Chấn!’ giọng nói ngọt ngào lạivang lên, Tĩnh Vân lau tay vào khăn tay, thử kêu to. ‘Có thể ăn cơm rồi! Emmang đồ ăn tới phòng ăn, thừa dịp thức ăn đang nóng, anh nhanh đến ăn đi!’
Hắn đứng dậy khỏi cái sô pha mềm mại,đi qua phòng khách được bài trí như ảo mộng, tiến vào bên trong phòng ăn.
Bên trong phòng ăn, bài trí bàn vàghế gỗ, trên bàn có bình hoa, cắm trong đó mấy bông hoa tươi, trên ghế còn kêmột cái nệm êm.
Trên bàn cơm là đồ ăn thơm ngàongạt, nóng nảy, Tĩnh Vân giúp hắn lấy một bát cơm đầy, rồi ngồi cái ghế bêncạnh, cười cười nhìn hắn ăn.
Thịt bò hầm mềm cực kì, vừa vàomiệng đã tan ra, rau cũng xanh biếc trông đến ngon miệng, tận đến khi ăn nhữngmón này, Giang Chấn mới biết, mình đã đói đến thế nào.
‘ Ăn ngon không?’ nàng dường nhưmuốn tranh công hỏi, tuy rằng tay hắn đã ngừng động tác, đoán được thức ăn rấtvừa lòng với hắn, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn trả lời.
Nhưng hắn lại không mở miệng, chỉgật gật đầu, rồi tiếp tục tấn công vào đĩa thức ăn.
Không nghe được đáp án của hắn, TĩnhVân có chút thất vọng, nhưng mà xem hắn ăn ngon lành như vậy, nàng lại thấy rấtvui vẻ.
A, có lẽ, do hắn mệt muốn chết rồi,đợi lát nữa sau khi ăn no, không chừng hắn có khí lực, có thể mở miệng khích lệnàng!
Nàng chống tay lên nâng mặt, đôi mắtẩn dấu ý cười, trong cõi lòng tràn đầy hy vọng, chờ khi hắn ăn xong, miệng cũngkhông rảnh, không ngừng liên miên báo cáo công việc mấy ngày nay.
‘ Bố trí trong phòng khách như thếanh có thích không? Những đồ này, đều là Nhã Đình giúp em chọn đấy!’ nàng dừngmột chút, còn không quên giới thiệu. ‘Nhã Đình là bạn của em, cô ấy rất thíchthiết kế nên vừa nghe em muốn bố trí nhà, cô ấy không nói hai lời, liền đưa emđi khắp nơi mua đồ.’
‘ Nhã Đình nhiệt tình quá, chẳngnhững giúp em chọn đồ, còn giúp em ép giá, tất cả đều mua vừa đẹp vừa rẻ. Còncó a, cái ông bán hàng đó cũng là người tốt lắm nhé, ngày hôm sau bọn em chọnmua xong đồ rồi, ông ý giúp riêng chúng em chuyển tới đây, còn chuyển vào hẳntrong nhà nữa, thế mà không lấy phí vận chuyển cơ!’
Đôi mày rậm nhíu lại, Giang Chấn mởmiệng, từ lúc vào nhà đến giờ đây là câu đầu tiên hắn nói.
‘ Sau này, một mình ở nhà, đừng chongười lạ vào.’
Nói xong sự cao hứng của Tĩnh Vânnhư bị rớt vào bồn nước lạnh, cả người như bông hoa héo rũ, cái đầu nhỏ khổ sởrủ xuống.
‘ Vâng.’ Nàng nhỏ giọng trả lời, ủykhuất cắn môi mềm, làm cho người khác đau lòng cực kỳ.
Giang Chấn ngừng tay lại, mộtlát sau mới bổ sung thêm một câu. ‘Như vậy không an toàn.’
Hóa ra, hắn đang lo lắng cho sự antoàn của nàng!
Vẻ mặt vui mừng quay lại, Tĩnh Vânchỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, khóe miệng không giấu được ý cười.
‘ Dạ.’ nàng lại lên tiếng, mặt ửngđỏ, hạnh phúc gật đầu liên tiếp, tuy rằng đáp án vẫn giống như lúc trước nhưngbiểu tình thì lại khác một trời một vực.
