Truyện teen,Bad Boy Full
![]() | ![]() ![]() |
cậu nên nó cũng đành nhận, tuy trong lòng không muốn tí nào.
- Cảm ơn anh!
Cầm lấy bó hoa trên tay, con bé cảm ơn rồi cúi mặt vì không muốn Joon thấy mặt nó hiện giờ. Đỏ gắt, không thua gì quả cà chín mọng. Người người vỗ tay vì tấm lòng của cậu dành cho con bé, quá lãng mạn. Nhưng có ai biết thật ra 2 người họ chẳng liên quan gì đến nhau ngoài việc Joon cứu nó chứ. JongHyun đã bắt đầu hết kiềm chế nỗi, trận lôi đình lại 1 lần nữa sắp xuất hiện. SHINee nhìn anh mà lo cho con bé. Lo thì lo chứ nhưng không dám lên tiếng, biết đâu được, khi chưa kịp nói hết câu thì bị anh chặn họng thì lại khổ. Ngồi gần anh mà cả bọn cũng hơi sợ, bởi ánh mắt anh đanh lại, nhìn như sắp chuẩn bị đi khủng bố ai thì phải…
Tiệc tàn, mọi người về, cũng đã gần 12h. Vừa mệt vừa oải, sao con bé muốn về nhà quá. Đang dọn bãi chiến trường hôm nay, 1 người tiến cạnh con bé.
- Vất vả nhỉ?_Joon nói làm con bé giật mình, quay lại nhìn anh, con bé cười nói.
- Phải chịu thôi anh à!
- Tí nữa có ai đưa em về không?_Joon lại hỏi.
- Uhm… có!_con bé nghĩ ngay đến JongHyun, nhưng nó đâu có biết, sắp có chuyện lớn xảy ra chứ.
- Vậy thì ổn, chứ anh không muốn lại 1 lần nữa cứu em đâu đấy!_Joon nhăn mặt nói. Chợt nhớ đến điều gì đó, con bé tỏ vẻ lo lắng.
- Vết thương của anh đã ổn rồi chứ?
- Bình thường à, anh cầm tinh con gián, đập hoài cũng không chết đâu. Khỏi lo_Joon nói đùa làm con bé bật cười.
- Chà! 2 người đang nói gì vui thế?_KyuHyun và SoEun bước lại.
- Chuyện phiếm, đâu liên quan đến mày_Joon trả lời cọc lóc.
- Thứ như mày mà cũng biết nói chuyện à? Tao cứ nghĩ mà chỉ biết la lối như con "Puppy” nhà tao chứ! _Hyun lại nói móc.
- Ừ! Thế mà cũng có 1 con Puppy khác đến làm bạn với tao đấy!_Joon không chịu thua.
- STOP!!! 2 người thôi giùm, cứ hễ gặp là nói shock nhau, không nói không chịu nỗi à?_Eun lườm cả 2.
- Dạ… biết lỗi rồi… xin lỗi…!!!_2 thằng đồng thanh làm cà con bé và Ji Yoen phải lắc đầu bó tay.
- Ủa mà 2 người biết nhau khi nào vậy?_Eun tò mò (hình như 2 bà này bị bệnh tò mò như nhau).
- Cách đây mấy ngày, lúc đó anh cứu Ji Yoen_Joon trả lời.
- Hở? Yoen! Mày bị gì mà Joon phải cứu mày?_Eun sốt sắng.
- Thì cũng tại tao đi khuya nên bị người ta quấy rối, nhưng may là được anh ấy cứu_con bé giải thích.
- Thế em có bị sao không?_KyuHyun lo lắng.
- Nếu có sao thì bây giờ làm gì em con ở đây?_nó cười tươi nới.
Và cứ thế là bọn họ cứ ngồi trò chuyện với nhau. Sau khi giải quyết mớ lộn xộn bám đuôi SHINee, anh quay lại để đưa con bé về nhà. Đứng từ xa nhìn con bé vui vẻ nói chuyện với 2 thằng đàn ông khác, trong anh lại bắt đầu nổi cơn ghen. Bước lại chỗ con bé, choàng tay qua vai nó, anh kèo sát vào người mình. Ngạc nhiên vì hành động này của anh, con bé quay lại nhìn chằm chằm vào anh. Thấy nó cứ nhìn mình, anh hỏi.
- Bộ trên mặt anh dính gì à?
- À không!_con bé trả lời vội.
- Nếu thế thì thôi, đi về_anh lại nói.
- Nhưng em chưa phụ mọi người dọn dẹp xong_nó nhăn nhó.
- Xin lỗi, nhưng bây giờ cũng đã khuya, xin phép cho tôi đưa đưa Ji Yoen về được chứ?_JongHyun không trả lời con bé mà quay sang hỏi KyuHyun. Tuy cũng không ưa gì anh nhưng vì sự an toàn của nó nên oppa cũng dễ dãi.
- Cứ việc!
Sau khi được Hyun cho phép, con bé cũng đi theo anh về. Chờ con bé đi rồi, Joon cũng chào tạm biệt 2 người kia về. Trong lòng Hyun chợt có 1 nỗi lo. Anh sợ con bé sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Tuy ở bên cạnh JongHyun, con bé sẽ bị fan của anh khác ghét. Nhưng với anh, con bé sẽ an toàn hơn. Hyun không muốn nó ở với Lee Joon quá nhiều. Tuy cậu ta là bạn thân của Hyun, nhưng vì quá rõ tính nên cậu không an tâm.
