Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 00:50 |
bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anh tránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí Đông càng lúc càng lớn: “Em tới bệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta? Còn con đâu? Tề Mi, em mau nói đi!”.
“Thành Chí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề Mi nhìn anh trừng trừng như không dám tin vào mắt mình.
Khuôn mặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế, hai mắt vằn lên những tia máu, hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm xanh rì, hai đầu long mày nhíu chặt,quai hàm xiết chặt.
Đây vẫn còn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao? Người đã từng vô cùng thân mật với cô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửa đêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao? Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng nói như mang theo cả tiếng cười, nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đã từng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được gần anh mà thôi.
Bất ngờ cô được, bất ngờ mất đi,mới có được niềm vui bất ngờ, đã phải trải qua những giây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng đáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy anh đều không có mặt bên cạnh cô, đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình cô, đơn độc một mình cô!
“Tề Mi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm trong đầu đó càng lúc càng trở nên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật liênhồi, đau muốn vỡ tim, thần kinh căng thẳng, Thành Chí Đông như sắp hét lên.
Vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Tề Mi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể không còn cảm thấy đau nữa, nhưng vết thương ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vẫn đang rỉ máu, đau xót không thôi.
Đau khổ quá rồi, lần này cô không muốn phải chịu đựng một mình nữa.
Cô cần anh, cần anh quay về, cần anh an ủi, cần anh ở bên cạnh mình.
Nhưng cô chờ đợi để đổi lại cái gì?Không được an ủi, không được ôm, thậm chí còn không cho cô cơ hội được nói, chỉ có chất vấn.
Người cô cần là anh, không phải người đàn ông đang đứng trước mặt lúc này.
Cuối cùng cô cũng trả lời câu hỏi của anh, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Không còn nữa rồi, con, không còn nữa”.
Dường như đáy mắt anh có giông bão đang kéo về, mây đen tối sầm trước khi đổ mưa, hai tay vô thức ấn mạnh xuống vai cô, rất mạnh, cô như nghe thấy cả tiếng xương cốt mình kêu răng rắc.
“Diệp Tề Mi, em nói lại một lần nữaxem”. Tối mùa hè oi ả, sao anh lại cảm thấy lạnh đến thế? Từng từ từng chữ như được rít qua kẽ răng,Thành Chí Đông nghiến răng nói.
Đột nhiên cô rất muốn cười. Cô đãtừng gặp không biết bao nhiêu cặp vợ chồng trở mặt thành thù, không thể tin được những lời kể về thời kìngọt ngào của thân chủ mình lúc đó. Trên thế giới này sao lại có người yêu đến si tình mất hết lý trí như thế, sau đó lại quay sang hận ngườimình từng yêu thương đến tận xương tủy, nhưng biểu hiện của người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khát máu.
Thì ra là cô đã sai, những điều đó đều là thật, những điều mà cô từng nghi ngờ, tất cả đều là thật.
Anh ấy nói Diệp Tề Mi, em nói lại xem, anh ấy dùng thái độ đáng sợ như thế để yêu cầu cô nói lại một lần nữa.
Được, cô sẽ cho anh được toại nguyện.
“Thành Chí Đông”, cô đưa tay lên một cách khó khăn để ngăn Lận Hòađang định lao về phía trước giật anhra khỏi cô, khuôn mặt cô đanh lạnh,“Anh nghe cho kĩ đây, con của anh, đã không còn nữa”.
Thành Chí Đông không thể nhúc nhích, cũng không thể nói gì, đứng im giữ nguyên tư thế của mình đã dồn toàn bộ sức lực vào đó, nét mặtnhư căng ra cực độ, anh sợ một khi mình mất kiểm soát sẽ gây ra hậu quả tai hại.
Trước mắt chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu, đau lòng, thất vọng, phẫn nộ và cả sự sợ hãi. Thành Chí Đôngmuốn gào thét, lại muốn khẩn cầu, đấu tranh nội tâm đầy kịch tính, bao nhiêu thứ tâm trạng như cuốn lấy nhau, đầu óc Thành Chí Đông như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Vẫn đang ở tư thế ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay anh đặt lên vai cô bắt đầu run rẩy, ánh sáng lờ mờ của buổi chiều muộn dần tắt, tất cảchìm vào trong bóng tối ảm đạm.
