watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 10/06/14 13:20:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1486 Views

vậy, lén lút đi theo Hân Di đến chỗ hẹn hò, cô cùng Dylan ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, cửa làm bằng kính nên từ bên ngoài anh có thể thấy họ vừa ăn vừa cười đùa, nói chuyện thật vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc.

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có được cô như thế, chưa bao giờ thấy cô cười ngọt ngào và hạnh phúc như thế, khác hẳn với cô ngày trước: luôn khép nép, luôn làm cho người khác vừa lòng. Cô của bây giờ luôn tự tin, nụ cười luôn rực rỡ.

Cô thay đổi rồi.

Thế nhưng có một thứ không đổi, đó là tình cảm của cô với bà nội. Cô vẫn quan tâm chăm sóc bà như xưa, bà nội ngày nào cũng khen ngợi cô, nói bóng gió với anh là đã để mất một người cháu dâu, một người vợ tốt. Đối với người hầu trong nhà, cô vẫn thân thiện như thế, đối với những người qua đường, cần giúp đỡ cô vẫn rất nhiệt tình giúp họ.

Có thể cô thay đổi chỉ với anh mà thôi. Cô không còn ăn nói cẩn thận nhỏ nhẹ với anh như trước nữa, thậm chí có thể nói với thái độ không vừa ý một chút nào.

Bở vì trong lòng cô anh không còn quan trọng nữa sao? Tồn Hy nghĩ mà cảm thấy hơi thất vọng. Đột nhiên, Dylan lấy trong túi áo ra một chiếc hộp rất đẹp, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của anh.

Đó là cái gì? Anh ta định làm gì chứ?

“Lấy anh nhé, Hân Di’ - Dylan cầu hôn cô.

Hân Di giật mình, cô trân trân nhìn anh. “Anh đang đùa em à?”

“Anh thừa nhận là bản thân mình thích nói đùa, nhưng anh không hề lấy chuyện này ra nói đùa đâu.’ Dylan cười pha chút đau khổ khi Hân Di nghĩ anh nói đùa. “Anh rất thật lòng với em, Hân Di.”

“Nhưng…” Hân Di buồn. Cô luôn coi người đàn ông trước mặt là một người bạn tốt nhất của cô, cô chỉ coi anh là anh trai mà thôi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bước sang một mối quan hệ khác với anh.

“Anh biết em cần một chút thời gian để suy nghĩ, nhưng thực sự chuyện này anh đã suy nghĩ rát nhiều, anh chỉ biết chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi em hồi phục vết thương từ cuộc hôn nhân buồn ấy, anh không dám nói chuyện yêu đương với em, nhưng bây giờ là lúc nào rồi? Em đã không còn là Trần Hân Di của ngày trước nữa rồi, em cũng không còn vì Tồn Hy mà khép mình nữa.”

“Nhưng… nhanh quá, chúng ta còn chưa là bạn trai bạn gái nữa.”

“Vậy chúng ta làm điều đó trước khi kết hôn đi, chúng ta hẹn hò nhé.’ Dylan nắm tay cô nói: “Hân Di, anh yêu em. Anh muốn sống bên em cả đời, em hãy tin anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời, không bao giờ để em phải đau khổ nữa.”

Hân Di im lặng nhìn Dylan. Cho dù cô không hề chuẩn bị tâm lý gì cả, cho dù cô chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ có quan hệ yêu đương với Dylan, nhưng khi nghe được những lời ngọt ngào này cô vẫn cảm thấy rất cảm động.

Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào nói với cô như thế cả, từ trước chưa có ai nói sẽ bảo vệ cô, cùng cô sống cả cuộc đời, giấc mơ ngọt ngào trong tim cô từ lâu lắm rồi cuối cùng cũng thành hiện thực.

“Dylan, em…”

“Không được đồng ý!” Một giọng nói gay gắt vang lên.

Hân Di giật mình quay đầu lại nhìn, cô giật mình không biết Tồn Hy đã đứng đằng sau từ bao giờ, gương mặt thì hằm hằm, ánh mắt lạnh toát.

