thì vợ anh sẽ nhận được sự đau đớn tột cùng đấy!
-Tôi mặc kệ cô!Tôi chả quan tâm.Tôi sẽ không cho ai đến gần cô ấy
đâu.-Nói rồi kyuhyun đi vàohòang cung và đóng cổng lại.
-Rồi anh cứ chờ xem-Park hanul cười ranh mãnh nói-Đầu tiên sẽ làvợ
anh,sau đó sẽ là vợ của thái tử Donghae.Rồi các người sẽ thấy thế nào
khi đã từ chối ta!
Kyuhyun đi vào nhà với tâm trạng bức bối và lo sợ.Seohyun thấy vậy liền hỏi:
-Oppa sao thế?Oppa mệt à?
-À anh không sao!Em đừng lo!Chỉlà anh hơi mệt một tí thôi.Bây giờanh
muốn nghỉ,em đừng làm phiền anh.
-vâng.-Seohyun vui vẻ nói.
Trở về phòng,anh ngồi phịch xuống giường.Anh không thể không lo
được.Tối đến,sau khi ăncơm xong,anh lên phòng cha anh và kể lại hết
câu chuyện của mình với cha.Hangeng nói:
-Thế giờ con tính sao?
-Để bảo vệ cô ấy,con sẽ cấm cungvà ko cho cô ấy ra ngòai.
-ừ nhưng phải xem tình hình thế nào đã chứ.Chưa nên cấm cung vợ con
vội.lỡ cô ta chỉ đe dọa conthôi thì sao?
-Vâng để mai con sẽ tính tiếp.
Trời đã khuya,lúc ấy Seohyun và Kyuhyun đã đi ngủ rồi nhưng Jessica
vẫn còn thức.Cô bước ra ban công ngắm sao.Donghae lại hỏi:
-Khuya rồi sao em không vào ngủ đi?
-Em chưa muốn ngủ.
-Có chuyện gì sao?
-Không ạ.Chỉ là em muốn ngắm sao thôi.
-Anh có thể ở đây với em được không?
-Được ạ.
-Jessica,anh muốn hỏi em chuyệnnày.Khi ở với anh,em thấy thế nào?
-Em thấy vui ạ.Vì em từng nghĩ lấy chồng thì chắc là khổ lắm nhưng khi
ở bên anh em lại thấy thỏai mái và dễ chịu lắm.
-Thế à?-Nói rồi Donghae để Jessica tựa vào vai mình,cả hai đều rất hạnh phúc.
Sáng hôm sau,trước khi đi họp,Kyuhyun cứ nhắc đi nhắc lại Seohyun là
phải ở yên trong phòng cho đến lúc anh về.Seohyun miễn cưỡng đồng
ý.Sau khi Kyuhyun đi rồi,Cô tựa người ra ban công nhìn xuống vườn
hoa,tại mấy hôm trước cô quên tưới nên hoa héo rũ cả.Thấyvườn hoa như
thế,cô nghĩ:
-Mình chỉ xuống tưpứi hoa một látthôi chắc không sao đâu.
Nghĩ là làm,cô lén Kyuhyun ra vườn tưới hoa.Đột nhiên,một bóng đen
xuất hiện trước mt cô và bịt miệng cô lại.Seohyun sợ hãi nói:
-Ngươi là ai?Ngươi làm gì ta vậy?
-Ta đến tiễn ngươi sang thế giới bên kia vì ngươi đã làm chủ nhân ta đau khổ.
-Không đừng mà.Seohyun cố gắng giãy giụa nhưng không thể,bây giờ cô
mới thấy hối hận vìđã không nghe lời chồng mình,một giọt nước mắt tràn
mi cô.Người nắm lấy cổ tay cô và lấy trong túi ra một con dao,hắn cầm
con dao kkề sát cổ tay cô.Seohyunnhắm mắt lại nhưng những giọt nước
mắt vẫn lăn dài trên má.”Vĩnh biệt Kyuhyun oppa.Em yêu anh nhiều lắm”.
Khi còn dao gần chạm vào mạch máu của Seohyun,cô thấy đay đớnlắm.Máu
cứ chảy ra mãi.Bỗng có tiếng cung nữ gọi cô:”Nhị thái tử phi ơi!Cô đâu
rồi?”.Tiếng chân cô cung nữ ấy ngày một rõ hơn,cô tiến lại gần vườn
hoa.Tên lạ mặt nghe thấy thì nói”Con cung nữ chết tiệt!Dám phá đám
ta”.Nói rồi hắnbỏ Seohyun lại rồi cầm con dao nhảy ra khỏi tường
thành.Seohyun ngã xuống,cô lịm đi.Khi cung nữ ra đến vườn hoa tìm thì
thấy Seohyun.Cô hốt hỏang,chạy đi gọi các cận thần và lính đến đưa
công chúa vào phòng và băng bó vết thương.Côcung nữ nhờ một người lính
đi báo tin cho chị Seohyun.Jessicasau khi biết chuyện,cô lập tức chạy
đến phòngem,cô cầm bàn tay đã băng của em mà khóc.Jessica nhờ Kim
Chang Kum,cung nữ thân tín nhất của cô,đi báo tin này cho nhị thái
tử.Chang Kum vâng lệnh cô,đến phòng của nhà vua,lúc này Kyuhyun và
Donghae cùng một sốquan tướng trong triều đình đanghọp.Đến cửa,một tên
lính chặn lại,nói với cô:
- Cô đi đâu đấy?
-Tôi cần gặp nhị thái tử có việc!
-Không được,nhị thái tử đang họp.Lát nữa hãy gặp.
-Nhưng việc này tôi cần nói với nhị thái tử ngay bây giờ.
-Không được là không được.
-Thôiđược,nhưng lát nữa nếu nhịthái tử mà trách tôi,tôi sẽ mách tộianh đấy.
-Thôi,cô vào đi nhưng đừng nói với nhị thái tử chuyện lúc nãy tôi nói
với cô nha!
-Được!-Chang Kum bụm miệng cười rồi cô nhanh chóng bước vào phòng làm
việc của Hangeng.Lúc đó Hangeng đang cùng con trai mình và các nhị
thần đang họp bàn việc đi sứ sắptới của Hangeng.Chang kum mở cửa bước
vào,quỳ xuống tâu:
-Bẩm hoàng thượng,thần biết là bây giờ hoàng thượng đang họpnhưng thần
xin làm phiền hoàngthượng một lát.
-Có việc gì vậy?
-Thưa,nhị thái tử phi bị tấn công bất ngờ ở ngoài vườn hoa,bây giờ
đang được thái tử phi chăm sóc.Thần vào đây theo lệnh của thái tử
phi,muốn nhị thái tử về gấp.
-Vậy sao?Kyuhyun,convề đi,lát nữa ta,anh con và các nhị thần sẽđến
thăm Seohyun sau.
-Vâng nhi thần vâng lệnh cha.-Nói rồi Kyuhyun nhanh chóng bước rakhỏi
phòng và bước nhanh đến phòng mình.Lúcđó Seohyun đã tỉnh dậy.Jessica
đang trò chuyện với Seohyun.Thấy kyuhyun về,Seohyun hỏi:
-Sao oppa về sớm thế?
-Em có bị điên không?Anh đã dặn em là phải ở yên trong phòng chođến
lúc anh về mà.Em muốn chết hả?May cho em đấy.-kyuhyun tức giận quát.
-Em xin lỗi oppa,lần sau em sẽ nghe lời oppa mà.
-Được rồi nhưng anh chỉ tha cho lần này thôi đấy.Một lần nữa là không
xong với anh đâu.-Kyuhyun cốc nhẹ vào đầu Seohyun
Kyuhyun xuống vườn thượng uyển,anh vừa đi dạo vừa suy nghĩ về việc xảy
ra với Seohyun và những lời mà Park Hanul đã nói với anh.Bỗng một con
chim bồ câu màu đen với đôi mắt đỏ vằn như lửa sà xuống vai và nhả vào
lòng bàn tay anh một bức thư rồi nó bay mất.Kyuhyun ngạcnhiên một lúc
rồi mở bức thư ra xem.
“Kyuhyun,anh đã thấy người con gái anh yêu đã bị tôi làm cho nhưthế
nào rồi chứ!Nếu muốn cô ta được an toàn thì anh phải làm như tôi đã
nói với anh”
Đúng như anh đoán,người đã hại seohyun lúc sáng chính là người của
Park Hanul.Dù thế anh vẫn không muốn chia tay Seohyun,anh xé vụn tờ
giấy ra rồivứt đi.Anh coi như không có chuyện gì xảy ra.Điềm tĩnh bước
vào nhưng anh có ngờ đâu sóng gió sẽ bắt đầu tới và cô gái đó sẽbị tổn
thương,cô gái có lòng nhân từ và tình cảm chân thật.Đósẽ là lúc anh
phải đành rời xa cô và nhường hạnh phúc cho kẻ khác,kẻ mà không đáng
để có được hạnh phúc…….
Sáng hôm sau,tại thánh điện…….
-Bẩm hoàng thượng,mật thám của chúng ta cho biết,nước Amazona đang có
âm mưu thù địch với nước ta.-Tướng quân Leenói.
-Vậy sao?nhưng chúng ta có làm gì họ đâu chứ?
-Bẩm nghe đâu họ đang nhắm vào nhị thái tử phi đấy ạ.
-Nhị thái tử phi sao?Ta hiểu rồi,cho ngươi lui.
-Tuân lệnh hoàng thượng.-Nói rồi tướng quân Lee bước ra khỏi thánh điện.
-Công công,ngươi có ở đó không?-Hangeng gọi.
-Bẩm có thần.
-Hãy triệu nhị thái tử đến đây chota.
-Tuân lệnh.
Tại cung điện cửa hai thái tử,Seohyun đang cho thỏ ăn,tất nhiên là
phải có Kyuhyun bên cạnh rồi.Còn Jessica đang cùng Donghae làm bánh
gatô.Công công chạy lại chuồng thỏ,vừa thởhổn hển vừa nói:
-Nhị thái tử,có lệnh của hoàng thượng cần gặp người ngay ạ.
-Ha ha,xem ra công công vẫn chậm chạp như ngày nào nhỉ.-kyuhyun cười
vỗ vào vai côngcông.
-Nhị thái tử đừng có trêu tôi nữa mà.-Công công làm ra vẻ tội nghiệp.
-Được rồi,đợi ta một lát ta sẽ đếnngay.-Kyuhyun nói rồi kéo Seohyun
vào cung.Seohyun đánh vào tay Kyuhyun nói:
-Oppa cầm đúng chỗ em bị đâm hôm trước đấy.
-À anh xin lỗi.-Kyuhyun bỏ tay ra rồi đẩy Seohyun tới phòng bếp.Lúc đó
Donghae và Jessica đang làm bánh rất vui vẻ thì…
-Anh Donghae,em gửi Seohyun ở đây được không?
-Sao?
-Em phải đến chỗ phụ thân bây giờ.Để cô ấy một mình em khôngan tâm nên
nhờ anh và chị Jessica trông hộ em nhé.
-Cái thằng…làm người ta mất cả hứng.Anh có phải người giữ trẻ
đâu!Thôi được rồi,nể tình anh em anh chỉ canh Seohyun lần nàythôi
đấy.Không có lần sau đâu.-Donghae nói.
-Vâng thưa ông anh khó tính-kyuhyun nói rồi chạy mất.
-Cái thằng này nói gì thế hả?-Donghae tức giận đuổi theo.Seohyun và
Jessica đứng cười rất vui vẻ.Nhưng liệu họ có thể như thế mãi được
không?…….
Tại phòng làm việc của hoàng thượng…
-Thưa phụ vương,người gọi con có việc gì thế ạ?
-Ta có việc cần nói với con,về chuyện của vợ con ấy.
-Seohyun có chuyện gì thế ạ?
-Ta nghĩ rằng Park Hanul không đùa chúng ta đâu,ta nghe mật thám nói
nước Amazona đang bímật gây chiến với nước ta nhưng nghe đâu lại đang
nhắm đến nhị thái tử phi đấy.
-Vậy sao?-kyuhyun lộ rõ vẻ lo lắng.
-Ừ ta nghĩ là chúng ta nên làm theo lời của cô ta.
-Không được đâu!Như thế sẽ làmSeohyun bị tổn thương.
-Ta xin lỗi,Kyuhyun.Ta không còn sự lựa chọ nào khác.Nhưng nếu không
cô ta sẽ giết Seohyun bất cứ lúc nào.
-Chúng ta chỉ cần bắt cô ta là xongchứ gì.
-Ta không nghĩ vậy đâu,dù nếu côta bị bắt thì vẫn còn đồng bọncủa cô
ta thôi.Con hãy nghĩ kĩ đi.Ta thật lòng xin lỗi con.
-Không phải lỗi tại phụ vương đâuạ,con sẽ suy nghĩ về chuyện này.Con
về phòng đây.-Kyuhyun mệt mỏi đứng dậy và bước về phòng.Hangeng nhìn
con mà đaulòng,thật tình ông đâu muốn nhưvậy.
Kyuhyun bước về phủ,Seohyun ở trong phòng bếp nhìn thấy Kyuhyun liền
vui vẻ chạy ra.Thấy anh không được vui,cô ngạc nhiên hỏi:
-Oppa sao vậy?trông opa không được vui.
