tôi rồi bước vào nhà. Nhìn cô tội nghiệp quá. Tôi đi vào bếp mở tủ lạnh lấy thức ăn ra chế biến rồi nấu đồ ăn sáng. Cũng may hôm đó là chủ nhật nên cô không phải ra trường. Cả ngày hôm đó, tôi ở lại nhà cô an ủi cô, tôi có ra sân xem đêm qua tên kia leo lên kiểu gì, với cấu trúc nhà cô và bệnh nghề nghiệp (tôi tập parkour ) nên tôi thấy dễ dàng leo nên được, không ngờ tên kia cũng ghê thật, đương nhiên tôi không kể với cô, cô còn chưa hết sock mà. Đến chập tối tôi mới chịu về do bị cô đuổi vì sợ ở nhà bố mẹ tôi lo lắng. Tối tôi có gọi điện cho cô. Tôi mong cô sẽ sớm yêu đời trở lại, để tôi còn tiếp tục kế hoặch chứ =">">z ....
Chap 10:
Một tuần sau đó, tôi vẫn đến nhà cô chơi để ăn ủi cô. Cô có vẻ hết sock vì tối hôm hallween. Cô bắt đầu yêu đời trở lại, lòng tôi thấy thoải mái hơn khi cô bình thường trở lại và tôi cảm thấy cô ngày cành đẹp . Những lần tôi và cô đi chơi tôi đã rút kinh nghiệm không đưa cô vào những nơi có mối nguy hiểm khó lường trước. Tôi và cô thân nhau hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô vẫn có một phần lớn coi tôi là em trai, phần còn lại kia thì tôi không chắc lắm. Có lẽ tôi cần thêm thời gian để cô không còn coi tôi là em trai nữa mà là một mức cao hơn thì tôi mới có thể nhận được tình yêu của cô, và trao cho cô tình yêu của mình.
Như lịch trình, một tuần sau, à không, chính xác là 11 ngày sau khi Tâm gọi về cho tôi giúp tôi có nghị lực rủ cô đi chơi thì đã đến ngày Tâm và bố bay về nước. Tối hôm đó cô ấy (vì chuyển giới rồi mà, nên từ giờ mình sẽ gọi Tâm như khi mình nói chuyện với phụ nữ) có gọi cho tôi:
"Anh sẽ vìì em làm cha thằng ..." vẫn là số cũ. Tôi nghe máy.
- Alo. Tao nghe đây.
- Hi. Mày đang làm gì đó?
- Đang làm bài tập, viết mỏi tay vãi shit.
- Hôhô. Khổ thân ghê.
- Thế mày đang làm gì đó? Đớp chưa?
- Đang gọi điện nói chuyện với mày nè. Tao ăn rồi. Còn mày?
- Không ăn sao làm bài tập, hỏi ngớ thế?
- Kệ tao.
- Chả kệ mày =">">z
- Hứ. Con chó. Nhớ đó, mai tao về nước tao giết mày.
- Oa. Sợ quá, suốt ngày gặp nhau sao phải nhớ. Haha. =">">z
- Cứ cười đi. Thấy ghét.
- Tao đéo cần mày quý =">">z
- Thằng chó, nhớ đó. Hức. Mà chuyện mày với cô giáo thế nào rồi?
- À, có một sự thốn nhẹ :v
- Sao? Kể sao nghe đi.
- Đíu :v
- Đi mờ. Kể cho tao nghe đii.
- Thế mua quà cho tao chưa? Rồi tao kể. Hehe
- Xìì, mua rồi.
- Quà gì đấy?
- Bí mật. Mà kể đi.
- Ờ...
Tôi kể lại những chuyện đã sảy ra cho nó (Ngoại trừ hành động nón ran gì gì đó =">">z)
- Úi trời.
- Tý nữa là mày hại đời con gái nhà người ta rồi. Mà còn lợi dụng ngủ lại nhà người ta nữa chứ. Ghê quá.
- Tao làm điều nên làm thôi. Mày toàn nghĩ xấu tao.
- Haha. Trúng tim đen thì có.
- Tim tao màu đỏ cơ :v Mà mày chụp ảnh gửi cho tao xem mày thế nào nào :3, xem có sệc xỳ lây đê không.
- Hông. Đợi mai đi, rồi mày sẽ bất ngờ trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tao.
- Ma chê quỷ hờn thì có =))
- Híc. Con chó. Nhớ đó.