“Trần Hân Di, tôi không cho cô đồng ý lời cầu hôn của anh ta.” Anh ra lệnh

Hân Di chau mày, cô đứng dậy đối mặt nói với anh: “Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?”

“Dựa vào cô là vợ tôi, dựa vào tôi là chồng cô.” Anh nói.

Cô tức đến mức môi bặm lại rồi run run lên: “Anh quên rồi sao? Chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Chúng ta chưa ly hôn.” Anh gào lên, anh không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh: “Tôi chưa hề ký lên hợp đồng ly hôn, vì thế trên danh nghĩ cô vẫn là vợ của Kỷ Tồn Hy, là người phụ nữ của tôi.”

Cô là người phụ nữ của anh? Hân Di tái hết mặt mày, chuyện này rốt cuộc là như thế nào dây?

Tồn Hy bóp mạnh đôi vai đang run lên của cô, anh nói chắc nịch: “Hân Di, cô là của tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ nhường cô cho người đàn ông khác đâu.”

Từ sau lần làm ầm lên ở nhà hàng hôm ấy, Tồn Hy cuối cùng cũng đã hiểu, bản thân mình không thể mất Hân Di được.

Hai năm qua cô bỏ đi, anh muốn đi tìm cô lắm, nhưng Anna bị thương, anh đã tự nói với lòng mình là không thể bỏ rơi Anna vào lúc này cho nên anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế tình cảm của mình.

Sau này, vô tình gặp lại cô ở Thượng Hải, anh không dám làm phiền cuộc sông của cô, khi biết cô và Dylan sống chung với nhau anh đã âm thầm chúc phúc cho cô.

Nhưng bây giờ anh không thể kiêm chế được nữa, anh không thể kiềm chế được khi trái tim mình luôn muốn bay về phía Hân Di, mặc kệ cô hận anh hay không, mặc kệ cô có muốn kết hôn cùng người đàn ông khác hay không, anh đều hy vọng một lần nữa sẽ có cô.

Anh đã từng có cô một lần thế nhưng lúc ấy anh không hiểu cách trân trọng cô, bây giờ còn cơ hội thứ hai hay không anh cũng không biết nữa, anh không dám chắc, nhưng anh hạ quyết tâm thử lại một lần nữa.

Đầu tiên anh nói lời chia tay với Anna, anh nói với Anna là bản thân mình đã yêu Hân Di.

Anna cũng đã lường trước được chuyện này, khi ở Thượng Hải thấy anh và Dylan giành nhau mua tác phẩm của cô Anna đã tự nói với mình điều đó rồi, thế nhưng chỉ là cô không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi. “Tại sao anh lại thích người phụ nữ ấy như thế? Em thật sự không hiểu anh thích cô ấy ở điểm gì? Cô ấy hơn em ở điểm gì?”

“Tình yêu không thể so sánh được.” Anh hạ giọng nói: “Không phải cô ấy hơn em ở điểm gì mà chỉ đơn giản là anh yêu cô ấy, bởi vì trong giấc ngủ người anh nhớ đến là cô ấy, bở vì khi tỉnh dậy người đầu tiên anh nhìn thấy là cô ấy, chỉ đơn giản như thế thôi.’ Chỉ là lo lắng cho Anna nên anh mới không tự quyết định sớm hơn mà thôi.

“Em không tin, Tồn Hy, anh yêu em, anh không thể không yêu em được.” Anna cảm thấy đã mất anh rồi nên cô không còn tự kiềm chế được bản thân mình nữa. “Anh nhìn em đi, em là Anna đây. Vì anh em đã rời bỏ vũ đài, ờ lại Đài Loan, tất cả đều vì anh đấy.”

“Nhưng anh không muốn em từ bỏ.’ Anh nhìn sâu vào mắt Anna và nói chậm từng câu một: “Trở lại đi, Anna, em sinh ra là để đứng trên sàn diễn, không thể vì bị ngã trên sàn diễn mà sợ đứng dậy, điều đó không hề giống Anna mà anh quen biết đã từng làm.’

