm một tầng đảm bảo an toàn một tầng!" Bạch Sấu Hồng cố gắng muốn thuyết phục anh.
"Ngậm miệng! Ngủ."
"Nếu anh sợ rắc rối, tôi có thể uống thuốc."
"Nếu em ăn một viên, anh sẽ xẻo em trai em một miếng."
******
Có ai tới cứu cô đi!
Kỳ hạn một tháng còn có mười ngày, nhưng nhìn theo tên hám gái Hắc Lạc Kiệt kia động tình mỗi đêm, cô thật sự thật sợ mình sẽ mang thai.
Chẳng may có, vậy chẳng phải cả đời này cô sẽ bị anh quản à?
Anh nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào khóa cô lại, cho đến khi cô an toàn sinh con anh.
Trời ạ! Cô còn chưa từng yêu đương, đừng cứ thế mà gả cho tên hám gái biến thái này chứ, ông trời ơi, đến cứu con đi mà!
"Cô ơi, cô còn chưa ăn cơm trưa." Nữ quản gia nói phía sau cô.
"Ăn không vào."
"Cô ơi, cô không ăn không được đâu, bang chủ sẽ tức giận."
"Anh ta tức giận, cháu cũng sẽ tức giận nhé! Vì sao cháu cứ toàn gặp chuyện không hay như thế? Quản gia, bang chủ của các người có phải có bệnh không, vì sao lại ép cháu làm người tình của anh chứ? Còn muốn sinh con cho anh, chẳng lẽ không có người phụ nữ khác sinh cho anh à? Thật sự là quá đáng! Chỉ biết ức hiếp con gái nhà lành!" Bạch Sấu Hồng nhịn không được oán giận.
Nữ quản gia nghe vậy chấn động, bang chủ chưa có con nối dõi, tự nhiên muốn có con, đúng là tin đáng mừng!
"Không biết bác có cách gì để cháu tránh thai không?" Ấnh mắt Bạch Sấu Hồng cầu xin nhìn nữ quản gia.
Nữ quản gia tý nữa ngã nhào, bang chủ tránh thai làm được giọt nước không lọt, chẳng những bản thân mang bao cao su, còn muốn cô gái dùng thuốc tránh thai, chẳng lẽ cô Bạch không uống thuốc ư?
"Chẳng lẽ cô không uống thuốc tránh thai?"
"Anh nói nếu cháu dám ăn một viên, anh sẽ lấy của em cháu một miếng thịt."
"Vậy bang chủ... cậu ấy có dùng bao cao su không?"
"Anh ta không chịu! Cháu đã đau khổ cầu xin anh mười ngày, anh lại không hề động đến, cho nên cháu muốn hỏi có cách khác để tránh thai không."
"Bang chủ trước kia đều..."
"Cái này phải nói đến tài hoa của cháu, trước kia anh đều bảo vệ người khác, hiện tại tuyệt không bảo vệ cháu, tên bất công!" Cô càng nghĩ càng giận.
"Đó là bang chủ yêu cô, chỉ cần con của cô."
"Cháu không muốn liên quan đến anh ta nhiều như thế." Nói tới đây, Bạch Sấu Hồng chợt lóe linh quang, vội vàng nói: "Đúng rồi, có thể xin đầu bếp một ít thuốc bổ không?"
"Thuốc bổ cho bang chủ?"
"Vâng!"
"Muốn hổ tiên hay là —— "
"Có loại thuốc mà ăn sẽ bất lực không?" Cô vội vàng hỏi.
Nữ quản gia không dám tin nhìn cô, ai có lá gan dám cho bang chủ ăn cái này, dù người không muốn sống cũng không dám làm!
"Thật sự không có?" Bạch Sấu Hồng hồ nghi nhìn bà.
Nữ quản gia gật đầu, "Cam đoan không có." Trong phòng bếp thật sự không có đâu!
"Vì sao không có nửa người phụ nữ nào đến cửa tìm? Cháu ở đây hai mươi ngày rồi, sao không có phu nhân bang chủ đến chứ?" Bạch Sấu Hồng sắp điên rồi, cô rời nhà hai mươi ngày, tuy rằng cứ hai ngày cô lại gọi điện thoại về, nhưng nói vậy cha mẹ vẫn rất nhớ cô.
"Diễm bang chưa có phu nhân bang chủ." Nữ quản gia đã xác định cô tuyệt không muốn làm phu nhân bang chủ, chỉ muốn rời đi.
