watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 10/06/14 13:20:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1485 Views

giật mình nghĩ ngợi một hồi, giật mình khi nghĩ ra có lẽ cô đã nghe trộm cuộc nói chuyện của anh với Anna, “Em hiểu nhầm rồi anh không có ý đó.” Anh muốn giải thích thế nhưng không biết nên bắ đầu nói từ đâu nữa, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh nghĩ sẽ thổ lộ tình yêu với cô, nghĩ đến đó anh cảm thấy rất xấu hổ.

Hân Di lại nghi ngờ sự chậm trễ của anh, cô nghe như tim mình vỡ vụn. “Tôi xin anh, Tồn Hy, anh tha cho tôi được không? Tôi không muốn chơi trò chơi này nữa, anh tha cho tôi đi, tôi xin anh tha cho tôi.”

Nói xong nước mắt bắt đầu lăn trên má cô.

Anh lặng người nhìn cô rơi nước mắt, trong ngực không hiểu sao có cảm giác như bị quái vật cắn một miếng, từng giọt máu đang rỉ ra.

Nhưng không lẽ một lần nữa anh chịu mất cô sao? Anh run rẩy nghĩ.

“Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào anh mới buông tha tôi?” Cô ép anh phải lựa chọn.

Anh hít sâu rồi nắm chặt lòng bàn tay. “Anh muốn em cho anh thời gian ba tháng, em về nhà họ Kỷ tiếp tục làm vợ anh, nếu sau ba tháng anh không thể làm cho em hồi tâm chuyển ý thì lúc đó chúng ta sẽ ly hôn.”

Cô không nói gì cả mà chỉ ngậm chặt môi.

Anh biết cô rất sợ hãi, nhưng cô không biết anh còn sợ hãi hơn cô, anh sợ cô không đồng ý điều kiện của anh, anh sợ ngay cả cơ hội cuối cùng cô cũng không dành cho anh.

Anh cố ý làm mặt lạnh lùng để nói với cô: “Thế nào? Em có đồng ý hay không?”

Cô đồng ý.
“Sao em lại đồng ý điều kiện đó?” Dylan biết cô quyết định như thế liền nổi giận: “Lẽ nào đến bây giờ em vẫn không quên được Kỷ Tồn Hy sao?”

“Không phải em không quên được anh ta, chỉ là em muốn giải quyết việc này mà thôi.” Hân Di giải thích.

Dylan không tin, anh quá hiểu Hân Di, hai năm quen biết với cô, anh luôn biết cô như thế nào.

Từ nhỏ Dylan lớn lên ở cô nhi viện cho nên anh không có cảm giác gì với gia đình hay tình thân cả, thế nhưng khi lần đầu tiên gặp Hân Di, khi cô xưng tội, những lời nói đó đã làm anh xúc động, lần đầu tiên anh cảm nhận được tình mẫu tử thật ấm áp.

Một người luôn bị người khác bắt nạt như cô lại không bao giờ muốn con mình bị bắt nạt, cô đã bị như thế, vậy mà không hề trách móc bất cứ ai, anh cảm thấy thương cô biết bao.

Sau khi dẫn cô đến Thượng Hải, sự lột xác của cô khiến anh ngạc nhiên và có cái nhìn khác về cô. Cô bây giờ luôn tỏa sáng, giống như một viên ngọc thô đã qua mài giũa cuối cùng cũng tỏa sáng lấp lánh.

Là anh – Dylan đã phát hiện ra viên ngọc ấy, là anh cùng cô, bên cô vượt qua những tháng ngày đau khổ ấy, Kỷ Tồn Hy vốn không biết trân trọng cô, nhưng trái tim cô thì luôn có hình bóng của anh ta.

“Em không thể làm như thế!” Dylan khuyên cô. “Bây giờ cho anh ta ba tháng, sau này là cả đời, lẽ nào em vẫn còn muốn chịu khổ như trước sao?”

“Không đâu, đây chỉ là kế hoạch tạm thời thôi, em nhất định sẽ giải quyết được.” Hân Di ra sức lắc đầu.

