watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 15 - Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
Home >
Tìm kiếm

Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
01/12/24 - 00:47

nói: “Con cảm ơn ba”.

“Cảm ơn ba? Con dù lớn thế nào cũng vẫn là Bảo Bảo của ba, cảm ơncái gì”.

Ông Diệp cười lớn.

Cô cảm thấy bất an, tay cô áp vào bụng dưới, gục trán vào vai ba nói nhỏ: “Không được, con vẫn phải cảm ơn, cảm ơn ba nhiều lắm”.

Con gái từ nhỏ sống khá tự lập, khilớn lên rất hiếm khi cô nũng nịu, không biết tâm sự trong lòng cô, chỉ nghĩ hôm nay bị mẹ giáo khuấn một trận khiến cô buồn, ông Diệp lập tức giảm tốc độ, vừa an ủi vừa tận hưởng sự nũng nịu đã lâu ngày không có của cô con gái, tươi cười hớn hở: “Được rồi, cho dù có chuyện gì thì ba cũng sẽ đứng về phía con, cứ yên tâm, chút nữa về ba sẽ nói chuyện với mẹ”.

Về đến nhà đã rất muộn, tắm xong, cô đứng trước gương ngắm mình thật kĩ. Bụng dưới vẫn rất phẳng, không thể tưởng tượng được trong đó có một mầm sống đang lớn lên. Cảm giác thật kì diệu, cô đưa tay kéo hai vạt áo trước của áo choàng tắm lên cao, nghiêng mìnhtưởng tượng ra hình dạng của mình sau này, sau đó thì không nhịn được phì cười thành tiếng.

Cười xong cô kéo lại áo choàng ngay ngắn, đi chân trần từ phòng tắm vào nhà, điều hòa trong phòng mát lạnh, cô bất giác hắt hơi một cái.

Diệp Tề Mi đưa tay điều chỉnh máy lạnh trong phòng, nụ cười trên mặt cô chuyển thành tiếng thở dài, nằm lên giường động tác đầu tiên là với tìm điện thoại, nghĩ thế nào lại bỏ xuống, nghiêng người nhắm mắt.

Có những việc có gấp cũng chẳng để làm gì, nếu anh đã không gọi cho cô, chắc chắn cũng đang suy nghĩ rất lung.

Cô lại lật người, mắt mở to nhìn chằm chằm vào bóng tối, nghĩ gì màlâu như vậy không gọi điện cho cô.

Cô bấm cho màn hình điện thoại sáng lên, sau đó đợi nó dần dần tối đi, cho tới khi hoàn toàn tắt hẳn. Lần đầu tiên cô buồn phiền vì một cuộc gọi, nhận ra mình đã nhấn nút cho điện thoại sáng lên không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khinh miệt hành vi của chính mình, Diệp Tề Mi giận dỗi tắt máy, cuối cùng xoay người nhắm mắt bắt mình phải ngủ.

Cơ thể cô khá mệt mỏi, đã ngủ thì ngủ khá sâu, sáng sớm hôm sau cô bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của trợ lý.

“Luật sư Diệp, hôm nay có phiên tòa, đương sự đã đến rồi, mấy lần gọi hỏi chị, gọi vào điện thoại chị không mở máy, em đành gọi vào số máy bàn, chị không sao chứ?”.

Diệp Tề Mi hoảng hốt giật nẩy người lên, cầm ống nghe ngẩng đầunhìn đồng hồ, trời ạ, cô ngủ liền một mạch tới tận bây giờ, lẽ nào hệ thống miễn dịch còn ảnh hưởng cả tới đồng hồ sinh học?

Giờ có phi xe như bay tới cũng không kịp, Diệp Tề Mi vừa xuống giường vừa nói ngắn gọn vào ống nghe: “Mang hết tài liệu tới tòa đợi tôi, tôi sẽ đến ngay”.

Cô làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, tự vật lộn với mình như đang đánh nhau rồi túm lấy chìa khóa xe lao ra ngoài, lúc mở máy thìnhận được một đống tin nhắn, toàn là tin báo các cuộc gọi nhỡ.

