doc truyen teen | Điều Kì Diệu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 19:57 |
sao mà.
_Tiểu Quỹ bỏ đi rồi, cậu vừa lòng chưa, tất cả chuyện này là do cậu gây ra cả đấy.- Đồng Đồng quay sang Tiểu Huân.
_cậu ấy bỏ đi thì liên quan gì đến tôi mà cậu nói.
_nếu không tại cậu muốn đám cưới với Hoàng Tử, Tiểu Quỹ có đau khổ bỏ đi hay không?
_mọi người lạ nhỉ, mọi người đừng quên hôn ước của tôi và Hoàng Tử đã có từ lâu rồi, bây giờ đám cưới thì có gì lạ chứ,chính Tiểu Quỹ là người thứ 3 xen vào, bây giờ mọi người quay lại trách tôi thật vô lý.
_cậu từ lâu đã biết rõ Hoàng Tử và Tiểu Quỹ có tình cảm, sao còn làm vậy, cậu đừng quên Tiểu Quỹ đã từng cứu cậu, nếu không có cậu ấy, cậu còn mạng đứng đây không, bây giờ cậu làm vậy thật vong ơn bội nghĩa.
_các cậu đừng quá đáng, nếu tôi không nghĩ việc Tiểu Quỹ đã từng cứu tôi, tôi có để yên cho họ có tình cảm hay không chứ, sao các người không đặt vào trường hợp của tôi mà suy nghĩ, để người con gái khác nhởn nhơ bên vị hôn phu của mình cảm giác các người thế nào mà trách tôi, tôi đã quá nhân nhượng với cô ấy rồi, nhưng mà nhân nhượng thì không có nghĩa là tôi phải nhường Hoàng Tử lại cho cô ấy.
_Nói thế nào thì cậu cũng là người có lỗi, bây giờ chúng tôi không thấy cậu tổn hại gì cả mà chính là Tiểu Quỹ, vì người Hoàng Tử thích là Tiểu Quỹ chứ không phải Tiểu Huân cậu đâu.-Apple nói 1 câu để kết thúc.
_đủ rồi, đừng ai nói thêm gì nữa cả.- Hoàng Tử vừa bước vào lớp.
_thiếu gia Hoàng Tử, có tìm được Tiểu Quỹ không, có thấy cậu ấy không vậy.
_xin lỗi, tôi không tìm thấy Tiểu Quỹ. Từ giờ trở đi. tôi không muốn nghe ai nói đến chuyện này nữa, cứ để nó diễn ra theo lẽ thông thường đi.
_Hoàng Tử, diễn ra theo lẽ thông thường thế nào được, Tiểu Quỹ không biết đang ở đâu, cậu còn nói những lời như thế, cậu không quan tâm cô ấy nữa hay sao?
_tôi đã đi tìm nhưng không thấy, tôi không biết cô ấy ở đâu thì mọi người bảo tôi phải làm sao, đám cưới này là do ba tôi và ba của Tiểu Huân quyết định, mọi người có trách cô ấy cũng chẳng thay đổi được gì đâu, đám cưới này biết rõ là không hạnh phúc, nhưng nếu Tiểu Huânn vẫn muốn cử hành, thì tôi sẽ đồng ý, mọi người đừng 1 ai trách cứ gì Tiểu Huân nữa.
Hoàng Tử trở về chỗ, đôi mắt ngấn lệ, ai cũng hiểu tuy Hoàng Tử nói thế nhưng trong lòng đang rất lo cho Tiểu Quỹ, anh đã phải đau khổ lắm mới quyết định như thế, mọi người ai về chỗ nấy, không khí lớp học lại trở về sự im lặng vốn có ban đầu.
Tâm trạng Tiểu Huân bây giờ vui hay buồn, chính cô cũng không biết, vừa nãy Hoàng Tử đã nói đồng ý đám cưới với cô, tại sao cô lại không vui, có lẽ bây giờ đối với cô Hoàng Tử có đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa, vậy cô còn hi vọng gì, níu kéo gì từ nơi Hoàng Tử nữa chứ, từ lâu cô đã không còn trông mong gì nữa rồi, nhưng cô làm được gì đây chứ, hơn nữa 1 chút lòng kiêu hãnh, 1 chút tôi trong mình khiến cô phải tiếp tục không thể dừng lại, Tiểu Huân, thật sự trong lòng mày muốn gì đây.??????
Ra về ngày hôm đó,Tiểu Út nhìn thấy Tiểu Huân đi 1 cách vô hồn, anh lái xe lại gần
_Tiểu Huân, hôm nay không có xe nhà đưa cô về hay sao?
_tôi đã dặn họ đừng lên, tôi muốn đi bộ về cho khuây khỏa.
_nếu cô muốn khuây khỏa thì lên xe đi, tôi đưa cô đến 1 nơi.
Tiểu Huân bước lên xe Tiểu Út, chính cô cũng không biết tại sao mình lại nghe lới như vậy nữa.
_rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu, đi bar à, tôi không biết uống rượu đâu, chỉ uống được cooktail thôi.
_đâu chỉ uống rượu mới khuây khỏa được chứ, đến nơi rồi cô sẽ biết mà.
