Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:17 |
nh cuộc đời đã đẩy cô vào nghịch cảnh như thế, người bỏ làng ra đi cũng đau mà người ở lại quê nhà cũng đau. Nghêu chỉ biết cô phải quyết định. Phải cố để nước mắt chảy ngược vào trái tim chứ không nên để lộ ra ngoài. [br">Thế là hôm sau Nghêu bỏ làng Cối ra đi. Đi từ khi trời con mờ sương buổi sớm.
Tiếng trẻ khóc xé cõi lòng mẫu tử, [br">Nợ duyên cuộc đời từ tiền kiếp mang theo. [br">Mai rùa rùa phải cõng theo, [br">Vì chưng nghiệp chướng quá nhiều đa đoan.[br">[br">[br">Nghêu đi, Hợi bỗng trở thành người hoá dại. Thím Biện sáng hôm ấy phát giác ra là đôi dép của Nghêu không thấy nằm ở ngoài bậu cửa, chạy đôn chạy đáo quánh nhà, rồi chạy cả ra đồng, hỏi thăm người này, hỏi thăm người kia, nhưng chẳng ai bảo là đã nhìn thấy Nghêu ở đâu. [br">-Sao mà con tôi nông nổi, sao mà con tôi cạn nghĩ thế không biết. Khổ ơi là khổ cho cái thân tôi. [br">Đúng là sống ở đời khổ thật. Chẳng có cái khổ nào giống cái khổ nào. Có những cái khổ dính thành chùm, lôi kéo rất nhiều người vào một mớ bòng bong, càng gỡ càng rối, càng sốt ruột, càng mất hết kiên nhẫn. [br">-Mẹ tưởng mày nói thế rồi nghĩ lại. Có ai ngờ mày chẳng hề suy nghĩ cho cặn kẽ ngọn nguồn. Ở đâu cũng chẳng bằng ở nhà, sao con tôi dại dột đến thế, hả con ơi. Nghêu ơi là Nghêu! [br">Người ta nhìn thấy thím Biện mặt mũi lem luốc, nước mắt chảy ròng ròng, cứ như thể trong nhà đang có người sắp chết hay là đã có người chết rồi. Thím Thoan biết tin, liền an ủi: [br">-Con Nghêu là đứa cứng rắn. Rồi nó không làm sao đâu. Chỉ có con Hợi nhà em, vụng tay vung chân, ra đường mới đáng ngại. Chị đừng hành hạ mình như thế nữa. [br">Thím Biện nhìn người đàn bà hàng xóm. Thím mún kể cho thím Thoan biết về những gì thím đã nghe thấy và nhìn thấy. Thím muốn nói cho mẹ của con dâu biết rằng chị chồng của nó ra đi cũng chỉ vì hai đứa nó đã trót yêu thương nhau từ lâu. Thật là đau đớn, vì thím biết mình không thể nói ra được. Vào cái tuổi của thím, thím biết rõ là có nhiều chuyện người ta rất muốn nói nhưng không nên nói ra, không thể nói ra, và nhất định cứ phải đào sâu chôn chặt trong lòng. [br">Theo linh tính của một người đang yêu, Hợi có cảm giác bất an là Nghêu đã bỏ đi. Khi Hợi gượng bước xuống giường thì nghe chồng bảo: [br">-Chị Nghêu bỏ nhà đi rồi. [br">Hợi té ngửa. Chồng phải vội đỡ lấy vợ. Hợi bàng hoàng tê tái. Cô nhớ ngay đến cái đêm giữa dòng sông Lạch khi cô thức giấc và nghĩ là Nghêu đã chết trước, bỏ cô đi mà không hề đợi cô theo cùng. [br">Hợi bật thành tiếng khóc nhưng không có nước mắt. Miệng Hợi há hốc ra, ngỡ ngàng tột độ, cô không ngờ là Nghêu có thể tàn nhẫn như thế. Cô không thể tin được Nghêu có thể giũ bỏ mọi chuyện, bước ra đi gần như là tuyệt tình. Làm sao mà con người ta có thể vô tâm vô tình đến như thế. Bỏ đi mà không hề nói một câu từ tạ. Hợi vụn vỡ vì đau đớn. Cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày cô phải đối diện với tình cảnh chua xót thảm thương như thế này. [br">-Đi lâu chưa? - Hợi thảng thốt hỏi chồng. [br">Ốc cũng bực. Có lẽ anh chàng thương chị gái. Tệ thật cái chị Nghêu, giữa lúc nhà đang bấn việc như thế, vợ anh thì bị ốm. Mẹ anh thì bấn, nhà lại có con lợn sề sắp cắn ổ. Bao nhiêu là việc phải làm. Ốc thực ra không thao vát gì lắm. Anh chỉ biết đan lưới đánh chim và buộc lồng bẩy thỏ, bán được đồng nào hay đồng nấy. Còn việc trong nhà thì anh chả mấy khi động tay vào. Nay thất chị bỏ nhà ra đi, chỉ nói với mẹ vài câu, không cho anh biết, Ốc quay ra bực bội gay gắt: [br">-Đi mà không há mồm nói với ai một câu. Người ác như thế mà không biết thế nào là làm khổ cho người khác. [br">Hợi xây xẩm mặt mày. Cô cảm thấy nhờn nhợn muốn ói. Một cảm giác thiếu sinh khí,mệt