Đọc truyện,Câu Chuyện Tình Yêu
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 15:28 |
truyện này mèo výt từ hồi lớp 7, định k post đâu. Vì Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau! sắp hết nên mới post. Truyện k hay, mog mọi ng đọc ủng hộ mèo (đừg mag đi nơi khác ha)
NHÂN VẬT:
Thảo Ly : 1 cô bé đa cảm, nhưng chung thủy, thầm yêu Duy.
Anh Duy : 1 cậu bé tốt, là người Ly thầm yêu nhưng lại cực kì ghét Ly.
Tuấn : Bố của Ly, 1 công nhân bình thường, rất chiều chuộng con.
Hoàng : Bố của Duy, là 1 bác sĩ chuyên ngành, ông là 1 ông bố tốt, quan tâm đến con cái nhưng cũng là 1 người rất nghiêm khắc trong việc dạy con.
Quân: Em trai không-cùng-huyết-thống và là bạn cùng lớp của Ly và Duy, Ly rất quý và coi cậu như em trai ruột, nhưng Quân lại thầm yêu Ly. Quân là người biết rõ chuyện của Ly và Duy hơn cả.
TÓM TẮT NỘI DUNG:
Duy và Ly cùng học cùng lớp 11A với 42 bạn học sinh khác, mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu 1 ngày, Ly nhận ra là đã thầm yêu Duy. Thế nhưng, Duy lại rất ghét Ly, ghét đến nỗi chẳng bao giờ có thể thấy hai người ở cùng 1 nơi với nhau, ở đâu có Ly thì Duy tránh, ở đâu có Duy thì Ly tránh. Thế nhưng cha mẹ của 2 người này lại là bạn bè của nhau, và trong 1 lần đi công tác, cha mẹ Ly đã phải gửi Ly ở nhà Duy trong thời gian họ đi vắng (do Ly chủ động muốn ở nhà Duy). Từ đây, Ly mới biết Duy không như cô bé đã nghĩ. Bao nhiêu chuyện thú vị và lãng mạn đã xảy ra xoay quanh câu chuyện này…
CÂU TRUYỆN BẮT ĐẦU
Một ngày đẹp trời, bác sĩ Hoàng đang ngồi xem hồ sơ bệnh án thì nhận được 1 cuộc điện thoại, đó là của Tuấn, 1 người bạn cũ của ông, 2 người không gặp nhau đã 1 thời gian dài. Dường như không hết chuyện, sau khi nói qua điện thoại khá lâu, 2 người hẹn nhau ra 1 quán cà phê gần nhà. “Chào cậu, một thời gian dài rồi đấy nhỉ, cậu vẫn không thay đổi gì cả!” – Ông Tuấn bắt đầu trước, khi nhìn thấy người bạn mình ngồi bên 1 cái bàn khá gần cửa ra vào. Ông Hoàng quay lại, và theo thói quen thông thường, ông vẫy tay lên chào, như thuở còn cắp sách tới trường. Nhưng lúc đấy là khi ông Hoàng ôn bài trong thư viện, còn bây giờ mỗi người đã có công 1 việc ổn định và 1 cuộc sống riêng, ông Hoàng thì làm bác sĩ cho 1 bệnh viện nổi tiếng, ông Tuấn thì cũng có việc làm khá nhàn trong 1 công ty quảng cáo lớn. Có lẽ mọi việc cứ thế trôi đi theo dòng thời gian êm ả, có thể không thể gặp nhau nữa, vậy mà ông trời vẫn để họ gặp nhau, trong quán cà phê Ghi-ta im lặng bên đường này.
So với dòng xe cộ ồn ã bên ngoài, quán Ghi-ta có 1 vẻ rất yên tĩnh, phù hợp với 2 người bạn cũ lâu năm không gặp, ôn lại chuyện xưa. Những câu chuyện thì vô bờ bến, không bao giờ dứt, chuyện công việc, gia đình, vợ và cả con cái. Lần này ông Hoàng mở đầu câu chuyện: “Thế dạo này cuộc sống ổn định chứ, nghe đâu cậu được cô con gái ngoan hiền lắm hả, thế cũng sướng, như thằng cu nhà tôi ý, học chả ra đâu, suốt ngày game với cả online, chán lắm!”. “Con bé nhà tôi nó ngoan ngoãn lắm, học cũng giỏi nên tôi chẳng phải lo gì về nó cả.” – ông Tuấn nói rồi cười, nhấc cốc cà phê đen của mình rồi uống 1 ngụm. Ông hà hơi 1 cái rồi lại chậm rãi kể: “Hôm nay tôi hẹn cậu ra đây là cũng có chuyện cần nhờ vả đấy, chả là thế này….”, rồi ông đặt cốc cà phê xuống, kể lại chuyện của gia đình ông 2 hôm trước, khuôn mặt vẫn vậy, chỉ có thêm vài nếp nhăn của thời gian, điệu bộ không có gì thay đổi, cách kể chuyện vẫn lôi cuốn người khác như thế.
_Ly ơi, ra đây, bố mẹ có việc muốn nói với con!
_Vâng ạ – Ly thưa rồi từ trong phòng học chạy ra.
_Chuyện này bố mẹ cần phải hỏi ý kiến con trước rồi mới dám quyết đinh.
_Bố mẹ cứ nói đi ạ.
_Chả là thế này, bố mẹ có việc gấp phải vào trong miền Nam một vài tuần, mà con thì đang đi học nên không thể cho con đi theo được, bố mẹ định gửi con ở nhà 1 người bạn của bố mẹ, con thấy sao?
