Tiểu Thuyết | Những Kẻ Bất Khuất
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 06:47 |
hí và các hãng truyền hình trên thế giới sẽ được mời để chứng kiến...[br">[br">- Cô dám...[br">[br">Đại sứ Martin kêu lên. Ngọc Thụy cười xô ghế bước ra cửa không có lời chào từ biệt vị đại sứ Hoa Kỳ.[br">[br">9 giờ 50 phút sáng. Mưa lất phất. Trời u ám như khóc than cho những người vô tội sắp bị hành hình. Phóng viên của các hãng thông tấn, báo chí và đài truyền hình khắp thế [br">[br">giới đứng xa xa cách pháp trường chừng ba bốn chục thước. Ai nấy đều yên lặng hồi họp chờ chứng kiến cũng như chụp hình và quay phim cảnh chánh phủ của nước Việt Nam Cộng Hòa xử tử năm công dân Hoa Kỳ vì chánh phủ của năm người sắp chết đã thất hứa.[br">[br">10 giờ. Năm người đàn ông bị trói tay và bịt mặt được hai người lính Biệt Động Quân đẩy tới đứng trước bức tường bằng gạch sơn màu trắng toát đến lạnh người. Tiểu đội hành quyết được chỉ huy bởi một vị thiếu úy im lặng bước ra.[br">[br">- Vào hàng... Phắc...[br">[br">Tiểu đội hành quyết xoay người đứng đối diện với năm nạn nhân. Xoạch... Xoạch... Âm thanh của cơ bẩm được kéo ra và đóng vào khiến cho các phóng viên rùng mình. Họ cảm thấy như ruột thắt lại, trái tim như ngừng đập cùng với miệng khô khan và đắng nghét. [br">[br">Vị trưởng toán hành quyết giơ tay kính chào vĩnh biệt năm người dân vô tội sắp bị chết oan ức. Mười họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào năm nạn nhân.[br">[br">- Bắn...[br">[br">Âm thanh chữ " Bắn " thoát ra khô lạnh. Mười tiếng súng nổ. Các phóng viên thấy khói súng bốc lên cùng với mùi thuốc súng cay nồng. Năm nạn nhân từ từ gục xuống. Viên thiếu úy bước tới bắn thêm vào ngực mỗi nạn nhân một phát súng ân huệ. Máu từ người chết ứa ra hòa với nước mưa chảy thành dòng đỏ hoét. Cuộc hành quyết diễn ra ngắn gọn không đầy mười phút. Lính tráng khiêng xác người chết đi sau khi các phóng viên được phép đứng xa xa chụp hình và quay phim.[br">[br">Hơn hai trăm triệu dân chúng Hoa Kỳ được thấy cảnh hành quyết trên màn ảnh tivi của ba đài truyền hình lớn nhất nước. Phát ngôn viên của đài truyền hình còn nói thêm là chánh phủ Việt Nam sẽ xử tử thêm nhiều người nữa nếu chánh phủ Hoa Kỳ không giữ lời hứa. Sáng hôm sau hàng chục ngàn người biểu tình trước toà Bạch Ốc và toà nhà quốc hội. Để trấn an dư luận hai lãnh tụ khối đa số thượng và hạ viện quốc hội tuyên bố với báo chí và các người biểu tình là họ sẽ dùng đủ mọi cách để bắt tổng thống Ford phải thi hành nghiêm chỉnh lời hứa hẹn với chánh phủ Việt Nam bằng không họ sẽ họp lưỡng viện để bỏ phiếu giải nhiệm tổng thống Ford. Điều này có thể xảy ra vì đảng Dân Chủ đang nắm đa số tại hai viện. Bị phản ứng quá mạnh mẻ của dân chúng cũng như quốc hội, tổng thống Ford phải ra lệnh cho các chiến hạm cũng như thương thuyền tức tốc chở hết quân dụng tới giao cho tân chánh phủ của Việt Nam Cộng Hòa.