Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 00:41 |
t xa, lấy cớ là chị em, nương nhau mà sống, như thế họ sẽ có cơ hội thương yêu chăm sóc cho nhau. [br">Nhưng hai người họ đã trễ một nước cờ. Chả lẽ bây giờ nghe mẹ nói hãy tạo duyên cho em trai, rồi thì hai đứa con gái rủ nhau bỏ trốn, như thế có khác nào như đập vào mặt người mẹ, y như một kẻ vong ân bội nghĩa. Làm thế, Nghêu có khác nào một kẻ thuộc phường buôn vôi bội bạc. Con người chứ có phải là gỗ đá cây cỏ hay là loài cầm thú mà bảo có thể ăn thay ở đổi như không hề biết đến chuyện ân tình, chuyện ân nghĩa. [br">- Làm sao mà trốn được, hả em. Chúng ta không thể... [br">Hợi hình như hiểu được tâm trạng của Nghêu. Cô bối rối vì chưa tìm ra cách nghĩ: [br">- Thế thì mình phải làm gì bây giờ, hả Nghêu? [br">Nghêu chua xót nói: [br">- Chỉ có một nắm hạt mả tiền... [br">Hợi bật khóc. Cô không phải không muốn nghe lời Nghêu. Nhưng đây là một lối thoát để lại nỗi đau cho mẹ. Vì chữ Hiếu, Hợi không thể chết. Cô gái run run giọng nói: [br">- Nghêu ơi. Hay là em sẽ lấy anh Ốc. Chúng ta sẽ được sống chung một nhà. [br">Đây là một ý nghĩ bất ngờ vừa chợt đến. Nghêu và Hợi chua bao giờ nghĩ qua về chuyện này. Có lẽ có như thế hoạ may cô và Hợi mới không phải xa nhau. Nhưng ý nghĩ người mình yêu có chồng khiến Nghêu đau đớn. Dù cho đấy là Hợi đám cưới với người em trai của mình. Cô gái bối rối hỏi: [br">- Em nghĩ như thế sẽ được hay sao? [br">Hợi trả lời, mắt vẫn còn đong đầy nước: [br">- Ít nhất là Nghêu cũng không đau khổ. Chung ta sẽ tính tiếp. Chứ bây giờ, Nghêu không vui, lại nghĩ đến cái chết, làm sao em sống thanh thản cho được, hả Nghêu. Nghêu biết rồi mà, em thương Nghêu. Cái lòng em nó như thế nào Nghêu đã rõ. Chả lẽ Nghêu không biết như vậy hay sao? [br">Thế là Nghêu gật đầu. Không phải đấy là vì cô đã thuận. Mà đơn giản khi Nghêu yêu thương Hợi, người con gái ấy nói gì Nghêu cũng nghe theo. [br">Đấy cũng là lý do tại sao Hợi đã có người yêu rồi mà vẫn chịu lấy Huỳnh Văn Phúc.
Bánh dày thịt trắng đêm hoa chúc, [br">Rỉ máu hận chày nện chẳng chút xót thương, [br">Đau thau thân phận chiếu giường, [br">Bình tan, ngọc nát, lược gương tiếc gì?[br">[br">[br">Hôm sang bên nhà thím Thoan đón cô dâu, thắng Ốc trong lòng vui mừng như mở hội. Chả là cuối cùng nó cũng đã lấy được người con gái mà bấy lâu nay nó đã từng nhớ thương mong đợi. [br">Nghêu vẫn còn nhớ cái lần trước khi Hợi chính thức nhận lời cầu hôn của thằng Ốc, đứa em trai của cô tính khí rất bất thường. Có khi nó cáu gắt, đá cả con chó mực già mặc dù con chó chẳng làm gì nên tình nên tội. [br">Nay nhìn thằng em trai vui vẻ hớn hở, lòng Nghêu vừa đau vừa vui. Cảm xúc pha trộn rất phức tạp. Nhưng có lẽ đấy là một nỗi đau đậm mày hơn niềm vui, vì nỗi đau là rất thực mà niềm vui chỉ là một cảm giác rất gượng ép. Đấy là một cảm giác rất khó diễn tả. Có lẽ chỉ có những người nằm trong cảnh ngộ của Nghêu mới hiểu được thế nào là nỗi đau trộn lẫn với niềm vui gượng ép, nó tạo thành một nỗi niềm cay đắng mà Nghêu không hề muốn mình lại rơi vào cảnh ngộ bẽ bàng đau thương ấy. [br">Thím Biện trong bụng rất vui. Hình như khi Ốc được toại nguyện, trong tâm can thím cũng được cởi ra cái nút u hoài bấy lâu luôn đè nặng. Trái tim người mẹ bao giờ cũng nối với trái tim những đứa con của mình bằng một sợi dây mẫu tử thiêng liêng. Để rồi niềm vui của đứa con, qua sợi dây ấy, sẽ khuếch đại lớn hơn. Và nỗi buồn của con thím sẽ khiến thím buồn hơn cả chính cảm giác đau buồn của nó. Thành ra đám cưới của Ốc không thể không khiến thím rất vui sướng. [br">Tiệc cưới không to, chả là họ Huỳnh