Truyện Teen FULL - NEW | Nhớ Mãi Tình Anh
![]() | ![]() ![]() |
ưng khi chuyện qua rồi , con sẽ thấy đây là cái may mắn , vì con nhận ra chân tướng bạn con vậy cũng chưa muộn , còn hơn để gắn bó với nhau rồi con sẽ khổ hơn .
− Con hận nhỏ Nga lắm mẹ ơi , không muốn nhìn mặt nó nữa . Ba bảo nên thương nó, như em ruột , con không thể xem nó như vậy được đâu .
Mẹ mím môi :
− Con đừng nhắc tới ba nữa .
− .......
− Nghe lời mẹ nè , con cứ đi làm bình thường và ráng tránh mặt bạn con , từ từ con sẽ quên hết , đừng khóc lóc hoài mẹ khổ tâm lắm .
Tôi lắc đầu :
− Con không muốn đi làm nữa mẹ ơi , xấu hổ lắm . Con muốn đi đâu đó thật xa . Mẹ cho con lên Đà Lạt với Hồng Hạnh nghe mẹ . Con sẽ nhờ nó kiếm một chỗ làm và ở đó luôn .
Mẹ thở dài :
− Để mẹ tính lại đã , thôi, con xuống rửa mặt cho tỉnh táo lại đi .
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời mẹ
Buổi cơm trưa nay thật lặng lẽ . Tôi cúi đầu ăn, cố để đừng khóc , mẹ cũng trầm ngâm nói chuyện . Hình như không khí im lặng làm ba thấy nặng nề , ba nhìn mẹ rồi nhìn tôi :
− Hai mẹ con có chuyện gì mà buồn vậy ? Nói ba nghe coi Vân .
Tôi im lặng , không biết trả lời như thế nào . Mẹ nhìn ba , trong mắt không giấu nổi sự câm hận , cay đắng .
Tôi không muốn mẹ giận ba chút nào cả, vì tôi cũng thương ba . Bây giờ, chẳng lẽ vì Mỹ Nga mà gia đình tôi mất hạnh phúc sao, như thế tôi sẽ có lỗi lầm . Tôi ráng cười :
− Sáng nay con bị nhức đầu tới bây giờ , chứ đâu có buồn gì đâu ba .
− Con đi bác sĩ chưa ?
− Dạ rồi , bây giờ con đỡ rồi .
− Con xin nghỉ vài ngày đi , ở nhà cho khỏe hẳn rồi hẵng đi làm .
− Dạ
Tôi lén nhìn qua mẹ , khuôn mặt mẹ vẫn nặng nề , tôi biết mẹ đang khổ tâm nhiều lắm, và giận ba cũng nhiều . Tôi thấy hối hận , phải chi tôi giấu kín mọi chuyện như đã từng giấu mẹ ..
Ăn xong , tôi lên phòng viết thư cho Hồng Hạnh , bảo nó tìm cho tôi một chỗ làm . Tôi tin rằng Hồng Hạnh sẽ là người giúp tôi vượt qua những ngày dài khủng khiếp này .
Mấy hôm nay tôi không đi làm , chỉ nằm vùi trong phògn gậm nhấm nổi buồn . Vũ Phương có đến vài lần , nhưng tôi không xuống tiếp .... Và thế là chấm dứt một mối quan hệ ,một tình yêu từng làm tôi một thời chao đảo .
Chương 5
Hết giờ làm , tôi đi bộ chầm chậm về nhà . Chiều nay không có Hồng Hạnh , tôi không muốn về chút nào . Tôi sợ nhất là lúc một mình đối diện với Hoàng Hùng bên bàn ăn , những lúc ấy tôi không chịu nổi cách nói năng bông lơn của hắn . Có muốn giữ khoảng cách cũng không xong .
Từ bao giờ chẳng biết , tôi phát hiện những tia nhìn kỳ lạ của Hoàng Hùng hướng về tôi khi không có mặt Hồng Hạnh , những cái nắm tay vội vã mà làm như vô tình , thậm chí có lúc anh ta tìm mọi cách gặp riêng tôi ...... Tất cả hình thành trong tôi một sự khinh bỉ ngấm ngầm và tôi có thể im lặng chịu đựng một mình mà thôi .
Bước vào nhà , tôi đi nhanh vào phòng , cẩn thận gài cửa , đành nhịn đói chờ Hồng Hạnh về cùng ăn cơm .
Có tiếng gõ cửa , ban đầu còn nhẹ nhàng , rồi mạnh hơn , im lặng cũng không được , tôi đành lên tiếng :
− Ai đó ?
− Tôi, Hùng đây .
− Có gì không anh Hùng ?
− Sao Vân không xuống ăn cơm , tôi chờ Vân nãy giờ lâu qúa .
Tôi đứng bên tường, không biết phải có thái độ ra sao , ngoài kia Hoàng Hùng lại gõ cửa như sốt ruột :
− Vân mở cửa đi , làm gì có vẻ trốn tôi qúa vậy .
Tôi mở rộng cửa , cố lấy giọng bình thản :
− Anh Hùng ăn trước đi , Vân chờ Hồng Hạnh về ăn sau .
Hoàng Hùng đi xăm xăm vào phòng , tự nhiên ngồi xuống giường . Tôi đứng tựa giường nhìn thái độ bất lịch sự của hắn , cố nén giận .
Như không để ý sự bực dọc của tôi , Hoàng Hùng cười :
− Hồng Hạnh tối mới về , Vân ăn trước đi , để đói chịu gì nổi .
