watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 11 - Truyện Teen FULL - NEW | Nhớ Mãi Tình Anh
Home >
Tìm kiếm

Truyện Teen FULL - NEW | Nhớ Mãi Tình Anh

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
20/02/25 - 07:25

ui không ?
Tôi nhỏ nhẹ :
− Dạ vui .





Hồng Hạnh lên tiếng :
− Mẹ để con giới thiệu Tường Vân với anh Huy chứ . Ở đây ai nó cũng biết rồi , trừ anh Huy là nó chưa biết thôi .
Rồi nó đi về phía gần cửa, kéo tay một người con trai đến chỗ tôi . Tôi ngước lên , kinh ngạc . Lẽ nào "người ấy " mà tôi thường gặp ở thác Cam ly là anh của Hồng Hạnh .
Nó liến thắng :
− Giới thiệu nhé , đây là anh Huy ,kỹ sư hóa , vừa bên Pháp về . Anh thứ ba của tao đó. Còn đây là Tường Vân , bạn em , bạn thân của em đó anh Huy .
Tôi thấy nó khẽ khuých vào vai anh Huy một cái . Anh ấy điềm tĩnh gật đầu chào tôi , rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện . Anh không tỏ ra một chút ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây , tự nhiên tôi hoài nghi về người con trai vẫn thường nhìn tôi một cách thầm lặng bên dòng suối .
Mọi người trong phòng vẫn nói chuyện sôi nổi , tôi ngồi im bên cạnh me. Hồng Hạnh , hững hờ đan những ngón tay vào nhau . Hình như tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ và chuyện trò không ngớt , chỉ trừ anh Huy , từ lúc vào đây tôi chưa nghe anh ấy nói gì cả , anh ngồi im lặng nghe mọi người nói , và hút thuốc . Trong cử chỉ của anh , tôi thấi có một chút hờ hững , lạnh lùng, thật khác xa với tính cách nho? Hạnh . Nó sôi nổi bao nhiều thì anh Huy trầm lặng bấy nhiêu . Nhưng tôi biết nó thương và thần tượng ông anh nó như một mẫu người lý tưởng :
Ba Hồng Hạnh chợt lên tiếng :
− Bây giờ mời tất cả qua phòng ăn đi nào ?
Me. Hồng Hạnh thân mật nắm tay tôi qua phòng bên cạnh , bà chỉ một chiếc ghế :
− Con ngồi đây , ngồi gần bác đây này .
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống , nho? Hạnh kéo anh Huy đi lại gần tôi ..
− Tối nay anh Huy tiếp Tường Vân giùm em, Vân nó nhát lắm , anh mà làm bạn em sợ là em bắt đền anh nghe .
Hoàng Hùng ngồi đối diện với tôi, hết nhìn tôi lại nhìn qua anh Huy, đôi mắt ánh lên một vẻ khó chịu. Tôi ngồi im, nhớ lại những gì diễn ra buổi tối hôm ấy, tôi lại thấy cảm giác ghê tởm xâm chiếm. Hạnh ơi ! Sao mày dại dột chọn một người chồng như thế kia, thôi thì hãy cứ đừng biết gì hết , hãy cứ sống trong ảo tưởng để khỏi thấy đời mình bất hạnh .. Ờ , vậy mà mình cũng đã từng yêu một người đáng ghê sợ .
Tôi cúi mặt , cố dẹp những ý nghĩ nặng nề , giữa những người vô tư vui vẻ này , tôi không muốn bị tâm trạng trĩu nặng xâm chiếm ....... Vậy mà sao tôi không hòa mình với ai được .
Anh Huy chợt nói nhỏ :
− Tường Vân có nhận ra tôi không ?
Tôi ngước lên , anh đang nhìn tôi , khuôn mặt vẫn lạnh lùng , chỉ có đôi mắt là thăm thẳm một ý nghĩ nào đó . Tôi cười dịu dàng :
