Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 00:36 |
run run, điều hòa trong xe mátlạnh, lúc này cô mới để ý người mình ướt đẫm mồ hôi. Ngồi ngay ở ghế lái, mỗi lần gió lạnh từ điều hòathổi tới, cô run lên bần bật.
Gọi điện thoại đặt vé máy bay, DiệpTề Mi lái xe như bay về nhà, vừa vào nhà mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, chuẩn bị một ít đồ đơn giản, sau đóxách túi đi ra ngoài. Vừa xuống lầu thì gặp Lận Hòa, anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tề Mi, em đi công tác à?”.
“Không, tôi có việc riêng phải đến Philippines”. Cô vẫn bước nhanh về phía trước.
Lận Hòa kéo cô lại ngăn cản: “Việc gì mà gấp đến thế? Hôm qua em vừa ngã phải vào bệnh viện, giờ lại muốn ra nước ngoài, em không biếtlựa sức mình sao?”.
“Lận Hòa”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng giờ tôi đang vội”.
“Tề Mi”. Anh cũng nhất định không buông tay, bị ánh mắt lạnh lùng của cô chiếu thẳng vào người.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn đã thấy không khỏe, Lận Hòa nới lỏng tay, sau đó chậm rãi nói: “Em ra sân bay phải không? Tôi đưa em đi nhé?”.
“Không cần, tôi tự lái xe”.
Không có cách nào ngăn cản cô, anhđành đứng im lặng nhìn cô lên xe và khởi động máy, tốc độ của chiếc xe Volvo màu đỏ không nhanh, ngược hẳn với bộ dạng hùng hổ vừa rồi củacô.
Cảm thấy nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào nó, chiếc xe chuẩn bị lăn bánh ra khỏi cổng lớn liền hơi khựnglại, sau đó đầu xe như nghiêng sangmột bên, nguy hiểm sượt qua trụ cổng.Lận Hòa hốt hoảng lao đến, còn chưa chạy đến nơi thì nghe thấy tiếng phanh xe như xé trên đường và tiếng nhiều người kêu la ầm ĩ.
Còn chưa mở mắt ra nhưng cô đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện ở bên cạnh, giọng chị Lí Vân nghe rất bực bội: “Cậu rõ ràng biết là sức khỏe nó không tốt, còn để nó lái xe một mình, giờ đứng đấy mà lo lắng, lo thì được ích gì, hối hận dần đi là vừa”.
Trong phòng chìm vào im lặng rất lâu mới có người trả lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sĩ Lí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện gì, chị có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh, giọng Lí Vân như dịu lại: “Nó không sao, có điều sau khi sảy thai cơ thể rất yếu, về nhà phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chi cô nặng trịch, mi mắt cũng vậy, rất mệt, vốn không có cảm giác đau, chỉ buồn ngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra giải thích, nhưng khi nghe thấy hai từ đó, trái tim cô như bị buộc chặt bởi một sợi dây, không biết ai đó đang ra sức siết chặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt lại chặt thêm, đau đớn đến không thể thở được, không đợi cơ thể kịp phản ứng, khóe mắt đã nóngấm, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tề Mi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau đó là giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bác sĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy một lúc không?”.
Lí Vân thở dài, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọng rất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở mắt ra, nhìn thấy anh đang cúi người xuống gọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu óc như đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc thì thấy trống rỗng.
Mới có một ngày, nhưng cô đang nhớ lại. Trong cửa hàng bánh bao hôm ấy, cô ngồi trong xe bên kia con đường nhỏ hẹp người qua lại tấp nập, chăm chú nhìn cô bé với mái tóc dài đen mượt vừa nói vừa nhón chân lên thơm vào má mẹ.
Thời khắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng trong bụng mình cũng đang mang một em bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại, bởi vì có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đó chính là bảo bối đáng quý nhất trên thế giới này.
Và cả lúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe từ từ đi ra khu nhà mình ở, lúcnói chuyện với cô lúc nào cũng cười, rất yêu thương gọi cô là Bảo Bảo, ba nói rằng cô có lớn thế nào vẫn làBảo Bảo của ba.