_Sao cơ ạ, bố mẹ…bố mẹ định đi chơi mà không cho con đi á, con không chịu đâu, hu hu…
_Không phải đi chơi – bà nhẹ xoa đầu đứa con nhỏ của bà - bố mẹ phải đi công tác, không thể cho con đi được, con hiểu chứ, để con ở nhà 1 mình thì bố mẹ không yên tâm, bố mẹ muốn gửi con cho gia đình của bạn bố mẹ, thế bây giờ con muốn ở nhà ai nào?
Như nảy ra ý định gì trong đầu, Ly lau nước mắt rồi hỏi:
_À, bố mẹ có 1 người bạn làm bác sĩ đúng không, hình như tên là Hoàng.
_Ừ, đó là bạn hồi xưa của bố…
Chưa kịp để bố nói hết câu, Ly đã reo lên:
_Bố mẹ ơi, con muốn ở đấy được không ạ???
_Hơi khó đấy, vì lâu lắm bố không gặp bác Hoàng, để bố thử liên lạc lại cho bác ấy xem, mà sao con lại muốn ở nhà bác ấy vậy?
_Con muốn ở đấy thui ạ, nhỡ con ốm thì không lo nữa rồi, hì hì – Ly nói rồi cười một nụ cười rất manh.
_Con bé này thật là…Được rồi, con cứ chuẩn bị sẵn quần áo đi, để bố mẹ thử hỏi xem ý bác Hoàng thế nào đã.
_Vâng ạ – Ly cười rồi gật đầu rất chi là ngoan ngoãn, không biết trong đầu cô bé nghĩ gì đây.
……
“Đấy, mọi chuyện là thế, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến cậu…”. “Hỏi ý kiến tôi có thể cho cô con gái yêu của cậu ở nhà tôi chứ gì”, rồi ông cười phá lên: “Được thôi mà, cậu không phải nghiêm túc thế đâu, để cháu nó ở nhà tôi cũng được, bà vợ tôi cũng mong có một đứa con gái lắm, chắc bà ấy sẽ đồng ý thôi” . “Thế thì tốt quá rồi, cám ơn cậu nhé”. “Cậu đâu cần khách sáo thế, dù sao chúng ta cũng là bạn từ thuở đi học mà” . Rồi câu chuyện cứ thế tiếp tục, có lẽ sẽ khó mà kết thúc được nếu không phải cả 2 ông đều thấy rằng đã quá muộn, phải trở về ngôi nhà yêu dấu của mình. Thế là 2 người chia tay nhau trong những nụ cười, nụ cười của 2 người đàn ông trung niên cùng lời cám ơn và dặn dò của ông Tuấn.
……
_Cái gì cơ ạ, nó sẽ chuyển đến nhà chúng ta sống? Bố mẹ không nói đùa con chứ, thật không thể tin nổi, con không chấp nhận đâu.
_Bố mẹ thấy để cô bé ở đây cũng tốt mà, hình như 2 đứa học cùng lớp cơ mà.
_Vâng, học cùng lớp, nhưng nó là đứa con ghét nhất, cực kì ghét, bố mẹ hiểu không ạ.
_Bố mẹ biết nhưng…..
Cuối cùng thì cuộc bàn tán + tranh luận đã kết thúc với chiến thắng về phe 2 ông bà Hoàng, còn Duy đã bị thất bại thảm hại. Duy lao lên phòng và 1 cái sập cửa “uỳnh” vang lên .
_Thật không thể chịu nổi thằng bé này nữa, còn em thì mong chứ hả?
_Anh thấy em chả muốn có một đứa con gái quá còn gì, nghe nói cái Ly nó ngoan lắm.
_Ừ thấy ông ấy kể vậy mà. Thôi ta đi ngủ thôi, mệt quá rồi .
_Vâng.
……
“Trời ơi, tại sao Ly ở nhà mình cơ chứ, biết phải làm sao bây giờ”
“Ôi vui quá, mai được sang nhà Duy rùi, không bít Duy ở nhà thế nào nhỉ, mong đến mai quá đi thôi”
“Không biết sao con bé lại cứ đòi ở nhà ông Hoàng nữa, nhưng mà cũng tốt, ông ấy là bác sĩ, chắc chắn sẽ chăm lo cho cái Ly tốt”
“Thế là mai nhà mình lại có thêm 1 người nữa, mà không hiểu sao thằng Duy lại phản ứng gay gắt thế nhỉ?”
“Mai 2 vợ chồng đi rồi, thật lòng mình không muốn phải gửi cái Ly cho bất kì ai, con gái ở nhà người ta cũng không tốt lắm, mà đành chịu chứ biết làm sao”
“Không biết cái Ly thế nào nhỉ, chắc cô bé xinh xắn lắm, thế là mong muốn có 1 cô con gái của mình cũng thành hiện thức rồi, mặc dù cô bé chỉ ở nhà mình có vài tuần”.