- Tao đã bảo suốt ngày gặp nhau sao phải nhớ cơ mà =))))
- Hức, nói chuyện với mày ức chế thế (>.<). Ghét rồi. Đi ngủ đây.
- Đéo ai cần quý. Lượn đi. =">">z
...........
Cúp máy. Tôi tò mò về thân hình mới của nó. Bây giờ nó có vẻ nữ tính rất nhiều. Ghê thật.
......
Ngày hôm sau.
Lần này, ngoài tôi và mẹ Tâm ra còn có vài người họ hàng nhà nó nữa, họ hàng nhà nó biết hết rồi, còn mẹ tôi có cuộc họp quan trọng nên không đi được. Ra đến sân bay, tôi và mọi người đứng chờ hai bố con nó.
30 phút sau, sân bay báo chuyến bay đưa Tâm về nước đã hạ cánh. Do đông người nên tôi bảo mọi người ở lại ghế ngồi chờ để tôi và bác họ nội, anh trai bố Tâm ra đón nó.
Đứng trước hàng rào ngăn cách tôi ngó nghiêng tìm Tâm và bố nó. Ngó nghiêng một lúc cuối cÙng tôi cũng nhìn thấy bố Tâm nhưng không thấy nó đâu, rồi từ sau lưng bác, một cô gái xuất hiện đi sau là người xách hành lí. Cô ấy rất đẹp, vẻ đẹp nổi trội nên hẳn so với những cô gái khác ở sân bay, cô ấy mặc áo bó sát người phối theo chiếc váy xoè đến đầu gối, đôi cao gót năm phân, kính dâm đen, tóc xoã tung bay theo từng bước đi, nàn da trắng như bạch tuyết, và tất cả cÙng im lặng nhìn cô gái đó bước vào. Còn tôi ngớ người ra, "không lẽ đó là Tâm sao". Mãi đến khi đến gần tôi mới nhận ra đó là Tâm, nó đẹp thật.
- Cháu chào bác.
- Ừ. Chào cháu.
Tôi chào bố của Tâm, rồi quay ra hỏi nó:
- Tâm ... đấy à?
- Không tao thì ai vào đây. Hỏi kì cục.
- Tại mày khác quá.
- Hehe. Mà mày xách dÙm tao với.
Nó chỉ vô xe hành lí.
- Sao nhiều thế này?
- Toàn quà cho mọi người với quần áo của tao thôi.
Sau đó, tôi cÙng mọi người bê đồ nên xe và trở về nhà Tâm. Lúc bê đồ tôi vô tình làm tuột khóa túi quần áo của nó và làm rơi áo lòt của nó. Tôi gượng ngÙng nhặt nên. Nó nhìn tôi cười đểu.
- Cười cái gì?
- Không có gì. Hehe.
Trên xe nó nói nhiều như thể chưa bao giờ được nói. Nó nói về mọi thứ. Tôi nghe mà điên cái đầu, trước nó có thế đâu.
Như đã hứa, nó có mua quà cho tôi. Đó là một lô sịp tommy hàng chất lượng cao theo những gì nó quảng cáo, một chiếc mp3, vài ba bộ quần áo và một chiếc đồng hồ đeo tay khá đẹp. Nó còn mua cho mẹ tôi một bộ mỹ phẩm hàng hiệu nữa. Nó mua cho tôi nhiều quà quá làm tôi không giám nhận nhưng do bị ép quá nên tôi đành nhận với tâm trạng ngượng vô cÙng.
Hai ngày sau, nó đi học trở lại. Trường lớp bắt đầu xì xào. Tôi còn sắp xếp một buổi tối đi chơi để nó được gặp mặt cô như đã hứa. Và một điều trÙng hợp là nó và cô giáo là hai chị em họ. Thật là bất ngờ........
Chap 11:
Một tuần mới lại bắt đầu. Tôi và Tâm lại tiếp tục những ngày chơi với nhau như xưa. Ngoài ra còn có cô chơi với hai đứa tôi nữa, vậy là có ba người, tôi cảm thấy phê phê khi đi ngoài đường cÙng hai nàng .
Tâm bắt đầu có những vệ tinh theo dõi, khá nhiều là đằng khác, nhưng theo miệng lưỡi của thiên hạ thì đã vơi đi nửa già. Có nhiều anh chàng khá tử tế mê nàng và đã tỏ tình nhưng nàng và không đồng ý, khiến họ đau lòng vô cÙng .
Còn tôi và cô, vẫn chưa có gì khả quan cho lắm, cô vẫn vậy, buồn quá (#_|_).