mỏi rả rời, toàn thân mủn ải. Cô vịn tay vào vai chồng, đôi mắt tê dại: [br">-Thế đã tìm khắp cả chưa? [br">Chồng Hợi nghiến răng nói: [br">-Tôi và mẹ, cả mẹ của nhà cũng đổ đi tìm, nhưng chẳng thấy chị ấy ở đâu cả. Người gì mà ác. Chỉ làm khổ người khác! [br">Thì ra hôm ấy Hợi xây xẩm mặt mày một phần là vì cái tin Nghêu bỏ đi quá bất ngờ, khiên cho cô bàng hoàng chết điếng. Nhưng còn một nguyên nhân khác khiến cô chóng mặt, Hợi đã có chửa. [br">-Nhà có làm sao không? Sao mặt mũi nhà tái đi như thế này? [br">Ốc vội dìu vợ vào nhà trong. Hợi đôi chân không còn cảm giác. Cô biết rằng Nghêu ra đi đã lấy đi cả tâm hồn của cô. Hợi cực thân cho hoàn cảnh rã rượi của mình. Ngoài kia ở đời biết bao nhiêu là cạm bẫy chông gai. Thân gái côi cút một mình, làm sao mà Nghêu có thể xoay xở được. Mái ấm gia đình là nơi con người ta quây quần đoàn tụ. Chỉ có nhưng con người bạc mệnh mới phải sống một cuộc đời trôi sông lạc chợ. [br">Hợi nghĩ: [br">Chũng chỉ vì tôi mà người ta phải đau khổ bẽ bàng như thế. Tại sao Nghêu ra đi mà không nói với em một tiếng. Tại sao Nghêu có thể ăn ở độc đoán ích kỷ với em như thế. Tại sao Nghêu không nghĩ là nếu Nghêu nói, em sẽ cùng Nghêu bỏ trốn chung. Chỉ có như thế em mới an tâm, em mới có thể lo lắng chăm sóc cho Nghêu được. Trời cao đất dày ơi, sao mà Nghêu lại tàn nhẫn với em như thế. Tại sao Nghêu bao giờ cũng bỏ rơi em một mình tan tác như thế này. Tại sao Nghêu không bao giờ nghĩ đến thân phận của em. Nghêu ơi là Nghêu ơi! [br">Nghêu ra đi, Hợi xuống dốc rất nhanh, xuống dốc không phanh, nỗi đau gần như tan tác cả cõi lòng, đánh quỵ tâm tư vốn đã có quá nhiều lổ thủng của Hợi. Cô bỏ cả ăn uống, mặc cho bà mẹ chồng và Ốc gần như ngày nào cũng phải năn nỉ, phải vật nài, nhưng Hợi làm gì còn tâm trí để ăn uống. Thở còn khó huống gì nói đến chuyện ăn với uống. [br">Thấy cond âu xuống dốc nhanh quá, thím Biện cho người đi tìm thấy thuốc. Đên lúc ấy người ta mới biết là vợ Ốc đã có chửa. Người thấy thuốc quả là có con mắt tinh đời, chỉ thăm mạch, nghe qua vài câu chuyện, cuối cùng ông đã hiểu được tám phần câu chuyện của người đàn bàn đang có chửa. Cuối cùng ông ta nói: [br">-Đôi khi làm con người, chúng ta phải cố gắng sống vì niềm hy vọng của người khác. Tôi biết, xác cô ở đây nhưng hồn cô ở một nơi rất xa xôi. Nhưng cô phải nghỉ đến đứa trẻ. Là người làng Cối, tôi biết mẹ cô ngày xưa cũng từng rất đau khổ vì mang thai cô. Ở đời, nhân duyên là điều chúng ta khó tránh. [br">Nếu cô yêu một người, hãy cố sống vì người ấy. Và lại đứa trẻ trong bụng cô thật đáng thương lắm. Gẫm ra nó chẳng có tội tình gì… [br">Hợi tâm trạng khổ đau cực độ, song nghe lời khuyên của người thấy thuốc nên đã có chút vỡ vạc, thành ra có đôi phần sở ngộ. Cuối cùng cô đã cố gắng nuốt xuống những bát cháo đỗ xanh mà mẹ chồng cô đã nấu. Ốc cũng tận tình chăm sóc cho vợ. Anh cẩn thận bón từng thìa cháo cho Hợi. Nhờ thế mà tình hình sức khoẻ của Hợi đã có phần hồi phục. [br">Thế mới biết một vị thầy lang giỏi, có cái tâm nhìn thấu cuộc đời, đấy quả thật là cái phúc cho con bệnh. Người làng Cối vì thế ai ai người ta cũng kháo nhau là ông lang ấy có tài chữa bệnh như Hoa Đà tái thế, bệnh nặng đến mấy ông ta mà bắt mạch bốc thuốc cho sẽ đều bình phục. Một điều người ta không hề hay biết là ông ta lấy tâm mà trị bệnh, lấy nghĩa làm nghề, lấy nhân làm gốc, nhìn thấu được nỗi đau của con bệnh, từ đó cõi lòng của họ được ông xoa dịu, họ cảm thấy mình được cảm thông, được quan tâm đến. [br">Có lẽ Hoa Đà ngày xưa cũng từng chữa bệnh bằng cách như thế [br">Và cũng nhờ ông lang từ tâm hôm nọ mà bào thai trong bụng Hợi cứ lớn dần lên. Mùa xuân năm sau thì một thằng bé chào đời, người nhà họ Huỳnh đặc tên cho nó là Huỳnh Văn Sinh.