[br">[br">Chín người gồm sáu vị liên đoàn trưởng biệt động quân, Đình Anh, Hùng và Ánh ngồi quanh chiếc bàn tròn. Ba ngày trước đây các tàu chở quân dụng của Mỹ đã buông neo đầy trên sông Sài Gòn hay cặp cầu ở Khánh Hội. Theo ước tính của trung tướng Đồng Văn Khuyên, thời với số quân viện này Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có đủ sức để đánh nhau với Bắc Việt năm năm nữa. Đó là lý do khiến cho các thành viên chủ chốt của phe đảo chánh hội họp lại để ăn mừng chiến thắng. Trước mặt mỗi người có một chai 33. Mỗi người chỉ được uống một chai bia thôi. Đó là lệnh của đại tá Kiếm. [br">[br">Liếc nhìn Ngọc Thụy đang nằm ngủ co ro trên chiếc giường nệm Quốc cười nói với Đình Anh.[br">[br">- Gọi Ngọc Thụy dậy. Buổi tiệc mừng này mà không có cô em bé tí ti thời vô nghĩa...[br">[br">Kiếm lên tiếng.[br">[br">- Thôi để cho cô ấy ngủ. Đêm qua cô ấy thức tới hai giờ sáng vì phải hiện diện trong buổi tiệc tiển đưa đại sứ Martin và các cộng sự viên của ông ta về nước...[br">[br">Đình Anh đột nhiên cất tiếng cười.[br">[br">- Xin lỗi mấy anh tôi không nín được cười khi nhớ lại chuyện tôi và Ngọc Thụy tổ chức vụ xử bắn giả năm nhân viên của tòa đại sứ Mỹ. Đại sứ Martin thiếu điều muốn xỉu khi xem tivi... Tụi này dàn dựng cảnh hành quyết y như thực khiến cho mấy phóng viên chụp hình và quay phim lia lịa. Có cả cảnh người nằm chết và máu chảy lênh láng...[br">[br">Nói tới đó Đình Anh lại rủ ra cười. Đốt điếu thuốc anh thong thả kể cho mọi người nghe.[br">[br">- Theo lời bàn của Ngọc Thụy tôi lựa năm nhân viên trẻ nhất của tòa đại sứ Mỹ để đem ra xử bắn. Khi biết tin mình sẽ bị hành quyết họ khóc lóc và năn nỉ đủ điều. Lúc đó tôi mới bảo họ là nếu họ bằng lòng hợp tác để dàn dựng một cuộc xử bắn giả hầu làm áp lực với chánh phủ Mỹ thời tên tuổi của họ sẽ được giữ kín và mặt mũi của họ cũng được che dấu để khỏi bị nhận diện. Ngọc Thụy còn hứa hẹn thêm là khi nào tàu chở quân dụng tới Việt Nam họ sẽ là những người được phóng thích trước tiên. Năm người này bằng lòng và họ đã diễn một vở kịch hay đến nỗi qua mặt cái vù chính phủ Hoa Kỳ...[br">[br">Tám ông tá cười ha hả. Đình Anh vừa cười vừa kể tiếp.[br">[br">- Mực đỏ mà gặp nước mưa thời nhìn xa xa còn ghê hơn [br">[br">máu thật. Mấy người lính biệt động quân chế đạn giả bắn có tiếng nổ và lên khói đàng hoàng. Mỗi người bị xử bắn mang trong ngực cái bong bóng nhỏ đựng đầy mực đỏ, khi nghe súng nổ họ té xấp xuống làm bể bong bóng thế là máu chảy ra lênh láng...[br">[br">Đình Anh cười ha hả còn Quốc lắc đầu.[br">[br">- Cô bé đó nhỏ xíu mà cái óc lớn vô cùng. Mấy anh em chắc chưa biết vụ tôi, Đình Anh và cô bé xuống thăm Châu Đốc?[br">[br">- Mày đi Châu Đốc làm gì?[br">[br">Bảo hỏi gọn.[br">[br">- Ngọc Thụy xuống Châu Đốc để tìm cách khơi dòng kinh Vĩnh Tế rộng lớn như sông Cửu Long...[br">[br">- Trời đất...[br">[br">Minh buột miệng kêu lên hai chữ còn Dân nói lớn.[br">[br">- Làm sao mà đào con kinh Vĩnh Tế lớn bằng sông Cửu Long được. Đào bằng cuốc hả... Đào tới tết ma rốc cũng chưa xong...