− Dạ , hình như Vân hay thấy anh ở ........
− Thác Cam ly , tôi thích ra đó vào buổi chiều .
− Vân cũng vậy .
− Tôi biết .
Im lặng một lát, anh nói thêm :
− Cảnh buồn bao giờ cũng hợp với những tâm trạng buồn .
Tôi nhìn Từ Huy một cái nhìn thắc mắc, không hiểu anh nói với bản thân mình hay nói với tôi (?)
Từ Huy cũng không nói gì nữa , anh lịch sự gắp thức ăn cho tôi, cử chỉ có một cái gì đó nâng niu ân cần, nhưng nét mặt vẫn không chút biểu cảm. Tôi không hiểu đó là thái độ ga lăng phương Tây , hay là anh biết giấu những tình cảm thầm kín vừa mới khơi dậy trong lòng .
Vũ Phương đã từng dạy tôi nhận biết thế nào là cử chỉ bộc lộ tình
cảm chân thành ở người con trai , và tôi đã tin anh bằng tất cả niềm tin ngây thơ nhất. Nhưng sau đó cũng chính anh làm đổ vỡ niềm tin thánh thiện trong tôi . Bây giờ đón nhận những thái độ săn sóc trìu mến tôi phải nghĩ thế nào .
Nho? Hạnh chợt lên tiếng :
− Mẹ biết không , cả tuần nay anh Huy ít chịu ở nhà lắm, anh ấy cứ đi dạo một mình không cho con đi theo nữa , làm như sợ con quấy rầy hay sao ấy .
Me. Hồng Hạnh chợt lên tiếng :
− Tính anh con đã như vậy rồi , con giận làm gì nào .
− Anh này giống ông cụ qúa tưởng sống ở nước ngoài làm anh thay đổi , vậy mà có thay đổi gì đâu , suốt ngày trầm ngâm như ông cụ non.
Nó chĩa qua tôi :
− Nho? Vân này cũng vậy nữa , chiền nào nó cũng đi lang thang có một mình . Hai người này giống tánh nhau ghê .
Tôi ngẩn người nhìn nó , chưa biết làm như thế nào thì nó liếng thoắng :
− Anh Huy còn ở đây hai tháng , vậy mai mốt nhờ nhỏ Vân hướng dẫn anh ấy đi chơi giùm hé mẹ !
Hoàng Hùng lên tiếng, vẻ khó chịu :
− Anh Huy là người Việt Nam chứ có phải ngoại quốc đâu mà không biết xứ sở của mình , em lo thừa qúa .
Tôi lặng nhìn Hoàng Hùng , có lẽ chỉ có tôi mới hiểu được thái độ hằn học của anh ta . Vậy mà tôi vẫn cứ phải im lặng , lặng im để nuôi những ảo tưởng mong manh cho Hồng Hạnh , tội nghiệp nhỏ bạn thân của tôi qúa . Nó vẫn vô tư :
− Nhưng có một người bạn cùng đi thì dù sao cũng vui hơn , anh không hiểu gì hết .
Tôi tin rằng Hoàng Hùng đã hiểu , và có lẽ tối nay ở đây mọi người đều hiểu cái điều không ai sống sượng nói ra . Bấy giờ tôi mới biết vì sao lúc chiều Hồng Hạnh cứ một mực muốn tôi đến đây trong vẻ xinh đẹp lộng lẫy rồi .
Cám ơn ý muốn tốt đẹp nhỏ đã dành cho đời tôi . Nhưng điều đó có ý nghĩa gì , tôi không thể nhận nó .
Một lần bị phản bội , tôi không còn gì ngoài trái tim chết lặng . Làm sao tôi đủ sức nhen lên cho đời mình một ngọn lữa của tình yêu, và tôi bằng lòng sống dật dờ với thế giới mà xám của mình .
Buổi tiệc đã tan , mọi người trở ra phòng khách uống trà . Đêm càng lúc càng sâu, không khí trong phòng cũng lắng xuống , thanh bình và yên lặng .
Tôi đứng dậy xin phép ra về , Hồng Hạnh lên tiếng :
− Để nhờ anh Huy đưa mày về .
Tôi vội từ chối :





