Truyện Teen FULL - NEW | Nhớ Mãi Tình Anh
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 20:06 |
i cho rồi .
Tôi thú nhận :
− Đúng là có quen , nhưng Nga đừng có kể với ai nghen .
− Bộ rảnh lắm hả bà nội .
− Chàng là ai vậy ?
− Một người làm chung trong công ty .
− Ê kỹ sư hay công nhân đó . Cỡ bà mà quen với công nhân là bể lắm nghen .
Nhỏ này sao mà địa vị thế , tôi miễn cưỡng :
− Anh ấy là kỹ sư kinh tế
− Ồ ..... Cũng được , gia đình có xịn khôOng ?
− Xịn là giàu ấy hả ?
− Dĩ nhiên
− Chị không biết
Mỹ Nga ngồi dậy :
− Tình yêu thật hay nhăng nhít cho vui đấy , nếu yêu thật thì phải hỏi cho kỹ nghe , rủi mai mốt yêu đậm rồi , biết chàng nghèo xác nghèo xơ thì tàn đời .
Nói chuyện với Mỹ Nga thật khó , sao nó thực tế vậy nhỉ ? Yêu mà tỉnh táo quá thì còn gì lãng mạn bay bổn nữa . Tình cảm như vậy mới đẹp , nghĩ đến kinh tế rồi tình yêu trần trụi thế nào ấy .
Tự nhiên tôi thấy giận Mỹ Nga , nó vô tình làm hỏng cả ý nghĩ mơ mộng của tôi về Vũ Phương rồi . Thật chán làm sao . Tôi ngồi yên nhìn nó . Giận nó chết được .
Mỹ Nga có vẻ quan tâm :
− Thế lúc đi chơ, chàng đưa chị đến đâu ?
Tôi lắc đầu :
− Không có đi chơi .
− Vậy hai người thường gặp nhau ở đâu ?
− Ở chỗ làm việc .
Nó gật gù :
− Vậy là bà gặp ông cụ rồi , yêu mà không hẹn hò đi chơi , sợ tốn chứ gì ? Xù đi bà ơi .
Tôi tức mình :
− Không phải anh Phương sợ tốn . Tại gì mới quen nhau , làm sao mà đi chơi được .
− À , vậy hả .
Mai mốt chàng có rủ đi chơi , bà đòi vào nhà hàng coi chàng có dám không ?
− Vô đó chi vậy ?
− Thì thử xem chàng có xịn không đó mà ?
Tôi giận Mỹ Nga thật sự , hình như nó cười cợt Vũ Phương của tôi thì phải . Tại sao nó dám thế chứ , trong khi mấy người của nó tôi có dám đùa cợt gì đâu . Tôi nổi sùng :
− Chị không thèm nói chuyện anh Phương với Nga nữa .
Con nhỏ tỉnh bơ :
− Sao vậy , giấu hả , anh Phương của bà hết xẩy quá , sợ kể tôi cuỗm hả ?
Tôi giận dỗi :
− Nói tầm bậy .
Nó cười giòn dã :
− Đùa một tí mà giận hả , nhưng mà chị làm tôi tò mò thật đấy , thử xem người yêu của bà có cao siêu hơn người khác không .
− Bình thường thôi chứ có gì mà cao siêu .
− Vậy mà tôi nghĩ ai là người yêu của bà thì ít nhất cũng phải hơn thiên hạ một cái đầu , một bậc vĩ nhân chẳng hạn .
Rồi nó cười cợt :
− Coi chưw`ng yêu một quái nhân thì khổ nhé !
Rõ ràng Mỹ Nga chẳng tôn trọng Vũ Phương chút nào . Tôi tức lắm , nhưng chẳng lẽ lại cố mà chứng minh cho nó thấy anh ấy rất tuyệt .
Tôi bặm môi ngồi im .
Mỹ Nga nhịp nhịp chân , nhìn tôi gật gù :
− Đùa thử xem bà yêu chàng đến cỡ nào vậy mà , làm gì mà bênh chầm chặp thế . Có gì thắc mắc trong cách yêu đương , cứ hỏi quân sư đây , quân sư truyền ngón nghề cho .
Rồi nó hào hứng :
− Tôi mà quyết tâm chài người nào đó hả ? Đố họ cưỡng lại nổi tôi , có mà ngã dài dài . Và có muốn được chàng yêu không tôi chỉ cách cho .
Tôi tò mò :
− Yêu mà cũng phải có cách nữa à ?
− Dĩ nhiên .
− Cách gì vậy , nói cho chị nghe đi .
− Nhiều lắm , tùy mức độ quen và tùy tính tình của mỗi người nữa . Bà phải nghiên cứu chàng thuộc mẫu người nào mới đánh vào tâm lý họ được , mà khi nắm được họ hả , có moi hết gia tài của họ , họ cũng vui .
Tôi ngồi im , chăm chú nghe Mỹ Nga nói , không hiểu ở đâu nó có nhiều hiểu biết đến vậy . Nhưng những điều đó , suy cho cùng tôi chẳng thể nào thực hiện được cả . Và không hiểu sao tôi cảm thấy tội nghiệp Vũ Phương , tôi có cảm tưởng Vũ Phương đang bị lừa dối ghê gớm . Chẳng lẽ tôi đang học cách nghiên cứu anh ấy sao nhỉ .
