watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 10 - Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Home >
Tìm kiếm

Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
28/11/24 - 02:40

ăn mặt nhìn mẹ: [br">- Con ở nhà với mẹ cho đến khi con nào thật già mới thôi. [br">Thím Biện mắng con gái: [br">- Chị là chị ương lắm đấy! Con gái như cái hoa. Hoa tàn thì làm gì có ai thích chơi nữa chứ. [br">Nghĩ sao thím lại nói: [br">- HỒi nãy mẹ hỏi mày xem cái hợi có đám nào hay chưa là vì mẹ muốn mày nói hộ nó một tiếng cho thằng Ốc nhà mình. Nó thích cái Hợi nhà thím Thoan lắm! Tương tư lăn như mõ thế kia. Nom tội l! [br">Khuôn mặt của Nghêu thất sắc: [br">- Sao mẹ biết chuyện ấy! [br">[br">[br">Thím Biển kể lại chuyện đọc lá thư của thằng Ốc gởi cho con Hợi. Và cả chuyện con Hợi không thích lấy chồng, nghe như có vẻ là nó chê thằng Ốc, hay là nó đã có thằng nào trong bụng rồi. [br">[br">[br">Nghêu nghe mẹ nói chuyện mà hai lỗ tai lùng bụng. Cô cảm thấy ngạt thở. Tại sao thằng em trai của cô lại yêu thương người con gái mà Nghêu đã thật sự thương yêu. [br">[br">[br">Cuộc đời gẫn ra thật là buồn. Duyên và phận hoá ra cuối cùng cũng chỉ là những chuyện tai bay vạ gió. [br">[br">[br">Nghêu bàng hoàn thực sự. Chả lẽ Nghêu lại đi tranh giành một người con gái với đứa em trai mà cô hết mực yêu thương. Tại sao cuộc đời lại có những điều oái âm cay nghiệt như thế này. Bên ngoài thì Nghêu vẫn tỏ ra bình thường, bình chân như vại, nhưng bên trong, tâm trí của cô oằn oại như con sâu đang bò trên đống lửa.

[br">Con dơi ăn trộm nhãn lồng [br">Con gái tồng ngồng chẳng chịu thương ai [br">Con chuột khoét trộm củ khoai, [br">Thì ra không thích con trai trong làng.[br">[br">[br">Chuyện mẹ nhờ Nghêu làm mai Hợi cho Ốc là một chuyện cô đã biết mình không thể nào làm được. Giống như chuyện người ta bảo Nghêu: Xin chặt cánh tay của bạn cho tôi vì tôi đang cần nó lắm. [br">Làm sao Nghêu có thể thực hiện được lời mẹ nhờ khi cô biết trái tim cô đã dành cho người con gái có làn da trắng, có một khuôn mặt buồn. Một người con gái mà ban đêm ngủ thì cô nằm mơ nhìn thấy, ban ngày thì tâm trí cô không lúc nào không nghĩ đến người ta. [br">Chưa bao giờ Nghêu cảm thấy cay đắng như trong lúc này. Cô bổng chua xót nhận ra mình là người ích kỷ. Ít nhất cảm giác ấy có pha chút mặc cảm bất hiếu nữa. Vì từ trước đên nay, chưa bao giờ Nghêu nghĩ đến chuyện sẽ khước từ bất cứ điều gì mẹ cô yêu cầu. Nhưng hôm nay niềm tin và lòng kính trọng tuyệt đối mà cô luôn dành cho mẹ đã đang gặp phải những thử thách gay cấn. [br">- Mẹ ơi...Giá như mẹ hiểu được tình cảm của con đối với người ta. [br">Ở đời có rất nhiều cái giá như ... Nhiều điều éo le thật khó nói. Rồi chẳng phải cứ tìm trong những vở chèo người ta mới nhìn thấy thân phận của nỗi đâu. Cuộc đời vốn luôn có những vở chèo rất thực, không phấn sáp, không