watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Home >
Tìm kiếm

Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 15:39



[br">"Là 1 tiểu thuyết mới nhất của Nguyễn Thơ Sinh, Hoa Giấy (NXB Văn Học) kể về một chuyện tình đầy ngang trái, giằng xé trộn lẫn với những uẩn khúc đau thương cay đắng của một mối tình đồng tính nữ "tam giác" giữa ba nhân vật: Nghêu, Hợi và em trai của Nghêu là Ốc. Bối cảnh của truyện là một làng nghèo miền bắc, nơi con sông Lục đã chứng kiến mối tình thắm thiết của hai người con gái hàng xóm nhưng cuối cùng họ phải đương đầu với một kết cuộc rất đỗi bi thương. Nhiều tuyến nhân vật phụ và những tình tiết gay cấn trong tiểu thuyết đã tái hiện lại một mối tình cao đẹp, nơi những thử thách cay nghiệt nhất của bổn phận, của ân nghĩa, của tình người,... đã bị dồn nén, căng nghẽn để rồi cuối cùng là sự vỡ òa của nỗi đau ngậm ngùi dâng lên đỉnh điểm. Một mối tình buồn, ngột ngạt. Một sự vùng vẫy, phản kháng quyết liệt đến độ kiệt sức. Một tiểu thuyết sẽ thay đổi cách nhìn của bạn đọc về hoa giấy - một loài hoa có ba cánh, đầy gai nhọn,sặc sỡ sắc màu những không có hương thơm - được nhân cách hóa rất thành công trong tiểu thuyết mới này của Nguyễn Thơ Sinh" [br">[br">1. Hoa Giấy [br">[br">[br">[br"> [br">Loài hoa mỏng không hương không sắc, [br">Nở làm gì, có kết quả được không? [br">Nỗi đau gai nhọn, cay đắng chất chồng. [br">Tình một dải chôn vùi vào nỗi tủi.[br">[br">[br">Trong ruộng mả làng Cối có một nấm mồ nhỏ, nhìn nấm mộ này không đặc biệt gì nhiều so với những nấm mồ khác. Nếu khác biệt duy nhất là trên nấm mồ ấy người ta nhìn thấy một khóm hoa giấy màu tím, bao giờ cũng mọc um tùm xanh tốt, nở hoa tươi thắm bốn mùa. [br">Vào mùa mưa, khóm hoa giấy trên ngôi mộ này nở lan tràn cũng là điều bình thường, không đáng nói. Mùa khô hoa vẫn nở, chúng nở một cách thắm đượm. Gần như cái nắng nung người kia xem ra chẳng thể nào khuất phục chất ham sống của nó được. Có mấy người đi tảo mộ đốt hương cho người nhà quả quyết rằng người yên nghỉ dưới lòng đất kia là người thuở sinh tiền đã sống rất có hậu, nên khi nằm xuống,cái nghĩa của người ấy đã toát lên qua những cánh hoa: [br">-Giời hành thế này mà trông nó mỡ màng làm sao. [br">Chỉ có vài đứa trẻ chăn trâu quanh đấy thì lại bảo nhau rằng: [br">- Hoa giấy trên mộ bà Hợi mẹ thằng Sinh tốt thế là vì bà cô của nó chiều nào cũng ra đây tưới nước đấy! [br">Một con bé còi cọc, tóc khô, sún mất một cái răng cửa, chừng mười ba tuổi, nhoẻn miệng cười bảo mấy đứa khác: [br">- Chỉ có bà cô thằng ấy bị điên mới đem nước ra đây tưới. Hoa giấy đầy gai. Thế mà cũng đem trồng. [br">Một thằng bé khác, mặt mũi đen như than, răng bị hô, nheo mắt lại mỗi khi nói chuyện: [br">- Hình như là hai người đàn bà này có cái gì với nhau ấy. Có hôm tao nhìn thấy cái bà Nghêu, cô thằng Sinh ngồi khóc một mình ở ngoài này! [br">Một thằng bé khác gầy còm, khuôn mặt nhỏ choắt, nhưng hai con mắt to quá khổ, choán hết gần khuôn mặt, hai con mắt to và đen. Lúc nào đôi mắt ấy cũng chực cười. Nó bảo hai đứa kia: [br">- Chúng mày chỉ được vớ vẩn là giỏi. Chuyện nhà người ta thì mặc