watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau

Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Dưới mạn tàu, 1 chiếc thuyền nhỏ 2 buồm đang đậu. Bọn thủy thủ tất bật dỡ hàng trên tàu, chuyển xuống thuyền ấy. Thân thuyền bị tàu lớn che khuất mất, khiến tôi không thấy được những người nhận hàng là ai. Cả Montgomery lẫn ông đầu bạc đều không chú ý tới tôi, mà lo lăng xăng giúp đỡ việc dỡ hàng. Thuyền trưởng cũng đi qua đi lại, nhưng chỉ phá thối chứ không giúp được gì. Tôi cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng, cứ đứng đấy nhìn họ làm việc, chốc chốc lại bật lên tiếng cười ngao ngán cho số phận hẩm hiu. Đã khổ lại còn đói nữa, đã ăn sáng gì đâu. Cái đói làm người nó hèn đi. Tôi chẳng còn sức mà co kéo với thuyền trưởng, cũng không thể nào bắt buộc Montgomery và ông đầu bạc phải cho theo. Thôi thì cứ đứng mà đợi, tới đâu thì tới. Công việc dỡ hàng cứ thế tiếp diễn như thể không có tôi hiển hiện.
Sau rốt thì hàng đã dỡ xong, giờ đến phiên…dỡ người. Tôi bị lôi đi xềnh xệch, chỉ biết chống cự 1 cách yếu ớt. Ngay lúc ấy, tôi vẫn không khỏi kinh dị khi thấy những khuôn mặt nâu quái đản của bọn đi cùng Montgomery trên thuyền nhận hàng. Chiếc thuyền giờ chất đầy hàng hóa, và bắt đầu dời đi. Khoảng cách giữa nó và tàu lớn đã xa, giờ này nếu bị xô, tôi ắt phải rơi xuống biển. Tôi dùng toàn lực chống cự, cố tránh cho khỏi rơi. Nghe thấy trên thuyền tiếng hò reo chế giễu, rồi tiếng Montgomery quát im. Đoạn thuyền trưởng, thuyền phó, thêm vào cả 1 tay thủy thủ, cùng xúm vào lôi tôi về phía đuôi tàu. Bọn chúng quẳng chiếc xuồng con của tàu Lady Vain xuống biển, rồi bắt tôi nhảy xuống theo.
Khốn nạn, xuồng con bị nước ngập quá nửa, chẳng hề có mái chèo, mà bọn chúng cũng không thí cho tôi được tý lương thực. Tôi nhất quyết không chịu xuống, nằm bò ra ăn vạ trên boong. Sau cùng, chúng phải lấy dây buộc tôi rồi ròng xuống xuồng. Chúng cắt dây, xuồng từ từ trôi xa khỏi tàu. Trong trạng thái sững sờ, tôi nhìn bọn thủy thủ kéo buồm. Chậm rãi mà chắc chắn, tàu vào đúng hướng gió, những cánh buồm của nó căng lên, và rồi nó lướt phăng phăng ra khỏi tầm mắt tôi.
Tôi chẳng buồn ngó theo tàu. Ban đầu, không tin nổi những gì vừa xảy ra, tôi cứ ngồi đó sững sờ nhìn mặt biển. Đến lúc tri giác trở về, tôi nhận ra mình lại lâm vào cảnh địa ngục như xưa. Chiếc xuồng con đã bị nước ngập mấy phần. Nhìn ra khơi, thấy tàu buồm ở xa xa, thấy cả thằng thuyền trưởng vẫn đang đứng chế nhạo tôi bên lan can. Nhìn trở vào, thấy thuyền của Montgomery đang tiến về đảo, mỗi lúc mỗi nhỏ dần.
