watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường
» Thể loại: Tiểu Thuyết
» Đăng lúc: 01/02/14 17:11:35
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 303 Views

nhận rõ ràng đối phương đang tức giận.

"Không muốn đi." Nhan Cát Tường hạ giọng nói, "Hơn nữa ta sau này cũng sẽ không đến nữa đâu." Bây giờ, cô muốn nghiêm túc cùng hắn vạch rõ giới hạn.

Trong điện thoại thanh âm trầm mặc, chỉ nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, thật lâu sau mới truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phí Ôn Đình: "Nguyên nhân?"

Nguyên nhân! Hắn còn không biết xấu hổ hỏi cô nguyên nhân, bất kỳ một nữ nhân bình thường nào cũng không thể đem mình đặt trước mặt nam nhân tùy thời có thể xâm phạm, "Không có có nguyên nhân, không muốn chính là không muốn." Cũng không thể nói là cô sợ hắn ngày nào đó hứng trí tới, cho cô nụ hôn nóng bỏng, vuốt ve và vân vân đi, nói như vậy, không khỏi tự nhiên có chút hiềm nghi.

"Thật không có nguyên nhân sao?" Thanh âm ôn nhu lạnh đến tận cùng, tự nhiên lộ ra một chút quỷ dị.

Miễn cưỡng động môi, cô loạn xạ ném lý do: "Nụ hôn của ngươi kỹ thuật quá kém."

"Ngươi "

Nếu như là mặt đối mặt, Nhan Cát Tường có thể hết sức khẳng định, đối phương lúc này nhất định sẽ trực tiếp dùng cặp mắt đen nhánh kia trừng đến khi nào trong lòng cô sợ hãi mới thôi.

"Tóm lại, cứ như vậy, ta nghĩ chúng ta sau này cũng không cần thiết gặp lại." Cô dứt lời, liền vội vã dập máy.

Mặc dù lời là chính cô nói, nhưng cảm giác, cảm thấy thời điểm nói ra những lời "Không có gì không cần thiết gặp lại", trong lòng cư nhiên lại mơ hồ có một loại cảm giác mất mát.

Cô đến tột cùng là mất mát cái gì đâu? Vốn là hai người không liên hệ gì với nhau, bây giờ chẳng qua là trở lại cuộc sống lúc ban đầu mà thôi.

Nhún nhún vai, Nhan Cát Tường lại đà điểu mà đem vấn đề vứt sau đầu, từ từ dạo bước trở lại chỗ ngồi của mình.

"Cát Tường a, ngươi vừa nói ngươi vừa ý người nào?" Thấy Cát Tường nói chuyện điện thoại xong trở lại, Mạnh Ti Ti lai tiếp tục hỏi vấn đề lúc trước.

"Chính là người này..." Ngón tay còn chưa kịp chỉ ra, cửa phòng làm việc liền "Phanh" một tiếng bị đá văng.

Đạp, không phải là đẩy!

Thân ảnh cao to đứng ở cửa, khuôn mặt âm nhu xem ra đang tản ra tức giận. Ôn nhu không hề thấy, hồn nhiên không hề thấy, trên mặt chỉ có âm trầm cùng phẫn nộ.

Thần tốc a!

Nếu như biểu tình trên mặt đối phương không quá mức đáng sợ, Nhan Cát Tường thật rất muốn tán thưởng tốc độ của đối phương một chút.

Từ lúc kết thúc điện thoại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ một phút ngắn ngủi, hắn lại có thể xuất hiện ở cửa phòng làm việc của cô.

Mọi người trong phòng làm việc, đều không có ngoại lệ mà ngây ngốc cả người.

Phí Ôn Đình thẳng tắp đi tới trước mặt Nhan Cát Tường, âm trầm nói: "Ngươi lại ngắt điện thoại của ta?"

A? Hắn thần tốc chạy đến, chỉ là vì cái này? Nhan Cát Tường cố gắng trấn định tinh thần của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Ta..."

Bất đắc dĩ, lời của cô mới nổi lên lại bị hắn cắt đứt: "Còn có, là ai cho phép ngươi không cần tới?" Tay của hắn hung hăng địa nắm cổ tay cô, bấm xuống làm cô mơ hồ đau.