Sáng 6 giờ…
“Kínhhhhhhhhhhhh coooooooooooooooooooong……”
Tiếng chuông cửa vang lên, đã lâu rồi, ít khi lại nghe tiếng chuông sớm thế này, ông Hoàng đang đọc báo vội đặt tờ báo xuống, đi ra cửa. Trước cánh cửa có treo cái biển bác sĩ Hoàng to tướng kia là 1 cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn. Cô bé cúi gập người: “Cháu chào bác, cháu là Ly, chắc bố mẹ cháu đã nói chuyện với bác rồi, cháu sẽ ở đây, mong các bác giúp đỡ cháu!”, cô bé nói xong thì ngửng lên, cô bé có một đôi mắt to tròn thật thông minh, nụ cười đẹp như nắng ấm làm ông ngẩn người ra trong vài phút, đúng là đứa con gái mà ông hằng mơ ước. “Cháu vào đi, bên ngoài lạnh lắm đấy” – ông Hoàng nhẹ nhàng kéo cô bé vào nhà, bên ngoài, trời mới hửng sáng, từng cơn gió đông thổi qua khe cửa lạnh buốt. “Để cháu bật đèn lên bác nhé?”, “Ừ, cháu bật đi”- ông quay ra chỗ Ly, gật đầu rồi chạy vào phòng, nơi bác gái đang ngủ: “Em ơi, dậy đi cái Ly nó đến rồi này!”. “Thế ạ? Em dậy đây”. Rồi tiếng két cửa, bác gái đi ra khỏi căn phòng, Ly rất chợt bần thần trước bác gái, không có vẻ gì giống một phụ nữ hơn 40 tuổi, quá trẻ. Mãi Ly mới thốt lên lời chào, không quên nở một cười. Bác gái nhận rõ sự ngạc nhiên của cô bé liền đến bên Ly, cười nói: “Chào cháu, cháu xinh thật đấy, rất vui vì cháu đã chuyển đến ở cùng các bác, ở đây cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo”. Luống cuống 1 lúc, Ly mới mở miệng trả lời được bác gái: “Dạ vâng ạ”. Nói rồi bác gái cầm tay Ly dắt vào nhà, chỉ cho cô bé toàn bộ căn nhà, rồi nói: “Phòng của cháu trên tầng 2, cạnh phòng của con trai bác, cháu lên cất đồ đạc đi rồi xuống đây, cháu ăn sáng chưa?”. “Dạ chưa ạ, tại bố mẹ cháu lên ôtô từ sớm nên cháu sang đây luôn, cháu lên phòng đây ạ.”. Vừa nói cô bé vừa xách túi đồ đi lên tầng, tìm đúng căn phòng của mình rồi mở cửa vào, không kìm nổi sự sung sướng của mình Ly phải thốt lên vì căn phòng đẹp quá, nó không quá to nhưng đầy đủ mọi thứ, và cũng nhỏ nhắn như cô vậy. Sau khi dọn 1 vài thứ linh tinh trên bàn và phủi 1 ít bụi, cô để quần áo và đồ đạc trên giường, đi ra cửa, nhìn lại căn phòng một lần rồi tắt điện, đóng cửa. Ra khỏi căn phòng, cô không quên nhìn sang phòng bên cạnh, phòng của Duy, vì cậu mà Ly mới mong muốn được chuyển sang ở nhờ nhà bác sĩ Hoàng. Nhưng không để 2 bác chờ quá lâu, Ly nhẹ nhàng đi xuống, không muốn làm cho ai kia tỉnh giấc.
_Cháu thấy căn phòng thế nào, phù hợp với cháu chứ?
_Căn phòng rất đẹp ạ, cảm ơn 2 bác đã dọn phòng cho cháu^^
_Không có gì đâu, cháu ngồi đây ăn sáng với bác nhé.
_Dạ được ạ, thế bạn ấy….
_Ý cháu nói đến thằng Duy hả, nó còn phải ngủ lúc nữa, hôm nào gọi cũng càu nhàu mãi, hum nay chủ nhật cứ để nó ngủ cũng được.
_Vâng ạ, thế bạn ấy không ăn sáng hả bác?
_Kệ nó!, à hay cháu thử lên gọi nó xem, biết đâu nó lại dậy thì sao.
_Vâng, để cháu gọi thử xem sao, 2 bác đợi cháu 1 tí ạ.
Nói rồi, Ly chạy ngay lên tầng, không thể nhanh hơn, vì đó là điều cô bé mong muốn mà, cô cũng muốn xem lúc Duy ngủ thì khuôn mặt sẽ như thế nào. Nhưng cũng vì hấp tấp, vội vàng quá mà cô bé đã va vào tường mấy lần, đau phát khóc. Vậy mà đến được trước cửa phòng Duy, cô bé lại không dám bước thêm bước nữa, cô sợ Duy sẽ đuổi ngay cô ra khỏi phòng, vì Duy rất ghét cô, cô biết điều đó, 2 người gần như chẳng có điểm chung gì. Nhưng dù thế nào cô vẫn muốn bước vào, và cô làm thật, nhẹ nhàng mở cánh cửa, cô ngạc nhiên khi cảnh tượng lại chẳng giống cô nghĩ tí nào, Duy đang ngồi….chơi CF, cô tí thì sặc, phải nói là tí thì cô cười sặc lên luôn ý. Mà mọi hành động của cô nhẹ nhàng vậy mà Duy vẫn biết là có người lạ vào, cậu quay ra nhìn cô với khuôn mặt giận dữ: “Ai cho mày vào đây hả, ra ngoài ngay”, nói rồi, cậu ra đóng sập cửa, may mà Ly đã rút tay ra khỏi cái cửa, không chắc đau chết mất. Ly đứng sững, không biết nói gì hơn, mọi sự mong muốn hồi hộp của cô lúc nãy giờ biến đâu nết, cô chỉ muốn ra ngay khỏi cái nhà này, thoát khỏi ánh mắt giận dữ vừa nãy. Cô run run, lắp bắp, khác hẳn với cô thường ngày:“Bố cậu bảo tớ lên gọi cậu xuống ăn sáng đấy”. Không một tiếng đáp lại, chỉ đến khi Ly chuẩn bị đi xuống cầu thang vì vô vọng thì mới nghe thấy tiếng Duy: “Mày đi xuống đi, tao biết rồi, lần sau đừng có tự tiện vào phòng người khác như thế, nghe chưa.” Lần này Ly không đáp lại nữa mà đi thẳng xuống, đến tầng dưới thì nghe thấy tiếng đóng cửa của Duy, và cả tiếng bước chân nữa. Trong lúc đi xuống nhà, Duy vẫn còn thấy bối rối khi để Ly nhìn thấy trong lúc tóc tai đang bù xù như vậy, hic, mất hình tượng quá. Chính vì ngại nên cậu mới quát Ly như vậy chứ cậu cũng đâu định thế. Thấy ánh mắt Ly chùng xuống, cậu cũng thấy hơi áy náy. Thực ra cậu tỏ ra ghét Ly chứ thực sự cũng chẳng đến nỗi như thế. Hình như là từ lúc Ly nói thích cậu thì phải.