Hốt nhiên, tôi nhận ra mình đã bị bỏ rơi một cách tàn độc. Không có mái chèo, làm sao vào được đến đảo đây, trừ khi trời thương, khiến gió thổi dạt vô? Tôi hãy còn yếu, chưa khỏe hẳn, thêm đói đến lả người. Trong lúc cần phải can đảm, tôi lại bật khóc nức nở. Từ hồi bé đến giờ, mới lại khóc như thế. Nước mắt chảy dài trên má, tôi tuyệt vọng lấy tay đấm lên mặt nước, chân thì cáu kỉnh đạp mạn xuồng, lớn tiếng kêu trời, xin ban cho 1 cái chết lẹ làng.
http:
May thay, khi thấy tình cảnh tôi, đảo chủ động lòng thương. Đang trôi dạt về phía đông, tôi chợt thấy con thuyền nhỏ quay đầu, hướng về chỗ mình. Thuyền đầy ứ những người, hàng, và thú. Khi nó đến gần, tôi thấy vị đảo chủ đầu bạc, vai rộng đang ngồi chen chúc cùng lũ chó và mấy kiện hàng ở đằng đuôi. Đảo chủ nhìn tôi chằm chằm, bất động chẳng nói chi. Gã mặt đen ngồi bên con báo, cũng nhìn tôi mãi. Kế gã là 3 tên lạ mặt, trông rất cổ quái và ngu đần. Đàn chó săn cứ nhằm mặt 3 tên này mà gầm gừ. Montgomery tay giữ lái, đưa thuyền tới gần tôi. Vì trong thuyền không còn chỗ trống, hắn lấy dây buộc vào xuồng con, rồi lai dắt tôi vào đảo.
Giờ thì tôi đã qua cơn hoảng lạn, đủ sức để đáp lại Montgomery khi hắn chào tôi. Tôi than xuồng mình bị nước ngập, gần chìm đến nơi rồi. Hắn bèn quăng cho cái xô. Trong lúc được lai dắt vào bờ, tôi cặm cụi tát nước.
Mãi đến khi tát cạn nước rồi, tôi mới có dịp thảnh thơi, ngồi quan sát những người trên thuyền. Đảo chủ vẫn chăm chú nhìn tôi, nhưng dường như có vẻ gì bối rối. Khi bắt gặp tôi nhìn lại, ông cúi xuống ngó con chó săn đang ngồi dưới chân.Thân hình đảo chủ thật vạm vỡ, trán cao, nét mặt hơi nặng nề. Như những người già khác, da ông đã giùn phía trên mi. Khóe miệng hơi trề, tạo cho ông vẻ mặt vô cùng quyết đoán. Ông nói gì đó với Montgomery, quá nhỏ không nghe được.
Nhìn đảo chủ chán, tôi chuyển sang quan sát 3 tên thuyền nhân. Lũ thuyền nhân thật lạ, vẻ mặt chúng đáng ghét sao sao ấy, chỉ mới trông đã phát tởm. Trông đi trông lại, vẫn thấy phát tởm. Cả 3 đều có làn da nâu. Chúng quấn 1 thứ băng vải trắng, mỏng và dơ dáy, che khắp tứ chi, thậm chí cả ngón tay, ngón chân cũng không để lộ. Tôi chưa bao giờ thấy đàn ông quấn vải khắp người như thế. Phụ nữ thì có, nhưng cũng chỉ ở Đông phương thôi. Dưới khăn quấn đầu, bản mặt bọn chúng trông như yêu tinh: Hàm dưới nhô ra, mắt thì sáng quắc. Tóc chúng đen rũ, trông giống bờm ngựa. Có vẻ như chúng rất cao. Đảo chủ cao cũng phải cỡ 1 thước 80, vậy mà ngồi cùng với chúng, thấy thấp hơn cả cái đầu. Sau này mới rõ chúng chẳng cao gì hơn tôi, vì tuy chúng người dài, nhưng chân lại thấp tủn và cong như vòng kiềng. Mà nói gì thì nói, vẫn phải kết luận chúng là 1 lũ người xấu đau xấu đớn, xấu chẳng kém gã mặt đen mắt lung linh trong đêm. Khi phát hiện tôi đang nhìn, chúng lảng tránh ánh mắt tôi, nhưng vẫn cứ ngó tôi với 1 vẻ lấm lét, lạ kỳ. Nhận ra mình có thể đang làm chúng khó chịu, tôi chuyển hướng chú ý vào hòn đảo trước mặt.
