Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“Nó phá hỏng công trình của đời tao”, giọng Moreau.
“Tại ảnh chưa hiểu”, Montgomery nói, đoạn sau không nghe rõ.
“Làm gì có thời giờ”, lại Moreau.
Không cần nghe tiếp nữa. Tôi đứng dậy, run rẩy, đầu óc hỗn loạn đầy những hình ảnh ghê rợn. Phải chăng, phải chăng Moreau đang mổ sống 1 con người? Câu hỏi bật ra như sấm giữa trời thanh, và tôi đột ngột nhận ra cái gì đang chờ đón mình.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Cửa ngoài hãy còn mở, tức là còn đường thoát, dù thoát ra cũng chẳng biết chạy về đâu. Giờ tôi đã chắc chắn trăm phần Moreau là kẻ mổ sống người. Từ khi biết tên Moreau, tôi đã cố tìm mối liên hệ giữa ông ta với những gã thổ dân đầy thú tính, nay rốt cuộc đã tìm được. Bọn thổ dân chính là thành quả thí nghiệm của Moreau. Hóa ra Moreau và Montgomery đang phỉnh phờ tôi, lừa tôi tin chúng, để rồi chúng đem tôi lên bàn mổ, để tra tấn, cắt xẻ cho thân tàn ma dại như lũ ở trong rừng. Hiểm độc làm sao, chúng muốn lấy đi hồn người của tôi, biến tôi thành loài thú.
Tôi nhìn quanh, kiếm vũ khí. Chẳng có gì cả. Đành tự chế vậy. Tôi lật cái ghế xuống, bẻ lấy tay vịn. May thay, tay vịn bẻ ra, còn dính lại cái đinh nhọn, thôi cũng tạm coi như vũ khí nguy hiểm. Nghe tiếng bước chân đi tới, tôi vội mở tung cánh cửa ngoài. Montgomery đang đứng đấy, hắn đang định khóa cửa nhốt tôi! Tôi vung cái tay vịn lên, quất vào mặt hắn, nhưng hắn kịp lùi về, tránh thoát. Ngần ngừ 1 thoáng, tôi quay lưng chạy. “Prendick, ông bạn!”, Montgomery gọi với theo “Đừng có ngu ngốc thế!”. Ngốc ư? Chỉ chậm 1 phút thôi, mày đã nhốt được tao, và tao phải trở thành chuột bạch cho tụi mày thí nghiệm!
“Prendick”, Montgomery vừa gọi vừa đuổi theo. Tôi tăng tốc chạy như ma đuổi về phía Đông Bắc. Trong 1 lần ngoái đầu lại, tôi thấy cả gã gia nhân mặt đen cũng đang chạy cùng Montgomery. Lên dốc, xuống dốc, băng qua thung lũng đá bao bọc bởi rừng già, tôi chạy ít nhất cũng cả dặm, tim đã loạn nhịp, ngực đã khó thở. Không thấy bóng dáng Montgomery và gã gia nhân đâu nữa, tôi nhằm hướng bờ biển mà đi 1 khoảng, rồi gieo mình xuống đám lau sậy nghỉ chân. Tôi ngồi trong đám sậy 1 lúc lâu, quá sợ không dám đi đâu, thậm chí chẳng biết nên làm gì. Cảnh vật như ngái ngủ dưới ánh mặt trời. Xung quanh chỉ có tiếng vo ve của muỗi, và tiếng rì rầm của sóng đánh vào bờ.
Độ 1 giờ sau, xa xa về hướng Bắc, tôi nghe tiếng Montgomery gọi tên mình. Tôi bắt đầu lên kế hoạch hành động. Tình hình là trên đảo hiện có 2 tên chuyên mổ xẻ, cùng 1 lũ nạn nhân đã bị chúng thú hóa. Trong đám bị thú hóa, ít nhất 1 vài tên chịu nghe lệnh của Moreau và có thể gây nguy hiểm cho tôi. Cả Montgomery và Moreau đều mang súng, trong khi tôi chẳng có gì, nếu không kể cái tay vịn cắm đinh quèn.
Tôi ngồi mãi cho đến khi thấy đói. Thôi vô vọng rồi, đến cái uống cái ăn còn không có, tính toán gì những chuyện cao xa. Tôi mù tịt về cây cỏ, không biết cái gì độc, cái gì ăn được, muốn bắt thỏ thì không biết làm bẫy. Càng nghĩ càng quẩn. Đến đường cùng chắc chỉ còn cách đi tìm bọn người thú. Tôi cố nhớ lại từng tên đã gặp, xem có tên nào hiền, có thể nhờ vả được không.