kệ nhà người ta. Chúng mày là cái thá gì mà nói chen vào chuyện nhà thằng Sinh. Tao ghét nhất cái thói nói chuyện sau lưng người khác. [br">Thằng bé có khuôn mặt đen như than nói chen vào: [br">- Thằng Phú này thì chỉ được cái bênh cho thằng Sinh là giỏi. Cái gì cũng thằng Sinh thằng Sinh. Làm cái gì cũng bảo: Rủ thằng Sinh đi chung với. Chả lẽ mày thích thằng Sinh đến thế cơ à? [br">Thằng bé tên Phú quay mặt đi hướng khác. Hình như nó cố giấu một điều gì đó rất bí mật. Con bé sún răng sau cùng nói: [br">- Có khi mày thích nó phải không Phú? [br">Thằng bé có khuôn mặt đen lại nói phụ họa vào: [br">- Tao nói thật. Nhìn thằng Sinh, tao nhận ra là nó thích mày. Nhưng mà chuyện đó chẳng liên quan gì đến tao và cái Chanh cả. – Quay sang con bé có chiếc răng sún, nó nói tiếp: Tao bảo thế có đúng không, Chanh? [br">Con bé nọ gật đầu, rồi nó nói với thằng Phú: [br">- Thằng Lực nói đúng đấy! [br">Thằng Phú không nói gì cả. Nó chỉ đứng im lặng. [br">Nó không biết nó và thằng Sinh có thích nhau thật sự hay không, điều đó nó chẳng biết, nhất là khi nó chỉ vào cái tuổi mười bốn. Nhưng nó biết rất rõ vì sao trên mộ mẹ thằng Sinh có trồng một khóm hoa giấy nở những bông hoa màu tím rất đẹp như thế. Nó còn biết vì sao bà cô của thằng Sinh chiều nào cũng ra ngoài này tưới nước cho khóm hoa giấy ấy. Thực ra, nó rất muốn kể cho thằng Lực và con Chanh nghe toàn bộ câu chuyện bí ẩn đằng sau. Nhưng nó không thể kể ra được. Vì thằng Sinh,bạn than của nó đã dặn kỹ: [br">- Mày đã nghe tao kể hết câu chuyện của mẹ tao. Tao chỉ xin mày, đừng bao giờ kể lại cho bất cứ một người nào khác nghe. Mày có dám hứa với tao như vậy hay không Phú? [br">Thằng Phú lúc ấy gật đầu. Nó đã hứa với thằng Sinh là nó sẽ không kể cho ai nghe. Nhưng cứ hễ mỗi lần nghe người ta nói đến khóm hoa giấy trên mộ người đàn bà, với những nhận xét phỏng đoán đủ kiểu khác nhau, nó lại thấy hậm hực vù nó biết đã đoán sai. Nó biết rất rõ chỉ có mình nó, bà mẹ, ông bố và bà cô của thằng Sinh mới là người đã biết toàn bộ chân tướng sự thực của câu chuyện. [br">Và câu chuyện ấy bao giờ cũng ùa về đầy ắp những chi tiết… Như thể đấy là câu chuyện của riêng thằng Phú vậy. Như thể nó là một phần của một câu chuyện đau long. Như thể chính nó đã nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn thiêng liêng của loài hoa giấy. [br">Một điều rất lạ là nó luôn cảm thấy bất ngờ mỗi khi nó nghĩ về câu chuyện ấy. Một câu chuyện đã đưa nó về những miền cổ tích. Một câu chuyện cổ tích rất buồn, bao giờ cũng để lại trong tâm trí nó một cảm giác man mác bang khuâng khó rũ bỏ. [br">Nó có cảm giác câu chuyện nó nghe được chính là một truyền thuyết về sự tích của loài hoa giấy. Một loài hoa – sau khi nghe về một chuyện tình – nó không còn nhìn bằng con mắt bình thường như trước đây nữa. Nó nhìn thấy ý nghĩa của một loài hoa mỏng mảnh, không hương thơm, không kết trái. Một loài hoa thân đơm đầy gai nhọn nên chẳng được đối xử may mắn ưu đãi như hoa hồng. Một loài hoa nó đã nhìn thấy từ bao nhiêu ngày trước đó. [br">Dù không được người đời trân quý, loài hoa ấy vẫn nở rất nhiệt tình. Nở như quên đi sự bạc đãi của cuộc đời đói với chính bản thân nó. Hình như nó chỉ cần biết mục đích cuộc đời của nó là mở ra những bông hoa mang một sắc màu tươi thắm nhất. [br">Câu chuyện bỗng chợt ùa về trong đầu nó rất nhanh. [br">Ngày xưa…làng Cối… [br">Có một chuyện tình…

