tranh thủ đã ! Đợi đấy.
Em phi ngay sang phòng anh L trung đội trưởng :
- anh L , mai nhà em có việc , cho em về hai hôm , tối chủ nhật em lên.
- anh đang định hỏi xem mày có về không , lâu lắm rồi không về con gì , thôi cứ đi hẳn ba bốn ngày cho thoải mái , có gì anh gọi thì lên.
Thằng lính nào đi nghĩa vụ chẳng mong có sếp thế này , em cảm ơn rối rít luôn , rồi còn ngồi chém gió một tí mới nhảy chân sáo về phòng , vừa đi vừa hót vang rằng : " này em yêu ơi ! Ếch ộp chộp ếch ương ". Em đùa tí , thật ra thì lại khác , em gọi điện làm giọng căng thẳng :
- thế nào rồi chồng ?
- chán lắm...
- không được à ? - giọng buồn hẳn.
- không , anh ý bảo nhà có việc cũng không cho về !
- làm sao giờ , hay vợ lên đó xin cho chồng được không ?
- thôi khỏi ! Anh ý bảo đi chơi với tình yêu thì anh ý cho đi ba bốn ngày cũng được.
- á , cái đồ ...
- tút tút...
Cả em và ngọt ngẹt cùng vui , vui như chưa bao giờ được vui đến thế. Hai đứa lên kế hoạch sẽ đi chơi bốn ngày , lúc này vừa hết tân binh nên em cũng mới có phụ cấp , thâm niên em gần hai củ , không trừ một xu , còn cắt xén , trấn lột của mấy thằng em , tính ra cũng gần ba củ , chắc là đủ chi cho chuyến đi , nhưng đến hôm sau lúc ngồi trên xe em mới bất ngờ , con bé vác hơn hai mươi triệu trong người ạ.
Hôm sau 5h30 mở mắt dậy em đã thấy tin nhắn từ con bé :
- chồng dậy đi , chuẩn bị đi nào , vợ không ngủ được.
- đây , 6h30 anh ra tới đó , bọn em hẹn ở cái ngã tư ( bác nào còn nhớ thì đó là cãi ngã tư lần trước em với thằng V lính cũ đi " chơi " lần đầu ạ ), lần này thì em bắt xe liên tỉnh xuống chứ không đi taxi nữa , tiền đâu ra , còn phải tiết kiệm cho chuyến đi. Em mặc quần bò áo phông đơn giản thôi , đeo cái cặp chéo vai có ít quần áo trong đó , xuống xe đã thấy em nó cứ đứng ngóng ngóng ( chắc để ý taxi ) , lưng đeo cái balo nhỏ nhìn y hệt học sinh cấp ba , em chạy sang đường thì em nó nhận ra :
- chồng ! Chồng ơi !
Hai đứa ăn sáng , em thích nhìn gái ăn lắm , đứa nào tính nết ra sao ngồi ăn biết ngay , em nó ăn như thuồng luồng hút cỏ , nhưng hổ gặp nai tơ , nhưng tiên cô gặm cà rốt... Hãi hùng kinh dị lắm ạ ! Nói đến đây em không khỏi rùng mình , hàng vài năm sau vẫn còn ám ảnh hoang mang sợ sệt. Em đùa đấy , em ấy ăn thỏ thẻ như mèo con , chứ hôm bỗ bã nhưng trên đâu , em lại đùa đấy , như trên mới đúng , con bé ăn khoẻ lắm , ai đời sáng sớm nó đánh phát hai bát bún , nhìn thôi cũng no lây.
- thôi anh đi về đây !
- sao thế ! Anh hâm à ?
- không , anh không đủ tiền nuôi em rồi ! Về cho lành.
- xời ! Để em nuôi anh luôn , em mang nhiều tiền mà.
- ...
- ra bắt xe nào !