Hòn đảo trông như doi đất thấp, được bao phủ bởi thảm thực vật dày, chủ yếu là 1 loài cây cọ trước giờ tôi chưa thấy. Ở đâu đó, 1 làn hơi nước trắng mỏng bốc lên cao ngất, rồi tan xuống như lông vũ đang rơi. Thuyền đã vào đến vịnh: 1 vịnh rộng, bao bọc nhị bề bởi 2 mũi đất thấp. Bờ biển trước mắt đầy cát xám, cứ dốc mãi lên cho đến 1 gò cao, có lẽ phải cao hơn đến 20 thước so với mặt bể. Giữa đường lên là 1 khu nhà vuông với 2 mái lá, tường bao được xây bằng 1 loại đá xám. Sau mới biết đá xám ấy hóa ra là san hô và nham thạch. Khi thuyền còn ở xa, tôi thoáng thấy mấy hình thù dị kỳ đang chạy nấp vào trong bụi cây, nhưng khi đến gần thì không trông thấy nữa. Chỉ có 1 người đang đứng đợi bên mép nước. Người này da đen, thân hình tầm thước, miệng rộng gần như không môi, chân tay gầy và dài ngoằng ngoẵng. Cũng mặc đồ xanh như đảo chủ và Montgomery, y đứng vêu mặt ra nhìn chúng tôi. Khi thuyền tới nơi, y chạy tới chạy lui trên bờ, làm những cử chỉ thật là lố bịch.
Theo lệnh Montgomery, lũ thuyền nhân bật dậy, lóng ngóng hạ buồm. Montgomery bẻ lái, đưa thuyền tới vũng đậu nhỏ hẹp bên bãi biển. Vũng đậu này thật ra là cái rãnh bé tẹo, chỉ vừa đủ để thuyền vào khi đúng con nước. Khi mũi xuồng con đã chạm nền cát, tôi liền tháo sợi dây cột với thuyền, rồi bước lên bờ. 3 tên thuyền nhân cũng vụng về đổ bộ, bắt đầu dỡ hàng xuống. Người đứng bên mép nước chạy ra giúp chúng 1 tay. Dáng đi của lũ thuyền nhân quấn vải kín người ấy nhìn rất kỳ: không cứng quèo, nhưng cứ vặn vẹo thế nào ấy, cứ như khớp xương của chúng bị nối nhầm chỗ. Đến lượt đảo chủ vào bờ, rồi đàn chó. Đàn chó vẫn bị xích, và vẫn gầm gừ. Thuyền nhân vừa dỡ hàng vừa chuyện gẫu bằng 1 thứ ngôn ngữ lạ. Người da đen không môi cũng nói chuyện với chúng, ra điều khoái chí lắm. Chất giọng trầm của bọn chúng, dường như tôi đã nghe ở đâu rồi, mà không sao nhớ được là đâu. Đảo chủ đứng với đàn chó, liên tục ra mệnh này lệnh nọ. Montgomery sau khi tháo bánh lái, cũng đã bước lên. Tôi thì đói và mệt, chỉ biết đứng đầu trần dưới nắng, chẳng giúp gì được họ.
Đảo chủ bỗng như nhớ ra sự hiện diện của tôi. Ông bước tới.
“Này cậu, hình như chưa ăn sáng hả?” dưới đôi lông mày rậm, cặp mắt ông đen lay láy “Xin lỗi nhé. Giờ cậu là khách của tôi rồi, dù là khách không mời thì tôi vẫn phải đối xử cho tử tế”. Đoạn ông nhìn thẳng vào mặt tôi “Montgomery nói cậu là người có học, phải không cậu Prendick? Cho tôi biết thêm được không?”
Tôi trả lời mình có theo học mấy năm ở trường Đại Học Khoa Học Hoàng Gia, và từng làm nghiên cứu dưới sự hướng dẫn của giáo sư Huxley. Nghe đến đó, đảo chủ hơi nhướng mày.
“Ờ, thế thì tốt đấy, cậu Prendick”, ông nói, giọng có vẻ tôn trọng tôi hơn “Chúng tôi ở đây, tức là tôi với Montgomery ấy, cũng là các nhà sinh vật học cả”. Mắt ông dõi theo bọn thuyền nhân, hiện đang bận bịu vác con báo vào trong nhà. “Cái nhà này cũng là 1 kiểu viện nghiên cứu sinh học. Còn chuyện khi nào cậu có thể về được thì tôi không biết. Đảo này rất cách biệt với thế giới bên ngoài, có khi cả năm mới có tàu đi qua.”