không lớn. Vả lại nhà thím Biện không qua lại giao du với nhiều người. Ốc lại ít bạn, thành ra gọi là cỗ cưới nhưng tình thực ra chỉ có hơn bốn mâm cơm. Toàn là những người thân của nhà họ Huỳnh. [br">Ốc lăng xăng như một đứa trẻ ngày tết được mặc áo mới. Nghêu giấu riệt mặt trong nhà, vẻ mặt thiểu não chả khác nào đứa trẻ đánh rơi bao lì xì ngày tết, lâu lâu chỉ đảo ra vì người ta cứ hỏi mãi. Một bà cô họ xa của Ốc nhắc: [br">- Thế bao giờ bà Biện mới cho ăn cỗ cái Nghêu đây? [br">Câu hỏi nghe sao mà tê tái. Nghêu biết cô không bao giờ có cái ngày ấy. Trời đã sinh ra Nghêu là con trai, nhưng lại rơi vào thân phận của một người con gái. Lấy chồng làm sao mà lấy được. Nghêu giấu niềm đau tê tái vào nụ cười, chỉ mong sao mọi người sẽ đừng bao giờ hỏi mình câu hỏi nghiệt ngã ấy. [br">Cỗ vãn, người ta bận rộn ngày mùa nên kéo nhau ra về. Ngôi nhà của thím Biện Hợi không xa lạ gì lắm nhưng hôm nay cô cảm thấy rất khác. Vì hôm nay Hợi bước vào ngôi nhà này với một tư cách hoàn toàn khác hẳn. Cô bây giờ đã là vợ của Ốc. Người ta rồi đây sẽ kỳ vọng cô sinh con nhà họ Huỳnh. Không thể nào làm sao có thể khác đi được. [br">Bữa cơm chiều không ai đói cả, nhưng người ta vẫn phải dọn ra. Ốc và người mẹ rõ rệt là rất vui sướng nên không ăn được. Còn Nghêu và Hợi thì lòng dạ như dưa xát muối. Bữa cơm vì thế không ai buồn ăn. Chả ai muốn gắp thức ăn vào bát của mình. [br">Đôi mắt của Hợi cứ tránh né tia nhìn của chồng. Thỉnh thoảng cô chỉ dám nhìn lén Nghêu. Song những điều ấy cả thím Biện và Ốc không nhận ra. Hai người họ chỉ nghĩ là Hợi mới về làm dâu nên còn e thẹn. Dù gì thì hai đứa đã quen nhau từ hồi còn bé, nhưng hôm nay đã thành thân, không thể gọi là cứ vô tư như trước được. [br">Đêm chăng màn. Muỗi xô ra như vãi trấu. [br">Ốc đã dọn giường sẵn. Cu cậu xem ra rất háo hức cho giây phút động phòng này. Dù sao thì cậu ta cũng là người con trai mới lớn, cảm giác ham muốn vì thế đã bộc lộ ra khá rõ. Một điều mà Ốc không hề hay biết là Hợi, cô dâu của đêm động phòng hôm nay, chưa hề một lần yêu thương Ốc thực sự. [br">Hợi tần ngần không muốn đi ngủ. Dù sao thì mặt trời vừa mới lặn. Cô không có thói quen ngủ sớm. Hôm nay lại là ngày đầu tiên Hợi lấy chồng. Cảm giác trong lòng cô thật xốn xang bứt rứt. Bất chợt Hợi nhận ra là quyết định lấy Ốc là một bước tính đi rất sai. Cô hoàn toàn không thể nào ngờ được là kể từ giờ phút này trở đi, cô sẽ phải ứng xử và giữ phép của một người vợ. Mà đã là một người vợ, cô có trách nhiệm phải vâng phục và nghe lời chồng. [br">Ốc thấy vợ vẫn còn nấn ná, nên giục: [br">- Đằng ấy chưa muốn đi ngủ sao? [br">Hợi tâm tình ngổn ngang như con tằm trên cái nong, đôi mắt u uất, nào cô có nghĩ đến cái cảnh sẽ lên giường cùng với Ốc. Cô dại dột thật, chỉ nghĩ một cách đơn sơ là khi làm dâu nhà họ Huỳnh, cô sẽ có cơ hội được ở bên cạnh Nghêu mãi mãi. Nào ngờ, tình cảnh lại không phải như thế. Chẳng giống như phiên bản của một vở chèo vui nhộn mà cô đã nghĩ ra trước đó. [br">Gía như Nghêu nghe lời cô rồi cả hai cùng bỏ trốn. Giờ thì câu chuyện đã chuyển qua một bước ngoặt. Chẳng thà trốn trước đám cưới, mẹ cô sẽ không tủi hổ và chua xót. Đằng này hai nhà là chỗ thân tình, nếu cô mà bỏ trốn với Nghêu, thiên hạ sẽ tha hồ bới móc và đàm tiếu. Ông bố vũ phu sẽ hành hạ mẹ cô không biết dạy con. Thế là tâm tư của Hợi cứ dâng lên thật chua xót trong một nỗi niềm nát tan cay đắng. [br">Phải chi Ốc có thể hiểu được một phần câu chuyện, rất có thể anh sẽ không thúc vợ. Đằng này tâm tư con người bao giờ cũng đào sâu chỗn chặt, Hợi không nói ra, làm sao ai mà biết được. Ốc vì thế càng tỏ ra