Truyện Teen FULL - NEW | Nhớ Mãi Tình Anh
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 00:34 |
i âm nhạc như hôm nay . Sao mà Mỹ Nga hát hay thế . Tôi là con gái còn thấy ngưỡng mộ giọng hát của nó, huống gì là bọn con trai .
Buổi chiều nắng bắt đầu tắt , hoàng hôn buông xuống một màu tím rồi bóng tối cũng phủ xuống .
Mỹ Nga và Vũ Phương vẫn say sưa với âm nhạc . Tôi bắt đầu chán nghe ngồi chờ đợi cả hai . Nhưng chờ chán mà họ vẫn đàn hát , tôi đứng dậy đi thơ thẩn bên gốc hoa sứ .
Vũ Phương buông đàn xuống :
− Em không thích nghe nữa phải không ? Bây giờ mình đi chơi em chịu không ?
Mỹ Nga chợt nhìn đồng hồ rồi kêu lên :
− Chết , đến giờ em đi hát rồi . Phải về gấp mới được .
Nó nhìn Vũ Phương :
− Anh Phương đưa em đi giùm nghe ?
Tôi lo lắng ?
− Nga đi có kịp không , vào nhà ăn một cái gì rồi hãy đi .
− Thôi thôi , vừa đi vừa ăn cũng được . Bây giờ mà chờ dọn cơm thì lâu lắm .
− Có gì đâu mà lâu . Nga lên phòng trang điểm đi trong lúc đó chị sẽ dọn cơm , nhịn đói thì hát sao nổi .
Nó lắc đầu :
− Thôi , trễ giờ rồi , nhanh đi anh Phương .
Tôi dặn Vũ Phương :
− Vậy anh kiếm gì cho Mỹ Nga ăn nghe .
Vũ Phương gật đầu :
− Được rồi , để anh lo chuyện đó cho .
Mỹ Nga đi ra cổng , Vũ Phương kéo tôi vào lòng :
− Em chuẩn bị sẵn, một lát anh trở lại , mình đi chơi , chịu không cưng ?
− Dạ chịu .
Vũ Phương đi rồi, tôi ngồi yên lặng dưới cây hoa sứ , ngó vơ vẩn lên bầu trời .
Trong vườn , bóng tối càng lúc càng nặng , thời gian cứ đi qua một cách chậm chạp . Vũ Phương chưa trở lại , tôi bắt đầu thấy sốt ruột , đầu óc nghĩ lung tung . Có lẽ Vũ Phương gặp và đi chơi với bạn bè rồi , hay là anh về nhà luôn chứ ? Ôi, chẳng lẽ Vũ Phương đãng trí đến độ quên rằng tôi đang chờ anh sao .
Tức muốn chết được , tự nhiên tôi ứa nước mắt , rồi khóc một mình . Tôi giận Vũ Phương ghê gớm . Rõ ràng là anh chẳng nôn nóng đi chơi với tôi cũng chẳng sợ tôi chờ đến mòn mỏi cả người . Chắc là bây giờ anh đang la cà với mấy ông bạn đáng ghét kia rồi . Được rồi , vậy thì đi luôn đi , đừng có trở lại đây nữa nhé , tôi không thèm tiếp anh đâu . Tôi cóc thèm đi chơi nữa .
Thấy cây đàn để dưới chân , nhớ lại ca ? buổi chiều nay anh chỉ lo đàn hát chả thèm quan tâm đến tôi , thật giận ứ hơi . Tôi đấm mạnh thùng đàn một cái , cây đàn cứng ngắc làm tay tôi đau muốn chết được , cơn tức càng sôi lên sùng sục , nước mắt ứa ra từng giọt , tôi quẹt ngang mặt lầm lũi đi lền phòng .
Có tiếng mẹ ở dưới nhà :
− Vân xuống ăn cơm này .
Tôi lau nước mắt , chạy ra đầu cầu thang :
− Con không ăn đâu mẹ ơi , con ngươi lắm
− Từ chiều giờ con ăn gì đâu mà ngươi .
− Dạ , con ăn bánh , bây giờ chưa thấy đói .
Mẹ cũng không ép nữa , tôi nghe mẹ càu nhàu gì đó , có lẽ mẹ rầy tôi hay bỏ cơm .
Trở vào phòng , tôi ngồi phịch xuống giường , giờ này Vũ Phương vẫn chưa trở lại , có đáng giận không chứ .
Tối nay tôi sẽ bỏ ăn , và ngày mai sẽ nằm bệnh liệt giường , sẽ tiềy tụy gầy người đi .... cho Vũ Phương biết tay , chừng đó anh sẽ bị hối hận giày vò mà chẳng dám thất hẹn với tôi nữa .... Ờ, và sau đó khi hết bệnh rồi , gặp Vũ Phương tôi sẽ lạnh lùng nhìn anh nơi khác , như chẳng hề quen biết anh . Lúc ấy thế nào Vũ Phương cũng năn nỉ bảo tôi đừng giận , còn tôi thì dửng dưng bảo tôi không thèm giận những người cho tôi leo cây . Tôi sẽ đê? Vũ Phương khổ sở đúng một tuần để anh hiểu thế nào là bắt tôi chờ đợi .
Ý nghĩ đó làm tôi thấy phấn khởi , tôi đứng dậy thay áo ngủ , tắt đèn và leo lên giường .
Thời gian cứ trôi qua , trong nhà yên lặng , có lẽ ba mẹ cũng đã ngủ rồi .
