nói.Như nhận ra ánh mắt của Jessica,Sunny cười bí ẩn rồi nói:
-Cô muốn xác định xem tôi là bạnhay thù sao?Được rồi,xin tự giới,tên
tôi là Lee Sun Kyu,con gáicủa chỉ huy nội cấm vệ thành Ilu,cứ gọi tôi
là Sunny cho tiện.
-Ồ,xem ra chúng ta là bạn rồi-Jessica mỉm cười.
-Vậy sao?
-Tôi là thái tử phi,hân hạnh được gặp cô.
-Xin lỗi tiểu nữ có mắt như mù,là thái tử phi mà lại vô lễ-Sunny bối
rối quỳ xuống.
-Không sao,tôi cũng nợ cô mà,cô là ân nhân của tôi đấy.Cảm ơn
nhiều.Tôi là Jessica Jung,cứ gọi tôilà Sica.Cô không cần phải dùng
kính ngữ để xưng hô với tôi đâu.Xem chừng tôi với cô cũng trạc tuổi
nhau,xưng hô là bạn bè đi,tôi thích thế.
-Cảm ơn công chúa-Sunny đứng dậy và không quên hỏi Jessica-Vớitư cách
là ân nhân của công chúa,tôi có thể mạn phép hỏi lí dovì sao công chúa
lại bị thươngkhông?Có thể tôi sẽ giúp được.
-Được thôi-Jessica kể lại mọi chuyện cho Sunny nghe.
-Vậy sao?Vậy ai là kẻ chủ muu trong vụ này vậy?
-Park Hanul.
-PARK HANUL???!!!-Sunny thoáng chút ngạc nhiên và giận giữ.
-Sao vậy?-Jessica ngạc nhiên.
-À không không có gì!Công chúa cứ nghỉ ngơi,tôi sẽ quay lại ngay-Sunny
đứng dậy,cúi đầu và bê thau nước đi.Jessica nhìn cô với vẻ khó hiểu
rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời,nhắm mắt,gọi tênanh một lần nữa.
“Donghae,sẽ gặp lại anh hoặc không bao giờ…”
Sunny đóng cửa lại,thở dài.Cô buông nhẹ một câu cố chỉ để chomình cô nghe thấy:
“Anh hai,em tìm thấy cô ta rồi,nhất định em sẽ trả thù,…bằng con tim
của chính con rắn độc đó…”
——————————————–o0o————————————-
-Thát tử,thái tử.
-Hả sao vậy?-Donghae giật mình.
-Mời thái tử hãy tập trung,đây là buổi họp quan trọng của triều
đình-Tổng quản khẽ nhắc.
-À,ta xin lỗi,đến đâu rồi-Donghae cười trừ.Kyuhyun nhìn anh lo
lắng,anh nói với cha:
-Phụ vương à,anh con hình như không được khoẻ.Có thể cho anhấy nghỉ
ngơi được không?Các ý kiến của anh aasy,con sẽ nói thaycho.
Như hiểu ý con mình,Hangeng nói:
-Donghae con có thể nghỉ hôm nay được rồi,em con sẽ thay con.
-Nhưng mà con khoẻ mà-Donghae nói.
-Hyung,hyung cứ để em lo,giờ quan trọng nhát là hyung nên giữgìn sức
khoẻ đi,từ hôm ấy đến giờ,hyung gầy đi nhiều rồi đấy.-Kyuhyun nói nhỏ
vào tai anh.
-Ừ,anh biết rồi,phụ vương con xin phép-Donghae đứng dậy và bước ra
khỏi phòng thư vụ để mặc cho những con mắt lo lắng đang nhìn anh.
-Trông thái tử có vẻ gầy đi nhiều.
-Ừ,từ hôm ấy đến giờ…
-Thái tử tội nghiệp thật.
Các quan cứ xì xào bàn tán làm Hangeng và Kyuhyun bực mình.
-Im lặng quay trở lại với buổi họp-Hangeng nghiêm giọng.
-Thưa vâng-Các quan lúng túng,ngồi lại vị trí của mình.chẳngkhác gì
Donghae,suốt cả buổi họp,Kyuhyun và Hangeng cứ cố gắng nghe ý kiến của
các quan nhưng thực ra…chẳng có chữ nào lọt vào đầu họ cả.