"Dù không có phu nhân bang chủ, nhưng có ai có khả năng không?" Cô do ôm một tia hi vọng hỏi.
"Cũng không có."
"Một người cũng không có?"
"Một cũng không!" Nữ quản gia nói như đinh chém sắt.
Thất vọng đã lấp đầy trái tim Bạch Sấu Hồng.
Sáng hôm sau, Bạch Sấu Hồng ai oán nhìn Hắc Lạc Kiệt đã mặc xong quần áo rời đi.
"Sao thế?" Hai ngày nay thấy cô càng ngày càng không vui, trong lòng anh cũng nặng nề, nhưng lại không biết hỏi cô thế nào
"Anh muốn đi ra ngoài!" Cô lên án hành vi của anh.
"Anh muốn đi làm." Kỳ quái, mỗi ngày lúc này anh đều đến công ty đi làm, có thấy cô kháng nghị đâu?
"Vì sao em không thể đi làm?" Nhàm chán làm cô muốn điên rồi, mỗi ngày ăn no ngủ kỹ rồi lại chờ anh về nhà, cô sắp buồn muốn chết.
"Anh nuôi em."
"Nhưng em rất chán!"
"Đi dạo phố."
"Không mua đồ!" Cô vốn không thích đi dạo phố, lúc trước vì giận anh mà liều mình đi dạo phố mua đồ, cô nên mua cũng mua, không nên mua cũng mua một đống, từ đầu đã chẳng muốn mua gì cả.
"Vậy trước kia ngoài đi làm em còn thứ gì muốn làm không?"
"Chăm sóc ba mẹ em." Nhắc đến cha mẹ, ánh mắt cô càng thêm ai oán nhìn anh.
Hắc Lạc Kiệt mỉm cười, hiểu ra vấn đề. "Muốn về thăm nhà?"
"Có thể chứ?"
"Anh có lợi gì?"
"Tiện nghi của em đều bị anh chiếm hết, còn chưa đủ sao?" Cô tức giận nhìn anh, mỗi tối anh đều nhiệt tình cầu hoan làm cô không thể ngủ ngon, hiện tại lại còn đòi lợi ích.
"Nếu tối hôm nay em chủ động quyến rũ anh, anh đồng ý cho em về nhà một chuyến." Hắc Lạc Kiệt đưa ra điều kiện trao đổi.
"Không muốn!" Cô không cần nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Vậy ngoan ngoãn ở nhà."
"Được rồi!"
"Được, tám giờ tối anh sẽ về nhà chờ em, đừng đến muộn! Còn nữa, đừng có chơi xấu!" Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, vẻ mặt Bạch Sấu Hồng có chút mê muội, cô phát hiện mình càng ngày càng không hận anh, tại sao có thể như vậy chứ?
******
Mấy ngày hôm trước khi Bạch Sấu Hồng về nhà thăm cha mẹ, lấy cớ đến Đài Trung giúp bạn dạy học, phải ở lại Đài Trung một thời gian, ba mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ nói về việc nhà với cô.
Nhắc đến đứa con trai không có chí tiến thủ kia, không biết vì sao bỗng ngoan hơn rất nhiều, bắt đầu đi tìm việc, không gây chuyện thị phi nữa, cô nghe xong cực kỳ vui vẻ.
Tám giờ vừa đến, Hắc Lạc Kiệt quả nhiên đúng giờ về phòng chờ cô, trở lại biệt thự muốn cô thực hiện lời hứa. Cô nhớ lại nhiệt tình đêm đó liền mặt đỏ không thôi.
Chiều mỗi ngày cô đều luyện đàn, để tránh lâu không đàn, nhưng hôm nay cô mới luyện trong chốc lát, nữ quản gia vội vội vàng vàng tiến vào, nói cho cô các trưởng bối Hắc gia tới chơi, mời cô đến đại sảnh.
"Bác nói thật ạ?" Bạch Sấu Hồng vui vẻ hỏi, trên mặt là hưng phấn. Cách kỳ hạn chỉ còn lại không đến năm ngày, nhưng lại có thể chấm dứt trước thời gian, cô sao lại không làm chứ.
"Cô, chẳng lẽ cô không lo lắng sao?" Các trưởng bối Hắc gia người người lưng hổ eo gấu, một mặt lạnh lùng, khi người ta thấy liền cả người ứa ra hơi lạnh.