Kéo con bé đến 1 đường hẻm gần đấy, đẩy nó vào tường. Chống 2 tay ngang đầu nó, anh nhìn con bé với ánh mắt sắc lạnh.
- Em nghĩ mình vừa làm chuyện gì vậy?_anh hỏi làm con bé ngớ người. Làm gì là làm gì chứ? Nó có làm gì đâu?
- Làm gì là làm gì?_con bé hỏi ngược trở lại.
- Hắn ta là ai? Tại sao lại tặng hoa cho em? Mà sao em lại nhận chứ?_anh quát khiến con bé hơi sợ.
- Anh ta… là người lần trước cứu em khỏi đám người lưu manh kia, với lại giúp em thoát khỏi tình huống lần này nên…
Con bé chưa nói hết câu anh đã hôn nó. Không hề dịu dàng, nụ hôn này rất thô bạo. Vùng vằng cố đầy ra nhưng không được, 2 tay của con bé đã bị anh giữ chặt. Ghen? Vâng! Chính xác là anh đang ghen. Không cần biết anh có đang ghen hay không, nhưng đối với con bé như vậy là quá đáng. Tay anh siết chặt khiến con bé bị đau, nước mắt lăn ra, chạm vào má anh. Buông con bé, anh đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt đang ở trên gò má nó. Anh khẽ ôm nó vào lòng.
- Xin lỗi, lại 1 lần nữa anh làm em khóc.
Vẫn ôm con bé, anh nói. Tuy hơi giận anh đấy, nhưng… lỗi cũng 1 phần do nó, nên không thể trách anh được. Không gian im lặng nhường chỗ cho cả 2… Ở xa xa, ngồi trên xe, có 1 người đang nhếch mép cười.
- "Chuyện tôi nhờ anh vẫn đang tiến triển tốt đấy?”_1 người ở đầu dây bên kia hỏi.
- Vẫn rất tốt, mọi chuyện điều nằm trong dự tính. Nhưng… cậu ta thì có vẻ nóng tính hơn cô nói đấy!_hắn ta nói.
- "Anh không cần nhiều lời, cứ làm tốt việc của mình đi rồi tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh”_cô gái đó lại nói.
- Vậy tôi cúp máy đây!
Nói rồi hắn tắt máy. Đạp phanh cho xe chạy, hắn cười trong có vẻ rất đểu… Sẽ không dễ dàng như những gì cô gái đó muốn đâu. Chỉ là làm cho 2 người họ tổn thương à? Như vậy đâu vui, đây là một trò chơi và hắn là người tạo ra nó. Nên nhất quyết, hắn sẽ cho trò chơi kết thúc như hắn muốn…Trên xe, cả 2 im lặng, không ai nói với ai câu nào. Quay mặt nhìn con bé, anh lại thấy tim mình đau nhói. Tại sao? Tại sao khi ở bên nó, anh không thể tự kiềm chế cảm xúc của mình chứ? Luôn làm nó khóc, luôn làm nó đau. Ngoài những việc đó ra, anh không thể nào có được những cử chỉ ân cần hay sao? Anh càng muốn làm con bé vui, càng muốn làm con bé cười thì anh lại càng khiến nó muốn xa lánh anh…
Đặt tay anh lên tay nó, anh nhẹ nhàng nắm lấy như sợ lại khiến nó bị đau. Khẽ giật mình khi cảm nhận được có gì đó chạm vào tay mình, con bé nhìn xuống. Bàn tay của anh đang nắm giữ lấy tay nó. Quay sang anh, vẫn vậy, gương mặt vẫn không 1 chút biểu hiện nào. Quá rõ với anh, 1 người giỏi che đựng nên con bé cũng không nói gì chỉ đáp lại bằng cách khẽ nắm lại tay anh. Cứ thế 2 con người im lặng nắm tay nhau truyền hơi ấm…
Dừng xe trước nhà nó, anh chồm người qua tháo đai an toàn cho con bé. Nhịp tim đập nhanh đủ để cho anh phát hiện ra, có 1 người đang run. Toan mở cửa xe để đi vào nhà nhưng bị anh giữ lại, nắm chặt lấy tay con bé, anh ghị xuống. Có gí đó rất ấm đặt lên môi nó, dịu dàng và ân cần. Vâng! Anh đang hôn nó, không như bao lần khác, lần này nó để yên cho anh hôn. Có lẽ từ lần đầu tiên cả 2 tiếp xúc với nhau đến giờ, lần này là lần duy nhất anh hôn nó, không gượng ép. Buông con bé ra, anh nhìn nó cười hiền.
- Ngủ ngon!
Anh chỉ nói vọn vẹn đúng 2 từ. Ji Yoen ngượng chín mặt vội xuống xe đi vào nhà. Đóng sầm cửa lại, con bé dựa lưng vào cửa, đặt tay lên ngực. Tim nó như muốn nhảy ra ngoài, vừa mới lúc nãy cãi lộn, thế mà bây giờ thì… Đúng là hết đường để nói…
8:30 AM Cty SM Entertainment
- Sự việc này là sao? Các cậu đi biểu diễn mà không hỏi ý tôi à?_Lee So Man – người đứng đầu SM Town thẩy tờ báo trước mặt SHINee và người quản lý.
- Tôi xin lỗi chủ tịch, do tôi không…_Jang – Quản lý của SHINee chưa nói hết câu thì đã bị ông Lee chặn họng.