Trên tường đồng hồ thong thả gõ mười tiếng , khuya lắm rồi mà sao chẳng ngủ được , tôi vùi mặt vào gối cố nhắm mắt .
Bỗng ngoài cửa có tiếng gọi nhỏ , thận trọng :
− Tường Vân .
Tôi hơi ngẩng đầu dậy lắng nghe , tiếng nói càng thì thào :
− Mở cửa cho anh đi Vân .
Tôi ngồi choàng dậy, Vũ Phương đang đứng ngoài cửa sổ, cười rụt rè với tôị Không hiểu mình làm gì, tôi nhảy phắt xuống giường, chạy đến cửa .
Vũ Phương cẩn thận gài cửa lại, rồi choàng tay ngang người tôi siết thật mạnh, giọng anh nhẹ nhàng :
− Tối nay chơ anh lâu lắm phải không ? Có giận anh không, anh nóng ruột về mà không sao về được .
Chợt nhớ ra mình đang giận , tôi đẩy Vũ Phương , lạnh lùng :
− Đây là phòng con gái , giờ này khuya rồi , anh vào đây làm gì ?
− Thì chính em mở cửa cho anh mà , em nói gì vậy ?
Tôi cứng họng , không biết trả lời thế nào, Vũ Phương dịu dàng :
− Ngồi xuống anh kể hết cho em nghe .
Không, nhất định không thèm nghe, đúng hơn là chưa nghe bây giờ. Tôi đang giận mà. đã giận thì phải giận đến nơi đến chốn mới được, giận mà nữa muốn vời coi kỳ lắm.
Tôi ngồi im, cố nhớ lại những gì đã nghĩ lúc nãy, nhưng sao chả nhớ được gì cả, đầu óc cứ lung tung thế nào ấy, tự nhiên tôi tức tôi ghê.
Vũ Phương bước tới bật ngọn đèn nhỏ trong phòng hơi sáng lên . Anh nhìn vào mặt tôi:
− Em đang giận hả Vân ?
Anh hỏi như thế là trúng ý rồi, tôi nghiêm nghị :
− Tôi không hề giận những người cho tôi leo cây .
− Anh biết em chờ lâu nên giận , mà anh có muốn thế đâu , Anh ........
Tôi cắt ngang , nói một hơi :
− Anh có muốn đi chơi với ai thì đi , khỏi cần đến đây cũng được , tôi không thèm đi chơi , không có anh tự tôi đi cũng được .
Vũ Phương hơi nhăn mặt :
− Em nghe giải thích đã .
Tôi bịt tai lại :
− Không thèm nghe .
− Phải nghe .
Vũ Phương gỡ tay tôi ra, tôi la lên :
− Đã bảo không thèm nghe mà .
− Em đừng có nói lớn , ba mẹ nghe bây giờ .
− Anh có di về không ?
− Không về , em phải nghe anh nói đã . Nếu không tối nay anh không ngủ được .
Tôi ngó lơ ra cửa :
− Nói đi, nhưng báo trước là tôi không thèm nghe đâu .
Vũ Phương quay mặt giấu một nụ cười :
− Được rồi , em không nghe cũng được , lẽ ra người giận phải là anh chứ không phải là em , chính em bắt anh lo cho Mỹ Nga , và cô ấy làm cho anh khổ sở suốt buổi tối nay em có biết không ?
Tôi quay lại :
− Sao vậy ?
Vũ Phương bật cười , im lặng nhìn tôi . Tôi lườm anh :
− Sao không kể nữa ?
− Sợ em không nghe .
Tôi cắn anh một cái :
− Không nói là em la lên cho coi .
− Thôi đừng , để anh nói . Em nhớ là Mỹ Nga bảo đi hát gấp phải không ? Thế mà khi anh đưa cô ấy đi ăn xong thì cô ấy đòi đi chơi một vòng , sau đó đòi ra bến Bạch Đằng , vào ngay chỗ toàn là ..... em hiểu không ?
− Hiểu gì ?
− Nghĩa là chỗ đó chỉ có mấy người như anh và em mới nên tới .
− Là những người yêu nhau ấy hả ?
− Ừ !
− Sao nó đòi kỳ vậy ?
− Làm sao anh biết được , và anh cũng ráng chiều Mỹ Nga , thế rồi đến gần mười giờ cô ấy mới chịu về và bảo anh đưa đến nhà hàng , cô ấy bảo anh ngồi chờ hát một bài rồi đưa cô ấy về .
− Thế anh có chờ không ?
− Không , nóng ruột qúa , anh viết mảnh giấy để lại bàn bảo là em chờ nên không thể đưa Mỹ Nga về , và anh chạy đến em liền nè , còn giận anh không ?
− Anh để xe đâu rồi ?
− Anh dựng dưới đường và trèo cổng vào .
Tội nghiệp Vũ Phương qúa, chắc là anh đói lắm . Tôi nhìn anh biết lỗi :
− Từ chiều tới giờ anh có ăn gì không ?
− Anh chẳng nhớ gì tới chuyện đó cả .
Tôi đứng dậy thì thào :
− Chờ em một chút nghe .
− Em đi đâu vậy ?
− Xuống bếp tìm cái gì đó ăn đỡ ,em thấy đói lắm rồi .
− Tội nghiệp em qúa , em dám ra đường bây giờ không ? Hai đứa sẽ tìm một quán nào đó .
− Thôi, khuya rồi, em không dám đi đâụ Ngồi đó đi nghe .
