Truyện Teen - Luôn Đứng Đằng Sau
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 15:29 |
•Tên tác phẩm: Luôn đứng đằng... sau!
* Author (tác giả): love_chemgio_9x
* Category (thể loại)ình cảm, hài hước, viễn tưởng
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):15+
* Status 0: On-going.
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không.
* Casting (giới thiệu nhân vật): Đọc thì biết
Chap 1:
- Ha ha - Tiếng cười man rợ vọng ra từ màn đêm, lạnh thấu xương.
Một chàng trai bước ra từ bóng tối, dáng cao thanh thoát bước đi những bước nhẹ nhàng, chậm rãi.
Đôi mắt màu tím ngọc lạnh lùng với sống mũi cao thanh tú, làn môi mỏng tựa cánh hoa đào tạo nên gương mặt hoàn mĩ. Đẹp nhưng không có hồn, xung quanh như bị bao phủ bởi một làn sương u ám, phảng phất nỗi đau đớn tột cùng.
Màu tím ngọc lấp lánh trong đôi mắt như xoáy vào tận sâu trong lòng con người, nhẹ nhàng nhưng cũng đáng sợ vô cùng.
Trên tay, chiếc mặt nạ quỷ nạm kim cương long lanh cứ sáng chói lên như nỗi đau hắn đang chịu đựng, rơi nước mắt, mặt nạ rơi nước mắt???
Hắn cứ đi và chẳng biết mình sẽ đi về đâu, cứ tìm mà chẳng biết mình sẽ tìm gì, chỉ thất thểu bước từng bước trong vô vọng. Cái nơi này...
Trái tim hắn lại rung lên vì đau, vâng, cái nơi này, nơi chứa bao nhiêu kỉ niệm của hắn và một người con gái, lần đầu tiên hắn gặp cô và lần đầu tiên hắn biết thế nào là yêu thương...
Nhưng rồi sự thật lại mang trái tim hắn đi, giết chết trái tim hắn, làm cho nó lạnh căm.
Cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cô vui đùa tung tăng trên đường, một chiếc xe lạc tay lái và...
Trước mắt hắn, cô nằm đấy với nụ cười vẫn lấp lánh trên môi, nhưng xung quanh cô... Toàn máu và máu, cô vẫn đẹp như một thiên thần nhưng không thể nói với hắn được một lời nào nữa, cũng
không thể mở mắt ra nhìn hắn...
Cô ra đi để lại cho hắn một nỗi đau khó lành, có lẽ chẳng thể lành. Cứ thế, mỗi lần hình ảnh cô hiện về là một lần hắn đau như bị ai cào nát con tim, vết thương cứ rỉ máu không ngừng, chảy như suối trong ngực hắn...
Nhiều lúc hắn muốn chết theo cô, nhưng lại sợ... Đi rồi, trái tim hắn không còn được thấy cô nữa, vậy là lại thế, hắn ở đây với nỗi ám ảnh trong lòng.
Hắn khóc, khóc không một giọt nước mắt, đau quá rồi nước mắt đổi dòng, chảy ngược vào trong, đau gấp ngàn lần
Rồi cũng từ đấy, hắn như một con người khác, khép kín, lạnh lùng, không hề để ý đến xung quanh, lúc nào cũng mang trong mình vẻ cô độc...
Đau thương khiến hắn thay đổi, sống bất cần như muốn lãng quên tất cả mọi thứ... Nhưng... lại chẳng thể quên.
Chap 2:
3h sáng.
Tôi vẫn không thể nào chợp mắt, bên ngoài trời vẫn tối, tôi nghe tiếng gió rít qua tán cây trước nhà, đêm nay công nhận lạnh thật.
Người ta nói lạnh nằm trong chăn ấm dễ ngủ lắm, vậy mà 3h sáng rồi mắt tôi vẫn mở thao láo...
Cuối cùng tôi vẫn chui ra khỏi chăn, khoác chiếc áo và đi ra đường lúc trời vẫn tờ mờ. Lạnh thì có lạnh thật, nhưng không khí buổi sáng thật dễ chịu, những làn sương đêm như bị cái lạnh hong khô.
Thả từng bước chân nhẹ nhàng, tôi nghe gió thổi vào mặt từng cơn tôi thấy lòng mình dịu lại, đã bao lâu rồi nhỉ, tôi không được hưởng cái cảm giác này...
Tôi không biết tại sao nhưng cứ nhắm mắt vào đêm rằm hằng tháng là trong đầu tôi lại xuất hiện những mảnh kí ức đáng sợ...
Một gia đình đang vui đùa bên nhau, trông họ thật ấm áp... Rồi một đám người mặc đồ đen đến... Chém giết. Tôi thấy toàn máu... Duy nhất chỉ còn lại một bé gái trốn thoát, nó cứ ngồi khóc thầm, những giọt nước mắt hòa tan với máu...
Đó không phải kí ức của tôi, bố mẹ tôi vẫn còn đây, vẫn bên tôi, vẫn yêu tôi, thương tôi. Nhưng dù đó là kí ức của ai đi chăng nữa thì tôi cũng thấy đau xót và không dám nhắm mắt...
