Nợ em một hạnh phúc
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 15:38 |
Nợ em một hạnh phúc
“Không cho tôi một cơ hội để chứng minh thì làm sao biết kết quả? Nếu cảm giác khi chúng ta ở bên nhau mà không hợp thì anh có thể chia tay bất cứ lúc nào”.
Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?
Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở bên người bình thường như anh…
Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là “dùng cảm giác để yêu đương”.
Tất cả sự thay đổi này chỉ để nói cho anh biết, cô là cô gái đáng để anh yêu......
Trong một không gian nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc của sách vở truyền đến. Buổi chiều mùa hè, chiếc quạt nhỏ trên đầu đang phát ra tiếng kêu cót két không thực sự phát huy được bao nhiêu tác dụng. Lạc Thải Lăng mở lòng bàn tay giơ giơ lên, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chân lui lại vài bước theo bản năng. Thật sự là nó chuyển động một chút là lại lung lay một chút, nhìn thế nào thì cũng làm cho đầu của nàng nảy ra nghi ngờ. Đưa mắt nhìn về phía bạn học đang vùi đầu vào chồng sách như đang đào báu vật phía trước, xem ra cô đành phải tự mình nghĩ cách giết thời gian thôi.
Nhà sách cũ này cũng đã tồn tại khá lâu, mỗi lần đi qua đều không nghĩ đến sẽ vào, nếu hôm nay không phải bạn thân nhờ cô giúp đỡ, có khả năng cả đời này cô sẽ chả bao giờ bước vào đây.
Hướng ánh mắt lên cao, cô nhìn lướt qua tên gọi của các loại sách được bày trên kệ: Cơ học, Điện học, Quản lý học, Dinh dưỡng học, Tâm lý học, Sinh vật học, Điều dưỡng, Xã hội học, Dược học… Còn có… Quang phổ học*? Đây là thứ gì chứ?
Một đống môn học làm cô xem phát ngấy, bây giờ đi học đúng là phải học nhiều thứ.
Hơi kiễng mũi chân, thuận tay rút cuốn Quang phổ học, không ngờ rằng sách được sắp xếp quá chặt, rút một cái mà hai ba cuốn bên cạnh cũng rơi theo. Cô nghiêng người để tránh theo bản năng, một bên hông lại đụng vào đống sách bên cạnh. Cô thầm kêu không ổn, đang do dự xem phải đỡ lấy chồng sách lung lay sắp đổ hay là nên né tránh trước thì đống sách cao bằng nửa người đã ào ào đổ xuống.
Bạn thân khẽ liếc cô ngã vào đống sách, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao”. Ngập trong một đống sách, cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay chộp lấy cuốn sách là hung khí đập vào làm cô choáng váng kia.
Môn Thống kê.
Dày như vậy, thảo nào làm cô đau đến nỗi muốn giết người.
Cô đã nói rồi, cứ viết một cái danh sách rồi đến thẳng nhà xuất bản tìm là được, vừa tiết kiệm thời gian và công sức, lại tiện lợi, sao phải chạy tới chỗ này chịu khổ chứ? Trong lòng còn đang lẩm bẩm thì bạn thân đã phủi phủi bụi đứng dậy: “Mình chọn xong rồi, đi thôi”.
“Ừ”. Cám ơn trời đất, cuối cùng đã xong, nếu không cô cũng sắp bị cảm nắng mà té xỉu ở trong này. Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, bạn thân cười cười mà liếc cô một cái, thuận tay giúp cô sắp xếp chồng sách bị đổ lại. “Cậu á, đúng là thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu khổ, da thịt mịn màng không chịu được nóng bức!”.
Cô cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Đây là những cuốn sách mà cậu muốn tìm sao? Còn gì nữa không?”
“Ừ, chính là mấy quyển này”
Hai người mỗi người ôm một nửa chỗ sách mang lên tính tiền ở cái quầy đằng trước.