-À anh không sao-Kyuhyun lấy hếtcan đảm-Seohyun lát nữa anhmuốn nói
với em một chuyện.Được không?
-Vâng
Tồi hôm đó,sau khi ăn tối xong,Seohyun lên phòng Kyuhyun.Cô hỏi:
-Oppa có chuyện gì muốn nói vớiem vậy?
-À chuyện này…chuyện này…khó nói lắm-Kyuhyun lưỡng lự.
-Oppa nói đi,em nghe được mà-Seohyun giục.
-Anh chưa dám nói ra.
-Oppa thật là…-Nói rồi Seohyun đilấy bình nước lại tưới mấy chậy cây
gần cửa sổ,trông tâm trạng côrất vui.
-Seohyun,chúng ta…chúng ta chiatay nhau được không?-Kyuhyun cố lấy
hết bình tĩnh và nói.
“Xoảng”,bình nước trên tay Seohyun rơi xuống sán,vỡ ra từngmảnh.Mặt cô
tái nhợt đi,nụ cười trên môi cô tắt hẳn.Cô chạy lại gầnanh,không hề
tin những gì anh vừa nói:
-Oppa,oppa đang đùa em phải không?Oppa trả lời đi.-Không,nhữnggì anh
vừa nói làsự thật.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của cô.Cô không thểtin
được là anh đã nói với cô như thế.
-Tại sao chứ?Hay là oppa đã yêu người khác rồi!
-Đúng vậy,đúng là anh đã yêu người khác.
Một lần nữa một con dao sắc lại cứa phải tiim cô.
-Vậy những kỉ niệm giữ chúng ta,oppa đều cho là vô nghĩa sao?Cả lúc
oppa cười đùa với em,oppa đều cảm thấy là giả tạo ư?
-Đúng vậy-Kyuhyun đau lòng nói.
Seohyun òa khóc,cô chạy thật nhanh đến phòng chị.Jessica và Donghae
thấy vậy liền hỏi:
-Sao vậy Seohyun?Có chuyện gì à?.Nhưng Seohyun vẫn cứ khóc.Côđã không
muốn tin nhưng tình cảnh bây giờ thật sự khiến cô phải tin.Jessica
gặng hỏimãi cô mới trả lời:
-Kyuhyun oppa nói muốn chia tayem.
-SAO?-Cả Donghae và Jessica đều không tin vào tai mình.Jessica cười,nói:
-Chắc có sự hiểu lầm,chứ làm gì cóchuyện đó chứ Seohyun?
-Không đâu,anh chị sang mà hỏi anh ấy đi là biết-Seohyun quệt nước mắt.
-Chẳng lẽ là thế sao?Để anh sang hỏi Kyuhyun cho-Donghae vừa nóixong
là chạy ngay ra khỏi phòng.Jessica dìu Seohyun lại giường.Seohyun hỏi:
-jessica unni,tối nay unni có thể cho em ngủ ở đây được không?Mai em sẽ về nhà?
-Sao?Không được đâu.Em về rồi thì còn ai ở đây với chị nữa.Mà đã hết
thời gian thử nghiệm đâu.
-Nhưng đối với em và anh ấy thì mọi chuyện đã kết thúc
rồi.Jessicaunni,em không muốn nói đến chuyện này nữa,em muốn ngủ,chị
đừng hỏi thêm gì nữa.-Seohyun nói rồi nằm xuống giường.
-Ừ-Jessica buồn bã đắp lại chăn cho em rồi bước ra ngoài.Cô đến phòng
của nhị thái tử thì nghe thấy tiếng Donghae.
-Tại sao em lại bỏ Seohyun chứ,em từng nói rất yêu thương cô ấy
sao.Tại sao bây giờ lại như vậy?Chẳng lẽ em đã thích người khác rồi
sao?
-Vâng,đúng là em đã thích người khác.Thế thì sao?-Kyuhyun đau lòng nói.
“BỐP”,Donghae tát Kyuhyun một cái đau điếng.Mắt anh như chứa lửa.-Cậu
không phải là em trai tôi.Cái cậu em nghịch ngợm nhưng tình cảm của
tôi đã chết rồi.Từ giờ trở đi,đừng bao giờ gọitôi là anh nữa.
-Tốt…tốt thôi.
Donghae bước ra khỏi phòng thì thấy Jessica.Cô đã nghe được toànbộ câu
chuyện.Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.Donghae đưa cô đến vườn
thượng uyển.
-Vậy cuối cùng là Seohyun phải về nước sao?