Dylan thấy cô như thế liền nói: “Được rồi, nếu em cứ quyết tâm như thế thì anh cũng không ngăn em nữa, thế nhưng em phải đính hôn với anh trước đã.”

“Cái gì? Đính hôn với anh?” Hân Di ngạc nhiên.

Thế là cô đính hôn với Dylan!


***


Hân Di chính thức chuyển về nhà họ Kỷ sống, ngay hôm đó cô đã mời Dylan đến nhà dùng bữa tối, Tồn Hy thấy khách không mời mà đến liền tỏ thái độ không vui vẻ, không ngờ cô lại còn đeo nhẫn đính hôn với Dylan nữa.

Hôm đó cô tuyên bố cô đã đính hôn với Dylan.

Dylan đắc ý, bà Trân Châu ngạc nhiên còn Kỷ Tồn hy thì tức giận. Anh biết là cô đang trêu tức anh, là cô cố ý làm thế để khiêu khích anh, để nói cho anh biết thái độ của cô sau ba tháng là không thể nào thay đổi.

“Trần Hân Di, cô quên điều kiện cô đã hứa với tôi rồi sao?” Anh đập bàn nói.

“Tôi không quên, tôi cho anh ba tháng, sau ba tháng thì chúng ta sẽ ly hôn, tôi có thể lấy Dylan.”

“Cô có dám chắc là cô không động lòng sao?” Anh tức giận.

“Đúng thế, tôi sẽ không động lòng.” Cô nói từng câu một.

“Cô…”

“Được rồi, được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa.” Bà Trân Châu thấy tình hình không ổn nên ra tay ngăn hai người. “Ăn cơm đã, thức ăn nguội hết cả rồi.”

Anh làm gì còn hứng thú mà ăn cơm chứ? “Bà nội, bà để cháu nói rõ chuyện với cô ấy.”br />
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cho dù là ba tháng hay cả đời này, tôi cũng sẽ không thay đổi ý kiến đâu.”
“Trần – Hân – Di.”

“Sao?”

Thấy chuyện không tốt, bà Trân Châu vội ôm ngực vờ không thở được: “Bà… đau ở đây quá, ngất mất thôi.”

Nói ngất là ngất, bà dần dần ngả người ra sau, Tồn Hy thấy vậy liền vội vàng đỡ bà: “Bà nội, bà không sao chứ?”

Hân Di cũng sợ xanh mặt: “Cháu gọi xe cấp cứu nhé!”

“Đừng, đừng…” Bà Trân Châu vội vàng xua tay. Nói đùa, nếu như bà bị đưa đến bệnh viện thật thì chẳng phải lộ hết mọi chuyện rồi sao?

“Đưa bà về phòng trước đã, bà nằm một chút là đỡ ngay.”

“Nhưng sức khỏe bà không tốt nhất định phải đến viện khám mới được.”

“Bà không cần, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”

Hân Di lo lắng nhìn Tồn hy, sau đó thì đoán ra là bà Trân Châu đang giả vờ, nhưng cô không nói gì cả.

Dylan thì không để yên, anh liền rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

“Alo, 119 hả? Chúng tôi có bệnh nhân cần cấp cứu, địa chỉ là…”

Hả? Bà Trân Châu không nói được câu nào để ngăn cản nữa nên chỉ còn cách diễn kịch thì diễn cho nốt vở, bà đành lên xe cấp cứ đến bệnh viện.

Nhưng kết quả thì không giấu được ai, Dylan hỏi cẩn thận bác sĩ từng tí một, phát hiện thấy sức khỏe của bà Trân Châu không sao cả, ngoài huyết áp cao còn lại chẳng hề bị bệnh gì cả.

“Bây giờ thì em hiểu Tồn Hy luôn lừa em chưa?” Dylan cười nhạt.

Anh lại lừa cô! Cô biết bản thân mình không được quá tin anh nhưng ai biết được anh cũng giống như những người bạn trai trước của cô, sau khi chơi bời xong là sẽ bỏ rơi cô? Cô luôn luôn bị bỏ rơi, lẽ nào cô chưa thể rút ra bài học gì hay sao?