Tôi rón rén xuống bếp, lấy một ít thịt nguội, bánh và trái cây mang lên phòng. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ, chúng tôi ngồi bên nhau, ăn nhỏ nhẹ như hai têm trộm, cười rúc rích như chuột .
Mẹ mà biết được chắc sẽ mắng cho tôi một trận mất .
Nhớ Mãi Tình Anh
Chương 4
Càng ngày tôi càng cảm thấy Mỹ Nga nhõng nhẽo với Vũ Phương quá mức, những cử chỉ có thể xuất phát từ mối quan hệ thân mật mà thôi .....Hình như Vũ Phương cũng chiều chuộng Mỹ Nga một cách tự nhiên hơn .
Đôi lúc tôi thấy mình ích kỷ , nhỏ nhen khi có những ý nghĩ nghi ngờ . Nhưng những gì họ vô tình bộc lộc cứ làm tôi không thể nghĩ khác được . Nhất là những ngày gần đây , cả hai đến nhà tôi cùng một giờ , rồi chỉ lát sau Mỹ Nga đòi Vũ Phương đưa về , và anh không quay lại dù anh bảo tôi chờ anh .
Tôi cứ bồn chồn , ray rứt mà chẳng biết phải làm saọ Thậm chí cố giấu nỗi nghi ngờ . Trong tôi bây giờ cũng nơm nớp lo sợ một sự đỗ vỡ mà trong đó tôi sẽ là người bại trận. Nhưng biết nói với ai bây giờ .
Tối nay Vũ Phương đến, chúng tôi ngồi chơi ngoài vườn thì Mỹ Nga đi vào , rạng rỡ và hết sức trẻ trung :
− A , có anh Phương ở đây nữa à, càng tốt . Em tới rũ hai người đi nghe nhạc nè , tối nay có chương trình đặc biệt , em hát xong rồi mình đi đến nhà nhỏ bạn , nó tổ chức sinh nhật , có nhảy nhót nữa, đi nhé !
Tôi không muốn đi chút nào cả, nhưng Vũ Phương đã gật đầu , hình như anh ta có vẻ hào hứng lắm :
− Em thay đồ nhanh đi Vân , chương trình hấp dẫn đó chứ .
Tôi muốn phản đối và bảo Vũ Phương đừng đị Nhưng nếu tôi ở nhà thì chắc chắn họ sẽ đi riêng , ý nghĩ đó làm tôi hoảng sơ.
Tôi lên phòng thay đồ , khi trở xuống tôi thấy Mỹ Nga và Vũ Phương cười nói gì đó thật là vui vẻ .
Chúng tôi dắt xe ra cổng. Mỹ Nga tự nhiên ngồi ở phía sau Vũ Phương như thể đó là điều hiển nhiên. Cử chỉ đó làm tôi xốn xang kỳ lạ, muốn ở nhà cho xong. Đến nhà hàng, như những lần trước, tôi ngồi bên Vũ Phương lặng lẽ như một chiếc bóng. Anh tựa vào ghế nhìn đăm đăm về phía sân khấu như nuốt lấy những khoái cảm tâm hồn mà Mỹ Nga mang đến. Và có lẽ có anh Mỹ Nga hát nhiệt tình hơn. Nó biểu diễn những động tác rất đẹp, rất gợi tình, và vô cùng quyến rũ trong ánh đèn màu chấp chớị Tôi cúi mặt xuống bàn.
Một tràng vỗ tay nhiệt tình và những tiếng bis bis, những tiếng huýt sáo tán thưởng làm trong phòng như ồn hơn. Có lẽ chỉ có Mỹ Nga mới gây được sự ngưỡng mộ đó mà thôị Bên cạnh hào quang của nó tôi thấy mình mờ nhạt làm saọ
Mỹ Nga nhún nhẩy đi về phía chúng tôi, khuôn mặt rạng rỡ với một nụ cười tươi tắn . Nụ cười viên mãn của sự thành công, tự tin bởi ý thức vinh quang, linh hoạt và đáng yêu vì biết mình kiều diễm. Nét tươi tắn của nó như nhen lên trong Vũ Phương một xúc động say đắm, tôi nhìn vào mắt anh, cái ánh lửa trong đôi mắt ấy . Tôi đã hiểu rồi ......
Nhưng Vũ Phương có bản lãnh hơn, vì anh biết kiềm chế tình cảm trước mắt tôi . Và Mỹ Nga , có lẽ trong mắt nó tôi chẳng là gì cả , nó nhìn Vũ Phương đuôi mắt liếc dài đắm đuối , nó sà xuống cạnh anh với một nụ cười mê hồn .
− Anh thấy em hát thế nào ?
− Tuyệt lắm .
Mỹ Nga uốn éo người , giọng thật nũng nịu :
− Thật không đó, đừng có thấy khán giả ngưỡng mộ em rồi bắt chước đó nghẹ
Vũ Phương không giấu được một nụ cười âu yếm :
− Anh nói thật mà .
Rồi anh ý tứ quay qua tôi :
− Em thích bài này không ?
− Thích, em thấy hôm nay Mỹ Nga biểi diễn thành công hơn .
Mỹ Nga hào hứng :
− Tuần trước chị không đi nên không biết , trời ơi, người ta vỗ tay yêu cầu hát lại hoài , làm mệt muốn chết .
Nó ngừng lại một chút như uể oải :
− Làm ngôi sao cũng mệt thật , người ta tôn sùng mình qúa , mình sống không bình thường được .