Khó thở, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác buồn bã nặng nề, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mấp máy môi. Thay vào đó tay cô đã hành động trước, cô giơ tay ra đẩy người đàn ông đang nắm chặt lấy vai mình.
Ngực bị cô dùng tay ấn mạnh, theo bản năng Thành Chí Đông siết chặt tay hơn, anh chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả kéo cô ôm chặt vào lòng.
Vai đau nhói, Diệp Tề Mi không nénđược khẽ kêu lên một tiếng.
Lận Hòa nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng phải đưa tay ramột lần nữa, nắm chặt lấy cánh tay của Thành Chí Đông siết mạnh, “Bỏcô ấy ra, anh cứ như vậy sẽ làm TềMi bị thương đấy”.
Hành động và câu nói này của anh như đổ thêm dầu vào lửa, tai Thành Chí Đông như ù đi, tay nới lỏng, ngay sau đó một cú đấm bay tới.
“Thành Chí Đông!”. Tay anh buông ra, Diệp Tề Mi chân đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến cô quá bất ngờ, Thành Chí Đông ra tay nhanh và mạnh, Lận Hòa không kịp đề phòng, cú đấm giáng thẳng vào mặt anh, anh loạng choạng dốc toàn bộ sức lực giữ chặtcánh tay của Thành Chí Đông, hai người nhìn nhau ánh mắt tóe lửa.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh người? Dừng tay lại”. Vẻ mặt Lận Hòa cực kỳ phẫn nộ, phản ứng đầu tiên là giữ chặt tay Thành Chí Đông để anh không thể có thêm hành động ngông cuồng nào nữa, Diệp Tề Mi bước lên trước đưa tay ra kéo anh lại.
Tới gần mới thấy mặt Lận Hòa sưng đỏ lên, cô nhìn mà kinh hãi, hít một hơi nói: “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, Tề Mi, em mau tránh ra, cẩn thận bị thương”.
Cô ấy bảo vệ anh ta, lúc này cô ấy đang đứng trước mặt anh bảo vệ một người đàn ông xa lạ khác.
Nhìn thêm một giây nào nữa thôi thì anh sẽ ngạt thở mất, hai mắt đỏngầu, Thành Chí Đông bất ngờ thu tay về, quay người bỏ đi.
Tiếng cửa xe sập mạnh vọng lại, tiếng lốp xe ma sát xuống đường kêu rít lên, chiếc Q7 nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Tề Mi?”. Lận Hòa gọi nhỏ.
“Không sao, chúng ta lên nhà thôi”. Cuối cùng thì cô cũng trả lời, giọng u ám.
Tối hôm đó cô ngồi trên giường khóc một mình, điều hòa mở rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo, vắng tanh.Ban đầu là thút thít, theo bản năng cô dung hai bàn tay ôm chặt lấy mặtmình, cho dù không có ai nhìn thấy cô như vậy, cô vẫn có cảm giác xấuhổ.
Nhưng nước mắt không ngừng chảyqua kẽ tay rơi xuống, tiếng thút thít dần dần trở thành những tiếng khóc nghẹn ngào không thể kìm chế, rèm cửa vẫn chưa kéo, ánh trăng nhạt và thê lương, đột nhiên cô nổi giận đá tất cả những thứ đang ở trên giường xuống đất, némcả chăn đệm và gối, chiếc ga giường bằng phẳng trống trơn khiếncô cảm giác như mình đang cô độc ngồi trên một con thuyền phiêu bạt vô định giữa biển đêm, cảm thấy lạnh, thèm được ai đó ôm chặt, cô khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, sau đó tự mình xuống giường chậm rãi nhặt từng thứ từng thứ một lên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc lại, rồi quay người đi vào bếp lấy khay đá khôngra thêm nước vào rồi đặt vào ngăn làm đá. Bật đèn bếp lên, một mình ngồi đó uống nước, ánh đèn màu trắng sáng, soi rõ cả những lằn gân xanh nổi lên qua làn da trắng mỏng ở cổ tay.
