watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Cave yêu lính
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 21/06/14 20:43:20
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1216 Views

yêu , chứ em có cần anh đẹp giai đâu , có cần anh giàu có đâu , em chỉ cần anh nói chuyện với em mỗi ngày là đủ rồi !
Em nhớ đến câu chuyện mà em xem được trên tivi dạo gần đấy nên kể cho em ý nghe luôn ( trương trình gì mà dựng lên mấy câu chuyện bằng hoạt hình để diễn tả một câu ngụ ngôn dạy cách sống á ) sau này em cũng kể chuyện này cho một cô gái nữa nên em rất nhớ :
- em muốn nghe anh kể chuyện không ?
- có anh kể đi , kể cho em ngủ ngon ! Hihi
- em nè !
- dạ....! - yêu voãi
- con người ta nếu đã yêu ai thì không cần lý đo đâu em ạ ! Anh kể câu chuyện này em nghe , có hai anh chị yêu nhau , chị kia cũng hay hỏi như em đó lúc nào cũng hỏi : " tại sao anh yêu em " , anh kia thì không biết trả lời sao , bởi vì anh ấy yêu chị cũng đơn giản là yêu thôi , rồi chị ấy giận : " thế là anh không yêu em , vì anh không thích điểm gì của em cả " . Anh ấy đành phải trả lời : " không ! Anh yêu em mà ! Anh yêu khuôn mặt xinh đẹp của em , anh yêu con người năng động nhiệt tình của em , anh yêu nụ cười đáng yêu của em , anh yêu em nhiều lắm ! ". Chị ấy bằng lòng câu trả lời đó , chị ấy rất thích thú. ít lâu sau đó , chị ấy gặp một tai nạn bất ngờ , làm khuôn mặt chị ấy chi chít sẹo , đôi chân thì bị liệt phải ngồi xe lăn. Đang xinh đẹp bỗng dưng bị như vậy chị ấy rất suy sụp , chị ấy không dám gặp ai cả. Rồi đến ngày ra viện , anh kia tới , đứng trước cửa nhìn chị và nói : " anh không còn yêu em nữa , vì bây giờ em không còn khuôn mặt xinh đẹp , không còn nụ cười đáng yêu , em phải ngồi xe lăn nên cũng không còn năng động nữa ... ". Chị kia nghẹn ngào : " anh cứ đi đi , em không còn xứng với anh nữa rồi ". Anh kia lại gần với bó hoa trên tay : " nhưng vì anh yêu em vô điều kiện nên anh không thể bỏ đi được , mình cưới nhau em nhé ? " Anh ấy đeo nhẫn cưới vào ngón tay chị. Hai anh chị sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời ! Tèn tennnn.
- thế nếu em bị như chị ấy , anh có đối xử với em như thế không ?
- không ! Anh sẽ đưa em sang hàn quốc , nếu bên đó trả về thì mình chia tay nha em !
- á.... Đồ...
Em tắt máy luôn và ngay , mỗi lần nói chuyện nghiêm túc một tí là em lại pha trò như thế , lúc sau luôn có một tin nhắn : " chết đi , em mà bắt được anh thì... "
Có thể nói đây là cuộc tình chiếm của em nhiều cảm xúc nhất , mà có lẽ đến khi xuống lỗ em vẫn phải nhớ lại , cho đến bây giờ em vẫn còn tiếc , vẫn còn hối hận , vẫn còn...