Một hôm, vào giờ ra chơi, tôi và Tâm đang nói chuyện thì có một tên hÙng hổ cầm theo bó hoa và một hộp quà, hắn tiến về phía tôi và Tâm. Tôi nhận ra hắn, hắn là một tên chuyên đi bắt nạn người khác và khá hổ báo cáo chồn, hắn bị lưu ban một năm, tôi rất ghét hắn mặc dÙ chưa bị hắn bắt nạt lần nào. Hắn tiến đến cười nham nhở nói:
- Chào bạn.
- À. Chào bạn.
Tâm trả lời hắn.
- Mình muốn tặng bạn bó hoa và một món quà này. Mình nghe nói bạn chưa có người yêu? Bạn xinh đấy (Hắn vừa nó vừa liếc xuống ngực Tâm rồi nhìn thẳng vào mặt Tâm nói tiếp) Và mình muốn bạn làm bạn gái mình.
Tâm quay ra nhìn mình, trông nàng có vẻ cũng không ưa tên này, tôi ra hiệu cho Tâm từ chối hắn. Tâm...
biết ý quay ra nói với hắn:
- À, mình cảm ơn thành ý của bạn. Nhưng mình không thể nhận những thứ này được. Mình có người yêu rồi bạn à. Mong bạn về lớp cho, mình phải ôn bài rồi. Và bạn không phải gu đàn ông của mình.
Cả lớp tôi cười ầm nên, cÙng những đứa hóng bên ngoài nữa. Hắn đỏ bừng mặt, thể hiện rõ sự tức giận, hắn bị vố khá đau. Rồi hắn quát:
- Chúng mày cười cái gì? Muốn chết hả.
Tất cả im lặng. Hắn quay ra Tâm và nói tiếp:
- Mày dám từ chối tao à? Mày có biết tao là ai khônggg?
Hắn trợn mắt hỏi. Tâm hồn nhiên trả lời:
- Không.
- À, con chó. Mày là thằng đàn bà chuyển giới mà còn bày đặt chảnh chó à? Tao thấy mày ngon mới yêu cầu mày làm bồ tao, còn không biết điều à?
- Anh ăn nói cho tử tế, đừng có ăn nói như người vô học thế.
- A con chó này.
Hắn giơ tay định tát Tâm, tôi liền giơ tay túm lấy tay hắn.
- Ê, mày làm cái gì vậy? Muốn thể hiện thì về nhà mà thể hiện.
- Mày là thằng chó nào?
- Tao là tao, của Quách Thành Danh, nghe chưa? Sao?
Cả lớp tôi lại cười ầm nên.
- Thằng chó này...
Hắn hất tay tôi ra, và lao vào đấm tôi. Quả đầu tiên tôi dính chưởng đổ người về phía sau, hắn vất hoa và hộp quà ra rồi lại lao về phía tôi (sau này nghe bạn bè tôi kể lúc mở ra bên trong toàn xốp dạng hạt ấy và một hộp Drulex ), mắt đỏ ngầu.
"Víu... Dầmmm!!!!!" do nhanh chóng lấy lại tư thế và phản xạ nên tôi né được cú đấm thứ hai của hắn và do quá đà nên hắn đấm vào bàn, tôi nhanh tay tặng lại cho hắn một hit vào cằm. Hắn bị choáng do cú đấm của tôi nên lÙi lại một bước và lắc đầu rồi lại lao vào un-ti tôi, tôi cũng lao vào kill hắn. Tôi đấm vào má hắn, hắn có vẻ không hề hấn quay ra đấm trả tôi.
"Hự..."
Tôi bị hắn đấm vào bụng, cú đấm khá thốn , tôi gần như oẹ nước miệng, tôi ôm bụng lÙi lại về phía sau. Hắn lao đến, hắn đạp tôi dính vô bờ tường, rồi lại lao đến đấm đá, nên gối tôi túi bụi. Tôi theo phản xạ dÙng tay và chân be người lại nên mặt và bụng không bị sao cả. Ngay lúc đó Tâm chạy vào cầm tay hắn và xin hắn ngừng lại, hắn hất tay Tâm ra và đẩy cô ấy ngã nhào ra nền nhà, tôi thấy vậy điên lên đạp hắn ra rồi chạy đến đỡ Tâm nên, tôi vừa đỡ Tâm đứng dậy xong thì bị hắn đạp lén từ đằng sau, tôi loạng choạng gần ngã, hắn lại tiếp tục lao đến đánh tôi. Ngay lúc đó, thầy quản sinh vào lớp và quát:
- Hai anh làm cái gì vậy, theo tôi nên phòng quản sinh.