———-
Đem sách để lên xe, Lạc Thải Lăng đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa, ngồi trong ghế lái than: “Xem cậu làm thế nào để cảm ơn mình!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi, mình mời cậu ăn tối, như vậy được chưa?”
“Thế còn được!”, tiện tay quơ lấy một cuốn sách mà bạn thân đã chọn ở ghế sau, có bảy mươi phần trăm đều là trong danh sách mà giáo sư đã đưa ra cho học kỳ mới, mặt khác còn có những cuốn sách văn học thường đọc.
Cô thuận tay lục lọi tiếp, “Thống kê?”
Đây chẳng phải là thủ phạm làm đầu cô lúc nãy thiếu chút nữa là nở hoa sao?
Bạn thân chớp mắt vô tội. “Quyển này đâu phải do mình chọn, môn Thống kê mình đã học từ năm ngoái rồi.”
Xem ra vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã xếp lẫn nó vào đống sách.
Dù sao thì cũng đã mua… “Được rồi, coi như mình với nó có duyên, quyển sách này tính vào tiền của mình”.
“Đây, cầm lấy, tiền sách thì miễn đi. Thiên kim tiểu thư luôn được chiều chuộng lại làm culi giúp mình bê sách, chút tiền lẻ ấy còn tính với cậu thì mình còn là người được sao?”
Lạc Thải Lăng cười cười, không phản bác.
Cô là cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, điều này đã sớm không còn là bí mật. Sự khác biệt duy nhất là cô cho rằng mình không kiêu căng ngạo mạn. Khi mọi người gọi cô như thế thì cũng chỉ là nói chơi chứ không có ý giễu cợt.
Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng một buổi chiều oi bức khó chịu, một cửa hàng sách cũ không bắt mắt, một quyển sách Thống kê suýt chút nữa làm tụt IQ của cô lại là khởi nguồn của tình yêu đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô. Một cô con cưng của trời chưa từng biết nỗi buồn trần thế, từ đó được nếm trải sự rung động của con tim, cũng biết rơi nước mắt, trải nghiệm những nỗi đau ly biệt, thể nghiệm… nỗi buồn và niềm vui từ người khác.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 1
Thống kê là một ngành khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.
Nếu tình yêu cũng có nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định được chưa?
Nếu tình yêu cũng có tính khoa học.
Em là nỗi bận tâm của tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.
Từ rất lâu trước kia đã tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.
Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.
Hoàn hồn lại, tôi mới để ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình.
Con chuột chết kia, có chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc?
Đang muốn quay đầu lại mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống. Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về phía trước…
Rầm!
Bàn bị đổ, sách vở rơi vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên này, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Cả đời tôi chưa từng muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này.
“Em này, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ chết, tin tôi đi!
Không, tôi muốn đổi ý, trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi.
Buổi học đầu tiên đã khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ này của tôi coi như tương lai ảm đạm.
Kết luận: Hôm nay đã chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi.*
———-
Keng!
Khuỷu tay vô ý chạm vào chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải thảm lông rất dày nên không bị vỡ.
Lạc Thải Lăng rút mấy tờ giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn.
Thống kê.
Cô gần như đã quên mất còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành phải đổi bữa tối thành cô mời.
Vẫy vẫy cho hết vết nước dính trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một đoạn ghi chép.
Theo suy đoán ban đầu, đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.
Vài dòng cuối cùng làm cho cô vô tình cười ra thành tiếng.
Lật đến phần đầu tiên của sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít tai nạn.
“Tiểu thư, bữa tối của cô có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.
Cô thuận tay đem quyển vở kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?”
“Ông chủ hôm nay bận tiếp khách, nói sẽ không về ăn cơm.”
“Vậy à?” Cô nhỏ giọng đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt trong.
“Tiểu thư?”
“Cháu ăn trong phòng ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nhìn thân hình mảnh khảnh biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết sức cô đơn.
