thức ở chung khác nhau, nhưng nó không đáng là mấy.
Bởi vì công việc của hắn cực bề bộn, thời gian hai người ở chung rất ít, những lời nói với nhau rất ít ỏi. Nàng rất muốn hiểu hắn một chút, tiếp cận hắn một chút, nhưng trong lúc đó hai người lại như bị ngăn cách bởi một bức tường, dù cho thân kề sát thân thiết nhưng vẫn không có cách nào để tâm thông hiểu nhau ......
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ">
Nhất là mấy ngày nay, tình trạng nôn nghén của nàng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mỗi ngày đều choáng váng, tay chân như nhũn ra. Lúc nàng khó chịu nhất thì Giang Chấn vẫn vùi đầu vào công việc, vài ngày liên tiếp chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nếu nàng nôn đến mức xỉu đi, hoặc là không cẩn thận té ngã, hắn có đủ tài để phát hiện ra nàng đang ở đâu không? Hắn có lo lắng không, có bối rối không?
Đủ loại suy nghĩ miên man trong đầu nàng, thay phiên nhau luôn chuyển. Đến lúc nàng hồi phục tinh thần, mới phát hiện được mình đã đi quá bến!
Tĩnh Vân đợi cho gió lạnh lặng bớt, mới chuẩn bị nhấn đèn. Lần này, nàng không dám phân tâm như lần trước, chờ xe buýt đến bến, liền xuống xe.
Bến xe này nằm ở trước khu cao cấp ở vùng ngoại thành, nhà nào cũng là biệt thự lớn, có tuần tra ngày đêm đúng giờ giấc, chẳng những không phải lo an toàn mà cuộc sống lại vô cùng tốt đẹp.
Nàng đi trong gió lạnh, lòng không ngừng tự nói cho chính mình, không được nhớ tới Giang Chấn, nếu nàng nhớ, thì làm sao nàng dám nói cho chị cả biết, nàng đã kết hôn ; Lại làm sao nói cho chị cả biết, cuộc sống của nàng rất khá, rất hạnh phúc, rất khoái nhạc......
Vài phút sau, Tĩnh Vân đứng trước một ngôi nhà lớn, liên tục hít sâu.
Thẳng đến khi dũng khí kiếm được kha khá, nàng mới đẩy cửa sắt ra, đi tới trước cửa lớn, ấn cái chuông bên cạnh.
“Đến đây đến đây!’ giọng của chị cả từ phía trong cửa truyền ra.
Hô, xem ra, nàng chọn ngày không sai, theo cái giọng vừa nghe, tâm tình chị cả hôm nay có vẻ tốt lắm.
Phượng Đình mặt mày hớn hở mở cửa, nhiệt độ trong, ngoài chênh lệch làm hai vai nàng run lên.
Nhìn thấy chị cả nháy mắt, dũng khí Tĩnh Vân vất vả lắm mới kiếm được lập tức như tấm vải bị thổi bay qua chín cái thành.
‘Chị à, ách, là em –’ nàng nhỏ giọng nói, không tự chủ được run run, thậm chí còn co rúm lại từng bước rút lui.
‘Tĩnh Vân à, sao em lại tới đây?’ Phượng Đình vừa hỏi, vừa mặc cái áo khoác nhung mỏng bên cạnh cửa vào.
‘Chị, em...... Em......’ nàng cắn môi, mấy lần muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào. Mấy câu đọc thuộc trong đầu lúc trước, khi gặp mặt chị cả, đều quên hết sạch.
‘Làm sao vậy? Mẹ hầm canh gà, bảo em mang lại đây sao?’ chị cả hỏi, thuận tay bắt nhét di động vào túi trước.
‘Không phải.’ nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên, bắt gặp ánh mắt của chị cả, lập tức lại giống một con thỏ nhát gan, lùi về phía sau. ‘Cái kia...... chị à, em có việc muốn nói cho chị .....’
‘Ừ?’
‘Em......’
‘ Làm sao vậy?’
