Đọc truyện,Câu Chuyện Tình Yêu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:37 |
n tay khác với lên, cầm lấy cái đĩa, thật dễ dàng, mặt Ly lúc này đã đỏ ửng lên vì xấu hổ, chưa bao giờ Ly lại được ở gần Duy như lúc này, họa chăng chỉ có ở trong mơ mà thôi. Nhưng rồi tự nhiên cái đĩa rơi xuống, “xoảng” 1 cái, chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra, Ly đã thấy Duy ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, ôm ngực, thật là đáng thương. Ly vội vàng quỳ xuống, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy Duy, sao thế?”. Thế rồi Duy ngất, không hiểu chuyện gì xảy ra, cô bé liền đưa Duy lên phòng của cậu. Nói thật là Duy không nặng, nhưng so với sức vóc của Ly thật khó khăn lắm mới có thể đưa cậu lên trên tầng 2, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, rồi lại không biết làm thế nào để cậu tỉnh lại. Người cô đã run lên bần bật, rồi như nghĩ ra điều gì đó, Ly đặt môi mình vào môi Duy, rồi…hô hấp nhân tạo, cái này cô đã học ở trường, mong rằng sẽ ứng dụng tốt. Sau 5 phút, Duy từ từ mở mắt và khi thấy cảnh tưởng này, cậu liền xô Ly ra ngay khỏi người cậu, mặc dù, cậu vẫn chưa hết đau nhưng vẫn đủ sức hỏi và…..đỏ mặt: “Mày…mày…làm cái quái gì vậy hả?”, Ly cũng đỏ mặt không kém, cô nói nấc thành từng tiếng: “Tớ sợ quá, không biết phải làm thế nào cả, tớ tớ....”. Duy xua tay:“Được rồi, mày ra ngoài đi, tao ổn rồi, không mượn mày phải lo cho tao.” Ly nghe Duy nói rồi liền lẳng lặng đi ra ngoài, không quên nhìn lại Duy một 1 lần nữa để yên tâm rằng cậu vẫn ổn.
Lại xuống chỗ chồng bát, cái đĩa vỡ vẫn đang ở đấy, Duy thấy hối hận quá, biết thế không nhờ Duy giúp có phải không có chuyện gì xảy ra không, cũng tại cô cả. Mà cô thậm chí cũng không biết Duy làm sao nữa, chỉ biết lúc ấy, tim cô đau nhói, cô sợ Duy làm sao…Vừa dọn mảnh đĩa vỡ mà vừa nghĩ vẩn vơ chuyện khác nên Ly đã bị đứt tay, nhưng vẫn không đau bằng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Duy vừa rồi. Cô rút trong túi ra 1 cái urgo và dán vào tay để nó khỏi chảy máu.
Mặc dù Ly đã đi một lúc, Duy vẫn không khỏi xấu hổ, trời ơi, nụ hôn đầu của cậu, hichic. Mà tại sao lại là Ly chứ, cậu chết vì ngượng mất thôi, bây giờ cậu chỉ mong không bao giờ phải nhìn thấy mặt “ai đó” nữa. Nếu Ly cứ ở đây thế này chắc cậu không sống nổi mất.
Chiều, ngoài trời những dòng xe cộ tất bận ngược xuôi, mặt trời đã chuẩn bị ẩn sau nãy núi phía Tây, trời đã về chiều, không còn không khí tấp nập như buổi sáng. Trong 1 ngôi nhà 3 tầng to và vắng lặng, 1 cô bé đang ngồi trên chiếc sofa với 1 ngón tay quấn urgo . Tất nhiên đó là Ly, cô bé đang ngồi một mình ở tầng 1, vì người duy nhất có mặt ở nhà với cô – là Duy – đã đi chơi cũng với những người bạn của cậu. Ly đang ngồi xem tivi, việc làm duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này. Đáng lẽ ra bây giờ cô phải được ngồi bên bố mẹ cô, chỉ vì họ đi công tác trong miền nam nên Ly mới phải ngồi buồn trong 1 ngôi nhà to thế. Ngay lúc này đây, cô ước ao hơn cả là được trở lại ngôi nhà thân yêu của mình, trong vòng tay ấm áp thân thương của cha mẹ. Nhưng cũng không thể trách bố mẹ cô hết được, chính Ly cũng mong muốn được ở nhà Duy – người mà Ly thầm mến đó sao. Cô không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.
Ly, hơn ai hết, cô bé biết Duy ghét mình, lý do thì chỉ có cô và Duy biết. Kể ra thì chuyện thật dài. 3 năm trước, tức là hồi 2 đứa mới học lớp 8, cô bé đã trót rung động trước cậu bạn đẹp trai, trắng trẻo cùng lớp. Tất nhiên, đó là Duy. Ôm tình cảm trong lòng mãi cho đến năm lớp 9, Ly lấy hết can đảm và tỏ tình với Duy thì nhận được lời từ chối thẳng thừng từ cậu. Từ đó Duy tránh mặt hẳn Ly, thậm chí còn tỏ ra rất ghét Ly nữa. Vậy mà như một định mệnh, 2 người lại học cùng nhau cấp 3 nữa. Lúc này, tuy vẫn còn tình cảm với Duy nhưng cô cũng chỉ biết giấu trong lòng mà không dám bày tỏ gì nữa. Mà…cũng chẳng có cơ hội bày tỏ nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, Ly chợt nghe thấy tiếng cửa mở, cái dáng quen thuộc kia, không thể là ai khác, mà chính là Duy. Có vẻ cậu đã đi chơi về rồi. Cô đang định nở 1 nụ cười tươi để đón cậu thì chợt nhận ra, Duy đâu mong muốn gì nụ cười của cô, có khi Duy còn chẳng mong cô về căn nhà này ý chứ. Ngồi phịch xuống ghế, một cách mệt mỏi, nếu Ly không nhầm thì Duy vừa đi chơi đá banh về, vì người cậu toàn mồ hôi. Duy cất tiếng hỏi :
_Chưa nhìn thấy con trai đi chơi bóng đá về hay sao mà nhìn chằm chằm thế, mày không thấy như vậy là bất lịch sự lắm sao.