[br">[br">- Ai nói với anh là đào tới tết ma rốc cũng chưa xong... Em chỉ đào một năm thôi...[br">[br">Mọi người cười ồ khi nghe Ngọc Thụy lên tiếng. Ngồi dậy, buộc mái tóc dài bằng chiếc khăn tay, nàng bước tới bàn mấy ông lính ngồi. Quốc bỏ vào trong rồi trở ra với chai xá xị và ly nước đá. Rót xá xị vào ly anh cười nói.[br">[br">- Nhậu đi em... Nhậu xong rồi em nói làm cách nào em khơi dòng kinh Vĩnh Tế cho tụi anh nghe. Nghe có lý anh sẽ bao em ăn phở Pasteur và uống cà phê sữa đá...[br">[br">Hớp ngụm xá xị cho thấm giọng Ngọc Thụy cười nhìn Dân.[br">[br">- Không những đào kinh Vĩnh Tế mà em còn đào luôn con kinh Vĩnh An bắt đầu từ Tân Châu tức là từ sông Tiền xuyên qua sông Hậu rồi dài tới Hà Tiên. Chiều dài của hai con kinh này khoảng một trăm cây số. Nếu ta đào rộng một cây số và sâu năm mét thời thể tích đất mà ta phải đào là 500 triệu mét khối...[br">[br">Bảy ông tá tính nhẩm xong Đình Anh gật đầu lên tiếng.[br">[br">- Đúng... Em nói đúng...[br">[br">Nhậu thêm ngụm xá xị Ngọc Thụy cười cười.[br">[br">- Nếu em có hai trăm ngàn nhân công đào trong một năm thời tính ra mỗi ngày một người chỉ đào có khoảng 4 mét khối đất. Đó là ta chưa tính tới chuyện sử dụng máy móc. Nếu dùng máy móc thời sẽ bớt sức lao động của dân xuống còn phân nửa...[br">[br">Bảy ông tá lại lẩm bẩm tính nhẩm rồi Đình Anh cười nói.[br">[br">- Đúng... Em nói đúng... Nhưng làm sao em có hai trăm ngàn nhân công?[br">[br">- Em mướn...[br">[br">Cười nháy mắt với người yêu Ngọc Thụy nói gọn. Minh xen vào.[br">[br">- Tiền đâu em mướn?[br">[br">- Tiền của chính phủ chứ tiền đâu...[br">[br">- Chính phủ mình làm gì có tiền...[br">[br">- Có chứ... Theo như em biết thời trong ngân hàng quốc [br">[br">gia mình còn tồn trữ một số tiền là một ngàn tỉ đồng. Số tiền này đủ dùng cho việc làm rộng kinh Vĩnh Tế...[br">[br">Ngọc Thụy nhìn Quốc khi nói câu cuối cùng. Bảy ông tá nín khe. Cuối cùng Đình Anh hỏi nhỏ một câu.[br">[br">- Em lý luận thời nghe được lắm nhưng thực hành có thể không giống như vậy. Anh muốn biết em làm gì với năm trăm triệu mét khối đất đó. Em không thể đổ xuống con kinh được...[br">[br">- Em đắp thành núi, thành đồi, thành chiến lũy để cho lính của mình trú ẩn. Như anh Quốc nói Bắc Việt sẽ huy động mười sư đoàn vào mặt trận miền tây dọc theo con kinh Vĩnh Tế thời mình cũng phải dàn một quân số tương đương để ngăn cản địch. Nếu có núi có đồi hay chiến lũy mình sẽ nương vào đó mà phòng thủ...[br">[br">Quốc đứng lên cười nói.[br">[br">- Thôi đi ăn phở Pasteur. Tôi bao hết...[br">[br">Ngọc Thụy nói với vị liên đoàn trưởng liên đoàn 4 Biệt Động Quân.[br">[br">- Cà phê sữa đá nữa nghe...[br">[br">Kéo tay Quốc ngồi xuống cô bé tí ti cười tiếp.[br">[br">- Nếu em nói em huy động được hai trăm ngàn dân khơi dòng kinh Vĩnh Tế mà không tốn một đồng xu của chính phủ thời anh nào dẫn em đi ăn khô bò uống nước mía?[br">[br">- Anh...[br">[br">Bảo lên tiếng nhanh hơn mọi người. Nhậu thêm hớp xá xị Ngọc Thụy nói chậm và đều đều.