sốt ruột hơn: [br">- Đằng ấy mệt cả ngày rồi, vào nghỉ đi cho khỏe. [br">Không hiểu nghĩ sao, sau đó Ốc nói tiếp: [br">- Vào giường rồi tôi tẩm quất cho. [br">Hợi là cô dâu ngày đầu tiên, cô không thể để cho chồng cứ giục mãi. Hơn nữa ở nhà ngoài bà mẹ chồng thỉnh thoảng lại nhìn Hợi. Thành ra cô đứng lên đi vào căn buồng đêm tân hôn mà cô biết không bao giờ cô muốn vào trong đó. Cô chỉ ước ao được vào phòng của Nghêu. Nhưng trong tình cảnh này, cô làm sao có thể vào trong căn phòng ấy được. [br">Vào trong giường, Hợi không dám nằm xuống. Cô chỉ ngồi thu lu vào một góc trong. Cô ngửi thấy mùi hoa bòng. Thì ra ban chiều Ốc đã hái một nắm hoa bòng thả vào trong giường để cho mùi thơm đón cô dâu mới. [br">- Tôi hái hoa bòng đón nhà đấy! [br">Đáng lẽ ra cô dâu trong ngày cưới sẽ vô cùng xúc động khi thấy nghĩa cử của người chồng chân tình là như thế. Nhưng đêm nay, Hợi càng vò võ nỗi đau nhiềuhơn. Cô không nghĩ gì đến chung quanh mà chỉ nghĩ đến hoàn cảnh éo le chông chênh trước mặt của mình. Nỗi niềm riêng tay nào ai có thấu. Nhìn bên ngoài nào ai biết được những ngổn ngang của một người con gái đã đem theo một mối tình trong tim mình trước khi xuất giá. [br">Bất chợt Ốc vỡ ra cười. Một nụ cười của kẻ chiến thắng. Một niềm vui của tất cả cánh đàn ông lần đầu có vợ. Tội nghiệp Hợi, tiếng cười của chồng càng khiến cô tủi thân đau xót hơn. Nỗi đau này của Hợi sao mà đoạn trường ai oán. Cô nấc lên vì chua xót, nhưng Ốc không hề hay biết, anh ta chỉ đơn giản nghĩ rằng vợ mình cũng đang cảm động, đang vui sướng như anh. [br">Bất chợt Ốc vòng tay qua rồi lôi mạnh Hợi nằm xuống. [br">Đêm vỡ òa tiếng khóc. [br">Đêm giãy giụa không lối thoát. [br">Đêm ngõ cụt... [br">Ốc hăm hở... [br">Anh ta đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Anh đã yêu vợ bằng bản năng của một người đàn ông tham lam cố hữu. [br">Cuối cùng thì những hành vi của Ốc đã khiến Hợi ghê sợ. Thì ra chồng Hợi cũng chả khác nào cái bọn khốn nạn hôm xưa đã hãm hiếp cô. Vì thế niềm vui hoan lạc của Ốc cuối cùng đã trở thành nước mắt của người vợ, đầm đìa mặt áo gối thêu của đêm động phòng hoa chúc. [br">
[br">[br">Tưởng rằng hồng ngọt nên mua, [br">Ai dè hồng chát cuối mùa dở dang. [br">Tiếc thương một mảnh trăng vàng, [br">Rơi nhầm đáy giếng tan hoang nỗi niềm.[br">[br">[br">Họa có là kẻ dại thì người chồng mới không nhận ra là vợ của mình đã không yêu mình như anh ta vẫn từng nghĩ. Ốc nhận ra ngay là Hợi lạnh nhạt chuyện chiếu giường, như thể người ta ngại phải làm một điều gì đó khiến họ hoàn toàn ghê sợ. [br">Ốc nói với mẹ: [br">- Vợ con nó không yêu con. [br">Người mẹ nghe thế liền bảo: [br">- Đàn bà ai cũng thích được vuốt ve chiều chuộng. Cái sự vợ chồng, không khéo liệu, làm cho người ta đau, người ta sợ. Đấy chẳng phải là chuyện hay ho gì cả. [br">Ốc chưa bao giờ nghĩ qua về chuyện này. Với anh, ân ái sinh hoạt vợ chồng là lẽ tự nhiên. Khi anh nổi hứng, muốn yêu vợ, anh cứ nghĩ rằng Hợi cũng sẽ có cùng cái sự ham thích giống như anh. Nào ngờ, Ốc bản tánh đã không sâu sắc tế nhị, thành ra đã làm hỏng việc mà không hề hay biết. Anh ta nói với mẹ: [br">- Lại còn như thế nữa cơ à? [br">Thím Biện mắng yêu con trai: [br">- Sao lại không? Con người chứ có phải con trâu con bò đâu mà bảo. Cái gì cũng phải từ tốn nâng niu. Không thế, sự ăn ở có khác nào lấy cành khô mà chọc vào bụng người ta. Đau chết đi được đấy chứ! [br">Mà quả thật Ốc đối xử với vợ y như thế. Người đàn bà bình thường vốn đã cần đến một khoảng thời gian để có thể làm vui lòng chồng. Còn người đàn bà lửa tình đã tắt lại càng thêm muôn phần khó khăn nan