Không còn thời gian để xem nữa, cô vào xe và khởi động máy, ra khỏikhu vực chung cư lên thẳng đường cao tốc, bảo vệ khu nhà có ấn tượng sâu sắc với cô và chiếc xe của cô, nhìn thấy từ xa đã mở thanh chắn ngang, theo thói quen giơtay lên vẫy và tươi cười, qua cửa xenhìn thấy cô gật đầu, chiếc Volvo màu đỏ đã lao về phía trước, mất hút.

Dù có nhếch nhác tới thế nào, trước khi xuống xe Diệp Tề Mi vẫn chỉnh lại y phục một lần nữa, dùng một thái độ hết sức lạnh lùng bước vào bên trong tòa án, ngành nào có bí quyết của ngành ấy, ra tòa như ra chiến trường, khí thế là quan trọng nhất.

Đã quen với vẻ uy quyền của cô, những người bên cạnh không một ai dám đặt dấu hỏi về việc cô vội vội vàng vàng xuất hiện vào phút chót. Nhưng chỉ mình cô biết, toàn bộ sức lực trong người cô đã dùng vào việc giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, thản nhiên, chỉ một đoạn hành lang ngắn thôi mà cô bước đi trong nhịp tim gấp gáp, chân như muốn nhũn ra.

Trình tự xử án khô khan, tất cả đều phải từng bước từng bước một mà thực hiện, xuất trình chứng cứ, đọc cáo trạng, cô làm việc từ trước tới nay luôn luôn chuẩn bị chu đáo, lại là người quen việc, chuyên nghiệp, nhưng lần này cảm giác rất khác, trái tim cứ đập thình thịch mãikhông chịu trấn tĩnh lại, tức ngực khó thở, chưa bao giờ cô thấy thời gian xử án lại bức bối và dài đến thế.

Thẩm phán biết cô rất rõ, cuối cùng sau khi tuyên án xong không nhịn được đã lên tiếng hỏi thăm: “Luật sư Diệp, cô khó chịu ở đâu phải không? Trông sắc mặt cô kém lắm”.

Không có nhiều thời gian nên cô chỉlắc đầu, còn rất nhiều giấy tờ cần phải lấy chữ ký của cả hai bên đương sự, nên cô là người đầu tiên bước ra khỏi phòng xử án.

Bên ngoài tòa án ánh mặt trời chói chang, không khí nóng tới mức dínhlại như keo, cảm giác bước từ sảnh lớn mát lạnh ra ngoài, da cũng dính dính.

Người chồng cũ cùng luật sư của mình đi tới, nhìn thẳng vào thân chủcủa cô với ánh mắt căm hận như đang nhìn kẻ thù, “Sao cô lại có tháiđộ như vậy? Chẳng phải những gì cômuốn đều đã đạt được cả rồi, còn giả vờ đau khổ gì nữa, muốn diễn kịch tới cùng phải không, tiếc rằng đây không phải là sân khấu kịch, đừng để người ta cười cho”.

Thân chủ của cô là một phụ nữ có khuôn mặt gầy đến xanh xao, sau khi nghe xong phán quyết của tòa ánkhông nói một câu nào, chỉ cúi đầu nét mặt nghiêm nghị đi ra ngoài, lúc này khi nghe thấy anh chồng cũ nói vậy liền ngẩng đầu lên, nét mặt lạnhnhạt: “Này anh, xin anh hãy chú ý tới thái độ trong lời nói của mình, bắt đầu từ lúc này trở đi, tôi không còn có nghĩa vụ phải nhẫn nhịn bất cứ sự xúc phạm nào của anh nữa”.

Người chồng nghe thấy vậy liền tứctối trừng mắt nhìn lại, nhìn cũng biết là đang không kiềm chế được sự bực dọc.

Vợ chồng đã tới mức này còn không bằng cả người xa lạ, đã quen với cảnh tượng như vậy, nếu là bình thường thì cô sẽ không buồn chớp mắt. Nhưng lúc này toàn thân cô không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyết cho xong mọi việc để về nhà nghỉ ngơi, cô bước lên phía trước đưa tay ra ngăn anh ta tiếp tục nói, “Này anh, tòa đã phán quyết xong rồi, sau khi những giấy tờ này được ký, tôi nghĩ cơ hội hai người gặp nhau cũng không nhiều nữa đâu, cần gì phải làm vậy chứ?”.