Tiếng chó sủa lại vang tới, báo hiệu nguy hiểm đang đến gần. Tôi không kịp suy nghĩ gì thêm, vội vớ cái tay vịn, rồi chạy thục mạng về hướng Nam, xuyên qua những bụi cây đầy gai nhọn như dao. Da thịt rướm máu, quần áo rách tươm, tôi chạy đến bờ 1 con lạch dài. Nước lạch chỉ sâu đến cỡ đầu gối, tôi không ngần ngại, lội qua luôn. Lên đến bờ bên, tim vẫn đập từng hồi, tôi chui vào 1 rặng dương xỉ, ngồi nghe ngóng tình hình. Con chó vẫn đang sủa, chợt thình lình tru lên ăng ẳng, chắc là bị gai đâm rồi. Sau đó thì yên lặng, không còn âm thanh gì. Có lẽ tôi đã thoát.
Thời gian tích tắc trôi qua, xung quanh vẫn im lìm. Sau chừng 1 tiếng, tôi lấy lại được can đảm. Có buồn có sợ cũng chẳng được gì. Đời mình coi như đã xong, bây giờ đành nhắm mắt đưa chân, tới đâu thì tới. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện quay trở lại, mặt đối mặt với Moreau. Nếu cùng đường thì tự tử là xong, chết đi cũng là 1 lối thoát. Nhưng bây giờ chưa tự tử được, còn phải tiếp tục cuộc phiêu lưu, thử xem nó sẽ đưa mình đến đâu.
Tôi vươn vai, nhìn quanh 4 phía. Gì thế kia? Giữa đám cỏ cây, bỗng xuất hiện 1 cái mặt đen, chính là người đứng ngoài bãi biển khi thuyền đổ bộ. Y đang đánh đu trên cành cây cọ. Tôi đứng bật dậy, đối mặt với y. Y liến thoắng nói, tôi chỉ nghe được mấy chữ "mày, mày mày". Chợt y nhảy xuống đất, săm soi tôi 1 cách hiếu kỳ.
Bản mặt người này nhìn không đến nỗi đáng ghét như những người thú khác. "Mày ở trong thuyền", y nói. Ồ, y giao tiếp được, chẳng kém gì gã gia nhân của Montgomery. Thế thì y hẳn phải là người.
"Đúng rồi", tôi đáp "Tao đi thuyền tới đây."
"À!", y lại nói. Mắt y dò xét khắp người tôi, từ cổ áo đến tay, từ cái tay vịn tôi cầm đến những vết xước gai đâm, dường như kinh ngạc lắm. Y nhìn bàn tay tôi lần nữa, rồi tự đưa bàn tay mình ra đếm ngón "1, 2, 3, 4, 5. Cũng 5 nè."
Về sau để ý quan sát thì rõ rằng đa phần bọn người thú chỉ có 2-3 ngón tay, rất ít tên có đủ 5. Nhưng lúc ấy tôi chẳng hiểu y làm gì, ngỡ rằng y chào mình, bèn cũng đếm ngón tay ra vẻ chào lại. Y cười nhăn răng như thích chí lắm, rồi chạy biến đi mất. Tôi rượt theo sau, kinh ngạc khi thấy y đang lý lắc đu dây bằng 1 tay.
"Ê nè" tôi gọi.
Y lại nhảy xuống, đứng trước mặt tôi.
"Tao bảo cái. Có gì cho tao ăn không?"
"Ăn hả? Thì ăn đồ ăn của người", Y trả lời, mắt vẫn nhìn mấy cái dây leo "Ở trong lều đó."
"Nhưng mà lều ở đâu?"
"Ủa?"
"Tao là ma mới mà."
Y nghe vậy thì quay lưng rảo bước đi, động tác vô cùng lanh lẹ. "Đi theo tao nè", y bảo.
Tôi theo sau y, tiếp tục cuộc phiêu lưu. Chắc y và bọn người thú kia tự làm lều để ở. Cứ tới đó xem sao, biết đâu bọn chúng lại thân thiện, có thể dụ khị được. Dù sao chúng cũng từng là người bình thường như mình, có thể chúng còn nhớ quá khứ ít nhiều.