Tiểu Út muốn đưa Tiểu Huân đến công viên giải trí, tại đây, 2 người chơi hết tất cả các trò cảm giác mạnh, 1 chút sợ hãi, kịch tính đã khiến mọi căng thẳng của Tiểu Huân vơi đi đâu mất, trong chốc lát đó, dường như cô đã quên đi hết mọi phiền não trong lòng, Tiểu Út, coi vậy mà thật là tâm lí!!!
_thế nào, chúng ta chơi tiếp chứ??-Tiểu Út nhìn vẻ mặt tái xanh của Tiểu Huân mà phì cười, anh hỏi.
_đủ rôi, tôi mệt chết đi được, còn chơi nữa chắc tôi chết mất, anh thật là can đảm đó.-Tiểu Huân cũng cười.
_can đảm gì, cô sờ tim của tôi coi, muốn nhảy ra ngoài luôn đây nè, tại tôi làm bộ thôi đó.
Cả 2 cùng phá lên cười.
_uống nước đi.-Tiểu Út đưa chai nước cho Tiểu Huân, 1 chai trà xanh lạnh, thứ nước rất co ích cho hiện giờ.
_anh chu đáo thật đấy.
_cô khen tôi đấy à, tôi không nghe lầm chứ!!!
_thì khen anh, có gi đâu, con trai mà chu đáo như anh thật hiếm.
_vậy sao, vậy mà cũng đâu có con gái nào thích tôi.
Tiểu Huân im lặng, mắt nhìn hướng khác có vẻ đăm chiêu.
_cô thấy thoải mái rồi chứ.
_hữu ích lắm, cám ơn anh, đến đây rồi đúng là rất khuây khỏa, anh thường đến đây lắm à.
_không hẳn, chỉ khi tôi cảm thấy buồn bực mà không biết làm cách nào thì tôi mới đến đây mà thôi, nhưng thật sự nơi này có thể làm cho người ta quên đi nỗi buồn, dù chỉ là trong chốc lát.
_đúng thật, có những giây phút trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ngợi gì nhiều, thật cảm ơn anh nhiều lắm.
_tôi chỉ muốn cô suy nghĩ thật kĩ, nhìn mọi chuyện ở góc độ khác, không nhất thiết phải đi mãi 1 con đường, nếu là đường cụt, cô vẫn có thể quay ra đi lại, cái quan trọng nhất chính là việc cô có muốn hay không mà thôi, như cô thấy đó, vẫn có rất nhiều chuyện khiến cho cô được vui vẻ mà.
Đôi mắt Tiểu Huân hướng thẳng lên bầu trời, 1 cái nhìn sâu thăm thẳm, có lẽ trong lòng cô hiện giờ đã có câu trả lời khác cho mình rồi cũng nên.
_chúng ta về thôi. Trễ lắm rồi.
*************************************************
Cái ngày hồi hộp nhất cuối cùng đã đến, cái ngày mà không ai mong chờ, nhưng nó cũng đã đến. Ngày hôm nay thật long trọng và nhộn nhịp, chứ sao nữa, đám cưới của đại thiếu gia nhà họ Khâu, con trai trưởng của ông Khâu Hoàng Phong, 1 nhà tài phiệt giàu có, danh tiếng cùng với con gái rượu của ông Hoàng Thiên Long, triệu phú của DL, Khâu_Hoàng xưa này là 2 gia tộc danh giá nhất thì đám cưới của con trai và con gái họ sao không là sức hút đối với giới báo chí cho được. Từ rất sớm, những tòa soạn nổi tiếng nhất đã vây chặt biệt thự của Tiểu Huân và Hoàng Tử để có thể lấy được những tin tức chuẩn xác nhất, những hình ảnh đẹp nhất để đăng lên trang bìa vào sáng hôm sau. Có thể nói, đám cưới của họ đều được cả nước quan tâm đến, chỉ có những người đui, điếc thì may ra mới không biết đến danh tiếng lẫy lừng của 2 nhà Khâu_Hoàng này.
Điều Kì Diệu
Hiện nay nhà trai đã đưa dâu đến nhà thờ và chuẩn bị làm lễ, hiện diện trong khuôn viên nhà thờ lúc này toàn là những ông hoàng bà hoàng, những người của lớp thượng lưu, những nhà đại quý tộc. Ở 1 góc nào đó thì nhóm bạn của họ đã hiện diện đủ cả, chỉ thiếu mỗi mình Tiểu Quỹ, họ đều mang theo nét mặt âu sầu, ủ rũ, dù biết là ngày vui nhưng chẳng ai có thể vui cười nỗi.
Lễ cưới chính thức bắt đầu, mọi người đều im lặng, Tiểu Huân khoác tay ba mình từ từ tiến lên trước cung thánh, hôm nay trông Tiểu Huân thật lộng lẫy, chẳng khác nào là 1 nàng công chúa trong truyện cổ tích, Hoàng Tử đã đứng trên cung thánh chờ sẵn, mặt anh không có lấy 1 nụ cười, đôi mắt lạnh lùng, băng giá, vẻ mặt phờ phạc hốc hác cũng đủ biết bao nhiêu ngày qua anh đã mệt mỏi, đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào khi tin tức của Tiểu Quỹ chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh.
Ông Hoàng cùng Tiểu Huân đã đi tới, ông trao tay Tiểu Huân cho Hoàng Tử và nở 1 nụ cười mãn nguyện, nụ cười hạnh phúc, nụ cười mãn nguyện của 1 người cha trong ngày vui của con gái mình, nhiêu đó cũng đủ biết ông yêu đứa con gái của mình đến thế nào rồi.