Ngày mai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu vàng.
Viết câu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt, ngoài việc mắt hơi có quầng thâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi phục được thần thái.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Lận Hòa vàBối Bối đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy cô một thì cười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi, anh biết em ra viện là sẽ đilàm ngay, để anh đưa em đi nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàng xóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng, vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánh mì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bối sủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũng mỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám. Chương 8: Em có đồng ý lấy anh không?
Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định độc lập, dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình mộtkhông gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Diệp Tề Mi không có ý định liên lạc với Thành Chí Đông, anh cũng không liên lạc với cô.
Tiếp tục sống và làm việc như bìnhthường, một tuần sau, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải như vậy.
Cô bắt đầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc một mình lái xe sẽ chảy nước mắt vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằm chằm theo bóng họ xa dần.
Cô không biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính là cảm giác thất tình như người ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ cảnh anhbỏ đi ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất kì góc nào của thế giới. Cô cũngkhông có hứng thú với việc đoán xem liệu bây giờ anh có đang ở trong thành phố này hay không.
Không ngon miệng, không muốn ăn.Trong vòng một tuần nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúc bác sĩ Lí Vân nói vớianh rằng cô ấy cần có người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngày dồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đó thì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng chế lôi cô đi ăn cơm.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, phảnứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay lại tới đón chị nữa”.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa đã xuống xe bước tới, nhìn thấy cô từ xa đã mỉm cười.
“Tề Mi, mau lên xe đi”.
“Lận Hòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói không cần tới đón nữa sao?”.
Diệp Tề Mi không biết làm thế nào để giải thích, đành nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt, nói rõ ràng.
“Anh đến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phải chú ý chăm sóc em”.
Diệp Tề Mi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có những chuyện không thể không nói cho rõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh không phải chăm sóc em”.
“Tề Mi”. Khuôn mặt ôn hòa của LậnHòa trong ánh chiều tà hiếm khi trông kiên định đến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được chăm sóc em, có cần anh phải nhắc lại một lần nữa không?”.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,dù cho có cố tình làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâm trạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh nói câunày tự nhiên cũng thấy động lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâumà bận tâm tới những việc như thế này nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.
“Tìm một nơi nào đó yên tĩnh mìnhcùng ăn cơm, em có chuyện muốn nói”.
Anh mỉm cười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng: “Được, địa điểm để anh lo”.
Không định đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.
Kết quả là anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp Tề Mi thắc mắc,chẳng phải nói là muốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi của cô không tốt nên anh đã đoán được việc mà cô muốn nói vì thế định rútlui?
Nếu đúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý như thế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái biển đại sư vào người rồi phổ độ chúng sinh là được.
“Em lên trước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.
“Chờ đã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy đồ ra.
Diệp Tề Mi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.
Chiếc túi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh mơn mởn thò ra ngoài miệng túi, nhìn thật không hợpvới anh chút nào, Diệp Tề Mi muốn đưa tay dụi mắt.
“Anh định làm gì vậy?”.
“Chẳng phải nói là ăn cơm sao? Anhđã hỏi bác sĩ Lí rồi, chị ấy có đề nghị vài món, rất có lợi cho sức khỏe của em, vì thế anh mới chuẩn bị những thứ này. Lên thôi, còn một món canh nữa lúc đi anh đã ủ ấm, giờ chắc có thể uống được rồi”.
“Lận Hòa”. Vốn cô định cùng anh ăn cơm rồi mặt đối mặt từ từ nói, nhưng lúc này không thể dùng dằng thêm nữa, Diệp Tề Mi hạ thấp giọng, nói từng từ từng chữ rất rõ ràng: “Anh không thể làm thế, như thế em sẽ cảm thấy rất không thoải mái”.
Dưới tòa nhà là vườn hoa trung tâm, giữa hè nhưng cây cối xanh tươi, cành lá xum xuê vươn cả ra ngoài, được bao quanh bởi một vònglan can sắt chạm trổ hoa văn, từ chiếc đèn bão kiểu châu Âu tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt dịu. Một chiếc xe đang lao ngoặt vào với tốc độ khá nhanh, rồi đột nhiên nhấn phanh, nhẹ nhàng dừng lại.