Tôi cúi đầu, chẳng biết phải nói thế nào . Vâng, tôi có hân hạnh làm chị một ngôi sao mà không biết . Và người yêu của tôi đang bị ánh sáng của ngôi sao làm chói mắt .
Mỹ Nga dựa ngữa người ra ghế , đầu hơi nghiêng một bên , đôi mắt nó lim dim và nụ cười hé trên môi . Nhìn thật ru hồn làm sao . Nó nói khẽ như vô cùng mệt mỏi :
− Hôm qua có mấy người giành nhau đòi đưa em về , nhiều qúa cuối cùng chẳng biết chọn ai , sợ được lòng người này thì mất lòng người kia . Anh xem có khổ không . Họ ái mộ làm chi cho mệt thế không biết .
Vũ Phương cười :
− Ai bảo em đẹp thì phải cho thiên hạ nhìn ngắm chứ sao , xấu như anh có ai giành giựt đâu nào .
Tôi hơi quay lại nhìn Vũ Phương rồi chớp mắt nhìn nơi khác . Có lẽ cảm nhận cái nhìn của tôi , có lẽ biết mình đi hơi xa . Vũ Phương choàng tay qua vai tôi, giọng mơn trớn :
− Như Tường Vân đây này , xinh đẹp qúa nên anh cứ hồi hộp sợ mất , phải theo giữ hoài .
Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh , nụ cười nhẹ :
− Không cần phải nói vậy với em đâu anh Phương, em biết mình là ai và mình ra sao rồi mà .
Vũ Phương có vẻ hơi sựng lại . Dù sao anh cũng đủ tinh tế để nhận ra ý nghĩ của tôi , và anh ngượng vì tôi đủ thông minh nhìn thấu đáo vào tâm hồn của anh .
Có lẽ Mỹ Nga vẫn còn váng vất vì phút chói lọi của mình , cũng có thể vì đầu óc nó qúa đơn giản , nên chẳng hiểu những gì tôi nói với Vũ Phương . Nó kéo tay anh đứng dậy :
− Bây giờ mình đi dự sinh nhật bạn em, giờ này chắc tụi nó nhảy tưng bừng rồi .
Tôi cũng đứng lên , đi theo hai người ra ngoài . Và cũng như lúc đi , tôi lại làm chiếc bóng .
Khi chúng tôi đến nơi , trong nhà cô bạn nào đấy , tiếng nhạc vẳng ra nghe thật rộn , thật tưng bừng . Mỹ Nga nôn nóng kéo Vũ Phương vào nhà . Tôi loay hoay dựng xe . Anh đứng nán lại chờ tôi :
− Nhanh đi em .
Tôi để mặc Vũ Phương nắm tay dẫn đi . Bước vào phòng , một vùng ánh sáng mờ mờ làm tôi chẳng nhận rõ mọi thứ , ba chúng tôi đứng dựa tường quan sát mọi người . Mỹ Nga nhịp nhịp chân nhún nhảy , nó có vẻ như rất hứng khí với không khí ở đây .
Vũ Phương cúi xuống tôi, thì thầm :
− Hết bài này em ra nhảy với anh nhé !
− Em không biết nhảy .
− Không sao, anh sẽ dạy em .
− Em vụng về lắm anh Phương ạ , sợ giẫm lên chân anh .
Vũ Phương kiên nhẫn :
− Có sao đâu , học một lát là em quen ngay . Ở đây có vẻ sinh động đó chứ , ra cho vui em .
Tôi chưa kịp trả lời, Mỹ Nga đã ngoái lại , tò mò :
− Nãy giờ hai người nói gì vậy ?
− Không có gì đặc biệt đâu .
Nó nhìn Vũ Phương môi hơi bĩu ra :
− Anh kêu chị Vân nhảy hả ? Xì, bà này mà nhảy nhót gì , nhảy với em nè , không thôi một lát có người tới giành em là anh đứng một mình à .
Ngay lúc đó , một điệu nhạc mới nổi lên , tiếng nhạc thật giựt , như cuốn lấy mọi ngườị Mỹ Nga lôi Vũ Phương ra ngoài piste . Họ quấn lấy nhau , rồi rời ra , quay nhanh theo điệu nhạc . Đôi mắt Mỹ Nga lóng lánh và trên môi là nụ cười tươi rói , vẻ thanh xuân đó như truyền sang Vũ Phương , nét mặt anh cũng say sưa theo tiếng nhạc cuồng nhiệt ... Họ nhảy như điên , vui như điên .
Cảm thấy mình thật sự bị bỏ quên, tôi thơ thẩn ra ngoài hành lang , hững hờ ngắt những chiếc lá kiểng . Tôi không biết mình phải làm gì để rút ra khỏi tình trạng dở khóc dở cười này .... Chỉ biết gượng đừng khóc mà thôi .
Ở phía cửa, một người con trai chợt đi ra , hắn đứng tựa cột , ngẩng mặt lên trời . Có lẽ hắn trốn không khí ồn ào trong phòng .
Thấy tôi , hắn có vẻ ngạc nhiên , rồi lên tiếng :
− Cô cũng mệt nên bỏ trốn à ?
Tôi lắc đầu :
− Tôi không trốn, tôi cũng không thấy mệt .
− Vậy sao ra đây có một mình vậy, bạn cô đâu rồi ?
− Tôi không có bạn , thấy ở đây vui thì đến , vậy thôi .
Hắn có vẻ quan tâm :
− Vậy à , cô thật là đặc biệt .