Quãng thời gian từ lúc chính thức có ý định với ngọt ngẹt cho tới khi kết thúc là khoảng thời gian bộ não em hoạt động liên tục , đúng hay sai khi muốn quen em ý , lúc đầu thì là ham muốn thể xác , nhưng chỉ được một thời gian ngắn , em đã chuyển sang thích tâm hồn cô bé , trong trắng theo đúng nghĩa của nó. Nhưng trong đầu em lại luôn tồn tại cái mặc cảm , mặc cảm đáng nhẽ phải là của cô bé , cái mặc cảm đó chính em xua tan trong đầu cô bé , nói đúng hơn là em lấy cái mặc cảm của cô bé rồi chuyển qua cho mình , mặc cảm khi quen một cave. Sự ích kỷ không cho phép em được yêu , nhưng em lại thấy thương và luôn muốn chia sẻ mọi điều với ngọt ngẹt , có một cái gì đó cuốn hút em , nó làm cho em cứ mỗi khi rảnh rỗi lại cầm điện thoại và gọi... Nhưng môi lần đang nói chuyện mà ngọt ngẹt bảo em bận một chút , rồi khoảng một tiếng sau em nó gọi lại thì đầu em lại nghĩ đến chuyện đó , chuyện em ngủ với thằng khác , ngọt ngẹt biết em sẽ suy nghĩ thế , nên mỗi lần như vậy cô bé sẽ bịa ra một lí do để em tin và chấp nhận : " em vừa nhặt rau đấy ! " " Em đi tắm " " e đi chợ ". Em ước gì mình trở thành một kẻ ngốc thực sự để luôn tin những gì ngọt ngẹt nói , để rồi bọn em sẽ mãi như vậy , nói chuyện vui vẻ với nhau , giá mà được như vậy.
Khoảng thời gian đó , em không một lần nói rằng em yêu cô bé , em rất muốn , nhưng bản thân em lại không cho phép em nói ra , nếu đã yêu thì phải chấp nhận mọi thứ , nhưng em đã không chấp nhận được. Nhiều lúc cứ cố nghĩ đơn giản là mình không yêu nên cần gì phải suy nghĩ nhiều , kệ đi ,nhưng mỗi lần nói chuyện là em lại bị cô bé chinh phục , em không thể không yêu , và lại càng không thể làm ngơ được , đàn ông bao giờ cũng có tính chiếm hữu cao hơn đàn bà , cái gì của mình thì khó có thể chấp nhận phải chia sẻ với kẻ khác , nhưng em không thể làm gì để thay đổi cái thực tế lù lù là em nó vẫn phải làm , nếu em giàu có , em có thể cho em nó tiền và em có tất cả , nhưng không đơn giản như thế. Sau nhiều lần em cũng nghiệm ra là ngọt ngẹt đến với em vì cô ấy cần một chỗ dựa tinh thần , chứ cô ấy không có tí ham muốn thể xác nào , có lần em giận quá không muốn nói chuyện nên viện ra một lý do hết sức ích kỷ :
- hôm nay bạn gái anh lên chơi , không gọi điện cho em được !
-...
- vậy nha !
Rồi bẵng đi vài hôm em không gọi cho cô bé nữa , đến lúc cô bé không chờ được nữa phải gọi cho em :
- anh nghe rồi !
- sao mấy hôm rồi anh không gọi cho em ?
- anh bận quá , với lại bạn gái anh gọi anh suốt nên không có thời gian gọi cho em !
-...
Ngọt ngẹt không nói gì , hai đứa đều im lặng , em tắt máy. Nghĩ thế là xong , nhưng rồi em lại suy nghĩ , em nó chì cần mình nói chuyện thôi mà , đừng ích kỷ thế chứ , chắc ngọt ngẹt đang buồn và thất vọng lắm , chắc... Đủ mọi suy nghĩ ám ảnh em nguyên một ngày , lần này em là kẻ thất bại khi nửa đêm hôm đó em lại gọi cho ngọt ngẹt :
-...
-...
Ngọt ngẹt bắt máy nhưng không ai nói một câu nào trong cả phút :
- anh nói đi !
- ừ ! Anh...
-...
- anh xin lỗi em !
- em biết mà ! Em biết đấy không phải là anh N mà em quen !
- ừ ! Anh suy nghĩ cả ngày nay...
-...
- về mối quan hệ của anh em mình... Em làm em gái anh nhé ?
- anh không chấp nhận được em đúng không ?
- không phải thế !
- đúng mà ! Anh coi em là gì ?
- em gái kết nghĩa nhé !