Ly chợt giật mình rồi quay mặt đi, không nói gì cả, chỉ im lặng. Thời gian lặng lẽ trôi, 2 người không ai nói, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc mà thôi. Rồi Ly cất tiếng nói, phá tan sự im lặng bao trùm không gian từ nãy giờ:
_Tớ…tớ…ra ngoài nhé.
Rồi như chờ đợi đã lâu, chỉ nhìn thấy cái gật đầu của Duy, Ly đã đi ngay ra khỏi nhà và kéo sập cửa. Thực ra mà nói, Ly cũng chẳng biết phải đi đâu bây giờ, cô chẳng quen ai ở đây cả, trời cũng gần tối, cô bé liền tạt qua 1 cửa hàng tạp hóa gần đấy để mua vài thứ cần thiết. Sau khi chọn kĩ lưỡng, cuối cùng Ly cũng mua xong, thật không ngờ, mấy thứ đc cho là “linh tinh” của Ly cũng chiếm mất 3 cái túi to của cửa hàng. Xách những chiếc túi đồ to về, cô đã nhìn thấy cánh cửa nhà bác sĩ Hoàng kia rồi, nhưng cô không hề muốn vào đó 1 lần nữa. Nhưng rồi cô vẫn phải đi vào, Duy đang ngồi kia, người mà cô ao ước được gặp đang ngồi kia. Nhìn thấy cô, Duy quay ngoắt vào, rồi hỏi, giọng lạnh lùng: “Mày mua gì mà lắm vậy, nhà này đâu thiếu gì”. Một lần nữa Ly lại không đáp lại câu hỏi của Duy, cô xách đồ lên thẳng phòng, rồi lúc sau lại đi xuống. Lại ngồi xuống cái ghế đấy, không ai nói câu gì .
Đồng hồ đã chỉ 5h30, đã đến giờ nấu cơm, bình thường nhà cô tận 6 rưỡi 7 giờ mới nấu cơm, nhưng đây không phải nhà cô, nhà Duy mà. Cô đi vào bếp và bật đèn lên, nấu những món mà bác gái đã gọi điện về dặn. May những món này không quá khó với Ly, chỉ sau 1 hồi vật lộn với nhưng món đồ ít xuất hiện trong từ điển sống của cô như xoong, nồi, bát đĩa, cô cũng đã nấu xong bữa tối, cũng may không đến nỗi tệ cho lắm. Ly để những đồ mình nấu trong mâm và cất lên bàn ăn rồi đi ra ngoài. Vẫn là người đấy, vẫn chỗ đấy, dường như dáng người ngồi không mấy thay đổi. Cô cũng mệt mỏi ngồi xuống ghế, bó gối ngồi xem tivi, cái chương trình mà cô thậm chí chẳng hiểu nó nói gì, vậy mà vẫn cố gắng ngồi xem. Không gian vẫn bị bao trùm bởi 1 không khí tĩnh lặng đến phát sợ. Lúc này, như không chịu nổi được nữa, Duy phải gắt lên: “Mày có cần im lặng đến thế không hả, mày làm tao mệt mỏi lắm đấy” . Lại không có tiếng trả lời. “Mày điếc à?, hay là bị câm hả?”. Vẫn im lặng, Duy vò đầu: “Trời ơi là trời, chết mất thôi”. Không bao giờ Duy lại thấy cảm giác yên tĩnh đáng sợ đến thế này, có người mà như không. “Cậu đâu thích sự hiện diện của tớ đâu, tớ không nói thì hơn”. Lần này lại đến lượt Duy im lặng. Cậu đang nghĩ về câu nói của Ly, đúng thật, không phải là không thích mà cậu cực kì ghét sự có mặt của Ly trong ngôi nhà này. Nhưng cả 2 mà chẳng ai nói với ai một câu thì thật là khó chịu. Cậu quay ra nhìn Ly, cô cũng chẳng nói gì. “Con nhỏ này ở lớp lắm mồm thế mà ngồi đây lại im bặt, đúng là…”, nghĩ rồi Duy bỗng nở một nụ cười cực kì gian. Ở lớp, không đứa con gái nào mà không bị cậu trêu đến phát tức, trừ Ly. Và bây giờ thì cậu sẽ không trừ 1 ai hết, tất nhiên, cậu biết thừa là Ly thầm yêu cậu, chuyện này thì không phải mình cậu và cả lớp cùng biết rồi. “A, được rồi, chờ đấy”- cậu nghĩ trong đầu vì đã có cách để trêu Ly, khiến Ly phải bực tức. Trêu người khác là sở trường của cậu mà. Thế rồi, cậu hất hất áo, nói: “Nóng quá nhỉ, có khi phải đi tắm thôi…”. “Thế nào, mày có muốn cởi áo cho tao không hả, hay là tắm luôn cùng tao cũng được, mày thích tao thế cơ mà.”. “Cậu….”, Ly giận nhưng chẳng nói được gì. “Mà lúc tao tắm mày đừng có nhìn trộm đấy nhé, bít đâu đấy nhỉ, mày chẳng phải yêu tao lắm sao”. Lúc này Ly không thể nói gì được nữa, nước mắt trực trào ra rồi, cô chạy thẳng lên phòng, để lại Duy ngơ ngác trước sự phản ứng “hơi” mạnh của Ly . “Việc gì phải khóc đâu nhỉ, mình mới trêu một tí thôi mà, chán thật!” – Duy thở dài, Ly chẳng xứng được cậu trêu tí nào, vậy mà lại còn giận dỗi nữa. Cậu tặc lưỡi, coi chuyện vừa rồi chẳng là gì cả rồi thản nhiên cởi áo, vất lên vai và đi vào phòng tắm…