Hân Di càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, vừa tức Tồn Hy vừa tức bản thân mình. “Anh thật không có chút lương tâm nào hay sao, dám lấy chuyện sức khỏe của bà nội ra làm trò đùa. Tôi quá thất vọng vì anh, từ hôm nay trở đi tôi không muốn gặp anh nữa.”

Nói xong cô quay lưng bước đi.
CHƯƠNG 10 - NGƯỜI HÂM MỘ SỐ MỘT CỦA TÔI

Từ sau khi Hân Di nổi giận với Kỷ Tồn Hy ở bệnh viện, đúng môt tuần anh không hề xuất hiện trước mặt cô.

Anh bỏ cuộc rồi sao?

Hân Di tự nói với bản thân mình là có thể yên tâm rồi, thế nhưng cô cũng cảm thấy có chút thất vọng, hóa ra sự quyết tâm của anh chỉ có thế thôi sao, chẳng qua cô chỉ mắng anh có một chút thôi mà, thế mà anh đã bỏ cuộc rồi.

Hân Di thầm nghĩ trong đầu như thế, cô cũng cảm thấy bản thân mình có chút không kiên định, tránh đêm dài lắm mộng, cô lại gửi một bản hợp đồng ly hôn nữa đến nhà họ Kỷ, thể hiện rõ quyết tâm của mình, sau đó cô cũng xin nghỉ việc ở lớp làm gốm, cô định dạy hết tuần này sẽ rời khỏi đây.

Hôm đó, sau khi dạy xong cô bắt xe bus về nhà. Nhìn những con phố bên ngoài cửa kính đang chầm chậm trôi qua cô đột nhiên nhớ lại ngày đâu tiên bước chân vào nhà họ Kỷ, cô cũng một mình kéo hành lý ngồi xe bus đi như thế này.

Cô của lúc đó rõ ràng biết Tồn Hy không thích mình thế mà còn luôn coi anh ấy là một chàng hoàng tử, còn lén lút mơ ước thầm trong tim, cô của bây giờ đã học được rồi, một người phụ nữ kiên cường thì tuyệt đối không bao giờ chờ đợi hoàng tử đến cứu giúp.

Cô không coi ai là hoàng tử nữa.

Hân Di dựa người vào cửa sổ buồn bã thở dài, đột nhiên một tấm poster quảng cáo rất to ở bên đường thu hút cô – triển lãm đồ gốm nghệ thuật Trần Hân Di.

Đây là cái gì thế? Cô không dám tin vào biển quảng cáo mà cô vừa nhìn thấy, cô đã bao giờ làm triển lãm này đâu? Làm sao mà ngay cả bản thân mình cũng không biết thế? Lẽ nào là cùng họ cùng tên?

Cô hiếu kì xuống xe xem xét cẩn thận, lúc đầu cô không chú ý đến thời gian và địa điểm, cô cứ mơ hồ đi dọc theo con phố, lúc này mới phát hiện ra không chỉ có poster mà ngay cả màn hình ti vi to đùng ở bên đường cũng đang quảng cáo tuyên truyền cho triển lãm này.

Một chiếc xe bus lao qua, trên thân xe bus cũng viết những dòng quảng cáo tương tự. Cô mơ hồ rồi đơ người một hồi lâu, đột nhiên cô thấy một hình dáng quen thuộc đang đi qua trên phố.

Là Tồn Hy, anh đang đứng dưới cột đèn, hình như đang dán poster!

Chẳng lẽ chuyện này đều là kiệt tác của anh sao? Hân Di hoảng loạn, cô liền gọi to: “Tồn Hy.”

Anh nghe thấy cô gọi thì tỏ ra mừng rỡ, anh vội vàng băng qua đường, không ngờ một chiếc xe khác lao tới.

“Cẩn thận!” Cô hét lên thất thanh, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Xe lao qua, cô vội vàng ngó nghiêng xung quanh, không thấy anh đâu cô sợ đến mức không thở được, sau đó lại thấy anh ngã đang nằm trên mặt đất, cô suýt khóc.

Cô chạy lại chỗ anh, đỡ anh dậy rồi rối rít hỏi: “Tồn Hy, Tồn Hy, anh có sao không? Xe có đâm vào anh không? Anh có bị thương không?”