Buổi trưa thật yêu lặng , ba mẹ đều đã ngủ , tôi ngồi một mình trong phòng khách nghe nhạc . Vũ Phương đã tặng tôi một băng nhạc toàn những bài hát của Trịnh Công Sơn , và từ lúc nào đấy , bị lây cái tính mê nhạc của anh , tôi cũng đâm ra nghiền nghe nhạc .
Yêu Vũ Phương tôi càng thích làm thơi , cuộc đời bây giờ đẹp như một tiếng đàn , nên thơ như một bức tranh , và tâm hồn tôi luôn rung lên những cảm xúc rất ngọt ngào . Cảm xúc đó tôi mạo muội gởi vào những vần thơ tặng Vũ Phương . Có lẽ trên đời này chỉ có tình yêu của chúng tôi là đẹp nhất .
− Cười gì vậy nhỏ ? Mở mắt ra đi nè .
Tôi ngồi choàng dậy , Vũ Phương đang đứng trước mặt tôi , cái đầu rối bù , râu ria tua tủa và chiếc sơ mi hơi xốc xếch , cái dáng cướp biển y như lần đầu tôi gặp anh . Tôi kêu lên :
− Anh đi đâu vậy ?
− Tới thăm em .
− Anh về hồi nào ?
− Mới về , không có em trong công ty , anh chạy tới đây liền . Nhớ em quá !
Vũ Phương nhìn vào trong :
− Có ai ở nhà không em ?
− Ba mạ ngủ trên lầu , chỉ có mình em dưới này .
− Sao trưa không ngủ mà thức chi vậy ?
Tôi bẽn lẽn :
− Nhớ anh quá ngủ không được , em nghe băng nhạc của anh cho đỡ nhớ .
Đôi mắt Vũ Phương thật đắm đuối :
− Thật không ? Em nói lại lần nữa đi .
− Thôi , kỳ lắm .
Vũ Phương chồm tới , tôi cản lạn :
− Í , không được , rủi có ai thấy kỳ lắm .
− Không có ai thấy đâu mà . Cho anh hôn một cái đi , nhớ em muốn điên lên được .
Tôi lách người khỏi Vũ Phương chạy đi lấy cây lược , tôi ra lệnh :
− Ngồi xuống cho em chảy tóc , anh có biết bây giờ nhìn anh giống gì không ?
− Giống gì ?
− Giống tướng cướp nhìn anh ngầu ơi là ngầu, thấy sợ quá .
Vũ Phương xoa mặt cười ngượng ngùng :
− Nôn gặp em quá , anh quên mất .
Rồi anh nheo mắt:
− Nhưng bảo đảm với em, chiều nay anh sẽ ngon lành cho em xem .
− Em biết vậy lắm , thưa ông .
Tôi kéo tây Vũ Phương :
− Đi ra vườn chơi anh Phương..
Vũ Phương chần chừ:
− Ra đó chi vậy, ở đây thíchi hơn .
Và anh lại kéo tôi vào lòng , giọng như nài nỉ .
− Gần cả tháng , không gặp nhau , em bắt anh ngồi xa mà nhìn em sao anh chịu nổi .
− Nhưng rủi ba em .......
Tôi không nói được hết câu , bởi vì không làm sao hở môi ra cho được . Vũ Phương có cách biểu lộ tình cảm thật mãnh liệt , cuồng nhiệt . Trong tay anh , bao giờ tôi cũng có cảm giác choáng váng quay cuồng , đôi lúc tôi thấy sợ sao ấy . Ở anh toát lên một sức mạnh kỳ lạ, một cái gì đó thật nam tính , từ ánh mắt đến bờ môi nồng nàng . Một vẻ đam mê rừng rực . Tôi đuối sức trước cơn lốc tình yêu của anh . Bởi vì tôi chỉ thích sự dịu dàng trầm tĩnh . Tôi luôn sợ hãi khi Vũ Phương yêu tôi như giông bão . Những lúc ấy tôi cứ cứng người trong tay anh . Vũ Phương bảo tôi chẳng yêu anh nhiều , thật khó mà giải thích cho được .
Có lần tôi kể với Mỹ Nga về nỗi sợ của tôi , nói cười ngất :
− Bà này khờ quá , vậy mà sợ cái gi1 , coi chừng bị chán đó .
Nó hào hứng lên , hình như nói đến chuyệ;n này rất trúng tủ .
− Tôi thì không nhát như bà đâu , và cũng không bao giờ để bị động cả ......
− Nghĩa là sao ?
− Nghĩa là trong chuyện đó , mình nên hăng hái một tí . Bà phải chủ động tấn công chàng , làm như vậy chàng sẽ cảm động vì nghĩ rằng bà yêu tha thiết , yêu đến nỗi không kềm được , bà hiểu chưa bà nghờ nghệcy ? Cứ làm theo tôi bảo đi . Quân sư đã nói thì không có sai đâu .
Nhớ đến những gì Nga nói , tôi nhìn Vũ Phương đăm đăm . Vâng tôi cũng sẽ chủ động đây ........ tôi nhắm , hít thật sâu một ....... hai ...... ba ...
Vũ Phương chợt lên tiếng :
− Em nghĩ gì vậy , Vân ?
Tôi mở choàng mắt , bao nhiêu can đảm bỗng bay tứ tán , sao mà Vũ Phương ngốc thế , giả mà anh cứ im lặng , tôi sẽ cho anh thấy ràng tôi yêu anh đến nổi không kềm được . Bây giờ thì không thực hiện được nữa rồi .