[br">[br">Duyên và nợ nào ai biết được, [br">Hai mảnh đời chắp vá tựa nương nhau. [br">Thăm thẳm chiều mưa chất chứa cõi sầu. [br">Tình một mảnh biết đâu là bến đậu. [br">[br">[br">[br">Vợ chồng phó Biện lấy nhau đã được hơn hai năm rưỡi mà chẳng có dấu hiệu chửa đẻ gì, bà mẹ chồng tỏ ra sốt ruột một cách lộ liễu. Bà hay thở dài đánh sượt mỗi khi nhìn vào bụng đứa con dâu. Có vẻ nó dài như thể hai mươi năm vậy. [br">Vợ Biện chán ngán cái nhìn săm soi ấy của bà mẹ chồng lắm nhưng chẳng biết làm sao khác hơn được. Nhất là mỗi khi bà mẹ chồng nhìn đàn chó con đang rúc vào cú con chó cái, tranh nhau bú, bà đay nghiến nói: [br">- Nhà này nuôi chó chó đẻ sai, nuôi lợn lợn đẻ mắn. Thế mà nuôi người thì người lại chả đẻ hộ cho. Chả biết cái phúc nhà này nó ra làm sao nữa. [br">Có một làn khác, vợ Biện cố gánh chỗ bèo về băm nấu cám lợn, bà mẹ chồng không thương cảm lại còn nói kháy một câu: [br">- Chị chả cần phải cố như thế cho hại người. Chịu khó nghỉ ngơi rồi đẻ cho tôi một vài đứa cháu nội, thế là được rồi. [br">Kể từ đó vợ phó Biện trong lòng bao giờ cũng canh cánh một nỗi niềm đau khổ. Có lần bà mẹ chồng còn hỏi cậu con trai một câu mà vợ Biện nghe được:Thế mày với mẹ thằng cu không ngủ mấy nhau à? Tuy vợ Biện chưa bao giờ sinh cho nhà họ Huỳnh lấy một mụn con, song bà mẹ chồng bao giờ cũng gọi vợ Biện là mẹ thằng cu. Cứ như thể gọi mãi như thế, cô con dâu của bà một ngày nào đó sẽ có chửa. Người con trai trả lời bà mẹ: [br">- Tuần nào cũng đánh hơn chục lần…Mà mẹ lo làm gì…từ từ thủng thẳng, đi đâu mà vội. [br">Bà mẹ thở dài đánh sượt một cái rồi nói [br">- Cha bà cái thói bênh vợ của nhà anh. Tôi sắp chui xuống lỗ rồi. Bảo từ từ thủng thằng là từ từ thủng thẳng thế nào. Anh không mau mau kiếm tí cháu nội cho tôi bồng, sau này ngộ nhỡ tôi không chờ được, rồi đi xuống chốn cửu tuyền, tôi biết ăn biết nói với các cụ tổ họ Huỳnh nhà anh như thế nào. [br">- Vợ Biện nghe nói thế, trong bụng cảm thấy rát ruột lắm. [br">Ban đầu vợ Biện mới về làm dâu nhà họ Huỳnh, bà mẹ chồng tỏ ra chăm chiều hết mực. Có cái gì ngon bà cũng dánh riêng cho đứa con dâu. Có quả xoài bổ ra thì bà sẽ nhất định chọn phần cái hột, ép cô con dâu ăn bằng được hai cái má thịt xoài. Cả chuyện băm bèo nấu cám lợn bà cũng giành lấy: Chị xê ra đi, nom chị băm bèo tôi ngứa mắt lắm. Nói xong bà không quên kèm theo một nụ cười thật to ra điều mình đang mắng yêu cô con dâu. [br">Nhưng rồi sau đó sự nôn nóng của vợ Biện mong mình cấn thai cũng giống như chuyện bà mẹ chồng mất dần kiên nhẫn. Hình như bà bắt đầu sốt ruột thật sự. Có thời gian cây đu đủ trước nhà rất sai quả, bà ngày nào cũng bắt cô con dâu ăn đu đủ. Thôi thì đủ cả các món canh,xào,nộm,dưa,luộc… Thì ra bà đã hỏi xem vợ nhà Thoan ăn cái gì mà mắn chửa. Vợ Thoan bảo: Nhà con nghèo, chỉ có mỗi món thù đủ. Hóa ra ăn cái ấy nó mắn lắm,bà ạ. [br">Cây