Anh mơ màng mở to mắt: “Anh không sao, em yên tâm đi.”

“Vậy sao mặt anh lại tái đi thế này? Lại còn toát mồ hôi lạnh nữa? Anh nói cho em biết đi, anh bị thương ở đâu? Anh đau ở đâu?”

Cô vội vàng kiểm tra xem anh bị thương ở đâu, cô thấy tim mình đau thắt lại.

“Anh không sao, thật sự không sao đâu.” Tồn Hy an ủi cô, anh cố gắng gượng ngồi dậy, rồi đứng dậy cho cô xem. “Hân Di.” Anh nói.

“Sao?” Hân Di lo lắng, cô vẫn còn đang lo lắng chuyện anh bị xe đâm lúc nãy, giây phút cô nghĩ rằng anh bị thương thật sự rất đau, cô rất lo lắng, có cảm giác mất mát xâm chiếm lấy cô.

Tồn Hy nhìn cô, dương như có hàng ngàn lời muốn nói thế nhưng lại không nói ra được, cuối cùng anh quay lại chỉ cho cô xem tấm poster đằng sau lưng.

Cô chăm chú nhìn rồi phát hiện trên tấm poster có một tấm giấy nhớ tiện lợi, trên đó vẽ hình hai còn búp bê chỉ xuống dưới.

“Đây là ý gì?” Cô hoài nghi nhìn anh.

Anh cười. “Em nhìn xuống dưới đi.”

Cô gật đầu rồi nhìn theo hướng mà tấm giấy nhớ tiện lợi chỉ, lại có một tấm giấy nhớ tiện lợi khác, gương mặt búp bê cũng thay đổi, cô nhìn từng tấm một, hóa ra búp bê con trai và con gái đang kể một câu chuyện. Bọn họ gặp nhau trên tàu, khi bắt đầu búp bê con gái thường bị mắng mỏ, sau đó búp bê con gái quay lưng bước đi, búp bê con trai rất hối hận, rồi di khắp nơi để tìm búp bê con gái.
Búp bê con trai không ngừng xin lỗi thế nhưng búp bê con gái thì không thèm để ý gì cả. Tấm cuối cùng là hình ảnh búp bê con trai đang ôm trái tim vỡ của mình, đang quỳ gục trên mặt đất.

Hân Di nhìn và đã hiểu, trong ngực cô từng cơn đau dội lên, mắt cay xè.

Những bức vẽ này vẽ rất xấu, chỉ cần nhìn là biết không phải do một ngưởi giỏi mỹ thuật vẽ, từng nét từng nét đều là do anh tự tay vẽ.

Cô đi theo hướng mũi tên trên tấm giấy nhớ tiẹn lợi và tiến vào một căn phòng rất đẹp. Đó là một phòng triển lãm nghệ thuật tinh tế.

“Anh đợi em ở đây, em vào đi.” Tồn Hy nói.

“Ờ.” Cô do dự bước chân, lấu sau mới bước theo anh vào trong, khi bước vào trong cô ngạc nhiên khi khắp nơi đều trưng bày tác phẩm của cô.

Cô giật mình rồi ngây người ra một hồi, tất cả những tác phẩm này đều do người hâm mộ số một của cô mua, lẽ nào Tồn Hy chính là người hâm mộ bí mật ấy sao? Anh vẫn luôn luôn âm thầm theo dõi bảo vệ, cổ vũ cô sao?

“Alo, Hân Di.” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng Tồn Hy.

Cô giật mình, cô nghĩ rằng mình đi cùng Tồn Hy thế nhưng bây giờ không thấy bóng anh đâu cả, hóa ra đó chỉ là ânh hưởng phát ra từ trong góc, tiếng nói được anh thu từ trước rồi.

“Nếu em nghe thấy tiếng nói này chứng tỏ em đã tìm đến được triển lãm này, ở đây tất cả đều là tác phẩm của em, là anh đã sưu tập từng chiếc từng chiếc một, có thể em không đồng ý bán nó cho anh, nhưng anh rất vui khi trở thành người hâm mộ số một của em. Anh… thực ra anh đã biết em ở Thượng Hải từ lâu rồi, chỉ là anh không dám gặp em mà thôi.