− Thôi để tao đi bộ , tao thích đi một mình .
Nó ngắt lời :
− Đừng có cãi .
Từ Huy chậm rãi lên tiếng :
− Khuya thế này em không nên đi một mình , để tôi đưa về .
Me. Hồng Hạnh gật đầu hài lòng :
− Con gái không nên đi một mình lúc tối con ạ !
Tôi đành im lặng ra sân . Từ Huy vòng qua mở cửa xe cho tôi , rồi ngồi vào tay lái , chiếc xe lao đi thật nhẹ nhàng .
Tôi khoanh tay dựa người vào nệm , nhìn bên đường . Trời về khuya đường phố lặng ngắt , những ánh đền tỏa sáng làm dịu màn đêm đen thẳm . Đà Lạt se sắt bởi sương đêm dày đặc .
Từ Huy chạy thật chậm , một tay giữ tay lái , một tay cởi chiếc áo khoác, choàng lên vai tôi :
− Em khoác vào đi , đừng để lạnh qúa sẽ bệnh đấy .
Tôi không từ chối :
− Cám ơn anh Huy . Nhưng anh lạnh thì sao ?
− Tôi quen rồi .
− .........
− Ơ? Paris , những đêm mùa đông trời buốt giá hơn ơ? Đà Lạt nhiều
lắm . Và không có được vẻ nên thơ buồn buồn như ở đây . Nhất là đối với những người xa gia đình thì cái hạnh phúc càng thấy nặng nề hơn. Cho nên khi về đây rồi người ta chẳng mấy muốn xa rời xứ sở của mình nữa .
Tôi ngồi co ro trong chiếc áo , lắng nghe giọng nói của Từ Huy . Anh có giọng nói nghe lạ tai , hay hay . Tôi chưa thấy người con trai nào có giọng nói trầm và nhẹ như thế . Tôi hơi quay đầu nhìn anh , nét mặt nhìn nghiêng thật cương nghị , sóng mũi
thẳng , cao và bờ môi kiêu ngạo . Tôi hiểu vì sao Hồng Hạnh thường bảo anh là thần tượng của các cô gái .
Từ Huy vẫn nhìn thẳng phía trước , không hay tôi lén quan sát . Anh vẫn kể về những ngày mùa đông ơ? Paris và những người bạn đang sống ở đó , tôi yên lặng nghe . Từ chiền đến giờ chưa lúc nào tôi thấy anh nói nhiều như vậy . Thì ra anh ấy không phải mẫu người khó gần và lúc nào cũnh lạnh lùng với mọi người . Chẳng lẽ nho? Hạnh không hiểu hết anh nó sao ?
Xe ngừng lại trước cổng . Từ Huy đi vòng qua mở cửa , đưa tay đỡ tôi xuống xe . Anh nắm bàn tay lạnh cóng của tôi xiết nhẹ :
− Chúc em ngủ ngon .
− Cám ơn anh Huy .
Khi vào phòng rồi, tôi mới nhớ chiếc áo khoác chưa trả lại anh .
Chiều nay nhận thư mẹ , mẹ viết thư chủ yếu là muốn biết tôi khỏe không và tinh thần ra sao . Mẹ chẳng hề nhắc đến Vũ Phương và Mỹ Nga . " Cám ơn mẹ đã tế nhị tránh gợi khổ cho con . Nhưng tự đáy lòng , con cứ muốn biết họ cưới nhau chưa , hình như ở một góc nào đó của trái tim , con vẫn hy vọng họ xa nhau mà mẹ .
Đà Lạt chiều nay lạnh lắm mẹ , con chui vào mền nằmg nhìn sương phủ mờ ngoài cửa sổ . Ơ? Sài Gòn bây giờ chắc Vũ Phương đang đưa Mỹ Nga dạo bến Bạch Đằng , cũng có thể họ cùng đàn hát với nhau . Sao hình ảnh Vũ Phương đàn và Mỹ Nga nhõng nhẽo ngả đầu vào vai anh ấy hát say sưa , làm lòng con tê điếng mẹ ơi ".
Tôi bước xuống giường , mở nhạc và tắt đèn . Bây giờ thì chỉ còn bóng tà dương và tiếng nhạc thì thầm những nổi buồn da diết .
Tôi lại khóc rất rứt với mình .