Ly ngồi yên trên giường, chưa bao giờ cô lại ức đến thế, Duy coi tình cảm của cô là cái gì mà dám trêu như vậy. Thế là cô không khóc mà nước mắt vẫn tuôn ra như mưa, ướt đẫm cả chiếc gối cô đang ôm. “…giờ em nơi phương xa nhiều bỡ ngỡ, giờ còn lại mình bơ vơ, bao nhiêu mộng mơ giờ tan biến đâu ai ngờ…”, tiếng bài hát Đôi mắt quen thuộc vang lên, cô chạy vội ra túi xách, lật tung đống quần áo lên để xem ai gọi cho mình, “là bố”, cô gạt nước mắt rồi ấn nút trả lời:“A lô…”, tiếng từ đầu dây bên kia vang lên, đúng là bố rồi, sao nghe giọng của bố mà cô muốn khóc quá, nhưng không thể làm bố mẹ lo lắng được, cô bình tĩnh lấy giọng trở lại rồi nói như không có chuyện gì xảy ra, cô không biết rằng, Duy đã tắm xong và đang đứng trước cửa phòng cô. Cậu đã nghe được toàn bộ cuộc điện thoại: “Con thế nào rồi, ổn chứ, ở nhà bác Hoàng tốt chứ hả???”. “Vâng ạ, con vẫn ổn, mọi người rất tốt với con bố ạ, bố ơi, nhưng con muốn…con muốn về nhà lắm”. “Con nói gì vậy, con bị ai bắt nạt à, nói bố nghe xem nào.”. “Dạ không phải đâu ạ, ở đây ai cũng tốt mà…” . “Thế tại sao con lại muốn về nhà?” . “Vì con không quen lắm, ở đây không phải nhà mình, không có Béo mập của con, cũng không có bé Sương rồng của con nữa, bố mẹ bảo không được mang đi còn gì, con chẳng có ai làm bạn cả.” . “Thôi nào con yêu, bố hiểu mà, cả Sương rồng và con mèo béo mập của con bố đều nhờ người chăm sóc cẩn thận rồi, con chịu khó ở đấy, bố mẹ sẽ không đi lâu đâu, con yên tâm.”. “Thế bố mẹ nhớ về sớm nhé, con mong lắm đấy” . “Ừ, được rồi, bố mẹ hứa sẽ về sớm, con nhớ ngoan ngoãn, nghe lời các bác nhé, thôi, bố dập máy đây, chào con gái yêu.”. “Con chào bố, con cũng yêu bố.” Tút tút tút…., thế là bố cô đã giập máy rồi, bây giờ Ly chỉ biết hi vọng bố mẹ mau về thôi. Đúng lúc đấy thì cô nghe thấy tiếng gọi cửa, là 2 bác, 2 người về cùng lúc thật đấy, nghe vậy nhưng cô cũng chẳng muốn ra mở cửa gì cả, vì đã có Duy rồi còn gì, không lẽ cậu ta còn không chịu mở cửa, chờ cô nữa sao. Từ lan can nhìn xuống, cô đã thấy Duy ra mở cửa, còn nghe rõ cả tiếng bác Hoàng hỏi: “Thế Ly đâu rồi Duy” . “Nó đang ở trên tầng ý ạ, đang trong phòng làm gì ý.” . “ Thế à, thế đã cơm nước gì chưa???” – lần này là tiếng bác gái . “Chắc rồi mẹ ạ” . “Sao lại chắc?” . “Con thấy con nhỏ đó vào bếp, 1 lúc sau thì ra mà, chắc nó nấu cơm còn gì”. Cốc cho Duy 1 cái rõ mạnh vào đầu, bác Hoàng liền nói: “Con nhỏ nào hả, con ăn nói cho cẩn thận chứ, mà chuyện cơm nước, bố mẹ giao cho con, sao lại để con bé làm hả???” . Duy ra vẻ giận dỗi, quay ngắt mặt đi, bác gái liền ôm Duy vào lòng, nói: “Anh đừng nóng, con nó còn nhỏ mà”, rồi bà quay sang Duy: “Con không đau chứ, lần sau phải để ý lời nói nhé”, Duy gật đầu nhẹ như cho qua chuyện, rồi nói: “Bố mẹ ơi, ăn cơm đi, con đói lắm rồi”, cả 2 người đều gật đầu, bác gái thì vội vàng vào bếp, bác trai vào ngay phòng thay quần áo. Ly chỉ nhìn thấy thế rồi chạy vội vào phòng, thường thì cô bé hay ngủ trước giờ ăn cơm, đến khi gọi mãi cũng không dậy được. Ly lục túi quần áo 1 lần nữa, lấy ra cái khung ảnh cả nhà rồi đặt lên đầu giường, cô bé biết sắp ăn cơm nhưng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ được. Rồi cô bé lên giường, thiu thiu ngủ lúc nào không hay.
