watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 10/06/14 13:20:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1436 Views

nói:
“Cô muốn đi đâu?”
Hân Di xấu hổ cúi đầu không trả lời.
“Cô muốn quay lại Đài Loan sao? Không phải cô đã nói trở thành nghệ nhân gốm là giấc mơ của cô sao? Chỉ mới thất bại có mấy lần là đã muốn từ bỏ rồi sao?”
“Tôi cảm thấy… tôi không làm được.” Hân Di lí nhí nói. Từ nhỏ đến giờ chưa có việc gì cô làm thực sự tốt cả, cô chỉ luôn khiến cho người khác thất vọng mà thôi.
“Cô vốn chưa bao giờ cố gắng sao đã nói bản thân mình không làm được? Dylan nghiêm giọng trách mắng: “Không sai, bây giờ cô rất tầm thường giống như một miếng đất, chẳng là cái hình thù gì, nhưng sau khi qua bàn tay người thợ thì sẽ trở thành một tác phẩm tuyệt đẹp. Đương nhiên, quá trình ấy rất gian khổ, giống như nung gốm sứ vậy, phải qua lửa nung nóng, sẽ rất đau, rất đau, thế nhưng mỗi một tác phẩm sáng chói, mỗi một người thành công đều phải vượt qua nỗi đau ấy. Cô nghĩ Anna vi sao lại trở thành một vũ công ba lê thành công như thế?”
Anna! Nhắc đến tên Anna – người mà Tồn Hy yêu thương nhất Hân Di thấy giật mình một cái.
“Cô ấy có thể xinh đẹp lộng lẫy trên sân khấu như thế nhưng đằng sau sự lộng lẫy ấy không biết cô ấy đã trượt ngã bao lần. Cô nghĩ rằng bản thân mình không phải chịu những nỗi đau ấy mà có thể từ con nhộng biến ngay thành con bướm xinh đẹp được sao?”
“Tôi…”
“Cô muốn thua Anna sao? Không chỉ thua cô ấy về tình yêu mà ngay cả ý chí cô cũng muốn thua cô ấy sao?”
Hân Di giật mình, nhớ lại lời Tồn Hy đã từng nói với cô – cuộc đời mỗi người giống như một canh bạc, không phải ván nào cũng thắng, nhưng có đồng xu may mắn trong tay thì luôn có hy vọng.
Anh nói, vận mệnh nằm trong tay mình, sau này đừng bao giờ cô coi thường bản thân nữa.
“Tôi không muốn thua.” Hân Di đột nhiên hét lên, cô nhìn Dylan với ánh mắt sáng hơn bao giờ hết: “Tôi muốn thử xem, tôi sẽ cố gắng, tôi muốn chứng minh bản thân mình… không chỉ có thế này”
Cô không muốn thua người anh yêu, cô muốn chứng minh cho anh thấy cô không phải là “cô gái giấy nhớ tiện lợi”, cô cũng có thể tỏa sáng và đi một con đường mới.
Sau khi hạ quyết tâm, Hân Di ngay lập tức bước vào phòng luyện tập, tập nặn, tập nung, ngày đêm không nghỉ, cô muốn phá vỡ vỏ bọc của chính mình.
Nhưng cô biết, đây chri là cửa khó đầu đầu tiên, trong tương lại còn rất nhiều cửa khó khăn khác nữa, cô nhất định phải dùng hết sức dũng cảm của mình để vượt qua từng cửa đó.
Một hôm cô đang chăm chú thiết kế mẫu sản phẩm trong phòng thì Dylan mang pizza đến thăm cô.
“Cô đừng nói là cô vẫn chưa ăn gì đấy nhé!” Dylan cười rồi nói: “Tôi mang pizza đến đây, chúng ta cùng ăn nhé!”
“Cảm ơn.” Hân Di dừng tay rồi pha café cho cô và Dylan rồi vừa nhâm nhi pizza vừa nói chuyện.
Dylan nói với cô anh sẽ xây dựng sự nghiệp ở ngay Thượng Hải, sau này sẽ không phải bay qua bay lại như trước nữa.
“Anh muốn ổn định rồi à?” Hân Di ngạc nhiên: “Tôi nhớ là anh đã từng nói anh thích cảm giác đi lung tung, không thích ở lại một nơi quá lâu còn gì?”