Có tiếng cửa phòng xịch mở , rồi một bàn tay kéo mền , giọng Hồng Hạnh vang lên :
− Lại khóc nữa phải không ? Tao biết mà, ngồi dậy .
Tôi rúc đầu vào gối , cố giấu đôi mắt đỏ hoe , nó cương quyết kéo tôi dậy :
− Không được nằm đây khóc nữa , có anh Huy tới kìa .
Nó ra ngoài kéo tay anh Huy đi vào :
− Anh vào đây , ở ngoài lạnh lắm .
Tôi hoảng hốt ngồi dậy , với lấy chiếc khăn tay lau mặt . Tự nhiên tôi giận nho? Hạnh đã để tôi rơi vào tư thế này trước mặt anh Huy .
Từ Huy như không thấy vẻ lúng túng của tôi , anh gật đầu chào rồi đến bên cửa sổ , khoanh tay nhìn lơ đãng ra ngoài . Hồng Hạnh nói nhỏ :
− Nín khóc đi , thay đồ đi chơi với tao , đừng để anh Huy thấy mày thế na `y .
− Tao không thích ra ngoài , lạnh lắm .
Giọng nó như dỗ dành :
− Thì mặc áo cho ấm , anh Huy mời đi chơi mà, mày không đi thì bẽ mặt tao lắm . Mày từ chối không được đâu ?
Hồng Hạnh bao giờ cũng có cách nói trói buộc như thế đấy. Tôi đứng dậy, nó giúp tôi dọn lại chiếc giường. Thấy Từ Huy còn đứng bên cửa sổ, tôi cố lấy giọng bình thường:
− Anh Huy ngồi chơi .
Anh quay lại, nhìn thoáng vào mắt tôi , rồi nhẹ nhàng :
− Anh với Hạnh đến mời Vân đi chơi, Vân có phiền không ?
− Dạ không có phiền chi đâu , anh Huy chờ Vân một chút .
Tôi bước vào trong , tìm chiếc áo len dày nhất . Mắt tôi chợt dừng ở chiếc áo của Từ Huy hôm nào . Tôi lấy xuống , nhưng một ý nghĩ thoáng qua làm tôi phân vân . Nếu trả áo trước mặt Hồng Hạnh , nó sẽ tưởng chúng tôi đã đi chơi riêng với nhau , rồi lỡ ra nó hỏi lung tung thì tôi sẽ ngượg lắm , thôi cứ để đấy dịp khác sẽ trả ..
Khi chúng tôi ra ngoài, trời đã tối từ lúc nào . Từ Huy đưa tôi và Hồng Hạnh đến nhà thủy tạ hồ Xuân Hương . Chúng tôi ngồi bên ly café trầm ngâm nhìn ánh đèn lấp loáng trên mặt nước . Từ Huy và tôi ngồi im lặng nghe Hồng Hạnh liến thoắng hết chuyện này đến chuyện khác . Hình như nó rất hài lòng vì chúng tôi có dịp gần nhau . Tôi cười mơ hồ với ý nghĩ đó . Thỉnh thoảng , tôi bắt gặp đôi mắt anh nhìn tôi kín đáo , ánh mắt như trìu mến , tội nghiệp , và an ủi một cách thầm lặng . Thốt nhiên tôi thấy sợ hãi , ôi, có khi nào Từ Huy biết tôi bị người yêu bỏ rơi không , tôi sẽ xấu hổ chết mất .
Nhưng tôi còn gì để sợ nữa chứ ? Danh dự đã bị chà đạp tơi tả rồi . Cả thành phố Đà Lạt này có biết thì tôi cũng không thể tủi hổ hơn được nữa . Bởi vì cảm giác đó đã lên đến tận cùng và trở nên bão hòa trong tôi rồi .
Tôi cắn môi , cúi xuống ly café , cố nén một cảm giác dâng lên nghèn nghẹn .
Từ Huy nhìn tôi chăm chú , tôi có cảm giác anh biết những gì đang diễn ra trong lòng tôi . Anh chợt nghiêng người quậy nhẹ ly café cho tôi, giọng anh ngọt ngào :
− Tường Vân uống đi .
Và bằng cử chỉ dịu dàng , anh vỗ nhẹ lên tay tôi , như chia sẽ những điều không tiện nói . Tự nhiên tôi thấy lòng mình dịu đi . Cám ơn anh đã tặng tôi những phút giây thanh thản .