1 tràng pháo tay vang lên không ngớt, tràng pháo tay xé toạc không khí im yên tĩnh nãy giờ, bao nhiêu ống kính lia vun vút qua đôi kim đồng ngọc nữ này, ai ai cũng tranh nhau để lấy được hình ảnh bắt mắt nhất.Vị linh mục đã tiến lại gần, làm phép chúc phúc cho họ, và quay sang hỏi Hoàng Tử
_Prince Khâu Vương Tử, trước mặt Thiên Chúa, anh có đồng ý lấy cô Albee Hoàng Tiểu Huân làm vợ hợp pháp của mình và hứa sẽ yêu thương và giữ lòng chung thủy với cô suốt đời không?
Hoàng Tử im lặng, cả cộng đoàn đều hồi hợp và nóng lòng theo dõi, cuối cùng Hoàng Tử cũng đã lên tiếng thưa đồng ý. Ba mẹ của Hoàng Tử mỉm cười hài lòng.
Bây giờ vị linh mục quay sang hỏi Tiểu Huân
_Albee Hoàng Tiểu Huân, trước mặt Thiên Chúa, chị có đồng ý lấy anh Prince Khâu Vương Tử làm chồng hợp pháp của minh và hứa sẽ yêu thương và giữ lòng chung thủy với anh suốt đời không?
Tiểu Huân quay xuống nhìn khắp lượt, cô nhìn bạn bè mình, rồi quay sang ba mẹ mình, vẻ mặt họ đang tươi cười rạng rỡ, Tiểu Huân chỉ biết cúi đầu xuống.
_tôi không đồng ý.-Tiểu Huân nói thật lớn tiếng.
Tất cả mọi người hiện diện trong nhà thờ lúc này đều không khỏi ngạc nhiên, ba mẹ của Tiểu Huân đã đứng cả dậy, bên cạnh cô, Hoàng Tử cũng mở tròn đôi mắt. Ai cũng muốn biết lý do vì sao Tiểu Huân lại nói không đồng ý.
Vị linh mục 1 lần nữa hỏi lại Tiểu Huân
_Cô Albee, cô hãy suy nghĩ thật kĩ 1 lần nữa rồi hãy trả lời.
_tôi không đồng ý, không đồng ý, đám cưới này không phải tự nguyện, mà là 1 sự ép buộc, cả tôi và Prince đều không mong muốn đám cưới này.
Ba của Tiểu Huân lúc này đã không kiềm chế nổi nữa
_Albee, con vừa nói gì, hôm nay là đám cưới của con, tại sao con dám phá hỏng, con muốn chọc cho ba tức chết hay sao?
_Albee, con hãy mau đồng ý đi con, đừng làm cho nhà họ Hoàng mất mặt.-mẹ của Tiểu Huân nói.
_con xin lỗi ba mẹ, nhưng con không thể, thật chất con và Hoàng Tử không có tình cảm, Hoàng Tử không yêu con, người mà Hoàng Tử yêu là 1 người khác, hôn nhân không có tình yêu này con không chấp nhận, con không muốn hi sinh hạnh phúc của mình.
_Albee, con có biết mình đang nói gì hay không? 2 bác Khâu và tất cả bạn bè của ba con đang ngồi đây chứng kiến, cả tât cả phóng viên đều có mặt tại đây, con lớn tiếng nói không thể là thế nào, không phải lúc trước chính con đã đề nghị đám cưới này hay sao, bây giờ con làm vậy khác nào muốn làm mất mặt của ba mẹ.
_từ lúc đề nghị đám cưới này con đã sai rồi, con không muốn sai thêm lần nữa, nếu ba mẹ yêu thương con thì đừng bắt con phài đám cưới với Hoàng Tử, con không muốn sau này 2 chúng con phải hối hận.
_2 bác Hoàng, những gì Albee nói đều là sự thật, nếu không vì sự hợp tác của 2 nhà Khâu Hoàng con cũng không đồng ý với đám cưới này, vì con không yêu Albee, con không thể làm hại cuộc đời sau này của cô ấy được.
_Prince, cả con cũng thế, con có biết con đang nói gì không?
_ba à, con và Albee đều đã trưởng thành, chúng con biết tự chọn cuộc sỗng cho riêng mình, đã không có tình yêu thì không nên miễn cưỡng, ba và 2 bác đừng ép buộc chúng con.
_mày, mày thật là bất hiếu.-ba của Tiểu Huân trong lúc nóng giận đã tát vào mặt Tiểu Huân khiến cô té xuống đất, còn ông thì lên cơn tim ngất xỉu. Mọi người lập tức đưa ông đến bệnh viện.
Hiện ba của Tiểu Huân đang ở trong phòng phẫu thuật, mọi người đều đang ở ngoài lo lắng, nhất là Tiểu Huân và mẹ của cô.Đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt, bác sĩ lo lắng bước ra.
_bác sĩ, ba tôi thế nào rồi???-Tiểu Huân vội chạy đến hỏi.
_tình trạng rất xấu, chúng tôi đang tiến hành phẫu thuật, nhưng nhóm máu của ông ấy bệnh viện chúng tôi đã không còn, ở đây ai là người nhà hãy mau theo tôi vào phòng xét nghiệm lấy máu để chúng tôi có thể tiếp máu cho ông ấy.