‘Em...... Em......’ Tĩnh Vân đã ‘em’ hơn nửa ngày mà vẫn không nói được câu hoàn chỉnh.
Ngay lúc đó, ở phía sau nàng, một tiếng nói mềm ngọt đến phát ngán truyền tới. ‘Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lệ Công không?’
Hai chị em đồng thời quay lại nhìn, phát hiện ra một mỹ nhân nước ngoài, không biết đã đi vào cửa từ lúc nào, vẻ mặt tươi cười nhìn các nàng.
Phượng Đình trầm mặt xuống, sắc mặt vui vẻ lúc trước đã biến sắc, trực giác biết được, đối phương là ‘vũ khí bí mật’ của FBI phái tới để dụ dỗ chồng của nàng.
‘Nè, không cần hao tâm uổng phí, tôi nói cho cô biết, loại xiếc này vô dụng thôi, chồng của tôi sẽ không mắc mưu đâu.’ nàng thận trọng đưa ra lời cảnh cáo, tuyên bố ‘quyền sở hữu’ của mình.
‘Ha, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải đến tìm Lệ đội trưởng.’ Lông mi dài đẹp khẽ chớp. ‘Tôi tới tìm cô.’ Mỹ nhân nước ngoài thản nhiên cười.
‘ Tìm tôi?’ Trong mắt Phượng Đình hiện lên một tia hoang mang.
‘Đúng vậy.’ Mỹ nhân cười làm cho người khác nghi hoặc. ‘Chính xác thì tôi chỉ định mời Lệ phu nhân đi làm khách thôi, nhưng nếu vị tiểu thư này cũng trùng hợp ở đây thì đành phải mời hai vị nhận lời mời chiêu đãi của tôi thôi.’
‘Vẫn chỉ một câu thôi, cô không cần phải hao tâm uổng phí.’ Phượng Đình mặt lạnh, liên tục xua tay, không chút lo lắng cự tuyệt. ‘Nhân viên làm cho nhà nước thì không thể lén nhận chiêu đãi được.’
‘Ấy, xin đừng cự tuyệt tôi nhanh vậy.’ Nàng ta dùng âm thanh mềm mại nói.
Tĩnh Vân đứng một bên, mắt không biết làm sao lại nháy, trong lòng tự nhiên hiện lên một tia dự cảm xấu. Nàng vừa định mở miệng, nhắc nhở chị cả cẩn thận một chút thì chị cả đã không để ý tới đối phương nữa, đẩy nàng ta ra ngoài.
Đang đẩy, chị cả còn không quên mở miệng nhắc lại lời cự tuyệt.
‘ Tôi đã nói rồi, không có khả năng –’ vài giây tiếp theo, tay của chị cả ở trên lưng nàng ta cứng lại. ‘Làm cái quỷ gì vậy?!’
Câu chất vấn tức giận này làm Tĩnh Vân tò mò quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy, mỹ nhân nước ngoài đang chĩa súng vào các nàng. Mà cửa ở phía ngoài, cũng xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen, ánh mắt gian tà nhuốm đầy sát khí, làm cho người ta không rét mà run.
Chị cả nhanh chóng đem nàng kéo ra phía sau, giống như mỗi lần trước, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, chị sẽ dùng thân mình che chở cho nàng.
‘ Các người là ai?’
Mỹ nhân nước ngoài vừa cười, Tĩnh Vân nhìn thấy, không tự chủ được run run, cảm thấy nụ cười tươi kia đáng sợ như rắn rết vậy.
‘Tôi rất kiên trì, mời hai vị đi theo tôi một chuyến.’ Mỹ nhân nước ngoài nghếch đầu một cái, ý bảo hai người đàn ông mặc áo đen ngoài cửa xông lên. ‘Bịt mắt bọn họ vào.’
Tĩnh Vân sợ tới mức mặt trắng bệch, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng lại không muốn bỏ lại chị cả, lại càng sợ mình trốn không đủ nhanh, đến lúc đó nói không chừng có thể té ngã, hoặc làm đám người này sinh ý giết người. Nàng có thể không để ý tới bản thân mình, nhưng không thể không để ý tới sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nàng được.