Lúc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng đến hình ảnh người đàn ông đó nhìn thấy con liền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa bé gọi anh là ba, sau đó được anh nhấc bổng lên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như cô hồi nhỏ.
Anh ấy nói “Anh muốn, anh muốn em sinh con ra, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Cô không nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành khẩn như thế, giọng nói như có chút van nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ ngợi sâu xa, sao lại nghi ngờ anh đang trốn tránh?
Chính cô cũng biết, sự việc không đơn giản như thế, chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn bâygiờ, đến tưởng tượng cũng không được nữa.
Đau quá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả một sự giày vò, cả lồng ngực như trống rỗng.
Cô nghiến chặt răng tự khuyên mình không được mất kiểm soát, phải kiềm chế, không có gì là khôngthể vượt qua.
Hồi nhỏ ngón tay bị cửa kẹp, lúc rútra tím bầm, nhưng chẳng phải rồi cũng qua đó sao, giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưng lần này không thể, lần này không như thế. Người đứng trước mặt cúi hẳn người xuống nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay huơ huơ trướcmặt cô, tiếng nức nở như bị đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật thành tiếng khóc.
“Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận Hòa dịu dàng.
“Anh không biết, anh không hiểu đâu”. Cô sụt sịt, giọng như nghèn nghẹn.
Tề Mi...
Trời đã tối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt, nước mắt lăn dàitrên má, ánh lên lóng lánh trong bóng tối, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm nhất cảm xúc hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi lao ra khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của cô đụng phải một chiếc xe khác đang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái xe với tốc độ khá chậm, đối phương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va chạm không phải quá trực diện, nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến anh hồn xiêu phách lạc, hiện trường hỗn loạn, khi bế côra khỏi xe, ghế lái đã ướt sũng máu, nhìn kĩ thì không thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh nghiệm, người lái chiếc xe kia cũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời trồng tại chỗ không nói được câu nào, anh cố gắng giữ bìnhtĩnh gọi cấp cứu, nhưng hai tay đang bế cô run bần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy thai, không nguy hiểm đến tính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nín thở khá lâu nên cổ họng anh bỏng rát.
Sống với một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì người con gái cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự liệu được điều đó, nhưng có điều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh, hơn nữa còn khiến cô bị tổn thương rất sâu sắc.
Thành Chí Đông, anh hãy nhìn xemanh đã làm gì, Tề Mi luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹp như một công chúa, giờ thì lại khóc nức nở trước mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưa tay ra, ôm gọn hai bàn taycô ấy trong tay mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa, không sao đâu”.
Không, thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn người đàn ông đó, cô muốn Thành Chí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rất muốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất khổ sở, giờ con không còn nữa, cô rất đau lòng.
Nhưng anh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông ấy luôn không bao giờ có mặt.
Không nói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng, ngồi cạnh giường nắm chặt tay cô không buông lơi.
Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy, cuối cùng là không thể liên lạc được.
Thành Chí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần chết ở Philippines, mùi của cái chết vẫn lởnvởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ nhau ngay trước mặt anh.
Anh đã từng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm, trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến nhàmáy ở địa phương để xác nhận xem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau khi Afghanistan xảy ra biến động, chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn găm trêncác tòa nhà bên đường, nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an toàn, khác với lần này tận mắt chứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất.Khi viên đạn thứ hai sượt qua ngườianh găm vào thân xe, anh sợ hãi tới mức không thể nhúc nhích được người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng nhân viên của mình kêu lên thảm thiết.
Anh bị ai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫn trong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng mù mịt, cuối cùng sau khi một đội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều đã có thương vong.
Sau khi về tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với một quan chức màanh quen trong chính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ những nhân viên người nước ngoài chưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về nước trước, những lúc nguy hiểm như thế này, chẳng gì đáng giá nữa,chỉ tính mạng con người là quan trọng.