_hãy lấy máu của tôi, tôi là con gái của ông ấy.-Tiểu Huân nhanh chóng đề nghị
_vậy mời cô theo tôi vào phòng làm xét nghiệm.
1 lúc sau đó, bác sĩ trở ra với thông báo hết sức bất ngờ.
_xin lỗi cô. Chúng tôi vừa làm xét nghiệm máu, nhóm máu của cô và bênh nhân không trùng nhau, ở đây ai có nhóm máu O hãy hiến máu giúp cho ông ấy.
_không thể nào, ông ấy là ba của tôi, tại sao tôi và ba tôi không cùng nhóm máu chứ, bác sĩ, có phài có lầm lẫn gì không?
_không thể nào, chúng tôi đang rất gấp để lấy máu cứu bệnh nhân, không thể có sự nhầm lẫn, cô thuộc nhóm máu AB còn ông ấy thuộc nhóm máu O.
Tiểu Huân ngồi phịch xuống băng ghế, bên cạnh là bà Hoàng cũng đứng hình trước tin tức bác sĩ vừa đưa ra.
_tôi thuộc nhóm máu O, bác sĩ hãy lấy máu của tôi đi.-Hoàng Tử lên tiếng.
_được, mời anh theo tôi.
Ở bệnh viện, nhớ Hoàng Tử cho máu, ca phẫu thuật của ông Hoàng thành công, mọi người đều vui mừng, riêng Tiểu Huân thì khá bàng hoàng, cô không thể nào chấp nhận được sự thật, sự thật cô không cùng dòng máu với ba mình, cũng đồng nghĩa với việc cô không phải con ruột của ông bà Hoàng, vậy cô là ai, cô là con của ai??? Bà Hoàng mẹ của cô cũng choáng váng mặt mũi, 1 mặt vừa lo cho ông Hoàng mới phẫu thuật xong, 1 mặt là đứa con gái của mình lại không cùng dòng máu với ba nó, như vậy là thế nào, nếu ông Hoàng biết sự thật, thì ông sẽ đối xử với Tiểu Huân ra sao đây, nhưng rõ ràng Tiểu Huân là đứa con bà mang thai cực khổ 9 tháng 10 ngày để sanh ra, tại sao lại không cùng dòng máu với chồng bà được, tại sao tai họa lại ập xuống gia đình của bà trong lúc này!!!!
Mọi người đều đã ra về, sau bao nhiêu chuyện xảy ra ai cũng đều thấm mệt, chỉ riêng có giới báo chí thì vui mừng, họ đã nắm được tin tức quan trọng, Hoàng tiểu thư trong ngày cưới đã tự ý hủy hôn với đại thiếu gia nhà họ Khâu, nhất định tin tức này sáng mai sẽ được lên trang nhất.Những ai hiện diện trong bệnh viện cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến việc đám cưới không thành nữa, điều họ lo bây giờ là sức khỏe của ông Hoàng, là sự thật về thân thế của Tiểu Huân, mọi chuyện vẫn chỉ là điều bí mật.
Biệt thự họ Hoàng, Tiểu Huân trở về nhà với vẻ mặt thất thần, ai hỏi gì cũng không trả lời, cô tự nhốt mình trong phòng mãi không ăn cũng chẳng uống.
_tiểu thư, cô ăn 1 chút cháo đi, tôi đã nấu cháo thịt cho tiểu thư dễ nuốt, tôi biết tâm trạng tiểu thư không tốt, nhưng cũng phải ăn 1 chút gì đã, ảnh hưởng đến sức khỏe thì không hay đâu.
_con không ăn đâu, má đem ra ngoài đi, bây giờ có ăn gì cũng đều vô vị.
_tiểu thư, thât ra có chuyện gì khiến cô buồn như vậy chứ. Lão gia đã phẫu thuật thành công, không lâu sẽ xuất viện thôi, cô đừng quá lo lắng, về việc đám cưới lão gia sẽ hiểu mà, lão gia yêu tiểu thư như vậy chắc ông sẽ không ép buộc tiểu thư đâu.
Điều Kì Diệu
_mọi chuyện bây giờ đối với con chẳng còn gì quan trọng nữa, điều mà coni đang lo nghĩ, điều mà đang chiếm trọn hết bộ não của con hiện giờ là tại sao con không cùng dòng máu với ba con, tại sao con không phải là con ruột của ba con, con không phải là Hoàng tiểu thư, thật ra con là ai chứ???
_tiểu thư, tại sao tiểu thư biết mình không cùng dòng máu với lão gia chứ???
_hôm nay ba con làm phẫu thuật nhưng thiếu máu, bác sĩ đã đem máu của con đi xét nghiệm, kết quả, ba con nhóm máu O còn con nhóm mấu AB, như vậy chưa đủ rõ ràng hay sao chứ???
_tiểu thư đừng suy nghĩ quẩn, chuyện đâu còn có đó mà, tuy tiểu thư không phải ruột thịt của lão gia và phu nhân, nhưng từ lâu ông bà đã xem cô như con đẻ vậy, họ sẽ không nỡ rời bỏ cô đâu.
_tôi không màng đến việc ba mẹ tôi có bỏ rơi tôi hay không, nhưng tôi muốn biết tôi là con của ai, tại sao mẹ ruột tôi lại để tôi cho nhà họ Hoàng này, họ không cần tôi nữa hay sao, tôi hận họ, tôi hận họ.