Rồi đảo chủ bỏ tôi đứng đấy để đi vào trong khu nhà. Montgomery và 2 người nữa đang dỡ mấy kiện hàng, bỏ lên xe đẩy. Con lạc đà không bướu và lũ thỏ hãy còn ở trên thuyền, đàn chó vẫn đang bị xích. Sau khi cái xe đã chất đến cả tấn hàng, bọn thuyền nhân bắt đầu đẩy nó đi. Montgomery tiến về phía tôi, mặc cho chúng đẩy 1 mình.
“Tôi rất vui” hắn nói “Thằng thuyền trưởng là đồ lừa. Tý nữa nó cho anh đi đời.”
“Thế là anh lại cứu tôi lần nữa.”
“Chưa chắc đâu. Cho anh biết là cái đảo này cũng khốn nạn lắm đấy. Đi đâu trên đây cũng phải hết sức đề phòng. Ổng…” Hắn chợt đổi ý, lảng sang chuyện khác “Giúp tôi đem thỏ vô với.”
Tôi giúp hắn kéo mấy cái chuồng thỏ lên bờ. Việc xong, hắn mở cửa chuồng, dốc ngược xuống, bao nhiêu thỏ rơi lạch bạch hết ra, đè cả lên nhau, cả thảy chắc chừng 15-20 con. Hắn vỗ tay mấy cái, chúng bèn chạy đi tứ tán hết cả.
“Sinh đẻ và gia tăng dân số thoải mái đi, các bạn thỏ “hắn kêu “Đẻ đầy đảo cũng được. Mãi đến giờ trên đảo này mới có thịt mà ăn.”
Trong lúc tôi đang nhìn theo lũ thỏ, đảo chủ đã quay lại, tay cầm ve rượu brandy và ít bánh. “Ăn tạm đi Prendick”, giọng ông nghe có phần thân thiện hơn trước. Tôi chẳng khách sáo gì, cầm bánh ngấu nghiến ngay. Đảo chủ và Montgomery tiếp tục mở chuồng thả thỏ. Tuy nhiên, họ giữ lại 3 cái chuồng lớn, đem vào nhà để chung với con báo. Tôi ăn hết bánh, nhưng không đụng đến rượu. Tự cha sanh mẹ đẻ, tôi chẳng bao giờ uống rượu cả.
B
ước chân lên đảo, lạ nước lạ cái, cái gì chung quanh cũng lạ, lạ nhiều quá riết rồi quen. Khi tôi đang theo chân con lạc đà không bướu, Montgomery bỗng gọi, dặn tôi không được bước vào nhà. Lúc đó, tôi mới để ý, thấy cái cũi báo và các kiện hàng đang được xếp gọn gàng ngay trước cửa vào tòa ốc.
Hàng họ trên thuyền đã dỡ xong, đảo chủ đang đi về phía chúng tôi. Ông nói với Montgomery.
“Tự dưng lại có khách không mời. Làm gì với hắn đây?”
“Ảnh biết về khoa học đấy” Montgomery đáp.
“Tôi đang nóng lòng thử nghiệm món mới đây”, đảo chủ ra dấu về tòa nhà, mắt ông sáng lên.
“Em biết thầy nóng lòng mà”, Montgomery giọng ngọt ngào.
“Ta không thể để hắn ở đó được, mà cũng chẳng có thời gian xây nhà mới cho hắn. Chắc chắn là cũng chưa thể nào cho hắn biết mọi điều”.
“Tùy ông quyết, sao cũng được”, tôi nói dù tôi chẳng biết đảo chủ nói “ở đó” là ở đâu.