Dylan mồ côi cha mẹ từ nhỏ và lớn lên ở cô nhi viện, anh đều dựa vào đôi tay của mình để tự gây dựng nên, trở thành người quản lý tác phẩm nghệ thuật cho nghệ nhân gốm nổi tiếng, giúp các nhà sưu tập gốm nổi tiếng mua bán và thẩm định tác phẩm, anh còn đi thám hiểm rừng rậm Amazon, anh là một chàng trai rất năng động.
Không ngờ một chàng trai như vậy lại có ý định ổn định lâu dài tại Thượng Hải.
“ Bây giờ nghĩ lại rồi, ổn định cũng được,” Dylan quay sang nhìn Hân Di đầy ẩn ý: “Hơn nữa tôi thấy cuộc sống ở Thượng Hải cũng khá thú vị.”
“Thế à?” Hân Di không nhìn thấu được điều anh nói đằng sau ánh mắt, cô tiện miệng hỏi: “Hay là anh muốn kết hôn rồi?”
“Nếu co người muốn lấy tôi thì kết hôn cũng được!”
“Chỉ cần anh muốn kết hôn thì cô gái nào lại không gật đầu chứ?”
“Vậy cô đồng ý không?”
“Tôi?” Hân Di giật mình: “Anh đang đùa à?”
“Nếu tôi không đùa thì sao?” Dylan nửa đùa nửa thật.
Hân Di lắc đầu: “Nhất định là anh đang đùa rồi, hơn nữa tôi thấy không hợp với anh, hiện tại tôi hoàn toàn không muốn kết hôn.”
“Không phải cô sợ rồi đấy chứ?” Dylan hỏi vu vơ.
Hân Di lo lắng, cô không nói gì cả.
Dylan nhìn cô rồi nói: “Lần trước tôi về Đài Loan nghe nói Anna đã mở một phòng học dạy khiêu vũ.”
“Thế à? Anna ở lại Đài Loan rồi?” Cô ngừng lại một rồi cười nhạt: “Vậy bọn họ chắc sắp kết hôn rồi, hay quá, Tồn Hy chắc chắn sẽ rất vui.”
Dylan chau mày: “Hân Di.”
“Không sao mà.” Hân Di hiểu Dylan đang lo lắng cho cô, cô xua tay nói: “Tôi nghĩ thông hết rồi mà, hơn nữa tôi cũng hy vọng anh ấy hạnh phúc. Anh ấy có hạnh phúc của riêng mình rồi, tôi cũng nên tìm hạnh phúc của mình thôi.”
“Không sai.” Dylan rất vui khi cô nói như thế: “Hạnh phúc của mình phải tự mình nắm bắp lấy, không nên dựa vào bất cứ ai cả.”
Trước đây cô luôn chờ đợi chàng hoàng tử của mình đến cứu mình nên cô mới bị mấy gã bạn trai lợi dụng. Hân Di đau đớn cười và lắc đầu, cô không bao giờ ngốc nghếch như thế nữa, từ nay về sau Trần Hân Di sẽ không phải là “cô gái giấy nhớ tiện lợi” không được ai coi trọng như trước nữa.
“Dylan, tôi mới phác thảo được tác phẩm mới, anh xem rồi cho ý kiến đi.”
Hết chương 7

CHƯƠNG 8 CON BƯỚM XINH SAU KHI LỘT XÁC

Thượng Hải, hai năm sau.
Để điều tra tình hình phát triển của tập đoàn Ma Pháp Linh ở Trung Quốc, Tồn Hy tự mình thân chinh sang Thượng Hải, Anson cũng đi theo hỗ trợ.
Sau khi họp xong với chi nhánh công ty và công xưởng chủ quản Tồn Hy tiếp tục gặp mấy nhà đầu tư ngân hàng, thương lượng khả năng phát triển và chuyển khoản của công ty ở Hồng Kông luôn.
Mấy hôm ngắn ngủi ở Thượng Hải phải tham gia bốn năm hội nghị, buổi tối còn gặp mặt khách hàng nữa, Tồn Hy không thấy mệt thế nhưng Anson thì mệt không chịu nổi.