- Tôi giao cho cậu nhiệm vụ quản lý họ, chỉ thế thôi cũng không làm xong thì cậu xuất hiện ở công y này làm gì chứ?_ông Lee tức giận nói. Vì mình mà anh quảng lý bị mắng oan uổng nên SHINee cũng có phần cảm thấy mình có lỗi.
- Chuyện do chúng tôi tự quyết định, xin chủ tịch đừng trách anh ấy!_Onew lên tiếng nhận trách nhiệm về phía mình. Rầm!!! ông Lee đập mạnh vào thành bàn trợn mắt nhìn cả 6.
- Các anh nghĩ mình là ai chứ? Chính các anh là người có lỗi ở đây nên đừng có mà ý kiến với tôi.
- Vâng! Tôi biết bọn tôi có lỗi, nhưng… chủ tịch có thấy người đã quá khắc khe với bọn tôi không đấy?_MinHo tỏ vẻ không phục.
- Cậu biết là cậu đang nói chuyện với ai không? Chính tôi là người đã giúp các cậu được nổi tiếng như ngày hôm nay. Các cậu đừng quên điều đó!_ông Lee tức giận.
- Bọn tôi…_Key toan lên tiếng nhưng đã bị quản lý Jang ngăn lại.
- Các cậu đừng thất lễ như vậy, chúng tôi một lần nữa rất lấy làm tiếc về sự việc này. Thay mặt SHINee, tôi xin lỗi người, ngài chủ tịch.
Jang cuối đầu cung kính. SHINee nhìn thấy vẫn tỏ ra không hề nao núng. Phải! họ đã quá ngán ngẩm cái cách đối xử của ông Lee với những người trong công ty. Nhưng họp đồng làm việc của họ với SM vẫn chưa chấm dứt nên họ không thể rời bỏ công ty, và đặc biệt, đây là tâm huyết của họ nên họ nhất quyết sẽ không dễ dàng buông. Ông Lee biết, càng làm khó họ thì tình hình chỉ càng căng hơn thôi. Dựa lưng vào ghế, ông mệt mỏi đưa tay bóp thái dương.
- Các người có thể ra được rồi đấy!
Không một câu trả lời, mọi người bước ra chỉ với 1 cái cúi đầu như có lệ. Quản lý Jang và cà ông Lee điều không biết phải nói gì với bọn họ, đúng thật là rất cứng đầu. Vừa bước ra, SHINee chạm mặt với Sunny của SNSD. Đang không có tâm trang nên cả bọn chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi. Sun cũng không nói gì, chỉ cười lại rồi bước vào trong phòng chủ tịch. Thấy ông Lee nhắm mắt có vẻ đang buồn bực chuyện gì đó, Sun lên tiếng.
- Chú à!!! Sao cháu thấy chú buồn quá vậy?_con nhỏ bươc đến làm nũng với ông.
- À… không có gì đâu, chỉ là chuyện của mấy thằng nhóc SHINee thôi, nó làm chú nhức đầu quá_ông mở mắt ra cười nói với nhỏ.
- Hùm… chuyện này đây à?_nhỏ cầm tờ báo lên đọc.
- Phải đấy! bọn nhóc không xem chú ra gì, 1 câu xin phép cũng không có. Bọn nó làm chú thất vọng quá…!!!_ông than vãn.
- Hỳ, hơi đâu để bận tâm chuyện đó, các cậu ấy vốn vậy mà chú. Chẳng phải chú cũng hiểu rõ lắm sao, chấp vấn chi, với lại, chú cũng nên cho họ được tự do 1 tí đi_nhỏ đặt tờ báo xuống bàn.
- Thế ra cả cháu gái tôi cũng không bênh vực tôi mà đứng về phe bọn nhóc ấy luôn đấy à?_ông nhíu mày.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ) - Sao lại không bênh chú chứ, cháu gái của chú là phải về phe chu mà, cái đó là cháu chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi mà_Sunny đi vòng về phía sau ôm lấy cổ ông.
- Con bé này, thật hết ý kiến mà. Thế cháu vào đây có chuyện gì không?_ông hỏi.
- Hỳ, rãnh rỗi nên cháu gái đến thăm chú thôi, không cho à?_nhỏ cười híp mắt.
- Hùm, cháu đang bắt bẻ ta đấy ư?_ông thở dài.
- Sao cháu dám_nhỏ cười ranh ma.
Cứ thế 2 chú cháu họ trò chuyện với nhau….
Tại phòng làm việc của SHINee, họ đang bị quản lý Jang chỉ trích.
- Các cậu thật là, tại sao lại tự quyết định việc của mình mà không hỏi ý kiến tôi chứ?_Jang nói.
- Nếu bọn em nói, anh có cho bọn em xuất hiện không chứ?_TaeMin ngước mặt lên hỏi.
- Em nói vậy là sao chứ?_Jang nhíu mày nhìn cậu.
- Cái công ty này, riết rồi bọn em thật sự chán nản anh à! Lúc nào cũng chỉ có tiền, bọn em đã làm rất nhiều rồi, có bao giờ tụi em đòi hỏi không? Thế mà chỉ 1 buổi diễn mà bọn em bị chỉ trích như vậy có quá đáng không?_Key ý kiến.
- Phải! anh biết bọn em cần có được tự do, nhưng tất cả những gì ngài chủ tịch làm là muốn tốt cho em, cho sự nghiệp của SHINee_Jang giải thích.
- Lúc nào cũng sự nghiệp, anh có biết rằng, bọn em mệt mỏi lắm không? Danh tiếng là gì khi không còn được sự tự do hả anh?_MinHo cũng phản bác.
- Mấy đứa dừng làm khó dễ quản lý Jang nữa. Chính chúng ta là người chọn con đường này nên ta phải chịu_Onew nói.
- Em biết, nhưng…_Taemin toan nói gì đó nhưng dừng lại.
- Đừng nhưng gì hết, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu khó nhọc để được như ngày hôm nay? Chẳng lẽ ta từ bỏ?
Onew đặt câu hỏi, cả bọn chỉ im lặng. Với SHINee, Onew có tầm ảnh hưởng hơn so với quản lý Jang. Cả bọn rất nghe lời anh, nên việc không ý kiến với anh là điều đương nhiên. Bất chợt JongHyun đứng dậy toan bước ra ngoài thì bị anh Jang gọi với lại.
- Em tính đi đâu đấy?
- Có việc cần làm, có gì gặp sau.
JongHyun nói rồi bỏ đi không cần biết phản ứng của anh chàng quản lý và các thành viên còn lại như thế nào. Họ chỉ biết nhìn anh lắc đầu, 1 con người lạnh lùng. Chẳng quan tâm đến bất cứ ai và bất cứ chuyện gì…Sau khi JongHyun rời công ty, SHINee cũng lần lượt ra về. Trên xe, đầu óc của SHINee cứ nghĩ mông lung về chuyện nào đó không thể tập trung về hiện thực. Phải nói sao nhỉ, các anh đã quá sơ xuất mà quên mất việc sau buổi tối hôm qua, thế nào việc hình ảnh các anh xuất hiện trên những tờ báo là không hề khó khăn. Tuy công ty biết được việc này và chỉ trích các anh, nhưng nó không mấy quan trọng đối với các anh. Các anh chỉ lo cho sự an toàn của con bé, họ sợ công ty phát hiện việc họ xuất hiện trong buổi kỷ niệm tiệm coffe là vì 1 con bé bình thường, chẳng hề có tên tuổi hay 1 thành tích nào được nhắc đến. Nhưng với các anh, Ji Yoen thật sự rất đặc biệt và họ muốn sẽ luôn được bảo vệ nó trong lúc họ còn có thể…
Bước vào siêu thị, anh lần mò đến nơi bán bột làm bánh và 1 vài thứ khác. Tuy ở đây có máy lạnh điều hòa nhưng anh vẫn cảm thấy nóng nực. Đơn giản vì anh phải mặc áo khoác bên ngoài, đầu vẫn đội nón, cộng thêm việc đeo thêm chiếc mắt kính dầy cộp để che đi gương mặt anh. Có lẽ, như vậy là quá ổn, sẽ không ai dễ dàng nhận ra anh đâu. Nghĩ rồi anh lại tiếp tục đi tìm mua những thứ còn lại. Nhìn vào đống đồ trên xe đấy, anh nghĩ nhiêu đây đã đủ. Đến quầy thanh toán, anh cho gói hết tất cả rồi đem về nhà…
8:00 pm…
Dừng xe trước nhà con bé, hôm nay anh có 1 ngạc nhiên cho nó. Mỗi bên 1 thứ, bên phải là 1 bó hoa rất đẹp, được bó lại rất cẩn thận và tỉ mĩ, còn bên trái là 1 chiếc bánh kem. Cầm chiếc bánh trên tay anh mong con bé sẽ thích. Cả ngày hôm nay anh đã vất vả lắm mới làm được chiếc bánh này cho nó. Chỉ 1 tí nữa thôi là anh đã quên hôm nay là sinh nhật con bé. Nhưng rất may là anh đã kịp nhớ đến. Đíng đoong… anh bước đến nhấn chuông.
Từ bên trong, con bé vội chạy ra mở cửa. Đơ người nhìn anh và bó hoa trên tay. Con bé không biết phải nói gì với anh đây. Thấy nó cứ nhìn anh như người ở hành tinh lạ, anh cười hiền.
-Bộ lần đầu tiên thấy anh à? Sao nhìn anh ghê vậy?_anh giễu.
-À không… mà… hôm nay là ngày gì mà anh mua hoa với bánh kem làm gì vậy?_con bé ngây ngô hỏi.
-Bộ em không nhớ gì à? Hôm nay là sinh nhật em đấy ngốc à!!!_JongHyun gõ nhẹ vào đầu nó. Bất giác con bé cười phá lên làm anh thoáng ngạc nhiên.
-Cười gì vậy?_anh tò mò.
-Hôm nay ngày mấy?_Ji Yoen lại tiếp tục.
-6/7, đến sinh nhật em mà em không nhớ luôn đấy à?_JongHyun trả lời.
-Anh nhớ nhằm rồi, em sinh ngày 7/6 chứ không phải 6/7_con bé nhíu mày nói.
-Hở???_anh ngớ người.
Nhìn chiếc bánh kem và bó hoa trên tay, tự nhiên anh thấy ngượng ngượng sao đấy. Anh đúng là 1 thằng ngốc mà, đến sinh nhật của người mình yêu má còn quên, thế thì làm được gì chứ. Chỉ 2 cái giữa 7/6 và 6/7 mà anh cũng không phân biệt được, thật là tệ hại. Anh thấy mình cứ như kẻ thất bại. À mà con bé vừa nói gì nhở? 7/6 à? Chẳng phải ngày đó là ngày mà con bé hung hổ xông vào nhà anh rồi tặng anh 2 cái tát điếng người đấy sao? (Lùn à, sao anh nhớ dai thế hum biết
- Cảm ơn anh!
Cầm lấy bó hoa trên tay, con bé cảm ơn rồi cúi mặt vì không muốn Joon thấy mặt nó hiện giờ. Đỏ gắt, không thua gì quả cà chín mọng. Người người vỗ tay vì tấm lòng của cậu dành cho con bé, quá lãng mạn. Nhưng có ai biết thật ra 2 người họ chẳng liên quan gì đến nhau ngoài việc Joon cứu nó chứ. JongHyun đã bắt đầu hết kiềm chế nỗi, trận lôi đình lại 1 lần nữa sắp xuất hiện. SHINee nhìn anh mà lo cho con bé. Lo thì lo chứ nhưng không dám lên tiếng, biết đâu được, khi chưa kịp nói hết câu thì bị anh chặn họng thì lại khổ. Ngồi gần anh mà cả bọn cũng hơi sợ, bởi ánh mắt anh đanh lại, nhìn như sắp chuẩn bị đi khủng bố ai thì phải…
Tiệc tàn, mọi người về, cũng đã gần 12h. Vừa mệt vừa oải, sao con bé muốn về nhà quá. Đang dọn bãi chiến trường hôm nay, 1 người tiến cạnh con bé.
- Vất vả nhỉ?_Joon nói làm con bé giật mình, quay lại nhìn anh, con bé cười nói.
- Phải chịu thôi anh à!
- Tí nữa có ai đưa em về không?_Joon lại hỏi.
- Uhm… có!_con bé nghĩ ngay đến JongHyun, nhưng nó đâu có biết, sắp có chuyện lớn xảy ra chứ.
- Vậy thì ổn, chứ anh không muốn lại 1 lần nữa cứu em đâu đấy!_Joon nhăn mặt nói. Chợt nhớ đến điều gì đó, con bé tỏ vẻ lo lắng.
- Vết thương của anh đã ổn rồi chứ?
- Bình thường à, anh cầm tinh con gián, đập hoài cũng không chết đâu. Khỏi lo_Joon nói đùa làm con bé bật cười.
- Chà! 2 người đang nói gì vui thế?_KyuHyun và SoEun bước lại.
- Chuyện phiếm, đâu liên quan đến mày_Joon trả lời cọc lóc.
- Thứ như mày mà cũng biết nói chuyện à? Tao cứ nghĩ mà chỉ biết la lối như con "Puppy” nhà tao chứ! _Hyun lại nói móc.
- Ừ! Thế mà cũng có 1 con Puppy khác đến làm bạn với tao đấy!_Joon không chịu thua.
- STOP!!! 2 người thôi giùm, cứ hễ gặp là nói shock nhau, không nói không chịu nỗi à?_Eun lườm cả 2.
- Dạ… biết lỗi rồi… xin lỗi…!!!_2 thằng đồng thanh làm cà con bé và Ji Yoen phải lắc đầu bó tay.
- Ủa mà 2 người biết nhau khi nào vậy?_Eun tò mò (hình như 2 bà này bị bệnh tò mò như nhau).
- Cách đây mấy ngày, lúc đó anh cứu Ji Yoen_Joon trả lời.
- Hở? Yoen! Mày bị gì mà Joon phải cứu mày?_Eun sốt sắng.
- Thì cũng tại tao đi khuya nên bị người ta quấy rối, nhưng may là được anh ấy cứu_con bé giải thích.
- Thế em có bị sao không?_KyuHyun lo lắng.
- Nếu có sao thì bây giờ làm gì em con ở đây?_nó cười tươi nới.
Và cứ thế là bọn họ cứ ngồi trò chuyện với nhau. Sau khi giải quyết mớ lộn xộn bám đuôi SHINee, anh quay lại để đưa con bé về nhà. Đứng từ xa nhìn con bé vui vẻ nói chuyện với 2 thằng đàn ông khác, trong anh lại bắt đầu nổi cơn ghen. Bước lại chỗ con bé, choàng tay qua vai nó, anh kèo sát vào người mình. Ngạc nhiên vì hành động này của anh, con bé quay lại nhìn chằm chằm vào anh. Thấy nó cứ nhìn mình, anh hỏi.
- Bộ trên mặt anh dính gì à?
- À không!_con bé trả lời vội.
- Nếu thế thì thôi, đi về_anh lại nói.
- Nhưng em chưa phụ mọi người dọn dẹp xong_nó nhăn nhó.
- Xin lỗi, nhưng bây giờ cũng đã khuya, xin phép cho tôi đưa đưa Ji Yoen về được chứ?_JongHyun không trả lời con bé mà quay sang hỏi KyuHyun. Tuy cũng không ưa gì anh nhưng vì sự an toàn của nó nên oppa cũng dễ dãi.
- Cứ việc!
Sau khi được Hyun cho phép, con bé cũng đi theo anh về. Chờ con bé đi rồi, Joon cũng chào tạm biệt 2 người kia về. Trong lòng Hyun chợt có 1 nỗi lo. Anh sợ con bé sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Tuy ở bên cạnh JongHyun, con bé sẽ bị fan của anh khác ghét. Nhưng với anh, con bé sẽ an toàn hơn. Hyun không muốn nó ở với Lee Joon quá nhiều. Tuy cậu ta là bạn thân của Hyun, nhưng vì quá rõ tính nên cậu không an tâm.
Kéo con bé đến 1 đường hẻm gần đấy, đẩy nó vào tường. Chống 2 tay ngang đầu nó, anh nhìn con bé với ánh mắt sắc lạnh.
- Em nghĩ mình vừa làm chuyện gì vậy?_anh hỏi làm con bé ngớ người. Làm gì là làm gì chứ? Nó có làm gì đâu?
- Làm gì là làm gì?_con bé hỏi ngược trở lại.
- Hắn ta là ai? Tại sao lại tặng hoa cho em? Mà sao em lại nhận chứ?_anh quát khiến con bé hơi sợ.
- Anh ta… là người lần trước cứu em khỏi đám người lưu manh kia, với lại giúp em thoát khỏi tình huống lần này nên…
Con bé chưa nói hết câu anh đã hôn nó. Không hề dịu dàng, nụ hôn này rất thô bạo. Vùng vằng cố đầy ra nhưng không được, 2 tay của con bé đã bị anh giữ chặt. Ghen? Vâng! Chính xác là anh đang ghen. Không cần biết anh có đang ghen hay không, nhưng đối với con bé như vậy là quá đáng. Tay anh siết chặt khiến con bé bị đau, nước mắt lăn ra, chạm vào má anh. Buông con bé, anh đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt đang ở trên gò má nó. Anh khẽ ôm nó vào lòng.
- Xin lỗi, lại 1 lần nữa anh làm em khóc.
Vẫn ôm con bé, anh nói. Tuy hơi giận anh đấy, nhưng… lỗi cũng 1 phần do nó, nên không thể trách anh được. Không gian im lặng nhường chỗ cho cả 2… Ở xa xa, ngồi trên xe, có 1 người đang nhếch mép cười.
- "Chuyện tôi nhờ anh vẫn đang tiến triển tốt đấy?”_1 người ở đầu dây bên kia hỏi.
- Vẫn rất tốt, mọi chuyện điều nằm trong dự tính. Nhưng… cậu ta thì có vẻ nóng tính hơn cô nói đấy!_hắn ta nói.
- "Anh không cần nhiều lời, cứ làm tốt việc của mình đi rồi tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh”_cô gái đó lại nói.
- Vậy tôi cúp máy đây!
Nói rồi hắn tắt máy. Đạp phanh cho xe chạy, hắn cười trong có vẻ rất đểu… Sẽ không dễ dàng như những gì cô gái đó muốn đâu. Chỉ là làm cho 2 người họ tổn thương à? Như vậy đâu vui, đây là một trò chơi và hắn là người tạo ra nó. Nên nhất quyết, hắn sẽ cho trò chơi kết thúc như hắn muốn…Trên xe, cả 2 im lặng, không ai nói với ai câu nào. Quay mặt nhìn con bé, anh lại thấy tim mình đau nhói. Tại sao? Tại sao khi ở bên nó, anh không thể tự kiềm chế cảm xúc của mình chứ? Luôn làm nó khóc, luôn làm nó đau. Ngoài những việc đó ra, anh không thể nào có được những cử chỉ ân cần hay sao? Anh càng muốn làm con bé vui, càng muốn làm con bé cười thì anh lại càng khiến nó muốn xa lánh anh…
Đặt tay anh lên tay nó, anh nhẹ nhàng nắm lấy như sợ lại khiến nó bị đau. Khẽ giật mình khi cảm nhận được có gì đó chạm vào tay mình, con bé nhìn xuống. Bàn tay của anh đang nắm giữ lấy tay nó. Quay sang anh, vẫn vậy, gương mặt vẫn không 1 chút biểu hiện nào. Quá rõ với anh, 1 người giỏi che đựng nên con bé cũng không nói gì chỉ đáp lại bằng cách khẽ nắm lại tay anh. Cứ thế 2 con người im lặng nắm tay nhau truyền hơi ấm…
Dừng xe trước nhà nó, anh chồm người qua tháo đai an toàn cho con bé. Nhịp tim đập nhanh đủ để cho anh phát hiện ra, có 1 người đang run. Toan mở cửa xe để đi vào nhà nhưng bị anh giữ lại, nắm chặt lấy tay con bé, anh ghị xuống. Có gí đó rất ấm đặt lên môi nó, dịu dàng và ân cần. Vâng! Anh đang hôn nó, không như bao lần khác, lần này nó để yên cho anh hôn. Có lẽ từ lần đầu tiên cả 2 tiếp xúc với nhau đến giờ, lần này là lần duy nhất anh hôn nó, không gượng ép. Buông con bé ra, anh nhìn nó cười hiền.
- Ngủ ngon!
Anh chỉ nói vọn vẹn đúng 2 từ. Ji Yoen ngượng chín mặt vội xuống xe đi vào nhà. Đóng sầm cửa lại, con bé dựa lưng vào cửa, đặt tay lên ngực. Tim nó như muốn nhảy ra ngoài, vừa mới lúc nãy cãi lộn, thế mà bây giờ thì… Đúng là hết đường để nói…
8:30 AM Cty SM Entertainment
- Sự việc này là sao? Các cậu đi biểu diễn mà không hỏi ý tôi à?_Lee So Man – người đứng đầu SM Town thẩy tờ báo trước mặt SHINee và người quản lý.
- Tôi xin lỗi chủ tịch, do tôi không…_Jang – Quản lý của SHINee chưa nói hết câu thì đã bị ông Lee chặn họng.
- Tôi giao cho cậu nhiệm vụ quản lý họ, chỉ thế thôi cũng không làm xong thì cậu xuất hiện ở công y này làm gì chứ?_ông Lee tức giận nói. Vì mình mà anh quảng lý bị mắng oan uổng nên SHINee cũng có phần cảm thấy mình có lỗi.