-Ừ!Chắc chỉ có vậy thôi.Anh nghĩ làcon bé đã rất đau lòng.
-Tội nghiệp con bé,đã quá tin tưởng vào tình yêu của mình để bây giờ
phải đau khổ.
-Jessica…
-Gì ạ?
-Em hãy về cùng với Seohyun đi.
-Sao?Nhưng còn anh…
-Anh không sao,anh có thể chờ được mà.Với lại mùa thu năm sau là hết
hạn thử nghiệm lúc đó,em hãy về đây.
-Vâng,thế cũng được.
-Seohyun sao rồi?
-Con bé đang ngủ.
Không,suốt đem đó,cô không thểchợp mắt,nhớ về anh,về những kỉ niệm
giữa cô và anh là côkhông thể ngăn nổi dòng nướcmắt.Cô đã nghĩ,phải
chăng đây là tình yêu sai lầm mà cô đã phạm phải.Đau khổ,thất vọng
nhưng trái tim không thể thiếu hình bóng anh.Kết cục rồi sẽ thế này
sao…
Sáng hôm sau,Seohyun dậy rất sớm.Cô lẻn sang phòng Kyuhyun,lấy hành lí và xếp quần áo vào.Xong xuôi,cô nhìn anh lầncuối,nước mắt chảy dài rồi khép cửa lại.
Cô viết một bức thư đặt cạnh giường chị rồi đi bằng cửa sau ra khỏi hoàng cung.Cô nhìn lại hoàng cung lần cuối rồi bước đi.Ra khỏi kinh thành,cô bắt đầu thấy mệt.Đi không chú ý,cô không nhận ra một chiếc xe ngựa đang lao thẳng đến mình
Khi định thần lại,Seohyun thấy chiesc xe ngựa đó đang lao thẳngđến
mình.Cô hoảng hốt,né sang một bên.Không may,cô vấp phải một hòn đá và
lăn xuống thảm cỏ,cô đập đầu vào một khúc gỗ ở gần đó rồi ngất
đi.Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại,trên xe một chàng trai bước
xuống.Đó là Yonghwa-hoàng tử của xứ Ilu.Anhchạy lại gần Seohyun,lay
mãi không thấy cô tỉnh dậy.Anh đành bế cô đưa lên xe và vè hoàng cung
của mình.Seohyun vẫn không hay biết gì.Đến nơi,anh bế cô vào phòng,đặt
cô lên giường và gọi người hầu vào chăm sóc cho cô.Xong việc,anh bước
khỏi phòngthif gặp mẹ-thái hậu Hansun.Trông bà có vẻ không vui.Yonghwa
hỏi:
-Mẫu hậu,người sao thế?
-Hãy giải thích cho ta biết chuyệnnày là thế nào?
-Sao cơ?
-Tại sao con lại bế một cô gái về hoàng cung thế hả?
-Mẫu hậu,người hiểu lầm rồi.Thực ra,con suýt đâm vào cô ấy đấy ạ.
-Cái gì?Cô ta có làm sao không?
-Con không biết.
-Cô ta tỉnh lại rồi thì hãy hỏi cô ta nhà ở đâu rồi đưa về cho ta
ngay.Nghe chưa?
-Vâng thưa mẫu hậu.-Yonghwa thở dài.Vừa lúc đó,người chạy ra,tâu:
-Thưa hoàng tử,cô ấy đã tỉnh rồi ạ.
-Vậy sao?-yonghwa nói rồi bước nhanh về phòng.Seohyun đã tỉnhdậy,cô
ngơ ngác nhìn mọi thứxung quanh.Yonghwa bước vào,mỉm cười với cô:
-Cô tỉnh rồi sao?Có thấy bị thươngchỗ nào không?
Seohyun vẫn im lặng.Yonghwa ngạc nhiên hỏi:
-Cô sao thế?Thấy không khỏe sao?Nhà cô ở đâu,cô nói đi,tôi sẽ đưa cô về.
-Nhà tôi…..tôi có nhà sao?-Seohyun nói.
-Này,cô sao thế?Cô không nhớ bốmẹ cô sao?
-Bố mẹ tôi à..Là ai mới được chứ.
“Cô ấy mất trí nhớ rồi.Chắc tại va đập vào đâu đó,là lỗi của mình,mình
đã làm cô ấy như thế này”
-Cô mất trí nhớ rồi.
-Mất trí nhớ….-Seohyunngơ ngác.Phải,cô đã quên rồi,cô khôngthể nhớ
ra được bố mẹ côlà ai