Hồng Hạnh như không thấy những gì diễn ra giữa chúng tôi, nó xoay người ra nhìn bờ hồ . Đêm như chìm trong màn sương mù dày đặc , trời càng về khuya càng thấy lạnh . Từ Huy gọi người tính tiền , anh lịch sự kéo ghế cho tôi bước ra , những cử chỉ chu đáo ấy làm tôi cảm động .
Đêm nay tôi nghĩ về Từ Huy thật nhiều , không hiểu sao tôi cứ có cảm giác tưởng đã biết anh từ lâu lắm , và tôi mơ hồ hiểu rằng anh đã biết nổi bất hạnh của tôi . Có những người chỉ mới gặp vài lần mà ta có thể tin tưởng gần gũi như đã quen từ lâu lắm , cho nên với anh , tôi không cảm thấy khổ đau vì mặc cảm .
Những buổi chiều sau đó Từ Huy hay đến phòng đưa tôi đi chơi,, tôi tiếp anh tự nhiên mà không hề hỏi lại lòng đó là mối quan hệ ra sao . Chỉ biết
rằng mỗi chiều xuống , tôi thích cùng anh đi thơ thẩn trên đồi thông . Lặng nghe tiếng lá reo vi vu trong gió , và ngắm nhìn những đám mây xám lơ lững giữa bầu trời .
Trời Đà Lạt nên thơ , bên cạnh một người bạn luôn im lặng đầy cảm thông , nỗi cô đơn không còn dằn vặt tâm hồn tôi nữa .
Chiều nay Từ Huy đưa tôi đến thác Camly, chúng tôi nhảy qua các tảng đá đi sâu vào bên trong . Nơi mà lúc trước tôi và anh hay ngồi .Ở ngoài kia , tiếng cười của các du khách vọng lại một cách mơ hồ .
Chợt tôi trượt chân , ngã chúi xuống dòng nước lạnh buốt . Tôi hết hồn , rồi cười lên khanh khách . Từ Huy chạy vội đến , nhất bổng tôi lên đặt xuống phiến đá cao và khô ráo . Anh quỳ xuống cởi giày cho tôi , rồi rút khăn tay lau bàn chân lạnh cóng của tôi với thái độ nhẹ nhàng và nâng niu . Tôi chớp mắt nhìn anh , cười dịu dàng thay một lời cảm ơn .
Từ Huy vẫn quỳ một chân, ngắm nghía tôi khuôn mặt anh như sáng lên .
Tôi nhìn vào mặt anh , chẳng biết nói thế nào . Từ Huy ngồi lên phiến đá , vuốt nhẹ tóc tôi như người ta an ủi dỗ dành một đứa trẻ , giọng anh thật trầm :
− Hãy vui lên mà sống đi Vân, đừng tự đày đọa mình trong đau khổ nữa , em thấy đó, xung quanh còn biết bao người thương mến em .
Tôi nhìn sững Từ Huy , anh nói gì vậy ?
Từ Huy không tránh đôi mắt tôi , anh nhìn tôi một cách điềm tĩnh . Tôi nói nhỏ :
− Anh Huy , em có cảm tưởng anh hiểu em rất nhiều , có lẽ Hồng Hạnh đã kể về em hết rồi .
− Điều đó làm em không vui phải không ?
Tôi lắc đầu :
− Không, từ lâu rồi em đã quen với cảm giác bị người khinh miệt chê cười , vâng, em quen rồi .
Từ Huy hỏi lại :
− Tại sao em lại phải bị chê cười , và ai có thể khinh miệt em ?
Tôi cúi mặt :
− Đối với em , không có sự tủi nhục nào bằng phụ bỏ . Nhưng, anh Huy biết không , sau chuyện đó em thấy mình lớn thêm , em nghĩ đó là cái giá mà em phải trả.
Tôi vô tình lặp lại :
− Em quen với cảm giác xấu hổ rồi .
− Nghe này Vân , danh dự mình la do tích cách của chính mình tạo ra, chứ không phải bởi sự đối xử của người khác đối với mình . Anh ấy không thể làm em bị hạ thấp đâu, em đừng tự dày vò mình nữa .
− Cám ơn anh đã không nghĩ xấu em .
Tôi nói một cách thành thật :
− Không hiểu sao chỉ mấy lần gặp anh , em có cảm tưởng anh đã hiểu em một cách
thành thật , sâu sắc và điều đó làm em tin tưởng anh, anh có tin điều em nói không ?
Từ Huy gật đầu :
− Tin chứ , và trong thời gian này, tôi muốn em tin tôi như một người bạn , một người bạn lúc nào cũng sẵn sàng làm em vui , hứa với tôi không ?
Tôi cảm động :
− Anh Huy tốt với em qúa, ca? Hồng Hạnh nữa .
Từ Huy ngó mông lung ra xa , khuôn mặt anh thật nghiêm nghị :
− Tôi nhớ ngày mới về nước , lần đầu tiên ra đây tôi đã lập tức chú ý đến em ngay, ở nước ngoài tôi hầu như không thấy một cô gái lãng mạn như em .
Anh quay lại nhìn tôi :
− Khi em thả những cánh hoa trôi theo dòng nước , em có nghĩ đến hai câu thơ này không Vân :
Buồn trong ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu .
− Còn tôi thì lúc ấy ngắm mấy cánh hoa của em, tôi đã nghĩ như vậy .
T
<<1 ... 910111213 ... 17>>

Tag:

Truyện,Teen,FULL,-,NEW,|,Nhớ,Mãi,Tình,Anh

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4154 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4211 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4211 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4211 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 1