Ở khu vực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không thể gọi và nhậnđiện được, muốn liên lạc với ai cũngphải nhờ bên quân đội, anh lo lắng cho cô, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp xếp cho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử lý tình trạng phải dừng sản xuất ở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày không chợp mắt. Không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh liền vứt bỏ tất cả bay về Trung Quốc.
Lần ra sân bay này anh được xe của quân đội hộ tống, sân bay đượcbảo vệ rất nghiêm ngặt, tất cả quânnhân mặc quân phục đều mặt mày nghiêm nghị, rất đông người nước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ trách nhà máy là người địa phương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹ đang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi có một việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu không phải lo”.
Mấy ngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả lời ngắn gọn rồi quay người đi vào trong.
Đã lâu không liên hệ, bình thường thì có thể giải thích, nhưng giờ họ đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc về phản ứng của cô, lần đầu tiên bấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí Đông thấp thỏm.
Kết quả là không ai nghe máy.
Tề Mi, em giận anh sao? Không phảianh cố ý không liên lạc với em, đừng làm vậy có được không?
Gọi đến văn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen thuộc với giọng anh, nghe anh hỏi lập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi di động cho chị ấy nhé”.
Nghỉ ốm? Tim như nghẹt lại, ThànhChí Đông nhấn ga nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòa nhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô đếnđây rồi về, chưa bao giờ đưa cô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững, cửa sổ căn hộ nào trông cũnggiống hệt nhau, đến căn hộ của cô ởtầng bao nhiêu anh cũng không biết.
Tâm trạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hít sâu một hơi.
Đừng có hoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình thường, cô luôn là người kiên cường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã hứa với anh, dù có chuyện gì cũng sẽ đợianh về cùng giải quyết, cô đã nói là làm, một lời thốt ra chắc như cửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng hành động, đẩy sự việc tới mức anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũng không thấybóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết quen thuộc biết bao, giờ bỗng nhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh cũng vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quen nhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong cuộc sống của mình, nhưng giờ đây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong chính thế giới của anh, không nói một lời, không giải thích, nhẹ nhàngnhư thế, khiến anh khó lòng chịu đựng được!
Anh không muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ là anh nhấtđịnh sẽ đợi cô về, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì sao cô lại làm như thế?
Thời gian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc mặt trời còn rực rỡ cho tới khi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người đi qua đi lại ở khu này đã bắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn khí chất của anh, không ai dám bước lên phía trước.
Một chiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều giật mình.
Đứng sững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông, sao anh lại ở đây? Bóng tối đã bao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật, người đàn ông đó lại đứng dưới ánhđèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt, nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bật đứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn về phía anh ta.
Thu ánh mắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận Hòa tiếp tục hành động đang dang dở của mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anhta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứ gì đó.
Bàn tay trắng muốt lộ ra trước, tưthế như muốn từ chối, sau đó đôi chân thon dài, dần dần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không dám tin vào mắt mình của Thành Chí Đông.
Diệp Tề Mi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn không nhận ra một con sóng lớn đang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng bước đi trên đôi chân mềm nhũn không còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang thoảng trong gió đêm, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ trên đó.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt lại mái tóc dàibị gió làm rối tung của mình.
Không dám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên một bước, rồi lại đứng lại.
Muốn lên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên lời, trong đầu anh như có gì nổ tung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về phía đó, nhưng dưới chân như bị xích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừa xuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề Mi vẫn đẩy ratránh, quay đầu sang nói cảm ơn.
Cô thoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của một người đứng sừng sững trong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩ lại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt hai ngày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới những chuyện khác, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới lỏng.
Chí Đông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốn gọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng động đậy, chỉ vài bước chân đã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi đâu vậy?”.
Giọng điệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với anh đột nhiên bị giọng điệu chất vấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh như một đứa trẻ bị chấn động mà không rõ nguyên nhân.