“Em không sợ, chỉ là em vì anh mà từ bỏ vũ đài thôi.”

“Em không phải vì anh, mà em chỉ vì sợ hãi khi em đứng xoay trên vũ đài mà không có mục tiêu để chú ý mà thôi, em sợ một lần nữa tiếp tục ngã. Thế nhưng thực ra em không cần anh, trái tim em chính là mục tiêu của em, em đã từng là vai chính diễn vở Hồ thiên nga, tại sao em lại từ bỏ dễ dàng đến thế?”

“Em…’ Anna trầm ngâm một hồi, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc bản thân mình vì tình yêu hay là vì sợ hãi mới ở lại Đài Loan nữa?

“Chúng ta chia tay nhé!”

Sau khi chia tay với Anna, Tồn Hy bắt đầu bám lấy Hân Di.

Cách anh bám lấy Hân Di anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có ngày dùng đến. Trước đây khi theo đuổi Anna tuy cũng là anh chủ động nhưng chỉ là tặng hoa, tặng quà, sau khi cô biểu diễn xong thì đột nhiên xuất hiện, lái chiếc xe sang trọng đến đón cô mà thôi.

Nhưng với Hân Di thì những chiêu này hoàn toàn không thể áp dụng được. Cô không nhận quà của anh, không lên xe của anh, không đồng ý hẹn hò với anh, anh chỉ còn cách mặt dầy đến lớp cô dạy làm gốm để xin học.

Anh đăng ký học tất cả các lớp có cô giảng dạy, từ lớp người già cho đến lớp trẻ em, ngay cả nhân viên quầy ghi tên nhìn anh như một kẻ bị bệnh tâm thần, anh cũng không thèm để ý.

Anh dùng hết sức mình để giải quyết công việc của công ty, anh cố gắng hoàn thành tất cả công việc trước khi tan ca, sau khi tan ca thì lại vội vội vàng vàng đến lớp học làm gốm, làm một cậu học trò nghịch ngợm phá đám.

Anh thường xuyên hỏi những câu hỏi rất ngu ngốc trong lớp học, kiểu như:

“Cô giáo, em muốn làm một món quà bằng gốm tặng vợ em, cô nghĩ xem cô ấy thích món quà như thế nào?”

“Cô giáo, nếu em làm được một chiếc cốc thì cô giáo có thưởng cho em không?”

“Cô giáo, nếu vợ của một người đàn ông không chịu chấp hành nghĩa vụ hôn nhân thì cô nói xem anh ấy nên làm thế nào?”

Cô thường xuyên bị anh làm cho tức không chịu được, nhưng cô lại không thể bộc lộ điều đó ngay trên lớp học được, bởi vì anh có đóng học phí đầy đủ, cô cũng không thể đuổi anh đi được, cho nên chỉ còn cách coi như anh không tồn tại ở nơi đây.

Nhưng anh đâu có chịu để cho cô im lặng chứ, anh càng cố tình chọc cô, trêu cô. Để cho cô có cái nhìn khác về anh, anh rất chăm chỉ học làm gốm, đáng tiếc là anh không có tài năng, nhưng gì anh làm ra đều xấu xí, quái gở.

Các em nhỏ trong lớp nhi đồng còn cười nhạo anh: “Chú thật là ngốc! ngay cả một chiếc cốc đơn giản cũng không biết làm.”

“Ai nói chú không biết làm?” Anh tức lắm, chẳng qua chỉ là một cái cốc thôi mà, có gì to tát đâu chứ.

“Ha ha ha, đây là cái gì? Đây là cái cốc sao?”

“Mọi người cùng nhìn đi, cốc của chú ấy dài chưa này. Sao lại chỉ có một chiếc nhỉ? Phải hai cái mới đúng chứ?”

“Đúng thế, hai cái mới giống quái thú chứ!”

Anh bị cười chê thê thảm, chỉ còn cách dọa dẫm lũ trẻ mà thôi: “Mấy cái đứa quỷ sứ này, còn nói lung tung nữa thì cẩn thận chú đánh cho đấy.”