Tôi cười vu vơ không trả lời :
Tên con trai nọ vẫn không ngớt ngắm nghía tôi, hắn có vẻ thích thú :<
Buổi chiều nắng bắt đầu tắt , hoàng hôn buông xuống một màu tím rồi bóng tối cũng phủ xuống .
Mỹ Nga và Vũ Phương vẫn say sưa với âm nhạc . Tôi bắt đầu chán nghe ngồi chờ đợi cả hai . Nhưng chờ chán mà họ vẫn đàn hát , tôi đứng dậy đi thơ thẩn bên gốc hoa sứ .
Vũ Phương buông đàn xuống :
− Em không thích nghe nữa phải không ? Bây giờ mình đi chơi em chịu không ?
Mỹ Nga chợt nhìn đồng hồ rồi kêu lên :
− Chết , đến giờ em đi hát rồi . Phải về gấp mới được .
Nó nhìn Vũ Phương :
− Anh Phương đưa em đi giùm nghe ?
Tôi lo lắng ?
− Nga đi có kịp không , vào nhà ăn một cái gì rồi hãy đi .
− Thôi thôi , vừa đi vừa ăn cũng được . Bây giờ mà chờ dọn cơm thì lâu lắm .
− Có gì đâu mà lâu . Nga lên phòng trang điểm đi trong lúc đó chị sẽ dọn cơm , nhịn đói thì hát sao nổi .
Nó lắc đầu :
− Thôi , trễ giờ rồi , nhanh đi anh Phương .
Tôi dặn Vũ Phương :
− Vậy anh kiếm gì cho Mỹ Nga ăn nghe .
Vũ Phương gật đầu :
− Được rồi , để anh lo chuyện đó cho .
Mỹ Nga đi ra cổng , Vũ Phương kéo tôi vào lòng :
− Em chuẩn bị sẵn, một lát anh trở lại , mình đi chơi , chịu không cưng ?
− Dạ chịu .
Vũ Phương đi rồi, tôi ngồi yên lặng dưới cây hoa sứ , ngó vơ vẩn lên bầu trời .
Trong vườn , bóng tối càng lúc càng nặng , thời gian cứ đi qua một cách chậm chạp . Vũ Phương chưa trở lại , tôi bắt đầu thấy sốt ruột , đầu óc nghĩ lung tung . Có lẽ Vũ Phương gặp và đi chơi với bạn bè rồi , hay là anh về nhà luôn chứ ? Ôi, chẳng lẽ Vũ Phương đãng trí đến độ quên rằng tôi đang chờ anh sao .
Tức muốn chết được , tự nhiên tôi ứa nước mắt , rồi khóc một mình . Tôi giận Vũ Phương ghê gớm . Rõ ràng là anh chẳng nôn nóng đi chơi với tôi cũng chẳng sợ tôi chờ đến mòn mỏi cả người . Chắc là bây giờ anh đang la cà với mấy ông bạn đáng ghét kia rồi . Được rồi , vậy thì đi luôn đi , đừng có trở lại đây nữa nhé , tôi không thèm tiếp anh đâu . Tôi cóc thèm đi chơi nữa .
Thấy cây đàn để dưới chân , nhớ lại ca ? buổi chiều nay anh chỉ lo đàn hát chả thèm quan tâm đến tôi , thật giận ứ hơi . Tôi đấm mạnh thùng đàn một cái , cây đàn cứng ngắc làm tay tôi đau muốn chết được , cơn tức càng sôi lên sùng sục , nước mắt ứa ra từng giọt , tôi quẹt ngang mặt lầm lũi đi lền phòng .
Có tiếng mẹ ở dưới nhà :
− Vân xuống ăn cơm này .
Tôi lau nước mắt , chạy ra đầu cầu thang :
− Con không ăn đâu mẹ ơi , con ngươi lắm
− Từ chiều giờ con ăn gì đâu mà ngươi .
− Dạ , con ăn bánh , bây giờ chưa thấy đói .
Mẹ cũng không ép nữa , tôi nghe mẹ càu nhàu gì đó , có lẽ mẹ rầy tôi hay bỏ cơm .
Trở vào phòng , tôi ngồi phịch xuống giường , giờ này Vũ Phương vẫn chưa trở lại , có đáng giận không chứ .
Tối nay tôi sẽ bỏ ăn , và ngày mai sẽ nằm bệnh liệt giường , sẽ tiềy tụy gầy người đi .... cho Vũ Phương biết tay , chừng đó anh sẽ bị hối hận giày vò mà chẳng dám thất hẹn với tôi nữa .... Ờ, và sau đó khi hết bệnh rồi , gặp Vũ Phương tôi sẽ lạnh lùng nhìn anh nơi khác , như chẳng hề quen biết anh . Lúc ấy thế nào Vũ Phương cũng năn nỉ bảo tôi đừng giận , còn tôi thì dửng dưng bảo tôi không thèm giận những người cho tôi leo cây . Tôi sẽ đê? Vũ Phương khổ sở đúng một tuần để anh hiểu thế nào là bắt tôi chờ đợi .
Ý nghĩ đó làm tôi thấy phấn khởi , tôi đứng dậy thay áo ngủ , tắt đèn và leo lên giường .
Thời gian cứ trôi qua , trong nhà yên lặng , có lẽ ba mẹ cũng đã ngủ rồi .
Trên tường đồng hồ thong thả gõ mười tiếng , khuya lắm rồi mà sao chẳng ngủ được , tôi vùi mặt vào gối cố nhắm mắt .