giải hơn. Tội nghiệp Ồc, những kinh nghiệm ấy bây giờ mẹ mới nói thì đã quá muộn rồi. [br">Thím Biện lại nhờ Nghêu tìm hiểu xem tâm tư của vợ Ốc như thế nào: [br">- Con coi xem vợ thằng Ốc có chuyện gì mà nó lạnh nhạt với chồng nó như thế? [br">Người mẹ hỏi cô con gái như thế. Lòng Nghêu tan nát khi biết rằng tình cảnh của Hợi đang phải cắn răng chịu đựng. Cô chẳng thể nào trả lời mẹ mình được. Bình thường thì Nghêu có thể làm tất cả để có thể bảo vệ cho người mình yêu. Nhưng vào tình cảnh trái ngang trớ trêu trêu này, cô còn có thể làm gì khác hơn được. Đôi mắt của người con gái chỉ biết nhìn mẹ mình không thể giấu được nỗi niềm uẩn khúc: [br">- Làm con người, ai cũng có cảnh khổ không thể nói ra được. [br">Thím Biện không hiểu rõ lắm xem Nghêu đang muốn nói điều gì. Nên thím bảo Nghêu: [br">- Có khi cái thằng Ốc nhà mình ngu như chó. Lại mạnh chân nặng tay, nên con Hợi mới sợ. Mày là con gái, tìm cách lựa lời mà khuyên vợ Ốc lấy một tiếng! [br">Nghêu biết cô chẳng thể nói chuyện với Hợi bình thường như trước đây được nữa. Không phải là cô ghen gì, nhưng từ dạo Hợi về làm dâu nhà họ Huỳnh, Nghêu đã trở thành xa lạ. Cô không dám nói chuyện nhiều với Hợi. Dù sao thì cô biết mình cũng phải đè nén cảm xúc của mình lại. Hợi hôm nay không còn là một cô gái tự do, cô ấy đã có chồng. Nhất mực chuyện gì cũng phải nghe theo chồng mới đúng. Không hiểu sao Nghêu cứ có cảm giác là mình thương yêu em dâu sẽ là một điều gì đó rất loạn luân. [br">Cho đến một hôm kia, Ốc thở dài với chị gái: [br">- Biết lấy vợ mà như thế, thà đã không lấy ngay từ đầu. [br">Đấy là một câu nói hàm chưa biết bao nhiêu điều cay đắng. Nghêu chua xót nhận ra là mình đã là nguyên do của nỗi niềm đau khổ ấy. Gía như Hợi không yêu Nghêu, Ốc sẽ có hạnh phúc. Đằng này duyên trời se định trái ngang. Tình chị duyên em. Cái nghĩa của Thúy Kiều dù có hy sinh cao đẹp đến mấy thì Thúy Vân làm sao có được hạnh phúc trọn vẹn. Dẫu sao thì ngay từ thuở ban đầu, Kim Trọng chỉ yêu có mỗi một Thúy Kiều mà thôi. [br">Chính vì thế mà Nghêu đã quyết định phải nói chuyện riêng với Hợi. [br">
Mồ hôi mặn muối nhưng không phường bội bạc [br">Nước mắt đớn hèn hên chỉ dám rưng rưng. [br">Một nhà đâu phải người dưng, [br">Mà cay như thể miếng gừng cắn đôi.[br">[br">[br">Hôm ấy chị dâu và em chồng cùng nhau đi nhổ cỏ lạc. Tâm hồn hai người họ bỗng nhiên chùng chình. Hợi không còn là Hợi của hôm qua mà Nghêu cũng chẳng còn là Nghêu của ngày xưa nữa. [br">[br">[br">Hai người họ ra đồng từ sáng sớm. Có lồng cả cơm theo. Nhưng cả hai chỉ cắm cúi nhổ cỏ, tuyệt nhiên họ không thể dễ dàng mở lời nói chuyện với nhau một cách bình thường được. Cái nắng gay gắt khiến cho lưng hai người họ ướt đẫm mồ hôi. Mùi da thịt vẫn như xưa, vẫn không thay đổi. Hai người họ cách nhau chỉ một tầm tay với, vậy mà họ xa nhau, xa vời vợi. Xa như thể chiếc cầu tình yêu bằng gỗ đã bị dòng sông cuộc đời cuốn xô đi mất, vĩnh viễn cách chia đôi bờ. [br">[br">[br">Hai luồng tư tưởng đan xen, cả hai đều không biết họ đang nghĩ gì nữa. Có lẽ một người đau cho thân phận trớ trêu, một người bẽ bàng tủi hổ cho cảnh đời lận đận. Cuối cùng Nghêu lên tiếng trước, dù sao thì mục đích của cô cũng đã được dọn sẵn từ trước: [br">- Em không thể yêu được thằng Ốc hay sao? [br">Hợi chợt vỡ thành tiếng thút thít: [br">- Trái tim của người ta chỉ có thể cho đi một người mình yêu mà thôi. Đâu phải cái bánh mà bảo bẻ cho mỗi người một nửa. Quên làm sao được một người để đem lòng yêu thương một người khác! [br">[br">[br">Nghêu chua xót nhận ra đấy là một thực tế rất phũ phàng. Cô không biết nói gì hơn