- Chuyện do chúng tôi tự quyết định, xin chủ tịch đừng trách anh ấy!_Onew lên tiếng nhận trách nhiệm về phía mình. Rầm!!! ông Lee đập mạnh vào thành bàn trợn mắt nhìn cả 6.
- Các anh nghĩ mình là ai chứ? Chính các anh là người có lỗi ở đây nên đừng có mà ý kiến với tôi.
- Vâng! Tôi biết bọn tôi có lỗi, nhưng… chủ tịch có thấy người đã quá khắc khe với bọn tôi không đấy?_MinHo tỏ vẻ không phục.
- Cậu biết là cậu đang nói chuyện với ai không? Chính tôi là người đã giúp các cậu được nổi tiếng như ngày hôm nay. Các cậu đừng quên điều đó!_ông Lee tức giận.
- Bọn tôi…_Key toan lên tiếng nhưng đã bị quản lý Jang ngăn lại.
- Các cậu đừng thất lễ như vậy, chúng tôi một lần nữa rất lấy làm tiếc về sự việc này. Thay mặt SHINee, tôi xin lỗi người, ngài chủ tịch.
Jang cuối đầu cung kính. SHINee nhìn thấy vẫn tỏ ra không hề nao núng. Phải! họ đã quá ngán ngẩm cái cách đối xử của ông Lee với những người trong công ty. Nhưng họp đồng làm việc của họ với SM vẫn chưa chấm dứt nên họ không thể rời bỏ công ty, và đặc biệt, đây là tâm huyết của họ nên họ nhất quyết sẽ không dễ dàng buông. Ông Lee biết, càng làm khó họ thì tình hình chỉ càng căng hơn thôi. Dựa lưng vào ghế, ông mệt mỏi đưa tay bóp thái dương.
- Các người có thể ra được rồi đấy!
Không một câu trả lời, mọi người bước ra chỉ với 1 cái cúi đầu như có lệ. Quản lý Jang và cà ông Lee điều không biết phải nói gì với bọn họ, đúng thật là rất cứng đầu. Vừa bước ra, SHINee chạm mặt với Sunny của SNSD. Đang không có tâm trang nên cả bọn chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi. Sun cũng không nói gì, chỉ cười lại rồi bước vào trong phòng chủ tịch. Thấy ông Lee nhắm mắt có vẻ đang buồn bực chuyện gì đó, Sun lên tiếng.
- Chú à!!! Sao cháu thấy chú buồn quá vậy?_con nhỏ bươc đến làm nũng với ông.
- À… không có gì đâu, chỉ là chuyện của mấy thằng nhóc SHINee thôi, nó làm chú nhức đầu quá_ông mở mắt ra cười nói với nhỏ.
- Hùm… chuyện này đây à?_nhỏ cầm tờ báo lên đọc.
- Phải đấy! bọn nhóc không xem chú ra gì, 1 câu xin phép cũng không có. Bọn nó làm chú thất vọng quá…!!!_ông than vãn.
- Hỳ, hơi đâu để bận tâm chuyện đó, các cậu ấy vốn vậy mà chú. Chẳng phải chú cũng hiểu rõ lắm sao, chấp vấn chi, với lại, chú cũng nên cho họ được tự do 1 tí đi_nhỏ đặt tờ báo xuống bàn.
- Thế ra cả cháu gái tôi cũng không bênh vực tôi mà đứng về phe bọn nhóc ấy luôn đấy à?_ông nhíu mày.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ) - Sao lại không bênh chú chứ, cháu gái của chú là phải về phe chu mà, cái đó là cháu chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi mà_Sunny đi vòng về phía sau ôm lấy cổ ông.
- Con bé này, thật hết ý kiến mà. Thế cháu vào đây có chuyện gì không?_ông hỏi.
- Hỳ, rãnh rỗi nên cháu gái đến thăm chú thôi, không cho à?_nhỏ cười híp mắt.
- Hùm, cháu đang bắt bẻ ta đấy ư?_ông thở dài.
- Sao cháu dám_nhỏ cười ranh ma.
Cứ thế 2 chú cháu họ trò chuyện với nhau….
Tại phòng làm việc của SHINee, họ đang bị quản lý Jang chỉ trích.
- Các cậu thật là, tại sao lại tự quyết định việc của mình mà không hỏi ý kiến tôi chứ?_Jang nói.
- Nếu bọn em nói, anh có cho bọn em xuất hiện không chứ?_TaeMin ngước mặt lên hỏi.
- Em nói vậy là sao chứ?_Jang nhíu mày nhìn cậu.
- Cái công ty này, riết rồi bọn em thật sự chán nản anh à! Lúc nào cũng chỉ có tiền, bọn em đã làm rất nhiều rồi, có bao giờ tụi em đòi hỏi không? Thế mà chỉ 1 buổi diễn mà bọn em bị chỉ trích như vậy có quá đáng không?_Key ý kiến.
- Phải! anh biết bọn em cần có được tự do, nhưng tất cả những gì ngài chủ tịch làm là muốn tốt cho em, cho sự nghiệp của SHINee_Jang giải thích.
- Lúc nào cũng sự nghiệp, anh có biết rằng, bọn em mệt mỏi lắm không? Danh tiếng là gì khi không còn được sự tự do hả anh?_MinHo cũng phản bác.