Tên người khỉ tung tăng phía trước, 2 tay dài thõng xuống, quai hàm nhô ra. Không biết y có còn nhớ gì về quá khứ không. "Mày ở đảo này bao lâu rồi?", tôi hỏi.
"Bao lâu ý hả?" Y hỏi lại, rồi giơ ra 3 ngón tay.
Tên này cũng không đến nỗi đần độn lắm. Tôi cố hỏi tiếp, nhưng xem ra y đã phát chán rồi. Y nhảy lên hái trái cây trên cành, lột vỏ đi rồi ăn. Vậy là đã học hỏi được thêm 1 thứ: Y ăn được trái này, thì mình ăn vào chắc không sao. Tôi lại hỏi tiếp mấy câu, y trả lời liến thoắng, nhưng hỏi 1 đàng lại trả lời 1 nẻo. Lời y nói có khi có nghĩa, có khi chỉ như vẹt.
Quá để tâm vào anh bạn đồng hành, tôi quên cả chú ý đường đi. Giờ chúng tôi đã qua khỏi những tàn cây khô cháy, đến 1 bãi đất vàng vàng trơ trụi bóng thảo mộc. 1 làn khói mang mùi hăng nhức mũi đang lan tỏa. Phía tay mặt, bên kia những hòn đá tảng, đã thấy màu của biển xanh. Con đường mòn bỗng thu nhỏ lại, trở thành 1 ngõ hẻm nhỏ, chen chúc giữa 2 khối xỉ đen. Chúng tôi cùng bước vào.
Cái hẻm thật tối tăm. Vách đá 2 bên thì dựng đứng. Những vệt màu xanh xanh đỏ đỏ nhập nhoè trước mắt tôi. Tên người khỉ thình lình dừng lại. "Đến nhà rồi", Y tuyên bố, chỉ vào 1 thạch động tối mò. Đâu đó vang lên tiếng động lạ. Tôi dụi mắt để nhìn cho rõ hơn. 1 mùi gì hôi thối xông lên, như mùi chuồng khỉ lâu ngày không ai dọn. Bên kia động, đá lại mở ra thành lối, dẫn xuống 1 con dốc đầy cây xanh và nắng vàng.
http:
T
ay chạm phải cái gì lành lạnh, tôi giật mình, quay ngó sang bên. Trong bóng tối, chỉ thấy mờ mờ 1 sinh vật gì đó màu hồng, trông như đứa trẻ bị lột da. Nhìn nó giông giống con lười, cũng hiền hiền mà đáng ghét, trán cũng thấp, và cử chỉ cũng chậm rì rì.
Sau khi đã quen với bóng tối, tôi nhìn được mọi thứ rõ ràng hơn. Thằng bé giống con lười đang đứng săm soi tôi, còn người khỉ đã lủi đi đâu mất. Hang động này giống 1 kẽ nứt giữa những bức tường nham thạch. 2 bên vách hang là mấy cái lều hay hang ổ gì đó, được làm bằng sậy, lá cọ và rong rêu. Giữa hang rộng khoảng vài thước, khắp nơi đầy những hoa quả đã rữa nát cùng đủ thứ rác rưởi khác. Mùi hôi thối bối lên từ đấy.
Từ trong 1 cái lều gần đó, người khỉ lại xuất hiện, vẫy tay gọi. Cùng lúc ấy, 1 con quái dáng vẻ lòng thòng cũng bước ra, đứng lặng nhìn tôi, bóng in lên nền cây xanh phía xa. Tôi bỗng chột dạ, muốn trở ra, nhưng rồi lại quyết tâm theo đuổi cuộc phiêu lưu tới cùng. Nắm chặt “vũ khí” trong tay, tôi chui vào cái lều nhỏ hôi thối của người khỉ.
Trong lều là 1 không gian hình bán nguyệt, trông giống nửa cái tổ ong. Trái cây xếp đầy dọc theo vách đá. Có cả dừa nữa. Mấy cái thùng bằng nham thạch và gỗ nằm rải rác trên sàn, 1 thùng khác được đặt trên cái ghế đẩu thô sơ. Không thấy dấu vết gì của lửa. Trong góc lều tối nhất, 1 bóng đen gầm gừ khi thấy tôi bước vô. Người khỉ đứng ngay cạnh lối vào, đưa cho tôi trái dừa đã bổ. Tôi cầm lấy ăn ngay, lòng rối bời nhưng cố giữ bình thản.Thằng con lười lúc này cũng đã vào đến, sau nó là 1 tên lạ mặt, mắt sáng, mặt xám xịt.
