watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 10/06/14 13:20:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1484 Views

không phải nói em không quan trọng mà là quá quan trọng, đối với anh mà nói em chính là không khí cho anh hít thở mỗi ngày, anh không thể tưởng tượng được nếu cuộc sống không có em thì sẽ như thế nào. Giấy nhớ tiện lợi, không nhất định là sẽ dùng xong sẽ vất đi, mỗi tấm giấy nhớ tiện lợi đều có thể thay thế cho tấm lòng, sự quan tâm bởi vì khi chúng ta quan tâm yêu quý một ai đó, thì chúng ta mới dùng giấy nhớ tiện lợi để nhắn nhủ họ. Trước đây em thường dùng giấy nhớ tiện lợi để nhắn cho anh, nói anh không nên làm việc quá khuya, nói anh nên mặc quần áo ấm, em còn nhớ không?”

Hân Di lặng người lắng nghe anh nói, từ trước cô chưa bao giờ nghĩ nó còn ý nghĩa như thế, cô luôn ghét bản thân mình giống như giấy nhớ tiện lợi, nhưng anh lại nói với cô đó là vì tình yêu.

“Lúc đó anh thực sự cảm thấy hạnh phúc, có thể em không biết, thực ra… anh là một người rất sợ cô đơn. Lúc đó Anna không ở bên cạnh anh, thậm chí rất ít khi liên lạc với anh, nhưng em lại quan tâm đến anh theo một cách của riêng em. Đơn giản, ngốc nghếch, khi ở bên em, anh cảm thấy rất vui vẻ, anh thích nụ cười của em, thích tư thế ngủ co quắp của em.” Đột nhiên anh cười. “Khi em ngủ rất… không đẹp, em có biết không?”

Đúng đấy là cô ngủ không đẹp đấy, thì sao chứ? Hân Di đỏ bừng hai má, trong lồng ngực cảm giác ngọt ngào đang dâng lên.

“Lần này hãy để anh là giấy nhớ tiện lợi của em nhé, để anh làm chàng trai giấy nhớ tiện lợi của em, em muốn làm gì chỉ cần nói với anh, anh đều làm vì em, được không?” Anh dịu dàng nói.

Cô run rẩy, trái tim không ngừng rung lên, không ngừng rộn rã, cô nhìn xung quanh, nhìn từng tác phẩm của mình đang lấp lánh dưới ánh đèn, đột nhiên cô nhận ra, hóa ra khi làm những tác phẩm này, người cô nhớ đến đều là anh.

Luôn luôn là anh.

Âm thanh phát ra bỗng ngừng lại. Ở cửa phòng dần dần xuất hiện một bóng dài, là Tồn Hy, anh đang nhìn cô, gương mặt anh đã tái nhợt đi.

“Hân Di.” Anh khẽ gọi tên cô, còn cô cảm thấy tim mình hình như đã vỡ ra.

Tại sao đối với cô anh luôn có một sức hút không thể dùng lời nói để diễn tả được? Tại sao cô không thể từ chối được anh?

“Hân Di.” Anh lại gọi tên cô một lần nữa, tiếng gọi của anh chan chứa tình yêu trong đó, anh đang đi về phía cô.

Cô quay lại, chờ đợi anh nói hết câu, thế nhưng anh không nói nữa, khó khăn lắm anh mới cười được rồi chầm chậm đưa tay ra.

Cô nghĩ rằng anh muốn ôm cô thế nhưng không ngờ cả người anh đổ gục về phía trước.

Cô vội vàng lao đến đỡ anh dậy: “Sao thế? Tồn Hy, anh không sao chứ?”

Anh không trả lời, cả người anh run rẩy trong lòng cô.
Bác sĩ nói anh bị sốt, còn bị chuyển thành viêm phổi nhẹ, phải chuyển vào phòng theo dõi.

“Sao mà bị viêm phổi cơ chứ? Anh làm sao lại không biết tự chăm sóc bản thân cơ chứ?” Hân Di vừa tức giận vừa đau lòng.

“Bà nghĩ là do nó quá mệt thôi. Mấy hôm nay nó không ngủ, buổi tối lại ra ngoài đi hóng gió, chắc là do cơ thể không chịu được.” Bà Trân Châu thở dài.