− Không sao , cám ơn anh .
− Vân này, ở chung một nhà mà khách sáo qúa . Tôi cũng như Hồng Hạnh thôi chứ có gì mà Vân ngại . Vân tạo khoảng cách nhiều qúa không hay .
− Anh Hùng cứ xuống ăn trước đị Vân chờ Hồng Hạnh về .
− Nhưng không có Vân tôi ăn không ngon.
Tôi nhíu mày nhìn Hoàng Hùng , anh ta cũng nhìn tôi , nụ cười sao có một chút gì đểu giả . Tôi bỏ đi về phía cửa sổ . Anh ta nhắc lại :
− Đi Vân .
Tôi cố gắng nhỏ nhẹ :
− Vân không ăn bây giờ đâu , anh Hùng đừng chờ , phiền lắm .
Hoàng Hùng đứng lên , tự nhiên đến bên tôi , khoảng cách gần gũi đến đáng sợ . Anh ta nghiêng đầu nhìn vào mặt tôi :
− Chiều nay Vân thật là đẹp .
Tôi nghiêm nghị :
− Cám ơn anh .
− Vân đẹp và thùy mị , dễ thương . Hồng Hạnh thì lại không được như vậy , cô ấy lúc nào cũng bộp chộp , thật không thích hợp với tôi .
Tôi nhìn Hoàng Hùng ghê tởm , anh ta như không nhìn thấy , vẫn tiếp tục tán tỉnh :
− Một người đẹp như Vân thật là một điều mơ ước của tôi , không phải tôi khen nịnh Vân đâu . Mà sự thật tôi đã nghĩ vậy , càng ngày tôi càng thấy tôi cứ nghĩ về Vân nhiều qúa . Vân thấy sao ?
− Da. Vân chỉ thấy một điều , rằng Vân là bạn của Hồng Hạnh và không thể chấp nhận đứng nghe người khác phê phán bạn mình .
− Nhưng tôi ........
− Xin lỗi anh , Vân phải ra ngoài một chút .
Và tôi bỏ ra khỏi phòng .
Chẳng biết phải làm gì cho hết thời giờ , tôi đi lang thang ra đường chờ Hồng Hạnh về .
Tự nhiên thấy buồn , và như có một nổi ngao ngán . Hồng Hạnh sẽ nghĩ gì khi biết ông chồng của nó vưà cợt nhả với tôi . Rốt cuộc thì cả tôi và nó đều có cùng số phận như nhau . Càng nghĩ càng thêm chán chường .
Đến lúc này thì dù muốn dù không tôi cũng phải rời bỏ nhà Hồng Hạnnh . Nữa năm qua có qúa nhiều buồn vui , rồi thì mọi thứ cũng đến lúc chấm dứt , nếu Hồng Hạnh không vướng bận người chồng có lẽ tôi và nó cứ sống hai đứa với nhau mà vui hơn .
Trời càng lúc càng lạnh , sương mù phủ dày đặc . Tôi quay về nhà , Hồng Hạnh cũng về từ lúc nào đấy , nó sốt ruột :
− Chờ mày nãy giờ đói bụng muốn chết , đi đâu vậy ?
− Đi chơi
Nó nhìn tôi :
− Làm gì như con mèo bị nhúng nước vậy ? Buồn hả , hay nhớ nhà !
− Không buồn , cũng không nhớ nhà .
Nhìn nét mặt hồng mịn , tươi tắn của Hồng Hạnh , tôi thương nó quá . Sống bên cạnh một người chồng luôn phản bội mà nó cứ vô tư như đứa trẻ . Vậy thì tôi có bổn phận phải giữ giùm nó những ảo tưởng mong manh đó, chỉ sơ. Hoàng Hùng phá vở mà thôi .
Tôi làm ra vẻ vô tư :
− Chiều đi chơi vui không ?
Nó chợt nhăn mặt :
− Vui gì mà vui , người ta mời cả hai vợ chồng , tự nhiên ông Hùng đẩy tao đi một mình, vô đó chả biết nói chuyện với ai , chán muốn chết .
Tôi tò mò :
− Sao anh Hùng không đi để mầy đi một mình ?
− Ông ấy bảo mệt , bây giờ còn nằm queo trên phòng kia .
Tôi hỏi gặng :
− Hay là anh Hùng không muốn đi , sao mầy không hỏi xem .
− Hỏi gì bây giờ , ông ấy bảo sao tao nghe vậy có gì đâu mà hỏi .
Tôi dè dặt :
− Theo tao thì mày nên để ý anh Hùng một chút .
− Để ý cái gì ?
− Ồ .. thì vợ chồng phải tìm hiểu kỹ tính nết của nhau vậy mà .
Hồng Hạnh vô tư :
− Sống với nhau cả năm rồi mới lo tìm hiểu , sao lúc trước mày không bảo như vậy , nhỏ này vớ vẩn qúa , đi ăn cơm đói lắm rồi .
Tôi vẫn ngồi yên :
− Hạnh này , tao mới tìm được một căn phòng đẹp lắm , ở trên đòi , có thể nhìn bao quát thành phố , đẹp lắm !
− Rồi sao nữa ?
− Tao sẽ đến đó ở , cảnh đẹp lắm Hạnh , tao thích chỗ đó vô cùng .
− Còn ở đây , mày định bỏ tao hả ?
− Tầm bậy , thỉnh thoảng tao tới rủ mày đi chơi, và mày đến chỗ tao cũng thích vậy .