Cô nhún nhún vai, "Có gì mà lo?"
"Cô, cô thay quần áo cho phù hợp đi."
"Không hợp mới tốt." Chỉ cần có thể làm cho bọn họ hạ lệnh khiến Hắc Lạc Kiệt thả cô về nhà là tốt rồi, tốt nhất còn ra lệnh cho anh không được quấy rầy cô. Bạch Sấu Hồng tràn ngập phấn khởi đi vào đại sảnh.
Vừa đi vào đại sảnh, cô phát hiện các trưởng bối Hắc gia ước chừng có hơn hai mươi người, người người vẻ mặt lạnh như băng, khó trách lại nuôi thành cái loại lạnh lùng vô tình như Hắc Lạc Kiệt.
"Bạch Sấu Hồng hỏi thăm các vị trưởng bối." Cô cung kính lễ phép nói.
Ông nội Hắc Lạc Kiệt – Hắc Diễm giọng như sấm hỏi: "Cô là Bạch Sấu Hồng?"
"Vâng ạ."
"Nói gia thế xuất thân nhà cô cho rõ xem." Nhìn dáng vẻ gan dạ của cô khiến cho ông thật thưởng thức, mắt của cháu trai thật không tồi.
"Cháu xuất thân bần hàn, gia cảnh chỉ hơn nhà nghèo một ít. Trong nhà có ba mẹ, có một em trai ngỗ ngược, ăn chơi tán gái bài bạc, chuyên môn gây chuyện thị phi." Cô nói hết thứ xấu ra, muốn làm cho bọn họ hiểu, thân phận cô không xứng với Hắc Lạc Kiệt.
"Xuất thân đúng là không tốt. Vậy cô có ưu điểm gì?"
"Ngực cháu không có chí lớn, lòng dạ hẹp hòi, nói chuyện không hay, lại không có sở trường đặc biệt, cho nên không có ưu điểm gì."
Các trưởng bối Hắc gia có chút không nhịn được lộ ra ý cười, không thể tưởng được cô lại làm thấp đi bản thân như thế.
Trước mắt rõ ràng là cô gái tràn ngập khí chất đấy!
Hắc Lạc Kiệt, cậu đúng là tự tìm tội chịu, lại tìm được một cô gái thế này.
"Cháu ở với cháu trai ta một tháng?"
"Sắp hết rồi, chỉ còn có năm ngày."
"Cái gì chỉ còn năm ngày?" Hắc Diễm nhếch mày trắng lên.
"Chúng cháu chỉ ở chung một tháng."
Thật ra từ một tháng trước bọn họ đã biết sự tồn tại của Bạch Sấu Hồng, cũng biết Hắc Lạc Kiệt đối đãi với cô khác những người phụ nữ khác, bọn họ người người hưng phấn không thôi, nghĩ rằng Hắc gia rốt cục sắp có đời sau.
Sợ gặp cô quá sớm sẽ không hay, cho nên bọn họ nhịn một thời gian mới đến gặp cô, vừa thấy cô quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách cháu trai lại thua trên tay cô.
"Khi nào thì kết hôn?"
"Có con mới kết hôn." Cô thật lòng đáp.
"Vậy cháu có con rồi à?"
"Còn chưa có." Bạch Sấu Hồng bất an vỗ cái bụng phẳng, ít nhất mấy ngày hôm trước còn chưa có, chỉ không biết mấy ngày nay cố gắng của Hắc Lạc Kiệt có thành quả không?
"Vậy còn không ngừng cố gắng! Người đâu, gọi người mau kê thuốc bổ cho bang chủ, bồi bổ cho nó, để nó cố gắng hơn." Hắc Diễm lập tức dặn dò nói.
"Chậm đã! Cháu có muốn kết hôn đâu!" Bạch Sấu Hồng có chút hoảng loạn, cô cũng không có cơ hội để anh "Không được", làm sao có thể để anh bổ nữa? Không được!
"Không kết hôn sao được? Ta không thể để chắt ta là con tư sinh!"
"Chỉ cần tránh thai là ổn, không có con thì cần gì kết hôn."
"Tránh thai? ! Cháu có tránh thai sao?" Hắc Diễm tức giận đi lại giữ vai cô, ngày ngày đêm đêm hi vọng ôm chắt nội, m