_tiể
_Tiểu Quỹ bỏ đi rồi, cậu vừa lòng chưa, tất cả chuyện này là do cậu gây ra cả đấy.- Đồng Đồng quay sang Tiểu Huân.
_cậu ấy bỏ đi thì liên quan gì đến tôi mà cậu nói.
_nếu không tại cậu muốn đám cưới với Hoàng Tử, Tiểu Quỹ có đau khổ bỏ đi hay không?
_mọi người lạ nhỉ, mọi người đừng quên hôn ước của tôi và Hoàng Tử đã có từ lâu rồi, bây giờ đám cưới thì có gì lạ chứ,chính Tiểu Quỹ là người thứ 3 xen vào, bây giờ mọi người quay lại trách tôi thật vô lý.
_cậu từ lâu đã biết rõ Hoàng Tử và Tiểu Quỹ có tình cảm, sao còn làm vậy, cậu đừng quên Tiểu Quỹ đã từng cứu cậu, nếu không có cậu ấy, cậu còn mạng đứng đây không, bây giờ cậu làm vậy thật vong ơn bội nghĩa.
_các cậu đừng quá đáng, nếu tôi không nghĩ việc Tiểu Quỹ đã từng cứu tôi, tôi có để yên cho họ có tình cảm hay không chứ, sao các người không đặt vào trường hợp của tôi mà suy nghĩ, để người con gái khác nhởn nhơ bên vị hôn phu của mình cảm giác các người thế nào mà trách tôi, tôi đã quá nhân nhượng với cô ấy rồi, nhưng mà nhân nhượng thì không có nghĩa là tôi phải nhường Hoàng Tử lại cho cô ấy.
_Nói thế nào thì cậu cũng là người có lỗi, bây giờ chúng tôi không thấy cậu tổn hại gì cả mà chính là Tiểu Quỹ, vì người Hoàng Tử thích là Tiểu Quỹ chứ không phải Tiểu Huân cậu đâu.-Apple nói 1 câu để kết thúc.
_đủ rồi, đừng ai nói thêm gì nữa cả.- Hoàng Tử vừa bước vào lớp.
_thiếu gia Hoàng Tử, có tìm được Tiểu Quỹ không, có thấy cậu ấy không vậy.
_xin lỗi, tôi không tìm thấy Tiểu Quỹ. Từ giờ trở đi. tôi không muốn nghe ai nói đến chuyện này nữa, cứ để nó diễn ra theo lẽ thông thường đi.
_Hoàng Tử, diễn ra theo lẽ thông thường thế nào được, Tiểu Quỹ không biết đang ở đâu, cậu còn nói những lời như thế, cậu không quan tâm cô ấy nữa hay sao?
_tôi đã đi tìm nhưng không thấy, tôi không biết cô ấy ở đâu thì mọi người bảo tôi phải làm sao, đám cưới này là do ba tôi và ba của Tiểu Huân quyết định, mọi người có trách cô ấy cũng chẳng thay đổi được gì đâu, đám cưới này biết rõ là không hạnh phúc, nhưng nếu Tiểu Huânn vẫn muốn cử hành, thì tôi sẽ đồng ý, mọi người đừng 1 ai trách cứ gì Tiểu Huân nữa.
Hoàng Tử trở về chỗ, đôi mắt ngấn lệ, ai cũng hiểu tuy Hoàng Tử nói thế nhưng trong lòng đang rất lo cho Tiểu Quỹ, anh đã phải đau khổ lắm mới quyết định như thế, mọi người ai về chỗ nấy, không khí lớp học lại trở về sự im lặng vốn có ban đầu.
Tâm trạng Tiểu Huân bây giờ vui hay buồn, chính cô cũng không biết, vừa nãy Hoàng Tử đã nói đồng ý đám cưới với cô, tại sao cô lại không vui, có lẽ bây giờ đối với cô Hoàng Tử có đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa, vậy cô còn hi vọng gì, níu kéo gì từ nơi Hoàng Tử nữa chứ, từ lâu cô đã không còn trông mong gì nữa rồi, nhưng cô làm được gì đây chứ, hơn nữa 1 chút lòng kiêu hãnh, 1 chút tôi trong mình khiến cô phải tiếp tục không thể dừng lại, Tiểu Huân, thật sự trong lòng mày muốn gì đây.??????
Ra về ngày hôm đó,Tiểu Út nhìn thấy Tiểu Huân đi 1 cách vô hồn, anh lái xe lại gần
_Tiểu Huân, hôm nay không có xe nhà đưa cô về hay sao?
_tôi đã dặn họ đừng lên, tôi muốn đi bộ về cho khuây khỏa.
_nếu cô muốn khuây khỏa thì lên xe đi, tôi đưa cô đến 1 nơi.
Tiểu Huân bước lên xe Tiểu Út, chính cô cũng không biết tại sao mình lại nghe lới như vậy nữa.
_rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu, đi bar à, tôi không biết uống rượu đâu, chỉ uống được cooktail thôi.
_đâu chỉ uống rượu mới khuây khỏa được chứ, đến nơi rồi cô sẽ biết mà.
Tiểu Út muốn đưa Tiểu Huân đến công viên giải trí, tại đây, 2 người chơi hết tất cả các trò cảm giác mạnh, 1 chút sợ hãi, kịch tính đã khiến mọi căng thẳng của Tiểu Huân vơi đi đâu mất, trong chốc lát đó, dường như cô đã quên đi hết mọi phiền não trong lòng, Tiểu Út, coi vậy mà thật là tâm lí!!!