Hồng Hạnh xua tay :
− Thôi dẹp , dẹp, không có đi đâu hết .
Nhớ Mãi Tình Anh
− Không , tao thích ở một nơi vắng người và thơ mộng hơn, ngày mai mày với tao đến hỏi mướn nhé .
− Tao đã bảo không mà , đừng có nói lôi thôi . Bộ ở đây mày không thích hả ?
− Ừ , gần chợ thế này ồn ào qúa ..
Hồng Hạnh vẫn phản đối quyết liệt , tôi không trả lời nó nữa , nhưng tôi biết mình sẽ làm cái gì mình muốn . Nếu Hồng Hạnh hiểu ra nó sẽ khôgn giận tôi .
Thác Camly chiều nay du khách thật đông , người ta cười đuà và chụp hình một cách vui vẻ nhộn nhịp . Tôi đi thơ thẩn vào sâu phía trong chọn một nơi không có người , tôi ngồi chống cằm nhìn dòng nước trong veo dưới chân .
Ở ngoài kia , tiếng cười đùa vẫn vẳng tới , một ý nghĩ thoáng qua làm tim tôi đau nhói . Có khi nào Vũ Phương và Mỹ Nga đang ở ngoài kia không ? Có khi nào họ đưa nhau đến đâh sống những ngày trăng mật ? Bây giờ chắc họ cưới nhau rồi ... Ôi , nếu gặp họ ở đây , nếu tận mắt thấy họ âu yếm sánh vai nhau , chắc tôi sẽ ngã quỵ giữa dòng suối này.
Tôi nhắm mắt, cố xua đuổi những ý nghĩ kinh hoàng, nhưng tôi có quên được gì đâu, những kỷ niệm đau đớn cứ mãi làm nhức nhối trái tim. Tôi tìm đến nơi hiu quạnh vắng nầy sống với nổi cô đơn để tìm quên, mà sao lòng cứ chìm đắm trong cơn đau dai dẳng . Tôi ngắt những cánh hoa sứ, thả trôi theo dòng suối, những cánh hoa làm trắng một khoảng nước trong veo, có hoa chấp chới giữa những khe nước, bập bềnh bầm dập ..... trông tội làm sao .
Tự nhiên tôi nhớ câu thơ xưa :
"Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu "
Tôi chống cằm theo dõi những cánh hoa trôi đi mỗi lúc một xa . Chợt tôi thấy ở phiến đá đằng kia , một người đàn ông còn trẻ , khoảng gần ba mươi tuổi , người ấy ngồi yên lặng nhìn xuống dòng suối rồi cúi xuống vớt một cánh hoa cầm trên tay ngắm nghiá, vẻ mặt đăm chiêu .
Tự nhiên toi thấy thật nhiều thiện cảm với người ấy .
Có tiếng cười lảnh lót trong veo gần bên , tôi ngẩng đầu lên ở phiến đá gần đấy , một người con trai và một người con gái rượt đuổi cười đùa với nhau , tạt nước cùng nhau . Tôi mở lớn mắt nhìn họ cho đến khi họ khuất ở đằng xa, hòa lẫn vào đám du khách xôn xao.
Tôi cười buồn ........ và rồi trong tôi như có cảm giác gờn gợn như có một đôi mắt đang theo dõi . Tôi quay lại nhìn về hướng ấy , ánh mắt tôi chạm phải tia nhìn của người đàn ông đằng kia , thấy tôi nhìn , người ấy khẽ gật đầu , khuôn mặt vẫn trầm tư bất động .
Tôi ngỡ ngàng nhìn nơi khác .
Gần một tuần nay , cứ mỗi chiền đến đây, tôi đều thấy người ấy ngồi một mình nơi phiến đá vắng người , thỉnh thoảng tôi bắt gặp tia nhìn quan sát , thân mật và một chút tò mò trong đôi mắt người ấy , đôi mắt như muốn hỏi " Cô là ai ? Sao cô buồn vậy ? "
Chiều nay bỗng nhiên người ấy đến gần tôi hơn, khuôn mặt vẫn trầm tiĩnh, lạnh lùng . Nhưng đôi mắt nhìn tôi như thăm thẳm ẩn chứa những suy nghĩ xâu xa nào đó không nói thành lời . Người ấy gợi lên trong tôi cảm giác vưà xa vừa gần rất khó tả .
Tôi bỗng thấy mình lúng túng .
Ngoài kia , những du khách bắt đầu thưa thớt , vài người còn nấn ná ở lại ngắm dòng thác trắng xoá dưới ánh hoàng hôn trầm mặc .
Tôi đứng dậy , chậm chạp đi về , ngang qua chỗ người ấy , tôi thấy đôi mắt anh nhìn đăm đăm dòng nước chảy dưới chân , dáng dấp thật thanh lịch.
Có lẽ người ấy cũng mang tâm trạng thất tình như tôi .
Tôi đi ra đường . Đà Lạt chiều nay buôn thê lương , xa xa những ngọn đồi như chìm trong màn sương mà lam khói , cảnh vật càng gợi nỗi buồn se sắt , làm rời rã tâm hồn . Tôi lầm lũi đi về căn phòng bé nhỏ quạnh vắng của mình .
Tôi thay đồ rồi chui vào mền . Chiết cassette nhỏ ở đầu giường thì thầm buông những tiếng nhạc buồn tênh .........