“Oa, quái thú đang dọa dẫm kìa!”

“Sợ quá đi mất!”

Tụi trẻ vừa chạy vừa nhảy, gương mặt vẫn tiếp tục cười nhạo anh, chúng đâu có sợ anh uy hiếp chứ.
Anh nhìn mà chẳng biết phải làm gì với lũ chúng nó cả.

Hân Di đứng bên cạnh cười thầm. Người này luôn coi mình là to tát lắm, hôm nay thì biết thế nào là uy phong của trẻ con rồi, anh cứ nghĩ rằng tụi trẻ này dễ đối phó lắm sao?

Nhưng nhìn anh vụng về nặn đất, mặt thì đỏ phừng phừng tức giận tụi trẻ, không hiểu sao trái tim lạnh ngăt của cô dần dần cảm thấy ấm áp và không còn lạnh lùng nữa.

Nếu đứa con của cô và Tồn Hy được sinh ra thì biết đâu cha con Tồn Hy cũng vui vẻ chơi đùa như thế này? Không được, Hân Di tự nói với lòng mình không được tiếp tục nghĩ nữa, cô không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng từ anh được, cô không thể vì thế mà dao động được, quá khứ đã là quá khứ, không thể nào quay lại được nữa.

Hơn nữa anh đâu có quan tâm chứ, đứa bé mất đi, anh chẳng hề quan tâm gì, người đau xót chỉ có mình cô mà thôi.

Thật không dễ dàng gì, Tồn Hy lấm tấm mồ hôi mới làm xong một chiếc cốc, anh cười dịu dàng đưa nó cho cô. “Cô giáo, thế này có được không cô?”

Xấu không thể tả được, Hân Di muốn cười lắm thế nhưng cô kiềm chế lại và nói: “Cũng được rồi, miễn cưỡng coi như qua.”

“Thật à?” Mắt anh sáng lên như một đứa trẻ. “Vậy cô giảo thưởng cho em đi.”

Thưởng cái gì? Cô trừng mắt nhìn anh. “Thế nhưng tôi chưa đồng ý sẽ thưởng cho anh.”

“Hả? Cô giảo nói lời không giữ lời. Các bạn nói xem cô giáo có quá đáng không?” Lúc này anh với lũ trẻ vào hùa với nhau.

Hân Di vừa thấy rất xấu hổ nhưng cũng thấy buồn cười nữa, không hiểu sao cô cảm thấy gương mặt mình giãn ra nhiều, thoải mái hơn, nhìn gương mặt anh cũng không quá lạnh lùng như trước.

Tồn Hy biết mình đã tiến bộ nên rất vui, anh cố gắng theo đuổi cô hơn. Mỗi sáng anh đều mua đồ ăn sáng cho cô, tự tay mình làm một đôi cốc, một chiếc tặng cô còn một chiếc giữ lại cho riêng mình. Mỗi khi cô đến thăm bà nội anh đều xuất hiện ở nhà, trêu cô, mời cô cùng ở lại ăn tối.

Thậm chí anh còn lợi dụng lòng tốt của cô để quyên góp cho trường dạy học, mời cô tham gia buổi từ thiện, hai người cùng nhau xuất hiện ở đó, anh mời cô khiêu vũ trong sự cổ vũ của bao người khách.
“Tôi chỉ nhảy cùng anh mà thôi, là vì hội từ thiện, anh đừng có mà nghĩ quá nhiều.” Cô cố ý nhắc nhở anh.

“Người nghĩ nhiều là cô mới đúng!” Anh chu môi lên trêu cô: “Đơn giản là tôi mờ cô nhảy mà thôi, lẽ nào cô cho rằng trong phòng lớn như thế này tôi sẽ làm gì cô sao?”

Ai biết được chứ, cô hừ lên một tiếng lạnh lùng.

“Hay là cô… hy vọng tôi làm gì đó với cô à?” Anh hạ giọng trêu đùa cô.