_Anh ơi, ra ăn cơm thôi, em dọn xong rồi này.
_Ừ, anh ra đây, thế cái Ly đã xuống chưa?
_Duy đâu, lên gọi bạn dậy ăn cơm cho mẹ.
_Cái gì chứ, sao lại là con?
_Không là con thì là ai nữa, nhanh lên.
Duy vùng vằng bỏ lên trên tầng, miệng lẩm bẩm: “Lại phải gọi con nhóc đáng ghét nó dậy, thật hết chịu nổi.”. Lên đến tầng 2, đứng trước cửa phòng Ly, Duy liền gọi to: “Có chịu xuống ăn cơm không hả, lại còn để người ta lên gọi nữa.”. Im lặng. Không có tiếng trả lời. Lúc này thì Duy bực mình thật, gọi to lần nữa: “Này, có nghe thấy không đấy, xuống ăn cơm.”. Vẫn không có tiếng trả lời. Duy bực bội mở cửa vào: “Thì ra con nhóc đang ngủ, nhìn nó ngủ dễ ghét không kìa!”. Duy nói rồi chợt ngạc nhiên trước bức ảnh đang để trên đầu giường kia, cậu mỉm cười, nhấc bức ảnh lên rồi lại đặt xuống, lay lay người Ly: “Này, dậy ăn cơm đi, mọi người đang chờ đấy” . “Đừng, để con ngủ đi mà, con buồn ngủ lắm…” – Ly nói giọng còn ngái ngủ. “Có dậy không thì bảo hảaaaaaaaaaaa?” – Duy hét toáng lên làm Ly phải bật dậy, nhìn mặt Duy mới hiểu chuyện gì xảy ra, đây đâu phải nhà cô chứ. Dụi mắt vài cái, cô liền bảo Duy: “Cậu cứ ra trước đi, tớ xuống sau.” . “Xuống ngay đấy”, Duy đóng cửa đến “rầm” một cái. Ly nghĩ thầm: “Thật là thô lỗ hết chỗ nói”. Rồi cô uể oải bước ra khỏi cái giường, ra khỏi phòng rồi tắt đèn.
_Ly xuống rồi đấy hả, ngồi xuống ăn cơm đi con.
_Dạ vâng ạ - Ly nói, hơi bối rối vì chữ “con” của bác gái.
_Cứ ăn tự nhiên nhé! Đừng khách sáo.
_Vâng ạ - Ly đáp lại, không quên nở nụ cười khuyến mãi thêm cho bác Hoàng.
Trong bữa cơm, hầu như Ly chẳng nói câu nào, chỉ ngồi nghe gia đình bác Hoàng nói chuyện, mà có nói thì Ly cũng chẳng biết kể chuyện gì cả, ở đây không phải là nhà cô mà.
_Cháu thôi ạ, mời 2 bác ăn cơm!
_Ăn ít vậy cháu, mới được 1 bát mà.
_Dạ thôi, cháu no rồi ạ.
Ly nói rồi đi vào, cô bé lại lên phòng, chẳng còn biết đi đâu nữa, bình thường thì cô sẽ chẳng ngồi yên trong phòng thế này đâu, thể nào chẳng đi chơi với Nhung và Trang – 2 người bạn hàng xóm của cô rồi. Thể nào chẳng ngồi chơi máy tính hay ngồi đọc chuyện chứ. Cô bé thở dài ngao ngán rồi lấy tai phone ra nghe. Dù sao, trong những lúc buồn “thê thảm” thế này, nhưng giai điệu êm dịu của Haru haru cũng có thể làm cô bớt phần nào buồn chán. Đang nhẩm hát theo Haru haru thì cửa cửa cô đập sầm 1 cái, tí thì cô tưởng khủng bố cơ đấy, tất nhiên là chẳng có khủng bố nào hết, Duy đang đứng trước cửa phòng cô. “Mày làm cái quái gì thế hả, gọi mãi mà không thèm trả lời, có điếc không đấy?”. Ly lúc này mới bỏ tai nghe ra khỏi tai rồi hỏi: “Cậu nói gì cơ, nói lại đi, tớ có nghe thấy gì đâu.” . “Sặc, thật hết chịu nổi, tao hỏi mày làm gì nãy giờ mà tao gọi không thưa” . “Cậu không thấy sao, tớ đang nghe nhạc mà, với lại tớ đâu có phận sự phải nghe lời cậu đâu. Mà thôi, cậu tìm tớ có việc gì, nói đi xem nào”. “Mày…, được rồi, ra đây với tao”- vừa nói Duy vừa kéo tay Ly lôi ra khỏi phòng, mặc cho Ly đang phản đối kịch liệt:“Này cậu làm gì thế hả, bỏ tay tớ ra, đau quá đi mất, bỏ ra đi.”. “Rồi, mày đừng có giật nữa, ra đây 1 tí thôi.”. “Đi đâu?” . “Đi rồi mày sẽ biết.”. Lúc này thì Ly không còn cách nào khác ngoài việc đành phải đi theo Duy xuống tầng, còn chẳng biết mình bị đưa đi đâu nữa. Ra đến phòng khách, Duy nói vội rồi kéo Ly ra khỏi nhà: “Bố mẹ, con ra ngoài 1 tí, cả Ly nữa!”. Ly ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Duy cứ kéo Ly chạy, mệt muốn đứt hơi: “Không hỉu hắn định làm gì mình đây không biết, không lẽ hắn định đuổi mình ra khỏi nhà, không phải chứ?. Ưm, mà nếu thế thì hắn đuổi quách cho rồi, kéo mình ra đây làm cái gì nhỉ? Chẳng thể hiểu nồi?”. “Này, sao mày im lặng thế hả.