đủ đủ dễ có đến hơn ba mươi quả, đeo bám kín một khúc thân cây, nhưng chẳng quả nào kịp chín. Chả là bà mẹ chồng cứ vặt xanh xuống. Vợ Biện độ ấy cứ nhìn vào mâm cơm là phát ốm vì nhìn thấy toàn là món đu đủ. [br">Cuối cùng ăn xong hết mùa đu đủ ấy, nhưng cái bụng của vợ Biện không chịu ngoan ra, không chịu cấn chửa. Tháng nào vợ Biện cũng thấy máu chảy ra từ âm hộ, lòng vợ Biện lại nhói đâu như có ai thắt lại bằng gai mây. Bà mẹ chồng thấy mình đã dày công như thế mà cái nết chửa đẻ của vợ Biện xem ra vẫn chẳng ăn thua gì. Chán nản, bà bỏ mặc ý định mình đang sốt ruột chờ một đứa cháu nội. [br">Trong nhà bây giờ bông nặng nề u ám như thể mọi xó xỉnh ngóc ngách đều ngập tràn chướng khí. Anh chồng cũng chán nản nhìn vợ. Hình như anh không hiểu tại sao anh và chị vẫn đều đặn chuyện ân ái nhưng vợ anh vẫn không có chửa. Có lần chồng bảo vợ: [br">- Trông mình lành lặn khỏe mạnh như thế, tôi nghĩ chắc là lỗi tại do tôi mà ra cả. [br">Vợ Biện nghe chồng nói thế chỉ biết nằm rưng rưng khóc. Thì ra chồng chị cuối cùng đã than thở về điều mà chị nghĩ chỉ có bà mẹ chồng mới thực sự quan tâm đến. Anh đã nói đến một sự thật bao giờ cũng khiến cho chị nhói đau. Đối với vợ Biện, khổ và nghèo, cơ cực đến mấy vợ Biện không hề ca thán ngần ngại. Chị chỉ đau khổ khi trách nhiệm chửa đẻ của mình không hoàn thành trọn vẹn. Nay nghe chồng nói thể, thử hỏi làm sao lòng chị không đau cho được. [br">Vợ Biện một hôm lén đi coi bói. Bà thầy bói xem quẻ bài xong rồi bảo: [br">- Thú thật… Tôi không muốn nói ra những điều mà quẻ bài đã ứng. Nhưng mà thấy chị hiền lành, lại thành tâm, tôi không nỡ nói dối. Cái số chị long đong về đường chửa đẻ lắm. [br">- Thế là cháu không bao giờ có con… [br">Người đàn bà vội trả lời: [br">- Ấy chết! Không phải như thế. Số chị… Chỉ nhờ được con nuôi thôi. Theo quẻ bài thì đấy là một đứa con gái. Con thì hai lần chửa, đẻ đủ cả hai. Hai đứa con giai đàng hoàng. Nhưng chỉ giữ lại được một đứa. Cái đứa đầu tiên, xin đừng trách tôi nói gở mồm… đẻ ra thì có mà cho bú thì không! [br">Nghe xong,vợ Biện khuôn mặt chùng xuống. Một ý nghĩ thoáng nhanh xuất hiện trong đầu chị, có lẽ không nên tin vào bói toán. Hoặc là nếu xoa bài lại, rất có thể quẻ thứ hai sẽ không ứng xấu như quẻ trước. Chị nói nhanh: [br">- Bài xấu thế cơ à? Hay để cháu xoa bài quẻ khác! [br">Người đàn bà vội lắc đầu: [br">- Ấy chết… Không được đâu. Làm thế cũng chẳng giúp được việc gì. Chẳng linh nghiệm gì đâu. [br">- Nhưng cháu muốn. Xin bà giúp cháu… - Vợ Biện năn nỉ. Hình như chị nghĩ rằng với sự thành tâm khẩn thiết của mình, số phận sẽ cảm động cho hoàn cảnh bẽ bàng của chị. – Cháu xin bà thật lòng đấy! [br">Người đàn bà nhác thấy có một khách lạ đến đang đợi ngoài sân vội nói tránh đi: Có muốn xem lại thì phải đợi hôm khác! Nhưng khi nhìn vẻ mặt chết lặng của vợ Biện, bà ta không nỡ ăn ở cạn tình. Thành ra bà sai con bé giúp việc ra ngoài thềm báo lại với khác là chừng mười phút nữa là bà sẽ cho mời khách vào. [br">Vợ Biện lại xoa bài một lần nữa. Thật trớ trêu thay. Những con bài vẫn là con bài ban nãy. Nhưng vợ Biện vẫn cầu xin là bà thầy bói mấy