“Tại sao lại không ngủ chứ?”

“Bởi vì cháu chứ sao!” Bà Trân Châu thở dài lần nữa.

“Sao lại vì cháu?” Hân Di giật mình.

“Mấy hôm nay nó đều bận chuẩn bị cho triển lãm này, ban ngày thì đến công ty làm việc, không tách đôi bản thân ra được nên nó liền làm việc thông đêm luôn, bà thấy nó cặm cụi vẽ tranh trong phòng khách, không vừa ý là lại ném đi, thùng rác đều đầy cả lên rồi, nói nó nghỉ ngơi thì nó không nghe.”

“Sao anh ấy… lại ngốc thế chứ?” Nghĩ đến cảnh Tồn Hy không ăn không ngủ mà cặm cụi vẽ tranh, Hân Di lại thấy cay xè mắt, cổ họng nghẹn đắng lại.

“Đồ ngốc, trước đây anh luôn mắng cháu là đồ ngốc, anh ấy mới là đồ ngốc.”

Anh mới là đồ ngốc, một tên ngốc nghếch vì tình yêu, còn cô thì lại luôn dày vò anh, bây giờ nghĩ lại cô thấy hối hận quá, hận bản thân mình quá cố chấp.

Hân Di ngồi bên phòng bệnh, nắm chặt lấy tay anh. “Anh nghe đây, đồ ngốc, lần này là do em lựa chọn, em quyết định tiếp tục yêu anh, quyết định sẽ ở bên anh, anh có nghe thấy không?” Cô cười trong nước mắt: “Vì thế, anh phải nhanh chóng khỏe lại nhé, sau này không cho anh làm em lo lắng như thế nữa.”

Ba hôm sau Tồn Hy xuất viện, hai người cùng về nhà, cả hai cùng hạnh phúc trên chiếc giường tình yêu, những gì đã bị bỏ lỡ, họ sẽ bù đắp lại cho nhau trong tương lai.

Tồn Hy hỏi Hân Di rất nhiều về quá trình cô học làm gốm, anh thay cô vui sướng rồi thay cô đau lòng:
“Cho dù thế nào đi nữa, em cũng đã vượt qua rồi, những tác phẩm của em cũng đã nhận được sự khẳng định rồi mà.”

“Vậy em phải cảm ơn Dylan rồi, anh ấy luôn bên em, cổ vũ động viên em, nếu không có sự động viên của anh ấy thì em đã sớm về Đài Loan rồi.”

“Thật sao?” Nhắc đến Dylan Tồn Hy liền nổi máu ghen: “Không phải em đính hôn thật với anh ta đấy chứ?”

“Anh nói xem?” Cô đưa tay ra trêu anh.

Anh tóm lấy ngón tay cô rồi nói với vẻ không vui: “Ngày mai em phải đi nói rõ ràng với anh ta là người em yêu là anh, nói anh ấy đừng có mơ tưởng nữa.”

“Nhìn anh kìa, không khác gì học sinh tiểu học đang tuyên bố chủ quyền.”Cô trêu anh: “Lừa anh thôi, em không nhận lời yêu anh ấy đâu, em chỉ đeo nhẫn của anh ấy để trêu anh thôi.”

“Được lắm, em dám lừa chồng à?” Anh giận giữ cắn nhẹ ngón tay cô.

Cô cười khục khặc rồi nói tiếp: “Hơn nữa, ở Thượng Hải em không sống cùng với Dylan đâu, anh hiểu nhầm rồi.”

“Em không sống chung với anh ta?” Tồn Hy vui sướng nói rồi hôn Hân Di một cái: “Em thật là, làm anh ghen suýt chết, nói đi, làm sao em lại quyết định ở bên cạnh anh?”

“Ai bảo anh nghĩ lung tung chứ?”

“Anh không cần biết, em phải an ủi vết thương của anh mới được.” Anh lại nũng nịu như một đứa trẻ con.

“Cái gì mà an ủi chứ? Được rồi, thế anh muốn em an ủi thế nào?” Cô vừa thấy buồn cười vừa thấy bất lực với anh.

