Tiểu Thuyết | Những Kẻ Bất Khuất
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 23:29 |
a.[br">- Như vậy là anh về phe với tụi này phải không?[br">Quốc gật đầu không do dự.[br">- Ừ... Anh sẽ hợp tác với hai em lật ông Thiệu và đuổi Mỹ về nước...[br">Nháy mắt ra hiệu cho người yêu Ngọc Thụy đưa bàn tay nhỏ nhắn ra. Hiểu ý Đình Anh cũng đưa tay ra. Cười ha hả Quốc bắt tay hai cộng tác viên trẻ tuổi. Ba bàn tay nắm lại với nhau tượng trưng cho một tín nhiệm và hợp tác.[br">- Hai em đã nói chuyện này với trung tá Bảo, liên đoàn trưởng liên đoàn 7 chưa?[br">- Chưa... Em đi thăm anh trước vì dù sao tụi mình cũng thân thiết với nhau hơn. Em chỉ nghe Hiện nói sơ về anh Bảo... [br">Đình Anh nói với Quốc. Hiểu ý Quốc cười vui.[br">- Để anh nói với Bảo... Nó là bạn cùng khóa, cùng đại đội và cùng phòng với anh. Không những đánh giặc giỏi nó lại sạch. Có tinh thần quốc gia và chống cộng cao cho nên anh biết nó sẽ hợp tác với mình...[br">Ngọc Thụy lên tiếng.[br">- Anh đừng liên lạc qua vô tuyến điện thoại. Em sợ...[br">Quốc gật gù.[br">- Em chu đáo lắm... Mai anh sẽ đi gặp Bảo và rủ nó đi nhậu... [br">Quốc mời Đình Anh và Ngọc Thụy ở lại nghỉ đêm với mình. Hai đứa bằng lòng. Suốt đêm hôm đó ba người thức tới hai giờ sáng bàn luận đủ mọi chuyện.[br">[br">[br">Ba giờ chiều. Khu vườn dừa rợp bóng mát. Tám người gồm ba phụ nữ và năm người đàn ông ngồi vây quanh chiếc bàn tròn đặt dưới gốc dừa lão cao ngất. Ba phụ nữ là Ánh Tuyết vợ của Bảo; Quỳnh Hoa, vợ của Hiện và Ngọc Thụy. Còn năm người đàn ông là Đình Anh, Hiện, Bảo, Quốc và Hùng.[br">- Mấy anh chị để em đài thọ nha... Đây là tiệc mừng của Anh cổ cò và em...[br">- Mừng chuyện gì vậy Thụy?[br">Ánh Tuyết hỏi.[br">- Mừng ngày tụi này gặp nhau...[br">- Hai đứa quen nhau trong trường hợp nào vậy?[br">Quốc xen vào. Ngọc Thụy từ từ kể cho mọi người nghe chuyện Đình Anh lái xe jeep tới trường văn khoa cua nàng khiến mọi người cười rũ rượi. Quỳnh Hoa nói đùa.[br">- Thụy là cháu của đại tướng Viên mà Đình Anh còn dám làm như vậy huống hồ gì dân thường...[br">Nhìn chiếc áo dài màu tím của Ngọc Thụy Ánh Tuyết cười.[br">- Em mua ở đâu mà có chiếc áo dài màu tím lạ và đẹp lắm...[br">- Đó là màu tím hoa ô môi... Chị Tuyết biết cây ô môi không?[br">- Nghe nói nhưng chị chưa thấy bao giờ. Bộ màu tím của [br">hoa ô môi đẹp lắm hả Thụy?[br">- Dạ... Hồi nhỏ đọc bài thơ Màu Tím Hoa Sim của Hữu Loan em thích lắm dù không biết màu tím hoa sim như thế nào. Từ đó em nãy ý chọn màu tím hoa ô môi để may áo dài. Tuy màu áo không giống hệt như màu tím hoa ô môi nhưng nếu người nào đã thấy hoa ô môi thời họ sẽ nhận ra liền...[br">Vừa nói Ngọc Thụy vừa lè lưỡi ra như chọc quê Đình Anh.[br">- Bởi vậy anh mê em ngay từ phút đầu tiên...[br">Đình Anh xen lời bằng câu nói nửa đùa nửa thật. Quỳnh Hoa cười nói với Ngọc Thụy.