“Giám đốc, công việc của cậu không cần phải vất vả thế chứ? Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
“Anh mệt rồi thì về khách sạn trước đi.” Tồn Hy không nhìn Anson, anh vẫn chăm chứ đọc báo cáo công việc.
Giám đốc đang làm việc, một trợ lý như anh dám nghỉ ngơi hay sao? Anson lén thở dài. Trước đây tuy Tồn Hy chăm chỉ làm việc thế nhưng chẳng bao giờ làm việc quên ngày đêm như thế này, hai năm nay lại đâm đầu làm việc như điên vậy, làm không ngừng nghỉ, ngay cả thời gian kết hôn với Anna cũng không có.
“Giám đốc.”
“Đúng rồi, tôi suýt quên mất. Người quản lý tác phẩm của bà nội có mở một phòng trưng bày nghệ thuật ở bên này, tôi nghe nói ở đó có triển lãm nhiều tác phẩm của các nghệ nhân nổi tiếng, Anson, anh giúp tôi hỏi địa chỉ của chỗ đó, tôi muốn đi mua cho bà nội món quà.”
“OK, tôi đi ngay đây.”
Anson vừa đi khỏi Tồn Hy lại đờ người trong giây lát.
Từ hai năm sau khi Hân Di sẩy thai và bỏ đi bà nội luôn buồn rầu chán nản, nhớ nhung Hân Di, cũng thương xót cho đứa chắt chưa kịp chào đời.
Anh không cách nào tìm được Hân Di nên tạm thời cũng không muốn sinh cho bà đứa chắt khác, mua đồ gốm tặng bà cũng hy vọng bà sẽ vui vẻ hơn.
“Giám đốc, tôi hỏi được địa chỉ rồi.” Anson nói.
Tồn Hy gật đầu, sau khi xong hết công việc anh lập tức cùng với Anson đến chỗ phòng trưng bày nghệ thuật. Phòng trưng bày được trang trí rất đẹp, có nguyên một gian để trưng bày tác phẩm của nghệ nhân Trung Sơn Long.
Tồn Hy đi vòng quanh gian trưng bày chọn đi chọn lại, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Lý, tác phẩm của tôi được bày ra chưa?”
Là Hân Di sao? Tồn Hy ngạc nhiên, anh vội vàng đuổi theo ra bên ngoài rồi nhìn ngang nhìn dọc, một cô gái đang vội vàng chạy trên hành lang, anh ngạc nhiên không tin vào mắt mình nữa, người đó đúng là Hân Di.
Anh đứng trơ ngay trên sàn nhà, tim đập dồn dập liên hồi, mãi lâu sau anh mới định thần lại và đi theo.
Anh thấy Hân Di và mấy nhân viên đang cùng thảo luận về mấy tác phẩm mới đang bày ra, đó chính là những tác phẩm của chính cô làm ra!
“Không biết người đầu tiên mua tác phẩm của tôi sẽ là ai được nhỉ?” Hân Di lẩm bẩm nói, sau đó rồi tự mình thè lưỡi ra nói: “Chắc không có ai mua đâu nhỉ?”
“Sao mà thế được chứ!” Nhân viên an ủi cô: “Ngay cả nghệ nhân Trung Sơn Long cũng tự hào vì cô nữa là, cô yên tâm đi, nhất định sẽ có người thưởng thức tác phẩm của cô.”
“Hy vọng là như thế.” Hân Di cười và tạm biệt nhân viên triển lãm, cô đeo túi rồi rơi khỏi nơi đó.
Tồn Hy nhẹ nhàng bám theo sau, Anson thấy giám đốc có hành động lạ lùng như vậy cũng liền đi theo. “Sao thế giám đốc? Đấy không phải là…” Anson cũng phát hiện ra đó là Hân Di và cũng ngạc nhiên không kém.
Hân Di vội vàng lên xe, Tồn Hy cũng gọi taxi đi theo: “Anson, anh tự vể trước đi.” Nói xong anh lệnh cho lái xe đi theo chiếc xe của Hân Di ngay lập tức.
Xe qua mấy con phố lớn đường nhỏ và dừng lại ở trước một căn hộ chung cư sang trọng. Tồn Hy đang định xuống xe thì bỗng nhiên thấy một chàng trai lịch lãm đi về phía cô.