“Chuyện này à? Hay là… em sẽ tặng anh một em bé nữa nhé?”

“Cái gì?” Cô giật mình.

“Anh biết, một lần không dễ thành công, không sao, mấy lần là được mà.” Anh cười rồi ôm lấy cô. Cả hai cùng say đắm trong hạnh phúc, thứ hạnh phúc chờ đợi bao lâu mới có được.

Trong phòng, hạnh phúc đã qua đi nay đã trở lại, lãng mạn và ấm áp.


*
* *


“Vì thế, em vẫn quyết định ở lại bên cạnh Kỷ Tồn Hy?” Nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Hân Di, Dylan hỏi một cách nuối tiếc và đau đớn.

“Xin lỗi anh Dylan, anh đối tốt với em, thế nhưng người em yêu là anh ấy.” Hân Di nói: “Có thể là do định mệnh, em yêu anh ấy rồi.”

“Em không sợ bản thân mình hối hận sao?”

“Nếu sợ, em đã không yêu một lần nữa.” Cô cười nhạt: “Em đã động viên bản thân mình, tin tưởng vào tình yêu của anh ấy, và tin tưởng vào chính em.”

Dylan im lặng nhìn cô, trong đáy mắt cô là sự dũng cảm và quyết tâm. Anh biết mình không thể thuyết phục Hân Di được nữa rồi, cô của bây giờ hiểu rất rõ mình muốn cái gì.

“Nếu đã như thế thì anh chỉ biết chúc phúc cho em mà thôi. Chúc em hạnh phúc.”

“Chắc chắn em sẽ hạnh phúc, cảm ơn anh.”

Hân Di rất cảm kích trước tâm lòng của Dylan, cô hạnh phúc vì có một người bạn tốt như thế, thế nhưng một cô gái khác lại không bằng lòng chúc phúc cho cô và Tồn Hy.

Nghe Tồn Hy nói, tuy anh và Anna đã chia tay thế nhưng Anna không quên được tình cảm với anh, bạn của cô ấy phát hiện cô ấy gần đây tinh thần không ổn định, thỉnh thoảng còn đi uống rượu tới say.

Hân Di rất lo lắng, cho dù lo lắng cho tình địch là một điều ngu ngốc thế nhưng cô luôn hy vọng Anna có thể mở lòng mình, để đi tìm một tình yêu chân thành khác.

Cô chủ động tìm đến lớp học của Anna.

“Cô đến đây làm gì?” Anna đang ngây người bên cửa sổ, thấy Hân Di đến cô liền nói với thái độ không vui vẻ gì cả.

“Tôi đến thăm cô.”

“Thăm tôi? Tôi không nhớ là quan hệ của chúng ta thân đến mức cô đến thăm tôi thế này.”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hân Di bỏ qua lời nói không thân thiện của Anna.

Anna nhìn cô, dường như Anna nghĩ cô đến đây để uy hiếp mình, nên Anna cố che giấu sự yếu mềm trong mình: “Cô muốn nói gì?”

Hân Di im lặng nhìn Anna rồi cô nói: “Cô biết không? Trước đây tôi rất hâm mộ cô, cô vừa xinh đẹp lại tự tin, mỗi lần Tồn Hy nhắc đến cô, tôi đều cảm thấy anh ấy rất yêu cô.”

“Thế sao?” Anna nói rồi quay mặt đi nơi khác.

“Tôi thường ngắm ảnh cô ở phòng đọc sách của anh ấy, tưởng tượng ra dáng vẻ vừa đẹp vừa tỏa sáng của cô khi khiêu vũ, Tồn Hy nói với tôi cô sinh ra để tỏa sáng trên vũ đài. Tại sao… bây giờ cô lại không múa nữa?”

Anna bặm môi nói: “Tôi có múa hay không thì liên quan gì đến cô?”

“Đương nhiên là có liên quan đến tôi, cô có biết không, khi tôi học gốm ở Thượng Hải tôi luôn coi cô là mục tiêu, tôi luôn nói với bản thân mình là không thể thua cô được, tôi luôn cố gắng để có một ngày có thể đuổi kịp cô, trở thành một người đầy tự tin như cô.”