Ly lầm lũi bước xuống nhà, vẫn hơi buồn vì chuyện vừa rồi. vừa xuống đến nơi, bố Duy nhìn Ly rồi nói: “Bác nói đúng mà, thằng Duy đang xuống phải không?”. “Vâng ạ” - Ly nhẹ nhàng đáp lại. “A, Duy, con dậy rồi hả, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng với gia đình đi”. Ly nghe tiếng Duy dạ thì quay lại, và cô đụng ngay phải ánh mắt sắc lẹm của Duy. Đôi mắt mà cô vẫn ngồi hàng giờ để ngắm khi ở trên lớp.
Ngồi ăn mà Ly chẳng dám nói cũng chẳng dám quay lại nhìn mọi người đến 1 lần, Ly không có thói quen ăn sáng vào những ngày nghỉ ở nhà thế này. Chỉ đụng thìa và dĩa vào những món không hợp khẩu vị, cô bé mời mọi người ăn và lên phòng. Bố mẹ Duy nói với theo: “Cháu ăn ít vậy, no chưa?”. Ly quay lại cười: “Dạ cháu không muốn ăn nữa, cháu no rồi ạ.” rồi đi thẳng, Duy nhìn thấy vậy lẩm bẩm: “Càng tốt, nhìn mà không muốn ăn nổi nữa”. “Con nói gì vậy Duy, con không được nói thế khi có mặt cô bé ở đây đâu nhé” – bác Hoàng nói, có vẻ giận dữ. Duy nghe xong đặt ngay dĩa xuống bàn đánh “cộp” một cái, cũng giận dữ đứng dậy:“Con không ăn nữa đâu, con ghét con bé đó, không thể ăn nổi được nữa mất”. Rồi cũng như Ly, Duy đi thẳng lên phòng trước sự bất bình của bố mẹ: “Thật hết chịu nổi nó, thằng này càng ngày càng hư rồi, phải dạy dỗ lại mới được”. “Anh đừng nóng, bọn nó sống với nhau lâu rồi lại thân hơn chó với mèo ý chứ”. “Ừ, anh nghe em lần này xem thế nào”. “Thôi, em ăn xong rồi, em có việc đi bây giờ, anh ăn tiếp nhá, rồi bảo bọn nhỏ rửa bát đĩa cho.”. “Anh cũng phải đến bệnh viện bây giờ, vừa nhận được điện của gia đình 1 bệnh nhân.”. “Vâng, thế thì để em dặn bọn nhỏ.”
_Này 2 đứa, mẹ đi có việc, bố cũng đến bệnh viện bây giờ, 2 đứa trông nhà, rửa bát, lau dọn nhà cửa giúp bố mẹ nhé!.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng đáp lại đồng thanh: “Vâng ạ” của cả 2 đứa. Chỉ 1 lúc sau, căn nhà đã vắng người, chỉ còn 2 đứa, trong 2 căn phòng cạnh nhau. Không1 tiếng động gì vang lên từ khi 2 vợ chồng bác Hoàng ra khỏi nhà. Sau đó khoảng 15 phút, một cánh cửa mở, Ly đi ra, không quên tắt đèn và đóng cửa lại. Cô bé bước xuống nhà, đến bên chồng bát đĩa trong bồn rửa bát. Nói thật là từ trước đến giờ, cô bé ít khi phải rửa bát, nhưng đây là nhà Duy, lại còn có mỗi 2 đứa ở nhà, không lẽ lại để con trai rửa bát, vậy là Ly đành phải làm cái công việc mà cô vụng về nhất. Nhưng may mà khởi đầu cũng không mấy tệ, chỉ đến khi cô bé rửa xong đống bát mà không thể nào úp được bát trên trạn, cô mới thấy rắc rối lớn, nó quá cao so với Ly. “Giá bây giờ có người giúp thì thật là tốt”, Ly thầm nhủ, nhưng làm gì có ai mà giúp cô bây giờ được chứ, cả nhà chỉ có 2 người, Duy chắc gì chịu giúp cô. Mà kia, thật không thể tin vào mắt mình, đúng lúc cần thì Duy lại đang ở đằng sau cô, đang uống nước, thật không thể tưởng tượng nổi:“Trời ơi, sao Duy lại đẹp thế cơ chứ =.=”, cô liền cất lời, mặc dù biết cơ hội Duy chấp nhận giúp cô là rất nhỏ: “Cậu có thể giúp tớ được không, cái trạn này, cao quá!”. 1 phút 2 phút 3 phút, không có tiếng trả lời, “đành tự thân vận động vậy” – Ly thất vọng nghĩ rồi cố gắng kiễng lên, ấy vậy mà không thể nào với tới nổi, đúng lúc ấy, một b
NHÂN VẬT:
Thảo Ly : 1 cô bé đa cảm, nhưng chung thủy, thầm yêu Duy.