Người đàn ông kia là chủ một doanhnghiệp tư nhân, tự mình mở một công ty thương mại, bình thường đãquen với việc la hét, giờ lại đau đớn vì mất đi một số tài sản lớn, lúc này đang rất tức giận, thấy cô tiến lên phía trước mắt anh ta đỏ ngầu, anh ta vung tay lên, giọng căm hận: “Cô đừng vội đắc ý, sau này ra đường nên cẩn thận thì hơn”.

Đầu óc quay cuồng, cô lùi lại một bước, chút nữa thì ngã. Trợ lý chạy lại, quát lớn: “Anh làm gì vậy?”.

Cô túm lấy vai của trợ lý, đứng vững lại, Diệp Tề Mi dừng lại một látrồi mới nói: “Tiểu Mai, ghi những lờianh ta vừa nói vào”.

Sau đó chỉ vào thân chủ của mình và luật sư của anh ta đang đứng bêncạnh, và cả một người mặc đồng phục, lúc đó đang tới tòa án để làm việc với nhân viên của tòa, “Cô, anh và cả anh nữa, vừa rồi tôi bị người ta đe dọa, tôi tạm thời bảo lưu quyền tố cáo người đàn ông này, các vị đều là nhân chứng”.

Hả…? Không ngờ cô lại ghê gớm đến thế, người đàn ông vừa rồi cònăn nói hung hăng kia đứng im như tượng gỗ.

Cuối cùng sau khi mọi việc kết thúc, Diệp Tề Mi cảm giác đến hít thở cũng phải cố sức, bận rộn từ sáng tới chiều không kịp ăn gì, tạm thời lúc này cô không còn sức để làm bất cứ việc gì nữa, cô dựa người vào lưng ghế thở dài.

Điện thoại bị ném trên bàn, lặng như tờ không một động tĩnh. Cô đưa tay ra cầm lên, trên đó có rất nhiều lời nhắc, bạn có cuộc gọi nhỡ nhưng đều là những cuộc gọi nhỡ của trợ lý sáng sớm nay, lúc đó cô vẫn còn chưa mở máy.

Ban đầu là cảm giác giận dỗi, nhưng giờ thì chuyển sang lo lắng.

Thành Chí Đông, anh thế nào rồi?

Người đàn ông này luôn thẳng thắn đơn giản, bên ngoài thì nhìn giống người Trung Quốc nhưng bên trong tâm hồn, lối sống đều theo phong cách của người Mỹ, biểu lộ tình cảmthẳng thắn không úp mở, có điều gì không vui cũng lập tức cho cô biết ngay để dễ dàng hiểu nhau, cùng nhau giải quyết.

Đã chứng kiến nhiều những mối tình gắn bó keo sơn vượt qua khó khăn trắc trở rồi cũng chia tay kiểu Trung Quốc, tính cách này của anh càng thêm đáng quý và xứng đáng được trân trọng.

Chính vì điều đó, cô mới ngay lập tức thông báo cho anh biết rằng anhcó con, cũng biết anh sẽ rất kinh ngạc, bất ngờ, không biết nên đối diện với việc này như thế nào, rồi anh sẽ suy nghĩ, nhưng quyết sẽ không bao giờ bốc hơi khỏi thế gian này.

Không chần chừ, cô cầm điện thoại lên nhấn nút gọi, không nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, bên đó chẳng vọng lại bất cứ một âm thanh nào.

Kinh ngạc nhìn lại chiếc điện thoại một lần nữa, lại hỏng rồi sao? Chẳng phải vừa mới mua sao?

Cô nhấn nút rồi tiện tay bấm gọi cho một số bất kì nhanh chóng được kết nối, giọng của trợ lý TiểuMai đầy ngạc nhiên vang lên:

“Luật sư Diệp, em ở bên ngoài mà, sao chị lại gọi vào di động?”.