Bỗng ngoài cửa có tiếng gọi nhỏ , thận trọng :
− Tường Vân .
Tôi hơi ngẩng đầu dậy lắng nghe , tiếng nói càng thì thào :
− Mở cửa cho anh đi Vân .
Tôi ngồi choàng dậy, Vũ Phương đang đứng ngoài cửa sổ, cười rụt rè với tôị Không hiểu mình làm gì, tôi nhảy phắt xuống giường, chạy đến cửa .
Vũ Phương cẩn thận gài cửa lại, rồi choàng tay ngang người tôi siết thật mạnh, giọng anh nhẹ nhàng :
− Tối nay chơ anh lâu lắm phải không ? Có giận anh không, anh nóng ruột về mà không sao về được .
Chợt nhớ ra mình đang giận , tôi đẩy Vũ Phương , lạnh lùng :
− Đây là phòng con gái , giờ này khuya rồi , anh vào đây làm gì ?
− Thì chính em mở cửa cho anh mà , em nói gì vậy ?
Tôi cứng họng , không biết trả lời thế nào, Vũ Phương dịu dàng :
− Ngồi xuống anh kể hết cho em nghe .
Không, nhất định không thèm nghe, đúng hơn là chưa nghe bây giờ. Tôi đang giận mà. đã giận thì phải giận đến nơi đến chốn mới được, giận mà nữa muốn vời coi kỳ lắm.
Tôi ngồi im, cố nhớ lại những gì đã nghĩ lúc nãy, nhưng sao chả nhớ được gì cả, đầu óc cứ lung tung thế nào ấy, tự nhiên tôi tức tôi ghê.
Vũ Phương bước tới bật ngọn đèn nhỏ trong phòng hơi sáng lên . Anh nhìn vào mặt tôi:
− Em đang giận hả Vân ?
Anh hỏi như thế là trúng ý rồi, tôi nghiêm nghị :
− Tôi không hề giận những người cho tôi leo cây .
− Anh biết em chờ lâu nên giận , mà anh có muốn thế đâu , Anh ........
Tôi cắt ngang , nói một hơi :
− Anh có muốn đi chơi với ai thì đi , khỏi cần đến đây cũng được , tôi không thèm đi chơi , không có anh tự tôi đi cũng được .
Vũ Phương hơi nhăn mặt :
− Em nghe giải thích đã .
Tôi bịt tai lại :
− Không thèm nghe .
− Phải nghe .
Vũ Phương gỡ tay tôi ra, tôi la lên :
− Đã bảo không thèm nghe mà .
− Em đừng có nói lớn , ba mẹ nghe bây giờ .
− Anh có di về không ?
− Không về , em phải nghe anh nói đã . Nếu không tối nay anh không ngủ được .
Tôi ngó lơ ra cửa :
− Nói đi, nhưng báo trước là tôi không thèm nghe đâu .
Vũ Phương quay mặt giấu một nụ cười :
− Được rồi , em không nghe cũng được , lẽ ra người giận phải là anh chứ không phải là em , chính em bắt anh lo cho Mỹ Nga , và cô ấy làm cho anh khổ sở suốt buổi tối nay em có biết không ?
Tôi quay lại :
− Sao vậy ?
Vũ Phương bật cười , im lặng nhìn tôi . Tôi lườm anh :
− Sao không kể nữa ?
− Sợ em không nghe .
Tôi cắn anh một cái :
− Không nói là em la lên cho coi .
− Thôi đừng , để anh nói . Em nhớ là Mỹ Nga bảo đi hát gấp phải không ? Thế mà khi anh đưa cô ấy đi ăn xong thì cô ấy đòi đi chơi một vòng , sau đó đòi ra bến Bạch Đằng , vào ngay chỗ toàn là ..... em hiểu không ?
− Hiểu gì ?
− Nghĩa là chỗ đó chỉ có mấy người như anh và em mới nên tới .
− Là những người yêu nhau ấy hả ?
− Ừ !
− Sao nó đòi kỳ vậy ?
− Làm sao anh biết được , và anh cũng ráng chiều Mỹ Nga , thế rồi đến gần mười giờ cô ấy mới chịu về và bảo anh đưa đến nhà hàng , cô ấy bảo anh ngồi chờ hát một bài rồi đưa cô ấy về .
− Thế anh có chờ không ?
− Không , nóng ruột qúa , anh viết mảnh giấy để lại bàn bảo là em chờ nên không thể đưa Mỹ Nga về , và anh chạy đến em liền nè , còn giận anh không ?
− Anh để xe đâu rồi ?
− Anh dựng dưới đường và trèo cổng vào .
Tội nghiệp Vũ Phương qúa, chắc là anh đói lắm . Tôi nhìn anh biết lỗi :
− Từ chiều tới giờ anh có ăn gì không ?
− Anh chẳng nhớ gì tới chuyện đó cả .
Tôi đứng dậy thì thào :
− Chờ em một chút nghe .
− Em đi đâu vậy ?
− Xuống bếp tìm cái gì đó ăn đỡ ,em thấy đói lắm rồi .
− Tội nghiệp em qúa , em dám ra đường bây giờ không ? Hai đứa sẽ tìm một quán nào đó .
− Thôi, khuya rồi, em không dám đi đâụ Ngồi đó đi nghe .
Tôi rón rén xuống bếp, lấy một ít thịt nguội, bánh và trái cây mang lên phòng. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ, chúng tôi ngồi bên nhau, ăn nhỏ nhẹ như hai têm trộm, cười rúc rích như chuột .