- Mấy đứa dừng làm khó dễ quản lý Jang nữa. Chính chúng ta là người chọn con đường này nên ta phải chịu_Onew nói.
- Em biết, nhưng…_Taemin toan nói gì đó nhưng dừng lại.
- Đừng nhưng gì hết, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu khó nhọc để được như ngày hôm nay? Chẳng lẽ ta từ bỏ?
Onew đặt câu hỏi, cả bọn chỉ im lặng. Với SHINee, Onew có tầm ảnh hưởng hơn so với quản lý Jang. Cả bọn rất nghe lời anh, nên việc không ý kiến với anh là điều đương nhiên. Bất chợt JongHyun đứng dậy toan bước ra ngoài thì bị anh Jang gọi với lại.
- Em tính đi đâu đấy?
- Có việc cần làm, có gì gặp sau.
JongHyun nói rồi bỏ đi không cần biết phản ứng của anh chàng quản lý và các thành viên còn lại như thế nào. Họ chỉ biết nhìn anh lắc đầu, 1 con người lạnh lùng. Chẳng quan tâm đến bất cứ ai và bất cứ chuyện gì…Sau khi JongHyun rời công ty, SHINee cũng lần lượt ra về. Trên xe, đầu óc của SHINee cứ nghĩ mông lung về chuyện nào đó không thể tập trung về hiện thực. Phải nói sao nhỉ, các anh đã quá sơ xuất mà quên mất việc sau buổi tối hôm qua, thế nào việc hình ảnh các anh xuất hiện trên những tờ báo là không hề khó khăn. Tuy công ty biết được việc này và chỉ trích các anh, nhưng nó không mấy quan trọng đối với các anh. Các anh chỉ lo cho sự an toàn của con bé, họ sợ công ty phát hiện việc họ xuất hiện trong buổi kỷ niệm tiệm coffe là vì 1 con bé bình thường, chẳng hề có tên tuổi hay 1 thành tích nào được nhắc đến. Nhưng với các anh, Ji Yoen thật sự rất đặc biệt và họ muốn sẽ luôn được bảo vệ nó trong lúc họ còn có thể…
Bước vào siêu thị, anh lần mò đến nơi bán bột làm bánh và 1 vài thứ khác. Tuy ở đây có máy lạnh điều hòa nhưng anh vẫn cảm thấy nóng nực. Đơn giản vì anh phải mặc áo khoác bên ngoài, đầu vẫn đội nón, cộng thêm việc đeo thêm chiếc mắt kính dầy cộp để che đi gương mặt anh. Có lẽ, như vậy là quá ổn, sẽ không ai dễ dàng nhận ra anh đâu. Nghĩ rồi anh lại tiếp tục đi tìm mua những thứ còn lại. Nhìn vào đống đồ trên xe đấy, anh nghĩ nhiêu đây đã đủ. Đến quầy thanh toán, anh cho gói hết tất cả rồi đem về nhà…
8:00 pm…
Dừng xe trước nhà con bé, hôm nay anh có 1 ngạc nhiên cho nó. Mỗi bên 1 thứ, bên phải là 1 bó hoa rất đẹp, được bó lại rất cẩn thận và tỉ mĩ, còn bên trái là 1 chiếc bánh kem. Cầm chiếc bánh trên tay anh mong con bé sẽ thích. Cả ngày hôm nay anh đã vất vả lắm mới làm được chiếc bánh này cho nó. Chỉ 1 tí nữa thôi là anh đã quên hôm nay là sinh nhật con bé. Nhưng rất may là anh đã kịp nhớ đến. Đíng đoong… anh bước đến nhấn chuông.
Từ bên trong, con bé vội chạy ra mở cửa. Đơ người nhìn anh và bó hoa trên tay. Con bé không biết phải nói gì với anh đây. Thấy nó cứ nhìn anh như người ở hành tinh lạ, anh cười hiền.
-Bộ lần đầu tiên thấy anh à? Sao nhìn anh ghê vậy?_anh giễu.
-À không… mà… hôm nay là ngày gì mà anh mua hoa với bánh kem làm gì vậy?_con bé ngây ngô hỏi.
-Bộ em không nhớ gì à? Hôm nay là sinh nhật em đấy ngốc à!!!_JongHyun gõ nhẹ vào đầu nó. Bất giác con bé cười phá lên làm anh thoáng ngạc nhiên.
-Cười gì vậy?_anh tò mò.
-Hôm nay ngày mấy?_Ji Yoen lại tiếp tục.
-6/7, đến sinh nhật em mà em không nhớ luôn đấy à?_JongHyun trả lời.
-Anh nhớ nhằm rồi, em sinh ngày 7/6 chứ không phải 6/7_con bé nhíu mày nói.
-Hở???_anh ngớ người.
Nhìn chiếc bánh kem và bó hoa trên tay, tự nhiên anh thấy ngượng ngượng sao đấy. Anh đúng là 1 thằng ngốc mà, đến sinh nhật của người mình yêu má còn quên, thế thì làm được gì chứ. Chỉ 2 cái giữa 7/6 và 6/7 mà anh cũng không phân biệt được, thật là tệ hại. Anh thấy mình cứ như kẻ thất bại. À mà con bé vừa nói gì nhở? 7/6 à? Chẳng phải ngày đó là ngày mà con bé hung hổ xông vào nhà anh rồi tặng anh 2 cái tát điếng người đấy sao? (Lùn à, sao anh nhớ dai thế hum biết
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
[ 4353 ngày trước - Xem: ]