Đâu có hỏng… Diệp Tề Mi đành tìm một lý do để lấp liếm: “Ờ, giờ cũng chẳng còn việc gì nữa, chúng tacùng ra ngoài ăn chút gì đó được không?”.

“Vâng, được ạ”. Hiếm khi thấy luật sư Diệp chủ động mời đi ăn, giọng nói ở đầu dây bên kia rất vui vẻ.

Quán trà và đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông từ sáng tới tối lúc nào cũng rất đông khách, ngồi xuống chiếc ghế mềm trong góc tường, Tiểu Mai bắt đầu dò ngón tay trên tờ thực đơn được ép dưới kính bàn, đọc một tràng: “Hoành thánh tôm thế nào ạ? Ai da, lâu rồi không được ăn caramen, chị có muốn gọi món gì ngọt ngọt chút không?”.

Vốn không phải là người quá kén chọn nên Diệp Tề Mi đồng ý. Mặc dùhôm nay không có tâm trạng để ăn,nhưng giờ thì khác, không muốn cũng phải ăn.

Tiếng người cười nói ồn ào, nhân viên phục vụ tay bưng khay đồ ăn đi như chạy, khi bưng món lên đều lớn tiếng hỏi: “Bánh bao dứa của bàn nào đây? A, tào phớ hạnh nhân của anh sẽ được mang lên ngay”.

Cuối cùng cũng quyết định xong sẽ gọi những món gì, Tiểu Mai đưa tayvẫy phục vụ lại, Diệp Tề Mi ngồi yên lặng bấm điện thoại gọi liên tục, vẫnkhông được, sau khi tắt đi trán có hơi nhăn lại, thi thoảng lại nhấn nút gọi lại.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cô thấp thỏm không yên như thế, TiểuMai thắc mắc: “Ai vậy chị? Không gọiđược ạ?”.

Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, đằng sau Tiểu Mai là màn hình ti vi được treo lơ lửng trên không, liếc mắt nhìn qua, Diệp Tề Mi đột nhiên đứngbật dậy.

“Luật sư Diệp?”. Hôm nay biểu hiệncủa luật sư Diệp rất bất thường, Tiểu Mai líu lưỡi.

Trên màn hình ti vi đang phát tin tức quốc tế, trong quán rất ồn ào, không nghe rõ đang nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi chuyển hình đó, dòng chữ chạy phía dưới cô nhìn rất rõ.

“Theo tin cho biết, hiện tại tình hình chính trị ở Philippines rất bất ổn, tại vùng ngoại ô của thủ đô Manila, lúc năm giờ chiều nay theo giờ địa phương ngày hôm qua, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã bắt giữ hai mươi mốt người nước ngoài làm con tin, theo nguồn tin chobiết trong số đó có một nam thương nhân Hoa Kiều, chính phủ nước sở tại lên án mạnh mẽ hành động này…”.

Cô cứ đứng im như vậy, điện thoại vẫn đang áp vào tai, khi bừng tỉnh lại mới thấy mình vẫn đang đứng dưới màn hình ti vi, mắt trừng trừng nhìn vào đó.

Những ánh mắt tò mò từ bốn phía dồn vào cô, mọi người đều giật mình vì biểu hiện của cô, Tiểu Mai cũng hốt hoảng đứng bật dậy đưa tay ra lay: “Luật sư Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”.

Ngón tay cô bấu chặt vào chiếc điện thoại, áp chặt vào tai, khiến cô mơ hồ có cảm giác đau, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.

Từ nhỏ tính cách của cô đã rất cứng rắn, mạnh mẽ, cũng có khả năng chịu đau giỏi hơn những đứa trẻ khác, đả kích càng lớn thì mặt cô càng không biến sắc, lúc bảy tuổikhi cô vừa ra khỏi cửa, một cơn gió mạnh ập tới làm cửa sập lại quá nhanh, cô chưa kịp rút tay về, bị kẹptới mức không còn ra hình dạng ngón tay nữa. Nhưng trước sự đau đớn tột cùng đó, cô chỉ ngồi thụp xuống co người lại im lặng, không nói một câu nào cho tới khi nỗi đau đớn qua đi.