Mẹ mà biết được chắc sẽ mắng cho tôi một trận mất .
Nhớ Mãi Tình Anh
Chương 4
Càng ngày tôi càng cảm thấy Mỹ Nga nhõng nhẽo với Vũ Phương quá mức, những cử chỉ có thể xuất phát từ mối quan hệ thân mật mà thôi .....Hình như Vũ Phương cũng chiều chuộng Mỹ Nga một cách tự nhiên hơn .
Đôi lúc tôi thấy mình ích kỷ , nhỏ nhen khi có những ý nghĩ nghi ngờ . Nhưng những gì họ vô tình bộc lộc cứ làm tôi không thể nghĩ khác được . Nhất là những ngày gần đây , cả hai đến nhà tôi cùng một giờ , rồi chỉ lát sau Mỹ Nga đòi Vũ Phương đưa về , và anh không quay lại dù anh bảo tôi chờ anh .
Tôi cứ bồn chồn , ray rứt mà chẳng biết phải làm saọ Thậm chí cố giấu nỗi nghi ngờ . Trong tôi bây giờ cũng nơm nớp lo sợ một sự đỗ vỡ mà trong đó tôi sẽ là người bại trận. Nhưng biết nói với ai bây giờ .
Tối nay Vũ Phương đến, chúng tôi ngồi chơi ngoài vườn thì Mỹ Nga đi vào , rạng rỡ và hết sức trẻ trung :
− A , có anh Phương ở đây nữa à, càng tốt . Em tới rũ hai người đi nghe nhạc nè , tối nay có chương trình đặc biệt , em hát xong rồi mình đi đến nhà nhỏ bạn , nó tổ chức sinh nhật , có nhảy nhót nữa, đi nhé !
Tôi không muốn đi chút nào cả, nhưng Vũ Phương đã gật đầu , hình như anh ta có vẻ hào hứng lắm :
− Em thay đồ nhanh đi Vân , chương trình hấp dẫn đó chứ .
Tôi muốn phản đối và bảo Vũ Phương đừng đị Nhưng nếu tôi ở nhà thì chắc chắn họ sẽ đi riêng , ý nghĩ đó làm tôi hoảng sơ.
Tôi lên phòng thay đồ , khi trở xuống tôi thấy Mỹ Nga và Vũ Phương cười nói gì đó thật là vui vẻ .
Chúng tôi dắt xe ra cổng. Mỹ Nga tự nhiên ngồi ở phía sau Vũ Phương như thể đó là điều hiển nhiên. Cử chỉ đó làm tôi xốn xang kỳ lạ, muốn ở nhà cho xong. Đến nhà hàng, như những lần trước, tôi ngồi bên Vũ Phương lặng lẽ như một chiếc bóng. Anh tựa vào ghế nhìn đăm đăm về phía sân khấu như nuốt lấy những khoái cảm tâm hồn mà Mỹ Nga mang đến. Và có lẽ có anh Mỹ Nga hát nhiệt tình hơn. Nó biểu diễn những động tác rất đẹp, rất gợi tình, và vô cùng quyến rũ trong ánh đèn màu chấp chớị Tôi cúi mặt xuống bàn.
Một tràng vỗ tay nhiệt tình và những tiếng bis bis, những tiếng huýt sáo tán thưởng làm trong phòng như ồn hơn. Có lẽ chỉ có Mỹ Nga mới gây được sự ngưỡng mộ đó mà thôị Bên cạnh hào quang của nó tôi thấy mình mờ nhạt làm saọ
Mỹ Nga nhún nhẩy đi về phía chúng tôi, khuôn mặt rạng rỡ với một nụ cười tươi tắn . Nụ cười viên mãn của sự thành công, tự tin bởi ý thức vinh quang, linh hoạt và đáng yêu vì biết mình kiều diễm. Nét tươi tắn của nó như nhen lên trong Vũ Phương một xúc động say đắm, tôi nhìn vào mắt anh, cái ánh lửa trong đôi mắt ấy . Tôi đã hiểu rồi ......
Nhưng Vũ Phương có bản lãnh hơn, vì anh biết kiềm chế tình cảm trước mắt tôi . Và Mỹ Nga , có lẽ trong mắt nó tôi chẳng là gì cả , nó nhìn Vũ Phương đuôi mắt liếc dài đắm đuối , nó sà xuống cạnh anh với một nụ cười mê hồn .
− Anh thấy em hát thế nào ?
− Tuyệt lắm .
Mỹ Nga uốn éo người , giọng thật nũng nịu :
− Thật không đó, đừng có thấy khán giả ngưỡng mộ em rồi bắt chước đó nghẹ
Vũ Phương không giấu được một nụ cười âu yếm :
− Anh nói thật mà .
Rồi anh ý tứ quay qua tôi :
− Em thích bài này không ?
− Thích, em thấy hôm nay Mỹ Nga biểi diễn thành công hơn .
Mỹ Nga hào hứng :
− Tuần trước chị không đi nên không biết , trời ơi, người ta vỗ tay yêu cầu hát lại hoài , làm mệt muốn chết .
Nó ngừng lại một chút như uể oải :
− Làm ngôi sao cũng mệt thật , người ta tôn sùng mình qúa , mình sống không bình thường được .
Tôi cúi đầu, chẳng biết phải nói thế nào . Vâng, tôi có hân hạnh làm chị một ngôi sao mà không biết . Và người yêu của tôi đang bị ánh sáng của ngôi sao làm chói mắt .