Anh Duy : 1 cậu bé tốt, là người Ly thầm yêu nhưng lại cực kì ghét Ly.
Tuấn : Bố của Ly, 1 công nhân bình thường, rất chiều chuộng con.
Hoàng : Bố của Duy, là 1 bác sĩ chuyên ngành, ông là 1 ông bố tốt, quan tâm đến con cái nhưng cũng là 1 người rất nghiêm khắc trong việc dạy con.
Quân: Em trai không-cùng-huyết-thống và là bạn cùng lớp của Ly và Duy, Ly rất quý và coi cậu như em trai ruột, nhưng Quân lại thầm yêu Ly. Quân là người biết rõ chuyện của Ly và Duy hơn cả.
TÓM TẮT NỘI DUNG:
Duy và Ly cùng học cùng lớp 11A với 42 bạn học sinh khác, mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu 1 ngày, Ly nhận ra là đã thầm yêu Duy. Thế nhưng, Duy lại rất ghét Ly, ghét đến nỗi chẳng bao giờ có thể thấy hai người ở cùng 1 nơi với nhau, ở đâu có Ly thì Duy tránh, ở đâu có Duy thì Ly tránh. Thế nhưng cha mẹ của 2 người này lại là bạn bè của nhau, và trong 1 lần đi công tác, cha mẹ Ly đã phải gửi Ly ở nhà Duy trong thời gian họ đi vắng (do Ly chủ động muốn ở nhà Duy). Từ đây, Ly mới biết Duy không như cô bé đã nghĩ. Bao nhiêu chuyện thú vị và lãng mạn đã xảy ra xoay quanh câu chuyện này…
CÂU TRUYỆN BẮT ĐẦU
Một ngày đẹp trời, bác sĩ Hoàng đang ngồi xem hồ sơ bệnh án thì nhận được 1 cuộc điện thoại, đó là của Tuấn, 1 người bạn cũ của ông, 2 người không gặp nhau đã 1 thời gian dài. Dường như không hết chuyện, sau khi nói qua điện thoại khá lâu, 2 người hẹn nhau ra 1 quán cà phê gần nhà. “Chào cậu, một thời gian dài rồi đấy nhỉ, cậu vẫn không thay đổi gì cả!” – Ông Tuấn bắt đầu trước, khi nhìn thấy người bạn mình ngồi bên 1 cái bàn khá gần cửa ra vào. Ông Hoàng quay lại, và theo thói quen thông thường, ông vẫy tay lên chào, như thuở còn cắp sách tới trường. Nhưng lúc đấy là khi ông Hoàng ôn bài trong thư viện, còn bây giờ mỗi người đã có công 1 việc ổn định và 1 cuộc sống riêng, ông Hoàng thì làm bác sĩ cho 1 bệnh viện nổi tiếng, ông Tuấn thì cũng có việc làm khá nhàn trong 1 công ty quảng cáo lớn. Có lẽ mọi việc cứ thế trôi đi theo dòng thời gian êm ả, có thể không thể gặp nhau nữa, vậy mà ông trời vẫn để họ gặp nhau, trong quán cà phê Ghi-ta im lặng bên đường này.
So với dòng xe cộ ồn ã bên ngoài, quán Ghi-ta có 1 vẻ rất yên tĩnh, phù hợp với 2 người bạn cũ lâu năm không gặp, ôn lại chuyện xưa. Những câu chuyện thì vô bờ bến, không bao giờ dứt, chuyện công việc, gia đình, vợ và cả con cái. Lần này ông Hoàng mở đầu câu chuyện: “Thế dạo này cuộc sống ổn định chứ, nghe đâu cậu được cô con gái ngoan hiền lắm hả, thế cũng sướng, như thằng cu nhà tôi ý, học chả ra đâu, suốt ngày game với cả online, chán lắm!”. “Con bé nhà tôi nó ngoan ngoãn lắm, học cũng giỏi nên tôi chẳng phải lo gì về nó cả.” – ông Tuấn nói rồi cười, nhấc cốc cà phê đen của mình rồi uống 1 ngụm. Ông hà hơi 1 cái rồi lại chậm rãi kể: “Hôm nay tôi hẹn cậu ra đây là cũng có chuyện cần nhờ vả đấy, chả là thế này….”, rồi ông đặt cốc cà phê xuống, kể lại chuyện của gia đình ông 2 hôm trước, khuôn mặt vẫn vậy, chỉ có thêm vài nếp nhăn của thời gian, điệu bộ không có gì thay đổi, cách kể chuyện vẫn lôi cuốn người khác như thế.
_Ly ơi, ra đây, bố mẹ có việc muốn nói với con!
_Vâng ạ – Ly thưa rồi từ trong phòng học chạy ra.
_Chuyện này bố mẹ cần phải hỏi ý kiến con trước rồi mới dám quyết đinh.
_Bố mẹ cứ nói đi ạ.
_Chả là thế này, bố mẹ có việc gấp phải vào trong miền Nam một vài tuần, mà con thì đang đi học nên không thể cho con đi theo được, bố mẹ định gửi con ở nhà 1 người bạn của bố mẹ, con thấy sao?