" Mất anh rồi , xa anh ro6`i , hoa đã tàn nhụy đã phai , chiều hôm nay trời thanh vắng , em đi về , với ai ...... "
Tôi nằm yên , nghe thấm vào lòng nỗi cô đơn thăm thẳm , bất giác tôi úp mặt vào gối khóc rấm rức ! " Buồn ơi xa vắng mênh mông là buồn "
Buổi chiều đi làm về đã thấy Hồng Hạnh trong phòng . Hồng Hạnh là người duy nhất có chìa khóa mở cửa phòng tôi . Nó đang ngồi bên bàn đọc quyển nhật ký của tôi . Trong đó chỉ toàn là tâm trạng cô đơn , đau khổ ...... những điều mà gần đây tôi thường không nói với nó . Cảm thấy như bị bắt quả tang một điều thầm lén , tôi đứng yên nhìn nó .
Hồng Hạnh chợt khép quyển sổ lại , ngồi khoanh tay im lặng , tôi nghe nó thở dài .
Tôi lên tiếng :
− Trong đó có gì đâu mà đọc .
Nó giật mình quay lại , im lặng thật lâu , giọng nó buồn rầu :
− Sao mày cứ nhớ hai người đó hoài vậy Vân ? Tao không biết làm sao cho mày quên họ bây giờ . Chẳng lẽ mày cứ chết dần chết mòn vì họ sao , mày làm tao khổ tâm qúa .
Tôi cười khẽ :
− Tao bắt đầu quên được rồi đó chứ , đừng lo Hạnh .
− Đừng giấu tao , mày lại soi gương xem càng ngày càng gầy đi, tao đã hứa với ba mẹ mày là làm cho mày vui trở lại , mai mốt về Sài Gòn tao biết ăn nói sao đây .
− Mày đừng nghĩ tao khổ vì họ nữa , chuyện gì rồi cũng qua thôi .
Hồng Hạnh đứng dậy :
− Bây giờ thay đồ, rồi qua nhà tao ngay .
− Chi vậy ?
− Tối nay mở tiệc mừng ông anh ơ? Pháp về , lẽ ra tao đã chiêu đãi tuần trước , nhưng anh ấy bảo đợi ba mẹ tao ra, nhanh đi , mọi người chờ mày đó .
Tôi tròn mắt :
− Sao lại chờ tao ?
− Thì tao chuẩn bị xong hết rồi , chỉ còn chờ mày thôi .
Nghĩ đến việc phải gặp mặt anh Hùng , tôi vội từ chối :
− Thôi tao không đi được , nhức đầu lắm !
− Nhức đầu thì đến một chút rồi về , tối nay nhất định mày phải có
mặt mới được , không thì hỏng hết .
− Ơ ..... Mở tiệc mừng anh mày mà không có tao lại hỏng à , đừng có khùng .
− Không nói nhiều nữa , tao muốn mày phải có mặt .
Tôi lắc đầu :
− Mầy đừng có vướng víu tao qúa , họp mặt gia đình mày mà kéo bạn bè vào, làm ở nhà mất vui đi .
− Cái này không phải ý tao , nhà tao muốn như vậy mà .
Rồi nó gắt lên :
− Đừng có khó khăn nữa , mày để người lớn chờ lâu kỳ lắm :
− Nhưng tao ........
− Mày nghĩ đi , vì một mình mày mà nhà tao mất vui , không thấy ngại hả ?
Tôi thở dài :
− Thôi được , chờ tao một chút .
Tôi mở tủ, lấy chiếc sơ mi, nhưng Hồng Hạnh giằng lại, nó chọn chiếc đầm màu trắng, cổ viền ren, tay bằng vải voan thêu hoa văn, chiếc áo thật đẹp và sang trọng. Tôi nhăn mặt :
− Gì mà lộng lẫy qúa vậy , thôi đi .
Hồng Hạnh gạt phăng :
− Tối nay mày phải đẹp như tiên mới được .
Nó bắt tôi thay áo , nhanh nhẹn buộc chiếc nơ sau lưng , rồi nó ấn tôi ngồi xuống , bắt đầu thoa phấn . Tôi phản đối kịch liệt :
− Thôi , thôi , đơn giản thôi .
− Không được , phải trang điểm lên .
Tôi đứng dậy :
− Mày định đem tao đi thi hoa hậu đó hả , đến nhà mày mà như dạ hội tao ngượng lắm .
Hồng Hạnh nhượng bô :
− Thôi được , nhưng phải xỏa tóc ra .
Tôi đứng trước gương chải sơ mái tóc , hình ảnh trong gương là cô gá i đẹp một cách thanh khiết , quí phái trong chiếc đầm trắng . Nhưng khuôn mặt cứ phảng phất một nét buồn buồn , vẻ mặt sầu muộn và hơi bí ẩn . Có phải Tường Vân đó không ? Nét mặt tôi thay đổi từ lúc nào vậy ?
Hồng Hạnh đứng yên ngắm tôi , mặt nó có vẻ hài lòng :
− Đẹp tuyệt vời , hình như càng buồn mày càng đẹp đó Vân . Tối nay mày sẽ thành công .......
− Thành công cái gì ?
Hồng Hạnh không trả lời , kéo tôi đi nhanh ra ngoài .
Khi hai đứa tôi vào nhà , mọi người đang ngồi nơi phòng khách , không khí có vẻ đầm ấm thân mật . Tự nhiên tôi cảm thấy mình xen vào gia đình Hồng Hạnh một cách lố bịch qúa .