Cô không trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành ngang ngược trong đầu anh, anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”. Bàn tay sắp chạm tớicánh tay của cô bị chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dù nhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa t
Gọi điện thoại đặt vé máy bay, DiệpTề Mi lái xe như bay về nhà, vừa vào nhà mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, chuẩn bị một ít đồ đơn giản, sau đóxách túi đi ra ngoài. Vừa xuống lầu thì gặp Lận Hòa, anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tề Mi, em đi công tác à?”.
“Không, tôi có việc riêng phải đến Philippines”. Cô vẫn bước nhanh về phía trước.
Lận Hòa kéo cô lại ngăn cản: “Việc gì mà gấp đến thế? Hôm qua em vừa ngã phải vào bệnh viện, giờ lại muốn ra nước ngoài, em không biếtlựa sức mình sao?”.
“Lận Hòa”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng giờ tôi đang vội”.
“Tề Mi”. Anh cũng nhất định không buông tay, bị ánh mắt lạnh lùng của cô chiếu thẳng vào người.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn đã thấy không khỏe, Lận Hòa nới lỏng tay, sau đó chậm rãi nói: “Em ra sân bay phải không? Tôi đưa em đi nhé?”.
“Không cần, tôi tự lái xe”.
Không có cách nào ngăn cản cô, anhđành đứng im lặng nhìn cô lên xe và khởi động máy, tốc độ của chiếc xe Volvo màu đỏ không nhanh, ngược hẳn với bộ dạng hùng hổ vừa rồi củacô.
Cảm thấy nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào nó, chiếc xe chuẩn bị lăn bánh ra khỏi cổng lớn liền hơi khựnglại, sau đó đầu xe như nghiêng sangmột bên, nguy hiểm sượt qua trụ cổng.Lận Hòa hốt hoảng lao đến, còn chưa chạy đến nơi thì nghe thấy tiếng phanh xe như xé trên đường và tiếng nhiều người kêu la ầm ĩ.
Còn chưa mở mắt ra nhưng cô đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện ở bên cạnh, giọng chị Lí Vân nghe rất bực bội: “Cậu rõ ràng biết là sức khỏe nó không tốt, còn để nó lái xe một mình, giờ đứng đấy mà lo lắng, lo thì được ích gì, hối hận dần đi là vừa”.
Trong phòng chìm vào im lặng rất lâu mới có người trả lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sĩ Lí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện gì, chị có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh, giọng Lí Vân như dịu lại: “Nó không sao, có điều sau khi sảy thai cơ thể rất yếu, về nhà phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chi cô nặng trịch, mi mắt cũng vậy, rất mệt, vốn không có cảm giác đau, chỉ buồn ngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra giải thích, nhưng khi nghe thấy hai từ đó, trái tim cô như bị buộc chặt bởi một sợi dây, không biết ai đó đang ra sức siết chặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt lại chặt thêm, đau đớn đến không thể thở được, không đợi cơ thể kịp phản ứng, khóe mắt đã nóngấm, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tề Mi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau đó là giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bác sĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy một lúc không?”.
Lí Vân thở dài, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọng rất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở mắt ra, nhìn thấy anh đang cúi người xuống gọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu óc như đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc thì thấy trống rỗng.
Mới có một ngày, nhưng cô đang nhớ lại. Trong cửa hàng bánh bao hôm ấy, cô ngồi trong xe bên kia con đường nhỏ hẹp người qua lại tấp nập, chăm chú nhìn cô bé với mái tóc dài đen mượt vừa nói vừa nhón chân lên thơm vào má mẹ.
Thời khắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng trong bụng mình cũng đang mang một em bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại, bởi vì có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đó chính là bảo bối đáng quý nhất trên thế giới này.
Và cả lúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe từ từ đi ra khu nhà mình ở, lúcnói chuyện với cô lúc nào cũng cười, rất yêu thương gọi cô là Bảo Bảo, ba nói rằng cô có lớn thế nào vẫn làBảo Bảo của ba.