Nhưng nếu có một dịp nào đó , tôi sẽ thực hiện cái điều " chủ động " và Vũ Phương sẽ vô cùng sung sướng , tôi hứa thế .
− Em làm sao vậy Vân ?
− Anh Phương này , mai mốt có dịp , em sẽ chứng minh cho anh thấy em rất yêu anh .
Vũ Phương tò mò :
− Bằng hình thức nào ? Sao bây giờ em không chứng minh cho anh thấy ngay đi
− Thôi kỳ lắm , tại anh nên em quên mất rồi .
Tôi trịnh trọng :
− Nhưng mai mốt sẽ làm , em hứa thật đấy .
− Em thật khó hiểu quá , thật anh không làm sao hiểu được cái gì trong đầu em .
− Toàn những ý nghĩ vớ vẩn thôi .
− Nói đi .
− Thôi kỳ lắm .
− Cứ kể đi nhỏ , anh cũng sẽ yêu luôn cái kỳ của em .
− Thôi
Vũ Phương ngồi im nhìn tôi , tôi rất sợ mỗi khi bị nhìn như vậy . Đôi mắt anh ...... sao ấy . Tôi liếm môi .
− Anh Phương này , anh có thích đọc thơi của em không ? Em có một cuốn tập thơ , tự em làm đấy .
− .......
Tôi giận dỗi :
− Bộ anh không thích hả ?
− Cái gì ở em cũng thích hết , em lấy ra đây .
Tôi hoài nghi :
− Nhưng anh thích thật chứ ?
Vũ Phương cười :
− Cho anh đọc đi rồi anh sẽ nói thích hay không .
Tôi hớn hở chạy lên phòng mang quyển tập xuống , đây là tập thơ mới nhất mà tôi làm lúc vào đại học . Những bài thơ này tôi chỉ dám đọc mộtm ình , không hiểu sao hôm nay tôi lại không sợ Vũ Phương cười , nếu anh cười thì tôi sẽ giận . Vũ Phương không dám cười đâu .
Anh đón lấy cuốn thơ , im lặng đọc . Tôi chăm chú nhìn những thay đổi trên khuôn mặt anh , không hiểu anh cười cái gì , đọc thơ mà cười thì chết mấy bài thơi rồi . Tôi hoang mang quá .
Vũ Phương chợt phì cười , rồi đọc khẽ :
− Có hoa mới hé .
Búp hao be bé .......
Anh ngẩng lên nhìn tôi : -
− Mấy bài nàwy em làm lúc em còn nhỏ đấy à ? Em giữ lại được lâu nhỉ ?
− Tầm bậy ............ , mới làm cách đây ba năm , lúc đó em học năm thứ ba .
Vũ Phương nhướng mắt :
" - Thật chứ ?
− Thật mà .
− Trời , em không nói thì anh không biết đây là bài thơ của cô sinh viên đấy . Vậy mà anh cứ tưởng thơ thiếu nhi .
Rồi anh cười nghiêng ngửa . Tôi bậm môi giật quyển tập lại , hờn giận :
− Phải rồi , em làm thơ con nít lắm . Trả tập lại đây .
Vũ Phương xua tay :
− Không , không , làw anh chỉ tưởng vậy thôi .
Anh bặm môi như cố nín cười _ Chắc tại anh chưa đủ trình độ nên đọc thơ người lớn mà cư" nghĩ là của trẻ con . Xin lỗi em nghe . Anh lại cười to hơn , tôi vừa quê vừa giận , lầm lì giật lấy quyển tập . Vũ Phương giữ tôi lại , vẻ mặt như biết lỗi "
− Đừng giận nữa nhỏ . Bây giờ em muốn nghe anh phê bình không ?
− Thơ con nít thì có gì mà phê bình .
− Không , anh nói thật mà , thơ của em .........
Tôi quay lưng , bịt tai lại :
− Không thèm nghe .
Vũ Phương vẫn lải nhải :
− Để em nói nhé , anh thấy em làm thơ khá lắm , nhưng thiếu chất suy tư và sâu lắng . Bởi vì tâm hồn nhiên quá . Nếu em có vốn sống thì sẽ hay hơn . Đúng là em chưa hiểu đời nhiều .
Tôi buông tay xuống , mím môi :
− Phải rồi , chưa hiểu đời nhiều nên mới bị cười , mai mốt không dám dại dốt như vậy nữa . Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng . Trả tập đây .
Vũ Phương nài nỉ :
− Đừng giận nữa mà , anh nói thật chứ đâu có dám cười , anh mà dám làm chuyện đó à ?
Tối nay Mỹ Nga đến nhà , nó nói chuyện qua loa với mẹ tôi rồi đi lên phòng tôi , nó có vẻ mệt mỏi và yếu ớt :
− Kỳ này tôi ở đây va ì ngày , chị săn sóc giùm được không ?
− Được , bộ Nga bệnh hả ? Bệnh gì vậy ?
Mỹ Nga nín lặng vài giây , vùi mặt trong gối , rồi nó ngẩng lên cười khẽ :
− Bị tai nạn .
Tôi nhìn nó từ đầu đến chân , chẳng thấy có dấu hiệu gì là bị thương cả , có điều mặt nó hơi xanh , cử chỉ thật yếu ớt , khi bệnh nhìn nó hiền quá . Tự nhiên thấy thương nó , tôi dịu dàng :
− Mà Nga bị gì vậy ? Có đau lắm không ?
− Đau đến chết được .
Thấy tôi xem xét trên người nó , nó cười buồn rầu .