[br">- Mấy ông lính nói khó tin lắm. Mấy ổng xạo và miệng lưỡi một cây trong số đó có ông Hiện yêu quý của chị. Hồi lúc còn bồ với ổng tối ổng nói yêu mình tha thiết sáng mai thấy ổng chở cô nào chạy qua nhà. Tra hỏi ổng thời ổng bảo là em gái hậu phương, là cô em hàng xóm kế bên nhờ chở đi chợ. Em hàng xóm gì mà ôm eo ếch chặt cứng và ngồi ngã đầu vào vai...[br">Hiện cười ha hả.[br">- Cũng nhờ em ghen cho nên bây giờ mình mới có hai con...[br">Thức ăn được mang ra. Hai dĩa gỏi tôm trộn ngó sen. Hai tô canh chua cá bông lau. Hai dĩa tôm rim và hai dĩa sườn ram mặn. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Năm ông lính ăn thật nhanh xong kéo nhau ra đứng cạnh mương dừa vừa hút thuốc vừa trò chuyện. [br">- Mấy ổng nói chuyện gì mà có vẻ hăng say và sôi nổi vậy [br">Ngọc Thụy?[br">Quỳnh Hoa hỏi và Ngọc Thụy trả lời.[br">- Chắc mấy ảnh nói chuyện đánh giặc...Lính mà... Họ gặp nhau chỉ có nói chuyện giặc giả hoặc bồ bịch...[br">Quay sang Ánh Tuyết nàng hỏi.[br">- Chị biết anh Quốc lâu chưa?[br">- Cũng hơn mười lăm năm rồi. Ảnh hiền lắm và ít nói nữa. Nghe anh Bảo nói ảnh thương cô nào mà không lấy được cô đó nên ở vậy luôn. Chị giới thiệu cho ảnh mấy đứa bạn của chị mà ảnh không ưng cô nào hết... Nghe nói người mà ảnh thương tên Mai nhưng chị chưa gặp cô ta. Anh Bảo thân với anh Quốc lắm...[br">[br">[br">Dù đang trò chuyện với Ánh Tuyết và Quỳnh Hoa nhưng Ngọc Thụy thỉnh thoảng vẫn liếc ra chỗ năm người lính đang đứng nói chuyện. Không nghe được nên Ngọc Thụy hồi hộp và lo âu. Nàng chỉ nghe họ thì thầm rồi thỉnh thoảng lại phá lên cười xong tiếp tục trò chuyện. Chừng nửa tiếng đồng hồ sau năm người trở lại bàn ngồi.[br">- Mấy anh nói chuyện gì mà lâu vậy?[br">Ánh Tuyết hỏi Bảo. Vị liên đoàn trưởng liên đoàn 7 cười hì hì.[br">- Nói chuyện tào lao... Chuyện xa xưa... Chuyện cua đào hồi còn đi học...[br">Quỳnh Hoa nói với Hiện.[br">- Mình đi về nghe anh. Gởi hai đứa nhỏ với bà ngoại mà đi lâu bả rầy rà...[br">Đình Anh và Ngọc Thụy tiễn mọi người ra tận xe. Ngồi trên yên xe honda Quốc nói nhỏ với Ngọc Thụy.[br">- Mọi việc tiến triển tốt. Anh sẽ gặp lại hai em sau... Đình Anh cứ gọi Hùng đi uống cà phê để bàn sâu vào chi tiết...[br">Nhìn theo bóng Quốc mất nơi khúc quanh Ngọc Thụy lại bàn ngồi chờ người yêu trả tiền. Thấy dáng đi thong thả cùng nét mặt tươi vui của Đình Anh nàng biết công chuyện tiến triển khả quan đúng như lời Quốc đã nói.[br">- Em muốn về nhà anh không?[br">Ngọc Thụy trả lời trong lúc ngồi lên yên xe.[br">- Dạ... Mình về nhà anh đi... Chúng ta cần bàn luận công việc một cách chi tiết hơn vì mình không còn nhiều thời giờ lắm... [br">- Có ai đi sau mình không?[br">- Không...[br">- Anh Quốc và anh Bảo đang cố gắng thuyết phục ba ông liên đoàn trưởng của liên đoàn 31, 32 và 33...[br">- Em hiểu ý của anh. Mấy ngày qua em bận bù đầu để nghĩ ra cách thức đem quân đảo chánh giả về Sài Gòn đảo chánh ông Thiệu...[br">- Anh có ý kiến... Em muốn nghe ý kiến của anh không?[br">Ngọc Thụy xiết chặt eo ếch của người yêu cùng với tiếng cười thánh thót.[br">- Muốn nghe... Em biết anh thông minh, dễ thương và đa tình...