Giấc mơ ấy cứ lặp lại, chỉ một cảnh tượng hãi hùng ấy... Nó có vẻ rất rõ nét nhưng lại hoàn toàn mờ ảo...
Đang mơ hồ trong đống suy nghĩ của mình, một bóng đen lao tới đâm sầm vào người, và tất nhiên, tôi ngã, đau điếng. Cái tên nào lại mắc dịch thế chứ...
- Ê! Tên ki.....
Những chữ còn lại vẫn đang mắc trong cổ họng, tên đó đã lôi tôi vào một con hẻm, tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một đám cũng theo chân hắn vào:
- Mẹ kiếp! Tìm nó cho tao. Hôm nay không đập hắn một trận thì chúng mày cứ liệu hồn đấy.
Sau tiếng nói của tên mà theo tôi thì hắn là đại ca ở đây, bọn kia cũng hăm hổ đi tìm.
- Không thấy, đại ca.
- Cũng không thấy...
- Bên này cũng không.
Hắn như nổi điên:
- Lũ vô dụng, cút hết!
- A! Đại ca ở kia có một cái vách... - Tên đàn em của hắn vui mừng hét lên.
Chết rồi, chết tôi rồi, mặt mũi tên nào cũng bặm trợn thế kia thì vào viện là ít... Hu hu tôi có muốn chết đâu...
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi nghe trống ngực mình đập thình thịch. Chợt một bàn tay kéo mái tóc tôi, là tên bên cạnh:
- Xin lỗi!
Nói rồi mặt hắn khẽ kề mặt tôi, môi hắn chạm môi tôi, cái quái gì thế này...
- Chúng mày điên à? Không thấy người ta làm gì à? - Tên đại ca hét lên... Đi, coi như hôm nay mày may... Đừng để lần sau tao gặp lần nữa... Nói rồi hắn bỏ đi...
Ngõ hẻm vẫn im ắng thế nhưng sao tôi...
Ôi, hắn cướp nụ hôn đầu đời của tôiiiiiiiiiiii....
Tim tôi như ngừng đập, vừa sợ vừa tức giận, tôi đang định đập cho tên đó một trận nhưng chưa kịp nói tiếng nào thì người hắn đã đổ ập lên người tôi... A! Người hắn toàn những vết thương chằng chịt...
Kệ hắn, ai bảo... Hắn cướp ...
Đi ra đến đầu hẻm nhưng cuối cùng tôi cũng phải quay lại, nhỡ may hắn chết ở đấy rồi tìm tôi báo thù thì sao... Ôi cứ nghĩ đến cái hồn ma phảng phất quanh tôi tôi lại rùng mình...
Nhưng tôi... Không mang cái gì hết... Và bây giờ...
Ặc... Hắn ăn cái gì mà nặng thế này? Nhất định khi hắn tỉnh lại tôi phải đòi bồi thường... Nhất định...
Chap 3:
- Oa. - Tôi vươn vai ngáp dài, thoải mái quá, công nhận ngủ được một giấc dễ chịu thật...
Nhưng... ngó xung quanh toàn là màu trắng, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi, đây là đâu nhỉ?
Tôi thoáng đỏ mặt khi mường tượng lại những chuyện đã xảy ra với mình lúc sáng, aaaaa... Đây là bệnh viện, tôi đã đưa hắn đến đây chứ đâu... Nhưng... hắn đâu rồi nhỉ???
Tôi bật dậy khỏi giường bệnh, đưa mắt ngó xung quanh... Không thấy hắn... Tên khốn ấy tỉnh chưa nhỉ? Nhất định tôi phải cho hắn một trận...
Đang định đi tìm xem hắn đâu thì một vật quét qua mắt tôi... Ôi, chiếc đồng hồ... 12h trưa... buổi học sáng nay của tôi...
Chết mất thôi, tôi là ai chứ? Học sinh gương mẫu đấy! Học sinh gương mẫu mà nghỉ học không có phép ư? Cái danh học sinh gương mẫu tôi gây dựng bao năm qua... Hơn mười năm đi học tôi không dám nghỉ lấy một buổi, học hành không dám chểnh mảng, lơ đễnh một tí... Tất cả là tại hắn, tên khốn ấy, nhất định tôi phải xé xác hắn...
Nhưng sau màn xách dép chạy quanh bệnh viện, câu trả lời duy nhất tôi được nhận là:" A! Anh chàng ấy á? Anh ấy thanh toán viện phí về rồi thưa cô."
Ặc, hắn được, dám chạy trước... Tên kia khôn hồn thì trốn cho kĩ vào, ta mà tìm thấy thì mi không xong với ta đâu...
Tôi lết từng bước chân chậm chạp trên đường, giờ tôi phải lấy lí do nào để biện minh cho việc nghỉ học sáng nay.
Nhất là đối với bố tôi, con người cực kì nghiêm khắc, lằng nhằng là nằm sấp xuống ăn đòn như chơi... Cuối cùng sau cà tiếng đồng hồ động não tôi cũng phải bó tay. Thôi thì khai ra sự thật, may ra được hưởng khoan hồng( nhưng tất nhiên là chừa việc cái tên khốn kia... kiss tôi một cái ra và thêm xíu mắm muối để cho câu chuyện thêm bi thảm.)