Lại xuống chỗ chồng bát, cái đĩa vỡ vẫn đang ở đấy, Duy thấy hối hận quá, biết thế không nhờ Duy giúp có phải không có chuyện gì xảy ra không, cũng tại cô cả. Mà cô thậm chí cũng không biết Duy làm sao nữa, chỉ biết lúc ấy, tim cô đau nhói, cô sợ Duy làm sao…Vừa dọn mảnh đĩa vỡ mà vừa nghĩ vẩn vơ chuyện khác nên Ly đã bị đứt tay, nhưng vẫn không đau bằng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Duy vừa rồi. Cô rút trong túi ra 1 cái urgo và dán vào tay để nó khỏi chảy máu.
Mặc dù Ly đã đi một lúc, Duy vẫn không khỏi xấu hổ, trời ơi, nụ hôn đầu của cậu, hichic. Mà tại sao lại là Ly chứ, cậu chết vì ngượng mất thôi, bây giờ cậu chỉ mong không bao giờ phải nhìn thấy mặt “ai đó” nữa. Nếu Ly cứ ở đây thế này chắc cậu không sống nổi mất.
Chiều, ngoài trời những dòng xe cộ tất bận ngược xuôi, mặt trời đã chuẩn bị ẩn sau nãy núi phía Tây, trời đã về chiều, không còn không khí tấp nập như buổi sáng. Trong 1 ngôi nhà 3 tầng to và vắng lặng, 1 cô bé đang ngồi trên chiếc sofa với 1 ngón tay quấn urgo . Tất nhiên đó là Ly, cô bé đang ngồi một mình ở tầng 1, vì người duy nhất có mặt ở nhà với cô – là Duy – đã đi chơi cũng với những người bạn của cậu. Ly đang ngồi xem tivi, việc làm duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này. Đáng lẽ ra bây giờ cô phải được ngồi bên bố mẹ cô, chỉ vì họ đi công tác trong miền nam nên Ly mới phải ngồi buồn trong 1 ngôi nhà to thế. Ngay lúc này đây, cô ước ao hơn cả là được trở lại ngôi nhà thân yêu của mình, trong vòng tay ấm áp thân thương của cha mẹ. Nhưng cũng không thể trách bố mẹ cô hết được, chính Ly cũng mong muốn được ở nhà Duy – người mà Ly thầm mến đó sao. Cô không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.
Ly, hơn ai hết, cô bé biết Duy ghét mình, lý do thì chỉ có cô và Duy biết. Kể ra thì chuyện thật dài. 3 năm trước, tức là hồi 2 đứa mới học lớp 8, cô bé đã trót rung động trước cậu bạn đẹp trai, trắng trẻo cùng lớp. Tất nhiên, đó là Duy. Ôm tình cảm trong lòng mãi cho đến năm lớp 9, Ly lấy hết can đảm và tỏ tình với Duy thì nhận được lời từ chối thẳng thừng từ cậu. Từ đó Duy tránh mặt hẳn Ly, thậm chí còn tỏ ra rất ghét Ly nữa. Vậy mà như một định mệnh, 2 người lại học cùng nhau cấp 3 nữa. Lúc này, tuy vẫn còn tình cảm với Duy nhưng cô cũng chỉ biết giấu trong lòng mà không dám bày tỏ gì nữa. Mà…cũng chẳng có cơ hội bày tỏ nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, Ly chợt nghe thấy tiếng cửa mở, cái dáng quen thuộc kia, không thể là ai khác, mà chính là Duy. Có vẻ cậu đã đi chơi về rồi. Cô đang định nở 1 nụ cười tươi để đón cậu thì chợt nhận ra, Duy đâu mong muốn gì nụ cười của cô, có khi Duy còn chẳng mong cô về căn nhà này ý chứ. Ngồi phịch xuống ghế, một cách mệt mỏi, nếu Ly không nhầm thì Duy vừa đi chơi đá banh về, vì người cậu toàn mồ hôi. Duy cất tiếng hỏi :
_Chưa nhìn thấy con trai đi chơi bóng đá về hay sao mà nhìn chằm chằm thế, mày không thấy như vậy là bất lịch sự lắm sao.
Ly chợt giật mình rồi quay mặt đi, không nói gì cả, chỉ im lặng. Thời gian lặng lẽ trôi, 2 người không ai nói, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc mà thôi. Rồi Ly cất tiếng nói, phá tan sự im lặng bao trùm không gian từ nãy giờ:
_Tớ…tớ…ra ngoài nhé.