Thấy tôi, me. Hồng Hạnh vồn vã giữ tôi ngồi xuống bên cạnh :
− Lúc này con có khỏe không , lên đây với con Hạnh coon v
− Con hận nhỏ Nga lắm mẹ ơi , không muốn nhìn mặt nó nữa . Ba bảo nên thương nó, như em ruột , con không thể xem nó như vậy được đâu .
Mẹ mím môi :
− Con đừng nhắc tới ba nữa .
− .......
− Nghe lời mẹ nè , con cứ đi làm bình thường và ráng tránh mặt bạn con , từ từ con sẽ quên hết , đừng khóc lóc hoài mẹ khổ tâm lắm .
Tôi lắc đầu :
− Con không muốn đi làm nữa mẹ ơi , xấu hổ lắm . Con muốn đi đâu đó thật xa . Mẹ cho con lên Đà Lạt với Hồng Hạnh nghe mẹ . Con sẽ nhờ nó kiếm một chỗ làm và ở đó luôn .
Mẹ thở dài :
− Để mẹ tính lại đã , thôi, con xuống rửa mặt cho tỉnh táo lại đi .
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời mẹ
Buổi cơm trưa nay thật lặng lẽ . Tôi cúi đầu ăn, cố để đừng khóc , mẹ cũng trầm ngâm nói chuyện . Hình như không khí im lặng làm ba thấy nặng nề , ba nhìn mẹ rồi nhìn tôi :
− Hai mẹ con có chuyện gì mà buồn vậy ? Nói ba nghe coi Vân .
Tôi im lặng , không biết trả lời như thế nào . Mẹ nhìn ba , trong mắt không giấu nổi sự câm hận , cay đắng .
Tôi không muốn mẹ giận ba chút nào cả, vì tôi cũng thương ba . Bây giờ, chẳng lẽ vì Mỹ Nga mà gia đình tôi mất hạnh phúc sao, như thế tôi sẽ có lỗi lầm . Tôi ráng cười :
− Sáng nay con bị nhức đầu tới bây giờ , chứ đâu có buồn gì đâu ba .
− Con đi bác sĩ chưa ?
− Dạ rồi , bây giờ con đỡ rồi .
− Con xin nghỉ vài ngày đi , ở nhà cho khỏe hẳn rồi hẵng đi làm .
− Dạ
Tôi lén nhìn qua mẹ , khuôn mặt mẹ vẫn nặng nề , tôi biết mẹ đang khổ tâm nhiều lắm, và giận ba cũng nhiều . Tôi thấy hối hận , phải chi tôi giấu kín mọi chuyện như đã từng giấu mẹ ..
Ăn xong , tôi lên phòng viết thư cho Hồng Hạnh , bảo nó tìm cho tôi một chỗ làm . Tôi tin rằng Hồng Hạnh sẽ là người giúp tôi vượt qua những ngày dài khủng khiếp này .
Mấy hôm nay tôi không đi làm , chỉ nằm vùi trong phògn gậm nhấm nổi buồn . Vũ Phương có đến vài lần , nhưng tôi không xuống tiếp .... Và thế là chấm dứt một mối quan hệ ,một tình yêu từng làm tôi một thời chao đảo .
Chương 5
Hết giờ làm , tôi đi bộ chầm chậm về nhà . Chiều nay không có Hồng Hạnh , tôi không muốn về chút nào . Tôi sợ nhất là lúc một mình đối diện với Hoàng Hùng bên bàn ăn , những lúc ấy tôi không chịu nổi cách nói năng bông lơn của hắn . Có muốn giữ khoảng cách cũng không xong .
Từ bao giờ chẳng biết , tôi phát hiện những tia nhìn kỳ lạ của Hoàng Hùng hướng về tôi khi không có mặt Hồng Hạnh , những cái nắm tay vội vã mà làm như vô tình , thậm chí có lúc anh ta tìm mọi cách gặp riêng tôi ...... Tất cả hình thành trong tôi một sự khinh bỉ ngấm ngầm và tôi có thể im lặng chịu đựng một mình mà thôi .
Bước vào nhà , tôi đi nhanh vào phòng , cẩn thận gài cửa , đành nhịn đói chờ Hồng Hạnh về cùng ăn cơm .
Có tiếng gõ cửa , ban đầu còn nhẹ nhàng , rồi mạnh hơn , im lặng cũng không được , tôi đành lên tiếng :
− Ai đó ?
− Tôi, Hùng đây .
− Có gì không anh Hùng ?
− Sao Vân không xuống ăn cơm , tôi chờ Vân nãy giờ lâu qúa .
Tôi đứng bên tường, không biết phải có thái độ ra sao , ngoài kia Hoàng Hùng lại gõ cửa như sốt ruột :
− Vân mở cửa đi , làm gì có vẻ trốn tôi qúa vậy .
Tôi mở rộng cửa , cố lấy giọng bình thản :
− Anh Hùng ăn trước đi , Vân chờ Hồng Hạnh về ăn sau .
Hoàng Hùng đi xăm xăm vào phòng , tự nhiên ngồi xuống giường . Tôi đứng tựa giường nhìn thái độ bất lịch sự của hắn , cố nén giận .
Như không để ý sự bực dọc của tôi , Hoàng Hùng cười :
− Hồng Hạnh tối mới về , Vân ăn trước đi , để đói chịu gì nổi .
− Không sao , cám ơn anh .
− Vân này, ở chung một nhà mà khách sáo qúa . Tôi cũng như Hồng Hạnh thôi chứ có gì mà Vân ngại . Vân tạo khoảng cách nhiều qúa không hay .