"Đó là..."

"Nếu ngươi đã chính miệng hứa hẹn, vậy thì không thể đổi ý."

Cô... Cô hứa hẹn cái gì a? Nếu như có thể nói, Nhan Cát Tường thật rất muốn khuyên đối phương ngồi xuống trước, uống chút trà, bổ sung chút nước miếng đã mất, "Ta không có..."

"Còn nói không có, ngươi rõ ràng đã nói muốn quan tâm ta, cũng đã đáp ứng muốn theo ta!" Hắn lôi cổ tay của cô, muốn đem cô hướng cửa đi tới.

Nhan Cát Tường thì hai chân gắt gao đứng nguyên tại chỗ, tay phải không bị hắn càm nhân tiện nắm góc bàn, sống chết di động nửa phần, "Nói tóm lại, ta sẽ không đi nữa đâu!" Làm cái gì a, loại tình huống hiện tại này, trực giác làm cho cô liên tưởng đến tiểu hài tử đoạt món đồ chơi.

Mà cô, bất hạnh chính là cái món đồ chơi bị tranh giành kia.

"Buông tay!" Trong giọng nói của hắn xen lẫn lửa giận, hiển nhiên, sự phản kháng của cô làm cho hắn không vui.

"Ngươi mới phải buông tay đâu!" Cô kêu lên. Chân mày cơ hồ nhíu lại. Trong số nữ nhân, sức lực của cô không coi là nhỏ, nhưng sức lực của hắn so với cô lớn hơn. Bây giờ, ngay tiếp theo xem ra cô cùng bàn làm việc đều sẽ bị kéo đi cùng nhau.

Phí Ôn Đình trợn mắt nhìn Nhan Cát Tường một cái, hắn bây giờ, rõ ràng giận đến chết, nhưng là lại không cách nào rời đi. Chưa từng có người nào khiến hắn tức giận như vậy, cô coi như là người thứ nhất.

Quay người đi tới cạnh bàn, hắn đẩy ngón tay nắm góc bàn của cô ra.

Quá... Quá hèn hạ đi. Nhan Cát Tường phồng má, cố gắng phản kháng đến cùng.

"Đây là cái gì?" Phút chốc, ánh mắt của hắn ngó đến quyển sách cô đặt trên bàn

"Không phải việc của người, P." Lời cô ra khỏi miệng đã thành "bẩn".

"Ngươi có lá gan lặp lại lần nữa!" Sắc mặt của hắn càng ngày càng chìm xuống, đã gần như bùng nổ.

"Là... danh sách để Cát Tường chọn đi xem mắt." Mạnh Ti Ti một bên nho nhỏ mở miệng giải thích, cố gắng giảm bớt không khí căng thẳng một chút.

Nhan Cát Tường thoáng chốc xúc động muốn té xỉu. Ti Ti a, cô đến tột cùng là giúp cô hay đang hại cô a?

"Ngươi muốn xem mắt?" Những lời này uy lực khổng lồ, hai mắt Phí Ôn Đình cơ hồ muốn phun ra lửa.

Sự phẫn nộ của hắn khiến cô bất giác co bả vai lại, nhưng ngay sau lại nghĩ không đúng, lập tức hếch ngực, "Đúng vậy... Thì thế nào!" Cố gắng quay lại trừng mắt liếc hắn một cái, cô gắng để khí thế của mình không thua kém hắn.

Trong không khí vẫn hiện ra cảm giác dè chừng cứng ngắc.

Phí Ôn Đình mím môi, không nói một lời nhìn người trước mắt. Xem mắt? Cô muốn đi xem mắt sao? Vừa nghĩ tới loại khả năng này, hắn thật sự muốn bốc hỏa.

Tay chậm rãi buông ra, hắn khiếp sợ đáy lòng đột nhiên nảy ra chút cảm giác chua xót.

Cuối cùng cũng chịu buông tay! Cô lắc lắc cổ tay bị hắn nắm đau đớn.

Phút chốc, Phí Ôn Đình cầm lên quyển sách cũ trên bàn, thẳng tắp hướng cửa đi tới.

Ai? Có lầm hay không a! Hắn cầm sách xem mắt của cô tương sách làm gì? "Uy, trả sách xem mắt cho ta!" Cô hướng về phía hắn hô.

Cước bộ ngừng lại, hắn khẽ xoay người, vẻ mặt vốn nổi trận lôi đình đã được bình tĩnh thay thế, trên mặt lộ vẻ cười như không cười, "Trả ngươi? Ngươi đang nói giỡn sao?" Ngữ điệu mềm nhẹ lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy quỷ dị.

Nói xong, Phí Ôn Đình thẳng tắp không dừng lại ra khỏi cửa phòng làm việc của bộ an ninh, mà Nhan Cát Tường thì bám theo phía sau.

Hai người vừa rời đi, trình độ náo nhiệt của bộ an ninh phải như chợ bán thức ăn, bất luận nam nữ, liên tiếp bàn luận.

Mà Vương Khải đứng ở cửa phòng quản lý, nhìn bàn làm việc của Nhan Cát Tường xem ra có chút xốc xếch.

Xem ra...Bộ an ninh sau này sợ rằng sẽ náo nhiệt.

Chết tiệt hắn là thổ phỉ sao? Cư nhiên cầm lấy sách xem mắt của cô hỏi cũng không hỏi quá ý kiến của cô.

Vội vàng chạy trên hành lang, Nhan Cát Tường cố gắng đuổi theo người phía trước.

"Uy, ngươi rốt cuộc náo loạn đủ chưa, đem sách xem mắt trả ta." Trong phòng phô-tô-cóp-py cuối hành lang, Nhan Cát Tường rốt cục đuổi kịp Phí Ôn Đình.

"Nếu như ta nói không?" Lưng của hắn dựa vào tường phòng phô-tô-cóp-py, ngữ điệu lười biếng.

Không... Bình thường! Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, một người mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình, đảo mắt một cái đã trở mặt, nghĩ thế nào cũng có chút không bình thường.

"Ngươi có tư cách nói không sao?!" Cô tứ giận, "Sách kia rõ ràng là của ta."

Phòng phô-tô-cóp-py 50m2, tràn ngập tiếng nói của hai người.

"Đúng vậy a, chính xác là sách xem mắt của ngươi." Ngón tay thon dài vuốt vuốt quyển sách, Phí Ôn Đình đi tới bên cửa, chống tay lên cánh cửa, cơ hồ không tiếng động mà đem cửa khép lại, sau đó... cầm lấy cái nút, đem cửa khóa lại. 0

"Ngươi..." Cô nhìn cử động của hắn, trong lòng cả kinh, "Ngươi khóa cửa làm gì?" không gina 50m2, bất chợt trong lúc đó làm cô cảm thấy nhỏ hẹp.

"Chỉ là sợ người khác quấy rầy." Hắn âm hiểm cười một tiếng, mở danh sách me mắt ra giống như đang thưởng thức, nhìn từng tờ từng tờ.

Tình huống - quỷ dị vô cùng.

Nhan Cát Tường không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. So với lúc hắn tức giận lúc, hắn bây giờ, càng làm cho cô cảm thấy sợ.

Nếu như không phải vì lấy lại sách xem mắt, cô rất có thể sẽ phá cửa mà chạy.

"Ngươi muốn xem mắt sao? Cùng những người tròn này?" Phút chốc, thanh âm của hắn phiêu nhiên vang lên, ngữ khí thản nhiên, giống như đang trò chuyện.

"Họ Phí, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Cô không chịu được giọng nói âm nhu gần như biến thái này của hắn. (Hắc hắc, nguyên vắn đóa, không phải ta chém đâu. Tỷ cũng thật quá đáng, ca nói dịu dàng thì lại bảo ca BT. Dưng mà…. Ca BT ở phương diện khác. Hắc hắc)

"Không muốn thế nào." Hắn động tác ưu nhã khép sách xem mắt trong tay lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, "Ta đã nói rồi, ngươi nên gọi ta "Đình"."

Cho xin đi! Giờ này ai còn gọi thân mật như vậy được a!

Lý luận của Nhan Cát Tường chính là thời điểm đang gây lộn tuyệt đối phải giữ khí thế.

"Cát Tường, ngươi cảm thấy những người trong ảnh đó so với ta dễ nhìn hơn sao?" Ngón tay chậm rãi phủ lên hai má của cô, hắn mềm nhẹ hỏi. (ca bị bệnh hay sao mà cứ thích hỏi vấn đề này thế nhỉ?)

Ác! Người nam nhân này, sao luôn hỏi loại vấn đề này a?

Cổ lắc một cái, bả vai lật mở, muốn tránh bàn tay của hắn, nhưng hắn bắt được cằm của cô, khiến cho mặt của cô lại một lần nữa đối diện với hắn.

"Sao?" Hắn chờ đáp án của cô.

Cô không nói, trực tiếp đưa tay dứt khoát, tính từ trong tay hắn đoạt lại sách xem mắt. Dùng võ mồm không bằng động thủ, đây cũng là lời lẽ chí lý a.

Nhướng mày, Phí Ôn Đình nghiêng người, khiến cho tay Nhan Cát Tường chụp vào khoảng không.

"Ngươi cứ như vậy muốn đi xem mắt sao?" Trên vẻ mặt hắn rốt cục có chút biến hóa.

"A, đúng a, ta là rất muốn xem mắt a!" Cô khẩu khí rất lớn trả lời. Hắn là gì của cô a? Tại sao lại dùng loại giọng nói mày chất vấn cô?

"Tại sao? Là vì muốn tìm một người có thể qua lại, hay là vì muốn tìm một người có thể kết hôi?" Hắn từng bước tiến lại gần, đem cô dồn đến góc tường.

Tình huống... Có chút biến hóa kỳ diệu.

Góc nhỏ hẹp, cô cơ hồ bị hơi thở của hắn vây quanh. Hai cánh tay của hắn chống hai bên vách tường, vây lấy thân thể cô. Tóc đen, mắt đen, làn da trắng, hòa hợp với sắc môi hồng. Hắn cúi người, tầm mắt hai người gần như song song nhau.

Đẹp, thật là đẹp.

Mặc dù cô sớm đã biết hắn rất đẹp, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cô phát hiện tâm tình mình bắt đầu dao động - bởi vì hắn đang nhích tới gần.

Gặp quỷ! Nhan Cát Tường, ngươi từ lúc nào mà háo sắc như vậy rồi?

Răng cắn vào môi dưới, cô cố gắng cảnh báo cho mình không nên dễ dàng bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc.

"Ta..." Nhan Cát Tường cong môi lên, muốn mở miệng nói gì đó, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Ôn Đình, tất cả lời nói nghẹn lại.

"Cát Tường..." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, "Nếu như ngươi chỉ muốn tìm một người hẹn hò, vậy, ta và ngươi hẹn hò, sau đó, chúng ta kết hôn." Thanh âm của hắn, giống như ẩn chứa do dự, giống như yêu mị rù rì, cũng giống như trò đùa đáng yêu.

Gì? Rơi hàm, Nhan Cát Tường thoáng chốc lộ ra một bộ dáng rất ngu. (Nguyên văn á. Hô hô)

"Ngươi nói gì?" Cô hoài nghi lỗ tai của mình có thể có cái gì mắc vô không.

"Chúng ta hẹn hò, sau đó kết hôn." Ngữ khí của hắn không phải hỏi thăm, mà là khẳng định.

Phảng phất cả quyết định, căn bản không cần hỏi tới ý của cô.

"Ngươi... Ta... Ngươi..." Khiếp sợ quá lớn, thế nên cô không thể nói đầy đủ cả câu. Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Hay là hắn lúc đầu giận điên lên nên đầu óc hư rồi?

Không đợi Nhan Cát Tường thu thập xong cảm xúc khiếp sợ, Phí Ôn Đình liền xoay người, hướng máy cắt giấy đi tới, "Cho nên quyển sách cũ này, hẳn cũng không cần phải xem." Vung tay lên, sách xem mắt rơi vào trong máy cắt giấy, ngay cả dán lại cũng dán không được. (thế vẫn còn là nhân từ đấy, đáng lẽ phải giữ lại xử đẹp hết cả lũ ca ạ)

Sau năm phút, mỗ nữ nhìn máy cắt giấy không phản bác được, một cước đạp lên người đứng bên cạnh, "Họ Phí, ngươi trả ta sách xem mắt a!"

Cái này, làm thế nào cũng lão mẹ khai báo a?

Cùng một thời gian, nơi nào đó tại Australia.

Một đôi nam nữ chừng 50 tuổi ở cửa giáo đường, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang từ trong giáo đường bước ra.

"Lại đưa bao lì xì." Thanh âm nữ nhân tràn đầy bất đắc dĩ.

"Ừ." Nam nhân lên tiếng, hơi có vài phần mùi vị cảm khái vô hạn. Trước ngày trở về nước mấy ngày còn được lão bằng hữu đưa tới thiệp mừng, nói là con kết hôn, mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.

Tới thì tới, bất quá thấy một đôi vợ chồng mới kết hôn làm hại hai người lại tăng thêm không ít sầu tư.

"Chúng ta lúc nào mới có thể nhận phong bao lì xì của người khác a." Nữ nhân ngắm nụ cười tân nương dưới ánh mặt trời, hâm mộ nói. Con dâu a con dâu, thật hy vọng chính mình cũng có con dâu a!

Bình thường lúc không có việc gì làm thì nói đến việc nhà, sau đó nói về con dâu, rồi có thể bắt đầu bế cháu.

"Này..." Thanh âm nam nhân do dự trong chốc lát, "Có lẽ ngươi nên bớt chút thời gian hỏi con trai một chút, sắp tới có tính kết hôn hay không."

"Ngươi cho là có thể sao?" Nữ nhân liếc chồng mình một cái.

"Ai..."

Hai tiếng thở dài đồng thời thốt lên.

Muốn một đứa con trai đối với nữ nhân không có chút nào hứng thú kết hôn, nói dễ vậy sao a! (nhầm, nhầm rùi, không phải không có hứng thú mà là chị CT chưa có xuất hiện đấy thôi)

Trong phòng làm việc lớn như thế, hai nam nhân, một ngồi, một đứng, người nào cũng không lên tiếng, trong phòng làm việc, có thể nghe được rõ ràng tiếng tích tắc của đồng hồ.

Vương Khải cẩn thận đánh giá cấp trên đang trong trạng thái trầm tư trước mặt. Bây giờ vốn là lúc hắn nên báo cáo công việc, bất quá hắn đã tới 15 phút, chính là nhìn đối phương trầm tư mà thôi.

Rốt cục, Phí Ôn Đình đang ngồi trên salon mấp máy thần, "Buổi trưa hôm nay hình như đã cho ngươi xem trò hay." Trong phòng làm việc yên tĩnh, vang lên một câu nói như thế.

"Ngươi trầm tư đủ chưa?" Vương Khải mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Ngươi đang châm chọc sao?" Ngón tay gõ gõ mặt bàn làm việc, Phí Ôn Đình bĩu môi.

"Dĩ nhiên không." Vương Khải nhún nhún vai. Dù sao, đối phương nói thế nào cũng là lão đại của hắn a, "Bất quá, ta thật không nghĩ tới ngươi lại nhìn trúng Nhan Cát Tường." Từ trước đến giờ đối với nữ nhân không có hứng thú_Ôn Đình, lại bị kiểu nữ nhân như Nhan Cát Tường dính đến, nghĩ thế nào cũng đều có chút mò trăng dưới nước (phi hiện thực). Hoặc là nói, hắn nghĩ không ra trên người Nhan Cát Tường đến tột cùng là có điểm gì hấp dẫn.

Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, đó là bởi vì cô trước mặt hắn luôn bày ra bộ dáng chân thật, không có một chút kệch

Đến trang:

;

Tiểu Thuyết

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường

Trang chủ
U-ON - 12