Anna nghe xong, thái độ khác hẳn: “Cô… thực sự coi tôi là mục tiêu?”

Hân Di gật đầu rồi nhìn thẳng vào Anna. “Thế nhưng cô bây giờ làm tôi rất thất vọng, một Anna tràn đầy tự tin đã đi đâu mất rồi, một Anna cho dù bị ngã trên sân khấu cũng đứng dậy được đi đâu mất rồi?”

“Cô… không đến lượt cô quản chuyện của tôi.” Anna run rẩy, cô cảm thấy ghét bản thân mình bây giờ.

“Cô đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi, cô đi ngay cho tôi.”

“Tôi không đi, tôi muốn cô xem cái này.” Hân Di lấy ra một đĩa DVD, mặc cho Anna có đồng ý hay không cô vẫn bỏ nó vào trong đầu đĩa.

Mấy giây sau trên màn hình hiện lên ảnh một cô gái, một cô gái đầy tự tin trên sàn diễn ba lê, đang hăng say múa theo điệu nhạc. Đó là Anna, Anna của hai năm trước, Anna của lúc đó còn rất yêu múa ba lê, thế giới của cô không chỉ có tình yêu mà còn có nhiều ước mơ rực rỡ khác.

“Đây là cô, cô còn nhớ không?” Hân Di nhẹ nhàng hỏi.

Anna run rẩy, đương nhiên là cô nhớ chứ, làm sao mà cô có thể quên được? Thực ra cô luôn muốn quay lại vũ đài, cô nhớ nó lắm, thế nhưng cô sợ, cô không dám, cô sợ một lần nữa bị thương, cô sợ sau khi bị thương cô không đứng dậy được nữa.

Anna mím chặt môi ngăn không cho nước mắt rơi xuống nữa.

Từ bao giờ Anna đã biến thành một người yếu đuối sợ hãi như thế này? Đây đâu phải là tính cách của cô chứ! Anna phải dũng cảm chứ, cho dù có bị ngã cũng phải đứng dậy được chứ? Không phải vậy sao?

“Cô có thể múa một lần nữa, nhất định là cô sẽ làm được.” Hân Di động viên cô. “Ngay cả tôi – một người cô luôn coi thường cũng có thể trở thành một nghệ nhân gốm, vậy thì sao cô không thể đứng trên sàn diễn một lần nữa chứ? Lẽ nào cô không bằng tôi sao?”

“Sao tôi lại không bằng cô cơ chứ?” Anna hậm hực nói.

“Vậy cô chứng minh cho tôi xem đi, Anna.” Hân Di cười.

Anna chán nản nhìn cô, hồi lâu cả hai không nói gì cả.


*
* *

“Nghe nói em chủ động đi gặp Anna?” Một buổi tối mấy hôm sau Tồn Hy nhẹ nhàng ôm Hân Di thì thầm.

“Ừ.”

“Cô ấy rất tức giận, cô ấy gọi điện thoại cho anh nói em sao mà lại tự tin đến thế chứ?”

“Sao?”

“Cô ấy muốn anh nói với em là, cô ấy sẽ không thua em đâu, cô ấy nói cô ấy ngã ở đâu thì sẽ đứng dậy ở đó, cô ấy sẽ trở lại New York, trở lại sàn diễn, em phải đợi để mà xem.”

“Thật sao? Cô ấy nói thế thật à?” Hân Di cười.

“Anh thật sự phục em đấy!” Tồn Hy dịu dàng vuốt tóc cô: “Thật không hổ là người Kỷ Tồn Hy yêu, em vẫn là người tuyệt vời nhất.”

“Nghe giọng anh nói có vẻ như anh rất yêu em đấy!” Hân Di cười trêu anh.

“Đúng thế, anh rất yêu em.” Anh thừa nhận, sự tôn nghiêm của người đàn ông trong tình yêu cũng được gạt sang một bên.

“Em có hạnh phúc không?”

Cô không nói gì mà chỉ cười hạnh phúc. Hạnh phúc đã về, thật gần, thật gần!

The end

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full

Trang chủ
U-ON - 1