Cuối cùng giờ phút đối với tôi có thể nói là chết chóc cũng đến. Bố nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi toát cả mồ hôi, trên tay ông lăm lăm chiếc roi mây.( không dài lắm nhưng cũng đủ cho tôi ốm xác)
Tôi rớt nước mắt... Một giọt... Hai giọt...Ba giọt...( cá sấu đấy!)
Sau màn trình bày với thời gian gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng được tha... Tội chết, nhưng còn tội sống...
Hậu quả là đây, một đứa con ngoan, chăm chỉ như tôi đang phải vác cái mặt vô( số) tội ra vườn... Nhổ cỏ dại. Híc.
Chung qui lại, tất cả cũng từ hắn mà ra, nhất định tôi sẽ nhớ cái mặt hắn... Liệu hồn đấy.
Đó là suy nghĩ của tôi ba phút trước, còn bây giờ là thời gian tôi ngủ bù của ngày hôm qua... Hình ảnh hắn cùng với sự mệt mỏi đã trôi theo giấc ngủ lành...
Vĩnh biệt ngày xui xẻo...
***
Thức dậy sau một giấc ngủ dài, tôi cảm thấy tinh thần khoan khoái.
"Ọc ọc"
Còn cái gì khác ngoài cái bụng tôi đang biểu tình chứ...
- Mẹ! Mẹ ơi! - Tôi hét to như một tên mê sảng. Đáp lại tôi chỉ còn là tiếng vọng củ ngôi nhà.
À! Quên, hôm nay là chủ nhật, mẹ tôi không có nhà là phải rồi!
Lục tung tủ lạnh lên, cuối cùng thứ tôi tìm được chỉ là 2 gói mì tôm... Mà cái món này tôi ngán đến tận óc rồi...
"Tít tít"
Một tin nhắn mới, còn ai vào đây nữa, vị cứu tinh của tôi!!!
Và giờ, tôi đang tung tăng trên con đường đến... KFC. Hê hê. Bên cạnh tôi bây giờ tất nhiên là một đại gia nhí rồi. Ôi, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy Hằng đến đúng lúc thế này, đang trong lúc cái bụng tôi sôi lên chứ... Yêu mày quá Hằng ơi!
Nhưng cho tôi rút lại lời nói, tôi hận nó, không yêu nó... Miếng gà rán vừa được tôi đưa vào miệng chưa kịp nuốt đã bay ra ngoài bởi câu nói hồn nhiên của nó:
- Mày giúp tao một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Mày trả thù giúp tao một tên!
- Tao á? Mày điên à? Nhìn tao như cái que thế này thì trả được ai mà thù!( ấy vậy mà hôm qua tôi còn nghiến răng nghiến lợi mà nói cho tên khốn kia không sống được cơ đấy)
- Tao không kêu mày đánh hắn, tao kêu mày lừa tình hắn.
Tôi shock toàn tập, cái đùi gà trên tay làm một hành động vô cùng dễ thương, hôn đất... Nó nói cái quái gì ý nhỉ?
Và tất nhiên tôi sẽ lắc cho đến lúc cái đầu rơi ra thì thôi... Còn lâu tôi mới làm cái chuyện thất đức ấy, mà tướng tôi thì lừa tình được ai...
Nhưng cuối cùng tôi cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng sau màn nước mắt lăn nỉ ỉ ôi của nó... Qủa là lợi hại...
...
...
...
Gía như tôi không nghe lời nó đi ăn gà rán thì tốt biết mấy, nhưng giờ làm gì cũng vô ích...
Sau cái gật đầu đồng ý đầy nước mắt của tôi nó lại cười ha hả... Trần Thị Nguyệt Hằng! Từ nay mày không phải bạn thân của tao nữa, mày là kẻ không đội trời chung với tao...
Cũng từ đó những tháng ngày bình yên của tôi bắt đầu nổi sóng...
•Chap 4:
Điện thoại tôi bỗng kêu inh ỏi. Đưa tay lần điện trên đầu giường tôi thầm **** rủa cái đứa nào mà nửa đêm nửa hôm lại đi phá giấc ngủ của người ta, phải tôi hiền lành chứ đứa khác là nó ăn đập rồi đấy! Mắt nhắm mắt mở, tôi bấm nút nghe.
- A lô! Oạp. - Vâng, tôi ngáp một cái cho nó có tinh thần.
- Con kia, mấy giờ rồi hả, mấy giờ rồi mà mày còn ngáp ngắn ngáp dài thế?
Eo, cái giọng như loa phát thanh của đứa nào mà to thế, cái loa nhà tôi chỉ bằng phần ba, cái giọng này tôi thấy quen quen...
- Ờ. Vẫn sớm mà, mà đứa nào nhể?
- Sớm cái con khỉ. 6h 15 rồi má, má dậy cho con nhờ.
Vừa nói xong như chưa đủ ý, nó hét thêm câu nữa:
- Bạn thân mày đây, đến tao còn không nhận ra thì tí nữa đi học về tao chở mày vào " Gia Lộc" nhá.