Không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Một miếng vải đen bịt mắt nàng lại, cả thế giới của nàng lâm vào bóng đêm.
Trong vòng hai mươi tư giờ, nàng đã được cứu trở về.
Đêm khuya nhân tĩnh, ánh trăng lenlỏi vào nhà, rọi xuống khuôn mặt nhỏ hình trái xoan ở trên giường, làm nó càngthêm vẻ tái nhợt.
Giang Chấn ngồi cạnh giường, sắc mặtu trầm, con ngươi đen chăm chú cả đêm chưa từng rời khỏi Tĩnh Vân đang ngủ say.
Cho dù nàng đã bình yên vô sự, chodù nàng đã trờ về nhà, cho dù nàng đã từng trải qua sợ hãi cùng với kinh hoảng,nhưng khi ở bên hắn vẫn chìm vào được giấc ngủ, trong lòng hắn phẫn nộ khôngngừng.
Sau khi biết được tin Tĩnh Vân bịbắt cóc, có một thứ cảm xúc gì đó cứ quanh quẩn trong ngực hắn, thủy chung nấnná không đi. Hắn nôn nóng, hắn phiền muộn, hắn lo lắng cho an toàn của nàng --
Thứ cảm xúc như vậy, đối với GiangChấn mà nói rất xa lạ.
Hắn là cô nhi.
Hắn luôn chỉ ăn một mình, ngủ mộtmình, một mình độc lai độc vãng. Cho đến khi hắn gặp Lệ Đại Công, một người đànông cương nghị, chất phác và người nhà của hắn, được song thân Lệ gia quan tâmcổ vũ, hắn mới dần dần buông vỏ bọc xuống, làm mất đi vẻ hung dữ thời thơ trẻ,đi đường hoàng trên con đường chân chính.
Trước khi gặp Tĩnh Vân, hắn căn bảnkhông cần phải lo lắng cho bất cứ kẻ nào.
Tuy rằng, Tĩnh Vân lọt vào bàn tayđẫm máu của bọn Mã Lỵ, bị giam nhốt chưa đến một ngày nhưng mà chỉ cần nghĩ đếntrong khoảng thời gian đó, nàng bị nhốt trong căn hầm tối tăm, sợ tới mức rơilệ đã làm cho hắn cảm thấy không thể chịu đựng được.
Khó có thể tưởng tượng được, nàngchống đỡ qua bằng cách nào. So với chị cả mạnh mẽ, dũng cảm của nàng thì nàngmảnh mai, yếu đuối như một đoá hoa nhỏ.
Hắn kiên trì ôm nàng về, ôm nàng vàonhà, ôm nàng tiến vào phòng tắm.
Tĩnh Vân không ngừng cam đoan, mìnhkhông bị thương. Nhưng đôi bàn tay to này vẫn vô cùng kiên trì như cũ, cởi từngcái quần cái áo trên người nàng.
Mắt thấy kháng nghị không được, nàngđành thẹn thùng ngồi trong bồn tắm lớn, ngoan ngoãn đón nhận chăm sóc của hắn,để hắn tùy ý giúp nàng rửa sạch từng tấc da thịt một, kiểm tra thật sự nàng cóbị thương hay không.
Đôi mắt đen u ám, quét ánh nhìn lêncánh tay nàng, thấy đằng sau vai phải nàng có vết máu thâm lại, trong mắt hắnbỗng dưng hiện lên tia lửa giận.
Nàng bị thương!
Vết sưng đỏ cùng với vết thâm ở trênda thịt mềm mại trắng nõn của nàng có thể làm cho người khác thấy ghê người.
Nàng ngồi trong bồn tắm, giật lấycái khăn tắm bằng bông, bận bịu che lấp xuân quang trước ngực và giữa hai chân.Ngón tay dài ngăm đen, lại nhẹ nhàng mơn trớn vai phải của nàng, lưu luyến ởchỗ bị thương không đi.