Ba mẹ đều rất bận rộn, cô đã quenvới việc phải ở nhà một mình, có khóc cũng chẳng có ai tới an ủi dỗ dành, thế thì thà chẳng khóc còn hơn.

Sau này dần lớn lên, càng cảm nhậnđược ưu điểm trong việc xử lý mọi việc theo chiều hướng đó, đúng thế,cho dù có xảy ra chuyện gì, càng tỏ ra hoảng loạn cũng chỉ gây tò mò vàthu hút sự chú ý của người xung quanh, chẳng ích gì, thà im lặng để tự mình giải quyết.

Tự tận đáy lòng cô vẫn rất bình tĩnh, hốt hoảng gì chứ? Philippines lớn như vậy, người nước ngoài ra vào cũng đâu phải ít, người đó chưachắc đã là anh ấy, hơn nữa có phải viết kịch bản cho phim truyền hình đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?

Có gì mà phải lo lắng? Nhưng lần này không giống với những lần trước, còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng thì cơ thể đã có những phản ứng rất đáng bị chỉ trích, thì ra những mệt mỏi vẫn quanh quẩn trong người suốt thời gian qua lúc này ào ào dâng lên như lũ cuốn đúngvào lúc tâm trạng cô mềm yếu nhất, cô muốn quay về chỗ ngồi nhưng đôi chân như đang run rẩy, không thể nhấc lên được.

“Luật sư Diệp?”. Tiểu Mai gọi to hơn.

“Em ở lại ăn nhé, chị có việc phải xử lý gấp”. Cô tỉnh ra, vội vàng nói với Tiểu Mai một câu rồi cầm túi xách lao ra ngoài.

Đứng trước xe của mình cô trấn tĩnh lại, sau đó tìm điện thoại nhấn nút gọi.

“Chung Chung, mình là Tề Mi”.

Chung Chung là bạn học cũ của cô, sau khi tốt nghiệp vào công tác trong một cơ quan truyền thông, nhận được điện thoại của cô rất kinh ngạc, “Tề Mi? Bọn mình đúng làcó thần giao cách cảm, mình đang định gọi điện cho cậu, cuối tuần này họp lớp nhé, ăn uống xong sẽ đi hát, lần này không được bỏ về giữa chừng đâu đấy”.

Đâu còn thời gian để nói chuyện phiếm với cô ấy nữa, Tề Mi nói ngắn gọn: “Mình có chuyện này muốn hỏi cậu, liên quan tới những người bị bắt giữ ở Philippines ngày hôm qua”.

“A? Cậu cũng có hứng thú với những tin như vậy sao? Giờ không làm luật sư nữa, chuyển qua làm choLiên Hợp Quốc hả?”.

Là bạn giường tầng trên tầng dưới,Chung Chung định trêu ghẹo cô như thời còn đi học.

“Chung Chung, mình không đùa đâu. Trong số những người bị bắt giữ đó có phải có một người đàn ông Hoa Kiều không? Hãy cho mình biết tên của anh ta”.

“Tên? Cậu hỏi cái này để làm gì?”. Nghe giọng cô rất nghiêm túc, Chung Chung ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô Tề Mi không phải là người có tính hiếu kì, sao đột nhiênlại quan tâm tới những chuyện đại sự trên thế giới.

“Mau nói cho mình trước đã”.

Tâm trạng rối bời, Diệp Tề Mi nắmchặt điện thoại để kiềm chế cảm xúc.

“Đợi chút, để mình xem đã”.

Không đùa nữa, Chung Chung cúi đầu kiểm tra, “Không có, danh sáchvẫn chưa được gửi đến, tuy nhiên đa phần họ đều là khách du lịch, còncó một thương nhân người nước ngoài, ố ô, người đó mang quốc tịch Mỹ”.

Tay
<<1 ... 1314151617 ... 22>>

Tag:

Đọc,truyện,,Nữ,Hoàng,Và,Kẻ,Cướp

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4072 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 698