− Chị tìm gì vậy ?
− Nga bị thương ở đâu ?
− Chẳng ở đâu cả .
Tôi nhìn nó ngơ ngẩn . Mỹ Nga vẫy tôi lại gần , giọng tâm tình :
− Chuyện này tôi không có nói với ai , chỉ có chị là người duy nhất biết , chị thề là đừng nói với ai đi .
− Chị hứa .
− Tôi vừa đi phá thai , bây giờ nếu tôi về nhà thì má tôi biết và thế nào bà cũng làm ầm ĩ lên , chuyện này mà đổ bể thì bạn tôi nó hả hê lắm .">
Tôi ngồi yên , tròn xoe mắt nhìn Mỹ Nga . Kinh hoàng đến độ chẳng biết nói gì . Tôi nghe mình nói lắp bắp :
− Nhưng mà sao đến nổi phải .... Vậy là Nga có thai đấy hả ? Có thai với bồ ấy hả ?
− Chị bình tỉnh lại coi , nếu chị sợ thì thôi tôi đi chỗ khác nằm .
− Khoan ... đừng có về , đừng giận chị , tại chị ngạc nhiên thôi .
− Bà hỏi ngớ ngẩn quá , tại gì tôi không muốn để cái bụng lớn lên mới phá , chứ có chồng rồi thì cần gì .
Tôi rụt rè :
− Nhưng anh ấy là ai vậy ?
− Chị hỏi làm gì , thằng đó đểu lắm , nó đang cặp bồ với nhỏ bạn của tôi , tôi cố ý có thai để bắt nó đi cưới . Nhưng nó bảo không chịu trách nhiệm .
Mỹ Nga mím môi mắt long lên :
− Vài ngày nữa khỏe tôi sẽ tính sổ với con kia , bạn bè gì nó .
Tôi an ủI :
− Thôi Nga , người ta không thương mình nữa thì đừng nghĩ tới người ta làm gì , Nga còn thiếu gì người thương .
Mỹ Nga quay lại nhìn tôi , trong mắt nó có một cái gì đó thật chua chát .
− Chị nói có chồng dễ lắm hả , dễ gì tôi gặp được tay nào giàu hơn nó . Tôi đâu có mê nó đến độ phải khóc lóc đau khổ , nhưng tôi tiếc cái gia tài đáng lẽ phải là của tôi , chị hiểu chứ ?
Tôi lúng túng :
− Ờ .... Vậy hả ?
− Chị nghĩ xem , đi hát như tôi tiền là phải sắm quần áo cho bằng bạn bè , dư dả gì chứ , không kiếm thằng chồng giàu thì ai nuôi .
Tôi phản đối :
− Nga nói vậy không đúng , ba cũng lo cho Nga đó chứ .
Mỹ Nga nhếch miệng :
− Lo được bao nhiêu , và lo miễn cưỡng ấy hả , tôi cốc cần .
Nó ngừng lại một lát , giọng thù hận :
− Ổng chỉ thương mẹ con chị , còn tôi thì ổng coi như của nợ . Tôi ngu sao mà không biết .
− Đừng nói vậy Nga , ba thương hai đứa mình như nhau đó chứ
− Chị khỏi cần an ủi , tại chị sung sướng quá , lớn lên trong giàu sang , đến nổi vào đại học rồi mà đi học vẫn có người đưa rước . Chị đâu
hiểu được cái khổ của tôi , bởi vậy chị thấy cái gì cũng đơn giản hết .
Nhớ Mãi Tình Anh
Sao hôm nay Mỹ Nga cay cú với tôi thế ,, tôi cảm thấy mình có lỗi vì đã sống sung sướng . Nhưng tôi biết làm sao bây giờ . Và suy cho cùng , tại ngày xưa mẹ Mỹ Nga muốn giành ba ra khỏi mẹ tôi đó chứ . Chính dì ấy mới là người có lổi , chẳng lẽ Mỹ Nga không nhận ra điều đó .
Mỹ Nga nằm ngửa người , nhìn đăm đăm lên trần nhà :
− Ông bố dượng thì tối ngày say sưa gây gổ , bà mẹ thì mỗi cái mỗi chửi , sống trong cái nhà gì như địa ngục , tôi mà không khôn ngoan thì tôi chết lâu rồi .
Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó . Tôi ngồi đờ người ra nhìn , lần đầu tiên tôi thấy Mỹ Nga khóc . Có lẽ sự vấp ngã , bệnh hoạn làm đã làm nó yếu đuối , tự nhiên thấy mủi lòng tôi sụt sịt khóc :
− Đừng có buồn nữa Nga , ở đây với chị đi , chị lo hết cho , muốn ăn cái gì cũng được , chị nấu cho ăn , đừng sợ mẹ chị biết .
Mỹ Nga cầm tay tôi :
− Chị tốt quá chị Vân ạ , trên đời này không có ai hiểu tôi như chị cả, chơi với bạn thì toàn là ganh tị chà đạp lẫn nhau . Nếu không có chị chắc tôi chẳng biết chơi với ai .
Tôi định bảo " chị cũng vậy " cho nó vui , nhưng nhớ ra nhỏ Hạnh , tôi đành ngồi yên , vì nếu tôi bảo không có ai thân thì là nói dối . Hạnh mà biết được nó sẽ giận tôi mất .