Thành Chí Đông ngồi trên ghế lái, chân vẫn đạp phanh, ngồi im bất động nhìn vào mục tiêu trước mắt mà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cả tuần vừa rồi anh đã rất khổ sở.Không thể ở lại Thượng Hải thêm một ngày nào nữa, sau khi lên xe bỏđi, ngay hôm sau anh bay về Mỹ.
Đã ở cách cô rất xa, bay tới phía bên kia của địa cầu nhưng anh vẫn không thể nào ngủ được, vừa nhắm mắt lập tức lại nhìn thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ từng chữ lạnh buốt như băng: “Thành Chí Đông, con anh đã không còn nữa rồi”.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh ấy, tim anh lại đột nhiên quặn thắt lại, trằn trọc thao thức không sao ngủ được.
Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Lẽ nào cô ấy không hiểu là anh muốn có đứa con này, không hiểu làanh chỉ muốn đứa con, mà còn là vìnếu có con thì cô và anh sẽ có mối quan hệ vĩnh viễn không thể bị chia cắt nữa?
Cô ấy lại tàn nhẫn như thế, chỉ vì không liên lạc được với nhau có hai ngày đã tự mình quyết định bóp chết sự khởi đầu ấy, bóp chết niềm vui và hi vọng của anh, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.
Còn cả Lận Hòa. Trong đầu anh tuađi tua lại cảnh tượng cô ấy đứng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt anh ta, lẽ nào cô nhìn thấyvết thương trong tim anh lúc đó đã nghiêm trọng tới mức trái tim sắp vỡ vụn, khiến anh không thể chịu đựng hơn được nữa?
Anh vừa về đến Mỹ liên tiếp tham gia mấy cuộc họp dài ngày, chủ tịch hội đồng quản trị muốn anh về Mỹ nhậm chức, có người thì chúc mừng có người biểu hiện lại rất khó đoán,nhưng anh không có thời gian để ý tới việc đó, vì tâm trạng của anh lúcnày đang rất buồn bực.
Chủ tịch h
“Anh tránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí Đông càng lúc càng lớn: “Em tới bệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta? Còn con đâu? Tề Mi, em mau nói đi!”.
“Thành Chí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề Mi nhìn anh trừng trừng như không dám tin vào mắt mình.
Khuôn mặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế, hai mắt vằn lên những tia máu, hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm xanh rì, hai đầu long mày nhíu chặt,quai hàm xiết chặt.
Đây vẫn còn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao? Người đã từng vô cùng thân mật với cô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửa đêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao? Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng nói như mang theo cả tiếng cười, nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đã từng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được gần anh mà thôi.
Bất ngờ cô được, bất ngờ mất đi,mới có được niềm vui bất ngờ, đã phải trải qua những giây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng đáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy anh đều không có mặt bên cạnh cô, đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình cô, đơn độc một mình cô!
“Tề Mi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm trong đầu đó càng lúc càng trở nên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật liênhồi, đau muốn vỡ tim, thần kinh căng thẳng, Thành Chí Đông như sắp hét lên.
Vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Tề Mi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể không còn cảm thấy đau nữa, nhưng vết thương ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vẫn đang rỉ máu, đau xót không thôi.
Đau khổ quá rồi, lần này cô không muốn phải chịu đựng một mình nữa.
Cô cần anh, cần anh quay về, cần anh an ủi, cần anh ở bên cạnh mình.
Nhưng cô chờ đợi để đổi lại cái gì?Không được an ủi, không được ôm, thậm chí còn không cho cô cơ hội được nói, chỉ có chất vấn.
Người cô cần là anh, không phải người đàn ông đang đứng trước mặt lúc này.
Cuối cùng cô cũng trả lời câu hỏi của anh, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Không còn nữa rồi, con, không còn nữa”.
Dường như đáy mắt anh có giông bão đang kéo về, mây đen tối sầm trước khi đổ mưa, hai tay vô thức ấn mạnh xuống vai cô, rất mạnh, cô như nghe thấy cả tiếng xương cốt mình kêu răng rắc.