(Trong cuộc tra khảo tôi biết được thầy biết được vụ đánh nhau là do sau khi đi wc về quan sát camera nhìn thấy nên thầy liền chạy nên lớp tôi ngay)
Tên kia buông tôi ra, tôi đứng dậy phủi quần áo, tôi và hắn lẽo đẽo theo thầy nên phòng quản sinh. Ở đó tôi và hắn được nghe văn giáo huấn nội quy nhà trường, sau đó viết bản kiểm điểm và bản tường trình, rồi được mời phụ huynh ra làm việc . Sau khi xem lại camera và thu thập lời khai từ các nhân chứng nhà trường kết luận tôi và hắn cũng có lỗi nhưng hắn lỗi lặng hơn, tuy vậy tôi vẫn bị đình chỉ học ba ngày, còn hắn thì 5 ngày.
Lúc về hắn còn dọa tôi:
- Mày cứ đợi đấy, tao với mày chưa xong đâu.
Rồi hắn đi mất.
Về nhà tôi bị mẹ chửi te tua nhưng mẹ vẫn hỏi thăm băng bó cho tôi. Những ngày bị đình chỉ tôi liên tục nhận được sự chăm sóc của ba người phụ nữ: Mẹ, Tâm và cô giáo tôi cảm thấy thật tuyệt vời.
Với cô:
- Trời, sao dã man quá nè, bầm dập hết mặt rồi. Đi học là để học chứ có phải để đánh nhau đâu.
Cô nói theo kiểu vừa đấm vừa xoa
- Ơ, em là người bị hại mà cô.
- Hại cái gì, cô thấy bạn kia cũng có khá hơn em đâu.
....
Với mẹ:
- Lần sau không được đánh bạn nha con, đi học chứ có phải đi chơi đâu. Tím bầm hết mặt rồi đây này. Bố mày mà biết thì mày chết.
.....
Còn với Tâm:
- Hic. Xin lỗi nha. Vì tao mà mày bị như vậy.
- Không sao đâu. Tao vẫn bình thường mà.
- Lần sau mày đừng làm như vậy nữa nha. Cứ để mặc tao.
- Mặc mày thế nào được. Mày là bạn tao mà, tao không để đứa nào đánh bạn tao đâu.
- Hic. Cảm ơn mày.
Tâm vừa gọt táo cho tôi vừa thủ thỉ, nét mặt buồn buồn. Nhìn Tâm, tôi bỗng thấy xao xuyến.
- Nhìn cái gì ghê vậy? Ăn đi.
Tâm vừa nó vừa đưa cho tôi miếng táo.
- À không có gì.
Tôi nhận lấy miếng táo, trong lòng nghĩ: "Mình sao thế nhỉ?"
Tôi cứ thế tận hưởng sự chăm sóc của mọi người mà không hề hay biết hoạn nạn sắp gặp phải....
Chap 12:
Cuối cÙng tôi cũng được ra ngoài sau ba ngày đình chỉ học và được lệnh cấm túc của má. Cảm giác thật sảng khoái khi được hít mÙi đường xá, khói bụi. Tôi dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi học. Ngay khi tôi vừa ngồi nên xe thì .... "BÙm"... giật mình, tôi nhìn xuống nốp sau:
- Đệch!!! Nổ cmn nốp rồi.
Mặt tôi nghệt ra, tôi dựng xe và nhìn nhìn ra xung quanh thì thấy một đống đinh giải rác rơi xung quanh, cách năm bước là cái xác túi đựng đinh ....
- Ô cái định mệnh, đứa nào giải đinh ra đường thế này?????
Tôi vừa lầm bầm chửi vừa dắt xe vào nhà và lấy cây chổi treo ở góc sân rồi đi ra quét gọn chỗ đinh đó vào rồi đem vô góc sân để, chỗ đinh đó cũng khá nặng.
- Mới sáng ra đã xui xẻo rồi. Cơ mà chỗ này góp cÙng chỗ giấy vụn trong nhà cũng bán được khơ khớ đấy chứ nhể =">">z.