− Anh Hùng cứ xuống ăn trước đị Vân chờ Hồng Hạnh về .
− Nhưng không có Vân tôi ăn không ngon.
Tôi nhíu mày nhìn Hoàng Hùng , anh ta cũng nhìn tôi , nụ cười sao có một chút gì đểu giả . Tôi bỏ đi về phía cửa sổ . Anh ta nhắc lại :
− Đi Vân .
Tôi cố gắng nhỏ nhẹ :
− Vân không ăn bây giờ đâu , anh Hùng đừng chờ , phiền lắm .
Hoàng Hùng đứng lên , tự nhiên đến bên tôi , khoảng cách gần gũi đến đáng sợ . Anh ta nghiêng đầu nhìn vào mặt tôi :
− Chiều nay Vân thật là đẹp .
Tôi nghiêm nghị :
− Cám ơn anh .
− Vân đẹp và thùy mị , dễ thương . Hồng Hạnh thì lại không được như vậy , cô ấy lúc nào cũng bộp chộp , thật không thích hợp với tôi .
Tôi nhìn Hoàng Hùng ghê tởm , anh ta như không nhìn thấy , vẫn tiếp tục tán tỉnh :
− Một người đẹp như Vân thật là một điều mơ ước của tôi , không phải tôi khen nịnh Vân đâu . Mà sự thật tôi đã nghĩ vậy , càng ngày tôi càng thấy tôi cứ nghĩ về Vân nhiều qúa . Vân thấy sao ?
− Da. Vân chỉ thấy một điều , rằng Vân là bạn của Hồng Hạnh và không thể chấp nhận đứng nghe người khác phê phán bạn mình .
− Nhưng tôi ........
− Xin lỗi anh , Vân phải ra ngoài một chút .
Và tôi bỏ ra khỏi phòng .
Chẳng biết phải làm gì cho hết thời giờ , tôi đi lang thang ra đường chờ Hồng Hạnh về .
Tự nhiên thấy buồn , và như có một nổi ngao ngán . Hồng Hạnh sẽ nghĩ gì khi biết ông chồng của nó vưà cợt nhả với tôi . Rốt cuộc thì cả tôi và nó đều có cùng số phận như nhau . Càng nghĩ càng thêm chán chường .
Đến lúc này thì dù muốn dù không tôi cũng phải rời bỏ nhà Hồng Hạnnh . Nữa năm qua có qúa nhiều buồn vui , rồi thì mọi thứ cũng đến lúc chấm dứt , nếu Hồng Hạnh không vướng bận người chồng có lẽ tôi và nó cứ sống hai đứa với nhau mà vui hơn .
Trời càng lúc càng lạnh , sương mù phủ dày đặc . Tôi quay về nhà , Hồng Hạnh cũng về từ lúc nào đấy , nó sốt ruột :
− Chờ mày nãy giờ đói bụng muốn chết , đi đâu vậy ?
− Đi chơi
Nó nhìn tôi :
− Làm gì như con mèo bị nhúng nước vậy ? Buồn hả , hay nhớ nhà !
− Không buồn , cũng không nhớ nhà .
Nhìn nét mặt hồng mịn , tươi tắn của Hồng Hạnh , tôi thương nó quá . Sống bên cạnh một người chồng luôn phản bội mà nó cứ vô tư như đứa trẻ . Vậy thì tôi có bổn phận phải giữ giùm nó những ảo tưởng mong manh đó, chỉ sơ. Hoàng Hùng phá vở mà thôi .
Tôi làm ra vẻ vô tư :
− Chiều đi chơi vui không ?
Nó chợt nhăn mặt :
− Vui gì mà vui , người ta mời cả hai vợ chồng , tự nhiên ông Hùng đẩy tao đi một mình, vô đó chả biết nói chuyện với ai , chán muốn chết .
Tôi tò mò :
− Sao anh Hùng không đi để mầy đi một mình ?
− Ông ấy bảo mệt , bây giờ còn nằm queo trên phòng kia .
Tôi hỏi gặng :
− Hay là anh Hùng không muốn đi , sao mầy không hỏi xem .
− Hỏi gì bây giờ , ông ấy bảo sao tao nghe vậy có gì đâu mà hỏi .
Tôi dè dặt :
− Theo tao thì mày nên để ý anh Hùng một chút .
− Để ý cái gì ?
− Ồ .. thì vợ chồng phải tìm hiểu kỹ tính nết của nhau vậy mà .
Hồng Hạnh vô tư :
− Sống với nhau cả năm rồi mới lo tìm hiểu , sao lúc trước mày không bảo như vậy , nhỏ này vớ vẩn qúa , đi ăn cơm đói lắm rồi .
Tôi vẫn ngồi yên :
− Hạnh này , tao mới tìm được một căn phòng đẹp lắm , ở trên đòi , có thể nhìn bao quát thành phố , đẹp lắm !
− Rồi sao nữa ?
− Tao sẽ đến đó ở , cảnh đẹp lắm Hạnh , tao thích chỗ đó vô cùng .
− Còn ở đây , mày định bỏ tao hả ?
− Tầm bậy , thỉnh thoảng tao tới rủ mày đi chơi, và mày đến chỗ tao cũng thích vậy .
Hồng Hạnh xua tay :
− Thôi dẹp , dẹp, không có đi đâu hết .