Mỹ Nga ngã đầu vào vài tôI , yếu đuối :
− Bây giờ tôi mất niềm tin vào con người rồi ,
Tôi thú nhận :
− Đúng là có quen , nhưng Nga đừng có kể với ai nghen .
− Bộ rảnh lắm hả bà nội .
− Chàng là ai vậy ?
− Một người làm chung trong công ty .
− Ê kỹ sư hay công nhân đó . Cỡ bà mà quen với công nhân là bể lắm nghen .
Nhỏ này sao mà địa vị thế , tôi miễn cưỡng :
− Anh ấy là kỹ sư kinh tế
− Ồ ..... Cũng được , gia đình có xịn khôOng ?
− Xịn là giàu ấy hả ?
− Dĩ nhiên
− Chị không biết
Mỹ Nga ngồi dậy :
− Tình yêu thật hay nhăng nhít cho vui đấy , nếu yêu thật thì phải hỏi cho kỹ nghe , rủi mai mốt yêu đậm rồi , biết chàng nghèo xác nghèo xơ thì tàn đời .
Nói chuyện với Mỹ Nga thật khó , sao nó thực tế vậy nhỉ ? Yêu mà tỉnh táo quá thì còn gì lãng mạn bay bổn nữa . Tình cảm như vậy mới đẹp , nghĩ đến kinh tế rồi tình yêu trần trụi thế nào ấy .
Tự nhiên tôi thấy giận Mỹ Nga , nó vô tình làm hỏng cả ý nghĩ mơ mộng của tôi về Vũ Phương rồi . Thật chán làm sao . Tôi ngồi yên nhìn nó . Giận nó chết được .
Mỹ Nga có vẻ quan tâm :
− Thế lúc đi chơ, chàng đưa chị đến đâu ?
Tôi lắc đầu :
− Không có đi chơi .
− Vậy hai người thường gặp nhau ở đâu ?
− Ở chỗ làm việc .
Nó gật gù :
− Vậy là bà gặp ông cụ rồi , yêu mà không hẹn hò đi chơi , sợ tốn chứ gì ? Xù đi bà ơi .
Tôi tức mình :
− Không phải anh Phương sợ tốn . Tại gì mới quen nhau , làm sao mà đi chơi được .
− À , vậy hả .
Mai mốt chàng có rủ đi chơi , bà đòi vào nhà hàng coi chàng có dám không ?
− Vô đó chi vậy ?
− Thì thử xem chàng có xịn không đó mà ?
Tôi giận Mỹ Nga thật sự , hình như nó cười cợt Vũ Phương của tôi thì phải . Tại sao nó dám thế chứ , trong khi mấy người của nó tôi có dám đùa cợt gì đâu . Tôi nổi sùng :
− Chị không thèm nói chuyện anh Phương với Nga nữa .
Con nhỏ tỉnh bơ :
− Sao vậy , giấu hả , anh Phương của bà hết xẩy quá , sợ kể tôi cuỗm hả ?
Tôi giận dỗi :
− Nói tầm bậy .
Nó cười giòn dã :
− Đùa một tí mà giận hả , nhưng mà chị làm tôi tò mò thật đấy , thử xem người yêu của bà có cao siêu hơn người khác không .
− Bình thường thôi chứ có gì mà cao siêu .
− Vậy mà tôi nghĩ ai là người yêu của bà thì ít nhất cũng phải hơn thiên hạ một cái đầu , một bậc vĩ nhân chẳng hạn .
Rồi nó cười cợt :
− Coi chưw`ng yêu một quái nhân thì khổ nhé !
Rõ ràng Mỹ Nga chẳng tôn trọng Vũ Phương chút nào . Tôi tức lắm , nhưng chẳng lẽ lại cố mà chứng minh cho nó thấy anh ấy rất tuyệt .
Tôi bặm môi ngồi im .
Mỹ Nga nhịp nhịp chân , nhìn tôi gật gù :
− Đùa thử xem bà yêu chàng đến cỡ nào vậy mà , làm gì mà bênh chầm chặp thế . Có gì thắc mắc trong cách yêu đương , cứ hỏi quân sư đây , quân sư truyền ngón nghề cho .
Rồi nó hào hứng :
− Tôi mà quyết tâm chài người nào đó hả ? Đố họ cưỡng lại nổi tôi , có mà ngã dài dài . Và có muốn được chàng yêu không tôi chỉ cách cho .
Tôi tò mò :
− Yêu mà cũng phải có cách nữa à ?
− Dĩ nhiên .
− Cách gì vậy , nói cho chị nghe đi .
− Nhiều lắm , tùy mức độ quen và tùy tính tình của mỗi người nữa . Bà phải nghiên cứu chàng thuộc mẫu người nào mới đánh vào tâm lý họ được , mà khi nắm được họ hả , có moi hết gia tài của họ , họ cũng vui .
Tôi ngồi im , chăm chú nghe Mỹ Nga nói , không hiểu ở đâu nó có nhiều hiểu biết đến vậy . Nhưng những điều đó , suy cho cùng tôi chẳng thể nào thực hiện được cả . Và không hiểu sao tôi cảm thấy tội nghiệp Vũ Phương , tôi có cảm tưởng Vũ Phương đang bị lừa dối ghê gớm . Chẳng lẽ tôi đang học cách nghiên cứu anh ấy sao nhỉ .
Buổi trưa thật yêu lặng , ba mẹ đều đã ngủ , tôi ngồi một mình trong phòng khách nghe nhạc . Vũ Phương đã tặng tôi một băng nhạc toàn những bài hát của Trịnh Công Sơn , và từ lúc nào đấy , bị lây cái tính mê nhạc của anh , tôi cũng đâm ra nghiền nghe nhạc .