_thế nào, chúng ta chơi tiếp chứ??-Tiểu Út nhìn vẻ mặt tái xanh của Tiểu Huân mà phì cười, anh hỏi.
_đủ rôi, tôi mệt chết đi được, còn chơi nữa chắc tôi chết mất, anh thật là can đảm đó.-Tiểu Huân cũng cười.
_can đảm gì, cô sờ tim của tôi coi, muốn nhảy ra ngoài luôn đây nè, tại tôi làm bộ thôi đó.
Cả 2 cùng phá lên cười.
_uống nước đi.-Tiểu Út đưa chai nước cho Tiểu Huân, 1 chai trà xanh lạnh, thứ nước rất co ích cho hiện giờ.
_anh chu đáo thật đấy.
_cô khen tôi đấy à, tôi không nghe lầm chứ!!!
_thì khen anh, có gi đâu, con trai mà chu đáo như anh thật hiếm.
_vậy sao, vậy mà cũng đâu có con gái nào thích tôi.
Tiểu Huân im lặng, mắt nhìn hướng khác có vẻ đăm chiêu.
_cô thấy thoải mái rồi chứ.
_hữu ích lắm, cám ơn anh, đến đây rồi đúng là rất khuây khỏa, anh thường đến đây lắm à.
_không hẳn, chỉ khi tôi cảm thấy buồn bực mà không biết làm cách nào thì tôi mới đến đây mà thôi, nhưng thật sự nơi này có thể làm cho người ta quên đi nỗi buồn, dù chỉ là trong chốc lát.
_đúng thật, có những giây phút trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ngợi gì nhiều, thật cảm ơn anh nhiều lắm.
_tôi chỉ muốn cô suy nghĩ thật kĩ, nhìn mọi chuyện ở góc độ khác, không nhất thiết phải đi mãi 1 con đường, nếu là đường cụt, cô vẫn có thể quay ra đi lại, cái quan trọng nhất chính là việc cô có muốn hay không mà thôi, như cô thấy đó, vẫn có rất nhiều chuyện khiến cho cô được vui vẻ mà.
Đôi mắt Tiểu Huân hướng thẳng lên bầu trời, 1 cái nhìn sâu thăm thẳm, có lẽ trong lòng cô hiện giờ đã có câu trả lời khác cho mình rồi cũng nên.
_chúng ta về thôi. Trễ lắm rồi.
*************************************************
Cái ngày hồi hộp nhất cuối cùng đã đến, cái ngày mà không ai mong chờ, nhưng nó cũng đã đến. Ngày hôm nay thật long trọng và nhộn nhịp, chứ sao nữa, đám cưới của đại thiếu gia nhà họ Khâu, con trai trưởng của ông Khâu Hoàng Phong, 1 nhà tài phiệt giàu có, danh tiếng cùng với con gái rượu của ông Hoàng Thiên Long, triệu phú của DL, Khâu_Hoàng xưa này là 2 gia tộc danh giá nhất thì đám cưới của con trai và con gái họ sao không là sức hút đối với giới báo chí cho được. Từ rất sớm, những tòa soạn nổi tiếng nhất đã vây chặt biệt thự của Tiểu Huân và Hoàng Tử để có thể lấy được những tin tức chuẩn xác nhất, những hình ảnh đẹp nhất để đăng lên trang bìa vào sáng hôm sau. Có thể nói, đám cưới của họ đều được cả nước quan tâm đến, chỉ có những người đui, điếc thì may ra mới không biết đến danh tiếng lẫy lừng của 2 nhà Khâu_Hoàng này.
Điều Kì Diệu
Hiện nay nhà trai đã đưa dâu đến nhà thờ và chuẩn bị làm lễ, hiện diện trong khuôn viên nhà thờ lúc này toàn là những ông hoàng bà hoàng, những người của lớp thượng lưu, những nhà đại quý tộc. Ở 1 góc nào đó thì nhóm bạn của họ đã hiện diện đủ cả, chỉ thiếu mỗi mình Tiểu Quỹ, họ đều mang theo nét mặt âu sầu, ủ rũ, dù biết là ngày vui nhưng chẳng ai có thể vui cười nỗi.
Lễ cưới chính thức bắt đầu, mọi người đều im lặng, Tiểu Huân khoác tay ba mình từ từ tiến lên trước cung thánh, hôm nay trông Tiểu Huân thật lộng lẫy, chẳng khác nào là 1 nàng công chúa trong truyện cổ tích, Hoàng Tử đã đứng trên cung thánh chờ sẵn, mặt anh không có lấy 1 nụ cười, đôi mắt lạnh lùng, băng giá, vẻ mặt phờ phạc hốc hác cũng đủ biết bao nhiêu ngày qua anh đã mệt mỏi, đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào khi tin tức của Tiểu Quỹ chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh.
Ông Hoàng cùng Tiểu Huân đã đi tới, ông trao tay Tiểu Huân cho Hoàng Tử và nở 1 nụ cười mãn nguyện, nụ cười hạnh phúc, nụ cười mãn nguyện của 1 người cha trong ngày vui của con gái mình, nhiêu đó cũng đủ biết ông yêu đứa con gái của mình đến thế nào rồi.