- không ! Em không muốn ! Em yêu anh , anh có chấp nhận hay không thì nó cũng là sự thật !
-...
- im lặng là chấp nhận , đi ngủ đi rồi mai em gọi anh.
Em biết , lúc đó ngọt ngẹt lại bận. Và em lại ôm cục tức đi ngủ. Cho đến bây giờ khi viết lại những dòng này thì trong đầu em lại hiện lên y nguyên mớ bòng bong ấy , không biết phải trình bày thế nào cho gọn cái chap này , nghĩ sao em type vậy nên có lẽ cũng sẽ gây khó hiểu.
Kể từ sau tối hôm đó , bọn em vẫn gọi điện thường xuyên , lúc em bận thì ngọt ngẹt sẽ nhắn tin , ngoài hai lần em đi ăn hoang và một lần em ý lên chơi thì tính đến lúc này vẫn chưa gặp lần nào , kể ra cũng gần tháng. Cho đến một dạo bận rộn gần một tuần phải đi báo bia với bảo đảm cho bọn tân binh kiểm tra ba tiếng nổ , bọn lính cũ bắn ban đêm , bọn dân quân địa phương bắn tập , công việc dồn dập cả tuần liền , có những hôm nằm ngoài trường bắn từ 6h30 sáng đến 9h tối mới về , mệt mỏi , áp lực , thêm cái nóng bức mùa hè khiến em quên mất có một cô bé mỗi đêm chờ mình. Vừa kết thúc đợt đó thì trung đội em mấy thằng thi nhau lăn ra ốm , em lại là thằng ốm nặng nhất , mới đầu chỉ nhẹ nhàng là ốm thôi , sau hai hôm tưởng đỡ đỡ thì lại đứng nắng nguyên ngày báo bia hôm cuối cùng , sau đó em sốt luôn , nằm liệt giường. Trưa hôm đó đang nằm trên giường , đầu đội khăn ướt đợi mấy thằng đi ăn cơm rồi mang về cho em ăn thì điện thoại rung , có cuộc gọi từ " trả tao cmt " ( em để nguyên tên này từ đầu tới cuối ) , em chợt nhớ ra là hơn tuần nay không gọi rồi , em bắt máy :
- ơiiii ! - giọng khàn khàn
- anh ốm à ?
- không , tại mấy hôm báo bia gào to nên giọng anh nó thế.
- thôi đi ! đừng có ăn gì , em mang cháo qua cho... Tút tút
Cô bé vẫn như thế , quyết đoán đến mức làm em thấy xấu hổ vì mình không được như thế , từ chỗ cô bé tới chỗ em tầm 6 7km thôi , đường thẳng đẹp nên chẳng mất mấy thời gian mà cô bé tới nới , lại gọi cho em :
- em đang đứng ở cổng rồi , mấy anh gác bảo hôm nay thứ hai , không phải ngày nghỉ nên không cho vào.
- em xem thằng nào ngồi không mà không đeo súng ấy , đưa máy cho nó giúp anh.
-... Anh không đeo súng nè , bạn em bảo anh nghe điện thoại.
- alo ai đấy - thằng cu đang gác cầm máy.
- thằng nào đang gác ca này đấy ?
- ai mà hỏi thế ?
- ai cái #*@+#+a@ , tối tập trung hết cả đám lính mới trước cửa phòng tao , định mệnh...
-... Anh N ạ ! Em không biết chị vào thăm anh , để em dắt xuống luôn.
-... Thôi anh gác đi , em biết đường rồi... Anh nằm im đấy , em tới nơi rồi... đếm tới ba nhé... Baaaa... Tút tút
Em bật cười với cái kiểu đùa trẻ con của cô bé , lần này ngọt ngẹt không buộc tóc nữa mà thả xuống , tóc đen nhánh , không nhuộm gì cả , chỉ ép thẳng , xoã xuống vai , hơi tiả nhọn xuống lưng , tóc mái lệch sang một bên , nhìn đẹp dịu dàng lắm. Đến bây giờ em vẫn lấy cô bé làm hình tượng của cái đẹp , cô bé mở túi lấy ra hộp cháo , mấy vỉ thuốc gì đó , dán miếng dán hạ sốt lên chán em xong cô bé ra lệnh :
- ngồi dậy chị đút cho măm !