[br">[br">- Mặc dù nhận được quân dụng của Mỹ nhưng rồi số [br">[br">sức tấn công của Bắc Việt. Muốn kéo dài thời gian mình phải rút lui để bảo toàn lãnh thổ còn lại được chút nào hay chút đó. Em đoán mình phải bỏ vùng 1 trước. Dĩ nhiên mình không thể bỏ rơi dân chúng và phải di tản họ. Đem họ về miền tây để khơi dòng kinh Vĩnh Tế, bù lại mình cung cấp nhà cửa và thực phẩm để cho họ tạm thời sinh sống...[br">[br">Dù cô gái không nói hết câu nhưng chín ông tá đều hiểu. Hiểu được họ càng thêm lo âu cho viễn tượng có chiều u ám của quốc gia. Lãnh thổ càng thu hẹp lại, quân lực càng co cụm lại thời họ sẽ phải chống trả lại sức tấn công mạnh mẻ hơn của địch đang có nhiều ưu thế về vũ khí và tinh thần chiến đấu...[br">[br">- Em muốn dành 16 tấn vàng để dùng vào việc khẩn thiết hơn là mướn dân khơi dòng kinh Vĩnh Tế. Một trăm hai chục triệu đô la tuy không nhiều nhưng nếu biết dùng ta có thể mua được một số vũ khí...[br">[br">- Mua của ai? Bị mình chơi một vố vừa rồi sức mấy mà Mỹ chịu bán cho mình...[br">[br">Đình Anh lên tiếng. Ngọc Thụy nhìn người yêu.[br">[br">- Sao anh biết là họ không chịu bán. Các đại công ty chế tạo vũ khí của Mỹ có ảnh hưởng mạnh mẻ trong chánh quyền. Họ là tư bản mà cho nên cái nào có lợi là họ làm. Hơn nữa họ biết nếu họ không bán thời nước khác cũng bán cho mình...[br">[br">Quốc lại đứng lên cười nói lớn.[br">[br">- Thôi đi ăn phở... Tôi đói bụng rồi...
[br">Mười một người ngồi quanh chiếc bàn làm bằng gỗ mun vừa dài vừa rộng. Ngồi đầu bàn là một quân nhân tuổi khoảng ngoài năm mươi mang trên cổ áo bốn sao. Đó là đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ngồi đầu bàn bên kia đối diện với ông ta là một người mang cấp bậc ba sao. Trung tướng Lê Nguyên Khang, phụ tá hành quân tổng tham mưu trưởng. Cạnh tướng Viên bên tay mặt là trung tướng Trần Văn Minh, tư lệnh không quân. Đối diện với tướng Minh là phó đô đốc Chung Tấn Cang, tân tư lệnh hải quân. Ngồi cạnh vị tư lệnh hải quân là trung tướng Ngô Quang Trưởng, tư lệnh quân [br">[br">khu 1. Đối diện với tướng Trưởng và cạnh tướng Minh là trung tướng Dư Quốc Đống, tân tư lệnh quân khu 3. Ngồi cạnh tướng Đống là ngôi sao đang vươn lên của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, tân tư lệnh miền tây. Ngồi cạnh tướng Nam là thiếu tướng Nguyễn Văn Hiếu, vị tân tư lệnh của vùng cao nguyên. Cạnh tướng Hiếu là thiếu tướng Đỗ Kế Giai, tư lệnh biệt động quân. Đối diện với tướng Giai là chuẩn tướng Bùi Thế Lân, tư lệnh thủy quân lục chiến và người ngồi cạnh tướng Lân chính là chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng, tư lệnh nhảy dù. [br">[br">Nhìn mười chiến hữu của mình vị tổng tham mưu trưởng cười nói.[br">[br">- Lâu lắm anh em mình mới có dịp ngồi chung bàn và trò chuyện với nhau...[br">[br">Tướng Trưởng lên tiếng trước nhất.[br">[br">- Anh nói đúng đó... Lâu lắm rồi tôi đâu có được nói chuyện với anh, được nhận chỉ thị hay lời cố vấn của anh. Toàn là bên dinh Độc Lập không...[br">[br">Tướng Giai phụ họa bằng tiếng thở dài.