Nơi đến thì em xin được phép giấu , (Bạn đang đọc truyện tại website: Haythe.us) nó là một thành phố nhỏ nằm về phía bắc Hà Nội ( lộ luôn ), em nó muốn đến đó , thấy bảo muốn tìm gì đó ở đó , em hỏi thì nhất định không chịu nói.
- hai đứa em ngồi trên xe như một đôi vợ chồng mới cưới , nói chuyện một lúc thì con bé tựa vai em ngu , tới nơi còn gọi mãi nó mới chịu dậy , rồi lại bắt xe ở bến Gia Lâm đi " chỗ khác ".tới đó là tầm 9h sáng , bọn em đi bộ trên đường rồi vào một quán nước vỉa hè ngồi nghỉ , đêm qua em nó không ngủ được nên giờ nhìn thương lắm. bon em đi một đoạn nữa , đoạn đường này nhà cao tầng mà vắng vẻ vô lăng , cảm giác nằm giữa đường ngủ cũng được , rồi chọn một cái nhà nghỉ vào thuê phòng. Ngọt ngẹt mặc cái váy ngủ màu trắng trông như thiên thần ấy :
- chuẩn bị cả váy ngủ cơ à ?
- mặc quần áo kia ngủ khó chịu lắm ! Đi vài ngày chứ có phải một lúc đâu mà...
- thế váy của chồng đâu ?
- mặc chung nhé !
- xin cô.
- vợ ngủ đây , mệt lắm rồi , tối đi chơi nhé !
Nói là lăn ra ngủ ngay được , con bé này ngủ ngáy các bác ạ. Ngáy nhè nhẹ như tiếng thở thôi , chứ không phải kiểu mấy bố mũi trâu : " khò khò khòooo... Khẹc phù , khò khò " nghe khiếp vãi ra quần. Lúc này em mới rút con c5 thần thánh ra chụp trộm vài cái , con gái ngủ bao giờ trông cũng như một thiên thần , trừ... Em ngắm đến tận trưa mới ngủ được. Rồi đến tối...
Buổi tối đó tầm 6h đã thấy em nó dậy rồi , lúc em tỉnh dậy là mấy phát hắt xì vì bị tóc quét vào mũi , mở mắt ra đang thấy ngọt ngẹt chống hai tay nằm trên người em rồi lắc lư đầu cho tóc quét vào mũi em , cảnh này nhớ mãi luôn.
- chồng đói chưa ?
- ừ...
- dậy tắm đi rồi đi nhậu nào !
- ừ...
Tắm xong diện bộ quần áo khác , em mang hai bộ đi , bộ lúc sáng em nó giặt rồi phơi tòng teng trong wc ạ. Đúng là thành phố nào buổi đêm cũng vui , kiếm quán nhậu dễ vô cùng. Vào quán ốc nhậu xong đến lúc ra tính tiền hết gần bốn lít , xót xa vô lăng , được hai bát ốc , hai đĩa nem , đĩa cóc hay xoài xanh gì đó , cả chai voz đại ka 75 , nó uống rượu cũng khiếp không kém ăn , còn bảo :
- trên nhà vợ mà uống rượu như chồng thì không làm rể được đâu.