- dạ vâng !
Cả bữa ăn cô bé không nhắc chút gì đến chuyện em không gọi điện cả tuần trời mà chỉ nói chuyện vui , trêu em cho em cười. Ở bên ngọt ngẹt lúc này em thấy hạnh phúc lắm , vui vẻ lắm , giá mà cứ mãi được như thế này , đến khi ăn hết hộp cháo , rồi uống thuốc xong , em không nhịn được nên nói trước :
- tuần vừa qua...
Cô bé cướp lời :
- em xin lỗi ! Em về quê cả tuần không gọi cho anh được ! Xin lỗi anh nhaaaa
Em biết thừa là ngọt ngẹt nói dối , vì có lần em nói chuyện với cô bé , em có hỏi có nhớ quê không , em ý bảo nguyên văn thế này : " có nhớ cũng không về , bao giờ em không làm cái này nữa thì em mới về , chứ giờ mà về , dù gia đình không biết nhưng em vẫn thấy ngại ". Nhưng lần này ngọt ngẹt nói dối em , cô bé không muốn làm em buồn , phải suy nghĩ nhiều trong khi em đang ốm , cô bé nhận hết lỗi về mình , em lại càng sấu hổ khi mình không dám nói ra như thế , rõ ràng là em không thể bao dung được như thế , nghĩ lại xấu hổ lắm các bác ạ !
Rồi cả buổi trưa bọn em ở trong phòng nói chuyện linh tinh , em đưa cho cô bé quyển sổ em chép thơ ( đến bây giờ em vẫn còn giữ ), cô bé đọc đến câu này :
Một ánh trăng
Một vì sao
Sao rơi trăng còn đó
Gửi niềm riêng đi rồi

- sao bài này ngắn thế anh ?
- đâu... À ! Bài này anh tự sáng tác đấy !
- thật á ? Chắc anh giỏi văn lắm nhỉ ?
( Giỏi thật chứ chắc gì nữa , sau này anh viết cả truyện cơ mà , hô hố )
- lúc đó anh đang buồn , hồi tân binh đấy , các đây năm rưỡi rồi.
- nhưng mà em thấy cũng hay , hợp với em bây giờ.
Nghe tới đó em thấy chua lắm ạ , cô bé đang có nỗi buồn , không phải ai mà chính do em gây ra.
- anh xin lỗi ! Tại anh...
- không ! Thôi quên đi anh , có gì đâu , anh vẫn ở đây mà - cô bé đứng dậy.
-... - em nắm tay cô bé lại.
- đến giờ em phải về rồi , em xin đi có một chút thôi.
-...
- cuối tuần này mà anh nghỉ được thì đi chơi với em , thôi em về đây , tối em kể chuyện cho nghe ! Ngủ ngoan , mau khỏi bệnh đi !
Em ấy đi qua khỏi cửa , một phút sau thằng cu gác hết ca đi xuống , vào phòng em :
- anh N ! Em xin lỗi chuyện lúc nãy nhé ! Em không biết...
- không sao , anh biết rồi !
- à ! Nãy chị đi lên , em thấy mắt chị ý đỏ hoe đấy.
- giống khóc lắm à ?
- vâng ! Em hỏi thì chị ấy trả lời cái giọng kiểu như nghẹn nghẹn ấy.
Em vùng dậy , lúc này rồi thì không phải mặc tác phong nữa , nếu không nhanh thì có cảm giác em sắp mất đi cái gì đó , em chạy thẳng lên cổng với hi vọng cô bé chưa đón được taxi , lên gần tới cổng , em cố ngóng ra ngoài , hướng đó không thấy , còn hướng bên này nữa , ra tới nơi thì tim em như thắt lại , cô bé vẫn chưa đón được taxi , vẫn đứng im dưới tán cây hoa sữa , em mặc quần dài áo lót chẳng sơ vin đếch gì cứ thế chạy ra ngoài , cô bé quay người lại , mắt dưng dưng , em ôm cô bé vào lòng :
- em đừng khóc nữa , lỗi tại anh.