Giang Chấn lặng yên, nàng xê dịchghế lại gần hắn mấy bước, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
‘ Hôm kia nhé, bác Trương cạnh nhàmình gọi em, còn mời em vào nhà bác ấy uống trà, ăn bánh bích quý, bánh bíchquy bác ý làm ngon lắm ý!’ nàng như là nhớ tới chuyện gì đó rất thú vị, nhẹgiọng nở nụ cười. ‘Em kể cho anh nghe, bác Trương đó không biết anh là cảnhsát, bác ấy còn tưởng rằng, anh là lão đại của băng đảng nào đó cơ, tại anh chỉnói thôi không cười, em giải thích cho bác ý, bác ý rất ngượng ngùng, còn rốirít xin lỗi.’
‘ Sau khi em đến, bác Trương còn mờitới thật nhiều người, rồi giới thiệu em với hàng xóm. Các bác ý rất hiền lành,nói chuyện với em, còn tặng em thiệt nhiều rau xanh, với lượng đó phải đủ chochúng ta ăn vài ngày đó.’ nàng chỉ bát canh rau trên bàn sắp bị ăn gần hết.‘Anh đang ăn lá khoai lang, nó là do bác Cố đưa, đằng sau núi nhà bác ý cótrồng một lượng rau lớn, loại rau xanh này, hoàn toàn không sử dụng thuốc hoáhọc đâu!’
Tĩnh Vân càng nói càng cao hứng, cẩnthận kể lại cái mình đã thuộc làu làu, cho hắn biết trong tủ lạnh có bao nhiêuthức ăn dự trữ đều là do hàng xóm nhiệt tình đem tặng.
Giang Chấn yên lặng nghe, không hềnói chen vào.
Kiều thê của tôi- Chương 5 part 2
Hắn mua căn nhà này, chuyển tới ở, đến nay đã gần mười năm. Mười năm liền, hắn chưa bao giờ cùng xuất hiện, nói chuyện với hàng xóm. Thứ nhất là do công tác bận rộn, thứ hai là do hắn đã thói quen ở một chỗ, chẳng muốn giao tiếp với ai cả, càng không học được sống chung với một người là như thế nào.
Vậy mà người phụ nữ bé nhỏ này, mới chuyển đến có vài ngày đã lập tức được sự tín nhiệm của hàng xóm, còn có được không ít ‘ quà gặp mặt’.
Đó chính là ma lực của nàng, có thể tín nhiệm người khác, cũng có thể được người khác tín nhiệm. Kể cả là người trầm tính, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt thanh thuần kia, cùng với nụ cười ngọt ngào của nàng, đều trở nên bất tri bất giác hết, đều vì nàng mà dỡ bỏ bức tường phòng bị --
Đôi mắt thâm u, tĩnh lặng nhìn nàng, trong đó hiện lên một tia ánh sáng cực kì nhỏ bé có vẻ nhu hòa.
Nàng không phát hiện ra, vẫn quay lại đề tài trang trí nhà. ‘A, đúng rồi, từng gian phòng một em đều đều bố trí thỏa đáng hết rồi đấy, chờ anh ăn no, em với anh đi ngắm một chút, để xem anh có thích không.’
Giang Chấn giải quyết xong đồ ăn, đột nhiên cứng đờ người.
Từng gian phòng một?!
Đôi mắt đen nheo lại, hắn chứng thực.
‘ Bao gồm cả cái phòng trên tầng ba bên tay phải à?’ Gian phòng đó là nơi hắn để đồ sưu tầm. Trên tường treo vô số khung gỗ, ở đó trưng bày mã tấu, chuỷ thủ[6"> mà hắn đã kiếm trong nhiều năm, được bày biện rất ngăn nắp, chỉnh chu, chỉ lúc hắn nghỉ ngơi hắn mới đem ra thưởng thức.
Đôi mắt to đen, tròn chớp chớp.
‘ Đúng vậy!’