Đêm khóc thương đêm sao đời đen tối quá, [br">Trăng tủi thân mình phận hẫm duyên ôi. [br">Giữa dòng nước bạc cút côi, [br">Sao người nỡ để hoa trôi, hỡi người.[br">[br">[br">Sanh con xong, Hợi không còn là Hợi của những ngày tháng cũ. Cô giống như một con gà mái trải qua một trận cúm rù. Vẫn bới giun bới bọ, nhưng chỉ là một cuộc sống lặng thầm, chán nản, vô vọng. [br">Người ta bảo thời gian có thể chữa đi những vết thương lòng. Rằng thời gian có thể giúp con người nguôi ngoai đi những câu chuyện cũ. Rằng thời gian sẽ giúp con người chôn sâu những kí ức đau buồn vào đáy cốc của tâm hồn.Giống như chuyện giặt áo, màu phẩm nhuộm dầu cho có thẵm cách mấy cũng phai nhạt dần dần theo thời gian. [br">Thím Biện cứ nghĩ là sau khi sinh con xong, rất có thể vợ Ốc sẽ thay đổi. Theo kinh nghiệm của mình, thím biết trái tim của người mẹ bao giờ cũng thuộc về đứa con của chị đã sinh ra. Người đàn bà có thể không thương chồng, có thể không thiết sống, nhưng vì đứa con, vì đứa trẻ mà chị ta đã cưu mang nó hơn chín tháng trời trong bụng, chị ta sẽ có can đảm sống . Ít nhất là chị ta sẽ sống cho đến khi đứa trẻ ấy cứng cáp trưởng thành. [br">Nói thì nói như vậy, nhưng trong trường hợp của vợ Ốc, định luật ấy hình như không đứng vững. Hợi không ghét bỏ con, chỉ là tâm hồn của cô quá đau khổ. Cô gần như không còn bất cứ một chút tỉnh táo bình thường nào nữa. Đứa trẻ sinh ra không phải trong cảnh thương yêu. Nhưng không vì thết mà cô ghét nó. Cô chỉ không đủ tỉnh táo để dành cho nó những tình cảm thân thương gần gũi mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều đáng được hưởng như thế. [br">Hợi không ăn uống nên sữa gần như không có. Nhìn con dâu một ngày một sa sút, thím Biện không dám ép uổng mà cũng không dám nói năng gì đến. Thím chỉ biết lẳng lặng xay bột rồi quấy hồ đun cho thằng bé. Thím chợt chạnh lòng nhớ đến cái cảnh hôm xưa thím cũng đã từng đun hồ, đổ cháo cho Nghêu. [br">Ốc cũng đau khổ không kém. Nhìn vợ bạc nhược xanh xao như thế, trong lòng anh chồng không thể không chất chứa những lo âu khắc khoải. Anh ngồi ngoài sân bồng con. Thằng bé oặt ẹo dật dựa trông rất tội nghiệp. Bản chất nó vốn đã hoài thai trong bụng một người đàn bàn đau khổ vì tình, giờ lại không được bú sữa mẹ. Khuôn mặt nó nhăn nhúm, già cỗi, không bụ bẫm như một đứa trẻ may mắn bình thường khác. [br">Có lúc Ốc rất giận vợ. Tại sao cô ấy không cố gắng tỉnh táo để lo cho con. Nhưng khi thấy khuôn mặt bơ phờ của vợ, Ốc lại chạnh thương. Anh không thể hiểu nguyên nhân vì đâu mà vợ anh sa đà như thế. Anh chỉ nghĩ là vợ không ưng mình ngay từ đầu. Rồi thì anh vụng xử, nên vợ đã sợ và tránh né anh. Rồi thì lại có chửa, bào thai thằng con trai của anh nó đã hành mẹ nó như thế. Cuối cùng Ốc không giận vợ mà anh càng thương vợ mình nhiều hơn. [br">Có hôm thím Biện nghe thấy con trai mắng yêu thằng cháu nội: [br">-Cái ông Sinh này, này. Ông là ông hư lắm đấy! Vì ông mà mẹ ông phải ốm thế kia. Sau này lớn lên ông sẽ làm gì để báo hiếu, nuôi mẹ ông đấy! [br">Thím Biện nghe thấy con trai nói như thế, trong lòng thím dâng lên một nỗi nhớ về Nghêu da diết. Thím muốn nói với Ốc: [br">-Chẳng phải vì thằng cò nên mẹ nó mới đau khổ. Mẹ nó đau buồn là bởi vì mẹ nó đã thương yêu một người. Người đó là bác Nghêu của thằng cò đấy. [br">Có những sự thật con người ta không thể nói ra với người khác được. [br">Chẳng phải ở đời con người ta bao giỡ cũng xấu cả. Cuộc đời vốn chẳng bao giờ có những sự bằng phẳng. Chân thì mềm, đá thì cứng. Làm sao tránh khỏi những câu chuyện vạ gió tai bay. Rồi thì cây muốn đứng im nhưng gió lại không chịu ngừng thổi tốc. Thành ra những chuyện nhân duyên ở đời lắm lúc chỉ khiến con người ta nghê xong rồi càng thêm bực