“Diệp Tề Mi, em nói lại một lần nữaxem”. Tối mùa hè oi ả, sao anh lại cảm thấy lạnh đến thế? Từng từ từng chữ như được rít qua kẽ răng,Thành Chí Đông nghiến răng nói.
Đột nhiên cô rất muốn cười. Cô đãtừng gặp không biết bao nhiêu cặp vợ chồng trở mặt thành thù, không thể tin được những lời kể về thời kìngọt ngào của thân chủ mình lúc đó. Trên thế giới này sao lại có người yêu đến si tình mất hết lý trí như thế, sau đó lại quay sang hận ngườimình từng yêu thương đến tận xương tủy, nhưng biểu hiện của người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khát máu.
Thì ra là cô đã sai, những điều đó đều là thật, những điều mà cô từng nghi ngờ, tất cả đều là thật.
Anh ấy nói Diệp Tề Mi, em nói lại xem, anh ấy dùng thái độ đáng sợ như thế để yêu cầu cô nói lại một lần nữa.
Được, cô sẽ cho anh được toại nguyện.
“Thành Chí Đông”, cô đưa tay lên một cách khó khăn để ngăn Lận Hòađang định lao về phía trước giật anhra khỏi cô, khuôn mặt cô đanh lạnh,“Anh nghe cho kĩ đây, con của anh, đã không còn nữa”.
Thành Chí Đông không thể nhúc nhích, cũng không thể nói gì, đứng im giữ nguyên tư thế của mình đã dồn toàn bộ sức lực vào đó, nét mặtnhư căng ra cực độ, anh sợ một khi mình mất kiểm soát sẽ gây ra hậu quả tai hại.
Trước mắt chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu, đau lòng, thất vọng, phẫn nộ và cả sự sợ hãi. Thành Chí Đôngmuốn gào thét, lại muốn khẩn cầu, đấu tranh nội tâm đầy kịch tính, bao nhiêu thứ tâm trạng như cuốn lấy nhau, đầu óc Thành Chí Đông như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Vẫn đang ở tư thế ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay anh đặt lên vai cô bắt đầu run rẩy, ánh sáng lờ mờ của buổi chiều muộn dần tắt, tất cảchìm vào trong bóng tối ảm đạm.
Khó thở, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác buồn bã nặng nề, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mấp máy môi. Thay vào đó tay cô đã hành động trước, cô giơ tay ra đẩy người đàn ông đang nắm chặt lấy vai mình.
Ngực bị cô dùng tay ấn mạnh, theo bản năng Thành Chí Đông siết chặt tay hơn, anh chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả kéo cô ôm chặt vào lòng.
Vai đau nhói, Diệp Tề Mi không nénđược khẽ kêu lên một tiếng.
Lận Hòa nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng phải đưa tay ramột lần nữa, nắm chặt lấy cánh tay của Thành Chí Đông siết mạnh, “Bỏcô ấy ra, anh cứ như vậy sẽ làm TềMi bị thương đấy”.
Hành động và câu nói này của anh như đổ thêm dầu vào lửa, tai Thành Chí Đông như ù đi, tay nới lỏng, ngay sau đó một cú đấm bay tới.
“Thành Chí Đông!”. Tay anh buông ra, Diệp Tề Mi chân đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến cô quá bất ngờ, Thành Chí Đông ra tay nhanh và mạnh, Lận Hòa không kịp đề phòng, cú đấm giáng thẳng vào mặt anh, anh loạng choạng dốc toàn bộ sức lực giữ chặtcánh tay của Thành Chí Đông, hai người nhìn nhau ánh mắt tóe lửa.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh người? Dừng tay lại”. Vẻ mặt Lận Hòa cực kỳ phẫn nộ, phản ứng đầu tiên là giữ chặt tay Thành Chí Đông để anh không thể có thêm hành động ngông cuồng nào nữa, Diệp Tề Mi bước lên trước đưa tay ra kéo anh lại.
Tới gần mới thấy mặt Lận Hòa sưng đỏ lên, cô nhìn mà kinh hãi, hít một hơi nói: “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, Tề Mi, em mau tránh ra, cẩn thận bị thương”.