Yêu Vũ Phương tôi càng thích làm thơi , cuộc đời bây giờ đẹp như một tiếng đàn , nên thơ như một bức tranh , và tâm hồn tôi luôn rung lên những cảm xúc rất ngọt ngào . Cảm xúc đó tôi mạo muội gởi vào những vần thơ tặng Vũ Phương . Có lẽ trên đời này chỉ có tình yêu của chúng tôi là đẹp nhất .
− Cười gì vậy nhỏ ? Mở mắt ra đi nè .
Tôi ngồi choàng dậy , Vũ Phương đang đứng trước mặt tôi , cái đầu rối bù , râu ria tua tủa và chiếc sơ mi hơi xốc xếch , cái dáng cướp biển y như lần đầu tôi gặp anh . Tôi kêu lên :
− Anh đi đâu vậy ?
− Tới thăm em .
− Anh về hồi nào ?
− Mới về , không có em trong công ty , anh chạy tới đây liền . Nhớ em quá !
Vũ Phương nhìn vào trong :
− Có ai ở nhà không em ?
− Ba mạ ngủ trên lầu , chỉ có mình em dưới này .
− Sao trưa không ngủ mà thức chi vậy ?
Tôi bẽn lẽn :
− Nhớ anh quá ngủ không được , em nghe băng nhạc của anh cho đỡ nhớ .
Đôi mắt Vũ Phương thật đắm đuối :
− Thật không ? Em nói lại lần nữa đi .
− Thôi , kỳ lắm .
Vũ Phương chồm tới , tôi cản lạn :
− Í , không được , rủi có ai thấy kỳ lắm .
− Không có ai thấy đâu mà . Cho anh hôn một cái đi , nhớ em muốn điên lên được .
Tôi lách người khỏi Vũ Phương chạy đi lấy cây lược , tôi ra lệnh :
− Ngồi xuống cho em chảy tóc , anh có biết bây giờ nhìn anh giống gì không ?
− Giống gì ?
− Giống tướng cướp nhìn anh ngầu ơi là ngầu, thấy sợ quá .
Vũ Phương xoa mặt cười ngượng ngùng :
− Nôn gặp em quá , anh quên mất .
Rồi anh nheo mắt:
− Nhưng bảo đảm với em, chiều nay anh sẽ ngon lành cho em xem .
− Em biết vậy lắm , thưa ông .
Tôi kéo tây Vũ Phương :
− Đi ra vườn chơi anh Phương..
Vũ Phương chần chừ:
− Ra đó chi vậy, ở đây thíchi hơn .
Và anh lại kéo tôi vào lòng , giọng như nài nỉ .
− Gần cả tháng , không gặp nhau , em bắt anh ngồi xa mà nhìn em sao anh chịu nổi .
− Nhưng rủi ba em .......
Tôi không nói được hết câu , bởi vì không làm sao hở môi ra cho được . Vũ Phương có cách biểu lộ tình cảm thật mãnh liệt , cuồng nhiệt . Trong tay anh , bao giờ tôi cũng có cảm giác choáng váng quay cuồng , đôi lúc tôi thấy sợ sao ấy . Ở anh toát lên một sức mạnh kỳ lạ, một cái gì đó thật nam tính , từ ánh mắt đến bờ môi nồng nàng . Một vẻ đam mê rừng rực . Tôi đuối sức trước cơn lốc tình yêu của anh . Bởi vì tôi chỉ thích sự dịu dàng trầm tĩnh . Tôi luôn sợ hãi khi Vũ Phương yêu tôi như giông bão . Những lúc ấy tôi cứ cứng người trong tay anh . Vũ Phương bảo tôi chẳng yêu anh nhiều , thật khó mà giải thích cho được .
Có lần tôi kể với Mỹ Nga về nỗi sợ của tôi , nói cười ngất :
− Bà này khờ quá , vậy mà sợ cái gi1 , coi chừng bị chán đó .
Nó hào hứng lên , hình như nói đến chuyệ;n này rất trúng tủ .
− Tôi thì không nhát như bà đâu , và cũng không bao giờ để bị động cả ......
− Nghĩa là sao ?
− Nghĩa là trong chuyện đó , mình nên hăng hái một tí . Bà phải chủ động tấn công chàng , làm như vậy chàng sẽ cảm động vì nghĩ rằng bà yêu tha thiết , yêu đến nỗi không kềm được , bà hiểu chưa bà nghờ nghệcy ? Cứ làm theo tôi bảo đi . Quân sư đã nói thì không có sai đâu .
Nhớ đến những gì Nga nói , tôi nhìn Vũ Phương đăm đăm . Vâng tôi cũng sẽ chủ động đây ........ tôi nhắm , hít thật sâu một ....... hai ...... ba ...
Vũ Phương chợt lên tiếng :
− Em nghĩ gì vậy , Vân ?
Tôi mở choàng mắt , bao nhiêu can đảm bỗng bay tứ tán , sao mà Vũ Phương ngốc thế , giả mà anh cứ im lặng , tôi sẽ cho anh thấy ràng tôi yêu anh đến nổi không kềm được . Bây giờ thì không thực hiện được nữa rồi .
Nhưng nếu có một dịp nào đó , tôi sẽ thực hiện cái điều " chủ động " và Vũ Phương sẽ vô cùng sung sướng , tôi hứa thế .