trống phách, và lời thoại đôi khi không thể nói ra bằng lời được. Trường hợp của Nghêu là như thế. Có những nỗi oan khiên cay nghiệt như chuyện của Quan Âm Thị Kính. Nỗi đau là rất thực, nhưng không thể diễn nôm na ra bằng ngôn từ cho được. [br">Nghêu vẫn không thể nào quên được cái đêm định mệnh nghiệt ngã ấy. Cơn lũ đã cuốn hai người họ cùng bám trên sợi chão. Không hiểu lúc ấy sức đâu ra mà Nghêu có nhiều đến như thế. Cô gái đã lao theo dòng nước, gần như quên đi chính sinh mệnh của mình. Cho đến khi cô đuổi theo kịp Hợi - người con gái đã bị nước lũ cuốn trôi mất quần - hai người chỉ biết mở to đôi mắt nhìn nhau. Lúc này cả hai đều không thể nói chuyện được. Họ biết họ không thể nào nói được. Họ chỉ biết học không thể nào nói được vì họ cần phải thở. Hơn nữa dòng nước sôi réo ùng ục lấn át mọi âm thanh. Chỉ có đôi mắt nói thay họ. Trong đôi mắt của hợi, Nghêu đọc được: [br">Em xin lỗi đã khiến chị phải vất vả vì em. Em xin lỗi chị. Giờ thì chỉ phải khổ sỡ vả gì em không biết nghe lời. Em xin chị đừng giận em nữa. Em biết lỗi của em rồi. Mà tại sao chị dại dột thế. Một làn chị suýt chết trong rừng vì em, như thế chưa đủ hay sao? [br">Đôi mắt của Nghêu đáp lại: [br">Bây giờ không phải lúc nói câu xin lỗi. Em phải hết sức cẩn thận. Dòng nước này đang cuốn chảy xiết lắm. Nếu em mà không cố gắng, rất có thể nó sẽ cuốn em đi. Cố tôi ở đây, em và tôi sẽ cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn này. [br">Hợi thổn thức trong ánh mắt: [br">Chị biết mà, em còn có mẹ già. Nếu em không về thị mẹ em có bề gì làm sao em gánh cho được. Em cũng đâu có ngờ dòng nước lại chảy xiết như thế. Phải chi em nghe lời chị ngay từ lúc đầu [br">Nhìn thấy vẻ khẩn thiết trong ánh mặt của người con gái, Nghêu vội trấn an bằng một cái nhìn động viên: [br">Khờ quá đi. Người ta có bao giờ trách cứ gì em câu nào đâu. Người ta thương em không hết thì thôi chứ sao lại đi trách móc em cho được. Vả lại em đang lo cho mẹ. Mà giờ thì điều quan trọng là phải ráng bám cho chắc. Rồi thì mọi chuyện mình tính sau. [br">Hợi vẫn chan chứa nhìn Nghêu: [br">Mà sao không ai dại dột như chị. Tại sao bao giờ chị cũng nghĩ đến em nhiều như thế. Tại sao chị tốt với em quá vậy? [br">Nghêu nhìn người con gái mà cô biết trái tim mình rung động kể từ khi cô bước vào lứa tuổi dậy thì: [br">Tại sao em nghĩ là tôi dại dột. Tôi thương em thật bụng. Lòng dạ tôi dành cho riêng em là rất có thực. Tôi hoàn tòan vui sướng vì tự nguyện. Còn tại sao tôi nghĩ đến em nhiều như vậy. Thực ra chính tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết, vì em, tôi sẽ sẵn sàng hy sinh tất cả... [br">Cứ thế, đôi mắt hai người họ trao đổi rất nhiều. Cuối cùng là những trao đổi về chuyện phải bám thật chắc để cả hai cùng được sống sót. [br">Nếu như gốc cây si già kia là nguyên cớ khiến cho sợi dây chão bị đứt, thì cũng chính nó