[br">[br">- Đừng nói chi anh ở xa... Tôi ở gần hơn anh mà cái gì cũng phải hỏi ông Thiệu hay mấy ông cố vấn ở trong dinh của ổng. Thay mặt ổng họ ra lịnh cho tôi làm cái này; nhân danh ổng họ bảo tôi làm cái nọ; đại diện ổng họ nói tôi làm cách kia. Riết rồi tôi cũng không biết tôi làm cái gì. Họ quay tôi như quay dế. Thú thật với mấy anh chứ binh nhì còn ít bị xếp quay hơn là tư lệnh biệt động quân như tôi...[br">[br">Mọi người cười ồ khi nghe tướng Giai than. Nhìn vẻ mặt có chiều ưu tư của tướng Hiếu vị tổng tham mưu trưởng hỏi với giọng ân cần.[br">[br">- Anh mệt hả. Tôi biết anh mới về nắm tư lệnh nên bận bù đầu...[br">[br">Tướng Hiếu cười nhẹ.[br">[br">- Thưa đại tướng... Tôi không mệt nhưng tôi lo cho tình hình của vùng cao nguyên...[br">[br">Câu nói của vị tư lệnh cao nguyên cũng chính là ưu tư của mười ông tướng đang ngồi và đó cũng là mục đích chính của buổi họp ngày hôm nay. [br">[br">- Như các vị đã biết địch huy động năm sư đoàn chánh quy là sư đoàn 3 sao vàng, sư đoàn 968, sư đoàn F10, sư đoàn 320, sư đoàn 316 và ba trung đoàn 25, 95A và 95B. Tất cả được trang bị đầy đủ cộng thêm một trung đoàn pháo, một trung đoàn đặc công và một trung đoàn thiết giáp. Trong khi đó tôi chỉ có hai sư đoàn 22 với 23 và năm liên đoàn biệt động quân chia nhau giữ mười một tỉnh của vùng cao nguyên. So với địch quân số của ta chỉ bằng phân nữa. Tôi không ngại về vấn đề quân số mà tôi ngại hai điều và đây cũng là hai yếu điểm của ta. Thứ nhất là hỏa lực của địch. Trong khi địch được tăng viện tối đa thời ta lại bị cắt giảm. Pháo binh của ta bắn một trái thời địch phản pháo mười trái hay một trăm trái. Phi cơ chiến đấu không can thiệp hữu hiệu vì thiếu xăng nhớt hoặc bị hư hỏng không có dụng cụ để sửa chữa. Thứ nhì là ta phải dàn quân để giữ một diện tích quá lớn trong khi địch có khả năng tập trung quân để dứt điểm ta một cách dễ dàng. Nói tóm lại là ta nằm trong thế bị động tha hồ cho địch tấn công. Vừa không có phi pháo yểm trợ, vừa không có đủ đạn dược lại phải một đánh với mười thời các anh cũng biết lính ta dù giỏi cách mấy cũng phải chạy...[br">[br">Tướng Hiếu dừng lại. Tướng Viên gật gù cười nói.[br">[br">- Đó là tình trạng chung của quân ta. Tuy nhiên chỉ trong vòng một tháng nữa tình trạng sẽ thay đổi vì ta vừa được Hoa Kỳ chuyển giao một số quân dụng đủ dùng ít nhất bốn năm năm...[br">[br"> [br">[br"> Dứt lời tướng Viên liếc nhanh tướng Trưởng. Hiểu ý vị tư lệnh vùng hỏa tuyến mở lời bằng nụ cười hiếm hoi trên nét mặt khắc khổ và buồn của ông.[br">[br">- Tôi đồng ý với nhận xét của thiếu tướng Hiếu. Tuy nhiên tôi lại có cái may mắn hơn là có hai sư đoàn dù và thủy quân lục chiến...[br">[br">Nhìn mọi người với cái nhìn nghiêm nghị tướng Viên cất giọng.[br">[br">- Không phải anh Trưởng có may mắn hơn ông Hiếu mà vì ông Thiệu sợ bị dù và thủy quân lục chiến đảo chánh nên mới tống họ đi thật xa. Ổng mà làm được ổng cũng gởi hai sư đoàn này ra Hà Nội...[br">[br">Mọi người bật cười vì câu nói đùa của Tướng Viên.