Rồi như chờ đợi đã lâu, chỉ nhìn thấy cái gật đầu của Duy, Ly đã đi ngay ra khỏi nhà và kéo sập cửa. Thực ra mà nói, Ly cũng chẳng biết phải đi đâu bây giờ, cô chẳng quen ai ở đây cả, trời cũng gần tối, cô bé liền tạt qua 1 cửa hàng tạp hóa gần đấy để mua vài thứ cần thiết. Sau khi chọn kĩ lưỡng, cuối cùng Ly cũng mua xong, thật không ngờ, mấy thứ đc cho là “linh tinh” của Ly cũng chiếm mất 3 cái túi to của cửa hàng. Xách những chiếc túi đồ to về, cô đã nhìn thấy cánh cửa nhà bác sĩ Hoàng kia rồi, nhưng cô không hề muốn vào đó 1 lần nữa. Nhưng rồi cô vẫn phải đi vào, Duy đang ngồi kia, người mà cô ao ước được gặp đang ngồi kia. Nhìn thấy cô, Duy quay ngoắt vào, rồi hỏi, giọng lạnh lùng: “Mày mua gì mà lắm vậy, nhà này đâu thiếu gì”. Một lần nữa Ly lại không đáp lại câu hỏi của Duy, cô xách đồ lên thẳng phòng, rồi lúc sau lại đi xuống. Lại ngồi xuống cái ghế đấy, không ai nói câu gì .
Đồng hồ đã chỉ 5h30, đã đến giờ nấu cơm, bình thường nhà cô tận 6 rưỡi 7 giờ mới nấu cơm, nhưng đây không phải nhà cô, nhà Duy mà. Cô đi vào bếp và bật đèn lên, nấu những món mà bác gái đã gọi điện về dặn. May những món này không quá khó với Ly, chỉ sau 1 hồi vật lộn với nhưng món đồ ít xuất hiện trong từ điển sống của cô như xoong, nồi, bát đĩa, cô cũng đã nấu xong bữa tối, cũng may không đến nỗi tệ cho lắm. Ly để những đồ mình nấu trong mâm và cất lên bàn ăn rồi đi ra ngoài. Vẫn là người đấy, vẫn chỗ đấy, dường như dáng người ngồi không mấy thay đổi. Cô cũng mệt mỏi ngồi xuống ghế, bó gối ngồi xem tivi, cái chương trình mà cô thậm chí chẳng hiểu nó nói gì, vậy mà vẫn cố gắng ngồi xem. Không gian vẫn bị bao trùm bởi 1 không khí tĩnh lặng đến phát sợ. Lúc này, như không chịu nổi được nữa, Duy phải gắt lên: “Mày có cần im lặng đến thế không hả, mày làm tao mệt mỏi lắm đấy” . Lại không có tiếng trả lời. “Mày điếc à?, hay là bị câm hả?”. Vẫn im lặng, Duy vò đầu: “Trời ơi là trời, chết mất thôi”. Không bao giờ Duy lại thấy cảm giác yên tĩnh đáng sợ đến thế này, có người mà như không. “Cậu đâu thích sự hiện diện của tớ đâu, tớ không nói thì hơn”. Lần này lại đến lượt Duy im lặng. Cậu đang nghĩ về câu nói của Ly, đúng thật, không phải là không thích mà cậu cực kì ghét sự có mặt của Ly trong ngôi nhà này. Nhưng cả 2 mà chẳng ai nói với ai một câu thì thật là khó chịu. Cậu quay ra nhìn Ly, cô cũng chẳng nói gì. “Con nhỏ này ở lớp lắm mồm thế mà ngồi đây lại im bặt, đúng là…”, nghĩ rồi Duy bỗng nở một nụ cười cực kì gian. Ở lớp, không đứa con gái nào mà không bị cậu trêu đến phát tức, trừ Ly. Và bây giờ thì cậu sẽ không trừ 1 ai hết, tất nhiên, cậu biết thừa là Ly thầm yêu cậu, chuyện này thì không phải mình cậu và cả lớp cùng biết rồi. “A, được rồi, chờ đấy”- cậu nghĩ trong đầu vì đã có cách để trêu Ly, khiến Ly phải bực tức. Trêu người khác là sở trường của cậu mà. Thế rồi, cậu hất hất áo, nói: “Nóng quá nhỉ, có khi phải đi tắm thôi…”. “Thế nào, mày có muốn cởi áo cho tao không hả, hay là tắm luôn cùng tao cũng được, mày thích tao thế cơ mà.”. “Cậu….”, Ly giận nhưng chẳng nói được gì. “Mà lúc tao tắm mày đừng có nhìn trộm đấy nhé, bít đâu đấy nhỉ, mày chẳng phải yêu tao lắm sao”. Lúc này Ly không thể nói gì được nữa, nước mắt trực trào ra rồi, cô chạy thẳng lên phòng, để lại Duy ngơ ngác trước sự phản ứng “hơi” mạnh của Ly . “Việc gì phải khóc đâu nhỉ, mình mới trêu một tí thôi mà, chán thật!” – Duy thở dài, Ly chẳng xứng được cậu trêu tí nào, vậy mà lại còn giận dỗi nữa. Cậu tặc lưỡi, coi chuyện vừa rồi chẳng là gì cả rồi thản nhiên cởi áo, vất lên vai và đi vào phòng tắm…