Hằng... cái tên này cũng quen luôn, hình như... Á! Hằng? Bạn thân? Ờ hờ thì ra là Hằằằ... Cái gì cơ, 6h 15phút rồi á? Sao đồng hồ báo thức của tôi không kêu nhỉ? Còn... xem nào hình như 30 phút nữa cổng trường đóng, mà đóng cổng thì tôi phải ở ngoài mà ở ngoài thì... Ôi... Tôi không dám nghĩ nữa.
Khuôn mặt tôi như biến sắc đủ màu hệt như con tắc kè, không sai, con tắc kè... Lao ra khỏi giường chẳng khác gì con lợn xổng chuồng.
Làm vệ sinh cá nhân chỉ trong vòng có năm phút.( ặc, sạch quá) Tôi vội phóng đi không quên để lại cho cái đồng hồ báo thức đang đơ lắc dưới gầm giường một cái nhìn sắc lẻm.
Nhưng xui xẻo chưa hết, đang định dắt chiếc xe đạp yêu quí của mình ra đường thì tôi phát hiện ra một điều đau đớn là... cái xăm của nó thủng từ hôm thứ bảy tôi đã kịp sửa đâu... Bố mẹ tôi đi làm hết rồi mới bực mình chứ.
Bằng " căng hải" tôi chạy hết sức có thể trên đoạn đường 3km, học sinh gương mẫu nhưng cũng có lúc phải chết chứ, và cái lúc tôi chết đứng ấy chính là tiết thể dục...
Và giờ đây, trên đường quốc lộ, người ta thấy một đứa con gái đang xách dép vắt chân lên cổ mà chạy...
Cuối cùng, sau màn đua ma-ra-tông cùng với thời gian tôi cũng đến được ngôi trường "yêu dấu".
Nhưng tôi lại phải hứng chịu cái cảnh... Cổng trường đang từ từ đóng lại trước mắt... Than ôi cái cuộc đời, bao giờ tôi lên làm bộ trưởng bộ giáo dục tôi nhất định sẽ cho vào học lúc 8h hay 9h cũng được.
Giờ còn lại mình tôi với cái cổng xanh lạnh ngắt hơ hơ... Sao tôi lại quên một đường đi quan trọng như thế nhỉ? Trí nhớ dạo này kém quá...
Sau 3 phút len lỏi, tôi cũng tới cái bức tường năm nào.( Hê hê, hình như năm ngoái thì phải)
Đứng trước bức trường thành, tôi chống nạnh nhìn bằng ánh mắt (có thể nói là) gian xảo.
He he, đối với Trần Hà Thư này thì có cái gì là không thể chứ? Và tất nhiên sau đó sẽ là màn vượt thành vô cùng... Nhàm chán... Leo tường ư? Với thân hình này của tôi? Đó là điều... không thể. Tôi chui " lỗ chó".
Sự thật thì luôn luôn là sự thật, nhưng sự thật đến với tôi toàn điều xui xẻo. Với cái tướng mà người ta hay gọi là cái "xào" như tôi thì chui qua cái lỗ hổng bé tí kia quá dễ dàng, nhưng cho đến phút chót thì:
- Em kia...
Ôi còn giọng ai ngoài ông thầy giám thị, kẻ thù truyền kiếp của tất cả học sinh trường Lê Hồng Phong này cơ chứ... Tôi tới số thật rồi. Hu hu.
- Dạ.
Tôi chẳng dám ngẩng mặt, cái danh học sinh gương mẫu còn đâu? Ôi chỉ một lúc nữa thôi cái dòng tít " HỌC SINH GƯƠNG MẪU TRẦN HÀ THƯ ĐI HỌC TRỄ VÀ CHUI LỖ CHÓ VÀO TRƯỜNG" sẽ là đề tài cho tất cả mọi người bàn tán...
- Thư phải không?
Tôi có cảm giác như bị đẩy xuống cái hố sâu hoắm của 18 tầng địa ngục. Trời ơi! Sao lại biết tôi nhỉ? Ờ mờ biết tôi cũng đâu phải truyện lạ, tôi là " học sinh gương mẫu". Nhưng có lẽ cái biệt danh ấy sắp phải xa tôi rồi...
- Dạ. Thưa thầy.
- Tại sao em lại ở đây? Em đang làm cái gì thế này?
Tôi phải công nhận ông thầy này ngu, ở đay vào giờ này thì còn làm gì nữa, tất nhiên là .... .. ...(làm ơn tự hiểu, mình không muốn nhắc lại từ này) rồi.
- Em đi học muộn à? Tại sao thế?
Phù. Cuối cùng thì thầy cũng hiểu ra vấn đề. Tôi đang tính cho ông ta đến bộ phận chuyên trị những người thiểu năng của bệnh viện, nhưng chắc bây giờ không cần.
- Hu hu( chiêu cũ, nước mắt cá sấu), hôm nay mẹ em bệnh đột xuất( xin lỗi mẹ, vì mạng sống và danh dự, con phải cho mẹ bị bệnh một thời gian), em phải mua thuốc, nấu cháo cho mẹ( biết nấu thì cũng hay) nên... Hức hức...