“Là Dylan?” Anh giật mình, nhìn thái độ vui vẻ của Hân Di khi nói cười với Dylan rồi vai kề vai bước vào chung cư, tim anh đột nhiên thắt lại.
Hóa ra hai người ấy ở cùng nhau. Anh buồn bã nghĩ đến điều đó. Hai năm trước Hân Di ra đi, không về đảo Khương Mẫu, bố mẹ của cô cũng không biết thực sự cô đang ở đâu nữa, hóa ra cô lại cùng với Dylan đến Thượng Hải, Dylan mở triển lãm nghệ thuật gốm sứ còn cô thì lại học làm gốm sứ từ nghệ nhân Trung Sơn Long. Anh phải chúc mừng cô mới đúng chứ. Cuối cùng thì cô cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình là trở thành một nghệ nhân gốm, và cũng đã tìm được người đàn ông tốt cho đời mình.
Tồn Hy nghiến răng, cảm giác xót xa dâng lên đầy lồng ngực, rồi cứ dội lên từng cơn không dứt. Anh ngừng lại trước tòa nhà đó một hồi lâu rồi kêu lái xe quay lại chỗ triển lãm. Anh mua một lúc hết sạch các tác phẩm của Hân Di.
Anh không thể có cô thế nên hãy để anh có các tác phẩm của cô vậy.
Tối hôm đó anh lên máy bay rời Thượng Hải, anh dặn dò Anson không được nói chuyện của Hân Di cho bất cứ ai.

*
* *
“Chị nói có người mua hết các tác phẩm của tôi?” Hân Di không dám tin điều đó khi nghe điện thoại của nhân viên gọi đến: “Người đó là ai thế?”
“Không biết được, người đó rất bí mật, không để lại họ tên gì, người đó nói sau này cô sẽ gửi các tác phẩm của cô cho anh ấy.”
“Gửi đến đâu? Anh ấy có để lại địa chỉ không?”
“Địa chỉ ở Đài Loan, có điều không phải là địa chỉ của anh ấy mà là địa chỉ của trợ lý.”
“Ồ hòa ra là như vậy, cảm ơn chị nhiều.” Hân Di chán nản cúp máy.
“Sao thế?” Dylan hiếu kỳ hỏi.
Hân Di chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Dylan nghe, Dylan chỉ cười mỉm và nói: “Như vậy không phải rất tốt sao? Em có một khách hàng, xem ra người ấy rất hâm mộ các tác phẩm của em, chắc người ấy là một fan của em rồi.”
“Fan của em?” Hân Di vui sướng đến đỏ cả mặt, một người mới trong giới nghệ thuật như cô cũng có fan rồi sao?
“Thế nên sau này em phải cố gắng để làm nhiều tác phẩm đẹp hơn nữa, không được có lỗi với sự kỳ vọng của người ta chứ.”
“Nhất định em sẽ làm được.” Ánh mắt Hân Di sáng lên. Cho dù người đó là ai đi nữa thì cô cũng nên cảm ơn người đó, và tuyệt đối cũng không được có lỗi với sự hâm mộ của họ.
Cho dù người đó là anh thì cô cũng đã có người hâm mộ đầu tiên.

*
* *
Không được làm người đàn ông của cô, anh chỉ còn cách làm người hâm mộ của cô, anh chỉ hy vọng con đường công danh của cô luôn được thuận lợi, sự nghiệp ngày càng phát triển.
Anh biết, một người luôn thiếu tự tin như cô rất cần có sự cổ vũ và động viên, được âm thầm bảo vệ cô là anh cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, anh cũng không dám mơ ước quá nhiều.
“Tồn Hy, anh đang nghĩ gì thế?” Anna hỏi anh khi thấy anh đang thừ người suy nghĩ: “có chuyện gì mà tâm hồn anh để ý đi đâu thế?”
“Không có gì cả, chỉ đang nghĩ chuyện công ty thôi.” Tồn Hy nhấp một ngụm café: “Đúng rồi, hôm nay em đến rủ anh đi ăn cơm có chuyện gì không?”
“Không có chuyện không tìm anh được à?” Anna chu môi lên làm nũng: “Mình là người yêu mà, hẹn hò cũng cần lý do hay sao?”
Tồn Hy không nói gì cả, anh bặm môi suy nghĩ tiếp.