1 tràng pháo tay vang lên không ngớt, tràng pháo tay xé toạc không khí im yên tĩnh nãy giờ, bao nhiêu ống kính lia vun vút qua đôi kim đồng ngọc nữ này, ai ai cũng tranh nhau để lấy được hình ảnh bắt mắt nhất.Vị linh mục đã tiến lại gần, làm phép chúc phúc cho họ, và quay sang hỏi Hoàng Tử
_Prince Khâu Vương Tử, trước mặt Thiên Chúa, anh có đồng ý lấy cô Albee Hoàng Tiểu Huân làm vợ hợp pháp của mình và hứa sẽ yêu thương và giữ lòng chung thủy với cô suốt đời không?
Hoàng Tử im lặng, cả cộng đoàn đều hồi hợp và nóng lòng theo dõi, cuối cùng Hoàng Tử cũng đã lên tiếng thưa đồng ý. Ba mẹ của Hoàng Tử mỉm cười hài lòng.
Bây giờ vị linh mục quay sang hỏi Tiểu Huân
_Albee Hoàng Tiểu Huân, trước mặt Thiên Chúa, chị có đồng ý lấy anh Prince Khâu Vương Tử làm chồng hợp pháp của minh và hứa sẽ yêu thương và giữ lòng chung thủy với anh suốt đời không?
Tiểu Huân quay xuống nhìn khắp lượt, cô nhìn bạn bè mình, rồi quay sang ba mẹ mình, vẻ mặt họ đang tươi cười rạng rỡ, Tiểu Huân chỉ biết cúi đầu xuống.
_tôi không đồng ý.-Tiểu Huân nói thật lớn tiếng.
Tất cả mọi người hiện diện trong nhà thờ lúc này đều không khỏi ngạc nhiên, ba mẹ của Tiểu Huân đã đứng cả dậy, bên cạnh cô, Hoàng Tử cũng mở tròn đôi mắt. Ai cũng muốn biết lý do vì sao Tiểu Huân lại nói không đồng ý.
Vị linh mục 1 lần nữa hỏi lại Tiểu Huân
_Cô Albee, cô hãy suy nghĩ thật kĩ 1 lần nữa rồi hãy trả lời.
_tôi không đồng ý, không đồng ý, đám cưới này không phải tự nguyện, mà là 1 sự ép buộc, cả tôi và Prince đều không mong muốn đám cưới này.
Ba của Tiểu Huân lúc này đã không kiềm chế nổi nữa
_Albee, con vừa nói gì, hôm nay là đám cưới của con, tại sao con dám phá hỏng, con muốn chọc cho ba tức chết hay sao?
_Albee, con hãy mau đồng ý đi con, đừng làm cho nhà họ Hoàng mất mặt.-mẹ của Tiểu Huân nói.
_con xin lỗi ba mẹ, nhưng con không thể, thật chất con và Hoàng Tử không có tình cảm, Hoàng Tử không yêu con, người mà Hoàng Tử yêu là 1 người khác, hôn nhân không có tình yêu này con không chấp nhận, con không muốn hi sinh hạnh phúc của mình.
_Albee, con có biết mình đang nói gì hay không? 2 bác Khâu và tất cả bạn bè của ba con đang ngồi đây chứng kiến, cả tât cả phóng viên đều có mặt tại đây, con lớn tiếng nói không thể là thế nào, không phải lúc trước chính con đã đề nghị đám cưới này hay sao, bây giờ con làm vậy khác nào muốn làm mất mặt của ba mẹ.
_từ lúc đề nghị đám cưới này con đã sai rồi, con không muốn sai thêm lần nữa, nếu ba mẹ yêu thương con thì đừng bắt con phài đám cưới với Hoàng Tử, con không muốn sau này 2 chúng con phải hối hận.
_2 bác Hoàng, những gì Albee nói đều là sự thật, nếu không vì sự hợp tác của 2 nhà Khâu Hoàng con cũng không đồng ý với đám cưới này, vì con không yêu Albee, con không thể làm hại cuộc đời sau này của cô ấy được.
_Prince, cả con cũng thế, con có biết con đang nói gì không?
_ba à, con và Albee đều đã trưởng thành, chúng con biết tự chọn cuộc sỗng cho riêng mình, đã không có tình yêu thì không nên miễn cưỡng, ba và 2 bác đừng ép buộc chúng con.
_mày, mày thật là bất hiếu.-ba của Tiểu Huân trong lúc nóng giận đã tát vào mặt Tiểu Huân khiến cô té xuống đất, còn ông thì lên cơn tim ngất xỉu. Mọi người lập tức đưa ông đến bệnh viện.
Hiện ba của Tiểu Huân đang ở trong phòng phẫu thuật, mọi người đều đang ở ngoài lo lắng, nhất là Tiểu Huân và mẹ của cô.Đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt, bác sĩ lo lắng bước ra.
_bác sĩ, ba tôi thế nào rồi???-Tiểu Huân vội chạy đến hỏi.
_tình trạng rất xấu, chúng tôi đang tiến hành phẫu thuật, nhưng nhóm máu của ông ấy bệnh viện chúng tôi đã không còn, ở đây ai là người nhà hãy mau theo tôi vào phòng xét nghiệm lấy máu để chúng tôi có thể tiếp máu cho ông ấy.