Biệt thự lớn như vậy, chỉ một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong cách Trung – Tây, trang hoàng rất thoáng đãng, lịch sự, tao nhã. Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó.
Đây là cuộc sống của những người giàu có, ông biết, tiểu thư thật sự rất cô đơn.
———-
Lại chú ý tới quyển vở nhìn giống cuốn ghi chú kia là vào một tháng sau.
Trong thời gian này, báo cáo nhiều hơn, cộng thêm lại kiêm chức đại diện lớp, hôm đó tiện tay đem bỏ nó vào trong ngăn kéo, ngày hôm sau bận rộn liền quên mất nó. Mà nhớ ra một lần nữa cũng bởi vì cô không tìm thấy bản báo cáo đã chuẩn bị suốt hai tuần.
Vị giáo sư kia nổi tiếng là khó tính, “giết người” không chớp mắt. Báo cáo này chính thành tích cuối kỳ của cô. Nói cách khác, nếu không tìm thấy, cô liền chuẩn bị đưa cổ ra cho cây đao kia chém xuống, sang năm học lại!
Lòng cô nóng như lửa đốt, lục lọi khắp các hộc tủ để tìm kiếm, vô tình mở ngăn kéo liền thấy quyển ghi chép kia.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái này sao?”. Quản gia mang theo tập tài liệu màu xanh đến trước mặt cô. Liếc thấy bản báo cáo – không, bây giờ không thể gọi là báo cáo, nó chỉ là một tập giấy vẽ nghuệch ngoạc rất buồn cười, nhăn nhúm còn hơn là giấy bỏ đi!
Suýt chút nữa Lạc Thải Lăng khóc ròng ngay tại chỗ.
Là tên khốn kiếp nào, cô sẽ lột da nó…
Quản gia cười khổ, “Tìm thấy trong phòng tiểu thiếu gia”.
Quá mức tức giận, cô không nói nên lời.
Được rồi, là do cô sơ xuất, đáng lẽ tài liệu quan trọng phải giữ cẩn thận, hơn nữa trong nhà lại có một cậu nhóc rất hiếu động và tò mò. Làm sao bạn có thể trút giận lên một đứa trẻ mới 3 – 4 tuổi chứ?
Ba đến tuổi trung niên mới có con trai, thế nên rất cưng chiều nó. Trong nhà, quả thực tiểu quỷ này chính là một ông trời con, cô muốn mắng cũng không được. Chấp nhận số phận, cô nhận lấy, lặng lẽ trở về phòng thu dọn tàn cục.
Được rồi, nói thật ra thì cô cũng là một trong những kẻ chiều cho nó hư!
Là con gái một đã lâu, khó khăn lắm trong nhà mới có thêm tiếng khóc, tiếng cười của trẻ con, làm cho ngôi nhà yên ắng bấy lâu bỗng trở nên có sức sống. Cô rất yêu ông trời con cứ quấn quít lấy mình, miệng bập bẹ gọi chị, đòi cô ẵm nó, bất kể nó làm cái gì thì cô đều không thể trách tội. Nhất là khi nó mở to đôi mắt trong veo, thuần khiết lại vô tội mà nhìn cô thì…
“Chị ơi…”, thằng bé vặn vặn đầu ngón tay, do dự đứng ở cửa, “Quản gia nói em đã làm sai rồi…”
“Không sao!”, rõ ràng là bực bội muốn chết, mười ngón tay vội vàng gõ bàn phím, đánh lại những phần nó đã làm hư nhưng miệng vẫn là không thể buông lời trách mắng.
“Nhưng…”
“Khải Khải ngoan nào, đến bên này chơi đi, đợi chị làm xong sẽ chơi với em.”
“Vâng”, lúc này nó lại rất thức thời mà ngồi xuống bên cạnh giường, giữ yên lặng như một quý ông nhỏ.
Tên nhóc này, rất biết quan sát sắc mặt người khác, hiểu được khi nào có thể gây chuyện, khi nào thì nên ngoan ngoãn, khó trách mọi người coi nó như bảo bối, yêu thương tận đáy lòng.
Kỳ lạ, sao không thấy trang tiếp theo… Tay trái lật giở, đang cố gắng ghép lại câu… “Này, không được động vào cái đấy”.
Lạc Diệc Khải ngồi yên không được bao lâu lại bắt đầu sờ soạng lung tung kia liền nhanh chóng rút tay về, liếc trộm chị gái một cái.
Tìm không thấy, xem ra phải làm lại trang này.
Cô không ngẩng đầu, vẫn cắm mặt vào bàn phím, cố gắng đào ra những ký ức còn đọng lại.
3 giờ sáng hôm sau, cuối cùng cũng ráng làm xong, tuy rằng không tốt như cũ nhưng cũng coi là hoàn chỉnh.
Đấm đấm bả vai đau nhức, thằng nhóc quậy phá kia sớm đã bị quản gia ôm về phòng đi ngủ, nghiêng đầu nhìn thấy quyển ghi chép đã ngả màu, tự nhiên đưa tay mở nó ra.
Điều này thực sự là lạ. Rõ ràng cô đã mệt đến không mở được mắt, ngả đầu xuống là có thể ngủ li bì nhưng vẫn ngồi ở đây, đọc những dòng tâm tình của người khác, thậm chí cô còn không biết người đó là ai.
Cái gọi là biến số, còn gọi là biến hạng có tiêu chuẩn phân loại đặc biệt, nó có thể dựa vào những trị số khác nhau, hoặc xuất hiện giá trị khác nhau, hoặc thay đổi thuộc tính.
Chẳng hạn như ông trời đột nhiên cao hứng, đổ xuống một chậu nước, coi đây là biến. Người qua đường có thể được chia thành bị ướt và không bị ướt. Lấy an toàn giao thông là biến, có thể chia thành gặp tai nạn hoặc không gặp tai nạn. Lấy vận mệnh là biến, có thể được chia thành may mắn và bất hạnh. Mà… gặp biến quỷ rồi, tôi quả thực là không may, bị đụng xe, hơn nữa lại bị ướt không còn ra hình gì!
* Một phong tục: khi đứa trẻ bị sợ hãi kinh hách gì thì đưa lên chùa hay miếu cho mấy ông sư, ông thầy cúng cầu an.
Để làm kịp báo cáo thống kê, tôi cả đêm ngủ không ngon giấc. Thế mà lại bị trượt, đụng vào thành chia làn đường. Đây là nỗi nhục nghiêm trọng nhất mà tôi phạm phải trong cuộc đời này!
Một mạch chạy thẳng tới trường học, lấy bản báo cáo ra, quả thực là vô cùng thê thảm. Nói chính xác hơn thì thậm chí nó có thể vắt ra nước.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Bị ông thầy thống kê nói tới nói lui muốn vỡ cả đầu.
Lấy tâm trạng là biến, có thể chia thành trời nắng, trời đầy mây và… như tôi hiện tại, mây đen dày đặc
Cái biến đáng ghét kia, tôi luôn bị phân loại ở nơi không muốn bị phân loại.
Muốn gặp em, nhớ nụ cười của em, ít nhất nó có thể làm cho tôi cảm thấy khá hơn. Dường như tôi đã có chút hiểu được, tâm trạng như vậy là biểu hiện cái gì, hoặc có thể nói thực ra tôi đã sớm biết, chỉ là bản thân không dám thừa nhận mà thôi.
Lấy tình yêu là biến, có thể chia thành yêu tôi và không yêu tôi.
Biết em lâu như vậy, luôn ở bên cạnh em, nếu không có biến, phải chăng tôi và em vẫn sẽ tiếp tục như thế này? Không có biến, phải chăng sẽ không cần phân loại? Nhưng, tình yêu đến rồi, một người khác cũng xuất hiện. Nhìn nụ cười ngây ngô mơ mộng của em, tôi mơ hồ nhận thức đ
“Không cho tôi một cơ hội để chứng minh thì làm sao biết kết quả? Nếu cảm giác khi chúng ta ở bên nhau mà không hợp thì anh có thể chia tay bất cứ lúc nào”.
Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?
Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở bên người bình thường như anh…
Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là “dùng cảm giác để yêu đương”.
Tất cả sự thay đổi này chỉ để nói cho anh biết, cô là cô gái đáng để anh yêu......
Trong một không gian nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc của sách vở truyền đến. Buổi chiều mùa hè, chiếc quạt nhỏ trên đầu đang phát ra tiếng kêu cót két không thực sự phát huy được bao nhiêu tác dụng. Lạc Thải Lăng mở lòng bàn tay giơ giơ lên, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chân lui lại vài bước theo bản năng. Thật sự là nó chuyển động một chút là lại lung lay một chút, nhìn thế nào thì cũng làm cho đầu của nàng nảy ra nghi ngờ. Đưa mắt nhìn về phía bạn học đang vùi đầu vào chồng sách như đang đào báu vật phía trước, xem ra cô đành phải tự mình nghĩ cách giết thời gian thôi.
Nhà sách cũ này cũng đã tồn tại khá lâu, mỗi lần đi qua đều không nghĩ đến sẽ vào, nếu hôm nay không phải bạn thân nhờ cô giúp đỡ, có khả năng cả đời này cô sẽ chả bao giờ bước vào đây.
Hướng ánh mắt lên cao, cô nhìn lướt qua tên gọi của các loại sách được bày trên kệ: Cơ học, Điện học, Quản lý học, Dinh dưỡng học, Tâm lý học, Sinh vật học, Điều dưỡng, Xã hội học, Dược học… Còn có… Quang phổ học*? Đây là thứ gì chứ?
Một đống môn học làm cô xem phát ngấy, bây giờ đi học đúng là phải học nhiều thứ.
Hơi kiễng mũi chân, thuận tay rút cuốn Quang phổ học, không ngờ rằng sách được sắp xếp quá chặt, rút một cái mà hai ba cuốn bên cạnh cũng rơi theo. Cô nghiêng người để tránh theo bản năng, một bên hông lại đụng vào đống sách bên cạnh. Cô thầm kêu không ổn, đang do dự xem phải đỡ lấy chồng sách lung lay sắp đổ hay là nên né tránh trước thì đống sách cao bằng nửa người đã ào ào đổ xuống.
Bạn thân khẽ liếc cô ngã vào đống sách, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao”. Ngập trong một đống sách, cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay chộp lấy cuốn sách là hung khí đập vào làm cô choáng váng kia.
Môn Thống kê.
Dày như vậy, thảo nào làm cô đau đến nỗi muốn giết người.
Cô đã nói rồi, cứ viết một cái danh sách rồi đến thẳng nhà xuất bản tìm là được, vừa tiết kiệm thời gian và công sức, lại tiện lợi, sao phải chạy tới chỗ này chịu khổ chứ? Trong lòng còn đang lẩm bẩm thì bạn thân đã phủi phủi bụi đứng dậy: “Mình chọn xong rồi, đi thôi”.
“Ừ”. Cám ơn trời đất, cuối cùng đã xong, nếu không cô cũng sắp bị cảm nắng mà té xỉu ở trong này. Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, bạn thân cười cười mà liếc cô một cái, thuận tay giúp cô sắp xếp chồng sách bị đổ lại. “Cậu á, đúng là thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu khổ, da thịt mịn màng không chịu được nóng bức!”.
Cô cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Đây là những cuốn sách mà cậu muốn tìm sao? Còn gì nữa không?”
“Ừ, chính là mấy quyển này”
Hai người mỗi người ôm một nửa chỗ sách mang lên tính tiền ở cái quầy đằng trước.
———-
Đem sách để lên xe, Lạc Thải Lăng đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa, ngồi trong ghế lái than: “Xem cậu làm thế nào để cảm ơn mình!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi, mình mời cậu ăn tối, như vậy được chưa?”
“Thế còn được!”, tiện tay quơ lấy một cuốn sách mà bạn thân đã chọn ở ghế sau, có bảy mươi phần trăm đều là trong danh sách mà giáo sư đã đưa ra cho học kỳ mới, mặt khác còn có những cuốn sách văn học thường đọc.
Cô thuận tay lục lọi tiếp, “Thống kê?”
Đây chẳng phải là thủ phạm làm đầu cô lúc nãy thiếu chút nữa là nở hoa sao?
Bạn thân chớp mắt vô tội. “Quyển này đâu phải do mình chọn, môn Thống kê mình đã học từ năm ngoái rồi.”
Xem ra vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã xếp lẫn nó vào đống sách.
Dù sao thì cũng đã mua… “Được rồi, coi như mình với nó có duyên, quyển sách này tính vào tiền của mình”.
“Đây, cầm lấy, tiền sách thì miễn đi. Thiên kim tiểu thư luôn được chiều chuộng lại làm culi giúp mình bê sách, chút tiền lẻ ấy còn tính với cậu thì mình còn là người được sao?”
Lạc Thải Lăng cười cười, không phản bác.
Cô là cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, điều này đã sớm không còn là bí mật. Sự khác biệt duy nhất là cô cho rằng mình không kiêu căng ngạo mạn. Khi mọi người gọi cô như thế thì cũng chỉ là nói chơi chứ không có ý giễu cợt.
Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng một buổi chiều oi bức khó chịu, một cửa hàng sách cũ không bắt mắt, một quyển sách Thống kê suýt chút nữa làm tụt IQ của cô lại là khởi nguồn của tình yêu đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô. Một cô con cưng của trời chưa từng biết nỗi buồn trần thế, từ đó được nếm trải sự rung động của con tim, cũng biết rơi nước mắt, trải nghiệm những nỗi đau ly biệt, thể nghiệm… nỗi buồn và niềm vui từ người khác.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 1
Thống kê là một ngành khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.
Nếu tình yêu cũng có nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định được chưa?
Nếu tình yêu cũng có tính khoa học.
Em là nỗi bận tâm của tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.
Từ rất lâu trước kia đã tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.
Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.
Hoàn hồn lại, tôi mới để ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình.
Con chuột chết kia, có chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc?
Đang muốn quay đầu lại mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống. Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về phía trước…
Rầm!
Bàn bị đổ, sách vở rơi vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên này, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Cả đời tôi chưa từng muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này.
“Em này, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ chết, tin tôi đi!
Không, tôi muốn đổi ý, trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi.
Buổi học đầu tiên đã khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ này của tôi coi như tương lai ảm đạm.
Kết luận: Hôm nay đã chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi.*
———-
Keng!
Khuỷu tay vô ý chạm vào chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải thảm lông rất dày nên không bị vỡ.
Lạc Thải Lăng rút mấy tờ giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn.
Thống kê.
Cô gần như đã quên mất còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành phải đổi bữa tối thành cô mời.
Vẫy vẫy cho hết vết nước dính trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một đoạn ghi chép.
Theo suy đoán ban đầu, đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.
Vài dòng cuối cùng làm cho cô vô tình cười ra thành tiếng.
Lật đến phần đầu tiên của sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít tai nạn.
“Tiểu thư, bữa tối của cô có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.
Cô thuận tay đem quyển vở kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?”
“Ông chủ hôm nay bận tiếp khách, nói sẽ không về ăn cơm.”
“Vậy à?” Cô nhỏ giọng đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt trong.
“Tiểu thư?”
“Cháu ăn trong phòng ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nhìn thân hình mảnh khảnh biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết sức cô đơn.
Biệt thự lớn như vậy, chỉ một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong cách Trung – Tây, trang hoàng rất thoáng đãng, lịch sự, tao nhã. Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó.
Đây là cuộc sống của những người giàu có, ông biết, tiểu thư thật sự rất cô đơn.
———-
Lại chú ý tới quyển vở nhìn giống cuốn ghi chú kia là vào một tháng sau.
Trong thời gian này, báo cáo nhiều hơn, cộng thêm lại kiêm chức đại diện lớp, hôm đó tiện tay đem bỏ nó vào trong ngăn kéo, ngày hôm sau bận rộn liền quên mất nó. Mà nhớ ra một lần nữa cũng bởi vì cô không tìm thấy bản báo cáo đã chuẩn bị suốt hai tuần.
Vị giáo sư kia nổi tiếng là khó tính, “giết người” không chớp mắt. Báo cáo này chính thành tích cuối kỳ của cô. Nói cách khác, nếu không tìm thấy, cô liền chuẩn bị đưa cổ ra cho cây đao kia chém xuống, sang năm học lại!
Lòng cô nóng như lửa đốt, lục lọi khắp các hộc tủ để tìm kiếm, vô tình mở ngăn kéo liền thấy quyển ghi chép kia.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái này sao?”. Quản gia mang theo tập tài liệu màu xanh đến trước mặt cô. Liếc thấy bản báo cáo – không, bây giờ không thể gọi là báo cáo, nó chỉ là một tập giấy vẽ nghuệch ngoạc rất buồn cười, nhăn nhúm còn hơn là giấy bỏ đi!
Suýt chút nữa Lạc Thải Lăng khóc ròng ngay tại chỗ.
Là tên khốn kiếp nào, cô sẽ lột da nó…
Quản gia cười khổ, “Tìm thấy trong phòng tiểu thiếu gia”.
Quá mức tức giận, cô không nói nên lời.
Được rồi, là do cô sơ xuất, đáng lẽ tài liệu quan trọng phải giữ cẩn thận, hơn nữa trong nhà lại có một cậu nhóc rất hiếu động và tò mò. Làm sao bạn có thể trút giận lên một đứa trẻ mới 3 – 4 tuổi chứ?
Ba đến tuổi trung niên mới có con trai, thế nên rất cưng chiều nó. Trong nhà, quả thực tiểu quỷ này chính là một ông trời con, cô muốn mắng cũng không được. Chấp nhận số phận, cô nhận lấy, lặng lẽ trở về phòng thu dọn tàn cục.
Được rồi, nói thật ra thì cô cũng là một trong những kẻ chiều cho nó hư!
Là con gái một đã lâu, khó khăn lắm trong nhà mới có thêm tiếng khóc, tiếng cười của trẻ con, làm cho ngôi nhà yên ắng bấy lâu bỗng trở nên có sức sống. Cô rất yêu ông trời con cứ quấn quít lấy mình, miệng bập bẹ gọi chị, đòi cô ẵm nó, bất kể nó làm cái gì thì cô đều không thể trách tội. Nhất là khi nó mở to đôi mắt trong veo, thuần khiết lại vô tội mà nhìn cô thì…
“Chị ơi…”, thằng bé vặn vặn đầu ngón tay, do dự đứng ở cửa, “Quản gia nói em đã làm sai rồi…”
“Không sao!”, rõ ràng là bực bội muốn chết, mười ngón tay vội vàng gõ bàn phím, đánh lại những phần nó đã làm hư nhưng miệng vẫn là không thể buông lời trách mắng.
“Nhưng…”
“Khải Khải ngoan nào, đến bên này chơi đi, đợi chị làm xong sẽ chơi với em.”
“Vâng”, lúc này nó lại rất thức thời mà ngồi xuống bên cạnh giường, giữ yên lặng như một quý ông nhỏ.
Tên nhóc này, rất biết quan sát sắc mặt người khác, hiểu được khi nào có thể gây chuyện, khi nào thì nên ngoan ngoãn, khó trách mọi người coi nó như bảo bối, yêu thương tận đáy lòng.
Kỳ lạ, sao không thấy trang tiếp theo… Tay trái lật giở, đang cố gắng ghép lại câu… “Này, không được động vào cái đấy”.
Lạc Diệc Khải ngồi yên không được bao lâu lại bắt đầu sờ soạng lung tung kia liền nhanh chóng rút tay về, liếc trộm chị gái một cái.
Tìm không thấy, xem ra phải làm lại trang này.
Cô không ngẩng đầu, vẫn cắm mặt vào bàn phím, cố gắng đào ra những ký ức còn đọng lại.
3 giờ sáng hôm sau, cuối cùng cũng ráng làm xong, tuy rằng không tốt như cũ nhưng cũng coi là hoàn chỉnh.
Đấm đấm bả vai đau nhức, thằng nhóc quậy phá kia sớm đã bị quản gia ôm về phòng đi ngủ, nghiêng đầu nhìn thấy quyển ghi chép đã ngả màu, tự nhiên đưa tay mở nó ra.
Điều này thực sự là lạ. Rõ ràng cô đã mệt đến không mở được mắt, ngả đầu xuống là có thể ngủ li bì nhưng vẫn ngồi ở đây, đọc những dòng tâm tình của người khác, thậm chí cô còn không biết người đó là ai.
Cái gọi là biến số, còn gọi là biến hạng có tiêu chuẩn phân loại đặc biệt, nó có thể dựa vào những trị số khác nhau, hoặc xuất hiện giá trị khác nhau, hoặc thay đổi thuộc tính.
Chẳng hạn như ông trời đột nhiên cao hứng, đổ xuống một chậu nước, coi đây là biến. Người qua đường có thể được chia thành bị ướt và không bị ướt. Lấy an toàn giao thông là biến, có thể chia thành gặp tai nạn hoặc không gặp tai nạn. Lấy vận mệnh là biến, có thể được chia thành may mắn và bất hạnh. Mà… gặp biến quỷ rồi, tôi quả thực là không may, bị đụng xe, hơn nữa lại bị ướt không còn ra hình gì!
* Một phong tục: khi đứa trẻ bị sợ hãi kinh hách gì thì đưa lên chùa hay miếu cho mấy ông sư, ông thầy cúng cầu an.
Để làm kịp báo cáo thống kê, tôi cả đêm ngủ không ngon giấc. Thế mà lại bị trượt, đụng vào thành chia làn đường. Đây là nỗi nhục nghiêm trọng nhất mà tôi phạm phải trong cuộc đời này!
Một mạch chạy thẳng tới trường học, lấy bản báo cáo ra, quả thực là vô cùng thê thảm. Nói chính xác hơn thì thậm chí nó có thể vắt ra nước.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Bị ông thầy thống kê nói tới nói lui muốn vỡ cả đầu.
Lấy tâm trạng là biến, có thể chia thành trời nắng, trời đầy mây và… như tôi hiện tại, mây đen dày đặc
Cái biến đáng ghét kia, tôi luôn bị phân loại ở nơi không muốn bị phân loại.
Muốn gặp em, nhớ nụ cười của em, ít nhất nó có thể làm cho tôi cảm thấy khá hơn. Dường như tôi đã có chút hiểu được, tâm trạng như vậy là biểu hiện cái gì, hoặc có thể nói thực ra tôi đã sớm biết, chỉ là bản thân không dám thừa nhận mà thôi.
Lấy tình yêu là biến, có thể chia thành yêu tôi và không yêu tôi.
Biết em lâu như vậy, luôn ở bên cạnh em, nếu không có biến, phải chăng tôi và em vẫn sẽ tiếp tục như thế này? Không có biến, phải chăng sẽ không cần phân loại? Nhưng, tình yêu đến rồi, một người khác cũng xuất hiện. Nhìn nụ cười ngây ngô mơ mộng của em, tôi mơ hồ nhận thức đ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 100[ 4126 ngày trước - Xem: ]