“Tại sao? Tại sao không gặp em?” Hân Di nấc lên hỏi.

“Bởi vì anh không muốn làm phiền em.” Tồn hy hình như nghe được lời cô nói: “Anh sợ khi em gặp anh, anh sẽ làm cho em đau lòng.”

Anh sợ làm cô đau lòng? Hân Di mím chặt môi. Vậy thì sau này làm sao anh lại làm phiền cô chứ? Làm sao lại đăng tin để lừa cô về Đài Loan chứ?

“Tin trên báo là do bà nội đăng, cho dù em có tin hay không anh thực sự không bao giờ lấy chuyện sức khỏe của bà nội ra để làm chuyện đó. Cho đến sau khi em về Đài Loan, thực sự xuất hiện trước mặt anh anh mới phát hiện ra bản thân mình không thể không có em. Anh nói với bản thân mình là phải chúc em hạnh phúc, em với Dylan hạnh phúc như thế anh không nên làm phiền em nữa, thế nhưng anh… thật sự không có cách nào buông tay được. Hân Di, anh…” Anh cảm thấy rất hồi hộp khi chuẩn bị nói ra những yêu cầu này: “Anh yêu em, thực sự… rất yêu em.”

Lừa đảo, anh rõ ràng yêu Anna, hai năm nay anh đều ở bên Anna!

“Lúc đó, anh vốn rất muốn đi tìm em nhưng Anna bị thương ở chân, có thể mãi mãi không bao giờ có thể múa ba lê được nữa, anh phải ở bên cô ấy cho đến khi cô ấy khỏi. Tuy chân cô ấy khỏi rồi nhưng trong tim cô ấy luôn bị ám ảnh, cô ấy nói sẽ ở lại Đài Loan với anh, thực ra nh biết cô ấy không dám đứng trên vũ đài múa nữa, nhưng anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, anh không yêu cô ấy nữa, người anh yêu là em, là em, Hân Di.”

Nói dối! Anh đang nói dối! Nước mắt lăn dài trên má cô, cô không còn đứng vững nữa, cô quỳ trên mặt đất. Cô không dám tin, làm sao anh lại yêu cô được chứ? Chắc chắn anh đang chơi cô thôi, chắc chắn là như thế!

Cô không thể yêu anh nữa, nếu một lần nữa cô yêu anh thì chẳng ai có thể cứu cô được nữa, chẳng ai cứu nổi cô nữa.

Hân Di nhớ lại hai năm trước cô đau đớn rời khỏi nhà họ Kỷ với trái tim vỡ vụn như thế nào, nghĩ lại hai năm qua cô đã cố gắng kìm nén mọi nỗi đau để vực dậy như thế nào, từ một con ngài nhỏ bé cô đã lột xác thành một con bướm xinh đẹp, cô đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, làm sao có thể vì một câu nói của anh mà tan biến hết được?

“Anh yêu em, Hân Di.” Anh tiếp tục lay động trái tim cô: “Em nghe cho rõ đây, Kỷ Tồn Hy yêu Trần Hân Di.”

Quá muộn rồi, tại sao anh không nói câu này hai năm trước? Tại sao đến bây giờ anh mới nói?

Anh có biết hôm cô sảy thai cô đau đớn như thế nào không? Anh có cbiết khi anh chọn Anna trước mặt cô, cô đau đớn như thế nào không? Anh có biết khi anh nói cô là tấm giấy nhớ tiện lợi, cô buồn thế nào không? Khi học làm gốm ở Thượng Hải đã bao nhiêu lần cô muốn bỏ cuộc, nhưng không vì không muốn thua Anna, không muốn thua người anh yêu nên cô vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, cô luôn tự nhắc nhở mình không được như Trần Hân Di của ngày xưa nữa, không bao giừo là tấm giấy nhớ tiện lợi cho người khác dùng xong rồi vất đi nữa.

“Em hiểu nhầm ý anh rồi. Hân Di, hôm đó anh nói với Anna em là giấy nhớ tiện lợi

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full

Trang chủ
U-ON - 2