Bước ra khỏi phodng,Donghae khẽ buông một tiếng thở dài khe khẽ,anh vò
đầu,từ cái hôm ấy đến giờ,về nhà anh chẳng ăn chẳng uống gì cả,đến cả
việc cầm kiếm anh cũng không muốn làm,mệt mỏi,đau đớn nhưng chẳng thể
làm gì được.Anh bước đi trong không gian vắng lặng,anh ước giá như
đừng để mất cô ấy thì bây giờ không gian đâu vắng lặng thế này.Bỗng
một tíeng nói vang lên làm anh chú ý:
-Xử xong con nhỏ đó mình mới thấy khoan khoái thật.
-Ừ,súôt ngày nó cứ vênh mặt với công chúa Park Hanul của tụi mình,ngứa
hết cả mắt.
-Ừ nhưng giờ thì OK cả rồi.
-Gì mà công chúa tóc vàng rồi công chúa băng giá chứ.Thấy chếtlà run
lên cầm cập rồi.
-Mà công nhận công chúa Park Hanul của tụi mình cao tay thật.Xửhết nhị
thái tử phi rồi giờlại đến thái tử phi.
-Mấy bọn nó chắc giờ xuống gặp diêm vương cả rồi.
-Mong thế.
-CÁC CÔ VỪA NÓI CÁI GÌ??-Một giọng nói vang lên khiến cả bọn giật
mình.Chúng quay lại và khiếpsợ khi thấy thái tử bình thường thì cứ như
người mất hồnmà hôm nay trông thật đáng sợ,ánh mắt đổ lửa,người anh
run lên,tay siết chặt.Các cô cứ run sợ như thế cho đến khi một giọng
nói vang lên:
-Họ nói đúng mà.đúng là tôi đã giết người vợ yêu quý của anh cảem vợ
của anh nữa.-Park Hanul bật cười-nhưng mà anh không cóchứng cứ để
chứng minh rằng tôicó tội đâu.Biết chưa hả?
-CÔ…Tôi thật sai lầm khi đã bảo Kyuhyun cưới cô.
-Tuỳ anh,nghĩ sao thì nghĩ,muốn nói gì tôi thì nói chỉ cần anh biết
một điều,Park hanul ta đã ra tay với em vợ và vợ người rồi nên đừng
khóc đừng buồn gì nữa.Hãy sống thật vui vẻ đi.
-CÔ,NHỮNG GÌ CÔ VỪA NÓI LÀ THẬTSAO?-Park Hanul giật mình quay lại khi
nghe thấy giọng nói đó.Nụ cười nửa miệng biến mất hẳn trên môi cô thay
vào đó là sựsợ hãi tột cùng như là cô đang nhìn thấy ma vậy.và trước
mắt côchính là anh,nhị thái tử của đất nước Azura này
-Cô nói lại tôi nghe thử coi-Kyuhyun phẫn nộ nhìn Park Hanul như muôn
ăn tươi nuốt sống cô vậy.Park Hanul run rẩy nhìn anh rồi tự trách mình
tại sao cái mồm lại độc địa thế chứ,giờ mà anh chỉ cần nói một câu bỏ
cô thì coi như công sức mà cô bỏ ra coi như mất hết.Cô lắp bắp:
-Ah,Kyuhyun oppa,sự thật không phải thế đâu!
-IM MIỆNG!ĐỒ RẮN ĐỘC-Kyuhyun nói rồi quay đi,Donghae nhìn Kyuhyun,ánh
mắt anh sáng lên,nụ cười lại trở về trên môi,đoạn anh quay lại nói và
không quên giấu đi niềm vui vừalúc nãy:
-Cô biết tiếp theo sẽ là gì rồi đấy.Sắp xếp hành lí đi,Kyuhyun nó sẽ
quyết định đấy.
Park Hanul đứng như trời trồng,mặt cô ta tái nhợt hoàn toàn.Công cốc
rồi,mọi thứ gần như tan vỡ hết.Đám nô tì cứ rồi rítxin lỗi:
-Xin llõi công chúa,chúng thần không lỡ mồm.
-CÂM MIỆNG CẢ BỌN KHÔNG TAO CHO CHẾT HẾT!!!-Park Hanul quát rồi bỏ
đi.Cô ta chạy đến vườn thượng uyển ngồi,một giọt nướcmắt lăn trên
má,giá như ngày xưa cô không gặp phải chuyện đó thì giờ cô đâu độc ác
và tàn nhẫn thế này chứ,thời gian,cô ghét nó,vì cái thời gian ngu
ngốcchết tiệt mà từ một thiênthần cô đã biến thành ác quỷ rồi đấy.
-Có thế mà cũng khóc,lau nước mắt đi.”BỘP”,một chiếc khăn mặt từ đâu
bay tới lãnh trọn vào mặt cô.Cô ngạc nhiên nhìn cái con người đang
đứng trước mặt mìnhấy:
-Anh…
-Muốn nói gì?lau nước mắt đi đã-Kyuhyun nhìn cô với vẻ lạnh lùng.