− Em làm sao vậy Vân ?
− Anh Phương này , mai mốt có dịp , em sẽ chứng minh cho anh thấy em rất yêu anh .
Vũ Phương tò mò :
− Bằng hình thức nào ? Sao bây giờ em không chứng minh cho anh thấy ngay đi
− Thôi kỳ lắm , tại anh nên em quên mất rồi .
Tôi trịnh trọng :
− Nhưng mai mốt sẽ làm , em hứa thật đấy .
− Em thật khó hiểu quá , thật anh không làm sao hiểu được cái gì trong đầu em .
− Toàn những ý nghĩ vớ vẩn thôi .
− Nói đi .
− Thôi kỳ lắm .
− Cứ kể đi nhỏ , anh cũng sẽ yêu luôn cái kỳ của em .
− Thôi
Vũ Phương ngồi im nhìn tôi , tôi rất sợ mỗi khi bị nhìn như vậy . Đôi mắt anh ...... sao ấy . Tôi liếm môi .
− Anh Phương này , anh có thích đọc thơi của em không ? Em có một cuốn tập thơ , tự em làm đấy .
− .......
Tôi giận dỗi :
− Bộ anh không thích hả ?
− Cái gì ở em cũng thích hết , em lấy ra đây .
Tôi hoài nghi :
− Nhưng anh thích thật chứ ?
Vũ Phương cười :
− Cho anh đọc đi rồi anh sẽ nói thích hay không .
Tôi hớn hở chạy lên phòng mang quyển tập xuống , đây là tập thơ mới nhất mà tôi làm lúc vào đại học . Những bài thơ này tôi chỉ dám đọc mộtm ình , không hiểu sao hôm nay tôi lại không sợ Vũ Phương cười , nếu anh cười thì tôi sẽ giận . Vũ Phương không dám cười đâu .
Anh đón lấy cuốn thơ , im lặng đọc . Tôi chăm chú nhìn những thay đổi trên khuôn mặt anh , không hiểu anh cười cái gì , đọc thơ mà cười thì chết mấy bài thơi rồi . Tôi hoang mang quá .
Vũ Phương chợt phì cười , rồi đọc khẽ :
− Có hoa mới hé .
Búp hao be bé .......
Anh ngẩng lên nhìn tôi : -
− Mấy bài nàwy em làm lúc em còn nhỏ đấy à ? Em giữ lại được lâu nhỉ ?
− Tầm bậy ............ , mới làm cách đây ba năm , lúc đó em học năm thứ ba .
Vũ Phương nhướng mắt :
" - Thật chứ ?
− Thật mà .
− Trời , em không nói thì anh không biết đây là bài thơ của cô sinh viên đấy . Vậy mà anh cứ tưởng thơ thiếu nhi .
Rồi anh cười nghiêng ngửa . Tôi bậm môi giật quyển tập lại , hờn giận :
− Phải rồi , em làm thơ con nít lắm . Trả tập lại đây .
Vũ Phương xua tay :
− Không , không , làw anh chỉ tưởng vậy thôi .
Anh bặm môi như cố nín cười _ Chắc tại anh chưa đủ trình độ nên đọc thơ người lớn mà cư" nghĩ là của trẻ con . Xin lỗi em nghe . Anh lại cười to hơn , tôi vừa quê vừa giận , lầm lì giật lấy quyển tập . Vũ Phương giữ tôi lại , vẻ mặt như biết lỗi "
− Đừng giận nữa nhỏ . Bây giờ em muốn nghe anh phê bình không ?
− Thơ con nít thì có gì mà phê bình .
− Không , anh nói thật mà , thơ của em .........
Tôi quay lưng , bịt tai lại :
− Không thèm nghe .
Vũ Phương vẫn lải nhải :
− Để em nói nhé , anh thấy em làm thơ khá lắm , nhưng thiếu chất suy tư và sâu lắng . Bởi vì tâm hồn nhiên quá . Nếu em có vốn sống thì sẽ hay hơn . Đúng là em chưa hiểu đời nhiều .
Tôi buông tay xuống , mím môi :
− Phải rồi , chưa hiểu đời nhiều nên mới bị cười , mai mốt không dám dại dốt như vậy nữa . Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng . Trả tập đây .
Vũ Phương nài nỉ :
− Đừng giận nữa mà , anh nói thật chứ đâu có dám cười , anh mà dám làm chuyện đó à ?
Tối nay Mỹ Nga đến nhà , nó nói chuyện qua loa với mẹ tôi rồi đi lên phòng tôi , nó có vẻ mệt mỏi và yếu ớt :
− Kỳ này tôi ở đây va ì ngày , chị săn sóc giùm được không ?
− Được , bộ Nga bệnh hả ? Bệnh gì vậy ?
Mỹ Nga nín lặng vài giây , vùi mặt trong gối , rồi nó ngẩng lên cười khẽ :
− Bị tai nạn .
Tôi nhìn nó từ đầu đến chân , chẳng thấy có dấu hiệu gì là bị thương cả , có điều mặt nó hơi xanh , cử chỉ thật yếu ớt , khi bệnh nhìn nó hiền quá . Tự nhiên thấy thương nó , tôi dịu dàng :
− Mà Nga bị gì vậy ? Có đau lắm không ?
− Đau đến chết được .
Thấy tôi xem xét trên người nó , nó cười buồn rầu .
− Chị tìm gì vậy ?