bội. Đấy cũng chính là những sự thật không thể dễ dàng nói ra bằng được. Và con người tuy không xấu nhưng đôi khi vì hoàn cảnh mà họ không thể trở thành người tốt. [br">Có lúc Ốc ngồi lặng lẽ một mình, hút thuốc lào hết điếu này sang điếu khác. Mà trước đây Ốc đâu có hút thuốc lào. Chả là mấy hôm liền trời bão, đi bẩy chim không được, mà vá lưới mãi cuối cùng cũng chẳng còn chỗ nào rách để vá. Thế là Ốc đi qua nhà thằng bạn nghèo bị què chân tên Ký. Gọi là bạn nhưng Ký hơn tuổi Ốc. Xét kỹ, Ký còn lớn hơn cả Nghêu. Nhưng vì bị tàn tật bẩm sinh nên chỉ quanh quẩn ở nhà. Ốc chơi thân với Ký là vì Ký tội nghiệp, đáng thương. [br">Hai người bày cờ ra đánh. Từ xưa đến giờ, Ốc vụn nghĩ nhưng rất giỏi cái khoản cờ quạt. Nhưng bây giờ Ốc không thể nào đánh cờ giỏi như trước nữa. Đã có lúc Ký đánh cờ thắng mãi, đâm nổi cáu: [br">-Ông chơi đểu lắm. Toàn là thả cờ…Như thế ông không coi tôi ra cái quái gì cả. [br">Ốc lơ đãng nói: [br">-Tầm này gia đạo có nhiều chuyện buồn hơn vui, tập trung không được. [br">Nói xong Ốc lại đánh một hơi thuốc lào nữa. Rồi thì lại một làn khói trắng bay lên. Thấy bạn có hôm hút nhiều thuốc quá, Ký lên tiếng: [br">-Thuốc lào chứ có phải lông chim đâu mà ông hút khoẻ thế. Nhà này có một thằng què không làm ra tiền, chứ không phải đây là nơi chùa miếu, để ông muốn hút bao nhiêu thì hút. [br">Tuy là câu nói đùa, nhưng người tỉnh táo đáng lẽ phải xấu hổ. Như Ký nói, thuốc là nhà hắn không phải thuốc chùa. Nhưng Ốc không màn. Anh cứ châm đóm hút hết điếu này sang điếu khác. Bánh thuốc lào to như thế mà chỉ một buổi chiều đã vơi hẳn đi một góc. Có hôm chỉ một ván cờ mà Ốc hút hơn chục điếu thuốc lào. Ký lại phải giục: [br">-Đánh tập trung vào đi chứ. Rậm rờ mãi. [br">Hôm sau Ốc đem sang nhà Ký hẳn mấy bánh thuốc lào. Miệng nói: [br">-Từ nay không ăn thuốc chùa nữa. Ông khỏi lo. [br">Ký vội reo lên: [br">-Đang lúc u già bảo trong vườn chẳng còn cái gì để bán thì chú mày lại đem thuốc lào sang. Đừng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh. Mà làm sao dạo này bỗng dưng lại đối xử khách khí thế! [br">Ốc lững thững trả lời: [br">-Buồn. Chán. Không thiết sống nữa. [br">Ký hỏi: [br">-Chắc lại là chuyện con vợ chứ gì. Đàn ông mà buồn thì chỉ có chuyện ấy thôi. Tôi hỏi thật nhé. Vợ ông có thằng nào nó… [br">Cẩu hỏi của Ký khiến Ốc giật nảy người. Thì ra cái lần ân ái đêm đầu tiên, Ốc biết là trên mảnh vải trắng mà bà mẹ cố tình đặt ra không có vết máu nào của cô con dâu. Ngày ấu vì tình còn rất mặn, Ốc không hề nghĩ gì. Đang yêu say đắm, Ốc đâu còn thời gian để tâm vào những chuyện khác nữa. Này thì câu hỏi của Ký khiến Ốc phải nhớ. [br">-Ông im đi. Việc ấy không liên quan gì đến ông cả. [br">Thì ra vại nước bùn đục, khi đánh phèn, sẽ trong, tưởng là yên chuyện. Ai ngờ, chỉ cần người ta thò tay xuống khuấy lên, thế là vại nước đục ngàu như cũ, vẩn những ráng rêu cua, chả làm gì khác hơn được. [br">Sau cuộc nói chuyện hôm ấy. Ốc không còn đi qua bên nhà Ký nữa. Ốc không thiết đến cả cờ quạt. Ốc tránh Ký như người ta tránh một vết thương lòng. Ốc chặt trúc làm cái điếu cày cho mình. Rồi Ốc mua cả rượu về nữa. Thím Biện nhìn thấy con trai ngồi hút thuốc uống rượu một mình, thím chợt nhớ đến lời của bà thấy bói hôm xưa. Nếu quả như thế, cuộc đời của hai đứa con thím ứng vào những lời bói ấy. Chúng sẽ đau khổ, sẽ long đong lận đận suốt đời. [br">Cô đơn…lặng lẽ…Cô đơn… [br">Vì tình gió phụ, trăng hờn tủi trăng. [br">Không chỉ có Ốc là cô đơn. Thím Biện cũng tái tê. Mà Hợi thì là người đau đớn ê chề nhiều nhất. Cả ba người họ sống trong một ngôi nhà. Nhìn xa thì thấy rất yên bình. Nhưng nếu nhìn kỹ vào bên trong, người ta sẽ phải bảo nhau: [br">-Sống như thế, chết có khi lại sướng hơn.