Người hắn cừng đờ, mở to mắt trừng trừng nhìn nàng hẳn một lúc lâu. Rồi thân hình cao lớn mời rời khỏi bàn ăn, phóng về hướng cầu thang, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy lên tầng ba, mở gian phòng bên tay phải ra, cất bước đi vào coi.
Đăng ten. <Đến chết với cái chị này =)) >
Ngay cả trong gian phòng này, tất cả đều trang trí bằng đăng ten hết!
Kể cả mặt của một kẻ bắt cóc tối tăm nhất, hung ác nhất, hoặc là một kẻ đang mạo hiểm chạy trong mưa bom bão đạn cũng không thể bằng được sắc mặt Giang Chấn bây giờ, đối mặt với cái tường treo những thanh đao yêu dấu của mình, hắn nhịn không được ngâm ra tiếng.
Chỉ thấy trên tường, những khung gỗ đặc chế vẫn còn đó, mã tấu cùng chủy thủ cũng không thiếu cái nào. Nhưng trái ngược với lúc trước, cả phòng lúc nào cũng ánh đao loé sáng, giờ đều bị dải đăng ten, vải mành, vải chắp, che lại hết.
Vũ khí phải làm cho người ta sợ hãi, giờ cứ như một đồ trang sức, bộ đao tinh xảo lại đi so sánh với một giấc mộng hão huyền.
Hắn vươn tay, cầm lấy cái đao chiến đấu mà hắn yêu quý nhất. Đây là cái đao chỉ được trao cho đội hải báo của nước Mỹ thôi, giờ lại bị dây đăng ten phủ lên, chạm vào lớp đăng ten mỏng, mơ hồ có thể cảm nhận được lưỡi đao, nhưng chuôi đao thì bị treo thêm một con búp bê nhỏ, hiển nhiên nó là hình ảnh của nàng được thu nhỏ lại.
Tĩnh Vân cũng đã bước vào phòng, nhìn hắn cầm đao, đứng thẳng bất động, còn vui vui vẻ vẻ nghĩ, có lẽ hắn chưa kịp nhận ra sự giúp ích của nàng mà cảm động.
‘ Em nói cho anh biết nha, cái dao nhỏ này là em giúp anh rửa sạch đấy.’
Giang Chấn chau mày lại, chậm rãi chậm rãi quay đầu, con mắt đen trừng nàng.
‘Rửa sạch?’ hắn ngữ khí mềm mại nhất để hỏi.
Nàng không nghe ra trong giọng nói hiền hoà đó còn giấu tia nguy hiểm vô cùng, gật đầu mạnh.
‘Vâng!’
Hắn quả thực không thể tin được sự tình sẽ phát sinh thế này, tuy rằng đã nhẫn nại cực lực, nhưng gân xanh trên thái dương vẫn không nhịn được, co rút đau đớn.
Thật tốt quá! Cái này, hắn tìm mất bao nhiêu thời gian, mỗi cái đều phải thoa dầu lên để giữ được độ sắc, vậy mà số đao nhỏ hắn sưu tầm nhiều năm này lại bị nàng đem ra cọ rửa hết, chỉ sợ rửa xong tất cả đều han gỉ mất!
Tĩnh Vân mở to mắt nhìn, chăm chú vào thần thái của hắn, rồi mới từ từ phát hiện ra, hắn nắm chặt con búp bê ở chuôi đao, lông mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm uất giận, giống như -- giống như -- giống như không phải ở cảm động nha --
‘ A Chấn, anh làm sao vậy?’ nàng đến gần hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên. ‘Anh không thích con búp bê em treo à? Thế thì, em đổi con khác tốt hơn nhé.’ nàng cong đôi môi đỏ mọng, cởi tiểu Tĩnh Vân xuống, thay tiểu Giang Chấn vào.
Búp bê tinh tế, vừa giống người thật vừa rất đẹp, lại còn cùng với người thật biểu tình giống nhau như đúc.
Giang Chấn nhỏ, Giang Chấn lớn đều đồng thời trừng nàng.
Tĩnh Vân giữ lấy ngực, thoáng lui về phía sau từng bước một, chịu đả kích lớn hỏi: ‘Chẳng lẽ, anh cũng không thích nó à?’ đôi môi nhỏ phát run, mắt nàng cũng đỏ ửng, ngập nước, cứ như chỉ cần hắn gật đầu một cái là rơi xuống luôn.