− Nga bị thương ở đâu ?
− Chẳng ở đâu cả .
Tôi nhìn nó ngơ ngẩn . Mỹ Nga vẫy tôi lại gần , giọng tâm tình :
− Chuyện này tôi không có nói với ai , chỉ có chị là người duy nhất biết , chị thề là đừng nói với ai đi .
− Chị hứa .
− Tôi vừa đi phá thai , bây giờ nếu tôi về nhà thì má tôi biết và thế nào bà cũng làm ầm ĩ lên , chuyện này mà đổ bể thì bạn tôi nó hả hê lắm .">
Tôi ngồi yên , tròn xoe mắt nhìn Mỹ Nga . Kinh hoàng đến độ chẳng biết nói gì . Tôi nghe mình nói lắp bắp :
− Nhưng mà sao đến nổi phải .... Vậy là Nga có thai đấy hả ? Có thai với bồ ấy hả ?
− Chị bình tỉnh lại coi , nếu chị sợ thì thôi tôi đi chỗ khác nằm .
− Khoan ... đừng có về , đừng giận chị , tại chị ngạc nhiên thôi .
− Bà hỏi ngớ ngẩn quá , tại gì tôi không muốn để cái bụng lớn lên mới phá , chứ có chồng rồi thì cần gì .
Tôi rụt rè :
− Nhưng anh ấy là ai vậy ?
− Chị hỏi làm gì , thằng đó đểu lắm , nó đang cặp bồ với nhỏ bạn của tôi , tôi cố ý có thai để bắt nó đi cưới . Nhưng nó bảo không chịu trách nhiệm .
Mỹ Nga mím môi mắt long lên :
− Vài ngày nữa khỏe tôi sẽ tính sổ với con kia , bạn bè gì nó .
Tôi an ủI :
− Thôi Nga , người ta không thương mình nữa thì đừng nghĩ tới người ta làm gì , Nga còn thiếu gì người thương .
Mỹ Nga quay lại nhìn tôi , trong mắt nó có một cái gì đó thật chua chát .
− Chị nói có chồng dễ lắm hả , dễ gì tôi gặp được tay nào giàu hơn nó . Tôi đâu có mê nó đến độ phải khóc lóc đau khổ , nhưng tôi tiếc cái gia tài đáng lẽ phải là của tôi , chị hiểu chứ ?
Tôi lúng túng :
− Ờ .... Vậy hả ?
− Chị nghĩ xem , đi hát như tôi tiền là phải sắm quần áo cho bằng bạn bè , dư dả gì chứ , không kiếm thằng chồng giàu thì ai nuôi .
Tôi phản đối :
− Nga nói vậy không đúng , ba cũng lo cho Nga đó chứ .
Mỹ Nga nhếch miệng :
− Lo được bao nhiêu , và lo miễn cưỡng ấy hả , tôi cốc cần .
Nó ngừng lại một lát , giọng thù hận :
− Ổng chỉ thương mẹ con chị , còn tôi thì ổng coi như của nợ . Tôi ngu sao mà không biết .
− Đừng nói vậy Nga , ba thương hai đứa mình như nhau đó chứ
− Chị khỏi cần an ủi , tại chị sung sướng quá , lớn lên trong giàu sang , đến nổi vào đại học rồi mà đi học vẫn có người đưa rước . Chị đâu
hiểu được cái khổ của tôi , bởi vậy chị thấy cái gì cũng đơn giản hết .
Nhớ Mãi Tình Anh
Sao hôm nay Mỹ Nga cay cú với tôi thế ,, tôi cảm thấy mình có lỗi vì đã sống sung sướng . Nhưng tôi biết làm sao bây giờ . Và suy cho cùng , tại ngày xưa mẹ Mỹ Nga muốn giành ba ra khỏi mẹ tôi đó chứ . Chính dì ấy mới là người có lổi , chẳng lẽ Mỹ Nga không nhận ra điều đó .
Mỹ Nga nằm ngửa người , nhìn đăm đăm lên trần nhà :
− Ông bố dượng thì tối ngày say sưa gây gổ , bà mẹ thì mỗi cái mỗi chửi , sống trong cái nhà gì như địa ngục , tôi mà không khôn ngoan thì tôi chết lâu rồi .
Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó . Tôi ngồi đờ người ra nhìn , lần đầu tiên tôi thấy Mỹ Nga khóc . Có lẽ sự vấp ngã , bệnh hoạn làm đã làm nó yếu đuối , tự nhiên thấy mủi lòng tôi sụt sịt khóc :
− Đừng có buồn nữa Nga , ở đây với chị đi , chị lo hết cho , muốn ăn cái gì cũng được , chị nấu cho ăn , đừng sợ mẹ chị biết .
Mỹ Nga cầm tay tôi :
− Chị tốt quá chị Vân ạ , trên đời này không có ai hiểu tôi như chị cả, chơi với bạn thì toàn là ganh tị chà đạp lẫn nhau . Nếu không có chị chắc tôi chẳng biết chơi với ai .
Tôi định bảo " chị cũng vậy " cho nó vui , nhưng nhớ ra nhỏ Hạnh , tôi đành ngồi yên , vì nếu tôi bảo không có ai thân thì là nói dối . Hạnh mà biết được nó sẽ giận tôi mất .
Mỹ Nga ngã đầu vào vài tôI , yếu đuối :
− Bây giờ tôi mất niềm tin vào con người rồi ,
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 612[ 4126 ngày trước - Xem: ]