“Này!” bóng đen ngồi trong góc lên tiếng “Nó là người.”
“Đúng rồi”, người khỉ nói “là người đấy, có 5 ngón giống như tôi.”
“Câm mồm!” bóng đen quát.
Lại yên lặng. Tôi tiếp tục gặm dừa, mắt căng ra nhìn cái bóng đen, nhưng vẫn không thấy rõ.
“1 con người”, bóng đen lại nói “Nó đến sống với mình à?”
Giọng người bí ẩn này nghe nặng, mang nhiều hơi gió. Khẩu âm Anh chuẩn 1 cách lạ lùng.
Người khỉ nhìn tôi như giục trả lời. “Vâng, đến sống ở đây”. Tôi đáp.
“Đến đây thì phải học Giới Luật.”
Tôi đã nhìn được rõ hơn tý chút. Bóng đen kia trông như 1 người lưng gù. Chợt cái lều lại tối đi, vì thêm 2 tên nữa bước vào. Tay tôi bất giác ghì chặt cây gậy đinh.
Bóng đen to tiếng “Nói theo ta”. Trước đó, hình như va có nói gì nữa mà tôi không để ý. “Không đi 4 chân, đó là Giới Luật”, va lặp lại, giọng như tụng kinh.
Tôi chả hiểu gì.
“Nói đi chứ”, người khỉ giục. Thế rồi cả y lẫn những tên khác đều lặp lại lời của bóng đen.
Thấy không thể cưỡng lại cái trò ngu ngốc ấy, tôi đành y lời. Bóng đen tiếp tục ngâm nga bài nhật tụng điên khùng. Chúng tôi ngâm theo sau mỗi lời của va. Vừa ngâm, lũ người vừa xoay qua xoay lại, đập tay lên đầu gối, tôi cũng bắt chước. Tôi tưởng như mình đã chết, và cảnh này là cảnh địa phủ. Giống thật chứ: 1 cái lều tối tăm, chỉ lọt chút ánh sáng, ở trong đầy những bóng ma xấu xí đang lắc lư, ê a tụng kinh:
“Không đi bốn chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không mút mà uống, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không ăn thịt cá, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không cào vỏ cây, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không rượt đồng loại, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
Cứ thế hàng loạt các giới cấm, có giới cấm các điều ngu ngốc thông thường, lại có giới cấm cả những cái điên khùng, bất khả nhất, ít ai nghĩ nổi. Tất cả đều như lên cơn say, vừa tụng vừa lắc lư ngày càng nhanh. Bề ngoài tôi cũng say như bọn chúng, nhưng trong bụng vừa buồn cười vừa thấy gớm. Ngâm hết giới cấm rồi, bây giờ đến tán tụng.
“Ngài là Đấng Sáng Thế
Ngài là Nhà Khổ Hình
Ngài là Vị Cứu Tinh
Ngài là Tay Cứu Rỗi”
Rồi lại 1 loạt nữa, toàn là tán tụng Ngài, mà chẳng biết Ngài đây là ai. Mọi chuyện cứ như 1 giấc mơ, mà ngay cả trong mơ, tôi cũng chưa bao giờ thấy mình tụng kinh.
“Ngài là sấm trên cao. Ngài là biển muối mặn.”
Một ý nghĩ chợt đến trong tôi. Có thể lắm: Sau khi thú hóa lũ người này, Moreau đã tẩy não chúng, bắt chúng phải thờ phượng, tôn sùng mình như Thượng Đế. Đầu tôi suy nghĩ, nhưng miệng vẫn phải tụng niệm liên hồi, kẻo lũ kia bất bình lao vào cắn xé thì khốn.
“Ngài là tinh tú trên trời.”
Cuối cùng thì bài kinh cũng kết thúc. Người khỉ đứng bên tôi, mồ hôi đầm đìa, nhưng mặt sáng ngời. Giờ tôi đã trông rõ kẻ đứng trong góc: Va nhìn tựa người thường, nhưng khắp thân đầy lông bàng bạc, giông giống lông chó sục. Va là cái cái quái gì? Cả lũ này là quái gì? Cứ tưởng tượng bạn đang đứng giữa 1 bầy những đứa khùng điên què quặt như tôi, bạn mới hiểu được cảm giác của tôi bây giờ.