Phận đen đủi phết vôi mà vẫn bạc, [br">Kiếp con người đi lạc trầm luân. [br">Còn gì đâu nữa hương xuân, [br">Từ đây xin được một lần mất nhau.[br">[br">[br">Bất hạnh thường đi có luồng. Chúng thích kéo bầy kéo lũ. Không thể mà người xưa bảo con cháu rằng: [br">[br">[br">Hoạ vô đơn chí, [br">Phúc bất trùng lai. [br">[br">[br">Sự ra đời của thằng Sinh bây giờ chẳng đem lại niềm vui như bà nội nó hằng mông đợi. Thằng bé oặt ẹo, khóc ré cả đêm. Càng dỗ càng khóc. Có hôm bà nội nó cũng phải khóc theo: [br">-Giời ơi là giời, cháu mà cứ khóc
Tiếng trẻ khóc xé cõi lòng mẫu tử, [br">Nợ duyên cuộc đời từ tiền kiếp mang theo. [br">Mai rùa rùa phải cõng theo, [br">Vì chưng nghiệp chướng quá nhiều đa đoan.[br">[br">[br">Nghêu đi, Hợi bỗng trở thành người hoá dại. Thím Biện sáng hôm ấy phát giác ra là đôi dép của Nghêu không thấy nằm ở ngoài bậu cửa, chạy đôn chạy đáo quánh nhà, rồi chạy cả ra đồng, hỏi thăm người này, hỏi thăm người kia, nhưng chẳng ai bảo là đã nhìn thấy Nghêu ở đâu. [br">-Sao mà con tôi nông nổi, sao mà con tôi cạn nghĩ thế không biết. Khổ ơi là khổ cho cái thân tôi. [br">Đúng là sống ở đời khổ thật. Chẳng có cái khổ nào giống cái khổ nào. Có những cái khổ dính thành chùm, lôi kéo rất nhiều người vào một mớ bòng bong, càng gỡ càng rối, càng sốt ruột, càng mất hết kiên nhẫn. [br">-Mẹ tưởng mày nói thế rồi nghĩ lại. Có ai ngờ mày chẳng hề suy nghĩ cho cặn kẽ ngọn nguồn. Ở đâu cũng chẳng bằng ở nhà, sao con tôi dại dột đến thế, hả con ơi. Nghêu ơi là Nghêu! [br">Người ta nhìn thấy thím Biện mặt mũi lem luốc, nước mắt chảy ròng ròng, cứ như thể trong nhà đang có người sắp chết hay là đã có người chết rồi. Thím Thoan biết tin, liền an ủi: [br">-Con Nghêu là đứa cứng rắn. Rồi nó không làm sao đâu. Chỉ có con Hợi nhà em, vụng tay vung chân, ra đường mới đáng ngại. Chị đừng hành hạ mình như thế nữa. [br">Thím Biện nhìn người đàn bà hàng xóm. Thím mún kể cho thím Thoan biết về những gì thím đã nghe thấy và nhìn thấy. Thím muốn nói cho mẹ của con dâu biết rằng chị chồng của nó ra đi cũng chỉ vì hai đứa nó đã trót yêu thương nhau từ lâu. Thật là đau đớn, vì thím biết mình không thể nói ra được. Vào cái tuổi của thím, thím biết rõ là có nhiều chuyện người ta rất muốn nói nhưng không nên nói ra, không thể nói ra, và nhất định cứ phải đào sâu chôn chặt trong lòng. [br">Theo linh tính của một người đang yêu, Hợi có cảm giác bất an là Nghêu đã bỏ đi. Khi Hợi gượng bước xuống giường thì nghe chồng bảo: [br">-Chị Nghêu bỏ nhà đi rồi. [br">Hợi té ngửa. Chồng phải vội đỡ lấy vợ. Hợi bàng hoàng tê tái. Cô nhớ ngay đến cái đêm giữa dòng sông Lạch khi cô thức giấc và nghĩ là Nghêu đã chết trước, bỏ cô đi mà không hề đợi cô theo cùng. [br">Hợi bật thành tiếng khóc nhưng không có nước mắt. Miệng Hợi há hốc ra, ngỡ ngàng tột độ, cô không ngờ là Nghêu có thể tàn nhẫn như thế. Cô không thể tin được Nghêu có thể giũ bỏ mọi chuyện, bước ra đi gần như là tuyệt tình. Làm sao mà con người ta có thể vô tâm vô tình đến như thế. Bỏ đi mà không hề nói một câu từ tạ. Hợi vụn vỡ vì đau đớn. Cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày cô phải đối diện với tình cảnh chua xót thảm thương như thế này. [br">-Đi lâu chưa? - Hợi thảng thốt hỏi chồng. [br">Ốc cũng bực. Có lẽ anh chàng thương chị gái. Tệ thật cái chị Nghêu, giữa lúc nhà đang bấn việc như thế, vợ anh thì bị ốm. Mẹ anh thì bấn, nhà lại có con lợn sề sắp cắn ổ. Bao nhiêu là việc phải làm. Ốc thực ra không thao vát gì lắm. Anh chỉ biết đan lưới đánh chim và buộc lồng bẩy thỏ, bán được đồng nào hay đồng nấy. Còn việc trong nhà thì anh chả mấy khi động tay vào. Nay thất chị bỏ nhà ra đi, chỉ nói với mẹ vài câu, không cho anh biết, Ốc quay ra bực bội gay gắt: [br">-Đi mà không há mồm nói với ai một câu. Người ác như thế mà không biết thế nào là làm khổ cho người