nữa. Cảm giác này cô đã trải nghiệm qua. Cô biết được nếu không vì chữ hiếu với nhà họ Huỳnh, không vì lời hứa với bà nội mà ngay từ độ bà sắp lúc qui tiên, Nghêu đã hứa sẽ cho thằng Ốc tất cả những gì mà cô có được; cô sẽ không bao giờ nhường Hợi cho bất cứ ai. Cô cay đắng nhận ra là mình đã đang như con cá nằm trong cái lờ của chữ tín, của lời hứa đau khổ ấy. Một cái lờ của bổn phận phải trung thành với những điều mà cô không có nhiều lựa chọn làm khác đi được. [br">- Rồi thì em cũng sẽ phải quên đi... [br">Hợi ngẩng đầu lên nhìn Nghêu: [br">- Nghêu bảo em phải quên... Nhưng quên bằng cách nào đây? Nghêu có biết là em đã càng ngày càng yêu thương Nghêu... càng đau khổ, em càng không thể quên Nghêu được... [br">Đáng lẽ câu nói sẽ được kết thúc trọn vẹn rằng Em đã càng ngày càng yêu thương Nghêu nhiều lắm, Nghêu có biết hay không? Nhưng Hợi đã bị nước mắt làm cho câu nói bị nghẹn, rồi cuối cùng câu nói chết đứng trong cuống họng. [br">- Nhưng rồi thì... Chả lẽ chúng ta có thể t
Bánh dày thịt trắng đêm hoa chúc, [br">Rỉ máu hận chày nện chẳng chút xót thương, [br">Đau thau thân phận chiếu giường, [br">Bình tan, ngọc nát, lược gương tiếc gì?[br">[br">[br">Hôm sang bên nhà thím Thoan đón cô dâu, thắng Ốc trong lòng vui mừng như mở hội. Chả là cuối cùng nó cũng đã lấy được người con gái mà bấy lâu nay nó đã từng nhớ thương mong đợi. [br">Nghêu vẫn còn nhớ cái lần trước khi Hợi chính thức nhận lời cầu hôn của thằng Ốc, đứa em trai của cô tính khí rất bất thường. Có khi nó cáu gắt, đá cả con chó mực già mặc dù con chó chẳng làm gì nên tình nên tội. [br">Nay nhìn thằng em trai vui vẻ hớn hở, lòng Nghêu vừa đau vừa vui. Cảm xúc pha trộn rất phức tạp. Nhưng có lẽ đấy là một nỗi đau đậm mày hơn niềm vui, vì nỗi đau là rất thực mà niềm vui chỉ là một cảm giác rất gượng ép. Đấy là một cảm giác rất khó diễn tả. Có lẽ chỉ có những người nằm trong cảnh ngộ của Nghêu mới hiểu được thế nào là nỗi đau trộn lẫn với niềm vui gượng ép, nó tạo thành một nỗi niềm cay đắng mà Nghêu không hề muốn mình lại rơi vào cảnh ngộ bẽ bàng đau thương ấy. [br">Thím Biện trong bụng rất vui. Hình như khi Ốc được toại nguyện, trong tâm can thím cũng được cởi ra cái nút u hoài bấy lâu luôn đè nặng. Trái tim người mẹ bao giờ cũng nối với trái tim những đứa con của mình bằng một sợi dây mẫu tử thiêng liêng. Để rồi niềm vui của đứa con, qua sợi dây ấy, sẽ khuếch đại lớn hơn. Và nỗi buồn của con thím sẽ khiến thím buồn hơn cả chính cảm giác đau buồn của nó. Thành ra đám cưới của Ốc không thể không khiến thím rất vui sướng. [br">Tiệc cưới không to, chả là họ Huỳnh không lớn. Vả lại nhà thím Biện không qua lại giao du với nhiều người. Ốc lại ít bạn, thành ra gọi là cỗ cưới nhưng tình thực ra chỉ có hơn bốn mâm cơm. Toàn là những người thân của nhà họ Huỳnh. [br">Ốc lăng xăng như một đứa trẻ ngày tết được mặc áo mới. Nghêu giấu riệt mặt trong nhà, vẻ mặt thiểu não chả khác nào đứa trẻ đánh rơi bao lì xì ngày tết, lâu lâu chỉ đảo ra vì người ta cứ hỏi mãi. Một bà cô họ xa của Ốc nhắc: [br">- Thế bao giờ bà Biện mới cho ăn cỗ cái Nghêu đây? [br">Câu hỏi nghe sao mà tê tái. Nghêu biết cô không bao giờ có cái ngày ấy. Trời đã sinh ra Nghêu là con trai, nhưng lại rơi vào thân phận của một người con gái. Lấy chồng làm sao mà lấy được. Nghêu giấu niềm đau tê tái vào nụ cười, chỉ mong sao mọi người sẽ đừng bao giờ hỏi mình câu hỏi nghiệt ngã ấy. [br">Cỗ vãn, người ta bận rộn ngày mùa nên kéo nhau ra về. Ngôi nhà của thím Biện Hợi không xa lạ gì lắm nhưng hôm nay cô cảm thấy rất khác. Vì hôm nay Hợi bước vào ngôi nhà này với một tư cách hoàn toàn