Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Đảo Bác Sỹ Moreau full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Khó mà mô tả chi tiết về lũ người thú cho bạn đọc, vì tôi vốn kém văn, lại không biết vẽ. Đặc điểm chung của chúng là mình dài chân ngắn. Nhưng quan điểm thẩm mỹ chỉ là tương đối thôi, ở với chúng 1 thời gian, tôi quen mắt, đến nỗi thấy bản thân xấu xí vì…chân quá dài. 1 điểm nữa: Đầu chúng hay đổ về trước, và cột sống bị vẹo. Ngay cả thằng người khỉ cũng vẹo cột sống, chứ không có tướng thanh nhã như người thật. Đa số vai đều khòm, cẳng tay đều ngắn. Chỉ vài đứa rậm lông, ít ra cho đến giai đoạn cuối tôi ở trên đảo. Bản mặt bọn chúng thì thôi rồi: hầu hết quai hàm đều nhô ra, tai nhọn, mũi to xù. Tóc chúng cứng quèo như rễ tre, mắt màu rất lạ, không lệch cũng lé. Chẳng đứa nào biết cười, ngoại trừ người khỉ hơi biết khinh khích 1 tý. Bàn tay chúng, như Moreau thừa nhận, không được hoàn chỉnh. Những ngón tay không được linh hoạt, và thường ít đứa nào có đủ 5 ngón.
Ngoài những điểm tương tự như trên, mỗi đứa có 1 vẻ riêng. Hình dạng con người không giấu hẳn được nguồn gốc chúng: Người bò trông vẫn còn nét bò, người heo trông vẫn còn hét heo, vân vân. Giọng nói cũng khác biệt: thanh trầm khác nhau tùy theo loài.
Trong bọn chúng, đáng nể nhất là người báo đốm đã đuổi tôi đêm nọ, cùng 1 tên nữa lai giống giữa linh cẩu và heo. Kế đó là 3 gã người bò, tức những thuyền nhân giúp dỡ hàng hôm chúng tôi lên đảo, rồi Tuyên Giới Luật Sư và M’ling. Có 3 “ông” và 1 “bà” heo, 1 ả tê ngưu, với mấy “đàn bà” nữa không rõ được tạo từ con gì. 1 vài người sói, 1 lai gấu-bò, và 1 người chó giống Sanh Bẹc Na. Ngoài người khỉ đã nhắc đến nhiều, có cả 1 mụ già hôi như cú, vừa nhìn mặt đã thấy ghét. Là giống lai giữa gấu và cáo, nghe nói mụ sùng Giới Luật nhất trong bọn. Ít tuổi thì có con lười và mấy con be bé khác. Nhưng thôi, kể thế là đủ rồi.
Ban đầu, tôi vẫn sờ sợ lũ người thú, vì nghĩ trong chúng tính thú vẫn chiếm phần nhiều. Nhưng dần dần, chứng kiến Montgomery thân thiện cùng chúng, tôi cũng cảm thấy quen quen. Montgomery đã ở chung với chúng quá lâu, đến nỗi hắn coi chúng chẳng khác người thường. London với hắn là 1 ký ức huy hoàng nhưng đã vĩnh viễn rời xa. Cả năm 1 lần, hắn mới rời đảo 1 chuyến, sang châu Phi mua thêm thú. Ở châu Phi, dĩ nhiên hắn cũng chẳng có mấy dịp tiếp xúc với người văn minh, lịch sự. Hắn kể tôi nghe, ở với thú riết rồi, hắn lại thấy con người là xa lạ. Bọn thủy thủ trên tàu chẳng hạn: Sao chân họ dài thế, sao mặt họ phẳng thế, sao trán họ lồi mà không lõm? Và sao bọn họ nham hiểm, máu lạnh quá chừng, không hiền hòa như động vật? Nói thẳng ra là giờ đây hắn thích thú hơn thích người. Hắn thân thiện với tôi chỉ bởi đã từng cứu mạng tôi thôi. Ấy là mãi về sau, hắn mới thổ lộ như vậy, chứ thoạt kỳ thủy, hắn vẫn che dấu thái độ đồng cảm cùng bọn người thú.
M’ling, gã gia nhân mặt đen, người thú đầu tiên tôi gặp, không sống trong thạch động, mà ở cái lán nhỏ đằng sau khu nhà. Gã không lanh như người khỉ, nhưng dễ bảo hơn nhiều. Được lai giữa 3 giống: Gấu, chó và bò, gã là 1 trong những thành tựu đắc ý nhất của Moreau. Mặt gã tuy còn dị dạng, nhưng so với các đồng loại thì đã giống mặt người hơn hết thảy. Mongomery dạy gã nấu ăn, làm các việc vặt trong nhà. Gã đối với Montgomery trung thành, tận tụy hết lòng. Montgomery có khi hiền, vỗ lưng, mắng yêu gã, khiến gã vui đến nhảy cỡn lên, nhưng khi say xỉn thì rất hung dữ, đem ra gã ra đấm đá. Dù Montgomery có thế nào, gã vẫn trung thành, lúc nào cũng quẩn quanh bên chủ.
Như đã nói, tôi dần dần hết sợ lũ người thú, những thứ trước kia lạ lẫm nay đã trở thành quen. Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài mà. Đôi khi, nhìn bọn người bò lặc lè kéo chiếc thuyền, tôi thấy chúng chẳng khác chi những công nhân lao động bình thường. Rồi thì gương mặt xảo quyệt, gian manh của con mụ cáo-gấu, chẳng phải tôi đã thấy ở những nơi phồn hoa, đô hội hay sao?
Nói vậy chứ, những nét thú không thể phủ nhận trong lũ ấy thường vẫn hay hiện ra. Đi vào thạch động, có khi sẽ thấy 1 người đàn ông xấu xí, lưng gù ngồi trước cửa lều. Nhưng khi ông ta vươn vai ngáp dài, để lộ ra cặp răng sắc nhọn như dao như kéo, chất người liền bay biến mất. Trong 1 lối mòn nhỏ hẹp, thử nhìn vào mắt 1 ả đàn bà áo trắng, sẽ thất đảm khi thấy đôi đồng tử chẻ dọc như hồ ly, nhìn xuống tay ả thì thấy móng dài, cong như vuốt nhọn. Nhân đây cũng nói qua: Trong những ngày đầu trên đảo, tôi nhận thấy dường như lũ người thú nữ ý thức được sự xấu xí của bản thân. Như để bù đắp, chúng hay làm dáng và điệu đàng trong việc ăn mặc.
Mãi miết theo dòng tư tưởng nên đi lạc đề. Nay xin trở lại câu chuyện buổi sáng hôm ấy.
Dùng bữa xong, Montgomery tính đưa tôi đến tham quan nguồn suối lưu huỳnh. Cả 2 đều cầm theo roi da và súng lục. Lúc đi ngang cánh rừng rậm lá, chợt như có tiếng thỏ kêu ré lên. Lắng nghe giây lát không thấy động tịnh gì thêm, chúng tôi tiếp tục hành trình, rồi nhanh chóng quên phứt chuyện đó. Montgomery chỉ mấy con gì nho nhỏ màu hồng, chân sau rất dài, đang nhảy bên bụi cây, cho tôi biết đó cũng là “sản phẩm” của Moreau. Khi bị người báo đốm truy đuổi, tôi đã từng thoáng thấy mấy con ấy. Như sợ chúng tôi, bọn chúng chạy cật lực, 1 con nhảy đúng ngay vào cái lỗ tạo ra bởi cây bị trốc rễ. Nó chưa kịp chui ra đã bị tôi tóm ngay. Con vật dễ thương phun phì phì như mèo, chân vung vít đá lấy đá để. Nó còn cắn cả tôi nữa, nhưng răng nó quá yếu, cẳn chẳng đau gì. Tôi thả nó xuống. Montgomery giới thiệu thêm: Bọn này không đào hang phá cỏ, và cũng rất sạch sẽ. Hắn từng hy vọng bọn chúng sẽ sinh sôi nảy nở, tạo nguồn thịt cho đảo, song chúng lại có thói quen ăn thịt con mình.
Trên đường đi, chúng tôi còn thấy 1 thân cây bị cào tróc vỏ. “Không cào vỏ cây, đó là Giới Luật” Montgomery thốt lên “Bọn nó lại quậy rồi”. Vừa lúc ấy, người dê và người khỉ xuất hiện. Khi tạo người dê, chắc Moreau ứng dụng mỹ thuật cổ điển. Trông mặt nó giống con dê quỷ trong huyền thoại Do Thái, 2 chân thì lông lá như Sa Tăng. Lúc gặp chúng tôi, nó đang dùng răng tước vỏ trái cây. Cả người dê lẫn người khỉ đều đứng nghiêm chào Montgomery.
“Cung nghinh Nhị Tiên Chủ!” Chúng hô
“Đây là Tam Tiên Chủ” Montgomery chỉ tôi “Chúng mày phải liệu chừng đấy!”
“Ơ, thế không phải Chủ Nhân tạo nó hay sao?” Người khỉ thắc mắc “Nó nói với con là nó cũng được tạo ra mà.”
Người dê nhìn tôi vẻ hiếu kỳ “Tam Tiên Chủ hả? Đây là cái thằng vừa khóc mếu vừa chạy ra biển mà. Mặt nó trắng mà gầy ha.”
“Liệu hồn, ông ấy có cái roi dài lắm” Montgomery đáp.
“Hôm qua con thấy nó khóc và chảy máu” người dê vẫn cãi “Nhị Tiên Chủ có bao giờ khóc, có bao giờ chảy máu đâu. Chủ Nhân cũng thế.”
“Cái thằng ăn mày hay lý sự” Montgomery quát “Tao nói mà không nghe thì chính mày sẽ khóc và chảy máu đấy.”
“Ông ấy có 5 ngón tay, 5 ngón giống con”, người khỉ khoe.
“Đi thôi, Prendick”. Hắn khoác tay tôi, và chúng tôi lại lên đường. Người dê và người khỉ đứng nhìn theo, xì xầm to nhỏ cùng nhau.
“Nó không biết nói” người dê bảo “người thì phải nói được chứ.”
“Nó nói được. Hôm qua nó hỏi tao có gì để ăn không” người khỉ trả lời “Nhưng hỏi thế tức là nó chả biết gì.”
Trên đường từ suối trở về, tôi và Montgomery phát hiện 1 xác thỏ. Thân thể đẫm máu của con thỏ bị xé làm mấy mảnh, nhiều mảnh xương sường bị gặm trắng hếu, cả xương sống cũng bị gặm. “Trời ơi”, Montgomery thảng thốt, hắn vội cầm mấy khúc xương lên xem kỹ “Trời ơi, thế này là thế nào?”
“Bản năng thú ăn thịt đã sống lại rồi”, tôi nói “Cái xương sống bị gặm gần thủng.”
Montgomery đứng trừng trừng nhìn xác thỏ, mặt tái đi, môi cong lại.
“Hôm nọ tôi cũng thấy 1 cảnh tương tự thế” tôi kể.
“Anh thấy? Thấy cái gì?”
“Thấy xác 1 con thỏ không đầu.”
“Hôm anh mới tới hả?”
“Hôm tôi mới tới và đi ra ngoài đấy. Tôi thấy cái xác trong bụi cây phía sau nhà. Trước đó, tôi gặp 1 thằng người thú đang uống nước bên suối. Chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng có thể chính thằng đấy đã giết con thỏ.”
“Uống nước bình thường, hay là cúi xuống mà mút?”
“Mút.”
“Không mút mà uống, đó là Giới Luật. Loạn rồi, khi không có mặt thầy Moreau thì bọn nó chẳng coi luật liếc ra gì.”
“Thằng đấy cũng chính là thằng đã rượt tôi.”
“Hẳn rồi” Montgomery nói “Chỉ bọn ăn thịt khát máu mới thế. Sau khi ăn thịt thì chúng uống nước. Cái vị của máu đã thử 1 lần thì muốn thử mãi. Thằng đấy là thằng nào? Giờ gặp nó anh còn nhận được không?”
Hắn móc súng ra, kiểm tra lại băng đạn, rồi chép miệng.
“Nhận được. Hôm đó tôi cho nó ăn củ đậu vào đầu. Bây giờ chắc vẫn còn thẹo.”
“Nhưng vẫn phải tìm được bằng chứng việc nó giết con thỏ. Ôi, tôi ước gì mình chưa bao giờ mang thỏ về đây.”
Tôi đi tiếp, trong khi Montgomery vẫn đứng đăm chiêu nhìn xác thỏ. Tôi đi được 1 quãng đã xa, hắn vẫn cứ bất động.
“Đi nào”, tôi gọi
Hắn như bừng tỉnh, vội bước theo tôi. “Anh hiểu không?”, giọng hắn thầm thì “Trước nay chúng chưa hề ăn thịt cá. Nếu như 1 đứa đã biết vị máu rồi…”
“Lẽ ra không nên…” hắn tiếp “Hôm nọ tôi đã làm 1 điều ngu ngốc. Tôi chỉ thằng M’ling cách lột da và nấu thịt thỏ. Tôi thấy nó liếm liếm tay…Thôi, giờ phải báo cho thầy Moreau hay, và giải quyết nhanh chuyện này.”
Moreau nhìn nhận vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả Montgomery. 2 thầy trò làm tôi cũng phát hoảng lên. “Phải xử 1 đứa làm gương”, ông nói “Tôi cũng nghĩ thằng báo đốm là thủ phạm, nhưng phải có bằng chứng. Montgomery này, phải chi cậu đừng thèm thịt rồi mang lũ thỏ về đây. Nếu thế thì đâu có chuyện gì.”
“Em biết em ngu rồi” Montgomery nhận lỗi “Nhưng dù sao việc cũng đã xảy ra, chính thầy cũng đồng ý cho em mang thỏ về mà.”
“Phải lo giải quyết mọi chuyện cho sớm. Mình đi, để thằng M’ling ở lại trông nhà có an toàn không?”
“Chẳng biết nữa. Em vẫn nghĩ em hiểu nó, nhưng bây giờ không dám chắc.”
Thế là cả 4 người: Moreau, Montgomery, tôi và M’ling cùng nhau đến thạch động. 3 chúng tôi mang theo súng, còn M’ling cầm cái rìu chẻ củi và mấy cuộn dây. Moreau còn đeo theo trên vai 1 tù và khổng lồ. Ông không nói 1 lời nào trên đường đi, khuôn mặt đầy sát khí.
Chúng tôi đi dọc hẻm núi, nơi có suối lưu huỳnh, xuyên qua mấy bãi lau sậy, đến chỗ bãi đất vàng trước thạch động hôm trước. Moreau thổi tù và, phá tan sự tĩnh lặng của buổi chiều nhiệt đới. Phổi ông tốt thật. Tiếng tù và vang vọng chói cả tai.
Tù và vừa dứt, đã thấy lao xao huyên náo, rồi từ bốn phía, bọn người thú lũ lượt kéo ra. 1 vài đứa đang ở trên cây, cũng vội vàng leo xuống. Tôi phát hoảng, nhưng kịp lấy lại tinh thần khi thấy Moreau và Montgomery vẫn bình tĩnh, an nhiên.
Người dê là kẻ tới đầu tiên, hắn đứng lấy chân nghịch nghịch đất. Sau nó là 1 tên cục mịch gớm ghê, ngựa lai tê ngưu, miệng đang ngậm cọng rơm. Mấy ả heo và sói, mụ cáo-gấu…cũng lần lượt đến. Cả lũ khúm núm bước lại gần Moreau, đứa nào đứa nấy tụng niệm tứ tung “Ngài là Vị Cứu Tinh, Ngài là Tay Cứu Rỗi”, chẳng theo bài bản gì. Chúng dừng lại trước Moreau khoảng 20 thước rồi quỳ xuống. Bụi đất bay tung.
Độc giả thử tưởng tượng cảnh đó xem. Giữa đất vàng trời xanh, 3 người mặc áo xanh cùng 1 tên gia nhân mặt đen đứng giữa, bao quanh bởi hàng loạt con quái đang cúi lạy, có con gần giống người, con như què quặt, con thì dị hình đến nỗi ta tưởng chỉ thấy trong mơ. Trước mặt là hẻm núi có thạch động, 2 bên tả hữu là bãi sậy và rừng cọ, phía đằng sau thấp thoáng mặt biển Thái Bình Dương.
“62, 63” Moreau đếm “Còn 4 đứa nữa.”
“Không thấy người báo đốm đâu” tôi nói.
Moreau lại thổi tù và. Lũ người thú phục đầu xuống đất. Ít phút sau, người báo đốm từ bụi sậy chui ra, quỳ xuống rồi lết vào nhập bọn. Đứa cuối cùng vào hàng là người khỉ. Bọn kia phải phủ phục quá lâu, giận dữ liếc nhìn nó.
“Miễn lễ!” Moreau oai vệ nói. Bọn người thú lục tục ngồi lên.
“Tuyên Giới Luật Sư ở đâu?” Đảo chủ hỏi. Lão lông bạc lập tức cúi đầu.
“Tuyên Luật đi!”
Cả lũ bắt đầu lắc lư ngâm nga, bụi lưu huỳnh bay mù đất. Khi chúng đọc tới “Không ăn thịt cá, đó là Giới Luật”, Moreau giơ tay lên. “Ngừng lại”, ông ra lệnh. Ngay lập tức, im lặng bao trùm. Người thú mặt đứa nào đứa nấy đều co rúm, mắt lấm lét sợ sệt. Có lẽ chúng đoán được điều gì sắp xảy ra.
“Có kẻ đã phá giới ấy” Moreau nói.
“Không ai thoát được” Tuyên Giới Luật Sư hô. Cả lũ liền hô theo.
“Đứa nào?”, Moreau quất roi, mắt nhìn khắp vòng quanh. Tôi trông mặt thằng linh cẩu-heo có vẻ hoảng. Người báo đốm cũng thế. Moreau dừng trước mặt người báo đốm, khiến nó run rẩy cả người.
“Đứa nào?” Moreau lặp lại, giọng như sấm rền.
“Xấu xa thay, kẻ nào phá giới” Tuyên Giới Luật Sư ngâm.
Moreau nhìn thẳng vào mắt người báo đốm, như muốn hút hồn nó. Rồi ông chợt quay người về phía chúng tôi, miệng quát lần nữa “Đứa nào phá giới?” (giọng nghe hơi đắc ý).
“Bắt nó về Nhà Khổ Hình”, lũ người thú đồng thanh “Bắt nó về Nhà Khổ Hình, hỡi Chủ Nhân!”
“Về Nhà Khổ Hình, về Nhà Khổ Hình”, người khỉ liến thoắng ra vẻ thích chí.
“Mày nghe chưa, thằng kia?”, Moreau nói, lại quay nhìn người báo đốm “Úi cha!”
Thì ra lúc Moreau quay đi, người báo đốm đã đứng lên, mắt như tóe lửa, răng nanh lòi ra lóe sáng dưới bờ môi. Giờ nó lao thẳng vào đảo chủ. Nỗi sợ cùng cực khiến nó nổi điên. Cả lũ người thú bật dậy. Tôi nắm chặt súng lục. 2 thân hình va vào nhau. Moreau lảo đảo lùi mấy bước. Người báo đốm phá được vòng vây, chạy vụt qua tôi. M’ling vội sải bước đuổi theo. Bọn người thú hú hét ầm ĩ, thiếu điều muốn nổi loạn. Cặp mắt vàng của thằng linh-cẩu heo nhìn tôi đầy phấn khích, như thể muốn tấn công. Người dê đứng sau cũng ngó tôi chằm chằm. Tôi nghe Moreau bóp cò súng, rồi ánh lửa lóe lên. Cả đám đông chạy ùa theo đường đạn, quyết truy kích cho được người báo đốm. Tôi bị xô đẩy, cũng phải chạy theo.
M’ling dẫn đầu đoàn truy kích, theo sau bởi mấy ả người sói lưỡi le dài, rồi đến người heo và 2 gã người bò toàn thân quấn vải trắng. Moreau chạy giữa bầy đệ tử ở đằng sau, làn tóc trắng bay lòa xòa. Cái mũ rơm rộng vành của ông đã rơi mất tự bao giờ, nhưng tay ông vẫn lăm lăm khẩu súng. Thằng linh cẩu-heo chạy ngay cạnh tôi, cặp mắt nham hiểm thỉnh thoảng lại liếc trộm.
Người báo đốm chạy hùng hục qua rặng cây lau. M’ling đuổi ngay sát, bị lau đàn hồi cọ quẹt trúng mặt. Tôi ở cuối đoàn, chạy đến nơi,thấy lau đã bị dẫm đạp rạp cả xuống đất. Đuổi thêm nửa dặm thì lọt vào rừng cây rậm rạp, hết sức khó đi, nhất là khi đi cả đám. Cành lá cứ quất vào mặt, dây leo buộc vào chân, vướng lấy cằm, gai nhọn đầy rẫy đâm thủng quần áo, vào đến thịt da.
“Nó bò cả tứ chi đi qua chỗ này”, tiếng Moreau đằng trước mặt.