Rồi đứng hình một phút , cô bé đẩy em ra , mặt không có tí gì giống vừa khóc cả , tỉnh nhanh vô lăng. Rồi taxi đến , cô bé lên xe rồi em mới đi xuống phòng , cởi cái áo ra thay thì thấy chút nước mắt của cô bé thấm vào áo em...
Cave yêu lính - Phần 3
Đó là lần đầu tiên em thực sự ôm cô bé , cái ôm chứa rất nhiều cảm xúc , không một chút tư lợi nào , ngọt ngẹt nhỏ bé nép trong lòng em , em thấy mình như một chỗ dựa cho cô bé. Sau đó là khoảng thời gian em xoá được hầu hết sự ích kỷ , không còn hỏi lý do em bận , không còn suy nghĩ vớ vẩn đề rồi trằn trọc day dứt cả đêm không ngủ. Gần như trong khoảng thời gian đó em đổi nết , từ một thằng khốn nạn ích kỷ , em đã trở thành thánh nhân , thành Đường Tam Tạng thật sự , mọi ý nghĩ đen tối , nhạy cảm dường như không còn , bọn em tiến một bước xa hơn , cụ thể là cách xưng hô :
- anh !
- giề !
- làm chồng em nhé !
- không ! Anh có vợ rồi.
- á ! Cái đồ đồ...
Tất nhiên là em lại tắt máy rồi mỉm cười , sau đó ngọt ngẹt soạn một tin nhắn dài nhất mà em từng đọc , sáng hôm sau dậy em mới đọc , đại loại là cô bé viết một lá đơn xin làm vợ , một lá đơn cam kết , và một lá là những yêu sách bắt em phải tuân theo vô điều kiện ( cá lá yêu sách là dài nhất ) , rồi sau đó là mấy tin kiểu như :
- anh đâu rồi !
- trả lời đi , nghĩ gì lâu thế ?
- anh đi tuần rồi à ?
- bla bla
Em ngủ tới sáng mới rep lại ngắn gọn một mẩu : " uh ". Em ừ cho tất cả mọi câu hỏi , ừ cho tất cả mọi tin nhắn , ngọt ngẹt cũng hiểu vậy. Tối đó em gọi nói chuyện như mọi hôm :
- vợ nghe nè chồng yêu ơiiii !
Em thấy thích cái kiểu gọi ơiiii dài dài ra như thế ạ. Nghe ngọt ngào lắm , cứ như thế bảo sao một thằng có trái tim yếu đuối như em chịu nổi.
Cuối tuần đó em bận lầm lễ tuyên thệ chiến sĩ mới nên bọn em lỡ hẹn vụ đi chơi , tất nhiên là dù bận đến đâu em cũng không quên được nhiệm vụ mỗi khi rảnh là phải gọi hoặc rep tin nhắn của ngọt ngẹt , Sang tuần sau , khoảng nửa tháng sau lần ôm đầu tiên , lúc đó em cũng khá rảnh rang , đêm thứ sáu , vì hôm sau là thứ bẩy chủ nhật bọn em đi chơi nên em nhớ rất rõ , vừa đi tuần về , tầm 1h , tắm xong là em ôm điện thoại ngay :
- vợ nghe nè !
- tối nay chồng đi tuần mệt quá , vừa tắm xong đấy !
- thương thế , thò tay chân qua đây vợ đấm mấy phát - trí tưởng tượng bay cao vô lăng.
- thôi xin cô !
- à nè ! Mai đi chơi không , đi vài ngày luôn cho bõ nhớ !
- đi đâu mà đi vài ngày ? Để anh qua hỏi anh trung đội trưởng xin về

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Cave yêu lính

Trang chủ
U-ON - 4