_Sao cơ ạ, bố mẹ…bố mẹ định đi chơi mà không cho con đi á, con không chịu đâu, hu hu…
_Không phải đi chơi – bà nhẹ xoa đầu đứa con nhỏ của bà - bố mẹ phải đi công tác, không thể cho con đi được, con hiểu chứ, để con ở nhà 1 mình thì bố mẹ không yên tâm, bố mẹ muốn gửi con cho gia đình của bạn bố mẹ, thế bây giờ con muốn ở nhà ai nào?
Như nảy ra ý định gì trong đầu, Ly lau nước mắt rồi hỏi:
_À, bố mẹ có 1 người bạn làm bác sĩ đúng không, hình như tên là Hoàng.
_Ừ, đó là bạn hồi xưa của bố…
Chưa kịp để bố nói hết câu, Ly đã reo lên:
_Bố mẹ ơi, con muốn ở đấy được không ạ???
_Hơi khó đấy, vì lâu lắm bố không gặp bác Hoàng, để bố thử liên lạc lại cho bác ấy xem, mà sao con lại muốn ở nhà bác ấy vậy?
_Con muốn ở đấy thui ạ, nhỡ con ốm thì không lo nữa rồi, hì hì – Ly nói rồi cười một nụ cười rất manh.
_Con bé này thật là…Được rồi, con cứ chuẩn bị sẵn quần áo đi, để bố mẹ thử hỏi xem ý bác Hoàng thế nào đã.
_Vâng ạ – Ly cười rồi gật đầu rất chi là ngoan ngoãn, không biết trong đầu cô bé nghĩ gì đây.
……
“Đấy, mọi chuyện là thế, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến cậu…”. “Hỏi ý kiến tôi có thể cho cô con gái yêu của cậu ở nhà tôi chứ gì”, rồi ông cười phá lên: “Được thôi mà, cậu không phải nghiêm túc thế đâu, để cháu nó ở nhà tôi cũng được, bà vợ tôi cũng mong có một đứa con gái lắm, chắc bà ấy sẽ đồng ý thôi” . “Thế thì tốt quá rồi, cám ơn cậu nhé”. “Cậu đâu cần khách sáo thế, dù sao chúng ta cũng là bạn từ thuở đi học mà” . Rồi câu chuyện cứ thế tiếp tục, có lẽ sẽ khó mà kết thúc được nếu không phải cả 2 ông đều thấy rằng đã quá muộn, phải trở về ngôi nhà yêu dấu của mình. Thế là 2 người chia tay nhau trong những nụ cười, nụ cười của 2 người đàn ông trung niên cùng lời cám ơn và dặn dò của ông Tuấn.
……
_Cái gì cơ ạ, nó sẽ chuyển đến nhà chúng ta sống? Bố mẹ không nói đùa con chứ, thật không thể tin nổi, con không chấp nhận đâu.
_Bố mẹ thấy để cô bé ở đây cũng tốt mà, hình như 2 đứa học cùng lớp cơ mà.
_Vâng, học cùng lớp, nhưng nó là đứa con ghét nhất, cực kì ghét, bố mẹ hiểu không ạ.
_Bố mẹ biết nhưng…..
Cuối cùng thì cuộc bàn tán + tranh luận đã kết thúc với chiến thắng về phe 2 ông bà Hoàng, còn Duy đã bị thất bại thảm hại. Duy lao lên phòng và 1 cái sập cửa “uỳnh” vang lên .
_Thật không thể chịu nổi thằng bé này nữa, còn em thì mong chứ hả?
_Anh thấy em chả muốn có một đứa con gái quá còn gì, nghe nói cái Ly nó ngoan lắm.
_Ừ thấy ông ấy kể vậy mà. Thôi ta đi ngủ thôi, mệt quá rồi .
_Vâng.
……
“Trời ơi, tại sao Ly ở nhà mình cơ chứ, biết phải làm sao bây giờ”
“Ôi vui quá, mai được sang nhà Duy rùi, không bít Duy ở nhà thế nào nhỉ, mong đến mai quá đi thôi”
“Không biết sao con bé lại cứ đòi ở nhà ông Hoàng nữa, nhưng mà cũng tốt, ông ấy là bác sĩ, chắc chắn sẽ chăm lo cho cái Ly tốt”
“Thế là mai nhà mình lại có thêm 1 người nữa, mà không hiểu sao thằng Duy lại phản ứng gay gắt thế nhỉ?”
“Mai 2 vợ chồng đi rồi, thật lòng mình không muốn phải gửi cái Ly cho bất kì ai, con gái ở nhà người ta cũng không tốt lắm, mà đành chịu chứ biết làm sao”
“Không biết cái Ly thế nào nhỉ, chắc cô bé xinh xắn lắm, thế là mong muốn có 1 cô con gái của mình cũng thành hiện thức rồi, mặc dù cô bé chỉ ở nhà mình có vài tuần”.