trở thành một vị cứu tinh cho hai người. Chả là cái thân cay si già ấy kẹt vào một khe đá cứng như chân răng người ăn trầu nhiều năm, cuối cùng hai cô gái ấy đã bám vào đó mà trụ được. [br">Đêm rét buốt. Rét run cầm cập. Người con gái còn quần cũng như người con gái bị trôi mất quần đều rét run đến độ họ gần như sợ mình sẽ chết vì lạnh, răng hai người đánh bò cạp trông rất thương tâm. [br">Một lúc rất lâu sau, Hơi tin là mình sẽ chết, cô gái vừa đói, vừa mệt lả. Cô thều thào: [br">- Chắc em sẽ không chịu đựng được nữa đâu. Em mệt lắm. [br">Nghêu cứng rắn giọng nói, cố tình truyền cho hợi chút can đảm: [br">- Em không được chết! Tôi sẽ không để cho em chết. [br">Hợi thở mệt nhọc: [br">- Cái thân em cũng chẳng đáng giữ lại làm gì. Em mệt lắm. Em chẳng còn trinh trắng gì nữa. Em chỉ thương mẹ em thôi. [br">Nghêu gào lên, cố tình tỉnh thức Hợi: [br">- Em có biết là tôi đã yêu em hay không? [br">Hợi cố gắng gượng nói: [br">- Bao giờ chị cũng yêu thương em. Em biết chứ. Em chết sẽ đem theo tình cảm... [br">Nghêu gắt lên, hình như cô phải làm như thế mới khiến cho Hợi có động lực: [br">- Tôi yêu em như người con trai yêu người con gái. Tôi muốn... Tôi sẽ chăm sóc cho em... Chả lẽ em không thấy tôi yêu em hay sao? [br">Hợi bật khóc: [br">- Chị Nghêu ơi. Em thấy chị thương yêu em...nhưng... [br">Nghêu không nói gì nữa, cô gái cố gắng hết sức để lần sang gần hơn người con gái đang nhạt nhoà nước mắt kia. Khi đến nơi, Nghêu vòng tay qua ôm chặc người bạn tình, giọng Nghêu thổn thức: [br">- Em dại dột lắm. Em không phải chết. Tôi sẽ chắm sóc và lo cho em. [br">Hợi cảm thấy hơi ấm của Nghêu truyền qua cho mình. Cô gái mở mắt ra nhìn lên khuôn mặt trông hết sức đáng thương của Nghêu. Trong ánh mắt ấy, Hợi nhìn thấy một lời tỏ tình chân thành, thất thắm thiết. Cô run run nói: [br">- Chưa ai yêu thương em như chị đã... [br">Nghêu hôn lên mái tóc ướt rượt của Hợi: [br">- Chưa ai đã đến với tôi trong giấc mơ nhiều như em. Hãy thương tôi đi HỢi. Không có em tôi sẽ không sống được đâu. Cái mạng của tôi đã nằm trong tay em từ lâu rồi. Có dòng sông Lạch này làm chứng, nếu em chết, tôi sẽ chết theo em. Chúng ta không sinh cùng ngày, nhưng tôi nguyện được chết cùng một ngày với em... [br">Hợi không thể nói gì được nữa. Nghêu gào lên để xác quyết lời nói của mình: [br">- Em có nghe thấy tôi đang nói cái gì hay không? [br">Trong đêm, Hợi gật đầu, nước mắt cô tràn ra nhiều hơn. Có lẻ đứng trước cái giây phút sinh ly kì diệu thiêng liêng ấy, lời thề vàng đá keo sơn của Nghêu đã đánh động tận trong sâu thẩm nhất của trái tim của Hợi. Cô gái nói: [br">- Em sẽ nghe lời chị. Em sẽ không bao giờ quên chị... [br">Đấy cũng chính là một lời thề mà hai người con gái đã trao hiến cho nhau. [br">Đấy là một điều bí mật chỉ có dòng sông Lạch vào trận lũ năm Thìn ấy đã chứng kiến cho lời thề nguyền của hai người họ.