-Sao anh lại như thế?Anh sẽ đuổi tôi sao?
-Tất nhiên là có rồi.-Kyuhyun trả lời không chút lưỡng lự.
-Vậy sao?-Park Hanul mỉm cười thất vọng.
-Tuy nhiên…trước khi tôi đuổi cô ra khỏi kinh thành thì cô phải theo
tôi và anh tôi đến Ilu.-hanul ngạc nhiên nhìn anh,trong tim côcó chút
gì đó hối hận…
———————————–o0o——————————
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!-Tiếng hét như muốn
làm thủng màng nhĩ của ai đó vang lên giữatrời đêm tĩnh mịch.
-Sao thế?Seohyun!-Tiffany và thượng cung Choi chạy vào.
-CCCCCCCCCCCCóóóóó……-Seohyun chỉ vào góc tường.
-Có cái gì?Trộm sao!-Tiffany và thượng cung Choi sốt ruột.
-Không phải là một…con chuột.-Cô run lẩy bẩy.
Không gian tĩnh lặng
1 giây
2 giây
3 giây
4 giây
…….
“CỐP”
-A!!!-Seohyun lại kêu lên nhưng không phải vì con chuột mà vì thượng cung Choi.
-Đêm hôm khuya khoắt,người ta đang ngủ ngon lành thế mà cô dám phá
giấc ngủ của người ta sao???-Thượng cung Choi điên tiết lên.
-Ơ,tiểu nữ xin lỗi-Seohyun rối rít cúi đầu.
-Tha cho cô một lần thôi đấy,lần sau mà tái phạm nữa là chết với
tôi.-Thượng cung Choi cảnh cáo rồi quay về phòng.
-Hix-Seohyun mếu máo.
-Tại cậu đấy.Ai bảo cậu chọc tức thượng cung Choi làm gì-Tiffany bật cười.
-Thì đúng là tớ rất sợ chuột mà-Seohyun cúi gằm mặt.
-Thôi,tớ ngủ với cậu,nhỡ có con chuojt nào dám to gan trêu bạn của tớ
thì tớ sẽ đánh nó cho-Tiffany nháy mắt cười.
-Cảm ơn nha!-Seohyun nhìn Tiffany với ánh mắt biết ơn,cò mộtngười bạn
tốt thế còn gì.Cô nhìn ra khung cửa sổ đến bao giờ cô mới có thể tìm
thấy vì sao của anhtrời bầu trời muôn vàn ánh sao đó..
-Lên đường-Tiếng người cưỡi ngựa vang lên,đòa xe chuyển bánh.Park
Hanul cúi gằm mặt,không dám nhìn thẳng vào người con trai đang ngồi
đối diệnvới cô.Chẳng lẽ giờ đây con tim côđã thay đổi,hình như cô sắp
trở lạivới địa vị thiên thần của mình lúc nhỏ thì phải.Cô có một chút
vui mừng nhưng cũng lo ngại không kém.Lấy hết can đảm cô hỏi anh:
-Anh sẽ dduori tôi sau khi tìm được Seohyun và Jessica đúng không?
-Tốt nhất là cô nên im lặng nếu côkhông muốn tôi quẳng cô ra khỏi xe
bây giờ-Kyuhyun cố gắngnói với giọng lịch sự nhất ngay lúc này.
-Hơ,vâng xin lỗi-Hanul xấu hổ nhìnra ngoài.Donghae nhìn em mình rồi
cũng lắc đầu.Hình như định mệnh sẽ mỉm cười với họ…
———————————————-~o~—————————————-
-OA!Ngủ đã quá!-Jessica vươn vaitỉnh dậy.
-Công chúa dậy rồi sao?Mời côngchúa ăn điểm tâm-Sunny bưng đĩa thức ăn
lại cho Jessica.
-Nếu cô đã mời…thì tôi đây nào dám từ chối-Jessica mỉm cười ẩn ýrồi
nhận lấy đĩa từ tay Sunny và ché sạch sành sanh vẻn vẹn trong….3
phút.Đây là một kỉ lục từtrước đến nay có thể chưa ai lập được:hai bái
cơm,một bát canh,một đĩa thịt và một cái bánhmì.Sunny há hốc mồm nhìn
cô.
-Sao thế?-Jessica ngạc nhiên.
-Ngày nào công chúa cũng ăn như thế này sao?
-Ừ thì sao?-Jessica thắc mắc hơn
-Hix,khủng bố quá-Sunny thở dài.