Sáng 6 giờ…
“Kínhhhhhhhhhhhh coooooooooooooooooooong……”
Tiếng chuông cửa vang lên, đã lâu rồi, ít khi lại nghe tiếng chuông sớm thế này, ông Hoàng đang đọc báo vội đặt tờ báo xuống, đi ra cửa. Trước cánh cửa có treo cái biển bác sĩ Hoàng to tướng kia là 1 cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn. Cô bé cúi gập người: “Cháu chào bác, cháu là Ly, chắc bố mẹ cháu đã nói chuyện với bác rồi, cháu sẽ ở đây, mong các bác giúp đỡ cháu!”, cô bé nói xong thì ngửng lên, cô bé có một đôi mắt to tròn thật thông minh, nụ cười đẹp như nắng ấm làm ông ngẩn người ra trong vài phút, đúng là đứa con gái mà ông hằng mơ ước. “Cháu vào đi, bên ngoài lạnh lắm đấy” – ông Hoàng nhẹ nhàng kéo cô bé vào nhà, bên ngoài, trời mới hửng sáng, từng cơn gió đông thổi qua khe cửa lạnh buốt. “Để cháu bật đèn lên bác nhé?”, “Ừ, cháu bật đi”- ông quay ra chỗ Ly, gật đầu rồi chạy vào phòng, nơi bác gái đang ngủ: “Em ơi, dậy đi cái Ly nó đến rồi này!”. “Thế ạ? Em dậy đây”. Rồi tiếng két cửa, bác gái đi ra khỏi căn phòng, Ly rất chợt bần thần trước bác gái, không có vẻ gì giống một phụ nữ hơn 40 tuổi, quá trẻ. Mãi Ly mới thốt lên lời chào, không quên nở một cười. Bác gái nhận rõ sự ngạc nhiên của cô bé liền đến bên Ly, cười nói: “Chào cháu, cháu xinh thật đấy, rất vui vì cháu đã chuyển đến ở cùng các bác, ở đây cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo”. Luống cuống 1 lúc, Ly mới mở miệng trả lời được bác gái: “Dạ vâng ạ”. Nói rồi bác gái cầm tay Ly dắt vào nhà, chỉ cho cô bé toàn bộ căn nhà, rồi nói: “Phòng của cháu trên tầng 2, cạnh phòng của con trai bác, cháu lên cất đồ đạc đi rồi xuống đây, cháu ăn sáng chưa?”. “Dạ chưa ạ, tại bố mẹ cháu lên ôtô từ sớm nên cháu sang đây luôn, cháu lên phòng đây ạ.”. Vừa nói cô bé vừa xách túi đồ đi lên tầng, tìm đúng căn phòng của mình rồi mở cửa vào, không kìm nổi sự sung sướng của mình Ly phải thốt lên vì căn phòng đẹp quá, nó không quá to nhưng đầy đủ mọi thứ, và cũng nhỏ nhắn như cô vậy. Sau khi dọn 1 vài thứ linh tinh trên bàn và phủi 1 ít bụi, cô để quần áo và đồ đạc trên giường, đi ra cửa, nhìn lại căn phòng một lần rồi tắt điện, đóng cửa. Ra khỏi căn phòng, cô không quên nhìn sang phòng bên cạnh, phòng của Duy, vì cậu mà Ly mới mong muốn được chuyển sang ở nhờ nhà bác sĩ Hoàng. Nhưng không để 2 bác chờ quá lâu, Ly nhẹ nhàng đi xuống, không muốn làm cho ai kia tỉnh giấc.
_Cháu thấy căn phòng thế nào, phù hợp với cháu chứ?
_Căn phòng rất đẹp ạ, cảm ơn 2 bác đã dọn phòng cho cháu^^
_Không có gì đâu, cháu ngồi đây ăn sáng với bác nhé.
_Dạ được ạ, thế bạn ấy….
_Ý cháu nói đến thằng Duy hả, nó còn phải ngủ lúc nữa, hôm nào gọi cũng càu nhàu mãi, hum nay chủ nhật cứ để nó ngủ cũng được.
_Vâng ạ, thế bạn ấy không ăn sáng hả bác?
_Kệ nó!, à hay cháu thử lên gọi nó xem, biết đâu nó lại dậy thì sao.
_Vâng, để cháu gọi thử xem sao, 2 bác đợi cháu 1 tí ạ.
Nói rồi, Ly chạy ngay lên tầng, không thể nhanh hơn, vì đó là điều cô bé mong muốn mà, cô cũng muốn xem lúc Duy ngủ thì khuôn mặt sẽ như thế nào. Nhưng cũng vì hấp tấp, vội vàng quá mà cô bé đã va vào tường mấy lần, đau phát khóc. Vậy mà đến được trước cửa phòng Duy, cô bé lại không dám bước thêm bước nữa, cô sợ Duy sẽ đuổi ngay cô ra khỏi phòng, vì Duy rất ghét cô, cô biết điều đó, 2 người gần như chẳng có điểm chung gì. Nhưng dù thế nào cô vẫn muốn bước vào, và cô làm thật, nhẹ nhàng mở cánh cửa, cô ngạc nhiên khi cảnh tượng lại chẳng giống cô nghĩ tí nào, Duy đang ngồi….chơi CF, cô tí thì sặc, phải nói là tí thì cô cười sặc lên luôn ý. Mà mọi hành động của cô nhẹ nhàng vậy mà Duy vẫn biết là có người lạ vào, cậu quay ra nhìn cô với khuôn mặt giận dữ: “Ai cho mày vào đây hả, ra ngoài ngay”, nói rồi, cậu ra đóng sập cửa, may mà Ly đã rút tay ra khỏi cái cửa, không chắc đau chết mất. Ly đứng sững, không biết nói gì hơn, mọi sự mong muốn hồi hộp của cô lúc nãy giờ biến đâu nết, cô chỉ muốn ra ngay khỏi cái nhà này, thoát khỏi ánh mắt giận dữ vừa nãy. Cô run run, lắp bắp, khác hẳn với cô thường ngày:“Bố cậu bảo tớ lên gọi cậu xuống ăn sáng đấy”. Không một tiếng đáp lại, chỉ đến khi Ly chuẩn bị đi xuống cầu thang vì vô vọng thì mới nghe thấy tiếng Duy: “Mày đi xuống đi, tao biết rồi, lần sau đừng có tự tiện vào phòng người khác như thế, nghe chưa.” Lần này Ly không đáp lại nữa mà đi thẳng xuống, đến tầng dưới thì nghe thấy tiếng đóng cửa của Duy, và cả tiếng bước chân nữa. Trong lúc đi xuống nhà, Duy vẫn còn thấy bối rối khi để Ly nhìn thấy trong lúc tóc tai đang bù xù như vậy, hic, mất hình tượng quá. Chính vì ngại nên cậu mới quát Ly như vậy chứ cậu cũng đâu định thế. Thấy ánh mắt Ly chùng xuống, cậu cũng thấy hơi áy náy. Thực ra cậu tỏ ra ghét Ly chứ thực sự cũng chẳng đến nỗi như thế. Hình như là từ lúc Ly nói thích cậu thì phải.