Ly ngồi yên trên giường, chưa bao giờ cô lại ức đến thế, Duy coi tình cảm của cô là cái gì mà dám trêu như vậy. Thế là cô không khóc mà nước mắt vẫn tuôn ra như mưa, ướt đẫm cả chiếc gối cô đang ôm. “…giờ em nơi phương xa nhiều bỡ ngỡ, giờ còn lại mình bơ vơ, bao nhiêu mộng mơ giờ tan biến đâu ai ngờ…”, tiếng bài hát Đôi mắt quen thuộc vang lên, cô chạy vội ra túi xách, lật tung đống quần áo lên để xem ai gọi cho mình, “là bố”, cô gạt nước mắt rồi ấn nút trả lời:“A lô…”, tiếng từ đầu dây bên kia vang lên, đúng là bố rồi, sao nghe giọng của bố mà cô muốn khóc quá, nhưng không thể làm bố mẹ lo lắng được, cô bình tĩnh lấy giọng trở lại rồi nói như không có chuyện gì xảy ra, cô không biết rằng, Duy đã tắm xong và đang đứng trước cửa phòng cô. Cậu đã nghe được toàn bộ cuộc điện thoại: “Con thế nào rồi, ổn chứ, ở nhà bác Hoàng tốt chứ hả???”. “Vâng ạ, con vẫn ổn, mọi người rất tốt với con bố ạ, bố ơi, nhưng con muốn…con muốn về nhà lắm”. “Con nói gì vậy, con bị ai bắt nạt à, nói bố nghe xem nào.”. “Dạ không phải đâu ạ, ở đây ai cũng tốt mà…” . “Thế tại sao con lại muốn về nhà?” . “Vì con không quen lắm, ở đây không phải nhà mình, không có Béo mập của con, cũng không có bé Sương rồng của con nữa, bố mẹ bảo không được mang đi còn gì, con chẳng có ai làm bạn cả.” . “Thôi nào con yêu, bố hiểu mà, cả Sương rồng và con mèo béo mập của con bố đều nhờ người chăm sóc cẩn thận rồi, con chịu khó ở đấy, bố mẹ sẽ không đi lâu đâu, con yên tâm.”. “Thế bố mẹ nhớ về sớm nhé, con mong lắm đấy” . “Ừ, được rồi, bố mẹ hứa sẽ về sớm, con nhớ ngoan ngoãn, nghe lời các bác nhé, thôi, bố dập máy đây, chào con gái yêu.”. “Con chào bố, con cũng yêu bố.” Tút tút tút…., thế là bố cô đã giập máy rồi, bây giờ Ly chỉ biết hi vọng bố mẹ mau về thôi. Đúng lúc đấy thì cô nghe thấy tiếng gọi cửa, là 2 bác, 2 người về cùng lúc thật đấy, nghe vậy nhưng cô cũng chẳng muốn ra mở cửa gì cả, vì đã có Duy rồi còn gì, không lẽ cậu ta còn không chịu mở cửa, chờ cô nữa sao. Từ lan can nhìn xuống, cô đã thấy Duy ra mở cửa, còn nghe rõ cả tiếng bác Hoàng hỏi: “Thế Ly đâu rồi Duy” . “Nó đang ở trên tầng ý ạ, đang trong phòng làm gì ý.” . “ Thế à, thế đã cơm nước gì chưa???” – lần này là tiếng bác gái . “Chắc rồi mẹ ạ” . “Sao lại chắc?” . “Con thấy con nhỏ đó vào bếp, 1 lúc sau thì ra mà, chắc nó nấu cơm còn gì”. Cốc cho Duy 1 cái rõ mạnh vào đầu, bác Hoàng liền nói: “Con nhỏ nào hả, con ăn nói cho cẩn thận chứ, mà chuyện cơm nước, bố mẹ giao cho con, sao lại để con bé làm hả???” . Duy ra vẻ giận dỗi, quay ngắt mặt đi, bác gái liền ôm Duy vào lòng, nói: “Anh đừng nóng, con nó còn nhỏ mà”, rồi bà quay sang Duy: “Con không đau chứ, lần sau phải để ý lời nói nhé”, Duy gật đầu nhẹ như cho qua chuyện, rồi nói: “Bố mẹ ơi, ăn cơm đi, con đói lắm rồi”, cả 2 người đều gật đầu, bác gái thì vội vàng vào bếp, bác trai vào ngay phòng thay quần áo. Ly chỉ nhìn thấy thế rồi chạy vội vào phòng, thường thì cô bé hay ngủ trước giờ ăn cơm, đến khi gọi mãi cũng không dậy được. Ly lục túi quần áo 1 lần nữa, lấy ra cái khung ảnh cả nhà rồi đặt lên đầu giường, cô bé biết sắp ăn cơm nhưng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ được. Rồi cô bé lên giường, thiu thiu ngủ lúc nào không hay.
_Anh ơi, ra ăn cơm thôi, em dọn xong rồi này.
_Ừ, anh ra đây, thế cái Ly đã xuống chưa?
_Duy đâu, lên gọi bạn dậy ăn cơm cho mẹ.
_Cái gì chứ, sao lại là con?
_Không là con thì là ai nữa, nhanh lên.