phút trước đã coi nhầm. Nhưng nhìn khuôn mặt lặng lẽ đến độ tàn nhẫn của bà ta, vợ Biện toàn thân lạnh đến độ toát mồ hôi hột. Người đàn bà lên tiếng: [br">- Bài quẻ này ứng lên càng xấu hơn. [br">- Thưa bà. Là thế nào, cơ ạ? – Khuôn mặt vợ Biện tái xanh lại. [br">- Theo quẻ…bài nói… Thằng con trai của chị sau này cũng khổ đau về chuyện gia đạo. Không có hạnh phúc. Còn đứa con gái nuôi thì đường tình duyên tan tành. – Nghĩ sao bà ta nói: Thôi đi đâu cũng chẳng thoát khỏi mệnh Giời. – Cuối cùng bà ta lẩy một câu Kiều: [br">[br">Bắt phong trần, phải phong trần, [br">Cho thanh cao mới được phần thanh cao.[br">[br">[br">Vợ Biện hôm ấy ra về long đau như cắt. [br">Đất bằng dậy sóng. [br">Một điều vợ Biện không thể ngờ được là quẻ bài linh nghiệm cực kỳ. Ngay buổi sáng hôm ấy, trên bến đò làng Cối vắng khác, chị nghe có tiếng khóc trẻ con re ré cất lên, nghe như thể nó đang rất khát sữa, hình như nó sợ chết nên cố hết sức khản cổ gào để người ta có thể nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của nó. [br">Vợ Biện đi lại nơi có tiếng khóc thì nhận ra đấy là một đứa trẻ được bọc trong một cái xống cũ, rách nát, bẩn thỉu. Hai bàn chân con bé thò ra, bám đầy kiến lửa. Vợ Biện vội gỡ cái xống ra, nhanh tay nhặt những con kiến lửa. Đến lúc này thì vợ Biện mới nhận ra là con bé không chỉ khát sửa mà nó còn bị kiến đốt nhừ tử. Quan sát kỹ, vợ Biện nhìn thấy đấy là một đứa con gái. Nhưng nom kỹ, đứa con gái ấy không bình thường, hình như nó có một cái âm vật khá lớn, không giống như những đứa con gái nhỏ khác mà vợ Biện đã từng gặp qua. [br">Vợ Biện nhìn quanh nhưng không trông thấy ai. Bất chợt chị hiểu ra đã có người đẻ xong rồi đem vứt con bé đi. Thế là chị cảm động ẵm nó về. Trên đường về nhà, chị cứ lo lắng là bà mẹ chồng sẽ tìm cách mắng trách chị. Chị sợ bà sẽ nói: Con chị đẻ ra tôi mới quý. Còn con người ta vứt đi, chị khuân về để cả nhà này hầu nó à? Đúng là đoảng từ cái nết đẻ đoảng đi. [br">Chị lo lắng như vậy là vì từ hai năm nay, hình như mọi chuyện chị làm trong tầm mắt bà mẹ chồng cũng đều sai cả. Nhưng nhìn con bé trong tình cảnh tang thương như thế này, chị không nỡ đành đoạn bỏ nó lại bến đò một mình. Thế là vợ Biện quyết định ẵm con bé về. Dù sao thì nó cũng mang một thân phận kiếp con người. Đâu phải cái thúng rách vứt ở vệ đường. Thế là chị nói với con bé: [br">- Thôi ngoan, không khóc nữa. Để mẹ ẵm con về. Mẹ sẽ nuôi con. Nín đi nào. Ngoan nào… [br">Có lẽ con bé vừa đói vừa bị kiến cắn, nên nó hờn, nhất mực cứ khóc thét lên, dù vợ Biện vẫn đều tay vỗ về cho con bé.

[br">[br">Ai xui dại mày đèo bòng dan díu, [br">Nở giữa đời réo rắt chẳng ngại chông chênh. [br">Biết đâu là bến vui, biết đâu là bến khổ. [br">Ai thấu tình cho, lên xuống thác ghềnh.[br">[br">[br">Trước sân nhà Biện có một giàn hoa giấy nở đầy những cánh hoa màu tím. [br">Vợ Biện ẵm con bé về, vừa bước vào đầu ngõ đã gặp ngay phải bà mẹ chồng. Lúc này thì con bé đã nín khóc, thiêm thiếp ngủ. Vừa nhìn thấy con dâu cụ đã đay ngh
123 ... 17>>

Tag:

Truyen,tieu,thuyet,full,|,Hoa,Giấy,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 113