[br">[br">Nước chảy tràn trề khe róc rách, [br">Lún phún lạch mềm mép đá xanh rêu. [br">Hớ hênh cho chúng nó khều, [br">Nó khều rồi nó lại khêu tan tành.[br">[br">[br">Tình yêu đến, nó ngọt như hương cau, bềnh bồng như những cánh bèo vô tư cùng sóng nước. Nó trong sáng và hiền dịu, và người đang yêu bao giờ cũng thầm cầu mong câu chuyện tình của mình sẽ mãi mãi bền vững. Vì thế những ân cần của buổi đầu trao thân bao giờ cũng thanh như khế, dịu ngọt và dịu dàng như hương cốm mới. [br">Hợi cả đêm hôm ấy kiệt sức và gần như lả đi. Trước khi cô gái lịm đi, cô nói với Nghêu: Em đói quá. Nghêu lúc ấy đã gạn tất cả những nước bọt trong miệng mình rồi ghé vào miệng mớm cho Hợi. Nghêu cố gắng hết sức mình. Cố hết sức. Nhưng cuối cùng nước bọt cũng không giúp gì cho họ được. Nghêu chỉ còn biết khóc. Phải chi Hợi cắn được thịt Nghêu mà ăn, Nghêu nhất định sẽ sẵn lòng. [br">Cuối cùng Hợi đã ngất xỉu đi. Ngất lịm đi thật sự. Nghêu rất mệt mỏi, nhưng không hiểu sao cô lại có nhiều sức lực đến như thế. Những đám mây đen ban chiều hằn học trở thành một cơn mưa dữ dội. Nhưng vì không giết được hai cô gái, cuối cùng cơn mây đã biến thành nước lũ của dòng sông Lạch, tỏ vẻ rất hậm hực. [br">Trăng bây giờ nhô ra. Trông trăng sáng và đẹp. Hình như chính ánh trăng hôm nay đã tỏ ra rất cảm phục về một mối tình, không ồn ào, không hoa lá. Một mối tình thể hiện bằng hành động cụ thể nhiều hơn chứ không phải được nói ra bằng lời nói suông [br">Chưa bao giờ Nghêu cảm thấy bình yên và thanh thản như trong lúc này. Cô gái nghĩ, phải chi như cô và Hợi sẽ hóa thân vào ánh trăng, được hóa thân vào dòng sông Lạch, được trở thành một câu chuyện tình mà người ta sẽ không bao giờ quên. Trong câu chuyện tình ấy, người ta sẽ mãi mãi nhắc nhở về sự hy sinh cao cả của một cô gái dành cho một người con gái khác. Một sự hy sinh không biết tiếc mạng sống của chính mình. [br">Đêm giàn trải. Đêm mênh mông. Hơi thở của Hợi rất nhẹ, đó là hơi thở của một người mệt lả vì không còn nhiều sức nữa. Nghêu cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ, rất phức tạp, vừa buồn man mác, vừa ngập tràn yêu thương lai láng. Trong vòng tay cô là một người tình nhỏ bé. Cảm giác thật mênh mông. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ che chở và bao bọc cho Hợi trong hoàn cảnh rất đặc biệt này. [br">Ánh trăng vãi bạc loang loáng trên mặt sông, vì nước chảy xiết nên con sông trở thành một thảm bạc cám. Có thể là nước lũ đã dịu dần. Mà có thể Nghêu đã quen với nó. Thì ra hạnh phúc đôi khi chỉ cần đơn giản đến như thế, Nghêu được ôm người yêu trong vòng tay của mình, được hôn nhẹ lên mái tóc ướt đẫm nước của người yêu, ngay cả lúc họ đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. [br">Bất chợt Nghêu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cái lạnh bắt đầu thấm vào từng ngóc ngách của cơ thể. Một cảm giác rã rời mà Nghêu không hề muốn có. Cô muốn mình được khỏe mãi để bảo vệ cho Hợi. Nhưng biết làm sao hơn được. Dù sao thì cô cũng chỉ là một con người bình thường. [br">Trăng mải chơi thế mà cuối cùng cũng đã hạ thấp xuống rặng tre trông chả khác nào một con sâu róm khổng lồ. Một con sâu róm đã chết. Cái lưng của nó bất động. Hình như về đêm mọi vật đều xuất hiện như đã chết. Chỉ có con sông Lạch là vẫn đang ầm ầm chảy. [br">Ánh trăng bàng bạc như một liều thuốc ngủ cực mạnh. Hai con mắt của Nghêu trĩu nặng. Nghêu không phải buồn ngủ, mà nguồn năng lượng trong cơ thể cô gái đang bắt đầu buông tay, không còn muốn giúp Nghêu chống lại cái sự mệt mỏi rã rời của thân xác yêu đuối. [br">-Nếu mình buông xuôi thì cả hai sẽ chết! [br">Nghêu biết cô không thể