Em cũng vái cả nón , mà lúc đấy thôi nhé , từ lúc ra quân đến giờ em tu luyện thành tiên tửu rồi , cỡ ngót hai lít em mới gục , bác nào thích là em nhích hết. Rồi lại nắm tay nắm chân đi ra quảng trường ( em biết là em ý đã từng có thời gian ở dưới này , vì mọi chỗ bọn em tới đều là em ấy dắt đi , không thấy hỏi đường tẹo nào ) , có cái tượng đài gì mà buổi tối em không để biết , bọn em cũng không dám ra xem , gần đấy có hai ba bốn chục thanh niên cưới xế lạng lách bốc đầu , rồi tụ tập bu kín một chỗ dưới chân tượng đài , kinh vô lăng , đi xa lạ nước lạ cái em không dám lại gần sợ lằng nhằng , chứ cỡ mấy đồng chí ấy , solo với em , em lôi mười sáu động tác võ với ba mươi lăm thế liên quyền kèm theo tám thế tấn thì đo ván trong một nốt nhạc , em nói đùa đấy không thật đâu. Mà công nhận đường trên này rộng rãi sạch đẹp thật , chả bù Hà Nội , tối đến là bè lũ " bán nước " chiếm hết vỉa hè , kín mít mọi nơi mọi chỗ chứ không thoáng mát dễ chịu mà thơ mộng như trên này đâu , nhiều chỗ tối mà đẹp lắm ạ. Bọn em dắt nhau đi quanh cái hồ nước , mặt hồ sáng bóng như gương phản chiếu ánh đèn đường và bóng các anh chị đang ngồi trên ghế đá " tác nghiệp " , thật là cảnh đẹp như tranh , không gì tả siết cái sự đẹp ấy. Rồi xa xa lại thấp thoáng bóng người công nhân môi trường đang quét rác , em bỗng nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của Nam Cao :
Những đêm hè
Khi ca..e đã ngủ
Tôi lắng nghe trên đường Trần Phú
Tiếng chổi tre đang quét mấy hột me
Bla...bla...
Bác lao công đêm đông hót cứt. ( Hót rác hay gì gì ấy ).
Căn bản bây giờ tâm trạng em không được tốt , nên chỉ nhớ được mang máng như thế , có gì các bác tự bổ xung cho em , lại nói bác công nhân đang quét rác , có mấy ông tướng lạng lách qua , gió quét đã khó thì chớ , các bố còn phóng vù cái qua làm rác như diều gặp gió bay toán loạn , loạn xị ngầu , hai đứa em ở tít đằng xa còn nghe văng vẳng tiếng chửi thề :
- d...c...m...c...m.......
Chất giọng rất cao , thánh thót líu lo như chim hoạ mi , các bác chơi trò điền từ vào chỗ trống ra một câu hoàn chỉnh rồi mang ra phường xin dấu của cán bộ hộ tịch nới cư trú , sau đó gửi cho em để nhận phần thưởng là : " Không có gì cả " nhé !
Viết cho vui tí , bác nào không cười được thì tự cù nhé ! Thật ra thì lúc đó không có bác quét rác , mà có thì có thằng dở hơi nào đi với gái mà lại nhìn người ta quét rác , có mà hâm. Bọn em đi quanh hồ chọn một ghế cách xa các bạn trẻ , đủ xa để nếu các bạn ấy có thấy mà xông tới thì bọn em vẫn có thể rút êm được , rồi cũng nói chuyện , em nhớ mang máng :
- chồng không hút thuốc à ?
- thôi ! Đi với con gái chồng không hút.
- thế sao hai lần đến chỗ vợ chồng đều hút ?
- lúc đó chồng tưởng vợ là con trai.
- á đồ đồ #*@+#*@+*#@
Em không tút tút được nên phải nghe đủ thứ đồ... Rồi còn bị cắn cấu véo các kiểu con đà điểu.
- thế chồng bỏ luôn thuốc đi !
Tại sao chị em lại ích kỷ thể , yêu người ta mà lại không cho người ta hút thuốc , em là em kịch liệt phản đối cái kiểu áp đặt này , nó lộ rõ bản chất phong kiến , hiện lên một thảm cảnh của cánh đàn ông trong thời kỳ mẫu hệ. Em phản đốiiiiiiiiiii !!
Bây giờ thì em nghĩ thế , nhưng lúc đó lại khác :
- ừ ! Chồng cũng muốn bỏ.
- hứa nha ! Ngoặc tay !