khác. [br">Hợi xây xẩm mặt mày. Cô cảm thấy nhờn nhợn muốn ói. Một cảm giác thiếu sinh khí,mệt mỏi rả rời, toàn thân mủn ải. Cô vịn tay vào vai chồng, đôi mắt tê dại: [br">-Thế đã tìm khắp cả chưa? [br">Chồng Hợi nghiến răng nói: [br">-Tôi và mẹ, cả mẹ của nhà cũng đổ đi tìm, nhưng chẳng thấy chị ấy ở đâu cả. Người gì mà ác. Chỉ làm khổ người khác! [br">Thì ra hôm ấy Hợi xây xẩm mặt mày một phần là vì cái tin Nghêu bỏ đi quá bất ngờ, khiên cho cô bàng hoàng chết điếng. Nhưng còn một nguyên nhân khác khiến cô chóng mặt, Hợi đã có chửa. [br">-Nhà có làm sao không? Sao mặt mũi nhà tái đi như thế này? [br">Ốc vội dìu vợ vào nhà trong. Hợi đôi chân không còn cảm giác. Cô biết rằng Nghêu ra đi đã lấy đi cả tâm hồn của cô. Hợi cực thân cho hoàn cảnh rã rượi của mình. Ngoài kia ở đời biết bao nhiêu là cạm bẫy chông gai. Thân gái côi cút một mình, làm sao mà Nghêu có thể xoay xở được. Mái ấm gia đình là nơi con người ta quây quần đoàn tụ. Chỉ có nhưng con người bạc mệnh mới phải sống một cuộc đời trôi sông lạc chợ. [br">Hợi nghĩ: [br">Chũng chỉ vì tôi mà người ta phải đau khổ bẽ bàng như thế. Tại sao Nghêu ra đi mà không nói với em một tiếng. Tại sao Nghêu có thể ăn ở độc đoán ích kỷ với em như thế. Tại sao Nghêu không nghĩ là nếu Nghêu nói, em sẽ cùng Nghêu bỏ trốn chung. Chỉ có như thế em mới an tâm, em mới có thể lo lắng chăm sóc cho Nghêu được. Trời cao đất dày ơi, sao mà Nghêu lại tàn nhẫn với em như thế. Tại sao Nghêu bao giờ cũng bỏ rơi em một mình tan tác như thế này. Tại sao Nghêu không bao giờ nghĩ đến thân phận của em. Nghêu ơi là Nghêu ơi! [br">Nghêu ra đi, Hợi xuống dốc rất nhanh, xuống dốc không phanh, nỗi đau gần như tan tác cả cõi lòng, đánh quỵ tâm tư vốn đã có quá nhiều lổ thủng của Hợi. Cô bỏ cả ăn uống, mặc cho bà mẹ chồng và Ốc gần như ngày nào cũng phải năn nỉ, phải vật nài, nhưng Hợi làm gì còn tâm trí để ăn uống. Thở còn khó huống gì nói đến chuyện ăn với uống. [br">Thấy cond âu xuống dốc nhanh quá, thím Biện cho người đi tìm thấy thuốc. Đên lúc ấy người ta mới biết là vợ Ốc đã có chửa. Người thấy thuốc quả là có con mắt tinh đời, chỉ thăm mạch, nghe qua vài câu chuyện, cuối cùng ông đã hiểu được tám phần câu chuyện của người đàn bàn đang có chửa. Cuối cùng ông ta nói: [br">-Đôi khi làm con người, chúng ta phải cố gắng sống vì niềm hy vọng của người khác. Tôi biết, xác cô ở đây nhưng hồn cô ở một nơi rất xa xôi. Nhưng cô phải nghỉ đến đứa trẻ. Là người làng Cối, tôi biết mẹ cô ngày xưa cũng từng rất đau khổ vì mang thai cô. Ở đời, nhân duyên là điều chúng ta khó tránh. [br">Nếu cô yêu một người, hãy cố sống vì người ấy. Và lại đứa trẻ trong bụng cô thật đáng thương lắm. Gẫm ra nó chẳng có tội tình gì… [br">Hợi tâm trạng khổ đau cực độ, song nghe lời khuyên của người thấy thuốc nên đã có chút vỡ vạc, thành ra có đôi phần sở ngộ. Cuối cùng cô đã cố gắng nuốt xuống những bát cháo đỗ xanh mà mẹ chồng cô đã nấu. Ốc cũng tận tình chăm sóc cho vợ. Anh cẩn thận bón từng thìa cháo cho Hợi. Nhờ thế mà tình hình sức khoẻ của Hợi đã có phần hồi phục. [br">Thế mới biết một vị thầy lang giỏi, có cái tâm nhìn thấu cuộc đời, đấy quả thật là cái phúc cho con bệnh. Người làng Cối vì thế ai ai người ta cũng kháo nhau là ông lang ấy có tài chữa bệnh như Hoa Đà tái thế, bệnh nặng đến mấy ông ta mà bắt mạch bốc thuốc cho sẽ đều bình phục. Một điều người ta không hề hay biết là ông ta lấy tâm mà trị bệnh, lấy nghĩa làm nghề, lấy nhân làm gốc, nhìn thấu được nỗi đau của con bệnh, từ đó cõi lòng của họ được ông xoa dịu, họ cảm thấy mình được cảm thông, được quan tâm đến. [br">Có lẽ Hoa Đà ngày xưa cũng từng chữa bệnh bằng cách như thế [br">Và cũng nhờ ông lang từ tâm hôm nọ mà bào thai trong bụng Hợi cứ lớn dần lên. Mùa xuân năm sau thì một thằng bé chào đời, người nhà họ Huỳnh đặc tên cho nó là Huỳnh Văn Sinh.