-YA~Nói gì hả?-Jessica phồng má lên.
-Ha ha vậy là tớ có đối thủ rồi-Sunny bật cười
-Sao cơ?
-Nói cho cậu biết nè,tớ là đệ nhấtnữ hoàng Ageyo đấy.Cậu mà đấu với tớ
cậu thua là cái chắc.
-Kệ thế tớ sẽ đấu với người khác.
-Vậy sao?
Tình bạn của họ lại được thắt chặthơn,có lúc nào nó sẽ bị nới lỏng không?
-Đến rồi ah?-Vừa nghe tiếng xe ngựa,Yonghwa đã bước ra:
-Ừ!Cậu sắp phòng chưa đấy?-Kyuhyun bước xuống với dáng vẻ mệt mỏi.
-Rồi!Yên tâm,vào đi,tớ sẽ cho người cất ngựa.-Yong hwa đẩy Kyuhyun vào.
-Cái thằng…-Kyuhyun cằn nhằn.
-Mà có phải cậu bị mất vợ không?-Yonghwa hỏi đùa.
-Này,đừng có cười trên sự đau khổ của người khác chứ.
-Tớ….đã xem ảnh của cô ấy rồi.Cô ấy…đang ở đây-Yonghwa đổi giọng
tức thì,trong anh có chút gì đó hụt hẫng.
-Sao???-Kyuhyunngạc nhiên.
Định mệnh…..nó sẽ đưa anh và côấy trở về với nhau không?Hay làthần
chết sẽ rình cơ hội để cắt đứt sợi dây đó.
Đúng là em
-Sao cơ?Cậu không đùa tớ chứ-Kyuhyun gần như không tin vào tai mình
nữa-Cậu nói lại mình xem!
-Vợ cậu…đang ở đây-Yonghwa nóilại lần nữa,anh chau mày khi nói đến từ “vợ”
-Có chuyện gì sao?Sao cô ấy lại ở đây?-Kyuhyun thắc mắc.
-Thực ra thì…-Yonghwa ngập ngừng-Chuyện dài lắm,lần sau tớ sẽ nói
cho cậu nghe.
-A,Kyuhyun oppa-Sulli từ trong cung chạy ra ôm chầm lấy Kyuhyun khiến
anh và Yonghwa không kịp phản ứng lại.
“CỐC”
-A đau-Sulli kêu lên.
-Em bị điên à?Người ta có vợ rồi đấy!_Yonghwa cốc đầu Sulli khiến cô
ngạc nhiên nhìn Kyuhyun.kyuhyuncũng cười và nói với cô.
-Ừ!Anh có vợ rồi đấy!Cô ấy rất tốtvà xinh đẹp!
-Em có muốn gặp cô ấy không?-Yonghwa hỏi Sulli.
-Kệ chứ!Thôi em vào phòng đây-Sulli nói rồi chạy thẳng vào phòng và
đóng sầm cửa lại.
-Con bé sao thế?-Kyuhyun nhìn hướng Sulli chạy mà hỏi.
-Thực ra,con bé…thích cậu đấy-Yonghwa nói.
-SAO!!??-Cả Kyuhyun,Donghaevà Hanul há hốc mồm.
-Hở??-Kyuhyun quay người lại-Mọingười vào đây từ khi nào thế?
-Em vào thì bọn anh phải được vào chứ!Cấm à.-Donghae nhíu mày.
-À không em không có ý đó,chỉ là..-Kyuhyun biện minh
-Mà thôi vào đúng chủ đề đi.Cô nói xem cô đã đưa Jessica đi
đâu-Donghae quay sang hỏi Hanul.
-Ơ,tôi..-hanul ngập ngừng.
-Nói đi thì để ở đâu tìm lại là đượccó gì mà ấp úng thế-Donghae sốt ruột.
-Xin lỗi anh,ngàn lần xin lỗi anh,thực ra…tôi đã đẩy cô ấy xuống vực
rồi-Hanul cúi đầu.
-CÁI GÌ???-Donghae không còn tin vào tai mình nữa-Cô điên à?Sao giờ
mới nói?Chỗ đó là ở đâu?
-Tôi…tôi…đãđẩy cô ấy xuống vực-Hanul ấp úng.
-Cô..Cô..Cô điên thật rồi,cô chán sống rồi hả?-Donghae điên tiết lên.
-Khoan đã nào,Donghae hyung.Chẳng có gì to tát đâu mà lo thế chứ.-Lời
nói của đứa em trai”iu quý” thật sự như một gáonước lạnh dội vào đầu
Donghae.