khác hẳn. Cô bây giờ đã là vợ của Ốc. Người ta rồi đây sẽ kỳ vọng cô sinh con nhà họ Huỳnh. Không thể nào làm sao có thể khác đi được. [br">Bữa cơm chiều không ai đói cả, nhưng người ta vẫn phải dọn ra. Ốc và người mẹ rõ rệt là rất vui sướng nên không ăn được. Còn Nghêu và Hợi thì lòng dạ như dưa xát muối. Bữa cơm vì thế không ai buồn ăn. Chả ai muốn gắp thức ăn vào bát của mình. [br">Đôi mắt của Hợi cứ tránh né tia nhìn của chồng. Thỉnh thoảng cô chỉ dám nhìn lén Nghêu. Song những điều ấy cả thím Biện và Ốc không nhận ra. Hai người họ chỉ nghĩ là Hợi mới về làm dâu nên còn e thẹn. Dù gì thì hai đứa đã quen nhau từ hồi còn bé, nhưng hôm nay đã thành thân, không thể gọi là cứ vô tư như trước được. [br">Đêm chăng màn. Muỗi xô ra như vãi trấu. [br">Ốc đã dọn giường sẵn. Cu cậu xem ra rất háo hức cho giây phút động phòng này. Dù sao thì cậu ta cũng là người con trai mới lớn, cảm giác ham muốn vì thế đã bộc lộ ra khá rõ. Một điều mà Ốc không hề hay biết là Hợi, cô dâu của đêm động phòng hôm nay, chưa hề một lần yêu thương Ốc thực sự. [br">Hợi tần ngần không muốn đi ngủ. Dù sao thì mặt trời vừa mới lặn. Cô không có thói quen ngủ sớm. Hôm nay lại là ngày đầu tiên Hợi lấy chồng. Cảm giác trong lòng cô thật xốn xang bứt rứt. Bất chợt Hợi nhận ra là quyết định lấy Ốc là một bước tính đi rất sai. Cô hoàn toàn không thể nào ngờ được là kể từ giờ phút này trở đi, cô sẽ phải ứng xử và giữ phép của một người vợ. Mà đã là một người vợ, cô có trách nhiệm phải vâng phục và nghe lời chồng. [br">Ốc thấy vợ vẫn còn nấn ná, nên giục: [br">- Đằng ấy chưa muốn đi ngủ sao? [br">Hợi tâm tình ngổn ngang như con tằm trên cái nong, đôi mắt u uất, nào cô có nghĩ đến cái cảnh sẽ lên giường cùng với Ốc. Cô dại dột thật, chỉ nghĩ một cách đơn sơ là khi làm dâu nhà họ Huỳnh, cô sẽ có cơ hội được ở bên cạnh Nghêu mãi mãi. Nào ngờ, tình cảnh lại không phải như thế. Chẳng giống như phiên bản của một vở chèo vui nhộn mà cô đã nghĩ ra trước đó. [br">Gía như Nghêu nghe lời cô rồi cả hai cùng bỏ trốn. Giờ thì câu chuyện đã chuyển qua một bước ngoặt. Chẳng thà trốn trước đám cưới, mẹ cô sẽ không tủi hổ và chua xót. Đằng này hai nhà là chỗ thân tình, nếu cô mà bỏ trốn với Nghêu, thiên hạ sẽ tha hồ bới móc và đàm tiếu. Ông bố vũ phu sẽ hành hạ mẹ cô không biết dạy con. Thế là tâm tư của Hợi cứ dâng lên thật chua xót trong một nỗi niềm nát tan cay đắng. [br">Phải chi Ốc có thể hiểu được một phần câu chuyện, rất có thể anh sẽ không thúc vợ. Đằng này tâm tư con người bao giờ cũng đào sâu chỗn chặt, Hợi không nói ra, làm sao ai mà biết được. Ốc vì thế càng tỏ ra sốt ruột hơn: [br">- Đằng ấy mệt cả ngày rồi, vào nghỉ đi cho khỏe. [br">Không hiểu nghĩ sao, sau đó Ốc nói tiếp: [br">- Vào giường rồi tôi tẩm quất cho. [br">Hợi là cô dâu ngày đầu tiên, cô không thể để cho chồng cứ giục mãi. Hơn nữa ở nhà ngoài bà mẹ chồng thỉnh thoảng lại nhìn Hợi. Thành ra cô đứng lên đi vào căn buồng đêm tân hôn mà cô biết không bao giờ cô muốn vào trong đó. Cô chỉ ước ao được vào phòng của Nghêu. Nhưng trong tình cảnh này, cô làm sao có thể vào trong căn phòng ấy được. [br">Vào trong giường, Hợi không dám nằm xuống. Cô chỉ ngồi thu lu vào một góc trong. Cô ngửi thấy mùi hoa bòng. Thì ra ban chiều Ốc đã hái một nắm hoa bòng thả vào trong giường để cho mùi thơm đón cô dâu mới. [br">- Tôi hái hoa bòng đón nhà đấy! [br">Đáng lẽ ra cô dâu trong ngày cưới sẽ vô cùng xúc động khi thấy nghĩa cử của người chồng chân tình là như thế. Nhưng đêm nay, Hợi càng vò võ nỗi đau nhiềuhơn. Cô không nghĩ gì đến chung quanh mà chỉ nghĩ đến hoàn cảnh éo le chông chênh