“Anh!” Cô nhìn anh với gương mặt cau có.

Anh nhìn cô, đột nhiên lặng cả người, đôi môi cô tô son hồng, giống như bông hoa hồng đang ngậm sương sớm, thu hút anh, hấp dẫn anh. Anh nhớ lại cái đếm của hai năm trước, lúc đó anh đã định hôn trộm cô nhưng không thành.

Anh ôm chặt eo cô, cúi đầu, chầm chậm, dần dần áp sát cô.

“Anh, anh định làm gì?” Cô giật mình thở mạnh.

Anh không nói gì cả, anh chỉ nhìn cô đắm đuối, ánh mắt tràn đầy hy vọng của anh thôi thúc khiến tim cô đập liên hồi, anh cúi xuống hôn chặt đôi môi cô, mềm mại và dịu dàng.

Cô quên mất cách từ chối, cô chìm đắm trong nụ hôn với anh, đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng anh hôn cô khiến cô cảm thấy mình thật yếu ớt, dường như cô không còn đứng vững nữa, cả người cô như ngả vào lòng anh.

Không biết bao lâu sau anh mới buông cô ra, hai người im lặng nhìn nhau, cho đến khi khách khứa xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, Hân Di mới như bước ra khỏi giấc mơ.

Cô ngạc nhiên không biết bản thân mình đã làm chuyện gì, cô chạy ra khỏi hội trường, cả người nóng bừng lên.

“Hân Di.” Anh đuổi theo cô.

“Kỷ Tồn Hy, chúng ta lập tức ly hôn ngay.” Cô gào to, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa chắc cô không thể chịu được mất. “Anh phải ký vào giấy ly hôn ngay lập tức, tôi sẽ đến văn phòng luật sư ngay.”

“Tôi không ly hôn.” Anh khẳng định.

“Tại sao? Chúng ta rõ ràng đã có hợp đồng rồi mà? Em bé sinh ra là sẽ ly hôn, tôi đã bị sảy thai, thì cuộc hôn nhân của chúng ta coi như không tính, xin anh hãy nhanh chóng kết thúc nó.”

“Tôi không muốn.”

“Tại sao lại không muốn chứ?” Hân Di tức phát điên lên mất. “Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì thế? Không phải anh đã có Anna rồi sao? Tại sao cứ thích trêu tôi?”

“Anh và Anna chia tay rồi. Anh và cô ấy không thể tiếp tục được nữa.” Anh nghiêm túc tuyên bố.

“Tại sao lại không thể?" Không phải anh luôn yêu Anna rất sâu sắc hay sao? Không phải anh đã chọn Anna trước mặt cô hay sao?

“Bởi vì anh đã sai.” Dường như anh nhìn thấy sự hoảng loạn trong lòng cô: “Tối hôm đó, người anh muốn chọn thực ra là em, chỉ là anh quá ngốc nghếch nên đã nhìn nhầm trái tim mình.”

Nhìn nhầm trái tim mình? Sao lại có cái lý do ngu ngốc đến thế này chứ? Anh nghĩ rằng cô sẽ tin sao?

“Anh nói dối, anh vốn không hề quan tâm gì đến tôi, không quan tâm đến đứa bé, khi tôi sảy thai không phải anh đã thở phải nhẹ nhõm hay sao?”

Anh thở phào nhẹ nhõm? Anh ngây người ra đáp: “Anh không có mà!”

“Hơn nữa anh còn nói đối với anh tôi chỉ như một tấm giấy nhớ tiện lợi mà thôi.” Cô nhìn anh với ánh mắt đầy oán hờn.

“Tôi nói cho anh biết, Kỷ Tồn Hy, tôi đã không còn là cô gái giấy nhớ tiện lợi như xưa nữa rồi. Từ hôm nay trở đi anh đừng nghĩ tới việc chơi xong rồi vất đi nữa. Đừng ai dám nghĩ thế nữa. Tôi không ngốc đến thế đâu.”

“Anh nói em là giấy nhớ tiện lợi?” Anh

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full

Trang chủ
U-ON - 3