May mà em không tin ba cái vụ ngoặc tay. Dù sao thì qua đây em cũng góp ý là các bác nên bỏ thuốc đi , hút hít hại người lắm , béo bổ gì đâu , hồi ra quân em to khoẻ , bụng sáu múi , ngực hơn một trăm , nặng 72kg , bây giờ em còn 60kg chỉ sau gần hai năm ra quân là nhờ em chuyển sang " chích " đấy. Hehe
Ngồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể , những dự định tương lai , cái này thì gần như cặp nào ngồi rảnh rảnh cũng nghĩ ra để nói hay sao ấy. Em ấy bảo em kể về gia đình , gia đình em thì chẳng có chuyện gì hay ho cả , toàn bi hài kịch nên em cũng chỉ nói về thành phần cộm cán trong gia đình ( là em ), thành phần máu mặt nhất trong gia đình ( là em ) , thành phần gương mẫu ưu tú nhất ( cũng lại là em ). Một lúc thì em nó chán đòi chuyển chủ đề , nói về tình yêu ( em ghét nói chuyện với gái về vụ này ), rồi rượu bắt đầu ngấm mạnh , em nó nói chuyện một mình , em thì ngồi bên cạnh nghe ra chiều hiểu lắm :
- như thế như thế ... Chồng ạ !
- ừ - gật đầu phát.
- như vậy như vậy ... Chồng hiểu không ?
- ừ... - gật đầu phát nữa.
Nói chung từ đó cho tới lúc đứng dậy đi về , ai mà nhìn xa kiểu gì cũng nghĩ em giống con bổ củi ( cái con bọ , cứ bóp vào bụng là nó gật đầu như bổ củi ấy ) , rồi may mà em nó không bắt em nhắc lại , không thì chắc em bay xuống hồ lâu rồi. Tầm 10h thì hai đứa đứng dậy nắm tay nhau đi về , đường vắng tanh , thỉnh thoảng cách một đoạn mới có ánh đèn đường , nên em khá run chân khi nghe tiếng rú xe máy sau lưng , mặc dù ở tít đằng xa , em cầu cho nó đừng đi về hướng mình. Bọn em vào quán phở đêm , đến bây giờ thì em hai bát , còn em nó chỉ một bát ( cả ngày không có hạt cơn nào vào bụng ) , rồi rẽ vào một cửa hàng tạp hoá , mua vỉ sữa , mấy gói bim bim , lại còn kẹo chip nữa , rồi về nhà nghỉ , (Bạn đang đọc truyện tại website: Haythe.us) vừa đi vừa bóc kẹo chip ra ăn , may mà đường vắng , không thì ngại vô lăng. Về đến phòng em ngồi xuống chén mấy gói bim bim , em nó đi tắm , được một lúc , máy em có điện thoại cuộc gọi đến từ " SOS " :
- dạ !
- đang làm gì đấy , lâu lắm không thấy gọi điện về nhà.
- dạo này con bận quá , mới rảnh được một hôm , đang định gọi về đây. - đang ở trong phòng à , tối không phải đi gác à ?
- không , con xin ra ngoài chơi một ngày với bạn gái !
Đúng lúc em nó đi ra , ngồi cạnh em.
- thế à ?- mẹ em cười.
Em quay sang ngọt ngẹt :
- nói chuyện với mẹ không ?
-... - Lắc đầu.
- nó ngại không nói chuyện với mẹ đâu !
- ừ ! Thôi đi chơi đi , hôm nào về ....
Mẹ em luôn rút lui đúng lúc thế đấy , có một hai lần em gọi điện nói với mẹ em là em có người yêu mới , bà hỏi qua qua nhà ở đâu , làm gì ? Em toàn bịa ra câu trả lời , vì sao thì các bác cũng biết.
Ngọt ngẹt đẩy em đi tắm rồi chiếm chỗ em nằm , em vào tắm thật sạch , đánh răng thật kỹ , để chuẩn bị... Đùa đấy. Em ra nằm cạnh rồi lại nói chuyện vớ vẩn , được một lúc thì :
- chồng ơi !
- ừ - em hay dùng từ này để tỏ thái độ.
- vợ yêu chồng nhiều lắm !
- ừ.
- chồng có yêu vợ như thế không ?
- ừ.
- vợ biết chồng không yêu vợ đâu , nhưng dù sao ở bên chồng là tốt rồi , vợ thấy vui lắm !