Nhớ Mãi Tình Anh
− Không , tao thích ở một nơi vắng người và thơ mộng hơn, ngày mai mày với tao đến hỏi mướn nhé .
− Tao đã bảo không mà , đừng có nói lôi thôi . Bộ ở đây mày không thích hả ?
− Ừ , gần chợ thế này ồn ào qúa ..
Hồng Hạnh vẫn phản đối quyết liệt , tôi không trả lời nó nữa , nhưng tôi biết mình sẽ làm cái gì mình muốn . Nếu Hồng Hạnh hiểu ra nó sẽ khôgn giận tôi .
Thác Camly chiều nay du khách thật đông , người ta cười đuà và chụp hình một cách vui vẻ nhộn nhịp . Tôi đi thơ thẩn vào sâu phía trong chọn một nơi không có người , tôi ngồi chống cằm nhìn dòng nước trong veo dưới chân .
Ở ngoài kia , tiếng cười đùa vẫn vẳng tới , một ý nghĩ thoáng qua làm tim tôi đau nhói . Có khi nào Vũ Phương và Mỹ Nga đang ở ngoài kia không ? Có khi nào họ đưa nhau đến đâh sống những ngày trăng mật ? Bây giờ chắc họ cưới nhau rồi ... Ôi , nếu gặp họ ở đây , nếu tận mắt thấy họ âu yếm sánh vai nhau , chắc tôi sẽ ngã quỵ giữa dòng suối này.
Tôi nhắm mắt, cố xua đuổi những ý nghĩ kinh hoàng, nhưng tôi có quên được gì đâu, những kỷ niệm đau đớn cứ mãi làm nhức nhối trái tim. Tôi tìm đến nơi hiu quạnh vắng nầy sống với nổi cô đơn để tìm quên, mà sao lòng cứ chìm đắm trong cơn đau dai dẳng . Tôi ngắt những cánh hoa sứ, thả trôi theo dòng suối, những cánh hoa làm trắng một khoảng nước trong veo, có hoa chấp chới giữa những khe nước, bập bềnh bầm dập ..... trông tội làm sao .
Tự nhiên tôi nhớ câu thơ xưa :
"Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu "
Tôi chống cằm theo dõi những cánh hoa trôi đi mỗi lúc một xa . Chợt tôi thấy ở phiến đá đằng kia , một người đàn ông còn trẻ , khoảng gần ba mươi tuổi , người ấy ngồi yên lặng nhìn xuống dòng suối rồi cúi xuống vớt một cánh hoa cầm trên tay ngắm nghiá, vẻ mặt đăm chiêu .
Tự nhiên toi thấy thật nhiều thiện cảm với người ấy .
Có tiếng cười lảnh lót trong veo gần bên , tôi ngẩng đầu lên ở phiến đá gần đấy , một người con trai và một người con gái rượt đuổi cười đùa với nhau , tạt nước cùng nhau . Tôi mở lớn mắt nhìn họ cho đến khi họ khuất ở đằng xa, hòa lẫn vào đám du khách xôn xao.
Tôi cười buồn ........ và rồi trong tôi như có cảm giác gờn gợn như có một đôi mắt đang theo dõi . Tôi quay lại nhìn về hướng ấy , ánh mắt tôi chạm phải tia nhìn của người đàn ông đằng kia , thấy tôi nhìn , người ấy khẽ gật đầu , khuôn mặt vẫn trầm tư bất động .
Tôi ngỡ ngàng nhìn nơi khác .
Gần một tuần nay , cứ mỗi chiền đến đây, tôi đều thấy người ấy ngồi một mình nơi phiến đá vắng người , thỉnh thoảng tôi bắt gặp tia nhìn quan sát , thân mật và một chút tò mò trong đôi mắt người ấy , đôi mắt như muốn hỏi " Cô là ai ? Sao cô buồn vậy ? "
Chiều nay bỗng nhiên người ấy đến gần tôi hơn, khuôn mặt vẫn trầm tiĩnh, lạnh lùng . Nhưng đôi mắt nhìn tôi như thăm thẳm ẩn chứa những suy nghĩ xâu xa nào đó không nói thành lời . Người ấy gợi lên trong tôi cảm giác vưà xa vừa gần rất khó tả .
Tôi bỗng thấy mình lúng túng .
Ngoài kia , những du khách bắt đầu thưa thớt , vài người còn nấn ná ở lại ngắm dòng thác trắng xoá dưới ánh hoàng hôn trầm mặc .
Tôi đứng dậy , chậm chạp đi về , ngang qua chỗ người ấy , tôi thấy đôi mắt anh nhìn đăm đăm dòng nước chảy dưới chân , dáng dấp thật thanh lịch.
Có lẽ người ấy cũng mang tâm trạng thất tình như tôi .
Tôi đi ra đường . Đà Lạt chiều nay buôn thê lương , xa xa những ngọn đồi như chìm trong màn sương mà lam khói , cảnh vật càng gợi nỗi buồn se sắt , làm rời rã tâm hồn . Tôi lầm lũi đi về căn phòng bé nhỏ quạnh vắng của mình .
Tôi thay đồ rồi chui vào mền . Chiết cassette nhỏ ở đầu giường thì thầm buông những tiếng nhạc buồn tênh .........