* Author (tác giả): love_chemgio_9x
* Category (thể loại)ình cảm, hài hước, viễn tưởng
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):15+
* Status 0: On-going.
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không.
* Casting (giới thiệu nhân vật): Đọc thì biết
Chap 1:
- Ha ha - Tiếng cười man rợ vọng ra từ màn đêm, lạnh thấu xương.
Một chàng trai bước ra từ bóng tối, dáng cao thanh thoát bước đi những bước nhẹ nhàng, chậm rãi.
Đôi mắt màu tím ngọc lạnh lùng với sống mũi cao thanh tú, làn môi mỏng tựa cánh hoa đào tạo nên gương mặt hoàn mĩ. Đẹp nhưng không có hồn, xung quanh như bị bao phủ bởi một làn sương u ám, phảng phất nỗi đau đớn tột cùng.
Màu tím ngọc lấp lánh trong đôi mắt như xoáy vào tận sâu trong lòng con người, nhẹ nhàng nhưng cũng đáng sợ vô cùng.
Trên tay, chiếc mặt nạ quỷ nạm kim cương long lanh cứ sáng chói lên như nỗi đau hắn đang chịu đựng, rơi nước mắt, mặt nạ rơi nước mắt???
Hắn cứ đi và chẳng biết mình sẽ đi về đâu, cứ tìm mà chẳng biết mình sẽ tìm gì, chỉ thất thểu bước từng bước trong vô vọng. Cái nơi này...
Trái tim hắn lại rung lên vì đau, vâng, cái nơi này, nơi chứa bao nhiêu kỉ niệm của hắn và một người con gái, lần đầu tiên hắn gặp cô và lần đầu tiên hắn biết thế nào là yêu thương...
Nhưng rồi sự thật lại mang trái tim hắn đi, giết chết trái tim hắn, làm cho nó lạnh căm.
Cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cô vui đùa tung tăng trên đường, một chiếc xe lạc tay lái và...
Trước mắt hắn, cô nằm đấy với nụ cười vẫn lấp lánh trên môi, nhưng xung quanh cô... Toàn máu và máu, cô vẫn đẹp như một thiên thần nhưng không thể nói với hắn được một lời nào nữa, cũng
không thể mở mắt ra nhìn hắn...
Cô ra đi để lại cho hắn một nỗi đau khó lành, có lẽ chẳng thể lành. Cứ thế, mỗi lần hình ảnh cô hiện về là một lần hắn đau như bị ai cào nát con tim, vết thương cứ rỉ máu không ngừng, chảy như suối trong ngực hắn...
Nhiều lúc hắn muốn chết theo cô, nhưng lại sợ... Đi rồi, trái tim hắn không còn được thấy cô nữa, vậy là lại thế, hắn ở đây với nỗi ám ảnh trong lòng.
Hắn khóc, khóc không một giọt nước mắt, đau quá rồi nước mắt đổi dòng, chảy ngược vào trong, đau gấp ngàn lần
Rồi cũng từ đấy, hắn như một con người khác, khép kín, lạnh lùng, không hề để ý đến xung quanh, lúc nào cũng mang trong mình vẻ cô độc...
Đau thương khiến hắn thay đổi, sống bất cần như muốn lãng quên tất cả mọi thứ... Nhưng... lại chẳng thể quên.
Chap 2:
3h sáng.
Tôi vẫn không thể nào chợp mắt, bên ngoài trời vẫn tối, tôi nghe tiếng gió rít qua tán cây trước nhà, đêm nay công nhận lạnh thật.
Người ta nói lạnh nằm trong chăn ấm dễ ngủ lắm, vậy mà 3h sáng rồi mắt tôi vẫn mở thao láo...
Cuối cùng tôi vẫn chui ra khỏi chăn, khoác chiếc áo và đi ra đường lúc trời vẫn tờ mờ. Lạnh thì có lạnh thật, nhưng không khí buổi sáng thật dễ chịu, những làn sương đêm như bị cái lạnh hong khô.
Thả từng bước chân nhẹ nhàng, tôi nghe gió thổi vào mặt từng cơn tôi thấy lòng mình dịu lại, đã bao lâu rồi nhỉ, tôi không được hưởng cái cảm giác này...
Tôi không biết tại sao nhưng cứ nhắm mắt vào đêm rằm hằng tháng là trong đầu tôi lại xuất hiện những mảnh kí ức đáng sợ...
Một gia đình đang vui đùa bên nhau, trông họ thật ấm áp... Rồi một đám người mặc đồ đen đến... Chém giết. Tôi thấy toàn máu... Duy nhất chỉ còn lại một bé gái trốn thoát, nó cứ ngồi khóc thầm, những giọt nước mắt hòa tan với máu...
Đó không phải kí ức của tôi, bố mẹ tôi vẫn còn đây, vẫn bên tôi, vẫn yêu tôi, thương tôi. Nhưng dù đó là kí ức của ai đi chăng nữa thì tôi cũng thấy đau xót và không dám nhắm mắt...