_hãy lấy máu của tôi, tôi là con gái của ông ấy.-Tiểu Huân nhanh chóng đề nghị
_vậy mời cô theo tôi vào phòng làm xét nghiệm.
1 lúc sau đó, bác sĩ trở ra với thông báo hết sức bất ngờ.
_xin lỗi cô. Chúng tôi vừa làm xét nghiệm máu, nhóm máu của cô và bênh nhân không trùng nhau, ở đây ai có nhóm máu O hãy hiến máu giúp cho ông ấy.
_không thể nào, ông ấy là ba của tôi, tại sao tôi và ba tôi không cùng nhóm máu chứ, bác sĩ, có phài có lầm lẫn gì không?
_không thể nào, chúng tôi đang rất gấp để lấy máu cứu bệnh nhân, không thể có sự nhầm lẫn, cô thuộc nhóm máu AB còn ông ấy thuộc nhóm máu O.
Tiểu Huân ngồi phịch xuống băng ghế, bên cạnh là bà Hoàng cũng đứng hình trước tin tức bác sĩ vừa đưa ra.
_tôi thuộc nhóm máu O, bác sĩ hãy lấy máu của tôi đi.-Hoàng Tử lên tiếng.
_được, mời anh theo tôi.
Ở bệnh viện, nhớ Hoàng Tử cho máu, ca phẫu thuật của ông Hoàng thành công, mọi người đều vui mừng, riêng Tiểu Huân thì khá bàng hoàng, cô không thể nào chấp nhận được sự thật, sự thật cô không cùng dòng máu với ba mình, cũng đồng nghĩa với việc cô không phải con ruột của ông bà Hoàng, vậy cô là ai, cô là con của ai??? Bà Hoàng mẹ của cô cũng choáng váng mặt mũi, 1 mặt vừa lo cho ông Hoàng mới phẫu thuật xong, 1 mặt là đứa con gái của mình lại không cùng dòng máu với ba nó, như vậy là thế nào, nếu ông Hoàng biết sự thật, thì ông sẽ đối xử với Tiểu Huân ra sao đây, nhưng rõ ràng Tiểu Huân là đứa con bà mang thai cực khổ 9 tháng 10 ngày để sanh ra, tại sao lại không cùng dòng máu với chồng bà được, tại sao tai họa lại ập xuống gia đình của bà trong lúc này!!!!
Mọi người đều đã ra về, sau bao nhiêu chuyện xảy ra ai cũng đều thấm mệt, chỉ riêng có giới báo chí thì vui mừng, họ đã nắm được tin tức quan trọng, Hoàng tiểu thư trong ngày cưới đã tự ý hủy hôn với đại thiếu gia nhà họ Khâu, nhất định tin tức này sáng mai sẽ được lên trang nhất.Những ai hiện diện trong bệnh viện cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến việc đám cưới không thành nữa, điều họ lo bây giờ là sức khỏe của ông Hoàng, là sự thật về thân thế của Tiểu Huân, mọi chuyện vẫn chỉ là điều bí mật.
Biệt thự họ Hoàng, Tiểu Huân trở về nhà với vẻ mặt thất thần, ai hỏi gì cũng không trả lời, cô tự nhốt mình trong phòng mãi không ăn cũng chẳng uống.
_tiểu thư, cô ăn 1 chút cháo đi, tôi đã nấu cháo thịt cho tiểu thư dễ nuốt, tôi biết tâm trạng tiểu thư không tốt, nhưng cũng phải ăn 1 chút gì đã, ảnh hưởng đến sức khỏe thì không hay đâu.
_con không ăn đâu, má đem ra ngoài đi, bây giờ có ăn gì cũng đều vô vị.
_tiểu thư, thât ra có chuyện gì khiến cô buồn như vậy chứ. Lão gia đã phẫu thuật thành công, không lâu sẽ xuất viện thôi, cô đừng quá lo lắng, về việc đám cưới lão gia sẽ hiểu mà, lão gia yêu tiểu thư như vậy chắc ông sẽ không ép buộc tiểu thư đâu.
Điều Kì Diệu
_mọi chuyện bây giờ đối với con chẳng còn gì quan trọng nữa, điều mà coni đang lo nghĩ, điều mà đang chiếm trọn hết bộ não của con hiện giờ là tại sao con không cùng dòng máu với ba con, tại sao con không phải là con ruột của ba con, con không phải là Hoàng tiểu thư, thật ra con là ai chứ???
_tiểu thư, tại sao tiểu thư biết mình không cùng dòng máu với lão gia chứ???
_hôm nay ba con làm phẫu thuật nhưng thiếu máu, bác sĩ đã đem máu của con đi xét nghiệm, kết quả, ba con nhóm máu O còn con nhóm mấu AB, như vậy chưa đủ rõ ràng hay sao chứ???
_tiểu thư đừng suy nghĩ quẩn, chuyện đâu còn có đó mà, tuy tiểu thư không phải ruột thịt của lão gia và phu nhân, nhưng từ lâu ông bà đã xem cô như con đẻ vậy, họ sẽ không nỡ rời bỏ cô đâu.
_tôi không màng đến việc ba mẹ tôi có bỏ rơi tôi hay không, nhưng tôi muốn biết tôi là con của ai, tại sao mẹ ruột tôi lại để tôi cho nhà họ Hoàng này, họ không cần tôi nữa hay sao, tôi hận họ, tôi hận họ.
_tiể
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 562[ 4126 ngày trước - Xem: ]