Ly lầm lũi bước xuống nhà, vẫn hơi buồn vì chuyện vừa rồi. vừa xuống đến nơi, bố Duy nhìn Ly rồi nói: “Bác nói đúng mà, thằng Duy đang xuống phải không?”. “Vâng ạ” - Ly nhẹ nhàng đáp lại. “A, Duy, con dậy rồi hả, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng với gia đình đi”. Ly nghe tiếng Duy dạ thì quay lại, và cô đụng ngay phải ánh mắt sắc lẹm của Duy. Đôi mắt mà cô vẫn ngồi hàng giờ để ngắm khi ở trên lớp.
Ngồi ăn mà Ly chẳng dám nói cũng chẳng dám quay lại nhìn mọi người đến 1 lần, Ly không có thói quen ăn sáng vào những ngày nghỉ ở nhà thế này. Chỉ đụng thìa và dĩa vào những món không hợp khẩu vị, cô bé mời mọi người ăn và lên phòng. Bố mẹ Duy nói với theo: “Cháu ăn ít vậy, no chưa?”. Ly quay lại cười: “Dạ cháu không muốn ăn nữa, cháu no rồi ạ.” rồi đi thẳng, Duy nhìn thấy vậy lẩm bẩm: “Càng tốt, nhìn mà không muốn ăn nổi nữa”. “Con nói gì vậy Duy, con không được nói thế khi có mặt cô bé ở đây đâu nhé” – bác Hoàng nói, có vẻ giận dữ. Duy nghe xong đặt ngay dĩa xuống bàn đánh “cộp” một cái, cũng giận dữ đứng dậy:“Con không ăn nữa đâu, con ghét con bé đó, không thể ăn nổi được nữa mất”. Rồi cũng như Ly, Duy đi thẳng lên phòng trước sự bất bình của bố mẹ: “Thật hết chịu nổi nó, thằng này càng ngày càng hư rồi, phải dạy dỗ lại mới được”. “Anh đừng nóng, bọn nó sống với nhau lâu rồi lại thân hơn chó với mèo ý chứ”. “Ừ, anh nghe em lần này xem thế nào”. “Thôi, em ăn xong rồi, em có việc đi bây giờ, anh ăn tiếp nhá, rồi bảo bọn nhỏ rửa bát đĩa cho.”. “Anh cũng phải đến bệnh viện bây giờ, vừa nhận được điện của gia đình 1 bệnh nhân.”. “Vâng, thế thì để em dặn bọn nhỏ.”
_Này 2 đứa, mẹ đi có việc, bố cũng đến bệnh viện bây giờ, 2 đứa trông nhà, rửa bát, lau dọn nhà cửa giúp bố mẹ nhé!.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng đáp lại đồng thanh: “Vâng ạ” của cả 2 đứa. Chỉ 1 lúc sau, căn nhà đã vắng người, chỉ còn 2 đứa, trong 2 căn phòng cạnh nhau. Không1 tiếng động gì vang lên từ khi 2 vợ chồng bác Hoàng ra khỏi nhà. Sau đó khoảng 15 phút, một cánh cửa mở, Ly đi ra, không quên tắt đèn và đóng cửa lại. Cô bé bước xuống nhà, đến bên chồng bát đĩa trong bồn rửa bát. Nói thật là từ trước đến giờ, cô bé ít khi phải rửa bát, nhưng đây là nhà Duy, lại còn có mỗi 2 đứa ở nhà, không lẽ lại để con trai rửa bát, vậy là Ly đành phải làm cái công việc mà cô vụng về nhất. Nhưng may mà khởi đầu cũng không mấy tệ, chỉ đến khi cô bé rửa xong đống bát mà không thể nào úp được bát trên trạn, cô mới thấy rắc rối lớn, nó quá cao so với Ly. “Giá bây giờ có người giúp thì thật là tốt”, Ly thầm nhủ, nhưng làm gì có ai mà giúp cô bây giờ được chứ, cả nhà chỉ có 2 người, Duy chắc gì chịu giúp cô. Mà kia, thật không thể tin vào mắt mình, đúng lúc cần thì Duy lại đang ở đằng sau cô, đang uống nước, thật không thể tưởng tượng nổi:“Trời ơi, sao Duy lại đẹp thế cơ chứ =.=”, cô liền cất lời, mặc dù biết cơ hội Duy chấp nhận giúp cô là rất nhỏ: “Cậu có thể giúp tớ được không, cái trạn này, cao quá!”. 1 phút 2 phút 3 phút, không có tiếng trả lời, “đành tự thân vận động vậy” – Ly thất vọng nghĩ rồi cố gắng kiễng lên, ấy vậy mà không thể nào với tới nổi, đúng lúc ấy, một b
Tag:
Đọc,truyện,Câu,Chuyện,Tình,Yêu
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 28[ 4126 ngày trước - Xem: ]