Giấc mơ ấy cứ lặp lại, chỉ một cảnh tượng hãi hùng ấy... Nó có vẻ rất rõ nét nhưng lại hoàn toàn mờ ảo...
Đang mơ hồ trong đống suy nghĩ của mình, một bóng đen lao tới đâm sầm vào người, và tất nhiên, tôi ngã, đau điếng. Cái tên nào lại mắc dịch thế chứ...
- Ê! Tên ki.....
Những chữ còn lại vẫn đang mắc trong cổ họng, tên đó đã lôi tôi vào một con hẻm, tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một đám cũng theo chân hắn vào:
- Mẹ kiếp! Tìm nó cho tao. Hôm nay không đập hắn một trận thì chúng mày cứ liệu hồn đấy.
Sau tiếng nói của tên mà theo tôi thì hắn là đại ca ở đây, bọn kia cũng hăm hổ đi tìm.
- Không thấy, đại ca.
- Cũng không thấy...
- Bên này cũng không.
Hắn như nổi điên:
- Lũ vô dụng, cút hết!
- A! Đại ca ở kia có một cái vách... - Tên đàn em của hắn vui mừng hét lên.
Chết rồi, chết tôi rồi, mặt mũi tên nào cũng bặm trợn thế kia thì vào viện là ít... Hu hu tôi có muốn chết đâu...
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi nghe trống ngực mình đập thình thịch. Chợt một bàn tay kéo mái tóc tôi, là tên bên cạnh:
- Xin lỗi!
Nói rồi mặt hắn khẽ kề mặt tôi, môi hắn chạm môi tôi, cái quái gì thế này...
- Chúng mày điên à? Không thấy người ta làm gì à? - Tên đại ca hét lên... Đi, coi như hôm nay mày may... Đừng để lần sau tao gặp lần nữa... Nói rồi hắn bỏ đi...
Ngõ hẻm vẫn im ắng thế nhưng sao tôi...
Ôi, hắn cướp nụ hôn đầu đời của tôiiiiiiiiiiii....
Tim tôi như ngừng đập, vừa sợ vừa tức giận, tôi đang định đập cho tên đó một trận nhưng chưa kịp nói tiếng nào thì người hắn đã đổ ập lên người tôi... A! Người hắn toàn những vết thương chằng chịt...
Kệ hắn, ai bảo... Hắn cướp ...
Đi ra đến đầu hẻm nhưng cuối cùng tôi cũng phải quay lại, nhỡ may hắn chết ở đấy rồi tìm tôi báo thù thì sao... Ôi cứ nghĩ đến cái hồn ma phảng phất quanh tôi tôi lại rùng mình...
Nhưng tôi... Không mang cái gì hết... Và bây giờ...
Ặc... Hắn ăn cái gì mà nặng thế này? Nhất định khi hắn tỉnh lại tôi phải đòi bồi thường... Nhất định...
Chap 3:
- Oa. - Tôi vươn vai ngáp dài, thoải mái quá, công nhận ngủ được một giấc dễ chịu thật...
Nhưng... ngó xung quanh toàn là màu trắng, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi, đây là đâu nhỉ?
Tôi thoáng đỏ mặt khi mường tượng lại những chuyện đã xảy ra với mình lúc sáng, aaaaa... Đây là bệnh viện, tôi đã đưa hắn đến đây chứ đâu... Nhưng... hắn đâu rồi nhỉ???
Tôi bật dậy khỏi giường bệnh, đưa mắt ngó xung quanh... Không thấy hắn... Tên khốn ấy tỉnh chưa nhỉ? Nhất định tôi phải cho hắn một trận...
Đang định đi tìm xem hắn đâu thì một vật quét qua mắt tôi... Ôi, chiếc đồng hồ... 12h trưa... buổi học sáng nay của tôi...
Chết mất thôi, tôi là ai chứ? Học sinh gương mẫu đấy! Học sinh gương mẫu mà nghỉ học không có phép ư? Cái danh học sinh gương mẫu tôi gây dựng bao năm qua... Hơn mười năm đi học tôi không dám nghỉ lấy một buổi, học hành không dám chểnh mảng, lơ đễnh một tí... Tất cả là tại hắn, tên khốn ấy, nhất định tôi phải xé xác hắn...
Nhưng sau màn xách dép chạy quanh bệnh viện, câu trả lời duy nhất tôi được nhận là:" A! Anh chàng ấy á? Anh ấy thanh toán viện phí về rồi thưa cô."
Ặc, hắn được, dám chạy trước... Tên kia khôn hồn thì trốn cho kĩ vào, ta mà tìm thấy thì mi không xong với ta đâu...
Tôi lết từng bước chân chậm chạp trên đường, giờ tôi phải lấy lí do nào để biện minh cho việc nghỉ học sáng nay.
Nhất là đối với bố tôi, con người cực kì nghiêm khắc, lằng nhằng là nằm sấp xuống ăn đòn như chơi... Cuối cùng sau cà tiếng đồng hồ động não tôi cũng phải bó tay. Thôi thì khai ra sự thật, may ra được hưởng khoan hồng( nhưng tất nhiên là chừa việc cái tên khốn kia... kiss tôi một cái ra và thêm xíu mắm muối để cho câu chuyện thêm bi thảm.)