-...
Ngọt ngẹt quay sang em , chủ động hôn , cô bé vẫn chủ động như tất cả mọi lần , em không phản kháng , đó là một trong những sai lầm của em , đáng nhẽ em nên đẩy em ý ra ngay lúc đó và chọn lựa , yêu hay không , nhưng em đã không làm thế , tức là em đã yêu ngọt ngẹt , hai đứa làm chuyện đó một lần , một lần duy nhất mà em đủ tỉnh táo để biết là mình đang làm gì , cả hai không làm thế vì ham muốn , em khẳng định như vậy , mà đó chính là sợi dây sẽ giữ chặt hai đứa gần nhau hơn , dù cuối cùng sợi dây ấy cũng đứt...
Sáng hôm sau , em tỉnh dậy lúc 8h , thấy ngọt ngẹt đang ngồi trên giường , cạnh em , khóc thút thít. Em bật dậy hỏi :
- vợ sao thế ?
- ở chỗ làm gọi về rồi chồng ơi !
- vợ xin nghỉ mấy ngày rồi cơ mà ? Sao lại gọi ? Đưa số đây chồng gọi hỏi xem nào ?
- thôi ! Cô bảo nếu không về trước chiều nay thì vợ không phải về đó nữa.
- sao lại thế ? Định mệnh bọn này.
- phải về rồi chồng ạ ! Vợ xin lỗi chồng.
- vợ nghỉ luôn đi cũng được , đừng làm nữa !
- không ! Không làm thì không có tiền gửi về nhà. Lúc này vợ không thế nghỉ được.
- nếu yêu chồng thì vợ nghe lời chồng , nghỉ rồi về nhà , chuyện đến đâu thì đến ! - nói ra câu này em cũng muốn khóc theo , vì ngoài lời nói em cũng đâu giúp được gì cho ngọt ngẹt.
- không... - cô bé gục đầu xuống khóc.
Phải mất một lúc sau , khi em còn đang ôm cục tức ngồi đấy , ngọt ngẹt đã đứng dậy khỏi giường , mặt tỉnh bơ :
- về nào chồng , lần sau đi chơi tiếp , không sao đâu , đừng tức nữa nha !
Thế là đáng ra em phải dỗ dành cho cô ấy thì ngược lại , bây giờ cô ấy đang dỗ em , tay cầm gói kẹo chip bóc ra định đút cho em ăn.
- vợ có sao không ?
- không sao đâu mà , vào tắm rồi về thôi !
Bọn em trả phòng rồi ra bưu điện để cô bé gửi tiền về nhà ( cục tiền 20 triệu đó ạ , lúc viết vào tờ giấy gửi tiền em thấy cô bé đang khóc ) bắt xe về HN , rồi Chũ - Gia Lâm... Trên đường đi không ai ngủ , cũng không nói một câu nào với nhau , vì em nghĩ lúc này nên im lặng.
Tới ngã tư đó , hai đứa xuống xe , lại vào quán ăn bún , ra ngoài em gọi taxi cho cô bé về :
- có gì thì gọi cho chồng , đừng cố chịu một mình ! Biết chưa ?
- vâng...
Rồi em bắt xe liên tỉnh về đơn vị , lên tới nơi thì đang tầm 2h , anh L trung đội trưởng đang đứng trên cổng chào người nhà đám chiến sĩ ( hôm đó là chủ nhật ) , thấy em đi lù lù vào :
- sao đã lên rồi ?
- xong việc nên em lên luôn - mặt em vừa buồn vừa mệt mỏi.
- nhà có chuyện gì à ?
- dạ không !
- thôi xuống nghỉ đi , tối nay vào phòng anh nhờ.
Anh L bao giờ cũng thế , tối vào phòng anh nhờ , tức là anh muốn biết chuyện của em , anh sẽ mách nước hoặc giúp đỡ nếu có thể. Nhưng em đã không nói gì , trước