" Mất anh rồi , xa anh ro6`i , hoa đã tàn nhụy đã phai , chiều hôm nay trời thanh vắng , em đi về , với ai ...... "
Tôi nằm yên , nghe thấm vào lòng nỗi cô đơn thăm thẳm , bất giác tôi úp mặt vào gối khóc rấm rức ! " Buồn ơi xa vắng mênh mông là buồn "
Buổi chiều đi làm về đã thấy Hồng Hạnh trong phòng . Hồng Hạnh là người duy nhất có chìa khóa mở cửa phòng tôi . Nó đang ngồi bên bàn đọc quyển nhật ký của tôi . Trong đó chỉ toàn là tâm trạng cô đơn , đau khổ ...... những điều mà gần đây tôi thường không nói với nó . Cảm thấy như bị bắt quả tang một điều thầm lén , tôi đứng yên nhìn nó .
Hồng Hạnh chợt khép quyển sổ lại , ngồi khoanh tay im lặng , tôi nghe nó thở dài .
Tôi lên tiếng :
− Trong đó có gì đâu mà đọc .
Nó giật mình quay lại , im lặng thật lâu , giọng nó buồn rầu :
− Sao mày cứ nhớ hai người đó hoài vậy Vân ? Tao không biết làm sao cho mày quên họ bây giờ . Chẳng lẽ mày cứ chết dần chết mòn vì họ sao , mày làm tao khổ tâm qúa .
Tôi cười khẽ :
− Tao bắt đầu quên được rồi đó chứ , đừng lo Hạnh .
− Đừng giấu tao , mày lại soi gương xem càng ngày càng gầy đi, tao đã hứa với ba mẹ mày là làm cho mày vui trở lại , mai mốt về Sài Gòn tao biết ăn nói sao đây .
− Mày đừng nghĩ tao khổ vì họ nữa , chuyện gì rồi cũng qua thôi .
Hồng Hạnh đứng dậy :
− Bây giờ thay đồ, rồi qua nhà tao ngay .
− Chi vậy ?
− Tối nay mở tiệc mừng ông anh ơ? Pháp về , lẽ ra tao đã chiêu đãi tuần trước , nhưng anh ấy bảo đợi ba mẹ tao ra, nhanh đi , mọi người chờ mày đó .
Tôi tròn mắt :
− Sao lại chờ tao ?
− Thì tao chuẩn bị xong hết rồi , chỉ còn chờ mày thôi .
Nghĩ đến việc phải gặp mặt anh Hùng , tôi vội từ chối :
− Thôi tao không đi được , nhức đầu lắm !
− Nhức đầu thì đến một chút rồi về , tối nay nhất định mày phải có
mặt mới được , không thì hỏng hết .
− Ơ ..... Mở tiệc mừng anh mày mà không có tao lại hỏng à , đừng có khùng .
− Không nói nhiều nữa , tao muốn mày phải có mặt .
Tôi lắc đầu :
− Mầy đừng có vướng víu tao qúa , họp mặt gia đình mày mà kéo bạn bè vào, làm ở nhà mất vui đi .
− Cái này không phải ý tao , nhà tao muốn như vậy mà .
Rồi nó gắt lên :
− Đừng có khó khăn nữa , mày để người lớn chờ lâu kỳ lắm :
− Nhưng tao ........
− Mày nghĩ đi , vì một mình mày mà nhà tao mất vui , không thấy ngại hả ?
Tôi thở dài :
− Thôi được , chờ tao một chút .
Tôi mở tủ, lấy chiếc sơ mi, nhưng Hồng Hạnh giằng lại, nó chọn chiếc đầm màu trắng, cổ viền ren, tay bằng vải voan thêu hoa văn, chiếc áo thật đẹp và sang trọng. Tôi nhăn mặt :
− Gì mà lộng lẫy qúa vậy , thôi đi .
Hồng Hạnh gạt phăng :
− Tối nay mày phải đẹp như tiên mới được .
Nó bắt tôi thay áo , nhanh nhẹn buộc chiếc nơ sau lưng , rồi nó ấn tôi ngồi xuống , bắt đầu thoa phấn . Tôi phản đối kịch liệt :
− Thôi , thôi , đơn giản thôi .
− Không được , phải trang điểm lên .
Tôi đứng dậy :
− Mày định đem tao đi thi hoa hậu đó hả , đến nhà mày mà như dạ hội tao ngượng lắm .
Hồng Hạnh nhượng bô :
− Thôi được , nhưng phải xỏa tóc ra .
Tôi đứng trước gương chải sơ mái tóc , hình ảnh trong gương là cô gá i đẹp một cách thanh khiết , quí phái trong chiếc đầm trắng . Nhưng khuôn mặt cứ phảng phất một nét buồn buồn , vẻ mặt sầu muộn và hơi bí ẩn . Có phải Tường Vân đó không ? Nét mặt tôi thay đổi từ lúc nào vậy ?
Hồng Hạnh đứng yên ngắm tôi , mặt nó có vẻ hài lòng :
− Đẹp tuyệt vời , hình như càng buồn mày càng đẹp đó Vân . Tối nay mày sẽ thành công .......
− Thành công cái gì ?
Hồng Hạnh không trả lời , kéo tôi đi nhanh ra ngoài .
Khi hai đứa tôi vào nhà , mọi người đang ngồi nơi phòng khách , không khí có vẻ đầm ấm thân mật . Tự nhiên tôi cảm thấy mình xen vào gia đình Hồng Hạnh một cách lố bịch qúa .
Thấy tôi, me. Hồng Hạnh vồn vã giữ tôi ngồi xuống bên cạnh :
− Lúc này con có khỏe không , lên đây với con Hạnh coon v
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4216 ngày trước - Xem: ]
[ 4216 ngày trước - Xem: ]