Cô ấy bảo vệ anh ta, lúc này cô ấy đang đứng trước mặt anh bảo vệ một người đàn ông xa lạ khác.
Nhìn thêm một giây nào nữa thôi thì anh sẽ ngạt thở mất, hai mắt đỏngầu, Thành Chí Đông bất ngờ thu tay về, quay người bỏ đi.
Tiếng cửa xe sập mạnh vọng lại, tiếng lốp xe ma sát xuống đường kêu rít lên, chiếc Q7 nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Tề Mi?”. Lận Hòa gọi nhỏ.
“Không sao, chúng ta lên nhà thôi”. Cuối cùng thì cô cũng trả lời, giọng u ám.
Tối hôm đó cô ngồi trên giường khóc một mình, điều hòa mở rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo, vắng tanh.Ban đầu là thút thít, theo bản năng cô dung hai bàn tay ôm chặt lấy mặtmình, cho dù không có ai nhìn thấy cô như vậy, cô vẫn có cảm giác xấuhổ.
Nhưng nước mắt không ngừng chảyqua kẽ tay rơi xuống, tiếng thút thít dần dần trở thành những tiếng khóc nghẹn ngào không thể kìm chế, rèm cửa vẫn chưa kéo, ánh trăng nhạt và thê lương, đột nhiên cô nổi giận đá tất cả những thứ đang ở trên giường xuống đất, némcả chăn đệm và gối, chiếc ga giường bằng phẳng trống trơn khiếncô cảm giác như mình đang cô độc ngồi trên một con thuyền phiêu bạt vô định giữa biển đêm, cảm thấy lạnh, thèm được ai đó ôm chặt, cô khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, sau đó tự mình xuống giường chậm rãi nhặt từng thứ từng thứ một lên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc lại, rồi quay người đi vào bếp lấy khay đá khôngra thêm nước vào rồi đặt vào ngăn làm đá. Bật đèn bếp lên, một mình ngồi đó uống nước, ánh đèn màu trắng sáng, soi rõ cả những lằn gân xanh nổi lên qua làn da trắng mỏng ở cổ tay.
Ngày mai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu vàng.
Viết câu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt, ngoài việc mắt hơi có quầng thâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi phục được thần thái.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Lận Hòa vàBối Bối đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy cô một thì cười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi, anh biết em ra viện là sẽ đilàm ngay, để anh đưa em đi nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàng xóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng, vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánh mì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bối sủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũng mỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám. Chương 8: Em có đồng ý lấy anh không?
Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định độc lập, dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình mộtkhông gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Diệp Tề Mi không có ý định liên lạc với Thành Chí Đông, anh cũng không liên lạc với cô.
Tiếp tục sống và làm việc như bìnhthường, một tuần sau, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải như vậy.
Cô bắt đầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc một mình lái xe sẽ chảy nước mắt vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằm chằm theo bóng họ xa dần.
Cô không biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính là cảm giác thất tình như người ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ cảnh anhbỏ đi ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất kì góc nào của thế giới. Cô cũngkhông có hứng thú với việc đoán xem liệu bây giờ anh có đang ở trong thành phố này hay không.
Không ngon miệng, không muốn ăn.Trong vòng một tuần nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúc bác sĩ Lí Vân nói vớianh rằng cô ấy cần có người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngày dồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đó thì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng chế lôi cô đi ăn cơm.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, phảnứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay lại tới đón chị nữa”.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa đã xuống xe bước tới, nhìn thấy cô từ xa đã mỉm cười.
“Tề Mi, mau lên xe đi”.
“Lận Hòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói không cần tới đón nữa sao?”.
Diệp Tề Mi không biết làm thế nào để giải thích, đành nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt, nói rõ ràng.
“Anh đến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phải chú ý chăm sóc em”.
Diệp Tề Mi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có những chuyện không thể không nói cho rõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh không phải chăm sóc em”.
“Tề Mi”. Khuôn mặt ôn hòa của LậnHòa trong ánh chiều tà hiếm khi trông kiên định đến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được chăm sóc em, có cần anh phải nhắc lại một lần nữa không?”.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,dù cho có cố tình làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâm trạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh nói câunày tự nhiên cũng thấy động lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâumà bận tâm tới những việc như thế này nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.