[br">[br">- Ổng tống hai đơn vị tinh nhuệ ra đóng đồn ở vùng hỏa tuyến và làm ngơ lời khuyến cáo của tôi là làm mất đi cái tính chất cơ động của lực lượng tổng trừ bị. Bây giờ tôi tính rút bớt một đơn vị tổng trừ bị về giúp cho cho vùng cao nguyên.[br">[br">- Anh có ý bỏ vùng 1?[br">[br">Tướng Trưởng hỏi tướng Viên một câu thật gọn.[br">[br">- Bây giờ thời chưa nhưng trong tương lai ta phải bỏ vùng 1 để cố thủ vùng 2. Đó là lý do chính khiến cho tôi rút sư đoàn dù về Nha Trang. Ngoài ra sau khi bàn luận với anh Khang và anh Nam ngày hôm qua tôi sẽ chuyển sư đoàn Miền Tây của vùng 4 lên vùng 3 để thay thế cho biệt động quân. Ba liên đoàn 31, 32 và 33 sẽ di c
[br">Mười một người ngồi quanh chiếc bàn làm bằng gỗ mun vừa dài vừa rộng. Ngồi đầu bàn là một quân nhân tuổi khoảng ngoài năm mươi mang trên cổ áo bốn sao. Đó là đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ngồi đầu bàn bên kia đối diện với ông ta là một người mang cấp bậc ba sao. Trung tướng Lê Nguyên Khang, phụ tá hành quân tổng tham mưu trưởng. Cạnh tướng Viên bên tay mặt là trung tướng Trần Văn Minh, tư lệnh không quân. Đối diện với tướng Minh là phó đô đốc Chung Tấn Cang, tân tư lệnh hải quân. Ngồi cạnh vị tư lệnh hải quân là trung tướng Ngô Quang Trưởng, tư lệnh quân [br">[br">khu 1. Đối diện với tướng Trưởng và cạnh tướng Minh là trung tướng Dư Quốc Đống, tân tư lệnh quân khu 3. Ngồi cạnh tướng Đống là ngôi sao đang vươn lên của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, tân tư lệnh miền tây. Ngồi cạnh tướng Nam là thiếu tướng Nguyễn Văn Hiếu, vị tân tư lệnh của vùng cao nguyên. Cạnh tướng Hiếu là thiếu tướng Đỗ Kế Giai, tư lệnh biệt động quân. Đối diện với tướng Giai là chuẩn tướng Bùi Thế Lân, tư lệnh thủy quân lục chiến và người ngồi cạnh tướng Lân chính là chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng, tư lệnh nhảy dù. [br">[br">Nhìn mười chiến hữu của mình vị tổng tham mưu trưởng cười nói.[br">[br">- Lâu lắm anh em mình mới có dịp ngồi chung bàn và trò chuyện với nhau...[br">[br">Tướng Trưởng lên tiếng trước nhất.[br">[br">- Anh nói đúng đó... Lâu lắm rồi tôi đâu có được nói chuyện với anh, được nhận chỉ thị hay lời cố vấn của anh. Toàn là bên dinh Độc Lập không...[br">[br">Tướng Giai phụ họa bằng tiếng thở dài.[br">[br">- Đừng nói chi anh ở xa... Tôi ở gần hơn anh mà cái gì cũng phải hỏi ông Thiệu hay mấy ông cố vấn ở trong dinh của ổng. Thay mặt ổng họ ra lịnh cho tôi làm cái này; nhân danh ổng họ bảo tôi làm cái nọ; đại diện ổng họ nói tôi làm cách kia. Riết rồi tôi cũng không biết tôi làm cái gì. Họ quay tôi như quay dế. Thú thật với mấy anh chứ binh nhì còn ít bị xếp quay hơn là tư lệnh biệt động quân như tôi...[br">[br">Mọi người cười ồ khi nghe tướng Giai than. Nhìn vẻ mặt có chiều ưu tư của tướng Hiếu vị tổng tham mưu trưởng hỏi với giọng ân cần.[br">[br">- Anh mệt hả. Tôi biết anh mới về nắm tư lệnh nên bận bù đầu...[br">[br">Tướng Hiếu cười nhẹ.