Cuối cùng giờ phút đối với tôi có thể nói là chết chóc cũng đến. Bố nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi toát cả mồ hôi, trên tay ông lăm lăm chiếc roi mây.( không dài lắm nhưng cũng đủ cho tôi ốm xác)
Tôi rớt nước mắt... Một giọt... Hai giọt...Ba giọt...( cá sấu đấy!)
Sau màn trình bày với thời gian gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng được tha... Tội chết, nhưng còn tội sống...
Hậu quả là đây, một đứa con ngoan, chăm chỉ như tôi đang phải vác cái mặt vô( số) tội ra vườn... Nhổ cỏ dại. Híc.
Chung qui lại, tất cả cũng từ hắn mà ra, nhất định tôi sẽ nhớ cái mặt hắn... Liệu hồn đấy.
Đó là suy nghĩ của tôi ba phút trước, còn bây giờ là thời gian tôi ngủ bù của ngày hôm qua... Hình ảnh hắn cùng với sự mệt mỏi đã trôi theo giấc ngủ lành...
Vĩnh biệt ngày xui xẻo...
***
Thức dậy sau một giấc ngủ dài, tôi cảm thấy tinh thần khoan khoái.
"Ọc ọc"
Còn cái gì khác ngoài cái bụng tôi đang biểu tình chứ...
- Mẹ! Mẹ ơi! - Tôi hét to như một tên mê sảng. Đáp lại tôi chỉ còn là tiếng vọng củ ngôi nhà.
À! Quên, hôm nay là chủ nhật, mẹ tôi không có nhà là phải rồi!
Lục tung tủ lạnh lên, cuối cùng thứ tôi tìm được chỉ là 2 gói mì tôm... Mà cái món này tôi ngán đến tận óc rồi...
"Tít tít"
Một tin nhắn mới, còn ai vào đây nữa, vị cứu tinh của tôi!!!
Và giờ, tôi đang tung tăng trên con đường đến... KFC. Hê hê. Bên cạnh tôi bây giờ tất nhiên là một đại gia nhí rồi. Ôi, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy Hằng đến đúng lúc thế này, đang trong lúc cái bụng tôi sôi lên chứ... Yêu mày quá Hằng ơi!
Nhưng cho tôi rút lại lời nói, tôi hận nó, không yêu nó... Miếng gà rán vừa được tôi đưa vào miệng chưa kịp nuốt đã bay ra ngoài bởi câu nói hồn nhiên của nó:
- Mày giúp tao một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Mày trả thù giúp tao một tên!
- Tao á? Mày điên à? Nhìn tao như cái que thế này thì trả được ai mà thù!( ấy vậy mà hôm qua tôi còn nghiến răng nghiến lợi mà nói cho tên khốn kia không sống được cơ đấy)
- Tao không kêu mày đánh hắn, tao kêu mày lừa tình hắn.
Tôi shock toàn tập, cái đùi gà trên tay làm một hành động vô cùng dễ thương, hôn đất... Nó nói cái quái gì ý nhỉ?
Và tất nhiên tôi sẽ lắc cho đến lúc cái đầu rơi ra thì thôi... Còn lâu tôi mới làm cái chuyện thất đức ấy, mà tướng tôi thì lừa tình được ai...
Nhưng cuối cùng tôi cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng sau màn nước mắt lăn nỉ ỉ ôi của nó... Qủa là lợi hại...
...
...
...
Gía như tôi không nghe lời nó đi ăn gà rán thì tốt biết mấy, nhưng giờ làm gì cũng vô ích...
Sau cái gật đầu đồng ý đầy nước mắt của tôi nó lại cười ha hả... Trần Thị Nguyệt Hằng! Từ nay mày không phải bạn thân của tao nữa, mày là kẻ không đội trời chung với tao...
Cũng từ đó những tháng ngày bình yên của tôi bắt đầu nổi sóng...
•Chap 4:
Điện thoại tôi bỗng kêu inh ỏi. Đưa tay lần điện trên đầu giường tôi thầm **** rủa cái đứa nào mà nửa đêm nửa hôm lại đi phá giấc ngủ của người ta, phải tôi hiền lành chứ đứa khác là nó ăn đập rồi đấy! Mắt nhắm mắt mở, tôi bấm nút nghe.
- A lô! Oạp. - Vâng, tôi ngáp một cái cho nó có tinh thần.
- Con kia, mấy giờ rồi hả, mấy giờ rồi mà mày còn ngáp ngắn ngáp dài thế?
Eo, cái giọng như loa phát thanh của đứa nào mà to thế, cái loa nhà tôi chỉ bằng phần ba, cái giọng này tôi thấy quen quen...
- Ờ. Vẫn sớm mà, mà đứa nào nhể?
- Sớm cái con khỉ. 6h 15 rồi má, má dậy cho con nhờ.
Vừa nói xong như chưa đủ ý, nó hét thêm câu nữa:
- Bạn thân mày đây, đến tao còn không nhận ra thì tí nữa đi học về tao chở mày vào " Gia Lộc" nhá.