“Em cũng đang nghĩ như thầy”, Montgomery trả lời “Hay là để ảnh ở phòng em? Phòng em có cái cửa ngoài…”
“Ý hay” Đảo chủ nói, và 3 chúng tôi cùng bước tới khu nhà “Cậu Prendick thứ lỗi nhé, cậu là khách không mời, nên 1 số thứ chúng tôi cần giữ bí mật. Cái nhà của tôi là 1 kiểu lâu đài Yêu Râu Xanh đấy. Đối với người hiểu biết thì cũng chẳng có gì ghê gớm đâu, nhưng mà chúng tôi chưa biết cậu…”
“Tôi hiểu mà. Chỉ vừa biết nhau thôi, ông làm sao coi tôi như tâm phúc được.”
Đảo chủ cười nhẹ. Ông thuộc tuýp người ít nói, khi cười thì khóe miệng trễ xuống chứ không nhếch lên. Chúng tôi đi ngang qua cổng chính của khu nhà, nhưng không vào. Cổng này bằng gỗ khung sắt rất chắc chắn, lại được khóa cẩn thận. Bước về phía góc tường. Ở đây có 1 cánh cửa nhỏ, nãy giờ tôi không để ý thấy. Đảo chủ rút từ túi chiếc áo xanh dính dầu mỡ ra 1 xâu chìa khóa, mở cửa, rồi bước vô. Bên trong là 1 căn phòng bài trí giản đơn, nhưng không đến nỗi tồi tàn. Phòng còn có cửa hậu, mở về phía trong, dẫn ra 1 cái sân lát gạch. Lúc tôi vào, cửa còn đang mở hé, nhưng Montgomery đã lập tức khóa lại ngay. Bên góc tối của phòng, 1 cái võng đang đong đưa. Cạnh đó là cửa sổ nhỏ nhìn ra biển. Cửa không kính, chỉ có chấn song sắt.
Đảo chủ dặn từ nay tôi sẽ ở đây, nhưng không được bước qua cửa hậu. “Để tránh tai nạn có thể xảy ra”, ông nói, ông sẽ luôn khóa cửa ấy. Ông chỉ cho tôi: Trong phòng có bàn làm việc ngay trước cửa sổ, lại có cả 1 kệ sách ở bên cái võng. Tôi liếc qua thì thấy những chồng sách cũ, chủ yếu là sách về phẫu thuật và các tác phẩm kinh điển Hy-La. Chán! Vốn liếng Hy-La của tôi có bao lăm mà bảo đọc! Đảo chủ rời phòng bằng cửa ngoài. Cứ đi thẳng cửa hậu để vào nhà thì tiện hơn, nhưng dường như ông muốn tránh không mở nó ra nữa.
“Thường thì ta sẽ ăn cơm ở đây”, Montgomery nói, rồi ra theo đảo chủ. “Thầy Moreau”, tôi nghe hắn gọi. Ban đầu cũng chẳng để ý gì, nhưng khi đang săm soi chồng sách trên ghế, tôi bỗng chợt nhớ ra: Chắc chắn mình đã từng nghe cái tên Moreau ở đâu rồi. Tôi ngồi xuống bên cửa sổ, ăn ngon lành mấy cái bánh quy. Moreau!
Qua cửa sổ, tôi thấy tên thuyền nhân quấn vải trắng đang kéo lê 1 kiện hàng dọc theo bãi biển. Rồi từ phía sau cánh cửa hậu, tôi nghe tiếng đàn chó săn. Ra chúng đã được đem vào nhà rồi. Lũ chó không sủa, chỉ khụt khịt, gầm gừ, bước tới bước lui. Nghe cả tiếng Montgomery đang vỗ về chúng nó.
Hành tung bí mật của 2 vị đảo chủ gây ấn tượng mạnh trong tôi. Tôi cứ ngồi đó, suy này đoán nọ, và cố nhớ xem mình đã nghe cái tên Moreau ở đâu rồi. Trí nhớ con người thật quái quỉ, lúc cần nhớ thì nhớ mãi không ra. Kế đó, tôi lại nghĩ về cái tên thuyền nhân đang kéo hàng ngoài kia. Chưa bao giờ thấy ai điệu bộ dị hợm như thế. Giờ mới nhớ, trong bọn gia nhân, chưa có tên nào mở miệng nói với tôi 1 câu, chúng chỉ lấm lét nhìn tôi thôi. Kể cũng lạ, những giống thổ dân khác, khi nhìn thì nhìn thẳng mặt, có đâu lấm lét như chúng vậy. Có vẻ chúng rất ít nói, mà những khi nói thì giọng rất kỳ. Chúng bị làm sao nhỉ? Đột nhiên, tôi nhớ đến cặp mắt dễ sợ của gã gia nhân mặt đen.