Lúc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng đến hình ảnh người đàn ông đó nhìn thấy con liền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa bé gọi anh là ba, sau đó được anh nhấc bổng lên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như cô hồi nhỏ.
Anh ấy nói “Anh muốn, anh muốn em sinh con ra, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Cô không nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành khẩn như thế, giọng nói như có chút van nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ ngợi sâu xa, sao lại nghi ngờ anh đang trốn tránh?
Chính cô cũng biết, sự việc không đơn giản như thế, chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn bâygiờ, đến tưởng tượng cũng không được nữa.
Đau quá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả một sự giày vò, cả lồng ngực như trống rỗng.
Cô nghiến chặt răng tự khuyên mình không được mất kiểm soát, phải kiềm chế, không có gì là khôngthể vượt qua.
Hồi nhỏ ngón tay bị cửa kẹp, lúc rútra tím bầm, nhưng chẳng phải rồi cũng qua đó sao, giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưng lần này không thể, lần này không như thế. Người đứng trước mặt cúi hẳn người xuống nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay huơ huơ trướcmặt cô, tiếng nức nở như bị đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật thành tiếng khóc.
“Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận Hòa dịu dàng.
“Anh không biết, anh không hiểu đâu”. Cô sụt sịt, giọng như nghèn nghẹn.
Tề Mi...
Trời đã tối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt, nước mắt lăn dàitrên má, ánh lên lóng lánh trong bóng tối, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm nhất cảm xúc hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi lao ra khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của cô đụng phải một chiếc xe khác đang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái xe với tốc độ khá chậm, đối phương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va chạm không phải quá trực diện, nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến anh hồn xiêu phách lạc, hiện trường hỗn loạn, khi bế côra khỏi xe, ghế lái đã ướt sũng máu, nhìn kĩ thì không thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh nghiệm, người lái chiếc xe kia cũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời trồng tại chỗ không nói được câu nào, anh cố gắng giữ bìnhtĩnh gọi cấp cứu, nhưng hai tay đang bế cô run bần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy thai, không nguy hiểm đến tính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nín thở khá lâu nên cổ họng anh bỏng rát.
Sống với một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì người con gái cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự liệu được điều đó, nhưng có điều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh, hơn nữa còn khiến cô bị tổn thương rất sâu sắc.
Thành Chí Đông, anh hãy nhìn xemanh đã làm gì, Tề Mi luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹp như một công chúa, giờ thì lại khóc nức nở trước mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưa tay ra, ôm gọn hai bàn taycô ấy trong tay mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa, không sao đâu”.
Không, thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn người đàn ông đó, cô muốn Thành Chí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rất muốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất khổ sở, giờ con không còn nữa, cô rất đau lòng.
Nhưng anh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông ấy luôn không bao giờ có mặt.
Không nói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng, ngồi cạnh giường nắm chặt tay cô không buông lơi.
Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy, cuối cùng là không thể liên lạc được.
Thành Chí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần chết ở Philippines, mùi của cái chết vẫn lởnvởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ nhau ngay trước mặt anh.
Anh đã từng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm, trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến nhàmáy ở địa phương để xác nhận xem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau khi Afghanistan xảy ra biến động, chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn găm trêncác tòa nhà bên đường, nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an toàn, khác với lần này tận mắt chứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất.Khi viên đạn thứ hai sượt qua ngườianh găm vào thân xe, anh sợ hãi tới mức không thể nhúc nhích được người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng nhân viên của mình kêu lên thảm thiết.
Anh bị ai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫn trong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng mù mịt, cuối cùng sau khi một đội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều đã có thương vong.
Sau khi về tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với một quan chức màanh quen trong chính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ những nhân viên người nước ngoài chưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về nước trước, những lúc nguy hiểm như thế này, chẳng gì đáng giá nữa,chỉ tính mạng con người là quan trọng.