Duy vùng vằng bỏ lên trên tầng, miệng lẩm bẩm: “Lại phải gọi con nhóc đáng ghét nó dậy, thật hết chịu nổi.”. Lên đến tầng 2, đứng trước cửa phòng Ly, Duy liền gọi to: “Có chịu xuống ăn cơm không hả, lại còn để người ta lên gọi nữa.”. Im lặng. Không có tiếng trả lời. Lúc này thì Duy bực mình thật, gọi to lần nữa: “Này, có nghe thấy không đấy, xuống ăn cơm.”. Vẫn không có tiếng trả lời. Duy bực bội mở cửa vào: “Thì ra con nhóc đang ngủ, nhìn nó ngủ dễ ghét không kìa!”. Duy nói rồi chợt ngạc nhiên trước bức ảnh đang để trên đầu giường kia, cậu mỉm cười, nhấc bức ảnh lên rồi lại đặt xuống, lay lay người Ly: “Này, dậy ăn cơm đi, mọi người đang chờ đấy” . “Đừng, để con ngủ đi mà, con buồn ngủ lắm…” – Ly nói giọng còn ngái ngủ. “Có dậy không thì bảo hảaaaaaaaaaaa?” – Duy hét toáng lên làm Ly phải bật dậy, nhìn mặt Duy mới hiểu chuyện gì xảy ra, đây đâu phải nhà cô chứ. Dụi mắt vài cái, cô liền bảo Duy: “Cậu cứ ra trước đi, tớ xuống sau.” . “Xuống ngay đấy”, Duy đóng cửa đến “rầm” một cái. Ly nghĩ thầm: “Thật là thô lỗ hết chỗ nói”. Rồi cô uể oải bước ra khỏi cái giường, ra khỏi phòng rồi tắt đèn.
_Ly xuống rồi đấy hả, ngồi xuống ăn cơm đi con.
_Dạ vâng ạ - Ly nói, hơi bối rối vì chữ “con” của bác gái.
_Cứ ăn tự nhiên nhé! Đừng khách sáo.
_Vâng ạ - Ly đáp lại, không quên nở nụ cười khuyến mãi thêm cho bác Hoàng.
Trong bữa cơm, hầu như Ly chẳng nói câu nào, chỉ ngồi nghe gia đình bác Hoàng nói chuyện, mà có nói thì Ly cũng chẳng biết kể chuyện gì cả, ở đây không phải là nhà cô mà.
_Cháu thôi ạ, mời 2 bác ăn cơm!
_Ăn ít vậy cháu, mới được 1 bát mà.
_Dạ thôi, cháu no rồi ạ.
Ly nói rồi đi vào, cô bé lại lên phòng, chẳng còn biết đi đâu nữa, bình thường thì cô sẽ chẳng ngồi yên trong phòng thế này đâu, thể nào chẳng đi chơi với Nhung và Trang – 2 người bạn hàng xóm của cô rồi. Thể nào chẳng ngồi chơi máy tính hay ngồi đọc chuyện chứ. Cô bé thở dài ngao ngán rồi lấy tai phone ra nghe. Dù sao, trong những lúc buồn “thê thảm” thế này, nhưng giai điệu êm dịu của Haru haru cũng có thể làm cô bớt phần nào buồn chán. Đang nhẩm hát theo Haru haru thì cửa cửa cô đập sầm 1 cái, tí thì cô tưởng khủng bố cơ đấy, tất nhiên là chẳng có khủng bố nào hết, Duy đang đứng trước cửa phòng cô. “Mày làm cái quái gì thế hả, gọi mãi mà không thèm trả lời, có điếc không đấy?”. Ly lúc này mới bỏ tai nghe ra khỏi tai rồi hỏi: “Cậu nói gì cơ, nói lại đi, tớ có nghe thấy gì đâu.” . “Sặc, thật hết chịu nổi, tao hỏi mày làm gì nãy giờ mà tao gọi không thưa” . “Cậu không thấy sao, tớ đang nghe nhạc mà, với lại tớ đâu có phận sự phải nghe lời cậu đâu. Mà thôi, cậu tìm tớ có việc gì, nói đi xem nào”. “Mày…, được rồi, ra đây với tao”- vừa nói Duy vừa kéo tay Ly lôi ra khỏi phòng, mặc cho Ly đang phản đối kịch liệt:“Này cậu làm gì thế hả, bỏ tay tớ ra, đau quá đi mất, bỏ ra đi.”. “Rồi, mày đừng có giật nữa, ra đây 1 tí thôi.”. “Đi đâu?” . “Đi rồi mày sẽ biết.”. Lúc này thì Ly không còn cách nào khác ngoài việc đành phải đi theo Duy xuống tầng, còn chẳng biết mình bị đưa đi đâu nữa. Ra đến phòng khách, Duy nói vội rồi kéo Ly ra khỏi nhà: “Bố mẹ, con ra ngoài 1 tí, cả Ly nữa!”. Ly ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Duy cứ kéo Ly chạy, mệt muốn đứt hơi: “Không hỉu hắn định làm gì mình đây không biết, không lẽ hắn định đuổi mình ra khỏi nhà, không phải chứ?. Ưm, mà nếu thế thì hắn đuổi quách cho rồi, kéo mình ra đây làm cái gì nhỉ? Chẳng thể hiểu nồi?”. “Này, sao mày im lặng thế hả.
Tag:
Đọc,truyện,Câu,Chuyện,Tình,Yêu
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 326[ 4126 ngày trước - Xem: ]