Làm sao hắn có thể thích cho được?!
Giang Chấn siết nhanh hàm răng lại, phải dùng hết khả năng kiềm chế của mình cộng với sự nhẫn nại đến kiệt lực, mới có thể cố gắng nuốt hết ý định vọt lên, tới bên nàng hò hét vào bụng.
Hắn chính là người đồng ý cho nàng đi mua đồ, đáp ứng cho nàng thay đổi bố trí trong nhà ‘một chút’, nhưng nàng lại dùng đăng ten cùng vải bông, bao phủ nhà của hắn, đem phòng bố trí vật tâm đắc của hắn trang trí như là phòng triển lãm của một đứa trẻ vậy.
Đối mặt với sự ‘thay đổi’ lớn như vậy, ngực Giang Chấn bốc lên, chứa đầy cảm xúc bất mãn. Đổi là một người bình thường thì hắn đã sớm phẫn nộ rít gào, lật cả nóc nhà người đó lên rồi.
Nhưng mà, nhìn thấy Tĩnh Vân cắn môi, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ đau khổ khóc, cảm xúc bất mãn này lại từng giọt từng giọt rút đi, thay thế bằng một cảm xúc trước nay chưa từng có, cứ như là hắn làm điều ác vậy.
Nàng đang có bầu, lại vừa mới gả tới đây, đã bị hắn ném một mình cô đơn vào nơi hoàn toàn lạ lẫm. Năm ngày tới giờ, nàng làm hết việc đông việc tây, thay đổi toàn bộ bố trí trong ngoài các phòng, một số phòng còn đỡ hiu quạnh hẳn.
Đối mặt với một phụ nữ đang mang thai, nhất là người mang thai đứa con của hắn, hắn không thể dữ, không thể mắng, đương nhiên lại càng không thể đánh rồi.
Chuyện tới nước này, Giang Chấn chỉ còn một cách lựa chọn.
Bàn tay to lớn, ngăm đen đặt cái đao nhỏ lại trên bàn. Rồi hắn nhanh chóng vươn tay ra giữ hai bả vai mảnh khảnh của nàng, bá đạo kéo vào lòng, cúi đầu hôn trụ lấy đôi môi mềm đỏ mọng.
Đột nhiên bị hôn, Tĩnh Vân cứng người sửng sốt một lúc lâu. Nhưng nụ hôn của hắn xâm nhập vào sâu trong nàng làm cho dục hỏa bốc lên, nàng run rẩy đáp lại, hai mắt như mờ sương, không phải là do khóc, mà là do hắn dấy lên kích tình trong nàng.
Đôi môi nóng bỏng chà xát, dây dưa với cái lưỡi non mềm của nàng, vừa bá đạo, vừa nhẹ nhàng.
Nàng nhẹ ngâm ra tiếng, lông mi như cánh của hồ điệp run run cảm giác được bàn tay to của hắn đang luồn xuống dưới áo nàng, dùng ngón tay dài thô ráp, chà lên nụ hoa mềm mại trên ngực nàng.
Bởi vì mang thai, thân thể của nàng càng mẫn cảm hơn so với lúc trước, cử chỉ nhẹ nhàng âu yếm này làm cho toàn thân nàng như nhũn ra, dựa vào trước ngực hắn thở dốc không thôi.
‘Chờ, chờ một chút......’ nàng yêu kiều, giãy dụa mở miệng. ‘Mm...... anh, anh còn chưa tắm mà......’ trong lúc ý loạn tình mê, nàng vẫn cố kiếm một cái lý do để tranh thủ tạm ngưng hình phạt hắn thi hành với nàng.
Giang Chấn đáp lại, một phen ôm lấy nàng.
‘ A!’ nàng thở nhẹ một tiếng, theo bản năng vươn hai tay ra, vòng trụ lấy cổ hắn.
Hắn bước đi vững vàng, nàng nhẹ như lông chim vậy. Hai bàn tay rắn chắc, vững chãi ôm nàng xuống lầu, đi vào phòng tắm.