Anna thấy gương mặt anh như thế cô cảm thấy không yên tâm chút nào, gần đây cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh càng ngày càng xa, tuy anh đối xử với cô vẫn luôn dịu dàng và ân cần như trước thế nhưng cô luôn cảm thấy thiếu đi mấy phần quan tâm, giữa hai người hình như có một khoảng cách vô hình.
Để lấy lại trái tim của anh, sau khi hồi phục chấn thương, Anna đã quyết định ở lại Đài Loan mở một lớp dạy múa ba lê, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để kết hôn với anh. Cô không quan tâm đến việc giữ vóc dáng nữa, cô cũng chấp nhận việc sinh con cho anh, nhưng ngược lại anh chăng có chút phản ứng gì, không vội vàng gì.
Anh chỉ nói hai năm gần đây tập đoàn Ma Pháp Linh đang mở rộng thị trường ra khắp cả nước, anh lại là giám đốc nên việc gì cũng đến tay. Thế nhưng sự thật có đúng là vì công việc không? Hay là anh còn lý do khác để do dự?
Anna không dám hỏi quá nhiều.
“Tồn Hy, sắp đến sinh nhật em rồi, anh có thể tặng em một món quà không?”
“Em nói đi.”
“Em muốn anh cùng em đi du lịch mấy ngày. Chỉ ba bốn ngày là được rồi.”
“Ba bốn ngày?” Tồn Hy nhíu mày.
“Chúng ta đi Thượng Hải được không anh? Gần đây nhà hát lớn Thượng Hải đang có vở diễn Hồ thiên nga do vũ đoàn Kirov biểu diễn.” Anna cười ngọt ngào rồi cùng tuyệt chiêu của con gái ra nũng nịu anh: “Đi mà, đi cùng người ta đi mà.”
Tồn Hy nhìn cô rồi nói: “Em nói… đi Thượng Hải?”
“Ừ.”

*
* *
Bãi biển Thượng Hải.
Trời về đêm, những con phố rực rỡ đèn, những ngôi nhà ven đường còn sót lại từ thời thực dân được xây dựng theo lối kiến trức phương Tây càng rực rỡ hơn, ánh đèn như cắt đôi con sông Hoàng Phố thơ mộng, đối diện với bờ sông là tòa tháp quay Đông Phương Minh Châu rực rỡ.
Hai bên bờ sông, một bên cũ một bên mới, tất cả như đang muốn kể câu chuyện về Thượng Hải thần kỳ.
Tồn Hy và Anna đi bộ dọc theo hai bên bờ để ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại dừng bước bên lan can để đón những đợt gió từ biển tạt vào. Hàng rong mời Anna mua kẹo hồ lô thế nhưng cô xua tay từ chối.
“Tồn Hy, anh xem có đẹp không?” Anna kéo vai anh.
“Ờ, cũng được.”
“Anh giúp em chụp ảnh nhé.”
“Ừ.” Tồn Hy cầm máy ảnh kỹ thuật số rồi chụp ảnh Anna đang đứng dưới đèn phố.
Anh không hề để ý, khi anh đang chụp ảnh thì Hân Di và Dylan bước qua sau lưng anh.
“Thế nào? Đi ra ngoài dạo phố có thấy thoải mái hơn không?” Dylan dịu dàng hỏi Hân Di. Gần đây cô đồng ý cung cấp tác phẩm cho một hội bán đầu giá từ thiện, để sáng tạo nhiều tác phẩm vừa ý hơn nên cô cũng phải bỏ ra nhiều công sức hơn. Dylan không nỡ nhìn cô quá mệt mỏi như thê nên mới mời cô đi dạo.
“Yên tâm đi, em khỏe nhiều rồi.” Hân Di cười: “Nói thật, em rất muốn cảm ơn anh, hai năm qua anh luôn bên em, cổ vũ động viên em. Nếu không phải là anh thì em không chắc đã có ngày hôm nay. Anh thật sự là một người bạn tốt nhất của em.”
“Chỉ là bạn thôi sao?” Dylan hỏi đầy ẩn ý.
Cô giật mình.
“Thôi bỏ đi, không có gì đâu.” Thấy thái độ của cô như thế Dylan chủ động chuyển chủ đề khác:

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen,Định mệnh anh yêu em Full

Trang chủ
U-ON - 2