-Em cũng theo cái con Hanul đó nữa sao?-Donghae gần như sắp bay cả hồn.
-Có sao đâu-Kyuhyun vẫn điềm tĩnh khiến Donghae lên cơn đau tim 1 lần nữa.
-Cái thằng ..-Donghaeđịnh lại cho Kyuhyun một trận thì Yonghwa ngăn lại.
-Thôi đi,Kyuhyun.cậu định đùa anh cậu đến khi nào thế?
-Hả?Là sao?-Donghae ngơ ngác nhìn Yonghwa và cái con sói đángghét đó.
-Thì trong 100% khả năng Jessicachết là 20% thôi đó-Kyuhyun ranhmãnh nói.
-Hả?Là sao?-Donghae ngơ ngác.Thật sự mà nói bây giờ đầu óc của con cá
này hoạt động siêuchậm luôn.Yonghwa và Kyuhyun lắc đầu cười.
-Ở Ilu chỉ có duy nhất một vực thôi.Mà dưới vực đó lại là biển,rấtmay
là chỗ đó không sâu và cũngrất gần bờ nên khả năng ai đó nhìn thấy
công chúa Jessica là chiếm 80% như Kyuhyun nói ấy.-Yonghwa giải thích.
-Trời ơi-Donghae kêu lên-Kyuhyun,màytrốn ở đâu rồi.Nãy giờ mày làm tau lên cơn đau tim quá.Giờ tau sẽ cho mày lên cơn đau tim đấy.Ra đây ngay.
-Ơ,anh Donghae,Kyuhyunđứng đây nãy giờ mà-yonghwa chỉ chỉ vào cái tên
đang đứng cạnh mình.
-SAO?-Donghae nhìn Kyuhyun.Anhdụi mắt mấy lần mới dám tin,mắt anh dạo
này saothế nhỉ?Mù rồi thìphải.
-Chậc,khổ thân anh tôi.Chưa già mà….-Kyuhyun lắc đầu nhìn Donghae
khiến máu trong ngườicon cá đó sôi sùng sục lên.Anh thét:
-Con sói điên!Đứng lại-Thế là Donghae đuổi Kyuhyun chạy gần như khắp
sân,chỉ Yonghwa và Hanul đứng đó nhìn với một ánh mắt không thể to hơn
được nữa.
Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn bên ngoài thì
trongkia,một người con gái đang âm thầm khóc.Cô khóc nhưng cố không
phát ra tiếng,chờ đợi,chờ đợi anh hết mấy ngày rồi mà cuối cùng khi
gặp lại thì co nhận dược cái gì từanh,chỉ là một câu nói đã làm tan vỡ
trái tim cô
“Ừ!Anh có vợ rồi đấy!Cô ấy rất tốtvà xinh đẹp!”
Âm thầm mà khóc,cô không hề nhận ra rằng người con gái luôn chiếm ngự
trái tim anh lại là cô cung nữ mà cô yêu quý nhất
——————————————-o0o————————————————
-A,Sica,cậu ra đây làm gì thế?-Sunny kêu lên.
-Thì tớ khỏe rồi mà-Jessica nói trong khi cái chân vẫn còn cà nhắc.
-Cậu vô tư quá đấy!Sức khỏe chưađỡ mà đòi ra đây làm gì?Vào nghỉ đi.Tớ
phải vào cung đây.
-Sao?Cậu vào cung ư?Cho tớ đi với,tớ muốn gặp chồng tớ.-Jessicanũng nịu.
-Sao cô nương?Nhớ chồng quá hả?-Sunny liếc Jessica với một nụ cười
không thể gian hơn.
-Thì sao chứ?Cho tớ vào cung đi.Cậu mà cứ viện cớ là tớ chưa khỏe rồi
bắt tớ phải ở nhà thì tớ sẽ tự tử đấy!-Jessica gào lên.
-Haizzzzzzz!Thôi được rồi!Đi nào.-Sunny thở dài chịu thua.
-Hết chịu nổi cậu.Tớ nói thật sao thái tử lại đi lấy một người như cậu
chứ.-Sunny lắc đầu ngán ngẩm.
-YAA……….!Cái cậu này-Jessica hét lên.
—————————-o0o——————————
Khi Kyuhyun đang cố tránh cơn thịnh nộ của ông anh trai thì.
“BỐP”
Kyuhyun va phải một người khiến người đó ngã xuống đất.Anh nhìnlại,là
một cô gái,cô gái có đôi mắt cười rất đẹp.Anh đỡ cô ấy dậy và cúi đàu
xin lỗi:
-Xin