Tôi thấy thế cũng đỡ bực bao nhiêu. Nhưng tôi lại phải cuốc bộ đi học, bực thật. Từ nhà tôi đi bộ đến trường mất khoảng 20 phút, trong tú tôi lại còn đúng 10k, đen quá. Tôi ngậm ngÙi chạy đi học, mong sao gặp người quen để đi nhờ, nhưng tôi chả gặp đứa nào :|. Vừa chạy vừa flow những động tác của môn nghệ thuật di chuyển Parkour trước những sự trầm trồ của những người đi đường . Khi tôi đi đến ngã tư cách trường khoảng 100m thì tôi dừng lại để chờ đèn xanh cho người đi bộ. Lúc tôi liếc sang bên phải thì tôi thấy thằng Hưng, là thằng đánh nhau với tôi ba hôm trước đấy, và nó cũng quay sang và nhìn thấy tôi, lúc đó nó đang ngồi trên xe máy và nói chuyện với một thằng nữa. Và chuyện gì đến sẽ đến, tôi chạy mà không cần biết đến luật giao thông, và nó cũng vậy, nó hô thằng kia nên xe và đuổi theo tôi, tôi chạy thẳng về phía trường. Được một đoạn nó đuổi kịp tôi rồi ép tôi vào vỉa hè và phóng xe nên chặn đầu tôi, ngay lúc đó, tôi đạp chân vào bốt điện sau đó nhảy qua đầu nó, nó không kịp phản ứng rồi lại quay đầu xe tiếp tục đuổi theo tôi, tôi ngoái lại thấy nó đuổi gần đến tôi, tôi nghĩ ngợi thấy chạy thẳng thế này không được nên liền rẽ vào ngách thông vào xí nghiệp may sau trường. Do ngách khá bé nên xe máy không đi vào được, nó ra hiệu cho thằng kia xuống xe đuổi theo tôi, có lẽ hắn định chặn đầu tôi ở phía trước. Đến ngã rẽ trong ngách, khi tôi vừa rẽ sang thì bất ngờ xuất hiện cái thÙng phi chặn đường chạy của tôi, theo phản xạ tôi phi người về phía trước, bay qua thÙng phi và lao người xuống đất, khi tiếp đất tôi mau lẹ dÙng tay làm trụ rồi cuộn người lăn tròn để giảm lực, theo đà tôi đứng nên chạy tiếp, tên kia di chuyển khá chậm chạp. Ra đến đầu kia của ngách, tôi đã thấy thằng Hưng đứng ở đấy, hắn dựng ngang xe ra chắn đường, vừa nhìn thấy tôi hắn lao vào. Lúc này ngách rộng hơn trước, tôi bị chặn hai đầu không biết làm thế nào . Tôi liếc nên trên thấy trên đầu có vài thanh xà ngang, tôi nghĩ ra kế thoát thân. Tôi đạp chân vào tường nằy rồi bắn sang tường bên kia theo hướng chéo nên, cứ thế lần thứ ba tôi bắm được vào xà ngang rồi đu người lao về phí trước phi ra đường lớn. Hai tên kia vừa đuổi vừa nhìn nên theo tôi, do không để ý nên chúng vấp vào xe máy mà thằng Hưng dựng sẵn để chặn tôi, nhưng đã không thành, chúng ngã sóng soài ra đường, người đi đường thấy vậy quay ra nhìn. Vậy là tôi đã chạy thoát được chúng , bỗng thằng Hưng hét nên:
- MÀY CỨ ĐỢI ĐẤYYYY!!!!! MÀY KHÔNG CHẠY MÃI ĐƯỢC ĐÂUU!!!!!!!
Tôi tiếp tục chạy vòng qua xí nghiệp ra phí sau trường....
Ra đến sau trường tôi dừng lại ngồi phịch xuống vỉa hè, lau mồ hôi và thở hổn hển, tôi rút điện thoại ra xem giờ,OMG! tôi đã muộn học 40 phút, gần hết tiết một. Bây giờ tôi không thể đi bằng cổng chính vào trường được, nên tôi đành leo tường nẻn vào trong. Tôi đứng dậy quan sát bờ tường rồi tìm chỗ thích hợp để leo vào, bờ tường cao gần 3 mét, không có chỗ nào leo được cả, nhưng với tôi không thầnh vấn đề. Tôi lÙi lại lấy đà, hít một hơi rồi tôi chạy. Chạy gần đến bờ tường tôi bật nên đạp chân vào tường đẩy người lên, sau đó đưa tay nên bám vào mép tường, sau khi bám được tôi liền leo nên và đứng nên rồi đưa chân qua hàng rào gai bên trên. Lúc tôi đang chuẩn bị xuống thì bỗng nhiên