“Nó là người 5 ngón. 5 ngón giống như tôi đó”, người khỉ khoe.
Tôi giơ tay ra, lão lông bạc tiến lại nhìn cho rõ.
“Không đi 4 chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”, va nói, rồi giơ cái tay méo mó của mình ra nắm ngón tay tôi. Tay va giống như được tạc từ móng guốc con hươu. Tôi suýt kêu lên vì ngạc nhiên và đau. Khi va cúi xuống quan sát móng tay tôi, ánh sáng từ cửa lều soi lên mặt va. Kinh quá! Cái mặt không ra người, không ra thú: Đầy những lông là lông, chỉ có 3 cục đen đen ở chỗ 2 mắt và cái miệng.
“Móng tay nó ngắn nhỉ”, va nói, và thả tay tôi ra “Tốt đấy”.
“Chỉ ăn thực vật, lời Ngài đã dạy”, người khỉ bảo.
“Ta là Tuyên Giới Luật Sư”, lão lông bạc cho biết “Ai mới đến đây đều phải học ta. Ta ngồi trong tối mà tuyên giới luật.”
“Đúng rồi, đúng rồi” 1 tên đứng bên ngoài chõ miệng vào.
“Nếu phạm giới luật sẽ bị thanh trừng.Không ai thoát được.”
“Không ai thoát được”, lũ người thú đồng thanh.
“Không thoát, không thoát”, người khỉ kể “Không ai thoát được. Có lần tao đã phạm lỗi. Tao không chịu nói đàng hoàng, mà cứ nhăng nhít, chẳng ai hiểu được. Rồi tao bị đóng dấu nung đỏ vào tay. Ngài vĩ đại! Ngài tốt lắm!”
“Không ai thoát được”, lão lông bạc lại hô, và cả lũ lại đồng thanh.
“Ham muốn là tội lỗi” Tuyên Giới Luật Sư giảng tiếp “Mi muốn những gì, ta không hay, nhưng rồi ta sẽ hay. Muốn rượt đuổi kẻ khác, muốn rình muốn mò, muốn phục muốn nhảy, muốn cắn muốn giết, muốn hút máu ra. Ấy đều là tội. Không rượt đồng loại, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư? Không ăn thịt cá, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
“Không ai thoát được” 1 tên người đốm nói.
“Ham muốn là tội lỗi. Muốn cắn muốn xé rễ cây, muốn đánh hơi dưới đất. Ấy đều là tội.”
“Không ai thoát được”, đến lượt mấy đứa đứng ở lối vào.
“Muốn cấu vỏ cây, cào mộ kẻ chết, muốn dùng móng vuốt, húc đầu đánh nhau. Cắn người vô cớ, không tắm ở dơ. Ấy đều là tội.”
“Không ai thoát được”, người khỉ vừa nói vừa gãi sồn sột.
“Không ai thoát được”, con lười bé tẹo cũng phụ họa.
“Có tội tất bị trừng. Vậy phải học Giới Luật. Đọc lại hết nghe coi.”
Tuyên Giới Luật Sư ê a tụng Luật lại từ đầu. Tôi và cả bọn lại lắc lư niệm theo. Đầu tôi quay cuồng hết cả, nhưng cứ phải cố gắng.
“Không đi 4 chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
Chúng tụng kinh ồn ào đến nỗi tôi không hay có sự lộn xộn bên ngoài, cho đến khi 1 người, hình như là người heo tôi đã thấy trước đây, thò đầu vào thông báo điều gì đó. Ngay lập tức, lũ đứng ngoài lều xô nhau chạy mất, người khỉ cũng vội phóng ra, theo sau là Tuyên Giới Luật Sư to béo, lặc lè. Tôi vừa theo bước thì nghe tiếng chó săn sủa.
Nắm chặt cái tay vịn mà khắp người run rẩy, tôi đứng như chết trân. Trước mặt tôi, bên ngoài động, chừng 20 tên người thú đang đứng quay lưng, vai nhô cao che gần nửa cái đầu, khoa tay múa chân khoái trá. Nhiều đứa khác ở trong động ngó ra. Dõi theo hướng chúng nhìn, tôi nhận ra qua màn khói, đằng sau những tán cây phía xa, khuôn mặt trắng đáng sợ của Moreau. Ông ta dắt theo con chó. Montgomery theo sau, tay lăm lăm súng lục.