trước mặt của mình. Nỗi niềm riêng tay nào ai có thấu. Nhìn bên ngoài nào ai biết được những ngổn ngang của một người con gái đã đem theo một mối tình trong tim mình trước khi xuất giá. [br">Bất chợt Ốc vỡ ra cười. Một nụ cười của kẻ chiến thắng. Một niềm vui của tất cả cánh đàn ông lần đầu có vợ. Tội nghiệp Hợi, tiếng cười của chồng càng khiến cô tủi thân đau xót hơn. Nỗi đau này của Hợi sao mà đoạn trường ai oán. Cô nấc lên vì chua xót, nhưng Ốc không hề hay biết, anh ta chỉ đơn giản nghĩ rằng vợ mình cũng đang cảm động, đang vui sướng như anh. [br">Bất chợt Ốc vòng tay qua rồi lôi mạnh Hợi nằm xuống. [br">Đêm vỡ òa tiếng khóc. [br">Đêm giãy giụa không lối thoát. [br">Đêm ngõ cụt... [br">Ốc hăm hở... [br">Anh ta đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Anh đã yêu vợ bằng bản năng của một người đàn ông tham lam cố hữu. [br">Cuối cùng thì những hành vi của Ốc đã khiến Hợi ghê sợ. Thì ra chồng Hợi cũng chả khác nào cái bọn khốn nạn hôm xưa đã hãm hiếp cô. Vì thế niềm vui hoan lạc của Ốc cuối cùng đã trở thành nước mắt của người vợ, đầm đìa mặt áo gối thêu của đêm động phòng hoa chúc. [br">
[br">[br">Tưởng rằng hồng ngọt nên mua, [br">Ai dè hồng chát cuối mùa dở dang. [br">Tiếc thương một mảnh trăng vàng, [br">Rơi nhầm đáy giếng tan hoang nỗi niềm.[br">[br">[br">Họa có là kẻ dại thì người chồng mới không nhận ra là vợ của mình đã không yêu mình như anh ta vẫn từng nghĩ. Ốc nhận ra ngay là Hợi lạnh nhạt chuyện chiếu giường, như thể người ta ngại phải làm một điều gì đó khiến họ hoàn toàn ghê sợ. [br">Ốc nói với mẹ: [br">- Vợ con nó không yêu con. [br">Người mẹ nghe thế liền bảo: [br">- Đàn bà ai cũng thích được vuốt ve chiều chuộng. Cái sự vợ chồng, không khéo liệu, làm cho người ta đau, người ta sợ. Đấy chẳng phải là chuyện hay ho gì cả. [br">Ốc chưa bao giờ nghĩ qua về chuyện này. Với anh, ân ái sinh hoạt vợ chồng là lẽ tự nhiên. Khi anh nổi hứng, muốn yêu vợ, anh cứ nghĩ rằng Hợi cũng sẽ có cùng cái sự ham thích giống như anh. Nào ngờ, Ốc bản tánh đã không sâu sắc tế nhị, thành ra đã làm hỏng việc mà không hề hay biết. Anh ta nói với mẹ: [br">- Lại còn như thế nữa cơ à? [br">Thím Biện mắng yêu con trai: [br">- Sao lại không? Con người chứ có phải con trâu con bò đâu mà bảo. Cái gì cũng phải từ tốn nâng niu. Không thế, sự ăn ở có khác nào lấy cành khô mà chọc vào bụng người ta. Đau chết đi được đấy chứ! [br">Mà quả thật Ốc đối xử với vợ y như thế. Người đàn bà bình thường vốn đã cần đến một khoảng thời gian để có thể làm vui lòng chồng. Còn người đàn bà lửa tình đã tắt lại càng thêm muôn phần khó khăn nan giải hơn. Tội nghiệp Ồc, những kinh nghiệm ấy bây giờ mẹ mới nói thì đã quá muộn rồi. [br">Thím Biện lại nhờ Nghêu tìm hiểu xem tâm tư của vợ Ốc như thế nào: [br">- Con coi xem vợ thằng Ốc có chuyện gì mà nó lạnh nhạt với chồng nó như thế? [br">Người mẹ hỏi cô con gái như thế. Lòng Nghêu tan nát khi biết rằng tình cảnh của Hợi đang phải cắn răng chịu đựng. Cô chẳng thể nào trả lời mẹ mình được. Bình thường thì Nghêu có thể làm tất cả để có thể bảo vệ cho người mình yêu. Nhưng vào tình cảnh trái ngang trớ trêu trêu này, cô còn có thể làm gì khác hơn được. Đôi mắt của người con gái chỉ biết nhìn mẹ mình không thể giấu được nỗi niềm uẩn khúc: [br">- Làm con người, ai cũng có cảnh khổ không thể nói ra được. [br">Thím Biện không hiểu rõ lắm xem Nghêu đang muốn nói điều gì. Nên thím bảo Nghêu: [br">- Có khi cái thằng Ốc nhà mình ngu như chó. Lại mạnh chân nặng tay, nên con Hợi mới sợ. Mày là con gái, tìm cách lựa lời mà khuyên vợ Ốc lấy một tiếng! [br">Nghêu biết cô chẳng thể nói