Vừa nhớ đến gã, thì gã đã vào ngay. Giờ gã mặc áo trắng, tay cầm cái khay nhỏ, trên có cà phê và ít rau quả. Tôi không sao tránh khỏi hơi chùn lại khi gã đến gần, cúi xuống đặt khay lên bàn. Dưới những mớ tóc đen bết lại, cái tai của gã như nhảy lên sát mặt tôi. Tai gã nhọn hoắt, phủ 1 lớp lông nâu! Tôi như tê liệt vì kinh ngạc.
“Mời ngài dùng bữa sáng”, gã nói.
Tôi ngó mặt gã chằm chằm, không nói. Gã quay bước ra ngoài, không quên ngoảnh lại ném cho tôi 1 ánh nhìn kỳ cục. Khi đang trông theo gã, trong trí tôi bỗng dưng vọt ra cụm từ “Nỗi Hoang Đàng Moreau”. Phải không nhỉ? Chuyện đã xảy ra 10 năm trước rồi. À, không phải “Hoang Đàng”, “Nỗi Kinh Hoàng Moreau” mới đúng. “Nỗi Kinh Hoàng Moreau”: Cái tít in màu đỏ trên báo, đọc vào sởn gai ốc. Rồi, nhớ rõ rồi, cái bài báo ngày xưa. Lúc ấy tôi hãy còn nhỏ tuổi, còn Moreau chắc khoảng 50. Ông là 1 bậc thầy lỗi lạc về sinh lý học, nổi danh trong giới hàn lâm về trí tuệ siêu phàm, và về sự thẳng thắn đến bạo tàn trong các cuộc thảo luận.
Có đúng là Moreau đấy không? Bác sỹ Moreau ngày xưa từng có những phát kiến gây chấn động về truyền máu, cũng như nhiều công trình nghiên cứu giá trị về u bệnh. Nhưng đùng 1 cái, sự nghiệp của ông tan ra mây khói, và ông phải rời nước Anh. Chả là 1 tay nhà báo nào đó, với ý định kiếm tin giật gân, xin được vào làm trong phòng thí nghiệm của Moreau với tư cách phụ tá. Y đã tả lại những thí nghiệm, viết thành 1 bài báo ghê rợn. Cùng ngày bài báo ra mắt người đọc, 1 con chó khốn khổ chạy ra từ nhà Moreau, da bị lột, khắp mình đầy vết mổ xẻ. Vụ con chó ngẫu nhiên xảy ra (có đúng là ngẫu nhiên chăng?), khiến cho bài báo càng thêm sức nặng, ai ai cũng đọc. 1 ông chủ bút, chính là họ hàng với tay nhà báo, viết bài xã luận “đánh thức lương tâm dân tộc”. Đây chẳng phải lần đầu tiên họ mang lương tâm ra để chống đối các phương pháp nghiên cứu. Rốt cuộc thì người dân phẫn nộ, và bác sỹ Moreau phải bỏ xứ mà đi. Moreau có thể đã sai, nhưng việc học giới đồng loạt bỏ rơi ông, không cho ông cơ hội làm lại cuộc đời, theo tôi cũng là 1 điều hổ thẹn. Theo những mô tả trong bài báo, 1 số thí nghiệm của Moreau đúng là tàn bạo thật. Thay vì bỏ đi những nghiên cứu kiểu ấy để mua lấy cuộc sống bình yên trong xã hội, xem ra Moreau giờ đây chọn cách chối bỏ xã hội để cương quyết đi theo đường riêng. Cũng khó trách, nhà nghiên cứu 1 khi đã đam mê thì sao dứt bỏ cho được. Hơn nữa, Moreau sống độc thân nên nhẹ gánh. Dù ông có cố chấp cũng chẳng liên lụy đến ai.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 85