Ở khu vực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không thể gọi và nhậnđiện được, muốn liên lạc với ai cũngphải nhờ bên quân đội, anh lo lắng cho cô, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp xếp cho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử lý tình trạng phải dừng sản xuất ở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày không chợp mắt. Không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh liền vứt bỏ tất cả bay về Trung Quốc.
Lần ra sân bay này anh được xe của quân đội hộ tống, sân bay đượcbảo vệ rất nghiêm ngặt, tất cả quânnhân mặc quân phục đều mặt mày nghiêm nghị, rất đông người nước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ trách nhà máy là người địa phương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹ đang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi có một việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu không phải lo”.
Mấy ngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả lời ngắn gọn rồi quay người đi vào trong.
Đã lâu không liên hệ, bình thường thì có thể giải thích, nhưng giờ họ đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc về phản ứng của cô, lần đầu tiên bấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí Đông thấp thỏm.
Kết quả là không ai nghe máy.
Tề Mi, em giận anh sao? Không phảianh cố ý không liên lạc với em, đừng làm vậy có được không?
Gọi đến văn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen thuộc với giọng anh, nghe anh hỏi lập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi di động cho chị ấy nhé”.
Nghỉ ốm? Tim như nghẹt lại, ThànhChí Đông nhấn ga nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòa nhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô đếnđây rồi về, chưa bao giờ đưa cô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững, cửa sổ căn hộ nào trông cũnggiống hệt nhau, đến căn hộ của cô ởtầng bao nhiêu anh cũng không biết.
Tâm trạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hít sâu một hơi.
Đừng có hoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình thường, cô luôn là người kiên cường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã hứa với anh, dù có chuyện gì cũng sẽ đợianh về cùng giải quyết, cô đã nói là làm, một lời thốt ra chắc như cửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng hành động, đẩy sự việc tới mức anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũng không thấybóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết quen thuộc biết bao, giờ bỗng nhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh cũng vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quen nhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong cuộc sống của mình, nhưng giờ đây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong chính thế giới của anh, không nói một lời, không giải thích, nhẹ nhàngnhư thế, khiến anh khó lòng chịu đựng được!
Anh không muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ là anh nhấtđịnh sẽ đợi cô về, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì sao cô lại làm như thế?
Thời gian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc mặt trời còn rực rỡ cho tới khi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người đi qua đi lại ở khu này đã bắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn khí chất của anh, không ai dám bước lên phía trước.
Một chiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều giật mình.
Đứng sững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông, sao anh lại ở đây? Bóng tối đã bao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật, người đàn ông đó lại đứng dưới ánhđèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt, nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bật đứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn về phía anh ta.
Thu ánh mắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận Hòa tiếp tục hành động đang dang dở của mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anhta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứ gì đó.
Bàn tay trắng muốt lộ ra trước, tưthế như muốn từ chối, sau đó đôi chân thon dài, dần dần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không dám tin vào mắt mình của Thành Chí Đông.
Diệp Tề Mi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn không nhận ra một con sóng lớn đang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng bước đi trên đôi chân mềm nhũn không còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang thoảng trong gió đêm, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ trên đó.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt lại mái tóc dàibị gió làm rối tung của mình.
Không dám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên một bước, rồi lại đứng lại.
Muốn lên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên lời, trong đầu anh như có gì nổ tung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về phía đó, nhưng dưới chân như bị xích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừa xuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề Mi vẫn đẩy ratránh, quay đầu sang nói cảm ơn.
Cô thoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của một người đứng sừng sững trong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩ lại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt hai ngày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới những chuyện khác, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới lỏng.
Chí Đông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốn gọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng động đậy, chỉ vài bước chân đã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi đâu vậy?”.
Giọng điệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với anh đột nhiên bị giọng điệu chất vấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh như một đứa trẻ bị chấn động mà không rõ nguyên nhân.
Cô không trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành ngang ngược trong đầu anh, anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”. Bàn tay sắp chạm tớicánh tay của cô bị chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dù nhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa t
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 765[ 4126 ngày trước - Xem: ]