chuyện với Hợi bình thường như trước đây được nữa. Không phải là cô ghen gì, nhưng từ dạo Hợi về làm dâu nhà họ Huỳnh, Nghêu đã trở thành xa lạ. Cô không dám nói chuyện nhiều với Hợi. Dù sao thì cô biết mình cũng phải đè nén cảm xúc của mình lại. Hợi hôm nay không còn là một cô gái tự do, cô ấy đã có chồng. Nhất mực chuyện gì cũng phải nghe theo chồng mới đúng. Không hiểu sao Nghêu cứ có cảm giác là mình thương yêu em dâu sẽ là một điều gì đó rất loạn luân. [br">Cho đến một hôm kia, Ốc thở dài với chị gái: [br">- Biết lấy vợ mà như thế, thà đã không lấy ngay từ đầu. [br">Đấy là một câu nói hàm chưa biết bao nhiêu điều cay đắng. Nghêu chua xót nhận ra là mình đã là nguyên do của nỗi niềm đau khổ ấy. Gía như Hợi không yêu Nghêu, Ốc sẽ có hạnh phúc. Đằng này duyên trời se định trái ngang. Tình chị duyên em. Cái nghĩa của Thúy Kiều dù có hy sinh cao đẹp đến mấy thì Thúy Vân làm sao có được hạnh phúc trọn vẹn. Dẫu sao thì ngay từ thuở ban đầu, Kim Trọng chỉ yêu có mỗi một Thúy Kiều mà thôi. [br">Chính vì thế mà Nghêu đã quyết định phải nói chuyện riêng với Hợi. [br">
Mồ hôi mặn muối nhưng không phường bội bạc [br">Nước mắt đớn hèn hên chỉ dám rưng rưng. [br">Một nhà đâu phải người dưng, [br">Mà cay như thể miếng gừng cắn đôi.[br">[br">[br">Hôm ấy chị dâu và em chồng cùng nhau đi nhổ cỏ lạc. Tâm hồn hai người họ bỗng nhiên chùng chình. Hợi không còn là Hợi của hôm qua mà Nghêu cũng chẳng còn là Nghêu của ngày xưa nữa. [br">[br">[br">Hai người họ ra đồng từ sáng sớm. Có lồng cả cơm theo. Nhưng cả hai chỉ cắm cúi nhổ cỏ, tuyệt nhiên họ không thể dễ dàng mở lời nói chuyện với nhau một cách bình thường được. Cái nắng gay gắt khiến cho lưng hai người họ ướt đẫm mồ hôi. Mùi da thịt vẫn như xưa, vẫn không thay đổi. Hai người họ cách nhau chỉ một tầm tay với, vậy mà họ xa nhau, xa vời vợi. Xa như thể chiếc cầu tình yêu bằng gỗ đã bị dòng sông cuộc đời cuốn xô đi mất, vĩnh viễn cách chia đôi bờ. [br">[br">[br">Hai luồng tư tưởng đan xen, cả hai đều không biết họ đang nghĩ gì nữa. Có lẽ một người đau cho thân phận trớ trêu, một người bẽ bàng tủi hổ cho cảnh đời lận đận. Cuối cùng Nghêu lên tiếng trước, dù sao thì mục đích của cô cũng đã được dọn sẵn từ trước: [br">- Em không thể yêu được thằng Ốc hay sao? [br">Hợi chợt vỡ thành tiếng thút thít: [br">- Trái tim của người ta chỉ có thể cho đi một người mình yêu mà thôi. Đâu phải cái bánh mà bảo bẻ cho mỗi người một nửa. Quên làm sao được một người để đem lòng yêu thương một người khác! [br">[br">[br">Nghêu chua xót nhận ra đấy là một thực tế rất phũ phàng. Cô không biết nói gì hơn nữa. Cảm giác này cô đã trải nghiệm qua. Cô biết được nếu không vì chữ hiếu với nhà họ Huỳnh, không vì lời hứa với bà nội mà ngay từ độ bà sắp lúc qui tiên, Nghêu đã hứa sẽ cho thằng Ốc tất cả những gì mà cô có được; cô sẽ không bao giờ nhường Hợi cho bất cứ ai. Cô cay đắng nhận ra là mình đã đang như con cá nằm trong cái lờ của chữ tín, của lời hứa đau khổ ấy. Một cái lờ của bổn phận phải trung thành với những điều mà cô không có nhiều lựa chọn làm khác đi được. [br">- Rồi thì em cũng sẽ phải quên đi... [br">Hợi ngẩng đầu lên nhìn Nghêu: [br">- Nghêu bảo em phải quên... Nhưng quên bằng cách nào đây? Nghêu có biết là em đã càng ngày càng yêu thương Nghêu... càng đau khổ, em càng không thể quên Nghêu được... [br">Đáng lẽ câu nói sẽ được kết thúc trọn vẹn rằng Em đã càng ngày càng yêu thương Nghêu nhiều lắm, Nghêu có biết hay không? Nhưng Hợi đã bị nước mắt làm cho câu nói bị nghẹn, rồi cuối cùng câu nói chết đứng trong cuống họng. [br">- Nhưng rồi thì... Chả lẽ chúng ta có thể t