Mỹ Nga dựa ngữa người ra ghế , đầu hơi nghiêng một bên , đôi mắt nó lim dim và nụ cười hé trên môi . Nhìn thật ru hồn làm sao . Nó nói khẽ như vô cùng mệt mỏi :
− Hôm qua có mấy người giành nhau đòi đưa em về , nhiều qúa cuối cùng chẳng biết chọn ai , sợ được lòng người này thì mất lòng người kia . Anh xem có khổ không . Họ ái mộ làm chi cho mệt thế không biết .
Vũ Phương cười :
− Ai bảo em đẹp thì phải cho thiên hạ nhìn ngắm chứ sao , xấu như anh có ai giành giựt đâu nào .
Tôi hơi quay lại nhìn Vũ Phương rồi chớp mắt nhìn nơi khác . Có lẽ cảm nhận cái nhìn của tôi , có lẽ biết mình đi hơi xa . Vũ Phương choàng tay qua vai tôi, giọng mơn trớn :
− Như Tường Vân đây này , xinh đẹp qúa nên anh cứ hồi hộp sợ mất , phải theo giữ hoài .
Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh , nụ cười nhẹ :
− Không cần phải nói vậy với em đâu anh Phương, em biết mình là ai và mình ra sao rồi mà .
Vũ Phương có vẻ hơi sựng lại . Dù sao anh cũng đủ tinh tế để nhận ra ý nghĩ của tôi , và anh ngượng vì tôi đủ thông minh nhìn thấu đáo vào tâm hồn của anh .
Có lẽ Mỹ Nga vẫn còn váng vất vì phút chói lọi của mình , cũng có thể vì đầu óc nó qúa đơn giản , nên chẳng hiểu những gì tôi nói với Vũ Phương . Nó kéo tay anh đứng dậy :
− Bây giờ mình đi dự sinh nhật bạn em, giờ này chắc tụi nó nhảy tưng bừng rồi .
Tôi cũng đứng lên , đi theo hai người ra ngoài . Và cũng như lúc đi , tôi lại làm chiếc bóng .
Khi chúng tôi đến nơi , trong nhà cô bạn nào đấy , tiếng nhạc vẳng ra nghe thật rộn , thật tưng bừng . Mỹ Nga nôn nóng kéo Vũ Phương vào nhà . Tôi loay hoay dựng xe . Anh đứng nán lại chờ tôi :
− Nhanh đi em .
Tôi để mặc Vũ Phương nắm tay dẫn đi . Bước vào phòng , một vùng ánh sáng mờ mờ làm tôi chẳng nhận rõ mọi thứ , ba chúng tôi đứng dựa tường quan sát mọi người . Mỹ Nga nhịp nhịp chân nhún nhảy , nó có vẻ như rất hứng khí với không khí ở đây .
Vũ Phương cúi xuống tôi, thì thầm :
− Hết bài này em ra nhảy với anh nhé !
− Em không biết nhảy .
− Không sao, anh sẽ dạy em .
− Em vụng về lắm anh Phương ạ , sợ giẫm lên chân anh .
Vũ Phương kiên nhẫn :
− Có sao đâu , học một lát là em quen ngay . Ở đây có vẻ sinh động đó chứ , ra cho vui em .
Tôi chưa kịp trả lời, Mỹ Nga đã ngoái lại , tò mò :
− Nãy giờ hai người nói gì vậy ?
− Không có gì đặc biệt đâu .
Nó nhìn Vũ Phương môi hơi bĩu ra :
− Anh kêu chị Vân nhảy hả ? Xì, bà này mà nhảy nhót gì , nhảy với em nè , không thôi một lát có người tới giành em là anh đứng một mình à .
Ngay lúc đó , một điệu nhạc mới nổi lên , tiếng nhạc thật giựt , như cuốn lấy mọi ngườị Mỹ Nga lôi Vũ Phương ra ngoài piste . Họ quấn lấy nhau , rồi rời ra , quay nhanh theo điệu nhạc . Đôi mắt Mỹ Nga lóng lánh và trên môi là nụ cười tươi rói , vẻ thanh xuân đó như truyền sang Vũ Phương , nét mặt anh cũng say sưa theo tiếng nhạc cuồng nhiệt ... Họ nhảy như điên , vui như điên .
Cảm thấy mình thật sự bị bỏ quên, tôi thơ thẩn ra ngoài hành lang , hững hờ ngắt những chiếc lá kiểng . Tôi không biết mình phải làm gì để rút ra khỏi tình trạng dở khóc dở cười này .... Chỉ biết gượng đừng khóc mà thôi .
Ở phía cửa, một người con trai chợt đi ra , hắn đứng tựa cột , ngẩng mặt lên trời . Có lẽ hắn trốn không khí ồn ào trong phòng .
Thấy tôi , hắn có vẻ ngạc nhiên , rồi lên tiếng :
− Cô cũng mệt nên bỏ trốn à ?
Tôi lắc đầu :
− Tôi không trốn, tôi cũng không thấy mệt .
− Vậy sao ra đây có một mình vậy, bạn cô đâu rồi ?
− Tôi không có bạn , thấy ở đây vui thì đến , vậy thôi .
Hắn có vẻ quan tâm :
− Vậy à , cô thật là đặc biệt .
Tôi cười vu vơ không trả lời :
Tên con trai nọ vẫn không ngớt ngắm nghía tôi, hắn có vẻ thích thú :<
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 761[ 4126 ngày trước - Xem: ]