có can đảm làm điều đó. Cô biết mạng sống của mình thật ra không quan trọng đến như thế. Cô chỉ nghĩ đến Hợi. Vì thế cô biết mình không được quyền mệt mỏi. Tình yêu cao cả nó là như thế đấy. Nó khiến cho con người ta không còn nghĩ đến những nhu cầu tư lợi của bản thân. Kể cả mạng sống của mình. Tình yêu cao cả sẽ khiến người ta quên đi sự hiện diện của chính bản thân. Tình yêu thật sự sẽ biến con người ta trở thành phương tiện để đem hạnh phúc của mình đến cho người mình thương yêu trọn vẹn. [br">Nhưng cơ thể của Nghêu càng lúc càng mệt mỏi rã rời hơn. Cô gái cảm thấy bực bội với chính sự bất lực của mình. Đêm có quá nhiều thời gian trong tay, còn Nghêu, với sức lực có hạn, cô càng lúc càng nhận ra là mình không phải đối thủ ngang hàng của những thế lực đen tối hung hãn đang bủa vây chung quanh. Hình như cả thế giới này đang toan rập vaò để hãm hại Nghêu và Hợi. Hình như cả thế giới này đang ra sức tìm cách cản trở phá đám cuộc tình duyên của họ. Số phận cũng thế, nó không ủng hộ tình yêu của họ. Nghêu bỗng cảm thấy một luồng nghẹn dâng lên tận cuống họng. [br">-Mình phải sống. Phải bảo vệ cho người mình yêu. Chúng mình còn quá trẻ. Nhất định không thể chết như thế này. Trong một hoàn cảnh éo le cay đắng như thế này. Nhất định không thế chết như thế này được. [br">Nghêu hoàn toàn không biết là chính thái độ ham sống đã khiến cô trở nên gan lì một cách rất khác thường. Nguồn động lực chủ yếu giúp Nghêu trụ lại được chính là tình yêu mà cô dành cho Hợi. Nghêu không hiểu rõ về tình yêu lắm. Điều đó Nghêu không có nhiều chữ nghĩa trong đầu để lý giải. Nghêu chỉ biết là trong trái tim mình, cảm giác mà cô dành cho Hợi là một thứ tình cảm rất đẹp. Nó luôn khiến Nghêu thấy dạt dào một niềm hạnh phúc vô biên. Nghêu muốn ngàn lần được làm tất cả mọi điều cho Hợi. Có lúc chỉ nghĩ đến Hợi thôi cũng đã khiến cho Nghêu sung sướng đến ran người. [br">Nhưng thân xác con người ta không bao giờ là vật sở hữu để tinh thần ham sống, dù là nhân danh tình yêu, giúp họ vượt qua những yếu đuối của thử thách nghiệt ngã. [br">Đôi cánh tay của Nghêu mỗi lúc một yếu dần. Đôi mắt cô nặng hơn. Hai lá phổi cũng bắt đầu dở quẻ. [br">Cô cảm thấy mình yếu đuối quá. Nếu như cô buông tay ra, Hợi sẽ bị cuốn theo dòng nước lũ. Làm sao bây giờ. Nghêu nghĩ đến bà nội của mình. Phải chỉ nội có thế giúp cô cố gắng nhiều hơn nữa. Nếu như nội chịu giúp Nghêu, khi mặt trời mọc lên, sẽ có người bủa ra đi tìm. Nhưng ánh trăng kia xem ra không muốn giúp Nghêu. Cả tiếng gà gáy cũng không nghe thấy nữa. Hình như nội muốn giúp nhưng chẳng thể làm gì hơn được. Nghêu cảm thấy hình như cô đang chống lại với tất cả. Mà một mình cô thì có thể làm gì được kia cơ chứ. [br">- Bà nội ơi. Nếu bà có linh thiêng, xin bà hãy giúp cho hai đứa chúng con thoát cơn nạn nguy kịch này. [br">Cuối cùng Nghêu bật khóc. Nước mắt tuôn ra mặn cả môi. Nhưng hai cánh tay của Nghêu cứ yếu dần. Nghêu nghĩ. Thôi thì đã đến thế, điều hạnh phúc an ủi cuối cùng là Nghêu sẽ được chết cùng với Hợi. [br">- Hai đứa mình sinh không cùng ngày, cùng tháng, nhưng sẽ được chết chung một ngày. Hãy tha lỗi cho anh... Nghêu nghĩ như thế, từ trong sâu thẳm của mình, Nghêu biết cô yêu Hợi bằng tình yêu của người con trai dành cho một người con gái.

Sỏi không cánh sao em ôm hoài giấc mộng, [br">Ân ái với trăng già xộng xiệu chẳng còn trinh. [br">Lời nguyền dại dột u minh, [br">Làm sao giữ được khối tình mỏng tang.[br">[br">[br">Nghêu kiệt sức. Cái chết bây giờ không còn đáng sợ nữa. Nhất là khi c
<<1 ... 89101112 ... 17>>

Tag:

Truyen,tieu,thuyet,full,|,Hoa,Giấy,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 799