Hằng... cái tên này cũng quen luôn, hình như... Á! Hằng? Bạn thân? Ờ hờ thì ra là Hằằằ... Cái gì cơ, 6h 15phút rồi á? Sao đồng hồ báo thức của tôi không kêu nhỉ? Còn... xem nào hình như 30 phút nữa cổng trường đóng, mà đóng cổng thì tôi phải ở ngoài mà ở ngoài thì... Ôi... Tôi không dám nghĩ nữa.
Khuôn mặt tôi như biến sắc đủ màu hệt như con tắc kè, không sai, con tắc kè... Lao ra khỏi giường chẳng khác gì con lợn xổng chuồng.
Làm vệ sinh cá nhân chỉ trong vòng có năm phút.( ặc, sạch quá) Tôi vội phóng đi không quên để lại cho cái đồng hồ báo thức đang đơ lắc dưới gầm giường một cái nhìn sắc lẻm.
Nhưng xui xẻo chưa hết, đang định dắt chiếc xe đạp yêu quí của mình ra đường thì tôi phát hiện ra một điều đau đớn là... cái xăm của nó thủng từ hôm thứ bảy tôi đã kịp sửa đâu... Bố mẹ tôi đi làm hết rồi mới bực mình chứ.
Bằng " căng hải" tôi chạy hết sức có thể trên đoạn đường 3km, học sinh gương mẫu nhưng cũng có lúc phải chết chứ, và cái lúc tôi chết đứng ấy chính là tiết thể dục...
Và giờ đây, trên đường quốc lộ, người ta thấy một đứa con gái đang xách dép vắt chân lên cổ mà chạy...
Cuối cùng, sau màn đua ma-ra-tông cùng với thời gian tôi cũng đến được ngôi trường "yêu dấu".
Nhưng tôi lại phải hứng chịu cái cảnh... Cổng trường đang từ từ đóng lại trước mắt... Than ôi cái cuộc đời, bao giờ tôi lên làm bộ trưởng bộ giáo dục tôi nhất định sẽ cho vào học lúc 8h hay 9h cũng được.
Giờ còn lại mình tôi với cái cổng xanh lạnh ngắt hơ hơ... Sao tôi lại quên một đường đi quan trọng như thế nhỉ? Trí nhớ dạo này kém quá...
Sau 3 phút len lỏi, tôi cũng tới cái bức tường năm nào.( Hê hê, hình như năm ngoái thì phải)
Đứng trước bức trường thành, tôi chống nạnh nhìn bằng ánh mắt (có thể nói là) gian xảo.
He he, đối với Trần Hà Thư này thì có cái gì là không thể chứ? Và tất nhiên sau đó sẽ là màn vượt thành vô cùng... Nhàm chán... Leo tường ư? Với thân hình này của tôi? Đó là điều... không thể. Tôi chui " lỗ chó".
Sự thật thì luôn luôn là sự thật, nhưng sự thật đến với tôi toàn điều xui xẻo. Với cái tướng mà người ta hay gọi là cái "xào" như tôi thì chui qua cái lỗ hổng bé tí kia quá dễ dàng, nhưng cho đến phút chót thì:
- Em kia...
Ôi còn giọng ai ngoài ông thầy giám thị, kẻ thù truyền kiếp của tất cả học sinh trường Lê Hồng Phong này cơ chứ... Tôi tới số thật rồi. Hu hu.
- Dạ.
Tôi chẳng dám ngẩng mặt, cái danh học sinh gương mẫu còn đâu? Ôi chỉ một lúc nữa thôi cái dòng tít " HỌC SINH GƯƠNG MẪU TRẦN HÀ THƯ ĐI HỌC TRỄ VÀ CHUI LỖ CHÓ VÀO TRƯỜNG" sẽ là đề tài cho tất cả mọi người bàn tán...
- Thư phải không?
Tôi có cảm giác như bị đẩy xuống cái hố sâu hoắm của 18 tầng địa ngục. Trời ơi! Sao lại biết tôi nhỉ? Ờ mờ biết tôi cũng đâu phải truyện lạ, tôi là " học sinh gương mẫu". Nhưng có lẽ cái biệt danh ấy sắp phải xa tôi rồi...
- Dạ. Thưa thầy.
- Tại sao em lại ở đây? Em đang làm cái gì thế này?
Tôi phải công nhận ông thầy này ngu, ở đay vào giờ này thì còn làm gì nữa, tất nhiên là .... .. ...(làm ơn tự hiểu, mình không muốn nhắc lại từ này) rồi.
- Em đi học muộn à? Tại sao thế?
Phù. Cuối cùng thì thầy cũng hiểu ra vấn đề. Tôi đang tính cho ông ta đến bộ phận chuyên trị những người thiểu năng của bệnh viện, nhưng chắc bây giờ không cần.
- Hu hu( chiêu cũ, nước mắt cá sấu), hôm nay mẹ em bệnh đột xuất( xin lỗi mẹ, vì mạng sống và danh dự, con phải cho mẹ bị bệnh một thời gian), em phải mua thuốc, nấu cháo cho mẹ( biết nấu thì cũng hay) nên... Hức hức...
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 38[ 4126 ngày trước - Xem: ]