Đêm khóc thương đêm sao đời đen tối quá, [br">Trăng tủi thân mình phận hẫm duyên ôi. [br">Giữa dòng nước bạc cút côi, [br">Sao người nỡ để hoa trôi, hỡi người.[br">[br">[br">Sanh con xong, Hợi không còn là Hợi của những ngày tháng cũ. Cô giống như một con gà mái trải qua một trận cúm rù. Vẫn bới giun bới bọ, nhưng chỉ là một cuộc sống lặng thầm, chán nản, vô vọng. [br">Người ta bảo thời gian có thể chữa đi những vết thương lòng. Rằng thời gian có thể giúp con người nguôi ngoai đi những câu chuyện cũ. Rằng thời gian sẽ giúp con người chôn sâu những kí ức đau buồn vào đáy cốc của tâm hồn.Giống như chuyện giặt áo, màu phẩm nhuộm dầu cho có thẵm cách mấy cũng phai nhạt dần dần theo thời gian. [br">Thím Biện cứ nghĩ là sau khi sinh con xong, rất có thể vợ Ốc sẽ thay đổi. Theo kinh nghiệm của mình, thím biết trái tim của người mẹ bao giờ cũng thuộc về đứa con của chị đã sinh ra. Người đàn bà có thể không thương chồng, có thể không thiết sống, nhưng vì đứa con, vì đứa trẻ mà chị ta đã cưu mang nó hơn chín tháng trời trong bụng, chị ta sẽ có can đảm sống . Ít nhất là chị ta sẽ sống cho đến khi đứa trẻ ấy cứng cáp trưởng thành. [br">Nói thì nói như vậy, nhưng trong trường hợp của vợ Ốc, định luật ấy hình như không đứng vững. Hợi không ghét bỏ con, chỉ là tâm hồn của cô quá đau khổ. Cô gần như không còn bất cứ một chút tỉnh táo bình thường nào nữa. Đứa trẻ sinh ra không phải trong cảnh thương yêu. Nhưng không vì thết mà cô ghét nó. Cô chỉ không đủ tỉnh táo để dành cho nó những tình cảm thân thương gần gũi mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều đáng được hưởng như thế. [br">Hợi không ăn uống nên sữa gần như không có. Nhìn con dâu một ngày một sa sút, thím Biện không dám ép uổng mà cũng không dám nói năng gì đến. Thím chỉ biết lẳng lặng xay bột rồi quấy hồ đun cho thằng bé. Thím chợt chạnh lòng nhớ đến cái cảnh hôm xưa thím cũng đã từng đun hồ, đổ cháo cho Nghêu. [br">Ốc cũng đau khổ không kém. Nhìn vợ bạc nhược xanh xao như thế, trong lòng anh chồng không thể không chất chứa những lo âu khắc khoải. Anh ngồi ngoài sân bồng con. Thằng bé oặt ẹo dật dựa trông rất tội nghiệp. Bản chất nó vốn đã hoài thai trong bụng một người đàn bàn đau khổ vì tình, giờ lại không được bú sữa mẹ. Khuôn mặt nó nhăn nhúm, già cỗi, không bụ bẫm như một đứa trẻ may mắn bình thường khác. [br">Có lúc Ốc rất giận vợ. Tại sao cô ấy không cố gắng tỉnh táo để lo cho con. Nhưng khi thấy khuôn mặt bơ phờ của vợ, Ốc lại chạnh thương. Anh không thể hiểu nguyên nhân vì đâu mà vợ anh sa đà như thế. Anh chỉ nghĩ là vợ không ưng mình ngay từ đầu. Rồi thì anh vụng xử, nên vợ đã sợ và tránh né anh. Rồi thì lại có chửa, bào thai thằng con trai của anh nó đã hành mẹ nó như thế. Cuối cùng Ốc không giận vợ mà anh càng thương vợ mình nhiều hơn. [br">Có hôm thím Biện nghe thấy con trai mắng yêu thằng cháu nội: [br">-Cái ông Sinh này, này. Ông là ông hư lắm đấy! Vì ông mà mẹ ông phải ốm thế kia. Sau này lớn lên ông sẽ làm gì để báo hiếu, nuôi mẹ ông đấy! [br">Thím Biện nghe thấy con trai nói như thế, trong lòng thím dâng lên một nỗi nhớ về Nghêu da diết. Thím muốn nói với Ốc: [br">-Chẳng phải vì thằng cò nên mẹ nó mới đau khổ. Mẹ nó đau buồn là bởi vì mẹ nó đã thương yêu một người. Người đó là bác Nghêu của thằng cò đấy. [br">Có những sự thật con người ta không thể nói ra với người khác được. [br">Chẳng phải ở đời con người ta bao giỡ cũng xấu cả. Cuộc đời vốn chẳng bao giờ có những sự bằng phẳng. Chân thì mềm, đá thì cứng. Làm sao tránh khỏi những câu chuyện vạ gió tai bay. Rồi thì cây muốn đứng im nhưng gió lại không chịu ngừng thổi tốc. Thành ra những chuyện nhân duyên ở đời lắm lúc chỉ khiến con người ta nghê xong rồi càng thêm bực bội. Đấy cũng chính là những sự thật không thể dễ dàng nói ra bằng được. Và con người tuy không xấu nhưng đôi khi vì hoàn cảnh mà họ không thể trở thành người tốt. [br">Có lúc Ốc ngồi lặng lẽ một mình, hút thuốc lào hết điếu này sang điếu khác. Mà trước đây Ốc đâu có hút thuốc lào. Chả là mấy hôm liền trời bão, đi bẩy chim không được, mà vá lưới mãi cuối cùng cũng chẳng còn chỗ nào rách để vá. Thế là Ốc đi qua nhà thằng bạn nghèo bị què chân tên Ký. Gọi là bạn nhưng Ký hơn tuổi Ốc. Xét kỹ, Ký còn lớn hơn cả Nghêu. Nhưng vì bị tàn tật bẩm sinh nên chỉ quanh quẩn ở nhà. Ốc chơi thân với Ký là vì Ký tội nghiệp, đáng thương. [br">Hai người bày cờ ra đánh. Từ xưa đến giờ, Ốc vụn nghĩ nhưng rất giỏi cái khoản cờ quạt. Nhưng bây giờ Ốc không thể nào đánh cờ giỏi như trước nữa. Đã có lúc Ký đánh cờ thắng mãi, đâm nổi cáu: [br">-Ông chơi đểu lắm. Toàn là thả cờ…Như thế ông không coi tôi ra cái quái gì cả. [br">Ốc lơ đãng nói: [br">-Tầm này gia đạo có nhiều chuyện buồn hơn vui, tập trung không được. [br">Nói xong Ốc lại đánh một hơi thuốc lào nữa. Rồi thì lại một làn khói trắng bay lên. Thấy bạn có hôm hút nhiều thuốc quá, Ký lên tiếng: [br">-Thuốc lào chứ có phải lông chim đâu mà ông hút khoẻ thế. Nhà này có một thằng què không làm ra tiền, chứ không phải đây là nơi chùa miếu, để ông muốn hút bao nhiêu thì hút. [br">Tuy là câu nói đùa, nhưng người tỉnh táo đáng lẽ phải xấu hổ. Như Ký nói, thuốc là nhà hắn không phải thuốc chùa. Nhưng Ốc không màn. Anh cứ châm đóm hút hết điếu này sang điếu khác. Bánh thuốc lào to như thế mà chỉ một buổi chiều đã vơi hẳn đi một góc. Có hôm chỉ một ván cờ mà Ốc hút hơn chục điếu thuốc lào. Ký lại phải giục: [br">-Đánh tập trung vào đi chứ. Rậm rờ mãi. [br">Hôm sau Ốc đem sang nhà Ký hẳn mấy bánh thuốc lào. Miệng nói: [br">-Từ nay không ăn thuốc chùa nữa. Ông khỏi lo. [br">Ký vội reo lên: [br">-Đang lúc u già bảo trong vườn chẳng còn cái gì để bán thì chú mày lại đem thuốc lào sang. Đừng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh. Mà làm sao dạo này bỗng dưng lại đối xử khách khí thế! [br">Ốc lững thững trả lời: [br">-Buồn. Chán. Không thiết sống nữa. [br">Ký hỏi: [br">-Chắc lại là chuyện con vợ chứ gì. Đàn ông mà buồn thì chỉ có chuyện ấy thôi. Tôi hỏi thật nhé. Vợ ông có thằng nào nó… [br">Cẩu hỏi của Ký khiến Ốc giật nảy người. Thì ra cái lần ân ái đêm đầu tiên, Ốc biết là trên mảnh vải trắng mà bà mẹ cố tình đặt ra không có vết máu nào của cô con dâu. Ngày ấu vì tình còn rất mặn, Ốc không hề nghĩ gì. Đang yêu say đắm, Ốc đâu còn thời gian để tâm vào những chuyện khác nữa. Này thì câu hỏi của Ký khiến Ốc phải nhớ. [br">-Ông im đi. Việc ấy không liên quan gì đến ông cả. [br">Thì ra vại nước bùn đục, khi đánh phèn, sẽ trong, tưởng là yên chuyện. Ai ngờ, chỉ cần người ta thò tay xuống khuấy lên, thế là vại nước đục ngàu như cũ, vẩn những ráng rêu cua, chả làm gì khác hơn được. [br">Sau cuộc nói chuyện hôm ấy. Ốc không còn đi qua bên nhà Ký nữa. Ốc không thiết đến cả cờ quạt. Ốc tránh Ký như người ta tránh một vết thương lòng. Ốc chặt trúc làm cái điếu cày cho mình. Rồi Ốc mua cả rượu về nữa. Thím Biện nhìn thấy con trai ngồi hút thuốc uống rượu một mình, thím chợt nhớ đến lời của bà thấy bói hôm xưa. Nếu quả như thế, cuộc đời của hai đứa con thím ứng vào những lời bói ấy. Chúng sẽ đau khổ, sẽ long đong lận đận suốt đời. [br">Cô đơn…lặng lẽ…Cô đơn… [br">Vì tình gió phụ, trăng hờn tủi trăng. [br">Không chỉ có Ốc là cô đơn. Thím Biện cũng tái tê. Mà Hợi thì là người đau đớn ê chề nhiều nhất. Cả ba người họ sống trong một ngôi nhà. Nhìn xa thì thấy rất yên bình. Nhưng nếu nhìn kỹ vào bên trong, người ta sẽ phải bảo nhau: [br">-Sống như thế, chết có khi lại sướng hơn.
Phận đen đủi phết vôi mà vẫn bạc, [br">Kiếp con người đi lạc trầm luân. [br">Còn gì đâu nữa hương xuân, [br">Từ đây xin được một lần mất nhau.[br">[br">[br">Bất hạnh thường đi có luồng. Chúng thích kéo bầy kéo lũ. Không thể mà người xưa bảo con cháu rằng: [br">[br">[br">Hoạ vô đơn chí, [br">Phúc bất trùng lai. [br">[br">[br">Sự ra đời của thằng Sinh bây giờ chẳng đem lại niềm vui như bà nội nó hằng mông đợi. Thằng bé oặt ẹo, khóc ré cả đêm. Càng dỗ càng khóc. Có hôm bà nội nó cũng phải khóc theo: [br">-Giời ơi là giời, cháu mà cứ khóc