[br">[br">- Thưa đại tướng... Tôi không mệt nhưng tôi lo cho tình hình của vùng cao nguyên...[br">[br">Câu nói của vị tư lệnh cao nguyên cũng chính là ưu tư của mười ông tướng đang ngồi và đó cũng là mục đích chính của buổi họp ngày hôm nay. [br">[br">- Như các vị đã biết địch huy động năm sư đoàn chánh quy là sư đoàn 3 sao vàng, sư đoàn 968, sư đoàn F10, sư đoàn 320, sư đoàn 316 và ba trung đoàn 25, 95A và 95B. Tất cả được trang bị đầy đủ cộng thêm một trung đoàn pháo, một trung đoàn đặc công và một trung đoàn thiết giáp. Trong khi đó tôi chỉ có hai sư đoàn 22 với 23 và năm liên đoàn biệt động quân chia nhau giữ mười một tỉnh của vùng cao nguyên. So với địch quân số của ta chỉ bằng phân nữa. Tôi không ngại về vấn đề quân số mà tôi ngại hai điều và đây cũng là hai yếu điểm của ta. Thứ nhất là hỏa lực của địch. Trong khi địch được tăng viện tối đa thời ta lại bị cắt giảm. Pháo binh của ta bắn một trái thời địch phản pháo mười trái hay một trăm trái. Phi cơ chiến đấu không can thiệp hữu hiệu vì thiếu xăng nhớt hoặc bị hư hỏng không có dụng cụ để sửa chữa. Thứ nhì là ta phải dàn quân để giữ một diện tích quá lớn trong khi địch có khả năng tập trung quân để dứt điểm ta một cách dễ dàng. Nói tóm lại là ta nằm trong thế bị động tha hồ cho địch tấn công. Vừa không có phi pháo yểm trợ, vừa không có đủ đạn dược lại phải một đánh với mười thời các anh cũng biết lính ta dù giỏi cách mấy cũng phải chạy...[br">[br">Tướng Hiếu dừng lại. Tướng Viên gật gù cười nói.[br">[br">- Đó là tình trạng chung của quân ta. Tuy nhiên chỉ trong vòng một tháng nữa tình trạng sẽ thay đổi vì ta vừa được Hoa Kỳ chuyển giao một số quân dụng đủ dùng ít nhất bốn năm năm...[br">[br"> [br">[br"> Dứt lời tướng Viên liếc nhanh tướng Trưởng. Hiểu ý vị tư lệnh vùng hỏa tuyến mở lời bằng nụ cười hiếm hoi trên nét mặt khắc khổ và buồn của ông.[br">[br">- Tôi đồng ý với nhận xét của thiếu tướng Hiếu. Tuy nhiên tôi lại có cái may mắn hơn là có hai sư đoàn dù và thủy quân lục chiến...[br">[br">Nhìn mọi người với cái nhìn nghiêm nghị tướng Viên cất giọng.[br">[br">- Không phải anh Trưởng có may mắn hơn ông Hiếu mà vì ông Thiệu sợ bị dù và thủy quân lục chiến đảo chánh nên mới tống họ đi thật xa. Ổng mà làm được ổng cũng gởi hai sư đoàn này ra Hà Nội...[br">[br">Mọi người bật cười vì câu nói đùa của Tướng Viên.[br">[br">- Ổng tống hai đơn vị tinh nhuệ ra đóng đồn ở vùng hỏa tuyến và làm ngơ lời khuyến cáo của tôi là làm mất đi cái tính chất cơ động của lực lượng tổng trừ bị. Bây giờ tôi tính rút bớt một đơn vị tổng trừ bị về giúp cho cho vùng cao nguyên.[br">[br">- Anh có ý bỏ vùng 1?[br">[br">Tướng Trưởng hỏi tướng Viên một câu thật gọn.[br">[br">- Bây giờ thời chưa nhưng trong tương lai ta phải bỏ vùng 1 để cố thủ vùng 2. Đó là lý do chính khiến cho tôi rút sư đoàn dù về Nha Trang. Ngoài ra sau khi bàn luận với anh Khang và anh Nam ngày hôm qua tôi sẽ chuyển sư đoàn Miền Tây của vùng 4 lên vùng 3 để thay thế cho biệt động quân. Ba liên đoàn 31, 32 và 33 sẽ di c