[br">Đình Anh cười nhỏ khi nghe người yêu nịnh mình.[br">- Hùng sẽ cho xe đón tiểu đoàn của Ánh đóng ở Lái Thiêu cộng thêm lính biệt khu thủ đô và thiết giáp bao vây dinh Độc Lập. Bị tấn công ông Thiệu sẽ liên lạc với bộ tổng tham mưu và thế nào cậu Viên cũng sẽ gởi ba liên đoàn 4, 6 và 7 biệt động quân tới dẹp đảo chánh...[br">Ngọc Thụy chồm người lên hôn vào cổ của Đình Anh.[br">- Ý kiến hay... Em biết anh thông minh mà... Anh muốn em thưởng nữa hôn...[br">- Thôi... Em để dành cho đám cưới của hai đứa mình...[br">- Sao lúc này anh hay nói tới cưới hỏi vậy?[br">- Tại anh lậm em quá rồi...[br">Ngọc Thụy cười ròn tan vì sung sướng. Nàng thì thầm vào tai người yêu khiến cho Đình Anh bật cười ha hả. Lái xe theo dòng xe cộ đông đúc qua cầu Khánh Hội Đình Anh quẹo mặt về bến Bạch Đằng. Bức tượng Trần Hưng Đạo đứng bơ vơ buồn vì biết trước non nước sắp tới hồi nguy ngập. Thấy mấy chiếc tàu chiến đang neo giữa sông Sài Gòn Ngọc Thụy hỏi:[br">- Anh có quen ai ở hải quân không?[br">- Không...[br">- Miền tây là vùng sông rạch chằng chịt...[br">[br">[br">Tuy Ngọc Thụy không nói hết câu nhưng Đình Anh hiểu người yêu của mình muốn ám chỉ điều gì. Họ không thể cố thủ miền tây nếu không có sự hiện diện của tàu chiến. Hỏa lực mạnh thêm cơ động tính các chiến hạm và chiến đỉnh là thành phần chính để kiểm soát và ngăn chận sự xâm nhập của địch bằng đường sông và đường biển.[br">- Việc đó mình tính sau. Giai đoạn đầu là giai đoạn quan trọng nhất...[br">Ngọc Thụy làm thinh không cải lại. Nàng biết mình trẻ hơn Đình Anh do đó kinh nghiệm và hiểu biết nhà binh không có nhiều. Xe quẹo vào đường Hồng Thập Tự rồi qua cầu Thị Nghè. Xuống dốc cầu Đình Anh chậm xe lại rồi ghé vào xe bánh mì thịt. Nhìn người yêu Ngọc Thụy đùa.[br">- Chắc em phải đặt cho anh thêm cái tên mới là Anh bánh mì...[br">Đình Anh cười lớn.[br">- Anh mà thành Anh bánh mì thời em cũng là Thụy bánh mì thịt luôn...[br">[br">[br">Về tới phòng trọ đứng ngoài lan can hai đứa gặm bánh mì, bàn chuyện đảo chánh và nhìn phong cảnh của một buổi chiều nắng sắp tắt. [br">
[br">Bước vào quán cà phê Mai Hương Đình Anh đảo mắt một vòng thật nhanh. Thấy nơi góc quán có bàn tay vẩy vẩy Đình Anh thong thả tiến tới. Hùng đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đen. Đợi cho Đình Anh ngồi xuống ghế xong Hùng cười hỏi.[br">[br">- Đình Anh uống gì?[br">[br">- Em cho anh ly nước đá chanh...[br">[br">Đình Anh nói với cô con gái đang đứng chờ. Một giờ trưa nên quán vắng và yên tịnh. Nhạc êm và dịu. Chừng mười phút sau cô gái trở lại với ly đá chanh. Nhìn quanh thấy không có ai ngồi gần Đình Anh thấp giọng.[br">[br">- Công việc ra sao hả anh?[br">[br">Hùng gật gù.[br">[br">- Tiến triển tốt. Chừng nào mình khởi sự?[br">[br">- Tụi này định 1 tháng 6. Tuy nhiên tôi sẽ gặp anh để xác định lần cuối cũng như bàn thêm chi tiết... Anh đã nói [br">[br">chuyện với Ánh chưa?[br">[br">Khẽ gật đầu hớp ngụm nhỏ cà phê Hùng thấp giọng.[br">[br">- Ánh và tiểu đoàn đang đóng ở Lái Thiêu. Nếu mọi việc êm xuôi tôi sẽ đón Ánh về Sài Gòn. Để cho chắc ăn tôi sẽ có thêm mấy con cua sắt...[br">[br">Hai người đối đáp như thế. Nếu có người thứ ba nào nghe thời sẽ tưởng họ là dân chạy áp phe chứ không nghĩ là họ bàn chuyện bí mật quân sự. Uống cà phê trò chuyện chừng một giờ sau Đình Anh từ giã Hùng.[br">[br">Ngọc Thụy đứng trên lề đường trước cổng trường Văn Khoa. Đình Anh trờ xe tới. Ngồi lên yên, vòng tay ôm lấy eo người yêu cô gái hỏi.[br">[br">- Mình đi đâu?[br">[br">- Anh chở em về nhà của em...[br">[br">Chiếc Lam từ từ nhập vào dòng xe cộ. Giờ tan sở lại thêm chiều thứ sáu nên đường phố dập dìu xe cộ. Tiếng kèn xe inh ỏi. Mùi săng nhớt nồng nặc. Đưa tay bịt mũi Ngọc Thụy phàn nàn:[br">[br">- Hôi săng quá... [br">[br">Nàng úp mặt vào lưng người yêu như muốn hít thở mùi mồ hôi và mùi áo ka ki quen thuộc hơn là phải ngửi mùi săng nhớt hôi hám.[br">[br">- Má có làm thức ăn dành cho hai đứa mình rồi... Má dặn em hồi sáng...[br">[br">- Má của em không có nhà hả?[br">[br">- Dạ không... Má đi đậu chếnh...[br">[br">- Đậu chếnh là cái gì?[br">[br">Đình Anh hỏi và Ngọc Thụy cười khúc khích.[br">[br">- Đậu chếnh là đánh bài tứ sắc... Tuần nào cũng vậy má tới nhà một người bạn đánh bài tứ sắc cho vui...[br">[br">Len lỏi trong dòng xe cộ, quẹo phải hai con đường Đình Anh dừng xe trước cổng nhà của người yêu. Ngọc Thụy mở khóa cho Đình Anh dắt xe vào nhà. Ngôi nhà ngói bằng gạch lớn chỉ có hai người ở nên rộng và yên tịnh. [br">[br">- Hôm nay mùng mười trăng sáng. Hai đứa mình trải chiếu ngoài sân nói chuyện. Anh chịu hôn?[br">[br">Đình Anh không thể nào từ chối khi nghe cái giọng nhỏng nhẽo của người yêu. Thứ nhất là nằm ngoài sân thưởng trăng ăn bánh ngọt uống nước trà thời còn gì thú vị bằng. Thứ nhì nằm nghe Ngọc Thụy thủ thỉ về cuộc đảo chánh và bắt giam nhân viên tòa đại sứ Mỹ Đình Anh có cảm tưởng như mình đang tham dự vào một trò chơi gián điệp của điệp viên Tống Văn Bình. Nghĩ tới chuyện qua mặt được các nhân viên nhà nghề của các cơ quan tình báo nặng ký như Mỹ, Tàu, Pháp và Bắc Việt anh cảm thấy kích thích và thú vị. [br">[br">- Mình vào ăn cơm đi anh...[br">[br">Đình Anh chăm chú nhìn Ngọc Thụy. Đây là lần thứ nhì anh thấy người yêu mặc bà ba trắng ngắn tay.[br">[br">- Anh nhìn gì vậy?[br">[br">- Nhìn em... Em xinh xắn khi mặc áo bà ba...[br">[br">Ngọc Thụy hôn vào má người yêu như cám ơn về lời khen.[br">[br">- Ăn cơm xong chắc anh phải về nhà thay quần áo...[br">[br">Ngồi vào bàn ăn Ngọc Thụy cười lắc đầu.[br">[br">- Khỏi cần... Em có quần áo cho anh thay...[br">[br">Đình Anh nhìn người yêu trong lúc cầm đũa.[br">[br">- Em mướn người ta may cho anh hai bộ quần áo. Lát nữa anh thử xem có vừa không...[br">[br">Xong bữa cơm chiều Ngọc Thụy dọn dẹp còn Đình Anh đi tắm. Đứng nơi hàng hiên cô gái không nhịn được cười khi thấy người yêu xúng xính trong bộ quần áo mới tinh chưa giặt.[br">[br">- Không đến nỗi tệ lắm... Áo hơi dài một chút nhưng không sao... Người đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp...[br">[br">Đình Anh cười lớn khi nghe câu nói đùa của người yêu. Trời tháng năm man mát. Hai đứa trải chiếu dưới gốc cây mận rườm rà. Trà hoa lài nóng thơm phức. Kẹo mè xửng dòn rụm. Mứt gừng cay cay. Nhìn hai bên hàng xóm xem có ai không Ngọc Thụy thì thầm.[br">[br">- Hồi trưa này em có hỏi cậu Viên về chuyện Mỹ sẽ bỏ Việt Nam Cộng Hòa cho cộng sản. Mới đầu cậu không chịu nói. Cậu hỏi làm sao em biết tin đó. Em nói với cậu là con Bạch Vân nói. Cuối cùng cậu thở dài xác nhận chuyện Mỹ bỏ Việt Nam là chuyện có thật. Cậu nói là một nhân viên cao cấp của DAO đã nói cho cậu biết. Cậu than thở với em là biết chuyện như vậy mà không làm gì khác hơn được. Em thấy tội nghiệp cậu. Nhiều khi em muốn bật mí cho cậu biết chuyện mình sẽ làm nhưng em sợ...[br">[br">Đình Anh ngắt ngang lời của người yêu.[br">[br">- Đừng nói... Em đừng nên nói cho cậu biết. Không phải anh không tin cậu. Tuy nhiên tụi Xịa đã cài người đầy trong bộ tổng tham mưu rồi. Em mà nói cho cậu nghe là bể liền...[br">[br">Ngừng lại giây lát Đình Anh thở dài.[br">[br">- Để sau khi lật ông Thiệu xong rồi mình sẽ mời cậu làm chủ tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng. Với danh vị tổng tham mưu trưởng tiếng nói của cậu rất có ảnh hưởng để lôi kéo các ông tướng lừng khừng theo phe của mình...[br">[br">Ngọc Thụy chầm chậm lên tiếng.[br">[br">- Anh tính như vậy cũng được...[br">[br">Đưa tay giở nắp Ngọc Thụy khom người kề mũi sát vào bình trà đang bốc khói. Hít hơi dài nàng cười nói với Đình Anh:[br">[br">- Em thích trà hơn cà phê... Chỉ cần hít thở mùi thơm của trà em cảm thấy như phê...[br">[br">Đình Anh cười lớn khi nghe người yêu nói. Rót trà vào hai cái tách nhỏ xong Ngọc Thụy thong thả hớp một ngụm rồi chắt lưỡi.[br">[br">- Ngon... [br">[br">Đình Anh cười thầm vì cử chỉ như ông cụ non của người yêu. Càng quen biết lâu anh càng thích thú khi khám phá ra nhiều điều lạ lùng nơi cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình. Hình như có hai Ngọc Thụy. Khi thì ngây thơ, vô tư và dễ thương. Khi thì già nua trong suy tư và cung cách nói chuyện. Tuổi tác không theo kịp suy tưởng. Đó là điều mà Đình Anh nghĩ khi chuyện trò với người yêu. Kể từ khi nàng nói ra ý tưởng đảo chánh ông Thiệu, bắt giam nhân viên tòa đại sứ Mỹ để trao đổi súng đạn; Đình Anh nhìn [br">[br">người yêu của mình với một cái nhìn khác. Đó là sự thương mến và kính phục. Anh biết bên trong cô gái nhu mì đó chứa đựng một bầu kinh luân với những ý nghĩ và mộng tưởng lớn lao. Nó phát xuất từ lòng yêu nước thiết tha muốn được thấy dân chúng sống trong tự do và ấm no. Đối với nàng chỉ có một chọn lựa. Tự do hay là chết. Sống tự do ngay trên quê hương của mình, bằng không là chết cho tự do của chính mình và của đất nước. Không so đo. Không băn khoăn. Không thắc mắc. [br">[br">Nằm dài ra chiếu, gối đầu trong lòng người yêu Ngọc Thụy im lặng nhìn trời xanh. Có tiếng chim cu gáy trên tàng cây trứng cá. Tiếng chim sẻ kêu ríu rít trên nóc nhà. [br">[br">- Em nghĩ gì?[br">[br">Nghe người yêu hỏi Ngọc Thụy ngồi dậy. Thong thả nâng tách trà còn bốc khói lên nhấp ngụm nhỏ nàng khà tiếng lớn. Ánh mắt long lanh của nàng như sáng thêm cùng với tiếng cười khúc khích.[br">[br">- Cậu Viên nói ông Thiệu sợ bị đảo chánh lắm. Ổng sợ thời bây giờ mình hù cho ổng đứng tim chơi...[br">[br">Đình Anh không nhịn được cười khi nghe Ngọc Thụy nói. Hớp ngụm nước trà nóng thơm mùi hoa lài anh phụ họa.[br">[br">- Mình tung tin đồn đảo chánh rồi mình làm đảo chánh giả khiến cho ổng sợ phải đem lính về bảo vệ Sài Gòn. Thế nào ổng cũng rút biệt động quân...[br">[br">Ngừng lại hớp thêm ngụm trà nóng Đình Anh kể cho người yêu nghe là mình mới gặp Hùng trưa nay.[br">[br">- Anh nói có lý... Lực lượng tổng trừ bị bây giờ chỉ có ba [br">[br">liên đoàn 4, 6 và 7 và ba liên đoàn 31, 32 và 33 đang biệt phái cho quân khu 3. Nếu ổng rút họ về thời tiện cho mình lắm... [br">[br">- Làm cách nào mà mình có thể tung tin đồn đảo chánh cho dân chúng biết đượ
[br">Bước vào quán cà phê Mai Hương Đình Anh đảo mắt một vòng thật nhanh. Thấy nơi góc quán có bàn tay vẩy vẩy Đình Anh thong thả tiến tới. Hùng đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đen. Đợi cho Đình Anh ngồi xuống ghế xong Hùng cười hỏi.[br">[br">- Đình Anh uống gì?[br">[br">- Em cho anh ly nước đá chanh...[br">[br">Đình Anh nói với cô con gái đang đứng chờ. Một giờ trưa nên quán vắng và yên tịnh. Nhạc êm và dịu. Chừng mười phút sau cô gái trở lại với ly đá chanh. Nhìn quanh thấy không có ai ngồi gần Đình Anh thấp giọng.[br">[br">- Công việc ra sao hả anh?[br">[br">Hùng gật gù.[br">[br">- Tiến triển tốt. Chừng nào mình khởi sự?[br">[br">- Tụi này định 1 tháng 6. Tuy nhiên tôi sẽ gặp anh để xác định lần cuối cũng như bàn thêm chi tiết... Anh đã nói [br">[br">chuyện với Ánh chưa?[br">[br">Khẽ gật đầu hớp ngụm nhỏ cà phê Hùng thấp giọng.[br">[br">- Ánh và tiểu đoàn đang đóng ở Lái Thiêu. Nếu mọi việc êm xuôi tôi sẽ đón Ánh về Sài Gòn. Để cho chắc ăn tôi sẽ có thêm mấy con cua sắt...[br">[br">Hai người đối đáp như thế. Nếu có người thứ ba nào nghe thời sẽ tưởng họ là dân chạy áp phe chứ không nghĩ là họ bàn chuyện bí mật quân sự. Uống cà phê trò chuyện chừng một giờ sau Đình Anh từ giã Hùng.[br">[br">Ngọc Thụy đứng trên lề đường trước cổng trường Văn Khoa. Đình Anh trờ xe tới. Ngồi lên yên, vòng tay ôm lấy eo người yêu cô gái hỏi.[br">[br">- Mình đi đâu?[br">[br">- Anh chở em về nhà của em...[br">[br">Chiếc Lam từ từ nhập vào dòng xe cộ. Giờ tan sở lại thêm chiều thứ sáu nên đường phố dập dìu xe cộ. Tiếng kèn xe inh ỏi. Mùi săng nhớt nồng nặc. Đưa tay bịt mũi Ngọc Thụy phàn nàn:[br">[br">- Hôi săng quá... [br">[br">Nàng úp mặt vào lưng người yêu như muốn hít thở mùi mồ hôi và mùi áo ka ki quen thuộc hơn là phải ngửi mùi săng nhớt hôi hám.[br">[br">- Má có làm thức ăn dành cho hai đứa mình rồi... Má dặn em hồi sáng...[br">[br">- Má của em không có nhà hả?[br">[br">- Dạ không... Má đi đậu chếnh...[br">[br">- Đậu chếnh là cái gì?[br">[br">Đình Anh hỏi và Ngọc Thụy cười khúc khích.[br">[br">- Đậu chếnh là đánh bài tứ sắc... Tuần nào cũng vậy má tới nhà một người bạn đánh bài tứ sắc cho vui...[br">[br">Len lỏi trong dòng xe cộ, quẹo phải hai con đường Đình Anh dừng xe trước cổng nhà của người yêu. Ngọc Thụy mở khóa cho Đình Anh dắt xe vào nhà. Ngôi nhà ngói bằng gạch lớn chỉ có hai người ở nên rộng và yên tịnh. [br">[br">- Hôm nay mùng mười trăng sáng. Hai đứa mình trải chiếu ngoài sân nói chuyện. Anh chịu hôn?[br">[br">Đình Anh không thể nào từ chối khi nghe cái giọng nhỏng nhẽo của người yêu. Thứ nhất là nằm ngoài sân thưởng trăng ăn bánh ngọt uống nước trà thời còn gì thú vị bằng. Thứ nhì nằm nghe Ngọc Thụy thủ thỉ về cuộc đảo chánh và bắt giam nhân viên tòa đại sứ Mỹ Đình Anh có cảm tưởng như mình đang tham dự vào một trò chơi gián điệp của điệp viên Tống Văn Bình. Nghĩ tới chuyện qua mặt được các nhân viên nhà nghề của các cơ quan tình báo nặng ký như Mỹ, Tàu, Pháp và Bắc Việt anh cảm thấy kích thích và thú vị. [br">[br">- Mình vào ăn cơm đi anh...[br">[br">Đình Anh chăm chú nhìn Ngọc Thụy. Đây là lần thứ nhì anh thấy người yêu mặc bà ba trắng ngắn tay.[br">[br">- Anh nhìn gì vậy?[br">[br">- Nhìn em... Em xinh xắn khi mặc áo bà ba...[br">[br">Ngọc Thụy hôn vào má người yêu như cám ơn về lời khen.[br">[br">- Ăn cơm xong chắc anh phải về nhà thay quần áo...[br">[br">Ngồi vào bàn ăn Ngọc Thụy cười lắc đầu.[br">[br">- Khỏi cần... Em có quần áo cho anh thay...[br">[br">Đình Anh nhìn người yêu trong lúc cầm đũa.[br">[br">- Em mướn người ta may cho anh hai bộ quần áo. Lát nữa anh thử xem có vừa không...[br">[br">Xong bữa cơm chiều Ngọc Thụy dọn dẹp còn Đình Anh đi tắm. Đứng nơi hàng hiên cô gái không nhịn được cười khi thấy người yêu xúng xính trong bộ quần áo mới tinh chưa giặt.[br">[br">- Không đến nỗi tệ lắm... Áo hơi dài một chút nhưng không sao... Người đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp...[br">[br">Đình Anh cười lớn khi nghe câu nói đùa của người yêu. Trời tháng năm man mát. Hai đứa trải chiếu dưới gốc cây mận rườm rà. Trà hoa lài nóng thơm phức. Kẹo mè xửng dòn rụm. Mứt gừng cay cay. Nhìn hai bên hàng xóm xem có ai không Ngọc Thụy thì thầm.[br">[br">- Hồi trưa này em có hỏi cậu Viên về chuyện Mỹ sẽ bỏ Việt Nam Cộng Hòa cho cộng sản. Mới đầu cậu không chịu nói. Cậu hỏi làm sao em biết tin đó. Em nói với cậu là con Bạch Vân nói. Cuối cùng cậu thở dài xác nhận chuyện Mỹ bỏ Việt Nam là chuyện có thật. Cậu nói là một nhân viên cao cấp của DAO đã nói cho cậu biết. Cậu than thở với em là biết chuyện như vậy mà không làm gì khác hơn được. Em thấy tội nghiệp cậu. Nhiều khi em muốn bật mí cho cậu biết chuyện mình sẽ làm nhưng em sợ...[br">[br">Đình Anh ngắt ngang lời của người yêu.[br">[br">- Đừng nói... Em đừng nên nói cho cậu biết. Không phải anh không tin cậu. Tuy nhiên tụi Xịa đã cài người đầy trong bộ tổng tham mưu rồi. Em mà nói cho cậu nghe là bể liền...[br">[br">Ngừng lại giây lát Đình Anh thở dài.[br">[br">- Để sau khi lật ông Thiệu xong rồi mình sẽ mời cậu làm chủ tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng. Với danh vị tổng tham mưu trưởng tiếng nói của cậu rất có ảnh hưởng để lôi kéo các ông tướng lừng khừng theo phe của mình...[br">[br">Ngọc Thụy chầm chậm lên tiếng.[br">[br">- Anh tính như vậy cũng được...[br">[br">Đưa tay giở nắp Ngọc Thụy khom người kề mũi sát vào bình trà đang bốc khói. Hít hơi dài nàng cười nói với Đình Anh:[br">[br">- Em thích trà hơn cà phê... Chỉ cần hít thở mùi thơm của trà em cảm thấy như phê...[br">[br">Đình Anh cười lớn khi nghe người yêu nói. Rót trà vào hai cái tách nhỏ xong Ngọc Thụy thong thả hớp một ngụm rồi chắt lưỡi.[br">[br">- Ngon... [br">[br">Đình Anh cười thầm vì cử chỉ như ông cụ non của người yêu. Càng quen biết lâu anh càng thích thú khi khám phá ra nhiều điều lạ lùng nơi cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình. Hình như có hai Ngọc Thụy. Khi thì ngây thơ, vô tư và dễ thương. Khi thì già nua trong suy tư và cung cách nói chuyện. Tuổi tác không theo kịp suy tưởng. Đó là điều mà Đình Anh nghĩ khi chuyện trò với người yêu. Kể từ khi nàng nói ra ý tưởng đảo chánh ông Thiệu, bắt giam nhân viên tòa đại sứ Mỹ để trao đổi súng đạn; Đình Anh nhìn [br">[br">người yêu của mình với một cái nhìn khác. Đó là sự thương mến và kính phục. Anh biết bên trong cô gái nhu mì đó chứa đựng một bầu kinh luân với những ý nghĩ và mộng tưởng lớn lao. Nó phát xuất từ lòng yêu nước thiết tha muốn được thấy dân chúng sống trong tự do và ấm no. Đối với nàng chỉ có một chọn lựa. Tự do hay là chết. Sống tự do ngay trên quê hương của mình, bằng không là chết cho tự do của chính mình và của đất nước. Không so đo. Không băn khoăn. Không thắc mắc. [br">[br">Nằm dài ra chiếu, gối đầu trong lòng người yêu Ngọc Thụy im lặng nhìn trời xanh. Có tiếng chim cu gáy trên tàng cây trứng cá. Tiếng chim sẻ kêu ríu rít trên nóc nhà. [br">[br">- Em nghĩ gì?[br">[br">Nghe người yêu hỏi Ngọc Thụy ngồi dậy. Thong thả nâng tách trà còn bốc khói lên nhấp ngụm nhỏ nàng khà tiếng lớn. Ánh mắt long lanh của nàng như sáng thêm cùng với tiếng cười khúc khích.[br">[br">- Cậu Viên nói ông Thiệu sợ bị đảo chánh lắm. Ổng sợ thời bây giờ mình hù cho ổng đứng tim chơi...[br">[br">Đình Anh không nhịn được cười khi nghe Ngọc Thụy nói. Hớp ngụm nước trà nóng thơm mùi hoa lài anh phụ họa.[br">[br">- Mình tung tin đồn đảo chánh rồi mình làm đảo chánh giả khiến cho ổng sợ phải đem lính về bảo vệ Sài Gòn. Thế nào ổng cũng rút biệt động quân...[br">[br">Ngừng lại hớp thêm ngụm trà nóng Đình Anh kể cho người yêu nghe là mình mới gặp Hùng trưa nay.[br">[br">- Anh nói có lý... Lực lượng tổng trừ bị bây giờ chỉ có ba [br">[br">liên đoàn 4, 6 và 7 và ba liên đoàn 31, 32 và 33 đang biệt phái cho quân khu 3. Nếu ổng rút họ về thời tiện cho mình lắm... [br">[br">- Làm cách nào mà mình có thể tung tin đồn đảo chánh cho dân chúng biết đượ