“Tìm một nơi nào đó yên tĩnh mìnhcùng ăn cơm, em có chuyện muốn nói”.
Anh mỉm cười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng: “Được, địa điểm để anh lo”.
Không định đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.
Kết quả là anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp Tề Mi thắc mắc,chẳng phải nói là muốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi của cô không tốt nên anh đã đoán được việc mà cô muốn nói vì thế định rútlui?
Nếu đúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý như thế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái biển đại sư vào người rồi phổ độ chúng sinh là được.
“Em lên trước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.
“Chờ đã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy đồ ra.
Diệp Tề Mi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.
Chiếc túi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh mơn mởn thò ra ngoài miệng túi, nhìn thật không hợpvới anh chút nào, Diệp Tề Mi muốn đưa tay dụi mắt.
“Anh định làm gì vậy?”.
“Chẳng phải nói là ăn cơm sao? Anhđã hỏi bác sĩ Lí rồi, chị ấy có đề nghị vài món, rất có lợi cho sức khỏe của em, vì thế anh mới chuẩn bị những thứ này. Lên thôi, còn một món canh nữa lúc đi anh đã ủ ấm, giờ chắc có thể uống được rồi”.
“Lận Hòa”. Vốn cô định cùng anh ăn cơm rồi mặt đối mặt từ từ nói, nhưng lúc này không thể dùng dằng thêm nữa, Diệp Tề Mi hạ thấp giọng, nói từng từ từng chữ rất rõ ràng: “Anh không thể làm thế, như thế em sẽ cảm thấy rất không thoải mái”.
Dưới tòa nhà là vườn hoa trung tâm, giữa hè nhưng cây cối xanh tươi, cành lá xum xuê vươn cả ra ngoài, được bao quanh bởi một vònglan can sắt chạm trổ hoa văn, từ chiếc đèn bão kiểu châu Âu tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt dịu. Một chiếc xe đang lao ngoặt vào với tốc độ khá nhanh, rồi đột nhiên nhấn phanh, nhẹ nhàng dừng lại.
Thành Chí Đông ngồi trên ghế lái, chân vẫn đạp phanh, ngồi im bất động nhìn vào mục tiêu trước mắt mà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cả tuần vừa rồi anh đã rất khổ sở.Không thể ở lại Thượng Hải thêm một ngày nào nữa, sau khi lên xe bỏđi, ngay hôm sau anh bay về Mỹ.
Đã ở cách cô rất xa, bay tới phía bên kia của địa cầu nhưng anh vẫn không thể nào ngủ được, vừa nhắm mắt lập tức lại nhìn thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ từng chữ lạnh buốt như băng: “Thành Chí Đông, con anh đã không còn nữa rồi”.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh ấy, tim anh lại đột nhiên quặn thắt lại, trằn trọc thao thức không sao ngủ được.
Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Lẽ nào cô ấy không hiểu là anh muốn có đứa con này, không hiểu làanh chỉ muốn đứa con, mà còn là vìnếu có con thì cô và anh sẽ có mối quan hệ vĩnh viễn không thể bị chia cắt nữa?
Cô ấy lại tàn nhẫn như thế, chỉ vì không liên lạc được với nhau có hai ngày đã tự mình quyết định bóp chết sự khởi đầu ấy, bóp chết niềm vui và hi vọng của anh, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.
Còn cả Lận Hòa. Trong đầu anh tuađi tua lại cảnh tượng cô ấy đứng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt anh ta, lẽ nào cô nhìn thấyvết thương trong tim anh lúc đó đã nghiêm trọng tới mức trái tim sắp vỡ vụn, khiến anh không thể chịu đựng hơn được nữa?
Anh vừa về đến Mỹ liên tiếp tham gia mấy cuộc họp dài ngày, chủ tịch hội đồng quản trị muốn anh về Mỹ nhậm chức, có người thì chúc mừng có người biểu hiện lại rất khó đoán,nhưng anh không có thời gian để ý tới việc đó, vì tâm trạng của anh lúcnày đang rất buồn bực.
Chủ tịch h
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 777[ 4126 ngày trước - Xem: ]