“Đau không?” hắn hỏi.
Tĩnh Vân rũ mắt xuống, cái đầu nhỏlắc lắc, trong mắt xuất hiện tầng nước mỏng. Tuy rằng lúc này nàng đã bình an,nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện lúc trước bị bắt cóc, nàng vẫn thấy sợ hãi.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, cùngvới lệ quang trong mắt, Giang Chấn mím môi mỏng, không mở miệng.
Hắn dùng khăn mặt mềm mại, ở trongbồn tắm lớn ấm áp, giúp nàng rửa sạch tro bụi trên người, lại còn giúp nàng laukhô thân thể, sấy tóc, xong xuôi mới ôm nàng lên giường.
Cái mệt phá bĩnhTĩnh Vân, như cứ nhưdo có Giang Chấn bên cạnh nên nàng vừa đặt mình xuống liền ngủ ngay.
Mà hắn, trong cơ thể như lưu lạichất adrenalin, toàn thân cứng chặt, đến giờ vẫn khó có thể đi vào giấc ngủđược, chỉ có thể ngồi bên giường, nhìn nàng, nắm tay nàng......
Thê tử của hắn.
Nàng là thê tử của hắn, hắn phảichiếu cố nàng, bảo hộ nàng. Nhưng mà, hắn đã không hoàn thành được trách nhiệmđó, làm cho phần tử khủng bố kia có khả năng bắt cóc nàng.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lầnđầu tiên hắn có cảm xúc phẫn nộ, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, hắn không thểkhông thừa nhận, người phụ nữ nhỏ bé này có thể làm hắn mất bình tĩnh. Hắn cũngphải tự nhắc nhở mình bây giờ đã không còn độc lai độc vãng, an nguy của ngườiphụ bé nhỏ này từ nay về sau là trách nhiệm của hắn.
Con ngươi đen sâu thẳm, chăm chúnhìn Tĩnh Vân trên giường, ánh mắt không đè nén được, phát ra tia lo lắng.
Nàng nằm ở trên giường mỏng manh yếuđuối.
Ngoài cửa sổ gió lạnh lại nổi lên,làm tung bức rèm đăng ten ở cửa sổ. Trong cơn ngủ say, tác động của cái lạnhlàm nàng không tự giác được hơi co rúm lại.
Giang Chấn trong đêm đen đứng dậy,đóng cửa sổ.
Rồi đi trở về bên giường, hắn cởiáo, nằm xuống bên cạnh nàng.
Hơi thở ấm áp, xua tan khí lạnh banđêm. Nhiệt độ đó, mùi hương đó, đều là thứ quen thuộc nhất đối với nàng, cho dùđang ở trong mơ nó vẫn làm nàng quyến luyến không thôi.
Như cảm giác được thân thể ấm áp củahắn, nàng vô thức rúc vào gần hắn, thân hình nhỏ bé cọ xát lấy hắn, chọn đượctư thế thoải mái nhất mới cam lòng thở dài.
Đầu nàng gối trên vai hắn, hơi thởmỏng manh như là một ngón tay vô hình, phe phẩy chạm vào bên gáy hắn. Một bàntay nhỏ bé mềm mại non nớt đặt ở trên giữa bụng và ngực hắn, cả cái chân trắngnõn cũng kề sát bắp chân của hắn, bộ dạng của nàng quả thực rất giống một conmèo con đáng yêu, đang làm nũng.
Có lẽ, nhiệt độ cơ thể hắn hơi caonên mỗi đêm đi ngủ, một bên nàng chơi cờ với chu công, một bên lăn vào lònghắn, đến lúc đó nàng mới vừa lòng không cọ xát nữa, ngoan ngoãn ngủ tới tậnhừng đông.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ">
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của nàngtrắng như tuyết, hắn vươn tay, mơn trớn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, bàn tayto chạm vào vai nàng, vuốt ve những khối máu bầm trên cánh tay trái.
Không khí trong phổi không tự giácđược co rút nhanh, ánh mắt Giang Chấn sâu thẳm, trong đó như chiếu lên tiaquyết tâm sắt đá.
Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng bịthương.
Tĩnh Vân mang thai, thật là một điềungoài ý muốn. Cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa nghĩ là mình sẽ chung sống vớimột phụ nữ, càng không nghĩ tới sẽ kết hôn sinh con. Nhưng sự tình xảy ra, chỉtrong vòng khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng đã trở thành thê tử của hắn.
Trong lúc vô thức, nàng đã tiếp cậnhắn, gần đến nội tâm hắn, một nơi mà chưa có người nào chạm đến, một nơi mà hắnchưa từng chia sẻ cùng với bất kì người nào.
Với hắn mà nói, nàng đã biến thànhmột người quan trọng, một phần thân thể của hắn......
‘ A Chấn, hôm nay anh không phải đi làm à?’
‘ Tôi nghỉ.’
‘ Thật vậy?’
‘Ừ’
Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách,Tĩnh Vân quăng cái chân nhỏ,chạy đến bên người trượng phu, cười đến mức mặt màyhớn hở. ‘Vậy hôm nay anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn.’
‘ Tùy.’
Giang Chấn cúi đầu đọc báo, cũngkhông ngẩng đầu đáp trả một câu.
Nàng cũng không có ý định bỏ qua, cốý muốn hỏi ra bằng được đáp án. “Vậy anh thích cà ri gà à?’
‘Ừ’
‘Thế thịt bò nấu rau cải đượckhông?’ phát hiện trượng phu quen miệng, nàng chu miệng ra hỏi.
‘Ừ’
‘ Thế ăn cá sống nhé?’ nàng nheo mắtlại.
‘Ừ’
Nàng chống hai tay vào eo, nhìn vàongười đang chuyên tâm xem báo, căn bản không chú ý nghe nàng nói chuyện. ‘AChấn, hay là làm ba bát thịt chuột cho anh ăn nhé?’ nàng cười ngọt ngào hỏi.
Đáp án giống y như trước.
‘Ừ’
Được!
Hắn muốn ăn chuột chứ gì? Nàng đilàm thịt chuột!
Tĩnh Vân tức giận đến mức hai máphồng lên, đi dép vào, đứng dậy định ra khỏi cửa.
Bỗng dưng, Giang Chấn đột nhiên vươntay, kéo nàng trở về, cái mông nhỏ liền rơi vào đùi của hắn.
‘ Buông, em muốn đi mua một conchuột thật lớn về làm thành ba bát cho anh ăn!’ nàng tức giận nói, má phồnglên như đang bị nhồi hạt dưa Thiên Trúc vào, nói đáng yêu cũng có nhiều điểmđáng yêu.
Nhìn thấy biểu tình của nàng, khoémiệng Giang Chấn khẽ nhếch lên.
Phát hiện hắn vẫn chưa biết đườngtỉnh lại, Tĩnh Vân càng giận.
‘ Anh thích ăn ba bát thịt chuột chứgì? Không thành vấn đề, em đi hỏi bà Lưu, bà ấy hay bán đồ ăn, chắc chắn sẽ biếtchỗ nào bán một con chuột đại phì!’ nàng thúc vào ngực hắn, mặt nhăn, mũi thởphì nói, giãy dụa muốn xuống khỏi đùi hắn.
Lực giữ trên lưng nàng đột nhiêntăng vài phần, ngăn không cho nàng cựa quậy.
‘Tôi không thích ăn chuột.’
Nàng vẫn mặc kệ hắn có thích haykhông, quyết tâm muốn đi làm mấy lạng thịt chuột mang tới, cương quyết bức hắnăn. Nàng vươn tay, còn muốn đẩy hắn ra, không ngờ phát hiện, hắn đã cúi đầuxuống, gần chạm tới môi hồng của nàng.
A, hắn lại muốn dùng nụ hôn nồngnhiệt để làm nàng mất chú ý!
Chiêu này thực hèn hạ, nhưng đángbuồn là nó vô cùng hữu hiệu đối với nàng.
Đến trang: