Truyen tieu thuyet ngon tinh | Trong Cơn Mưa
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 19:02 |
Tiểu thuyết “ Trong cơn mưa “ là nỗ lực nhằm phá bỏ lối viết tiểu thuyết truyền thống. Những hồi ức triền miên đan xen vào nhau hoàn toàn không có dấu chấm câu, dấu phẩy, dấu chấm than và không có chữ hoa; quá khứ chồng quá khứ, hiện tại chồng hiện tại, quá khứ và hiện tại chồng lên nhau ( bởi vì suy nghĩ không bao giờ liền một mạch mà liên tục nhảy cóc từ thời điểm này sang thời điểm khác. ) đi theo đó là những lời thoại không rõ nhân vật tạo thành một thế giới âm u, náo động và mãnh liệt. Tác giả thậm chí đưa những mẫu quảng cáo, những bảng hiệu cả những tờ quảng cáo bị xé rách vào văn bản. Nhiều trang, tác giả dùng kỹ thuật điện ảnh vào văn bản. Và để đọc tác phẩm này, người đọc sẽ phải mất nhiều thời gian. [br">[br">[br">Nội dung tiểu thuyết kể về một gia đình gồm sáu người, họ đã có thời gian rất vất vả nhưng ngập tràn hạnh phúc, tuy nhiên kể từ khi có cuộc sống sung túc, do mỗi người mãi đeo đuổi theo ích kỷ riêng của mình mà hạnh phúc dần chuồi khỏi tầm tay họ và một kết thúc bi thảm là điều không tránh khỏi. [br">[br">[br">Chúc các bạn tìm được nhiều hứng thú với Trong Cơn Mưa [br">Rất mong ý kiến đóng góp của các bạn [br">[br">[br">Địa chỉ liên lạc : [br">Email : khucthuydu@vnn.vn [br">Phone : 08. 38598507 [br">Vina : 0918423390 [br">Khúc Thụy Du
[br">Cơn mưa bất chợt vào sáng sớm ngày Chủ nhật ảm đạm đã đưa tôi đến quán cà phê sân vườn nằm bên cạnh công viên Tuổi Trẻ. Cám ơn cơn mưa, tôi thầm nói, nếu trời quang mây tạnh tôi không biết sẽ đi đâu trong thế giới cô đơn tuyệt vọng này. Tôi tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà thù hận mà nơi đó chỉ còn hiện diện những con người với linh hồn đã chết và cả bản thân tôi linh hồn lẫn thể xác cũng đã mục rữa tự bao giờ. [br">Mưa như trút nước. Tôi run rẩy bước vào quán, chọn một chỗ ngồi bên cạnh hòn non bộ rồi nheo mắt nhìn ra phía trước, nước mưa từ trên mái nhà ồ ạt trút xuống tạo thành bức màn trắng đục. Một đôi nam nữ từ ngoài hối hả chạy vào, người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính cận, tay cầm tờ báo che đầu cho cô bạn gái. Cô gái trạc tuổi tôi có gương mặt hài hòa mặc chiếc áo thun chui đầu dài tay màu mận chín, trên ngực có in hình chú chuột Mickey ngộ nghĩnh. [br">Mưa to quá, ướt hết rồi, cô gái khẽ làu bàu, rút khăn mùi soa trong túi quần jean lau người. Chàng trai ngồi xuống chiếc bàn thấp cạnh tôi, đoạn tháo cặp kính cận sũng nước đặt lên bàn. [br">Chà, sáng sớm đã rét mướt như thế này, chàng trai nói. Sáng nay nghe dự báo trên đài: thời tiết hôm nay nắng hanh, gió nhẹ rất thích hợp cho những chuyến dã ngoại vậy mà lại mưa. Chả hiểu các vị ở đài khí tượng thủy văn làm ăn như thế nào nữa, chán thật. [br">Cô gái lau xong định cất chiếc khăn vào túi bỗng đổi ý đưa chiếc khăn cho chàng trai, kèm theo nụ cười để lộ đôi má lúm đồng tiền nom rất có duyên: [br">Anh cũng nên thông cảm cho người ta chứ, đã là dự báo thì không hoàn toàn chính xác. Lão Trời già sinh tật đấy thôi. Xem ra kế hoạch sáng nay không thực hiện được rồi. [br">Chàng trai lấy khăn lau kính rồi đeo lên mũi: [br">Hy vọng mưa một chút sẽ tạnh. Còn sớm mà, em. [br">Cô gái đưa tay gạt mái tóc bết nước trên trán ra phía sau, cặp môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó. Thêm vài người nữa chạy vội vào quán. Cô gái đưa tay chống cằm, ngước mắt nhìn trời: [br">Trời tối tăm u ám như thế này có khi mưa cả ngày hôm nay mất. [br">Chàng trai trả chiếc khăn cho cô gái. Cô gái đón lấy và nhét vào túi. [br">Em đừng nói gỡ như thế , chàng trai nhăn nhó. Anh đã mất rất nhiều thời gian cho chuyến đi này đấy. Lão Trời già chơi khăm một vố đau điếng. [br">Anh đừng kêu ca nữa có được không, cô gái nói, dù sao thì cũng đã mưa rồi và chúng ta chẳng thể làm gì cả. Anh trở thành lão già khó tính từ khi nào thế. [br">Chàng trai khẽ thở dài, vo tờ báo sũng nước ném vào sọt rác gần đấy. Nước mưa đọng vũng trên con đường rải sỏi. [br">Bây giờ mà có một chỗ ngả lưng thì tuyệt biết mấy, cô gái nói. Giấc ngủ trong cơn mưa bao giờ cũng mang đến cho em cảm giác thật thích thú. [br">Nhân viên phục vụ mặc đồng phục bước đến chỗ tôi, nghiêng người một cách lịch sự có phần thái quá: [br">Chị dùng gì ạ? [br">Cho tôi cốc cà phê nóng không đường. [br">Gã nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên trong giây lát, đoạn lấy bút hý hoáy vào quyển sổ tay, mồm lẩm bẩm: [br">Một cà phê không đường. Sao lại thế nhỉ? Chị đang thực hiện chế độ ăn kiêng để giảm cân à? [br">Tôi im lặng gật đầu[1">. [br">Sau đó gã bước sang bàn bên cạnh. Chàng trai hỏi cô gái uống gì, cô gái suy nghĩ một lúc rồi chọn cà phê sữa. Chàng trai nói với nhân viên phục vụ: [br">Cho tôi hai cốc cà phê sữa và nửa bao thuốc lá Craven “ A “, loại con mèo đen đấy. [br">Vài phút sau thức uống được mang đến. Tôi hững hờ nhìn từng giọt cà phê từ chiếc phin bằng inox rơi xuống đáy cốc. Gió thổi mạnh bụi nước bắn vào chỗ tôi ngồi. [br">tòa nói [br">bị cáo bảo rằng bị cáo cố ý sát hại bố mình [br">Trực khẽ gật đầu trả lời một cách bình thản [br">vâng bị cáo đã cố tình giết ông ấy [br">tại sao bị cáo lại hành động một cách tàn ác như thế dù sao nạn nhân cũng là người đã sinh thành dưỡng dục bị cáo [br">Trực cười kinh bỉ [br">ông ấy nuôi tôi như cách người ta ném mẩu xương cho con chó đói bị cáo căm thù ông ấy bị cáo không muốn nhìn thấy ông ấy tồn tại trên thế gian này bị cáo muốn ông ấy phải chết [br">ông chánh án tỏ vẻ kinh tởm [br">đấy là những ý nghĩ điên rồ của một người đánh mất hết nhân tính suốt gần ba mươi năm xét xử những vụ án hình sự tôi chưa từng gặp trường hợp tương tự như thế này thật bất hạnh cho những ai đã sinh ra bị cáo thật bất hạnh cho những ai có đứa con bất trị như bị cáo [br">bị cáo cũng cảm thấy hổ thẹn khi làm con của họ giá như họ đừng sinh ra bị cáo giá như bị cáo được sinh ra trong một gia đình khác cuộc đời bị cáo sẽ không khốn nạn như thế này [br">hội đồng xét xử đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu bất lực ông chánh án cố gắng kiềm chế tuy nhiên giọng nói cũng rè đi [br">tại sao bị cáo nhẫn tâm sát hại bố mình bị cáo có thấy dày vò lương tâm không bị cáo có thấy ân hận sau khi xuống tay một cách tàn độc với người đã sinh ra mình [br">Trực phẫn nộ [br">ông ấy không yêu thương bị cáo ông ấy căm ghét bị cáo xem bị cáo như cái gai trong mắt và bị cáo đáp lại bằng lòng thù hận thói đời xưa nay là thế gieo nhân nào thì gặp quả ấy[2">.. [br">trong lời khai trước cơ quan công an bị cáo một mực khẳng định đấy là hành động ngộ sát sao bây giờ lại bảo là cố sát [br">Trực rũ người như tàu lá héo [br">trước đó do quá sợ hãi bị cáo đã khai không đúng và bây giờ bị cáo xin khai lại [br">Những giọt cà phê cuối cùng rơi xuống cốc. Vài chiếc xe gắn máy vụt qua trên con đường nhựa trơn ướt. [br">xe bị hỏng nặng rồi anh đành bó tay thôi em xem quanh đây có điểm sửa xe nào không [br">tôi đưa mắt nhìn quanh quất rồi lắc đầu bảo khong có điểm sửa xe nào cả [br"> [br">anh Trực thở dài [br">vậy là anh em mình phải đi bộ về nhà thôi đói quá em có thấy đói không [br">Cơn mưa buổi sáng sớm khiến cảnh vật trở nên thê lương và ảm đạm vô cùng. [br"> em cũng đói nhưng em sợ bị mẹ mắng hơn [br"> [br"> anh Trực phủi tay đứng dậy [br"> mẹ mắng thì cũng phải chịu thôi mẹ bảo có lỗi thì phải biết nhận lỗi tất cả cũng tại em đấy từ đầu anh đã bảo nên về sớm mà em không chịu nghe [br"> [br">Tôi cảm thấy buồn, buồn khủng khiếp. Nỗi buồn như đôi tay thô bạo bóp chặt cổ làm tôi nghẹt thở. [br">tại mấy quyển truyện tranh hay quá em không sao rời mắt được lỗi là tại em và em sẽ nhận lỗi với mẹ em hứa sẽ bênh vực anh đến cùng em sẽ không để anh bị đánh đòn được chưa [br"> [br">thôi em lo thân mình đi còn thân anh để anh tự lo bé như em làm sao có thể bảo vệ được anh chứ ốc không mang nổi mình ốc nữa là [br">Cà phê ở đây ngon nhỉ, chàng trai nói, em đồng ý với anh không? [br">một chiếc xe buýt từ xa vụt qua làm nước bẩn đọng lại sau cơn mưa lúc chiều bắn tung tóe [br"> [br">anh Trực nhìn theo chiếc xe buýt [br">giá như xe buýt chịu đón anh em mình như thế sẽ đỡ mỏi chân em nhỉ [br"> [br">Cô gái uống một ngụm nhỏ rồi gật đầu: [br">người ta không cho mang xe đạp lên trên ấy đâu vả lại anh em mình đâu còn xu nào trong túi không có tiền người ta chẳng cho lên xe [br"> [br"> [br">Ừ, ngon thật. Lần đầu tiên em mới uống cà phê ngon như thế, chắc là họ có bí quyết, anh nhỉ? [br"> [br">anh Trực đưa tay vỗ nhẹ lên túi áo [br">anh còn thủ một ít nếu em thấy đói anh sẽ dùng tiền đó mua một ổ bánh mỳ nhé em có đồng ý không [br"> [br">Nhất định là như thế rồi. Ai cũng có thể pha cà phê nhưng để có cốc cà phê hấp dẫn không phải ai cũng có thể làm được. [br"> [br">tôi lắc đầu [br">thôi anh ạ em chẳng muốn ăn gì cả lúc này em chỉ mong được sớm về nhà và đánh một giấc đến sáng lúc này chắc mọi người đã ăn xong bữa tối anh nhỉ [br">Cô gái thò tay ra ngoài. Những giọt nước mát lạnh rơi vào lòng bàn tay làm cô gái thích thú cười ré lên[3">: [br">Thích thật. Anh làm như em thử xem, em tin, anh sẽ thích. [br">anh Trực gật đầu [br">tất nhiên rồi bảy giờ tối là mọi người bắt đầu ăn cơm bây giờ đã hơn tám giờ rồi còn gì anh đoán mọi người đang cuống cuồng tìm anh em mình tất cả là tại em [br"> [br">Chàng nheo mắt nhìn cô gái: [br">Anh chẳng thấy thích gì cả. Đây chẳng qua là trò chơi của trẻ con . Anh không nghĩ em lại thích thú với trò thò tay ra mưa. [br">anh Trực dắt xe đi trước tôi lẽo đẽo theo sau đi một đoạn anh dừng xe ngoáy đầu nhìn lại [br">nhanh lên Trúc Ly em không muốn phải qua đêm trên phố đấy chứ [br">Cô gái cong môi tỏ vẻ không hài lòng: [br">Anh dám bảo em là trẻ con à? Đã thế, em không thèm nói chuyện với anh nữa[4">. [br">anh Trực đẩy chiếc xe vọt lên phía trước tôi vừa chạy theo vừa thở hồng hộc nước bẩn bắn tung tóe vào người [br">em mệt quá anh đi chậm lại có được không anh phải hiểu rằng chân em ngắn hơn chân của anh chứ chân anh mang đôi hài bảy dặm hay sao mà đi nhanh thế [br">Chàng trai phì cười: [br">Mới đùa vài câu đã giận rồi à. Thôi, cho anh xin lỗi nhé. [br">anh Trực dừng lại chờ tôi [br">vậy thì em ngồi lên xe để anh đẩy chịu không em ngồi lên xe đi [br">Mặt cô gái giãn ra: [br">Tha cho anh lần này đấy. Nếu còn bảo em là trẻ con nữa, em sẽ “ cấm vận “ vĩnh viễn. [br"> [br">tôi lắc đầu đưa tay vén mái tóc ngược về phía sau [br">em tự đi được nhưng anh đừng đi nhanh quá em khát quá anh có thấy khát không [br">Chàng trai uống một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống bàn. Gió thổi ào ào. [br">Rét quá, nếu biết thời tiết như thế này anh đã mang theo chiếc áo rét cho em khoác. [br">anh khát đến cháy cổ họng giá như có cốc sâm lạnh thì hay nhỉ ở trường của em có bán sâm lạnh không [br"> [br">Ai có thể ngờ giữa một ngày nóng bức như thế này lại mưa gió tơi bời và rét mướt đến thế. Nếu biết trước có mưa gió bão bùng như thế này, em đã ở nhà xem ti vi cho sướng cái thân. [br"> [br">tôi gật đầu [br">có chứ có cả nước rau má và sữa đậu nành nhưng em chỉ thích uống xá xị thôi [br"> [br">Chàng trai nói: [br">Em thích xem những chương trình gì trên ti vi? [br">nước ngọt không có lợi cho sức khỏe bố bảo thế nhưng dù sao anh cũng thích nước ngọt hơn nói chung anh thích các thức uống có ga dễ tiêu hóa [br">Em thích xem chương trình thể thao, thời trang và phim truyện. Thỉnh thoảng em cũng quan tâm đến chương trình thế giới loài vật. Còn anh thì sao? Anh thích những chương trình gì? Chắc là mấy chương trình bóng đá, đúng không? Bọn đàn ông các anh đều mê bóng đá. [br">Chàng trai gật đầu: tôi gật đầu [br">Đúng vậy, đam mê lớn nhất của anh là bóng đá. Anh thích xem giải ngoại hạng Anh. Đấy là giải bóng đá hấp dẫn nhất hành tinh. vậy là anh em mình có cùng sở thích giống nhau rồi anh thử đoán xem chừng nào anh em mình mới về đến nhà [br"> [br">anh Trực suy nghĩ một lúc [br">khoảng mười giờ nếu em đi nhanh thì có thể về sớm hơn [br"> [br"> Chàng trai cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên mặt bàn rồi châm lửa, rít vài hơi: [br">Xem giải ngoại hạng Anh, anh không muốn xem giải bóng đá trong nước nữa, chán lắm. [br">Cô gái nói: tôi nói [br">Như vậy anh không có tinh thần dân tộc rồi, đáng lẽ anh phải ra sức cổ vũ thể thao trong nước chứ. Sính hàng ngoại đã đành, bây giờ sính cả thể thao ngoại, sau này chắc anh sính luôn phụ nữ ngoại mất. em không thể đi nhanh được em là con gái con gái không khỏe như con trai anh không thấy hầu hết tất cả việc nặng trong nhà đều do bố làm cả hay sao mẹ chỉ làm những việc nhẹ thôi [br"> [br">anh Trực lách người tránh vũng nước [br"> [br">Chàng trai gạt tàn thuốc lá vào chiếc gạt tàn hình lâu đài cổ làm bằng gốm. [br">nội trợ không phải là công việc nhẹ nhàng đâu em ạ em thấy đấy mẹ lúc nào cũng bị quay tít như đèn cù thậm chí lúc mọi người đã đi ngủ thì mẹ vẫn thức cặm cụi với công việc anh thương mẹ quá [br"> [br">Anh đã từng là một fan cuồng nhiệt của một đội bóng trong nước đấy. Thỉnh thoảng anh dành tiền mua vé vào xem những thần tượng của mình thi đấu. Bây giờ chẳng ai có thể khiến anh đên sân bóng được nữa. [br">em cũng thương mẹ nhưng em còn quá bé để có thể đỡ đần mẹ em chẳng biết làm gì cả chị Ngân bảo em là cô tiểu thư đễnh đoảng thật ra em không vụng về đến thế đâu em có thể làm một số việc đấy chứ may là nhà mình còn có chị Ngân nếu không chẳng hiểu mẹ sẽ xoay xở như thế nào chị Ngân làm được rất nhiều việc mà học hành cũng giỏi bao giờ chị ấy cũng đứng nhất lớp tài thật [br">Sao lại như thế? Lý do gì làm anh chán? [br">Cầu thủ của ta đá thì dở nhưng giỏi diễn kịch, họ biến khán giả thành những con rối khờ khạo đến tội nghiệp. Chẳng phải báo chí đã từng phanh phui những vụ tiêu cực là gì. [br">tôi ném mấy quyển truyện tranh vào chiếc giỏ xe gió thổi mát rượi tôi hít một hơi thật căng vào buồng phổi [br">trời mát quá anh nhỉ không khí thật dễ chịu [br"> [br">Cô gái thốt lên: [br">Có chuyện đó nữa à? Anh không bịa ra đấy chứ? [br">lúc này mà em còn để tâm đến chuyện thơi tiết với khí hậu được à anh nghĩ mẹ đang khóc rối rít em biết rồi mẹ mình vốn là người mau nước mắt mỗi lần nhìn thấy mẹ khóc là anh chịu không nổi chẳng thà bị đánh đòn còn hơn [br"> [br"> Mưa bỗng ào lên dữ dội, tiếp theo là tiếng sét long trời lở đất. Cô gái hoảng hốt bịt chặt tai lại: [br">Em sợ sấm lắm. Lúc còn bé mỗi lần nghe tiếng sấm là em khóc thét lên, thậm chí có lần em bị ngất đấy. [br">em sợ đòn lam bị mắng dù sao vẫn hơn là bị roi vọt chứ anh [br"> [br">em có thấy đói không anh đói lắm [br"> [br">Sấm có gì phải sợ chứ. Ngoài sấm sét, em còn sợ gì nữa? [br"> [br">tôi im lặng đưa tay chỉ về phía trước [br">đàng kia có xe bánh mỳ anh hãy tạt vào mua một ổ cho mình đừng mua cho em nhé em không muốn ăn[5"> [br"> [br">Em sợ ma. [br">ăn một mình buồn lắm thôi anh không muốn ăn nữa [br"> [br">Chàng trai phì cười: [br">Em có nhìn thấy ma bao giờ chưa? [br">vậy thì anh mua một ổ rồi bẻ ra làm đôi anh em mình mỗi người một nửa chịu không [br"> [br">tất nhiên là chịu quá đi chứ anh đói đến nỗi có thể nuốt chửng cả con ngựa đấy em muốn ăn bánh mỳ gì [br"> [br">Chưa, nhìn thấy ma chắc em chết mất. [br"> [br">em ăn bánh mỳ chả [br"> [br">Chàng trai hấp háy mắt một cách tinh nghịch: [br">Chưa thấy mà sợ à. Hay nhỉ. [br"> [br">anh thích bánh mỳ thịt được rồi anh sẽ chiều em thì bánh mỳ chả vậy [br">Hai anh em dừng bước trước xe bánh mỳ bên lề đường người bán bánh đưa cặp mắt lờ đờ ngáy ngủ nhìn hai anh em tôi [br">hai đứa ăn bánh mỳ gì [br">anh Trực thò tay vào túi quần lôi ra tờ tiền nhàu nát [br">cô bán cho chúng cháu một ổ bánh mỳ chả đừng bỏ ớt với đồ c