Ngày kết hôn, Giang Chấn không ôm nàng vào cửa, nàng đã cảm thấy có chút tiếc nuối. Nay, hắn ôm nàng vào phòng tắm thì nàng lại xấu hổ đến mức mặt nóng hồng. Trong lòng nàng cảm thấy rất vui, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được một chút hạnh phúc của tân nương.
Vòi sen phun xuống những giọt nước ấm áp. Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước.
Nàng thở gấp liên tục, cơ hồ không chịu nổi nụ hôn nồng nhiệt cùng âu yếm của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn làm nước càng lúc càng nóng. Hắn dùng cả hai tay cởi quần áo vốn đã bị nước thấm vào, gần như trong suốt của nàng để lộ ra vùng thân thể trắng trẻo mềm mại đang run rẩy trước ánh mắt nóng rực của hắn.
Hắn dùng một tay khoá chặt hai cổ tay nàng lại, nhẹ nhàng đặt trên tường, thân hình trần trụi tráng kiện kề sát lại, rất hiệu nghiệm để ngăn sự chống cự e thẹn của nàng.
Rồi ngay trong làn nước ấm áp đó, hắn cắn nhẹ nàng, hôn nồng nhiệt nàng, âu yếm nàng, thẳng đến khi nàng rên tiếng cầu khẩn, hắn mới bá đạo mà ôn nhu yêu nàng ......
Một dòng nước lạnh chảy qua nơi này, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh.
Tĩnh Vân làm theo lời dặn của bác sĩ, mặc áo khoác bên ngoài, thời gian mang thai ngực phải được giữ ấm đặc biệt. Nàng kéo túi vải lại, ngồi trên xe buýt, nhìn quang cảnh mùa đông lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Đi xe buýt xóc, mấy lần dịch vị dạ dày nàng trào lên. Nàng toát mồ hôi, cố gắng hết sức nhẫn nại, không để người bên cạnh bị phiền.
Trên cả đoạn đường, tuy thân thể nàng khó chịu nhưng trong lòng nàng vẫn thầm hy vọng, xe buýt có thể dừng lại lâu một chút, đừng vừa mới đến bến đã vội đi luôn.
Sau hai tuần kết hôn, nàng cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, đi nói cho chị cả biết, nàng đã kết hôn với Giang Chấn.
Chị em đã ở với nhau nhiều năm, nàng quá rõ tính tình nóng nảy của chị cả, biết chị cả có thể ‘Sốt ruột hộ em’ thế nào, Giang Chấn dám ‘ăn cơm trước kẻng’ chị cả nhất định rất giận dữ, nếu không ầm ĩ với Giang Chấn một trận lớn thì cũng phải đổ một xô máu chó lên đầu hắn.
Vì tránh xung đột trước khi kết hôn, nàng đặc biệt năn nỉ cha mẹ, đừng nói cho chị cả vội, đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi, nàng sẽ tự đi nói.
Đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi --
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ- tiếng thở dài lặng lẽ bật ra khỏi môi.
Nàng công nhận nhà của Giang Chấn đã được sắp xếp thoả đáng. Nhưng không biết vì sao, trong lòng của nàng vẫn có chút cảm giác mất mát mà không thể nói rõ là thiếu cái gì.
Lại nói, cuộc sống hôn nhân của nàng thật sự rất yên bình, mới cưới được hai tuần, nhưng mọi thứ đã đi vào nền nếp.
Công việc của Giang Chấn bề bộn, đi bắt tội phạm ngẫu nhiên thì tan ca sớm, hoặc là được nghỉ ở nhà nhưng thật sự hắn rất ít lời, nàng thì nói không ngừng, hắn đôi lúc mới trả lời nàng được một, hai câu. Chỉ khi ở trên giường, hai người triền miên hết sức, nàng mới có thể cảm giác được, hắn kiềm chế được cảm xúc......
Hôn nhân là thế sao?
Hôn nhân chính là thế sao?
Hôn nhân của Giang Chấn và nàng khác so với cha mẹ nàng. Nàng đương nhiên hiểu được, mỗi đôi vợ chồng đều có những hình